Chap 2.4: Warmth of the Aftermath
Na-Kyum cười rạng rỡ khi cậu ăn món ngọt yêu thích, nhai bánh gạo một cách chân thành trong khi Seungho ngồi bên cạnh, nhai tôm muối trong im lặng, lặng lẽ quan sát người họa sĩ.
"Thưa ngài, tôi nghĩ rằng tôi sẽ làm lại các bức tranh một lần nữa."
Seungho dừng lại, nhướng mày với anh, "Tại sao?"
Na-Kyum nhàn rỗi nhai thức ăn, nhìn sang những bức tranh mà cậu đã vẽ hôm qua, giờ đang chất thành đống trên ngăn kéo. "Chúng không đáng để ngài nhìn thấy, thưa ngài."
Vị quý tộc ậm ừ, nhìn lướt qua đống giấy tờ được gom lại trên ngăn kéo, và ngậm một con tôm khác trong miệng, "Vậy sao...?" Seungho nhún vai, nhớ rằng bản vẽ ngày hôm qua đã làm, ở đó thiếu sự ấm áp thông thường của họ.
Không giống như bức tranh đó, cậu đã vẽ In-Hun trong lễ nhậm chức 'được cho là' của hắn ta cho kỳ thi công chức.
Seungho gặm thức ăn của mình, nghiền thành từng miếng trong vài giây, nhìn chằm chằm vào những con tôm còn lại của mình, "Nếu đó là điều ngươi muốn, thì cứ làm như thế đi."
Na-Kyum gật đầu, lấy một chiếc bánh gạo khác trong đĩa, không để ý đến sự thay đổi trong giọng nói của vị quý tộc, "Tôi xin lỗi, thưa ngài."
Seungho chớp mắt nhìn anh, đũa dừng lại trên đĩa, "Chuyện gì?"
Chàng họa sĩ nhấm nháp chiếc bánh gạo trong tay, cố gắng tìm từ để nói khi nhìn mọi nơi khác ngoài khuôn mặt của Seungho, "Tôi lại ngủ quên và ngài phải tự mình đưa tôi đến đây. Ừm."
Lúc này, Seungho ngáp một cái, những con tôm bay khắp nơi, che miệng chậm một giây, quá muộn khi cố gắng kiềm chế bản thân, "Ngươi đang nói gì vậy? Đó là lần đầu tiên sau một thời gian dài ta được tắm thư giãn và thú vị!" Anh ta cười khẩy, vai rung lên khi nhặt những mảnh thức ăn rơi trên bàn và trên quần áo, dính chúng vào mép một chiếc đĩa trống. Bên cạnh anh ta, Na-Kyum nhìn chằm chằm vào anh ta như thể anh ta đã mất trí. "Gì?" Seungho cười, liếm môi đáp lại cái nhìn đang mở to của Na-Kyum, đôi mắt anh ta híp lại vì cười.
Na-Kyum giấu miệng sau tay khi nhai, cậu bắt được nụ cười của Seungho nhưng cố gắng không cười đáp lại. Cậu lắc đầu, nói rằng không có gì, đôi mắt màu hổ phách của mở to khi cậu cố gắng chống lại sự ửng hồng đang nở trên má mình.
"Nhìn thấy ngươi trong chiếc bồn tắm đó, đang ngủ say khi ta mặc quần áo vào, khiến ta nghĩ rằng một ngày nào đó, có thể có ai đó sẽ xônng vào và cướp ngươi khỏi tay ta, khi ta không để ý". Vị quý tộc dừng lại, nhận ra những gì mình đã nói, nhai miếng tôm trong miệng, gật đầu khi nhìn chằm chằm vào Na-Kyum. "Không có gì. Ta chỉ làm những gì ta phải làm, vì ngươi đang bị đau ở mắt cá chân. "
Na-Kyum đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, má cậu bị nhét đầy thức ăn.
Họ ăn trong im lặng, chỉ được an ủi bởi âm thanh của đồ dùng gõ trên bàn, cả hai đều không giải quyết bức màn vô hình đã mở ra giữa họ.
Seungho ậm ừ khi kiểm tra những bức tranh gần đây của Na-Kyum, cười rạng rỡ khi nhận thấy sự thay đổi của các chi tiết — chúng trở nên sống động hơn, biểu cảm trên khuôn mặt của họ gần giống như lần đầu tiên Na-Kyum vẽ cho anh ta, với các chi tiết trên khuôn mặt của Seungho.
Tuy nhiên, một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng khi anh ta nhìn thấy những chi tiết mà họa sĩ đã vẽ trên bộ phận riêng tư của họ — hình ảnh thu nhỏ của sự dâm dục thấm qua từng nét vẽ. Anh ta cắn môi, nhìn vào chân dung Na-Kyum về bản thân trong bức tranh, nhận thấy rằng những chi tiết nhỏ cũng đang thể hiện qua — độ thưa của lông mày, viền mắt, khóe miệng phụng phịu—
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng người quý tộc, đặt những bức tranh bên trong ngăn kéo của cùng với những cuốn sách mà Na-Kyum đã vẽ trước đó. Nhắm mắt lại khi đóng ngăn kéo, anh ta thở phào nhẹ nhõm và buộc áo khoác ngoài của mình. Mở cửa phòng, anh ta nhìn thấy Jung In-Hun đi qua, vị quý tộc gần như chế giễu.
"Một ngày tốt lành, ngài Jung. Ra ngoài đi dạo?"
Những điều nói trên dừng lại khi bắt gặp vị học sĩ, hắn ta mỉm cười đáp lại, "Chúc ngài một ngày tốt lành, Yoon đại nhân. Tôi sẽ đi kiểm tra đám học trò hôm nay. Ngài có muốn đến thăm họ không? Chắc chắn, Ngài thậm chí có thể dạy chúng một vài điều."
Seungho đáp lại nụ cười chế nhạo của mình, nở một nụ cười không lọt vào tai, "Tôi xin lỗi, ngài Jung, nhưng tôi cũng có chuyện cần giải quyết ở đây. Có lẽ ngài có thể lấy Na-Kyum để thay thế?"
In-Hun cười, nụ cười của học sĩ quá rộng khi đẩy kính của mình lên, "Điều gì tốt mà Na-Kyum có thể mang đến, Yoon đại nhân? Cậu ta hầu như không thể đọc và viết".
Seungho nở một nụ cười mím chặt, khóe môi nhếch lên khi nói, "Ít nhất thì cậu ta cũng có thể đọc được một vài ký tự. Có lẽ cậu ta có thể dạy chúng những gì cậu ta biết ".
"Và nó có làm suy yếu tâm hồn trẻ thơ của bọn trẻ không? Tôi phải nói rằng, tôi khiêm tốn từ chối," In-Hun nói, thắt chặt dải băng trên áo của mình. "Nó có một thói quen xấu là quên những điều tôi đã dạy, ngài thấy đấy."
Mọi dấu vết của nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt Seungho trong giây lát khi anh ta cau mày nhìn người đàn ông lớn tuổi hơn, bây giờ nhếch mép, "Ta nghĩ, cậu ta vẫn chưa quên mọi thứ, thưa ngài Jung. Mặc dù... ngươi đã đàn áp cậu ta rất tốt — theo nhiều cách." Anh ta phớt lờ ánh nhìn bất ngờ nhận được, nhìn In-Hun từ đầu đến chân, "Nhưng ta phải nói, ta cảm ơn ngài."
Anh sải bước tới người đàn ông bị đóng băng tại chỗ của mình, vỗ nhẹ vào vai anh ta khi anh ghé sát tai anh ta, mỉm cười—
"Ngươi đã cho ta một món quà đặc sắc như vậy— "
Những ngón tay và móng tay này cắm sâu vào vai người đàn ông, khiến học giả không thể cử động, mắt anh ta giật giật khi cảm thấy đầu gối của mình bị sắp khuỵ xuống-
"-Takhông thể không bảo vệ nó bằng tất cả những gì ta có "
In-Hun nhìn chằm chằm vào người quý tộc đang mỉm cười, người quay lại và vẫy tay chào khi anh ta bước đi.
"Chúc ngài vui vẻ với công việc giảng dạy của mình, ngài Jung. Cầu mong ông trời trên cao phù hộ cho ngài".
Seungho thậm chí còn không thèm liếc nhìn người học giả khi anh ta đi dọc hành lang — đôi mắt của anh ta giờ trở thành cái nhìn sắc bén về phí những người hầu mà anh ta nhìn thấy, chỉ chớp mắt khi anh ta thấy Na-Kyum đang chạy nhanh xuống hành lang với nụ cười toe toét, một bưu kiện buộc vào ngực cậu.
"Đại nhân, thưa ngài! Quần áo mùa đông đến rồi! "
"Ah, Có tin vui cho chúng ta này?" Seungho châm biếm, mỉm cười trước gương mặt đỏ bừng của Na-Kyum đã giấu sau đống quần áo. "Ngươi có muốn thử chúng ngay bây giờ không?"
Na-Kyum lảo đảo trên đôi chân của mình, lắc lư lơ đãng khi cậu đảo mắt từ nhà quý tộc đang thích thú, đến bộ quần áo, quay lại khuôn mặt tươi cười: "Tôi-không sao chứ, thưa ngài?"
"Tất nhiên, chúng là của ngươi," Seungho trả lời, cười rạng rỡ. Anh ta vỗ vai họa sĩ, đẩy cậu ra khỏi hành lang, ngón tay đặt trên bờ vai mảnh mai, ngón cái xoa những vòng tròn nhỏ khi họ bước đi, "Nào, thử cái này đi."
Na-Kyum ôm quần áo chặt hơn đến cằm, giấu nụ cười rạng rỡ ở đó, giọng nói như bị bóp nghẹt lại, "Tôi chưa bao giờ mặc quần áo mùa đông ấm áp như vậy, thưa ngài, đó là lý do tại sao."
"Vậy sao? Ta thấy vui vì sắm cho ngươi những thứ này. Đến đây," Seungho dỗ dành, dẫn Na-Kyum về phòng—
Người họa sĩ rạng rỡ với bộ quần áo mới của mình, Seungho nhìn qua vai cậu, trao cho In-Hun một ánh mắt trang trọng đang bất động.
Từ bầu trời buổi sáng lạnh giá, trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Yoon Seungho cười toe toét khi kéo Na-Kyum lại gần mình khi họ đi bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top