chapter 16: video games.
Video game luôn là thứ duy nhất Jeon Jungkook thật sự hứng thú và cảm thấy vui vẻ hơn là trường học và bài vở. Như mọi khi chơi game luôn là lựa chọn trước khi làm bài tập.
- Taehyung mới đến à?
- Cháu chào cô, Jungkook có nhà không ạ?
- Nó trên lầu đó. Jeon Jungkook, Taehyung đến tìm con nè!!!
- Mẹ nói cậu ấy lên đây!
- Được rồi, cháu lên phòng nó đi.
- Cảm ơn cô.
Bà Jeon gật đầu hài lòng, ít ra Jungkook có một người bạn gia thế tốt, học hành lại giỏi. Tốt hơn cậu bạn rắc rối kia, nhiều lần mang về nhà nhưng bà nhất định không biết được tên.
- Cậu đã xem bản tin chưa? Mình nghĩ chúng ta tạm ngừng mọi việc hết rồi mà? Cậu và Yoongi-hyung tự hành động một mình sao? - Kim Taehyung đứng khoanh tay tựa người trước cửa, nét mặt không vui.
- Cậu nhỏ miệng lại. Có biết mình đang ở đâu không ? - Jeon Jungkook vẫn tiếp tục chơi game trên laptop không ngoáy đầu nhìn. - Vào trong đi, đóng cửa lại.
Kim Taehyung có vẻ khá bực mình, cậu ta thở mạnh qua mũi một cái, đóng cửa phòng lại đi đến trước mặt Jeon Jungkook, tay gập màn hình laptop xuống.
- Sao đây? Có vẻ như mọi người đều muốn hoàn lương hướng thiện hả? - Mặt Jungkook lạnh tanh khi trò chơi bị gián đoạn. Cậu thấy Taehyung vẫn nghiêm túc nhìn mình, chờ đợi câu trả lời lúc nãy. - Mark có ý định phản bội, nhiều lần chúng ta nhắm đến Jinyoung đều thất bại là nhờ một tay anh ta. Cái chết là tai nạn giao thông, quá nhẹ nhàng cho một kẻ phản bội. Đừng nói với mình cậu không biết điều gì về chuyện đó, Mark và Jinyoung, cậu thân nhất với Mark mà, đúng chứ?
Giọng Jeon Jungkook thấp dần, ánh mắt trở nên tối tăm nhưng sắc bén. Cả căn phòng như có một đợt khí lạnh truyền đến lạnh hết sóng lưng.
- Chúng ta đang đi xa lắm rồi. Từ đầu đến cuối mình chưa từng đồng ý giết người với các người, chỉ cần là giúp đỡ thôi mình đã cảm thấy tội lỗi đầy mình.
- Nói dối! Cậu chỉ sợ mình và Min Yoongi có gì đó với nhau. Nhưng yên tâm, Min Yoongi là video games của mình, nhưng Park Jimin mới là video games của anh ấy. Mình ghét tất cả mọi thứ, nhưng video games thì không. - Jeon Jungkook đứng dậy khỏi giường, đi lại gần cửa sổ che giấu nét mặt của mình.
- Ghét cả mình sao? - Taehyung cảm thấy từng lời Jeon Jungkook nói ra mang theo biết bao dao nhọn đâm thẳng vào tim cậu. Giọng nói hơi run , âm vực nhỏ đi dần, cả mặt đột ngột nóng lên.
- ...Không, cậu khác. - Jeon Jungkook chợt cảm thấy bối rối khi nhìn vào đôi mắt đó, tại sao cả người cậu lại trở nên bức rứt khó chịu khi thấy khuôn mặt Taehyung dường như sắp khóc.
- Jeon Jungkook cậu có nhầm lẫn gì rồi, tình cảm mà cậu dành cho Min Yoongi chính là sự biết ơn, mặc cảm tội lỗi mà cậu luôn ôm trong mình khiến cậu luôn có ý nghĩ phải đền bù cho anh ấy. Cậu nghĩ rằng cậu chính là người làm cho Yoongi-hyung phải...
- Đủ rồi Kin Taehyung!!!... Cậu về đi.
- ... Được, nhưng hy vọng Jeon Jungkook cậu suy nghĩ thật kỹ những gì mình nói. Sự yêu thương của cậu dành cho Min Yoongi chính là tình cảm gia đình. Hãy kết thúc chuyện này thôi!
- Ý cậu là sao? - Jeon Jungkook bắt đầu lo sợ, vẻ mặt Kim Taehyung nghiêm túc lại. Taehyung chỉ nén tiếng thở dài sau đó quay lưng ra khỏi phòng.
Đây là lần đầu tiên Min Yoongi và Park Jimin to tiếng với nhau. Hắn biết cậu ra ngoài để đánh lạc hướng cảnh sát, hôm nay là ngày mà mọi kế hoạch được thực hiện. Chiếc xe theo dõi bên ngoài đã đi theo Jimin. Min Yoongi đứng dậy thay quần áo, xong xuôi thì mở điện thoại tìm số Jeon Jungkook.
Mark vốn biết sớm muộn gì tên đầu sỏ cũng sẽ kêu mời cậu nhưng không ngờ lại sau khi cậu đến gặp Park Jinyoung để cảnh báo như thế này. Đâu đó trong lòng cậu còn nhen nhóm chút hy vọng mặc dù hoàn cảnh không hợp tí nào, ngã tư đêm tối vắng vẻ không bóng người, con đường lạnh lẽo chỉ nghe tiếng lá khô bị gió cuốn. Sở dĩ Mark có chút hy vọng do cậu cảm nhận được Kim Taehyung đã muốn rút lui, Jeon Jungkook lại thân với Taehyung như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến nhau, rồi ảnh hưởng đến cả nhóm. Mark mỉm cười, có lẽ hôm nay là ngày kết thúc mọi chuyện, mọi người giải tán kết thúc trò chơi ngu ngốc này.
- Êy, Mark! - Mark giật bắn mình. Jeon Jungkook đứng đó từ lúc nào, cậu ta thật thoải mái tựa người vào cột đèn.
- Sao hôm nay lại gặp ở đây, không phải mọi người đang bị cớm áp chặt sao?
- Không phải tôi là nhiệm vụ của cậu à ?
- ... - Nụ cười gượng gạo nay gượng gạo hơn rồi biến mất hẳn. - Taehyung có gặp mình, cậu ấy nói chúng ta đã đi quá giới hạn rồi. Đừng phục vụ cho thú vui của kẻ tâm thần nữa. Kết thúc trong êm đẹp đi Jungkook à!
- .... - Phản ứng của Jungkook làm Mark ngờ nghệch. Cậu ta ban đầu làm vẻ mặt bất ngờ rồi cúi gầm mặt xuống, hai vai bắt đầu run dần run dần, tiếng khút khích từ cổ họng phát ra lớn dần rồi ngửa đầu bật cười lớn như vừa nghe thứ gì hài hước lắm - Hahahaha, êm đẹp? Tôi không xứng đáng.
- Tại... tại sao lại không? Hối hận bây giờ vẫn chưa muộn... Nhưng nếu cậu tiếp tục nhún sâu vào, cậu sẽ mất tất cả. - Mark hơi kinh sợ trước thái độ của Jungkook nhưng cậu ta biết bất cứ ai cũng có nhược điểm.
- Vậy cậu muốn ngừng lại? - Jeon Jungkook nghiêm túc lại.
- Đúng.
- Được thôi, dừng thì dừng. Nhưng mà cậu biết không, trước giờ cậu vẫn không thay đổi Mark à...
- Hả...?
- Nếu chơi game mà không vận động đầu óc thật phức tạp thì không thể nào sống sót lâu dài. Nhưng cậu dạy tôi 1 điều, đôi lúc cũng nên suy nghĩ đơn giản một chút và... phải cẩn thận hơn khi...
- ...
- Đứng giữa ngã tư một con phố vắng vẻ như vầy!- Giọng nói của Jeon Jungkook như giọng nói của tử thần, nét âm trầm đi sau đó cả thân ảnh trở nên chói lòa trước mắt Mark, từ sau truyền đến một cơn đau như hàng chục cái xương bị gãy, mà nghĩa đen cũng chính là như vậy. Mark bị chiếc xe hơi bất ngờ xông ra từ trong hẻm, nhanh nhe tốc độ ánh sánh tông thẳng vào người cậu. Cậu ta bay lên không trung, người cầm lái có thể nghe thấy tiếng ầm ầm của thân thể người lăn trên nóc xe, cả thân thể rơi xuống mặt đường, với tốc độ như vậy, tim đã ngừng đập tại chỗ.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, chiếc xe điêu luyện thắng rít cả bánh. Jeon Jungkook không có biểu cảm gì đặc biệt, nhìn người trong xe bước ra gật đầu một cái.
- Một mình cậu xử lí được không?
- Yên tâm. Anh mau về đi, Park Jimin sẽ trở về nhà nhanh thôi.
- Được rồi. Cẩn thận vào, tôi phải mua đồ chùi sạch cái xe đã.- Min Yoongi nói xong thì lắc đầu nhìn chiếc xe đã nhuộm máu đỏ. - Kẻ phản bội, đều không có kết cục tốt. Đúng không? Jungkook!
Jeon Jungkook chỉ thấy được tấm lưng hắn đang đi đến chiếc xe, đang châm điếu thuốc sau đó một làn khói ảm đạm bay lên.
- Anh à!
Min Yoongi không trả lời chỉ đứng lại, cuối cùng cũng xoay mặt nhìn Jungkook, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc lá, ánh mắt chờ đợi Jungkook nói tiếp.
- Khi trở về anh sẽ là Min Yoongi ngoan ngoãn của Park Jimin hay...
- Là chính mình?
- ...
- Trong game có rất nhiều nhân vật mà. Phải thay đổi thì người chơi mới thích, nếu Park Jimin thấy vui vẻ thì anh cũng vui. Đừng nói nhiều nữa, có nhiều việc phải làm lắm đấy. Đi đây!
Trong cái đêm lạnh ngắt đó, điếu thuốc cũng không sưởi ấm được lòng Jeon Jungkook. Nụ cười luôn trên môi Min Yoongi luôn thật xám xịt như vậy, kể cả khi hắn có nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời thì như ngay lúc nhắc đến Park Jimin, một đám mây đen lại kéo đến. Có lẽ trò chơi mà cậu chơi không thể nào giống như trò chơi của họ được.
Park Jimin nhàn hạ cuốc bộ từng bước êm ả trên đường, nhưng trái ngược lại trong lòng cậu luôn nổi giông bão không ngừng. Chiếc xe cảnh sát vẫn theo đuôi chầm chậm phía sau, cậu phải hành động như một người bình thường. Thật trùng hợp đi loanh quanh lại đi đến cửa tiệm thịt sườn mà lần đầu tiên cậu đến Seoul, Min Yoongi đã đãi cậu một bữa, bọn họ sau đó còn đi tìm xe bánh gạo cay, không ngờ vừa bước ra khỏi cửa đã thấy chiếc xe hàng bên kia đường. Cả hai ngồi ở một cái bàn bên ngoài, cùng nhau uống Soju, ngắm nhìn xe cộ đường phố Seoul xa lạ. Nhìn lại hiện tại, tất cả quen thuộc đến từng chi tiết. Thời điểm đó rất vui, mọi chuyện như bị lãng quên, Min Yoongi như một người bạn thân thiết của cậu cùng đi ăn, cùng ra ngoài đi dạo, cậu đến đón hắn đi làm về ở cửa hàng thức ăn nhanh, cả hai cùng nhau đi ăn, khi hứng lên lại đi uống chút rượu cùng nhau, bàn đủ thứ chuyện trên đời dường như không có điểm dừng, có những lúc nói cho đến khi tờ mờ sáng mới mệt mỏi trở về.
Park Jimin biết khi trở về cậu sẽ gặp một Min Yoongi như những ngày cậu và cậu cũng biết rằng, hiện tại Min Yoongi có thể nắm giữ kiểm soát những con người tồn tại bên trong hắn, không giống như trước, cậu không cần lúc nào phải bám sát theo dõi để giữ hắn xa song sắt nhà tù. Cậu đã cố tình bố trí căn phòng kia, làm cho hắn nghi ngờ, cậu biết khi hắn ra ngoài Min Yoongi sẽ lén mò xuống đó. Toàn bộ những bài báo, nạn nhân dưới bàn tay của Min Yoongi và Jeon Jungkook đều được Park Jimin thu thập tỉ mỉ, xâu chuỗi toàn bộ sự kiện lại với nhau hy vọng nếu một ngày nào đó họ bị bắt, cậu sẽ có lời khai hợp lí nhất. Park Jimin nhiều lần cư xử như một Serial Killer để thu hút cảnh sát và ... đánh thức cả con người còn lại kia, tìm cách kiểm soát hắn. Nhưng có lẽ hiện tại con người đó đã vượt tầm kiểm soát, chỉ hy vọng có thể dùng những ngày đẹp đẽ của quá khứ "thuần phục" con quỷ dữ kia.
- Jungkook là Jimin đây! Gặp nhau có được không ?
- ...
- Ừ, được rồi.
---
"It's you, it's you, it's all for you
Everything I do
I tell you all the time
Heaven is a place on earth with you
Tell me all the things you wanna do
I heard that you like the bad guys
Honey, is that true?
It's better than I ever even knew
They say that the world was built for two
Only worth living if somebody is loving you
Baby, now you do..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top