∆13. Lựa chọn

Một buổi chiều u ám lại lần nữa đến với thế giới phù thủy. Vài tin tức về chuyện bắt cóc và giết chóc khiến ngày dài của anh dường như còn tồi tệ hơn gấp bội. Jeonghan nằm dài trên giường đầy mệt mỏi, anh đưa tay che mắt, thở hắt ra một hơi, trong đầu vẫn rối rắm giữa những suy nghĩ

Những lời ba mẹ nói lần trước thật sự khiến anh không tài nào chợp mắt nổi mấy hôm rồi

Yoon Jeonghyun, em trai của anh, người đã ra đi từ rất nhiều năm trước

Nếu là bản thân anh, Jeonghan không thể nào nghĩ ra được trên đời này sẽ có cách gì đó có ích để giúp thằng bé trở lại. Anh đã từng thử chứ, rất nhiều là đằng khác. Nhưng với kẻ đó thì lại là một nhẽ khác. Độc ác, xấu xa, nhưng không thể phủ nhận những gì hắn làm đã vượt xa những gì mà các phù thủy bình thường khác có thể chạm tới. Hắn là một kẻ vĩ đại. Ấy là còn chưa kể tới những gì hắn đã chuẩn bị cho hàng bao nhiêu năm ròng để trở lại

Nhưng liệu hắn có giữ lời không? Nếu như anh...

"Không được rồi, tỉnh lại đi Yoon Jeonghan"

Anh ngồi bật dậy, tự vỗ lên mặt mình. Theo phe hắc ám đồng nghĩa với rất nhiều việc sẽ không thể nào quay lại như lúc đầu được nữa. Tất cả mọi thứ trong cuộc đời anh, Seungcheol, Jisoo và mấy đứa nhỏ

Nhưng hắn chỉ yêu cầu một sự giúp sức nho nhỏ, nếu anh có thể, chỉ một điều gì đó, và đổi lại thứ mà cả gia đình hằng ao ước. Rồi mọi vết thương sẽ được hàn gắn, như ngày đầu tiên

Hai luồng suy nghĩ đối lập cứ thế dồn dập xoáy sâu vào nhau trong bộ não của anh. Mấy suy nghĩ rối rắm khiến anh gần như phát điên. Jeonghan thấy đầu mình đau như đang bị ai đó cầm búa gõ từng cái thật mạnh

Tiếng lạch cạch nho nhỏ liên tục đã đánh thức anh khỏi mớ bòng bong ấy, Jeonghan phát hiện ra con cú Kyeomie của Jisoo đang cúi đầu gõ vào cửa kính. Anh nhanh chóng bước đến để mở cửa sổ, con cú lượn vào vòng trong phòng, thả lên giường một bức thư rồi vỗ cánh bay đi mất

Jeonghan nhặt bức thư ấy lên, một lần nữa, cuộc hẹn nho nhỏ sau bữa tối tại căn phòng quen thuộc

--

"Anh đến muộn"

Myungho gọi ngay khi thấy Jeonghan bước vào phòng

"Anh ngủ quên mất"

Jeonghan cười mỉm, bước đến cạnh Seungcheol. Ánh đèn mờ mờ hắt lên cơ thể anh, đổ xuống sàn nhà một cái bóng dài lêu nghêu

"Trông bạn tiều tụy quá"

Seungcheol nhanh chóng đón lấy anh, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng khi thấy cái nước da xám xịt của người nọ

"Không sao mà"

Jeonghan mỉm cười

"Công việc của anh mệt lắm sao?"

Seungkwan đưa đến một lon nước gần cậu nhất

"Cảm ơn em, anh không sao"

"Mọi chuyện thật tồi tệ"

Seokmin nhanh chóng nói với vẻ buồn bã, cậu đã nghe được từ anh Jisoo rằng một tên tuổi đáng chú ý đã ra đi, và đó cũng là lý do họ càng muốn ngay lập tức ngồi lại với nhau như thế này

"Phải, ông ấy thật sự là một Thần sáng tuyệt vời, có rất nhiều người đã từng tham gia các bài học về thực chiến qua bàn tay ông"

"Chính chúng ta cũng là một trong số đó"

Jihoon nhún vai với vẻ tiếc nuối

"Ít nhất thì họ nói rằng ông ấy đã ra đi một cách có ý nghĩa"

"Và dũng cảm"

"Và tuyệt vời"

"Thật đáng sợ khi nghĩ về những người như vậy cũng khó có thể chống lại chúng"

Mingyu xoa đôi vai mình trong khi Wonwoo nhanh chóng nắm lấy tay cậu

"Đừng nghĩ theo cách tiêu cực như vậy Min"

Có vẻ tất cả họ đều cần thì giờ để mà tiêu hoá cảm giác lo lắng, họ im lặng trong vài phút cho đến khi sực nhớ ra lý do chính thức cho cuộc gặp này

"Rồi, sau đó, em muốn nói gì Chan?"

Seungcheol hướng sự chú ý của căn phòng về lại phía Lee Chan, người đã chủ trì việc gởi thư cú cho tất cả họ. Cậu nhóc húng hắng giọng rồi ngồi thẳng lưng

"Bọn em tìm ra lý do cho việc tên David đó ghé đến đây rồi"

Câu nói ấy khiến cả căn phòng vốn đã im lặng lại càng im lặng hơn

"Sau ngần ấy thời gian ư?"

Câu chuyện ấy dường đã như trở nên quá nhỏ bé và dễ lãng quên với những điều đã xảy ra dạo gần đây

"Thôi nào, là vì các anh đấy"

"Gì cơ?"

Junhwi hơi giật mình khi nghe điều ấy

"Thử nghĩ mà xem, nhiều người trong tụi mình đến từ nhiều gia tộc khác nhau, nhưng đều có tiếng tăm. Việc các anh lâu lâu lại tụ họp lại đây như thế này tất nhiên sẽ khiến người ta chú ý"

Jihoon từ tốn đưa ra suy đoán mà cậu, Seokmin và Chan đã vắt óc nghĩ ra suốt cả tháng nay. Cậu nhóc Hansol cũng gật gù

"Có lý đấy chứ, các anh đến đây một cách công khai bằng những phương tiện bình thường nhất từ chỗ làm về, rất dễ để theo đuôi"

Cả đám không còn lý do nào hợp lý hơn để có thể lý giải cho cái điều ấy, vậy nên câu chuyện này dần đi đến kết luận rằng bởi vì họ đã suy nghĩ quá đơn giản và di chuyển quá lộ liễu

Seungcheol lên tiếng để lần nữa thu hút sự chú ý của đám em nhỏ

"Vậy thì mình đã giải quyết được một chuyện rồi, còn một vấn đề này nữa"

"Chắc mình đang cùng nghĩ đến một vấn đề rồi"

Jisoo cười khẽ hưởng ứng

"Anh nói gì thế?"

Seokmin kéo tay anh

"Nhà cậu cũng được xếp vào hàng đá lót đường hả"

Seungcheol khinh khỉnh cười một cái, Jisoo cũng nhanh chóng đáp lời anh

"Cũng đâu phải mình tớ đâu bồ tèo"

"Chà, vậy là các anh cũng gặp sao? Có người đã đến nhà em đấy"

Mingyu hào hứng kể như thể đó là một chuyện vui

"Nhưng hắn không vào, ông nội em đã thiết lập rất nhiều Bùa chống đột nhập và Bùa bảo vệ an ninh quanh nhà, em thấy hắn đứng nhìn khi trở về, nhưng rồi hắn rời đi"

"Có lẽ gia đình em không phải đối tượng chính đâu, giống như Hansol ấy

Wonwoo khẽ nói

"Đến một người xuất thân Muggle như anh còn biết gia đình em từng nhiệt tình tham gia chống phe hắc ám thế nào mà"

Seungkwan hơi bĩu môi

"Đấy là do anh đọc nhiều sách, em đâu có biết"

Hansol tự nhiên bật ra rằng chỉ cần cậu chú ý hơn trong tiết Lịch sử của giáo sư Binn thì cũng biết được thêm nhiều lắm khiến Seungkwan trợn mắt

"Mình xin lỗi"

Cậu chàng Hansol bẽn lẽn nói. Jisoo mỉm cười hướng về phía Seungcheol

"Cậu từ chối rồi chứ?"

"Tất nhiên, ông và ba mình rất tức giận khi chúng tìm đến cửa. Còn Myungho thì sao? Chắc là sẽ không bỏ qua đâu nhỉ"

Myungho nhún vai

"Em không thấy đến. Trước đây nhà em cũng không quá nhiệt tình với mấy chuyện này, giống như chỉ đứng ngoài cuộc, chúng em thậm chí bị nghi là nội gián. Anh biết đấy, người kinh doanh thì chỉ quan tâm nhiều hơn đến lợi nhuận"

Hai chữ 'nội gián' của cậu khiến Jeonghan cứng người, biểu cảm gượng gạo thoáng xuất hiện trên mặt anh

"Dù sao thì, ba em đã nói sẽ từ chối nếu chúng đến, họ sẽ thuận theo mong muốn của em. Nếu nói không thể bỏ qua thì phải là nhà họ Yoon mới đúng"

Câu nói ấy của cậu khiến tất cả những con mắt còn lại trong phòng đều hướng về phía Jeonghan. Anh cảm thấy bản thân hít thở không thông. Jeonghan chớp mắt, sau đó rất nhanh chóng mỉm cười một cái

"Anh không thấy, chắc chúng sẽ không đến đâu, trước đây ba mẹ anh chạy trốn lâu quá mà. Chắc theo đuôi cũng mệt lắm"

Anh bông đùa, khiến cả đám bật cười, không khí trong phòng cũng trở nên dịu xuống một chút

Câu chuyện nhanh chóng rẽ sang một chiều hướng khác, tiếng nói cười rộ lên khi Seokmin kể về những vị khách kỳ lạ mà cậu gặp được ở Tiệm giỡn. Jeonghan chỉ im lặng lắng nghe, trong đầu vòng vèo những suy nghĩ xa xôi nào đó

Mà trong căn phòng ấy, ngoại trừ anh ra, cũng còn một người khác đang để đầu óc mình trôi về một nơi xa. Kwon Soonyoung hoàn toàn im lặng, không nghe lọt tai được một chữ nào. Cảm giác bất an dường như đang ăn mòn tâm trí cậu từng phút đồng hồ

---

Có thể bạn đã biết!

Cái này khác với mấy phần khác một chút nè. Lần trước là các gia tộc trong vũ trụ HP rồi, còn riêng trong chiếc fic này của mình, thế giới phù thủy của mình bao hàm thêm một số gia tộc khác là nhà Choi, nhà Yoon, nhà Hong, nhà Kwon, nhà Moon, nhà Lee, nhà Kim, nhà Seo và nhà Chwe (nhà Jeon và nhà Boo là hai gia đình gốc muggle). Trong đó thì Choi, Yoon, Kwon, Seo, Kim và Chwe là những gia tộc thuần chủng. Nhà Moon và Lee là những họ khá phổ biến và chứa nhiều phù thủy lai. Nhà Hong đã từng có cuộc kết hôn với một phù thủy lai, tuy nhiên họ vẫn là một gia tộc giàu có và lâu đời, giữ nhiều chức vụ quan trọng, vì vậy nên dù không được coi là một dòng tộc thuần chủng, họ vẫn rất có tiếng nói và được coi trọng.
Ngoài ra thì không nằm trong tuyến chính, có một nhân vật là từng được nhắc đến Jamie Oliver, "không quá hùng mạnh, nhưng thuần chủng".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top