PHẦN 3: BÓNG TỐI BÍ ẨN - Chương 16: Cánh cửa bóng tối
Dòng suối vẫn lặng lẽ trôi bên ngôi đền cổ, tiếng nước róc rách như một giai điệu dịu dàng nhưng không thể xoa dịu nỗi đau và căng thẳng đang đè nặng lên vai Seventeen. Ánh hoàng hôn đỏ thắm dần tan vào bóng tối, những vệt sáng cuối ngày lấp lánh trên mặt nước giờ đây pha lẫn sắc đỏ nhạt từ máu của Joshua, như một lời nhắc nhở về trận chiến vừa qua. Nhóm vội vã chạy đi, từng nhịp chân nặng nề đạp lên cỏ ướt, mang theo cả sự kiệt sức lẫn tia hy vọng mong manh còn sót lại. Joshua nằm trong vòng tay Seungcheol, hơi thở mỏng manh như ngọn gió thoảng, máu từ vết thương trên vai anh thấm đỏ áo, nhỏ xuống thành từng giọt hòa vào dòng suối lạnh giá.
"Nhanh lên!"
Seungcheol gầm lên, giọng khàn đặc vì mệt mỏi xen lẫn lo lắng, đôi tay rắn chắc ôm chặt Joshua như sợ anh sẽ trôi đi giữa dòng đời mong manh. Hoshi lao nhanh phía trước, đôi chân loạng choạng vì kiệt sức, nhưng ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy ngôi đền thấp thoáng sau hàng cây.
"Đền kìa! Mau vào thôi!" anh hét lớn, giọng lạc đi, vừa là lời thúc giục vừa như tiếng thở phào khi thấy nơi trú ẩn an toàn.
Họ đặt Joshua xuống sàn đá lạnh trong sân đền, ánh sáng vàng cam từ những ngọn đèn dầu treo trên tường hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của anh, làm nổi bật đôi mắt khép hờ và đôi môi khô khốc. Jihoon quỳ bên cạnh, tay run run nắm lấy tay Joshua cố gắng truyền năng lượng cho Joshua. Luồng năng lượng màu trắng nhàn nhạt như ánh trăng từ tay anh lan ra, cố gắng cầm máu cho Joshua, nhưng ánh sáng yếu ớt nhanh chóng tan biến, anh cắn môi, ánh mắt đầy bất lực:
"Huyng, em xin lỗi, vết thương sâu quá em không chữa được. Anh ráng chịu một chút Min sẽ tới ngay"
Seungkwan đứng gần đó, đôi mắt đỏ hoe, cố kìm nước mắt, nhưng giọng anh vẫn run rẩy:
"Joshua huyng, tỉnh lại đi mà..."
Bất chợt, một luồng sáng nhỏ lấp lánh như đom đóm giữa đêm tối hiện lên, cắt ngang không gian nặng nề của ngôi đền. Min, nàng tiên bé nhỏ, bay ra từ bóng tối, đôi cánh mỏng manh rung lên khe khẽ, tỏa ra ánh sáng xanh dịu dàng như làn gió xuân thoảng qua. Nàng hạ xuống bên Joshua, đôi mắt trong veo ánh lên sự lo lắng xen lẫn kiên định.
"Để ta,"
nàng nói, giọng trong trẻo như tiếng chuông bạc, nhưng mang theo một sức mạnh thầm lặng. Min giơ tay, những sợi ánh sáng xanh lục chảy ra từ đầu ngón tay nàng, quấn quanh vết thương trên vai Joshua như những sợi tơ óng ánh. Máu ngừng trào, làn da rách nát từ từ khép lại dưới phép thuật của nàng, nhưng nó dần chuyển thành màu đen nổi bật trên vai Joshua. Sắc mặt Joshua vẫn tái nhợt, hơi thở vẫn mỏng manh như sợi chỉ treo giữa lằn ranh sinh tử.
"Cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm..." Min thì thầm, giọng trầm xuống khi luồng sáng tan đi, đôi cánh nàng khẽ rung như vừa tiêu hao một phần sức lực lớn lao. "Nhưng cậu ấy tạm thời không thể tỉnh lại. Vết thương này không đơn giản. Cậu ấy bị trúng sức mạnh đen của Kẻ Săn Chìa Khoá, một thứ độc tố khó xóa bỏ. Nếu không loại bỏ nó ra khỏi người Joshua, cậu ấy sẽ không thể tỉnh lại và cơ thể sẽ dần bị ăn mòn bởi sức mạnh này."
Cả nhóm gần như sụp đổ khi nghe những lời Min nói. Seungkwan oà lên khóc nức nở ôm lấy Vernon cũng đang bàng hoàng trước tin xấu. Jeonghan khuỵ xuống nhìn bạn mình đang nằm trên sàn đá lạnh mắt đỏ hoe. Nước mắt anh như cơn mưa nhỏ, lặng lẽ rơi, như muốn cuốn đi nỗi đau đang bóp nghẹt trái tim. Seokmin liền nhào tới bên cạnh Min, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài từ khóe mắt, giọng nức nở cầu xin:
"Cô có cách nào để cứu anh ấy không? Cầu xin cô hãy chỉ chúng tôi...Anh ấy bị thương vì bảo vệ tôi...Tôi không thể trơ mắt nhìn anh ấy ra đi như vậy..."
Nàng ngẩng lên, nhìn lướt qua từng người trong nhóm cuối cùng dừng lại Jihoon, nàng dịu dàng nói:
"Chỉ có sức mạnh từ mặt trăng của cậu mới có thể giải thứ sức mạnh đen này ra khỏi người Joshua, chỉ là cậu chưa biết cách sử dụng nó thôi. Ta sẽ chỉ cho cậu!"
Min lùi lại, đôi cánh nhỏ lấp lánh ánh sáng xanh nhạt rung lên khe khẽ, ánh mắt cô thoáng lo lắng nhưng kiên định khi nhường chỗ cho Jihoon.
"Cậu ấy cần cậu bây giờ, Jihoon,"
Nàng nói, giọng trong trẻo nhưng trầm xuống như một lời thúc giục đầy trọng trách. Ánh sáng vàng cam từ những ngọn đèn dầu treo trên tường hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của Joshua, làm nổi bật đôi mắt khép chặt, đôi môi khô khốc, và vết thương trên vai giờ đây chuyển thành màu đen kỳ dị, như bị nhiễm thứ mực độc từ bóng tối của Thủy Sát. Những đường gân đen lan tỏa từ vết thương, ngoằn ngoèo như mạng nhện, bò lên cổ và ngực Joshua, tỏa ra luồng khí lạnh lẽo khiến không khí quanh anh nặng nề.
Jihoon quỳ xuống bên Joshua, đôi tay run rẩy khẽ chạm vào mép vết thương đen, cảm nhận sự lạnh buốt thấm qua đầu ngón tay, như thể bóng tối đang cố kéo cả cậu vào vực thẳm. Jihoon hít sâu, ánh mắt đầy lo lắng, trán lấm tấm mồ hôi dù không khí đêm trong sân đền lạnh đến thấu xương. Theo lời chỉ dẫn của Min, cậu nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ ý chí vào luồng sức mạnh trong cơ thể mình. Một dòng năng lượng trắng trong nhàn nhạt, dịu dàng nhưng kiên cường, như ngọn suối mát lành chảy qua những tảng đá cứng. Cậu cảm nhận nó chạy khắp cơ thể, từ trái tim đập thình thịch đến từng mạch máu, rồi dẫn dắt nó tụ lại nơi lòng bàn tay, nơi anh chạm vào vết thương của Joshua. Cả nhóm đứng vây quanh, ánh mắt lo lắng không rời khỏi Joshua, không khí trong sân đền như đông đặc lại, chỉ còn tiếng gió rít qua những kẽ đá và tiếng thở dồn dập của họ.
Jihoon nghiến răng, mồ hôi lăn dài từ trán xuống má, thấm ướt áo cậu, đôi tay run lên khi cậu bắt đầu đưa từng luồng năng lượng trắng vào vết thương. Ánh sáng nhàn nhạt từ tay cậu lấp lánh, dịu dàng như ánh trăng, chảy vào mảng da đen trên vai Joshua, như dòng suối cố len lỏi qua một cánh cửa bị khóa chặt. Nhưng bóng tối từ vết thương không dễ dàng khuất phục, nó phản kháng, những đường gân đen rung lên dữ dội, lan tỏa luồng khí lạnh buốt như lưỡi dao cắt qua tay Jihoon, khiến cậu khẽ rên lên, nhưng cậu vẫn không rút tay lại.
Dưới sự tác động của năng lượng từ Jihoon, cơ thể Joshua bắt đầu phản ứng. Những đường gân đen trên vai và ngực anh co giật, như những con rắn độc bị ép buộc rời khỏi nơi trú ẩn. Mỗi lần Jihoon đẩy thêm một luồng năng lượng, bóng tối trong vết thương lại trào lên, như dòng mực đen sủi bọt, bốc ra mùi tanh hôi nồng nặc. Nhưng Jihoon chỉ nghiến răng chặt hơn, mồ hôi chảy thành dòng, thấm ướt cả cổ áo, tay anh siết chặt mép vết thương, như muốn dùng cả linh hồn để kéo Joshua trở lại.
Dù bất tỉnh, Joshua dường như vẫn cảm nhận được cơn đau kinh hoàng khi bóng tối bị đẩy ra khỏi cơ thể. Cơ thể anh rung lên từng đợt, như bị giật bởi những luồng điện vô hình, khuôn mặt nhợt nhạt méo mó vì đau đớn, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy, phát ra tiếng rên yếu ớt, gần như không nghe thấy. Những đường gân đen trên ngực anh co bóp dữ dội, như cố bám víu lấy cơ thể anh, mỗi lần năng lượng xanh của Jihoon thấm sâu hơn, chúng lại trào lên, bốc ra những luồng khói đen mỏng manh, tan vào không khí với tiếng "xèo xèo" sắc lạnh. Joshua khẽ nghiêng đầu, lông mày nhíu chặt, như đang chiến đấu với cơn đau trong vô thức, cơ thể anh cong lên rồi thả lỏng, mỗi chuyển động là một minh chứng cho sự giằng co giữa sự sống và bóng tối.
"Jihoon, cậu ổn không?"
Hoshi lo lắng lên tiếng, giọng run rẩy, lao tới nắm lấy vai Jihoon khi thấy anh lảo đảo, mồ hôi chảy xuống như mưa, sắc mặt tái nhợt gần giống Joshua. Jihoon không đáp, chỉ gật đầu yếu ớt, đôi tay vẫn dán chặt vào vết thương, ánh sáng từ tay anh lấp lánh dữ dội hơn, như ngọn lửa nhỏ bùng lên giữa cơn bão. Anh dồn toàn bộ sức lực, cảm nhận năng lượng trong cơ thể mình cạn dần, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ ra, nhưng anh không dừng lại.
"Mình phải cứu anh ấy..." anh thì thầm, giọng khàn đặc, ánh mắt dù nhắm chặt vẫn sáng lên ý chí kiên cường, như ngọn đèn không bao giờ tắt giữa bóng tối.
Min bay tới gần, đôi cánh rung lên lo lắng, ánh mắt nàng thoáng đau đớn khi nhìn Joshua co giật trong vô thức.
"Jihoon, cậu đang đẩy mình quá giới hạn..."
Nàng nói, giọng run rẩy, tay nhỏ bé chạm vào vai anh như muốn ngăn lại. Nhưng Jihoon lắc đầu, mồ hôi lăn xuống cằm, giọng khàn đặc:
"Tôi không sao... Joshua huyng không thể chịu thêm nữa..."
Anh dồn thêm một luồng năng lượng lớn, ánh sáng trắng bùng lên rực rỡ, chiếu sáng cả góc sân đền, như ngọn suối mát lành chiến đấu với bóng tối độc ác. Bóng tối trong vết thương của Joshua cuối cùng cũng khuất phục, những đường gân đen co rút dần, như bị ánh sáng xanh kéo ra khỏi cơ thể anh. Một luồng khói đen dày đặc trào lên từ vết thương, bốc lên không khí với tiếng "xèo" sắc lạnh, mang theo mùi tanh hôi nồng nặc, làm cả nhóm bất giác lùi lại, ánh mắt kinh hoàng. Joshua co giật dữ dội một lần cuối, cơ thể anh cong lên như bị giật bởi cơn đau kinh hoàng, một tiếng rên khẽ thoát ra từ đôi môi khô khốc, yếu ớt nhưng đầy đau đớn, như linh hồn anh đang chiến đấu để trở lại từ vực thẳm. Rồi anh thả lỏng, cơ thể nằm im trên sàn đá, hơi thở dù vẫn yếu nhưng đều đặn hơn, vết thương trên vai dần khép lại, chỉ còn một mảng da nhợt nhạt, không còn dấu vết của bóng tối.
Jihoon ngã nhào ra sau, hơi thở dồn dập, mồ hôi thấm ướt cả áo, sắc mặt tái nhợt như sắp ngất đi. Hoshi lao tới đỡ anh, giọng run rẩy:
"Jihoon, cậu ổn không? Cậu làm được rồi!"
Anh ôm chặt Jihoon, nước mắt lăn dài trên má, ánh mắt vừa lo lắng vừa tự hào. Jeonghan quỳ xuống, kiểm tra vết thương của Joshua, ánh mắt sáng lên:
"Cậu ấy...vết thương cậu ấy lành rồi! Jihoon làm được rồi."
Cả nhóm ôm nhau mừng rỡ reo lên vui vẻ. Min bay tới, đôi cánh lấp lánh ánh sáng xanh, ánh mắt cô thoáng nhẹ nhõm nhưng vẫn lo lắng:
"Jihoon, cậu đã làm được điều không tưởng... Nhưng bóng tối từ Thủy Sát vẫn còn chút tàn dư trong cậu ấy. Cậu ấy cần thời gian để hồi phục hoàn toàn." Cô nhìn Jihoon, giọng trầm xuống: "Còn cậu... Đừng đẩy mình quá giới hạn nữa. Sức mạnh của cậu không vô hạn."
Jihoon mỉm cười yếu ớt, tay lau mồ hôi trên trán, giọng khàn đặc:
"Tôi ổn... Miễn là Joshua huyng không sao." Anh nhìn Joshua, ánh mắt sáng lên niềm tin, dù cơ thể anh run lên vì kiệt sức. Cả nhóm vây quanh, ánh mắt sáng lên giữa nỗi đau và hy vọng, ánh đèn dầu trong sân đền chiếu lên khuôn mặt họ, như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim họ sau cơn ác mộng vừa qua.
"Cảm ơn cô, Min," Seungcheol nói, giọng trầm ấm nhưng vẫn còn rung động vì cảm xúc, anh cúi đầu nhẹ, tay vẫn nắm chặt tay Joshua như để cảm nhận hơi ấm còn sót lại. "Chúng tôi không biết phải làm gì nếu không có cô."
Min mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tan đi khi nàng nhìn cả nhóm.
"Ta cần biết chuyện gì đã xảy ra," nàng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo sự thúc giục. "Kẻ thù của các cậu không phải kẻ tầm thường."
Seungcheol hít sâu, giọng anh từ từ kể lại những gì đã xảy ra với cả nhóm.
"Chúng tôi bị tấn công bên suối," anh bắt đầu, giọng trầm kể lại từng chi tiết. "Hắn xuất hiện từ bóng tối, áo choàng đen như cánh quạ, đôi mắt đỏ rực như than hồng. Hắn điều khiển nước, nhưng không phải dòng nước bình thường, mà là nước có màu đen đen, tanh hôi, mang theo sức mạnh chết chóc. Hắn tấn công chúng tôi bằng những mũi tên nước đen, rồi tạo ra sóng đen khổng lồ. Joshua đã dựng khiên nước bảo vệ chúng tôi, nhưng..." Anh dừng lại, ánh mắt hướng về Joshua, giọng nghẹn lại. "Hắn đâm cậu ấy bằng một mũi giáo đen, và suýt nữa chúng tôi đã mất cậu ấy."
Jeonghan tiếp lời, luồng gió nhỏ từ tay anh vô thức cuốn theo vài chiếc lá khô trên sàn đá, ánh mắt sắc bén nhưng đầy trăn trở: "Hắn tự gọi mình là Thủy Sát, kẻ phục vụ Hỗn Mang. Hắn muốn lấy chìa khóa Nước của Joshua, và nói rằng còn những kẻ khác – Lôi Sát, Hỏa Sát đang đến để lấy các chìa khóa còn lại."
Min im lặng lắng nghe, đôi cánh khẽ rung lên như đang suy tư. Khi nhóm kể xong, nàng thở dài, giọng trầm như tiếng gió thoảng qua rừng sâu: "Thủy Sát... Ta biết hắn. Hắn là một trong những Kẻ săn chìa khoá cao cấp của Hỗn Mang – chúa tể của bóng tối nguyên thủy. Chúng có 12 tên, mỗi tên sở hữu một sức mạnh tương ứng với 12 yếu tố: ánh sáng, nước, bóng tối, lửa, sét, cây cối, đất đá, kim loại, thời gian, động vật, năng lượng, và gió." Nàng dừng lại, ánh mắt lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại ở Chan, người đang đứng phía sau, đôi tay nắm chặt, ánh mắt thoáng bất an.
"Chúng không có sức mạnh hủy diệt sao?" Chan lẩm bẩm, giọng nhỏ nhưng đủ để cả nhóm nghe thấy. "Ý cô là..."
Min gật đầu, ánh mắt nàng nghiêm nghị hơn bao giờ hết. "Đúng vậy. Từ lâu sức mạnh huỷ diệt chưa có ai sở hữu. Giờ đây, nó đã xuất hiện trong cậu, Chan. Điều đó lý giải tại sao cậu chưa kiểm soát được nó, và tại sao nó mạnh mẽ nhưng nguy hiểm." Nàng bước tới gần Chan, giọng trầm xuống như lời thì thầm đầy cảnh báo: "Cậu không được để lộ sức mạnh này. Nếu Hỗn Mang biết cậu là người sở hữu hủy diệt, cậu sẽ trở thành mục tiêu lớn nhất của chúng. Chúng sẽ không ngừng săn lùng cậu để chiếm lấy sức mạnh đó."
Chan nuốt khan, đôi tay siết chặt hơn, ánh mắt thoáng hoảng loạn nhưng nhanh chóng thay bằng quyết tâm. "Tôi... hiểu rồi," anh nói, giọng run nhẹ nhưng kiên định. "Tôi sẽ cẩn thận."
"Còn một điều nữa," Min tiếp tục, ánh mắt nàng chuyển sang Wonwoo, người đứng lặng lẽ ở góc sân, đôi mắt sau cặp kính mờ đi bởi suy nghĩ sâu thẳm. "Chìa khóa Bóng Tối đã thức tỉnh. Nó đang chờ đợi trong một hang động tối tăm sâu dưới lòng đất, nơi ánh sáng không thể chạm tới. Wonwoo, cậu là người được chọn để tìm ra nó. Sức mạnh bóng tối trong cậu là chìa khóa dẫn lối."
Wonwoo đẩy kính lên, đôi mắt khẽ hẹp lại, một luồng khí lạnh vô hình lan ra từ anh, như thể sức mạnh bóng tối trong anh vừa rung động khi nghe đến chìa khóa.
"Tôi sẽ lấy nó về đây," anh nói, giọng trầm và đều, nhưng chất chứa một nỗi bất an khó che giấu. "Nếu nó giúp chúng tôi chống lại Hỗn Mang, tôi không có lựa chọn nào khác."
Min nhìn anh, ánh mắt thoáng lo lắng.
"Nhưng cậu phải biết điều này," nàng nói, giọng trầm như lời thì thầm từ vực thẳm. "Sức mạnh bóng tối không giống ánh sáng hay nước. Nó khó kiểm soát, nguy hiểm hơn những gì các cậu từng đối mặt. Nếu cậu để nó chiếm lấy lý trí, Wonwoo, cậu sẽ bị phản phệ. Cậu sẽ trở thành một con quái vật không cảm xúc, không lý trí, chỉ biết sử dụng sức mạnh cho đến khi kiệt sức và chết đi."
Không gian trong sân đền như đông lại. Hoshi nuốt nước bọt, đôi tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lo lắng liếc sang Wonwoo.
"Ý cô là... Wonwoo có thể mất chính mình?"
Anh hỏi, giọng run run, không giấu nổi sự sợ hãi. Min gật đầu chậm rãi, ánh mắt không rời khỏi Wonwoo.
"Đúng vậy. Bóng tối không chỉ là sức mạnh. Nó là cám dỗ, là vực thẳm. Một khi cậu để nó dẫn dắt, rất khó để quay lại."
Seungcheol quay sang Min, ánh mắt trầm xuống, giọng đầy lo lắng:
"Min, cô nói bóng tối có thể chiếm lấy lý trí Wonwoo... Làm sao để chúng tôi bảo vệ cậu ấy? Làm sao để cậu ấy không bị nó nuốt chửng?"
Câu hỏi của anh như mở ra nỗi lo chung của cả nhóm, ánh mắt mọi người đổ dồn về nàng tiên nhỏ, chờ đợi một tia hy vọng giữa cơn ác mộng đang đến gần.
Min hạ xuống, đôi cánh lấp lánh ánh sáng xanh nhạt rung lên khe khẽ, ánh mắt nàng thoáng trầm tư nhưng không giấu được sự nghiêm trọng. Cô nhìn Wonwoo, rồi quét mắt qua từng thành viên, giọng trong trẻo nhưng trầm xuống như tiếng gió thì thầm giữa rừng sâu:
"Bóng tối là vực thẳm của cảm xúc tiêu cực. Để bảo vệ Wonwoo, các cậu phải giữ cậu ấy tránh xa những kích động tiêu cực về mặt cảm xúc. Đừng để cậu ấy sử dụng sức mạnh khi đang giận dữ, đau đớn, hay tuyệt vọng. Những cảm xúc ấy sẽ mở cánh cửa cho bóng tối xâm nhập, chiếm lấy lý trí cậu ấy, biến cậu ấy thành nô lệ của nó."
Nàng dừng lại, ánh mắt nhìn cả nhóm, như muốn khắc sâu từng lời:
"Và quan trọng nhất, đừng để Wonwoo ở trong bóng tối một mình. Bóng tối mạnh nhất khi cậu ấy cô độc, khi không có ánh sáng từ tình cảm và sự gắn kết của các cậu. Tình đồng đội, tình bạn, những ký ức đẹp các cậu chia sẻ là ngọn lửa có thể kéo cậu ấy trở lại. Khi bóng tối cố chiếm lấy lý trí, những cảm xúc tích cực, những kỷ niệm ấm áp sẽ giúp cậu ấy tìm lại chính mình, điều khiển lý trí khỏi sự kiểm soát của nó."
Hoshi nắm chặt tay Wonwoo, ánh mắt lo lắng nhưng sáng lên quyết tâm:
"Vậy tụi mình phải luôn ở bên cậu ấy, đúng không? Tụi mình sẽ kể chuyện cũ, hát mấy bài ngớ ngẩn, ăn ramen như hồi thực tập sinh để cậu ấy cười!"
Anh cố cười, dù giọng run run, như muốn xua tan không khí nặng nề. Jihoon gật đầu, ánh mắt trầm tư:
"Nếu cậu ấy lạc lối, tụi mình sẽ kéo cậu ấy về."
Jun đứng cạnh, tay vỗ vai Wonwoo, giọng trầm ấm:
"Cậu đừng sợ, Wonwoo. Tụi mình không để cậu rơi vào bóng tối đâu."
Wonwoo đẩy kính lên, ánh mắt anh thoáng dao động, như đang đấu tranh với nỗi sợ bên trong.
"Mình... sẽ cố," anh nói, giọng trầm nhưng chắc chắn, tay vô thức nắm chặt áo, cảm nhận luồng khí lạnh từ sức mạnh bóng tối rung lên khe khẽ, như lời thì thầm từ vực sâu. Anh nhìn cả nhóm, ánh mắt sáng lên một tia hy vọng khi thấy sự kiên định của họ, như ngọn đèn soi sáng con đường anh sắp bước vào.
Seungkwan lau nước mắt, giọng run nói với Vernon đang đứng bên cạnh:
"Tụi mình sẽ không để anh ấy bị bóng tối cướp đi! Tụi mình mạnh mà, đúng không?"
Vernon gật đầu, đàn chim sẻ líu lo như đồng tình.
Chan đứng im, tay nắm chặt, ánh sáng đỏ từ sức mạnh hủy diệt lóe lên rồi tắt đi ngay lập tức, ánh mắt cậu thoáng bất an khi nghĩ về lời cảnh báo của Min dành cho mình.
"Mình cũng sẽ phải cẩn thận..." cậu thì thầm, giọng trầm, quyết tâm giữ bí mật sức mạnh của mình để không trở thành mục tiêu của Hỗn Mang. Minghao đặt tay lên vai cậu, ánh mắt ấm áp:
"Tụi anh cũng sẽ bảo vệ cả em nữa, Chan."
Min bay lên cao, đôi cánh rung lên như chuẩn bị dẫn đường, ánh sáng xanh nhạt từ cô chiếu xuống sân đền, như ngọn hải đăng giữa bóng tối dày đặc.
"Hang động nằm sâu trong rừng, phía tây dòng suối,"
Nàng nói, giọng nghiêm nghị nhưng tràn đầy hy vọng.
"Tối nay các cậu hãy nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày mai hãy đi. Hãy nhớ lời ta: sức mạnh lớn nhất của các cậu không phải là ánh sáng, nước, hay bóng tối, mà là tình cảm gắn bó giữa các cậu. Đó là thứ Hỗn Mang không bao giờ có."
Nàng nhìn cả nhóm, ánh mắt thoáng lo lắng nhưng sáng lên niềm tin, như muốn truyền thêm sức mạnh cho họ trước hành trình nguy hiểm phía trước.
Seungcheol liền cõng Joshua vẫn còn đang bất tỉnh với sự giúp đỡ của Jeonghan và Mingyu, dẫn đầu cả nhóm vào phòng nghỉ. Dòng suối vẫn chảy bên ngôi đền, mang theo âm thanh róc rách dịu dàng, nhưng giờ đây xen lẫn một giai điệu cảnh báo về những thử thách đang chờ đợi họ trong bóng tối vô tận phía trước. Ánh trăng non chiếu lên khuôn mặt họ, vừa kiên định vừa rực rỡ, như ngọn lửa nhỏ cháy giữa đêm đen, sẵn sàng đối mặt với vực thẳm để bảo vệ nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top