Chương 53: Nói dối - cảm giác thật tuyệt

Trên đường trở về khách sạn, Vệ Chi đang tìm việc gì đó để làm ―― cô bẻ ngón tay tính xem những con đường cao cấp mà cô có thể trượt trong khu trượt tuyết này dài bao nhiêu, sẽ phải trượt bao nhiêu lần để đủ 30KM .

Cô đã tính phép chia trong phạm vi hai chữ số ba lần và cuối cùng đi đến kết luận: Rời khỏi nhóm thì sao? Về Nam Thành kết hôn sinh con cũng không muộn.

Không muốn bỏ cuộc, cô không nhịn được nhắn tin cho Hoa Yến, hỏi cô ấy xem nếu cô vắng mặt trong buổi "teambuilding" thường lệ hoặc không hoàn thành KPI... Kết quả là câu trả lời của Hoa Yến trên WeChat làm cô bất ngờ--

【Sakura Yến: Không có ai là không thể hoàn thành được, 5 giờ trượt 30km, giữa chừng vẫn còn đủ thời gian để uống một tách cà phê. 】

【Thiếu Nữ Kỷ:...]

【Thiếu Nữ Kỷ: Sẽ sớm có một người, chẳng hạn như em. 】

【Sakura Yến: Hả? Em quả thực đang ở trong một tình huống đặc biệt, nhưng em có chắc chắn anh Sùng đã tính em vào chưa? 】

【Thiếu Nữ Kỷ: Trước khi công bố tin tức này, anh ấy còn cố ý kéo em vào nhóm, nếu không phải vì mục đích đưa em vào thì chỉ có thể là do anh ấy đột nhiên mất trí và ban phát từ bi.】

Ban phát từ bi?

Phát từ bi là không có khả năng.

Người đàn ông này khả năng phát điên nhiều hơn là phát từ bi.

【Sakura Yến: Vậy là em tiêu đời rồi. (Chắp tay trước ngực)】

Bất đắc dĩ nhét điện thoại vào túi, Vệ Chi nặng nề bước trở về phòng, trong phòng, Khương Nam Phong đang bưng bát ăn cơm, quay đầu liếc nhìn cô một cái, quay đầu lại tiếp tục ăn, không ngẩng đầu lên nói: "Trông cậu già hơn chục tuổi."

Vệ Chi không nói nên lời.

Cô cởi giày trượt tuyết, đi dép lê, tìm thêm một đôi đũa mà Khương Nam Phong không dùng đến, vấn tóc lên rồi ngồi xuống trước máy tính, cầm lấy chiếc bút cảm ứng và chuyển sang chế độ làm việc trong một giây.

Nghĩ đến hôm nay định vẽ gì, nghĩ tới khuôn mặt quan tài của Thiện Sùng cảm thấy rất đáng ghét, thế là nam hai không còn tập trung vào sự nghiệp nữa--

Tiếp tục từ bản cập nhật trước, Vệ Chi đã vẽ nữ chính trở nên thú tính hơn (không phải) sau khi xem nam hai A Mặc luyện kiếm... Vào bữa trưa nọ, A Mặc đến báo cáo công việc của mình, nữ chính đang ăn, ngước mắt lên gõ vào mép bát một cách ngang ngược, mời A Mặc ngồi xuống cùng ăn.

A Mặc chỉ là một thị vệ, tuy việc này trái với nội quy nhưng mệnh lệnh của chủ nhân không thể trái, sau một lúc do dự, anh ta ngồi xuống với vẻ mặt căng thẳng.

Nữ chính ra lệnh cho người hầu mang bát đũa mới đến, mỉm cười bảo A Mặc mau ăn, khi thấy anh cầm bát đũa, lặng lẽ lùa cơm, nghe bảo gắp đồ ăn cũng chỉ dám nhặt thứ trước mặt, cho dù là cần tây mà anh không thích ăn (nữ chính đã phát hiện ra chuyện này từ những người thị vệ khác), thực sự dễ thương.

Nữ chính nhìn anh ăn uống nghiêm túc liền đặt một tay lên mép bàn, mặt bàn yên tĩnh, nhưng dưới gầm bàn lại có thứ gì đó khác lạ...

Lúc A Mặc đang bận gắp cơm trên bàn thì có lúc nữ chính cởi đôi giày thêu ra, ngón chân nhỏ nhắn mềm mại mang tất mềm mại giẫm lên bắp chân rắn chắc của A Mặc...

Và khi nụ cười của cô sâu hơn, các ngón chân của cô phác họa nên đường cong, cảm thấy cơ bắp của anh dần dần căng cứng và nóng lên qua bộ đồng phục thị vệ--

Cuối cùng, chân cô chạm tới đùi anh và dẫm nhẹ lên đó.

A Mặc lập tức đặt bát xuống, đứng dậy, cúi đầu lùi lại hai bước.

Nữ chính nhìn thấy anh hoảng sợ như chim sợ cành cong, liếc nhìn nơi nào đó không có phản ứng gì, nàng thực sự chán nản, thẳng thừng hỏi: 【Ngươi không được à? 】

Sau khi nói xong câu cuối cùng đầy uy lực và vang dội, bỏ qua điều khác, bà A Trạch cảm thấy vui vẻ như đã báo thù sau cuộc trả thù vĩ đại.

Ăn tối xong, Khương Nam Phong ôm gối ngồi ở phía sau xem cập nhật tranh của cô, khi chân nữ chính dẫm lên cậu em của nam hai, cô ấy thở dài nói: "Nếu tác giả có năng lực này, e rằng đứa bé họ Sùng trong bụng đã có đủ chân tay."

Khi tới đoạn nữ chính nói ra câu thoại ác ý đó, cô ấy im lặng một lúc rồi tiếp tục đánh giá: "Tốt nhất là bà cầu nguyện Sùng Thần không bao giờ biết bà làm gì, đời này không xem được bộ truyện tranh này."

"Tui lại cập nhật một cái mới, bà đừng có cosplay đạn mạc (bình luận chạy qua màn hình) ở đằng sau lải nhải được không?"

Vệ Chi đang nằm trên bàn làm việc hờn dỗi, lần trước cập nhật bản phác thảo đen trắng 3 trang bị mắng thảm, người ta hỏi cô có phải cậu em của nam hai không xứng đáng có màu sắc hay không, đây đơn giản là bắt cóc đạo đức.

Khương Nam Phong chán ghét bĩu môi, một tay một chân bò về giường, cô mở WeChat nhìn xem, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Lão Yên, cô không suy nghĩ bấm vào, vì thế âm thanh chó sủa gâu gâu tràn ngập khắp căn phòng--

【Chị ơi, ngày mai chúng em sẽ có buổi teambuilding...Vịt! Không có cách nào đến lớp, lần này là thật, là thật! Nếu chị không tin em thì hãy hỏi Vệ Chi! 】

Khương Nam Phong buông điện thoại xuống, hỏi người đang chăm chỉ ngồi vẽ cách đó không xa: "Teambuilding là gì?"

Vệ Chi thậm chí còn không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Tui nghi ngờ Thiện Sùng chuyên chế ra để phạt chớt tui."

......

Bảy giờ sáng hôm sau, Vệ Chi đang buồn ngủ, bị điện thoại di động đánh thức.

Vội vàng chộp lấy điện thoại nhìn xem, hóa ra là trong nhóm học trò, Thiện Sùng đúng giờ gửi một động tác chụp ảnh check-in, thậm chí còn không làm động tác mẫu mà chỉ nói -

【CK, Sùng: 7 ký tự kết ấn cửu tự chân ngôn. 】

Không ngoa khi nói rằng lúc đó Vệ Chi thực sự rất bối rối.

Giống như đang chơi một trò chơi giải đố, khi mọi người trong nhóm đều gửi "1" để biểu thị đã nhận, cô không thể tin được rằng không ai muốn hỏi "kết ấn cửu tự chân ngôn" là gì...

Dụi dụi mắt, cô yên lặng mở baidu ra tìm kiếm.

Sau khi tìm kiếm, phát hiện ra cái gọi là "cửu tự chân ngôn" chính là câu "臨,兵,斗,者,皆,陣,列,前,行 - lâm, binh, đẩu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành (Những người ra trận tiến về phía trước theo đội hình)".

Về phần kết ấn?

Cô lại tìm kiếm "My Date With a Vampire" với vẻ mặt đen thui, hồi tưởng lại tuổi thơ ấm áp với vẻ đẹp của Vạn Ỷ Văn vào buổi sáng sớm.

Đối chiếu với phim truyền hình TVB, cô cẩn thận nghiên cứu cách thực hiện động tác kết ấn 7 ký tự trong mười phút, khi đang thực hiện, cô chợt nhận ra sáng sớm tinh mơ mình không ngủ lại đi làm cái quỷ gì...

Giống như có bệnh nặng.

Trên mặt đầy những vết đen, cô đứng dậy khỏi giường, tắm rửa sạch sẽ rồi kéo Khương Nam Phong đến khu trượt tuyết--

Lúc tám giờ sáng ở khu trượt tuyết không có nhiều người, khi nhìn lên đã thấy đủ loại gương mặt quen thuộc đến tham gia teambuilding, trên mặt ai cũng có vẻ buồn ngủ như nhau.. .

Vệ Chi không có chút thông cảm nào với việc này: Ai bảo các người đánh "1" mạnh tay như vậy? Nếu không có người để ý tới anh ta, anh ta một mình có thể nhảy nhót được sao, các người đều nối giáo cho giặc!

Một bên chửi rủa đi về phía lối ra của sảnh dụng cụ trượt tuyết, khi đi ngang qua tủ đựng đồ, Khương Nam Phong rẽ thêm một đoạn.

Vệ Chi đang định hỏi cô đi đâu, lúc này, trong khu vực thay đồ, cô nhìn thấy người ngoài cuộc duy nhất không tham gia hoạt động teambuilding--

Đới Đạc đứng cạnh tủ, ngái ngủ ôm ván Mach trong tay.

Nhìn thấy Khương Nam Phong từ xa đi tới, cậu ta liền động đậy.

Vệ Chi: "..."

Mới sáng sớm, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.

Cô bé thật sự giật mình, quay đầu nhìn Khương Nam Phong, người nọ không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của cô, bước tới nói chuyện với Đới Đạc, chắc là sau khi Lão Yên nói hôm nay không rảnh nên mới quay đầu lại hẹn Đới Đạc lên lớp.

Còn thành công hẹn được người.

Có vẻ như những đại lão này thực sự rảnh rỗi và thích dậy sớm.

"Mấy ngày nữa tôi không rảnh, phải đến A Lặc Thái thi đấu." Đới Đạc vẫn theo thói quen cầm lấy tấm ván của Khương Nam Phong, ôm lấy hai tấm ván, giọng vẫn còn ngái ngủ, "Không phải cô đã làm hòa với Lão Yên rồi sao?"

Khương Nam Phong cười lạnh: "Tôi và cậu ta có làm hòa hay không không liên quan gì đến việc tôi có thể tìm anh lên lớp đúng không?"

Đới Đạc nghĩ nghĩ, hình như là như vậy.

Cũng không trả lời.

Lúc này Thiện Sùng đã lên núi rồi, Vệ Chi cầm ván đi theo sau hai người, cô đang nghĩ Lão Yên tốt nhất là đã lên núi check-in rồi trượt tuyết đi, nếu không cậu ta thấy một màn này thì hôm nay- -

"Chị?"

Tục ngữ có câu, ban ngày không nhớ người, ban đêm không gặp ma.

Vệ Chi sợ hãi, nhưng trong thế giới tàn khốc này thì sợ chuyện gì chuyện đó sẽ xảy ra, giọng nói của Lão Yên vang lên sau lưng bọn họ, mang theo một chút hoài nghi và chán ghét: "Cậu ta đến đây làm gì?"

"..."

Ba người đang chuẩn bị bước ra khỏi sảnh dụng cụ trượt tuyết đều quay lại--

Vệ Chi vẻ mặt hoảng sợ.

Đới Đạc vô cảm.

Chỉ có nụ cười trên mặt Khương Nam Phong là không hề thay đổi.

"Chào buổi sáng, Yên Yên."

Giọng cô rất kiên định: "Anh ấy đến dạy tôi học, vất vả cho anh ấy quá, mới sáng sớm."

Sau đó.

Ngồi trên cáp treo lên núi có Vệ Chi, Khương Nam Phong, Đới Đạc và Lão Yên.

Vệ Chi thề rằng đây là chuyến đi cáp treo thú vị nhất mà cô từng đi, mẹ nó. Không khí gần như đặc lại... Không dùng một từ chửi rủa làm từ hình dung quả thực không xứng với bầu không khí này.

......

Khi bọn tới núi, Vệ Chi là người đầu tiên bước ra khỏi hộp treo.

Vì vậy đứng ở không gian rộng rãi, cô có thể thấy rõ ràng những người xung quanh, nhìn thấy Khương Nam Phong và Lão Yên đi ra với vẻ mặt bình tĩnh quen thuộc...

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Đới Đạc cuối cùng cũng bước ra khỏi hộp treo, sự bình tĩnh nhanh chóng sụp đổ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Vệ Chi: "..."

Liếc mắt một cách ngẫu nhiên, cô thoáng thấy Thiện Sùng đang đứng ở khoảng trống giữa tất cả những con đường cao cấp--

Giữa tuyết trắng và màu xanh thẫm của cây thường xanh, một người đàn ông mặc bộ đồ trượt tuyết đen đứng đó.

Anh cúi đầu, kính trượt tuyết và mũ bảo hiểm treo trên khuỷu tay, vai rộng eo thon, đôi giày trượt tuyết màu đen và quần trượt tuyết hòa làm một, khiến anh trông cao và mảnh khảnh hơn.

Gió thổi quét qua khiến mái tóc anh hơi rối.

Ôm tấm ván của mình, cô bé tựa như đã tìm được cọng rơm cứu mạng, chạy về phía người đàn ông với tốc độ ánh sáng để thoát khỏi bầu không khí lố bịch.

Lúc này, người nọ đang cầm điện thoại kiểm tra tình huống check-in của các nhân viên khu trượt tuyết khác trong nhóm, nghe thấy cô bé hự hự chạy tới, anh ngước mắt lên, liếc nhìn cô một cách vô cảm rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, thậm chí không nói lời nào.

Đứng trước mặt người đàn ông, Vệ Chi nói "Chào buổi sáng" rồi vội vàng ném tấm ván đi, cố gắng nhớ lại động tác trong phim truyền hình TVB sáng nay, ngón tay lúng túng cử động...

Tuy rằng cô trông khá thông minh nhưng cô vốn nổi tiếng vụng về từ khi còn học mẫu giáo, khi còn nhỏ các hoạt động thủ công đều được mẹ hoặc Khương Nam Phong làm cho, bây giờ khi được yêu cầu làm kết ấn, ngón tay của cô rất thiếu linh hoạt, những ngón tay đó cứng nhắc đến mức cô muốn ngậm chúng vào miệng và vặn từng ngón một--

Khi cô đổ mồ hôi đầy đầu, trăm đắng ngàn cây hoàn thành, người đàn ông lười biếng ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, bình tĩnh nói: "Nhân viên của Khu trượt tuyết Con đường tơ lụa đến đỉnh núi, chỉ cần đứng trước mặt tôi ba giây, để tôi nhìn thấy thì tính là check-in.

Vệ Chi: "..."

Vệ Chi: "Sao anh không nói sớm?"

Thiện Sùng: "Tôi làm sao biết hai tay cô xoắn tới xoắn tui là muốn làm gì?"

Nếu thanh kiếm dài bốn mươi mét có thể mang lại công lý, Thiện Sùng đã chết rồi.

Cô ngồi xổm xuống nhặt tấm ván vừa ném đi, má phồng lên, xúc động nói: "Tôi đi đây."

Vừa nói, cô vừa muốn rời xa anh mà không đợi anh trả lời, đáng tiếc cô chưa bước được hai bước thì người đàn ông đã đưa tay ra tóm lấy cô, dễ dàng xách cô về phía mình, giơ tay lấy mũ bảo hiểm treo trên khuỷu tay cô, lật ngược lại đội lên đầu cô rồi cài lại.

Anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ mũ bảo hiểm bằng tay trái, nói: "Đi đi."

Hai chữ này tuy nói ra rất nhẹ nhàng nhưng Vệ Chi lại cảm thấy mặt mình dưới tấm che mặt nóng lên, cô giơ tay xoa xoa khu vực mũ bảo hiểm mà anh vừa vỗ nhẹ, cô nhìn anh đang cúi đầu vô cảm nhìn cô và nói "ồ" -

"Nhóm Khương Nam Phong đi tới đường cao cấp số 5, tôi nhìn thấy Lão Yên đi theo bọn họ," Thiện Sùng nói: "Cô cũng qua đó đi, ít nhất có người theo dõi bọn họ."

Vệ Chi vô thức hỏi: "Còn anh thì sao?"

Thiện Sùng nhìn cô, trầm mặc hồi lâu, vô cảm nói: "Không phải không cho tôi trượt?"

Vệ Chi sửng sốt một lát, sau đó cảm thấy tai mình sắp bốc cháy, tấm che mặt có thể không che được hơi nóng trên mặt cô... Trước khi toàn bộ khuôn mặt và trán cô đỏ bừng, người đàn ông đã ban phát từ bi, quay mặt đi: "Đi trước đi, một lát nữa tôi sẽ qua."

"Anh trượt thật à?"

"Chỉ là trượt bình thường mà không chạm vào tuyết," Thiện Sùng nói, "Như thế được không?"

Có vẻ như anh đang thực sự hỏi ý kiến ​​cô.

Mặc dù cô biết rằng điều đó là không thể.

Lúc này cô không thể suy nghĩ nhiều nữa, cô tùy ý gật đầu, ôm ván trượt trong tay chạy trốn, tìm được Khương Nam Phong ở điểm xuất phát của đường cao cấp số 5...

Cùng Lão Yên.

Cùng Đới Đạc.

Lúc Khương Nam Phong cúi xuống đeo ván trượt, Đới Đạc đứng bên cạnh, dường như bị gió trên đỉnh núi đánh thức, cụp mắt xuống và đặt ra nhiệm vụ: "Trong lần đầu tiên, nửa đoạn trước cô áp tuyết để làm nóng và làm quen, khi đến đoạn dốc thoải ở dưới thì luyện tập về núi, nghe rõ không?"

Khương Nam Phong còn chưa kịp mở miệng, Lão Yên đã lên tiếng trước: "Về núi? Về núi cái gì? Đừng nói với tôi là đi cạnh về núi? Đới Đạc, cậu có bệnh à? Cô ấy chỉ mới học xong áp tuyết đổi cạnh, chưa được mấy ngày mà đã bắt người ta học đi cạnh?"

Đới Đạc nhướng mi, hoàn toàn không để ý đến cậu ta.

"Dạy mọi người chú ý đến phương pháp cơ bản. Mẹ nó, mặc kệ cậu nghĩ bình hoa tốc độ cao có đẹp đến đâu thì những điều cơ bản đều giống nhau, dù là u Mỹ, Nhật Bản hay Hàn Quốc, đều không có hệ thống nào cho phép áp tuyết được một ngày, ngày hôm sau bắt đầu luyện tập đi cạnh... cậu dạy loạn như vậy nếu có chuyện gì xảy ra cậu có dám chịu trách nhiệm không?"

Trong lúc Lão Yên đang chửi bới và nói rằng phương pháp giảng dạy của Đới Đạc có gì đó không ổn thì cả ba người cùng lúc xuất phát.

Vệ Chi xuất phát muộn hơn, vì vậy chỉ có thể từ dưới chân núi quan sát ba người kia đi xuống như thế nào--

Trên con đường trượt tuyết rộng lớn đã được ép, những làn mì tuyết đầu tiên vào buổi sáng vẫn còn đó, trên con đường trượt không có ụ tuyết hay hố tuyết, Khương Nam Phong vững vàng đổi cạnh, cực kỳ ổn định;

Phía sau cô, Đới Đạc theo sau, chậm rãi carving vuốt tuyết làm nóng người, khi tâm trạng khá hơn, cậu thực hiện động tác Drivespin 360°, khi tiếp đất bắn tung bụi tuyết;

Cách Đới Đạc vài mét, gần như đồng bộ với cậu ta, Lão Yên cũng nhẹ nhàng carving, găng tay quét qua tuyết. Đới Đạc thực hiện Drivespin 360°, ngay lập tức mũi sau nhảy lấy đà, Drivespin 720 °, mũi trước rơi xuống đất, vững vàng như thần.

Đây dường như là một công tắc, mở ra một loại phong cách kỳ quái nào đó--

Tiếp theo, bất kể Đới Đạc có làm gì, Lão Yên cũng sẽ theo sau cậu ta tạo ra một phiên bản cao cấp hơn một cách gọn gàng và sạch sẽ hơn――

Nollie.

Ollie.

Andy.

Compass.

Mellow.

Owen......

Vệ Chi đi theo phía sau, như đang xem một vở kịch, xem hết những động tác tầm trần nhà của kỹ thuật trượt tuyết ván đơn bình hoa trong nước.

Hai người giằng co đến hai phần ba đoạn đường, Đới Đạc bị lão Yến ném một bức tường tuyết vào người, mặt đầy tuyết, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Cậu rảnh rỗi lắm à? Không sợ không hoàn thành được 30km mà Thiện Sùng đã đặt ra cho các cậu à?"

Lão Yên nhàn nhã vỗ vỗ tuyết trên vai, lười biếng ngước mắt nói: "Không cần cậu lo, liên quan cái khỉ gì đến cậu."

Đới Đạc dẫm lên ván trượt dưới chân, bình tĩnh nói: "Tôi đương nhiên không lo lắng cho cậu, chỉ là nhìn cậu thấy phiền thôi."

Lão Yên: "..."

Sau đó Vệ Chi không nghe được họ nói gì--

Bởi vì hai người này mặc dù tạo ra đóa hoa trên đường trượt tuyết, có thể tàn phá mì tuyết hôm nay, nhưng nền tảng vẫn ở đó, tốc độ lao xuống của họ thực sự không hề chậm...

Khương Nam Phong đổi cạnh xoay rất đều đặn vì không hề ngã, cho nên ba người nhanh chóng kéo ra khoảng cách với Vệ Chi.

Lúc này bọn họ đã tới chỗ có thể nhìn thấy nóc nhà sảnh dụng cụ trượt tuyết, Vệ Chi lấy điện thoại di động ra xem giờ, sau đó chỉ đơn giản ngồi xuống nghỉ ngơi vài phút.

......

Khi Vệ Chi nghỉ ngơi, không chờ có người tới, nhưng thật ra nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đi cạnh xuống-

Mới vừa xem carving của Đới Đạc và Lão Yên, sau đó nhìn bóng người ở phía xa, cho dù đó là cơ thể chuyển động, thả lỏng khi đi cạnh, góc của cạnh đứng hay tốc độ lật ván, đều kém rất xa.

Nhưng tư thế lượn này khá quen thuộc với Vệ Chi, cho nên khi chiếc áo hoodie tím từ từ trượt đến trước mặt cô, cô còn chủ động vẫy tay: "Chào buổi sáng."

Áo hoodie tím dừng lại trước mặt cô, kéo kính trượt tuyết lên, nở nụ cười rạng rỡ: "Hôm nay sớm thế à?"

Người đến không ai khác chính là Lục Tân.

Vệ Chi cười ngượng ngùng, "Ừm", cô xấu hổ không dám nói mình đến đây đi teambuilding ―― thức khuya dậy sớm đi huấn luyện dã ngoại, chuyện này không nói được thành lời!

"Trên núi hôm nay có rất nhiều người," Lục Tân lẩm bẩm, "Thật sự là kỳ lạ. Bình thường khi đến đường cao cấp để khởi động, tôi có thể gặp được làn mì tuyết đầu tiên nhưng hôm nay nhìn thấy nhiều người rải rác trên nhiều con đường trượt tuyết, thậm chí cả người trên Erwin--"

Không cần hỏi, dùng ngón chân cũng có thể đoán được, tất cả đều là công của Thiện Sùng.

Vệ Chi im lặng.

Lúc này cô chợt nhớ ra điều gì đó liền nói "Ồ", ngẩng đầu lên nói với người bạn mới: "Có lẽ sáng nay chúng ta không thể cùng nhau luyện tập ở đường trung cấp, tôi có việc phải làm ở đây vào sáng nay, nên sẽ ở đường cao cấp bên này..."

"Buổi chiều thì sao?"

Vệ Chi đang định trả lời, khóe mắt nhìn thấy một chấm đen xuất hiện dưới ánh nắng từ phía trên sườn núi, rồi nhanh chóng trượt xuống núi--

Khi hình bóng đó ngày càng gần hơn, có thể nhìn thấy một người đàn ông toàn thân màu đen, từ tấm che mặt cho đến bộ đồ trượt tuyết, giày trượt tuyết và thậm chí cả ván trượt tuyết, anh đặc biệt bắt mắt trên con đường tuyết trắng...

Ván trượt tuyết của anh gần như đứng cạnh một góc 90°. Mũi trước bên tay trái của anh ấy lướt qua con đường tuyết, ván trượt nhanh chóng lật dưới chân, đổi cạnh, ván trượt tuyết lại đứng thẳng, nhưng tay phải không chạm vào tuyết.

Toàn thân thẳng tắp như thước đo.

Trung tâm, khóa hông, toàn bộ tốc độ trượt vừa nhanh vừa ổn định, giống như tốc độ trượt đứng cạnh cực nhanh bước ra từ sách giáo khoa.

m thanh của cạnh ván cắt trên mặt tuyết dần dần lớn hơn, khi người đàn ông mặc đồ đen đến gần Vệ Chi và Lục Tân, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Tân, anh đột nhiên press phanh gấp dừng lại, bắn tung tóe bức tường tuyết cao ba mét--

Trong màn sương tuyết, người đàn ông vững vàng dừng lại bên cạnh hai người.

Thiện Sùng nhìn thấy họ từ xa.

Chiếc áo hoodie màu tím, cùng cô bé ngẩng đầu ngồi bên rìa đường tuyết, vui vẻ nói chuyện với nhau.

Dẫm lên ván trượt tuyết, xuyên qua cặp kính, người đàn ông bình tĩnh nhìn Vệ Chi, đôi môi mỏng sau tấm che mặt hơi hé ra, giọng nói có chút lạnh lùng: "Đặt ra 30km có phải quá ngắn không? Còn thời gian ngồi ở đây trò chuyện?"

Vệ Chi nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ tiêu đời rồi, nắm lấy tấm lưới bên đường nhanh chóng leo lên, đối mặt với ánh mắt ngơ ngác của Lục Tân, khóe môi giật giật, nhỏ giọng nói: "Sư phụ của tôi."

Lục Tân biết Thiện Sùng.

Nhưng bình thường cậu ấy xem video hướng dẫn thì chỉ xem bình hoa và ít xem về công viên, nên cậu ấy không quen lắm với những đại lão công viên này--

Ít nhất vào lúc này Thiện Sùng còn đeo khăn che mặt, cậu ấy không nhận ra anh ấy, vì vậy cậu hắng giọng nói với Vệ Chi: "Không phải cậu nói rằng sư phụ của cậu chơi công viên sao? Tại sao anh ấy khắc bình cũng tốt như vậy? "

Bức tường tuyết cao như vậy, người bình thường không thể làm ra được.

Đối diện với đôi mắt sáng như sao của bạn mình, Vệ Chi chỉ mỉm cười ngắn gọn, không trả lời mà quay sang nói với Thiện Sùng: "Tôi không lãng phí nhiều thời gian, vừa gặp Lục Tân... Ồ, chính là người bạn mới mà tôi gặp trên đường trượt hôm qua, chào hỏi cậu ấy một cái, sau đó hẹn buổi chiều cùng-"

"..."

Thiện Sùng dừng lại, liếc nhìn Lục Tân, nhìn bộ dáng ngơ ngác của cậu ấy, biết cậu ấy không nhận ra mình là ai.

Người đàn ông không để ý đến anh mà quay sang Vệ Chi, ôn tồn nói: "Buổi chiều cô không rảnh."

"Hả? Tôi lại không rảnh à?"

Từ "lại" được sử dụng một cách thiết yếu đến nỗi cô thấy sợ.

"Nhà tài trợ đưa cho tôi một tấm ván trượt mới, muốn có video sớm, tay tôi đau không thể sử dụng camera vận động được." Thiện Sùng bình tĩnh nhìn Vệ Chi, nhưng giọng điệu lại không cho người ta từ chối, "Đến giúp tôi quay video."

Người đàn ông đột nhiên phát hiện ra rằng thỉnh thoảng cố gắng nói dối cũng không phải là một cảm giác tồi tệ--

Thật sự có ván trượt tuyết mới đến vào ngày hôm qua.

Chỉ là lời tái bút chân thành của nhà tài trợ khi gửi đến là thế này: Sùng Thần, nghe nói ngài bị thương nên đừng lo lắng về video! Chỉ cần quay và đăng lên nền tảng video ngắn trước sự kiện Giáng sinh của thương hiệu là được!

...Bây giờ mới là giữa tháng 12.

"Cần gấp." Anh nói với cô bé: "Vậy có giúp sư phụ không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top