193. Hình bóng anh trong kí ức - Su lee

HÌNH BÓNG ANH TRONG KÍ ỨC

Có những giọt nước mắt tuôn rơi trong mưa, cũng có những giọt nước mắt rơi trong đêm tối. Tất cả chỉ để giấu đi... 

Chiều Sài Gòn mưa tầm tã kéo dài, cô nhóc bước đi vô thức trong màn mưa lạnh, trong dòng người cứ tấp nập ngược xuôi dưới phố đông. Mưa tạt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc 14 tuổi, nước mắt lã chã rơi, ẩn trong mưa, hòa tan cùng mưa. Cô vừa mất đi người thân, cả ba lẫn mẹ trong một vụ tai nạn giao thông. Thế giới của cô như dừng hẳn lại tại thời khắc đó. 

Cô lơ đãng bước xuống đường, đợi chờ một kết thúc như ba mẹ. Nhưng anh, là người đã kéo cô ở lại với thế giới này. Kéo cô về nhà, chăm sóc cô cẩn thận như người thân của mình. Anh hơn cô đến 13 tuổi, cái khoảng cách tuổi tác giữa hai người dường như quá lớn, đôi lúc anh thường trêu: 

“Tiểu bảo bối à, hay nhóc cứ gọi tôi là ba nuôi đi, cho tôi lên chức”. 

Mỗi lần như vậy, cô nhóc chỉ lặng im, không nói gì. 

Anh, một người đàn ông thật sự thành đạt, lại có nét quyến rũ trưởng thành rất riêng biệt. Hiển nhiên, luôn là mơ ước với nhiều cô gái. Anh là bác sĩ ở một bệnh viện lớn trong thành phố. Thời gian đầu vì sức khỏe cô chưa tốt nên anh thường ở nhà chăm sóc cô, tỉ mỉ chu đáo. Anh gọi cô nhóc là tiểu bảo bối. Coi cô như người thân ruột thịt. Sau dần sức khỏe cô nhóc khá hơn, anh cũng vì thế mà ra ngoài nhiều hơn, ít về nhà hơn. 

Có khi cô nhóc hỏi anh: 

"Chú à? Sao lại cứu tôi?” 

Hay: "Sao chú lại tốt với tôi đến vậy?” Anh chỉ cười rồi bảo, chúng ta có duyên, sau này tiểu bảo bối lớn muốn thành người một nhà với anh. Cô nhóc lại cứ nghĩ rằng một nhà là như ba với mẹ cô, cả đời sẽ sống chung thế này, cô thấy vui vui trong lòng... Cô nhóc đâu ngờ rằng, lời nói đó của anh chỉ là lời nói đùa, hoặc nếu có thì là muốn cô làm em dâu anh. 

Rồi cũng đến ngày anh yêu một cô gái khác. Một cô gái trưởng thành, xinh đẹp và là bác sĩ như anh. Anh đưa cô gái ấy về ra mắt cô. 

Có cái gì nhói lên trong trái tim trẻ thơ của cô. Cô trốn mình vào bóng tối, để mặc những giọt nước lăn đều trên má nhỏ. Cô thích anh rồi sao? Cô chẳng biết nữa, nhưng nỗi đau trong tim cô cứ len lỏi kéo dài. Cô khóc nhiều, đến gần sáng. 

Cô lấy cái cớ là tập trung vào việc học để rời khỏi nhà anh, tới kí túc xá trong trường ở, rời xa nơi đáng ra cô không nên ở lâu đến thế... Để rồi lỡ gửi đi trái tim nhỏ bé của mình. 

Anh đưa cô đến tận trường, dặn dò kĩ càng, còn nhắc đi nhắc lại một tuần phải về thăm anh một lần. Cô chỉ ậm ừ cho qua. 

Lúc đó, cô đã rất muốn hỏi anh một câu, nhưng rồi lại chẳng thể mở lời. 

“Chú này! Nếu tôi là một cô gái trưởng thành, chú có thích tôi không?” 

Cô cứ thế đi, bóng anh từ xa vẫy vẫy cánh tay tạm biệt trong chiều hoàng hôn muộn. Nhóc quay lại nhìn theo bóng dáng anh, in lại nó lại sâu trong kí ức. 

Một năm sau. 

Đã đến thời gian nghỉ hè. 

Cô không về thăm anh lấy một lần. Mỗi lần anh gọi nhắc cô đều lấy cớ bận học để trốn tránh, rằng cô phải ôn thi lên lớp 10, rằng cô bận việc học đàn, rằng cô bận việc học võ, rằng... cô bận. 

"Chú rảnh thì đưa chị ấy đi chơi đi, tôi bận lắm. Vả lại tôi về chỉ làm vướng chân hai người". 

Đầu dây bên kia im lặng, rồi lên tiếng hỏi: "Nhóc lấy cớ giỏi nhỉ? Tôi sắp quên mất mặt nhóc rồi đấy. Mà tôi cứ thắc mắc sao nhóc gọi cô ấy là chị, mà lại gọi tôi là chú? Hai chúng tôi bằng tuổi nhau mà nhóc con". 

Vì sao ư?! "Tôi sợ rút ngắn khoảng cách với chú, tôi sợ... bản thân mình, cứ thế chú sẽ biến tôi thành kẻ xấu xa mất". Cô nghĩ vậy, nhưng không nói. Có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, cô im lặng hồi lâu. Tiếng nói liên tục vang lên trong điện thoại. 

"Tiểu bảo bối... nhóc à... bé con... nghe gì không đấy?". 

"Chú nói nhiều quá, tôi gọi chị ấy là cô luôn, được chưa?". Tắt máy. 

Chiều tàn, cô lang thang trên phố đông đúc, mưa cũng đang rơi, cũng đang hòa đi giọt lệ của cô. Khung cảnh hệt như một năm trước, chỉ khác là tâm tư cô đã thay đổi.Bao lâu rồi, cô mới lại bước đi thế này sau cái lần gặp. 

Thế rồi cứ như định mệnh, anh lại xuất hiện trước cô. 

"Tiểu bảo bối, chúng ta có duyên. Về làm người một nhà với tôi nhé?" 

Cô ngẩn người, trước anh cô chẳng còn sức mà từ chối. Theo anh về... 

Bạn gái anh cứ rảnh rỗi lại tới chơi. Cô ấy có vẻ khó chịu với cô nhóc. Lâu dần thành nỗi bực tức trong lòng với con nhóc lầm lì khó hiểu này. 

Có lần, anh ra ngoài, trong nhà chỉ có cô và bạn gái anh. 

“Đã thích thầm anh ấy bao lâu rồi? Tôi biết em lấy cớ ở lại đây là vì anh ấy. Nhưng em cũng biết đấy, chúng tôi yêu nhau cũng được hơn một năm rồi. Chắc sẽ làm đám cưới sớm. Em còn nhỏ, nên tập trung vào việc học hành thì hơn…” 

Cô lúc đó thật sự muốn phản kháng lại, nói rằng cô không lấy cớ, nói rằng cô sẽ không xem vào tình cảm hai người… Nhưng chị ấy nói có gì sai?! Cô thích thầm anh, điều đó cô muốn chối bỏ thế nào thì vẫn không thể. Chẳng phải đáng lẽ nên ở trường thì cô lại tới nhà anh, cố níu kéo khoảng thời gian bên anh. Lấy cớ ở lại là vì anh, câu nói của chị ấy quả không sai. Cô biết biện minh thế nào cho mình?. 

Anh về, đã không thấy cô nhóc ở nhà. Anh hỏi người yêu thì cô ấy nói mình đã bảo cô nhóc quay lại trường. 

“Rốt cuộc là tại sao em làm vậy? Tối như thế này, trường lại xa, con bé không có tiền trong người thì làm sao mà đi được đường về trường hả? Hả?”- Anh quát lớn. 

“Anh nổi nóng với em sao? Bao lâu nay nó ở đây anh không nghĩ em sẽ tủi thân sao? Hả? Em là người yêu anh cơ mà?”- cô nói trong màn nước mắt, “Chúng ta hẹn hò tại sao lúc nào cũng là ba người? Lúc nào cũng đưa nó đi cùng… Anh có từng nghĩ tới tâm trạng của em chưa?” 

“Con nhóc là người nhà anh, nó coi anh như anh trai, như ba, như chú ruột của nó. Anh là người thân duy nhất của con bé… Sao em có thể ghen tức như thế chứ? Thật quá vô lý, ích kỉ…” 

“Anh nghe cho rõ đây, anh nhầm rồi… con bé đó thích anh. Nó THÍCH ANH. Nó có tình ý với người yêu em. Em làm vậy có gì là sai? Anh nói đi! Mau nói đi…!” 

Anh ngẩn ra, phải lâu lắm mới hiểu được câu nói vừa nghe được. Anh chạy đi trong đêm, chiếc xe thể thao màu đen lao đi, anh đi dọc theo con đường đến trường cô, vừa đi vừa tìm kiếm, nhưng không bóng dáng nhỏ đó đâu. 

“Con bé đó thích anh… Con bé đó thích anh… 

Chú à? Tôi muốn đến trường ở cho tiện việc học… 

Tôi bận học… Tôi bận học đàn… Tôi bận học taekwondo… Nói chung là tôi giờ bận lắm.” 

Từng câu nói hiện lên trong đầu anh, lặp đi lặp lại. Anh đã hiểu thì ra cả năm nay con nhóc trốn anh. Thế rồi, trời đổ mưa. Anh như nhớ ra điều gì đó, quay đầu xe, tới nơi hai người lần đầu gặp. Nỗi lo sợ vô hình choáng lấy tâm trí anh, xe lao nhanh trên đường Sài Gòn. 

Kia rồi, từ đằng xa anh thấy cô. Vẫn là hình ảnh nhỏ bé bước đi vô thức trên đường, thu hút sự chú ý của anh ngay từ lần đầu gặp. Cô nhóc đã lang thang ngoài phố suốt từ trưa đến giờ, dáng người xiêu vẹo như sắp ngã khiến anh xót thương vô cùng. Anh nhấn ga, muốn ngay lập tức đưa cô về nhà, sau đó cô có quyết định thế nào, ở lại hay tới trường, anh cũng đều chấp nhận. Có lẽ, anh vẫn chẳng thích cô như cô thích anh, nhưng với anh cô nhóc quan trọng biết chừng nào… 

Nhưng dáng người xiêu vẹo của cô đã không trụ thêm nổi, ngã nhào xuống dòng xe cộ trước sự bàng hoàng của anh, rồi dần chuyển qua kinh hoàng. 

“Rầm…”. 

Máu đỏ tươi từ từ chảy ra, cơ thể không lành lặn cô nằm trong vòng tay anh… Anh bật khóc như đứa trẻ con… Ai bảo anh là người lớn? So với cô nhóc 15 tuổi có lúc còn trẻ con hơn. Nỗi đau liền tâm như cứa đứt da thịt anh. 

Cho tới lúc này, là lần cuối cùng, cô vẫn được gặp anh trên con đường này. Cô thấy mình thật may, ít nhất anh đã đến, và để cô có thể gặp được lần cuối. cô kéo anh, ghé sát tai anh thì thầm hỏi: 

“Nếu tôi là một cô gái trưởng thành… Chú có thích tôi không?!”. Rồi cô cứ vậy ra đi. 

“Nhóc con ngu ngốc, tiểu bảo bối ngu ngốc… 

Có những mối tình ... chẳng phải là tình yêu, nhưng quan trọng như máu thịt vậy, giống như... TÔI VÀ NHÓC.” 

---------------The end. 

Su Lee (Mộc Nhi)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top