3. Khoảng trắng
Giờ thì tôi chẳng còn tí ti nào giống tôi năm 17 tuổi.
Tôi đang làm một công việc rất nhàm chán, liên quan đến sổ sách, chứng từ. Hằng ngày, Tôi phải thức dậy lúc 6h, ăn sáng, đi chợ cho bữa chiều rồi lại đến nơi làm việc. Công việc thì lặp lại hằng ngày. Nó vắt kiệt sự
vui vẻ, đam mê của tôi và trả tôi về nhà khi đã mệt lả. Lâu lăm rồi tôi không dành thời gian để cho mình một điều gì đó thật đáng yêu. Lâu lắm rồi tôi không đến một vùng đất mới. Và cũng lâu lắm rồi tôi không về thăm mẹ. Bởi những lo toan, rắc rối, mưu sinh cứ cuốn tôi đi, mỗi
ngày…
Thật ra, tôi vẫn gọi điện về cho mẹ, gần như mỗi ngày. Nhưng khi người ta lớn lên, thế giới bí mật cũng lớn theo thì phải. Tôi dần quên mất cách chia sẻ, tôi cũng dần quên mẹ tôi đã từng là người bạn thân thiết
nhất trên đời. Tôi không còn kể cho mẹ nghe những câu chuyện hằng ngày của tôi. Hơn cả, cuộc sống hằng của của tôi bây giờ cũng thật tẻ nhạt. Bạn có muốn ngày nào cũng kể cho mẹ mình một câu chuyện như thế - một câu chuyện lặp-lại-mỗi-ngày…? Tôi hay thở dài mỗi lần gọi điện xong, rồi cố gắng tìm một
cuốn sách để đọc cho đến tối muộn.
Tôi thậm chí cũng chẵng mấy khi rangoài tụ tập cùng những đứa bạn. Bạn bè ra trường rồi, đứa nào cũng bận rộn như nhau…
Thi thoảng, những buổi tôi một
mình, tôi ngồi nhìn giá vẽ và thấy
mắt mình khẽ ướt. Đã bao lâu rồi tôi không động đến cọ. Tôi sợ mình sẽ cảm thấy mình thật thất bại. Tôi sợ mình nhận ra là mình đã đi xa ước mơ nhiều đến thế nào…Và Nguyên, chàng trai tôi từng nghĩ chính là chàng trai của cuộc đời tôi giờ cũng chẵng còn ở bên tôi nữa. Tôi cũng chẵng biết rằng tôi và cậu ấy, ai là người đã thay đổi trước. Tôi chỉ nhớ như in hôm đó, một ngày gió mùa…
Bạn đã bao giờ cảm thấy thật bất
lực, khi bạn đi bên cạnh một người bạn rất mực yêu thương, nhưng bạn lại chẳng biết phải nói gì?
Ngày xưa, tôi giống hệt một chú
chích bông. Nguyên nói rằng, tôi đã kể cho cậu ấy nghe cả một thế giới mới. Một thế giới rộng lớn, xinh tươi và rực rỡ sắc màu. Trong những câu chuyện của tôi, thế giới đẹp đẽ hơn
cả chính nó. Những lúc tôi không
dùng ngôn ngữ để diễn tả, tôi sẽ vẽ nó thành tranh, vả tặng nó cho
Nguyên. Thường thì Nguyên luôn phì cười với những câu chuyện trong bức tranh của tôi. Cậu ấy nói rằng, tôi là họa sỹ tài ba nhất thế giới, bởi những gì tôi vẽ đã truyền cảm hứng cho cậu ấy, khiến cậu ấy cảm thấy mọi thứ xung quanh thật xinh đẹp, sáng rỡ và tràn đầy niềm lạc quan.
Nhưng tôi không biết từ lúc nào thế giới ấy đã rời bỏ tôi. Đó có thể là ngày tôi thi trượt Đại học Mỹ thuật… Đó có thể là ngày tôi quyết định học
kế toán… Đó cũng có thể là ngày tôi dần thu mình lại và không muốn giao tiếp nhiều…Tôi và Nguyên dần có những khoảng
cách với nhau. Chúng tôi đều cố
gắng lảng tránh khi nói về những
vấn đề cả tôi và cậu ấy từng yêu
thích. Như việc tôi đã từng thích vẽ, còn Nguyên đã từng rất thích nhìn cái thế giới xinh đẹp tôi tạo nên trên những bức tranh…Và cứ thế, cứ thế, chúng tôi dần xa nhau.
Cho đến một ngày gió mùa, chúng tôi đi bên nhau và chẳng ai biết nói gì cả. Cảm giác ấy thật là tồi tệ. Hệt như cảm giác tôi thấy mình lạnh cóng và ướt sũng, đi giữa một cơn mưa mùa Đông không ngừng nặng
hạt thêm…
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top