The Seventh Season ( P7-P12)
P7: To my best friend with benefits?
Tóm lược P7:
"Bạn có thể cho tôi biết về chuyến đi của bạn?" Kara hỏi.
"Cho một nhà báo? Tôi không nghĩ vậy đâu. "
Kara khịt mũi với cô ấy.
"Đối với người bạn thân nhất của tôi với lợi ích? Đảm bảo." Lena nói và nhếch mép.
Kara nghĩ rằng đôi khi họ có thể phải thảo luận về chúng.
Họ là ai? Hẹn hò? Những người đang yêu? Bạn gái?
Hoặc
Lena rời đi Nhật Bản và Kara muốn tặng cô ấy một thứ gì đó để nhớ về cô ấy trước khi cô ấy rời đi
------------------
Kara
Kara tỉnh dậy khi tiếng chuông báo thức của Lena kêu. Cô ấy kéo Lena lại gần mình và cảm thấy tấm lưng trần trụi của Lena áp sát vào phía trước trần trụi của cô ấy. Cô ấy đã nổi hứng ngay lập tức. Kara nhẹ nhàng vén tóc Lena ra và hôn vào gáy cô.
"Ừm. Chào buổi sáng darling. " Lena nói.
"Chúng ta có chút thời gian trước khi bạn phải rời đi không?" Kara hỏi với đôi môi gần như không rời khỏi làn da của Lena.
"Chúng ta có thời gian, chuyến bay sẽ không khởi hành cho đến 11h55." Lena nói và rên rỉ khi Kara nhẹ nhàng cắn vào vai cô. "Mặc kệ việc phải đi đến văn phòng trước (Screw going to the office before)"
"Đó là điều tôi muốn nghe."
Kara ngồi dậy và cẩn thận đẩy Lena xuống tấm nệm phía trước. Cô ấy gắn kết cô và ngồi xuống trên mông của Lena (She mounted her and sat down on Lena's bum). Cô ấy nắm lấy tay Lena và choàng qua đầu cô.
"Cái này, được không?"
"Fuck yes!" Lena nói.
Rao đây là một cảnh đẹp.
Kara cúi xuống và bắt đầu hôn vào gáy Lena. Nếu Lena phải rời xa cô ấy một tuần, cô ấy muốn cho cô điều gì đó để nhớ và điều gì đó để cô có thể quay lại. Cô ấy muốn cảm nhận Lena nhiều nhất có thể để cô ấy có thứ gì đó để níu kéo.
Một tuần không là gì nhưng có cảm giác như cô sẽ rời xa Kara mãi mãi.
Rất nhiều điều có thể xảy ra trong một tuần. Trong một tuần, họ đã đi từ nụ hôn này đến nụ hôn khác. Kara không thể tin được. Điều này không chậm. Cô ấy không thể đi chậm với người phụ nữ này. Cô ấy muốn tất cả. Xem xét những gì đã xảy ra trong tuần này Lena không phải là bất cứ ai để có thể kìm hãm.
Cho đến nay, mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp. Cô ấy đã không làm tổn thương Lena. Cô ấy thậm chí còn chưa làm hỏng bất cứ thứ gì. Nhưng cô ấy biết rằng những phần lớn cuối cùng là nguy hiểm nhất. Nếu Lena định hôn khắp cơ thể cô ấy, liệu cô ấy có thể nằm yên và bình tĩnh không? Nếu cô ấy cảm nhận được Lena từ bên trong và khiến cô ấy đến, liệu cô ấy có thể làm điều đó mà không làm tổn thương cô không?
Kara tiếp tục hôn Lena trên lưng cô. Cô ấy từ từ men theo cột sống xuống dưới để cố gắng cảm nhận từng bộ phận của Lena và cô ấy lắng nghe nhịp tim của người yêu thay đổi như thế nào khi nụ hôn càng xuống thấp. Khi chạm đến phần lưng dưới ngay trên quần lót của Lena, cô ấy dừng lại.
Lena có hai hõm nhỏ ở mỗi bên cột sống. Trước tiên, Kara hôn một trong số chúng và sau đó hôn bên kia. Cô ấy tự hỏi liệu mình đã sẵn sàng cho những mảnh quần áo cuối cùng được cởi ra chưa. Cô ấy lấy mép quần lót giữa hai hàm răng và nhẹ nhàng kéo xuống. Mũi cô ấy chạm đến khe giữa hai mông Lena.
"Màu Kara?" cô ấy nghe thấy Lena hỏi từ dưới gối.
"Màu xanh lá. Còn bạn?" Kara trả lời, vẫn còn quần lót của Lena giữa hai hàm răng.
"oh, màu xanh lá cây chết tiệt." Lena trả lời, vẫn lầm bầm xuống gối.
Kara kéo chiếc quần lót xuống hết cỡ và Lena nhấc người lên để Kara có thể kéo chúng ra khỏi người cô.
Lena Luthor đã khỏa thân.
Đó là điều mà Kara chỉ mơ ước. Và bây giờ cô đã ở đó. Trần truồng, trên giường, chờ Kara chạm vào cô. Tay của Kara men theo chân của Lena, cô có một đôi chân thật quyến rũ, từ gót chân đến hõm đầu gối, đến đùi và cuối cùng lên đến cái mông mềm mại của cô.
Kara cảm thấy lo lắng nhưng cực kỳ kiểm soát bản thân. Cô ấy cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của Lena. Cô ấy cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì. Cô ấy nắm lấy hai chân của Lena bằng mỗi tay và di chuyển chúng khỏi nhau một cách chắc chắn. Lena thở hổn hển xuống gối; nhịp tim của cô cao nhưng không ở mức cao nhất. Kara muốn nhiều hơn thế.
Cô ấy nằm xuống giữa hai chân Lena với hai tay nắm lấy eo Lena và sau đó cô ấy liếm Lena từ phần sống lưng của người yêu trở xuống. Lena thề vào gối và với tay để giữ chặt đầu giường. Kara tiếp tục liếm cho đến khi cô ấy chạm đến lỗ. Cô ấy nhẹ nhàng để lưỡi của mình vòng quanh nó.
"Kara." Cô ấy nghe Lena nói.
"Mmhmm."
"Tôi muốn 'đến' như thế này. Tôi cần phải." Lena nói.
Kara nghĩ về nó. Lena nằm sấp; cô không thể đột ngột tấn công cô ấy. Kara đã kiểm soát được. Và cô ấy rất muốn nghe và thấy Lena 'đến'.
"Được rồi, bạn cần gì?" Kara hỏi.
"Màu sắc?"
"Màu xanh lá."
"Tôi sẽ đưa một tay xuống và chạm vào chính mình. Bạn chỉ tiếp tục làm những gì bạn làm. "
Lena lấy tay đặt xuống dưới bụng, đồng thời cô cũng nâng đáy quần lên để cô có thể tiếp cận tốt hơn. Đây dễ dàng là điều quyến rũ nhất mà Kara từng trải qua, và cô vẫn đang mặc chiếc quần ngủ của mình. Cô ấy lại bắt đầu liếm Lena và cô ấy nghe thấy nhịp tim của Lena càng lúc càng nhanh. Kara đã phải dừng lại lắng nghe nó vì nó đã trở nên quá nổi bật và cô ấy không biết mình có thể xử lý được bao nhiêu. Cô ấy liếm quanh cái lỗ và ấn đầu lưỡi vào một chút rồi Lena 'đến'.
Lena rên cao và ngẩng đầu khỏi gối. Toàn thân cô rùng mình.
Kara không ngừng liếm cho đến khi Lena hét lên Red.
"Hãy đến và ôm tôi." Lena nói và Kara nhảy lên theo cô.
Lena quàng qua cổ Kara và ôm lấy toàn thân cô ấy. Kara vòng tay ôm Lena và để cô nằm đó đập thình thịch cho đến khi hơi thở có vẻ bình thường.
"Mẹ kiếp Kara." Lena nói. "Đó là, tôi thậm chí không thể ..." cô ngáp.
Kara chỉ cười.
"Bạn thật đáng kinh ngạc." Lena nói và lại ngáp.
"Một chút mệt mỏi, chúng ta?" Kara hỏi.
"Phải, một cơn cực khoái như thế này luôn khiến tôi rất buồn ngủ. Và bây giờ khi bạn biết rằng bạn biết tôi không bao giờ có thể giả mạo nó cho bạn. "
"Tôi không bao giờ muốn bạn giả bất cứ điều gì cho tôi." Kara nói.
"Tôi sẽ không."
"Em có cần ngủ một chút không? Chúng ta vẫn còn thời gian. "
"Vân. Tôi muốn cái đó. Còn bạn?"
"Tôi không buồn ngủ chút nào. Tôi cảm thấy mình có thể hạ gục bất cứ kẻ thù nào chỉ bằng một đòn đánh. "
"Vậy thì hãy ở lại với tôi cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ và đi cứu thế giới sau đó."
"Tất nhiên, tôi sẽ ở lại."
"Tôi chỉ định đặt báo thức."
Lena lấy điện thoại của mình và đặt báo thức một giờ sau đó, cô lại nằm trong vòng tay của Kara và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Kara ôm Lena trong vài phút để cô ngủ thiếp đi thật sự và sau đó cô ấy cẩn thận đứng dậy ra khỏi giường và mặc bộ đồ supersuit của mình. Trong một giờ, cô ấy có thể kiểm tra nhanh thành phố và vẫn có thời gian để đi mua ăn sáng cho Lena.
Kara rời khỏi căn hộ từ ban công sau khi cô ấy vào phòng tắm. Cô ấy cảm nhận được bầu không khí trong lành trong phổi khi bay lên cao hơn. Cô ấy đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trong 45 phút, cô ấy đã giúp một cụ già đến bệnh viện sau khi ông này vấp phải vỉa hè, ngăn một chiếc ô tô đâm vào người khác, giúp một người đàn ông chuẩn bị nhảy cầu và ngăn chặn một vụ cướp tay. Cô ấy cũng bước vào văn phòng của mình và không để lại cho thư ký của mình rằng cô ấy sẽ không có mặt trước bữa trưa.
Kara bay đến chỗ Noonan trong bộ đồ supersuit của cô ấy và đứng xếp hàng để gọi một ít bữa sáng. Khi nhân viên thu ngân nhìn thấy Supergirl đứng trong hàng, cô nàng đã cố gắng vẫy tay với cô ấy để cô ấy có thể bỏ qua xếp hàng, nhưng Kara chỉ cười. Cô ấy đã có thời gian đứng xếp hàng như một công dân bình thường của Thành phố Quốc gia thân yêu của mình. Kara lấy đồ của cô ấy ra và bay trở lại căn hộ của Lena và hạ cánh một phút trước khi chuông báo thức đổ chuông.
Kara tắt chuông báo thức của Lena khi nó reo lên và bò lên cạnh cơ thể ấm áp trần trụi. Cô ấy hôn Lena trên cổ.
"Dậy đi nào cái đầu ngái ngủ."
Lena mở mắt.
"Này Supergirl." cô nói. "Bạn biết đấy, tôi đã từng có một giấc mơ như thế này."
"Thật chứ?"
"Đúng, nhưng thực tế chiến thắng giấc mơ." ( but reality triumphs the dream)
"Tôi rất vui khi nghe điều đó." - Kara nói và mỉm cười.
"Ai biết rằng Kara Danvers đã làm rimming jobs ? (Rim job -> hành động kích thích hậu môn người khác bằng lưỡi.)" Lena trêu chọc nói và đôi mắt ngọc lục bảo của cô rực lửa.
Kara đỏ mặt.
"Ý tôi là, Supergirl sẽ hoàn toàn làm điều đó, nhưng Kara?" Lena bật cười.
"Oh, chỉ cần ngưng nó lại." ("Oh, just shut it.")
"Ăn nói lịch sự (Smart mouth)" Lena nói và cô gần như không có thời gian để nói điều đó trước khi Kara hôn cô . Lena nhận lấy tất cả và kéo Kara lại gần. Và rồi Kara nhớ ra rằng Lena đang khỏa thân và cô ấy đang mặc bộ đồ supersuit , và Lena muốn Supergirl đưa cô lên bàn làm việc và điều đó thật quá đáng.
"Màu đỏ!" Kara nói và lùi lại.
"Bạn đã liếm mông của tôi một giờ trước và tôi 'đến' cho bạn, nhưng cái này lại màu đỏ?" Lena hỏi và kéo tấm che lên để che người. "Làm sao tôi có thể hiểu được những gì đang xảy ra trong não của bạn?"
"Nó lại là công việc văn phòng."
"Việc văn phòng?"
"Bạn biết đấy, bạn đã nói với tôi rằng bạn muốn Supergirl, hoặc tôi, ... làm tình với bạn ở đó."
"Bạn thật đáng yêu Kara. Liệu tôi có bao giờ nghe thấy bạn nói từ 'fuck' không? "
"Chắc là không." Kara mỉm cười. "Tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng."
"Và tôi định rủ bạn cùng tôi đi tắm."
"Có thể là một lúc nào đó Sunshine, như trong năm năm nữa?" Kara nói với một nụ cười méo mó và sau đó cô ấy rời khỏi giường và phòng ngủ để Lena có thể đi tắm mà không để lộ bản thân với Kara. Thật tốt là cô ấy đã mua bữa sáng kể từ khi đốt trứng lần trước Lena đang tắm.
Khi Lena bước ra khỏi phòng tắm, bàn ăn sáng đã được dọn sẵn cho hai người và Kara đã thay quần áo bình thường.
"Cà phê?" Kara hỏi.
"Vâng, làm ơn."
Kara rót cà phê vào hai cốc và rót một ít sữa vào cốc của cô.
"Bạn có thể cho tôi biết về chuyến đi của bạn?" Kara hỏi.
"Cho một nhà báo? Tôi không nghĩ vậy đâu. "
Kara khịt mũi với cô.
"Đối với người bạn thân nhất của tôi với lợi ích (To my best friend with benefits)? Chắc rồi." Lena nói và nhếch mép.
Kara nghĩ rằng đôi khi họ có thể phải thảo luận về chúng.
Họ là ai? Đang hẹn hò? Người yêu? Bạn gái?
"Chà, một công ty ở Tokyo muốn mua các giải pháp của chúng tôi về công nghệ trong những chiếc đồng hồ chữ L mới của chúng tôi. Họ nghĩ rằng họ có thể tạo ra một phiên bản dành riêng cho Thị trường Châu Á. Nó sẽ là hai công ty làm việc cùng nhau trên một sản phẩm. "
"Chà, đó là thiết kế của bạn, vì vậy tôi hiểu rằng họ muốn nó."
"Đó không chỉ là một tác phẩm hay về công nghệ Kara. Nếu bạn tìm hiểu sâu hơn một chút, tôi đoán bạn có thể viết về nó trong loạt bài về môi trường của mình trên CatCo. "
"Cô Grant không để tôi viết bất cứ điều gì liên quan đến bạn. Cô ấy cho rằng tôi thiên vị ".
"Cô ấy biết về chúng ta?"
"Đúng vậy, cô ấy đã nhìn thấy nụ cười tươi của tôi và chỉ nói như :" Vậy là cuối cùng thì bạn và cô Luthor cũng đã làm được rồi ", và sau đó chúng ta chỉ mới âu yếm vuốt ve (make out) ."
"Cô ấy sẽ nói gì khi bạn nói với cô ấy về sáng nay?"
"Ồ, tôi không nói với cô ấy hay bất cứ ai khác về điều đó. Điều đó chỉ dành cho tôi và bạn ".
"Tôi biết, tôi chỉ đang trêu chọc bạn. Tôi cũng sẽ không nói với ai đâu darling. "
"Vậy, bạn đã đóng gói tất cả chưa?" Kara hỏi.
"Vân. Tôi đã có mọi thứ."
"Bạn có cần đi đến sân bay không?"
"Bạn không sở hữu một chiếc xe hơi."
"Tôi có thể ..." Kara bắt đầu.
"Không Kara. Tôi sẽ không bay với bạn ".
"Nhưng..."
"Không. Tôi sẽ gọi xe. "
"Vậy tôi có thể đón bạn không?"
"Với một chiếc xe hơi?"
"Vâng, tôi sẽ mượn của Alex."
"Tất nhiên rồi."
Họ ăn sáng xong và Lena gọi xe đến đón cô sau 45 phút.
"Tôi sẽ khóa cửa ở ban công." Lena nói. "Nhưng bạn có thể có một cặp chìa khóa căn hộ khi tôi đi."
"Bạn có cây nào để tưới không?"
"Chắc chắn rồi, bạn có thể làm được điều đó." Lena nói và mỉm cười. "Vậy... chúng ta có thể làm gì trước khi tôi phải rời đi?"
"Ồ, tôi không biết." - Kara nói và tiến lại gần Lena và vòng tay qua vai cô.
"Bạn có nghĩ rằng nó sẽ là tốt nếu tôi làm điều này?" Lena nói và đặt tay lên eo Kara và từ từ kéo áo của Kara lên.
"Vâng." - Kara nói và nuốt nước bọt.
Lena kéo chiếc áo lên cao hơn và Kara nhấc tay đỡ cô. Lena cởi chiếc áo sơ mi ra và Kara mặc áo lót trước cô.
"Nói cho tôi biết khi nào thì đó là màu cam?"
"Mhmm." Kara hơi lo lắng trả lời.
Lena từ từ chạm vào cơ bụng của Kara bằng mu bàn tay. Cơ thể Kara rùng mình. Các ngón tay của Lena di chuyển vòng quanh rốn của Kara rồi đến eo và lên trên cho đến khi chúng chạm mép áo ngực.
Kara nhắm mắt lại vì cô ấy không thể đứng nhìn vào mắt Lena. Lena chạm vào cảm thấy rất tốt. Các ngón tay cô lướt qua áo ngực và đi theo đường trên cùng của áo ngực xuống khe ngực rồi lại lên trên.
"Tôi có thể hôn bạn ở đây không?" Lena nói và giữ ngón tay của mình trên phần trên của ngực Kara.
"Ye-es." Kara nói, vẫn nhắm mắt.
Kara cảm thấy môi của Lena chạm vào làn da của mình, và cảm giác đó thật tuyệt. Chúng men theo mép áo ngực xuống khe ngực và lên bầu vú bên kia. Lena nắm chặt lấy eo cô ấy bằng một cái nắm chặt. Môi nhếch lên cao hơn và nằm ở xương quai xanh của Kara. Kara cảm thấy răng Lena cắn cô ấy. Nó không đau, nó chỉ cảm thấy có cảm giác.
Cô ấy cảm thấy bàn tay của Lena di chuyển đến lưng mình và sau đó chiếc áo lót được mở ra. Lena nhẹ nhàng gỡ dây áo xuống khỏi vai Kara và cởi chiếc áo lót ra.
Kara hít vào từ từ. Mọi thứ vẫn màu xanh.
Môi Lena di chuyển xuống dưới cho đến khi chạm đến một bên vú. Kara cảm nhận được làn môi mềm mại và ẩm ướt trên làn da của mình rồi đến xung quanh núm vú của cô ấy. Cô ấy thở hổn hển khi Lena ngậm núm vú của cô ấy và dùng lưỡi chơi đùa. Lena mút mạnh hơn và đặt tay lên vú bên kia mà véo đầu vú. Nó không đau nhưng nó làm cho Kara bắt đầu mất nó.
"Màu cam." cô ấy nói.
Lena ngừng mút và để môi mình di chuyển lên trên một lần nữa. Thay vì véo núm vú, cô chỉ giữ vú trong lòng bàn tay. Nó vừa vặn hoàn hảo. Môi của Lena ở cổ Kara rồi đến xương hàm của cô ấy và sau đó cô ấy ngậm lưỡi Lena vào miệng và Kara hiểu tại sao cô ấy lại đỏ ửng lên khi ngược lại.
Kara đón lấy nụ hôn của Lena và cô ấy vòng tay qua người đó và nâng cô lên chỉ để đến gần cô hơn. Nó giống như cô ấy không thể có đủ với cô.
Cô ấy muốn nhiều hơn nữa.
Lena quấn chân quanh người Kara và chìm sâu vào nụ hôn. Không có thời gian hoặc chỗ trống. Chỉ có Lena và sau đó Kara phải dừng lại. Cô ấy đã đánh mất nó.
"Màu đỏ!"
Lena để chân cô xuống và Kara cố gắng đặt cô xuống từ từ.
"Bạn có ổn không?" Lena hỏi và chọc thủng đôi mắt màu xanh lục của cô.
"Yes. Tôi ổn."
Kara thở gần như bình thường. Cô ấy kéo lại áo.
"Đó là ... một cái gì đó." Lena nói.
"Thật chứ?"
"Bạn có biết tôi đã muốn cảm thấy bạn như vậy bao lâu rồi không?"
"Không."
"Một thời gian rất dài. Bạn sexy vô cùng Kara. Và hầu hết thời gian bạn thậm chí không biết điều đó. "'
Kara đỏ mặt. Đối với cô ấy, điều này là rất lớn. Cô ấy không nghĩ rằng mình có thể có Lena gần gũi như vậy. Điều này thực sự khiến cô ấy nghĩ rằng họ có thể có tất cả. Cô ấy vẫn không chắc về việc để Lena vào trong mình. Cô ấy muốn nó. Rao chỉ biết nó nhiều bao nhiêu. Nhưng ký ức thời đại học vẫn còn đó. Và cô ấy không bao giờ muốn làm tổn thương Lena.
"Đây là ..." Kara bắt đầu. "Tôi thậm chí không biết phải nói gì. Bạn đã khiến tôi cảm thấy an toàn ".
"Hey Sunshine." Lena nói và kéo Kara vào lòng. "Bạn luôn an toàn với tôi."
"Tôi muốn tất cả với bạn Lena."
"Tôi biết darling. Tôi sẽ cung cấp cho bạn. Tôi hứa."
Họ ôm nhau và Kara cố gắng ghi nhớ cảm giác như thế nào để cô ấy có thể nhớ khi Lena ở bên kia thế giới.
"Tôi phải đi." Lena nói.
"Tôi biết."
Lena đi đến một ngăn kéo và lấy một cặp chìa khóa. Cô đã đưa chúng cho Kara.
"Cho bạn." Lena nói với một nụ cười gian xảo. "Chăm sóc cây của tôi."
"Tôi sẽ." Kara nói. "Tôi sẽ theo bạn xuống."
Họ rời khỏi căn hộ trong im lặng. Kara cảm thấy như thể họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Đau. Thật tệ.
Trên xe, họ hôn tạm biệt và sau đó Lena lên xe, và cô đã biến mất. Kara đã nghĩ đến việc bay sau nhưng điều đó có vẻ hơi quá cần thiết.
Khi Kara quay lại căn hộ của Lena để lấy đồ, cô ấy phát hiện ra rằng tất cả các cây của Lena đều được làm bằng nhựa. Cô ấy đã cười.
Lena vừa đưa cho cô ấy chìa khóa căn hộ của cô .
----------------
Lena
Khi chiếc xe rời khỏi tòa nhà của cô, Lena cảm thấy một làn sóng hụt hẫng. Đúng là cô đã nhìn thấy Kara hai phút trước, nhưng điều đó không thành vấn đề. Cô muốn quay trở lại.
Lena Luthor muốn bỏ qua những gì có thể là một trong những giao dịch lớn nhất của L-Corps vì một phụ nữ. Ai có thể nghĩ?
Đó không phải là một người phụ nữ bình thường. Đây là Kara. Người duy nhất Lena từng cảm thấy như chính mình. Nếu cô yêu Kara trước buổi dạ hội thì đó chẳng là gì so với bây giờ.
Kara đã chứng tỏ bản thân mình nhiều hơn những gì Lena có thể tưởng tượng. Lena có lẽ đã hài lòng với tình dục vani với Kara. Nó vẫn sẽ tốt hơn bất cứ điều gì khác. Nhưng điều này? Lena muốn biết thêm những gì Kryptonian đã lên kế hoạch cho cô. Họ còn rất nhiều điều để khám phá, và đây đã là điều tốt nhất mà Lena từng có. Cảm xúc đã làm gì đó với tình dục.
Cô đến sân bay và làm thủ tục tại phòng chờ hạng nhất. Cô gọi một ly whisky để xoa dịu thần kinh. Lena ghét bay. Cách duy nhất để cô cảm thấy an toàn khi bay là ở máy bay của chính mình, nơi cô biết rằng không thể có lỗi của con người.
Chà, cô rất thích bay cùng Kara. Nhưng bay đến Tokyo với Kara và hành lý? Ngay cả Supergirl cũng không thể làm điều đó thoải mái. Và điều tuyệt vời nhất khi bay cùng Kara là luôn được ở gần cô ấy. Bây giờ cô không cần phải được Kara cứu để có được điều đó.
Lena uống rượu whisky của mình và nhắn tin cho Kara.
Lena Luthor
Chào nắng mặt trời. Bây giờ tôi đang ở sân bay. Chuyến bay sẽ khởi hành sau 40 phút. Tôi ghét bỏ bạn. Đặc biệt là sau buổi sáng chúng tôi đã có. Đít tôi nhớ lưỡi của bạn. ❤
Lena cất điện thoại và chọn một cuốn từ điển Anh Nhật. Cô luôn cố gắng học một số cụm từ khi cô đến thăm một đất nước khác.
Đã lâu rồi cô không đến Nhật Bản. Cô đã ở đó vài tháng sau khi học đại học. Cô không nhớ nhiều tiếng Nhật như vậy. Cô có thể nói 'Kon'nichiwa genkidesu ka?' được dịch một cách lỏng lẻo có nghĩa là 'Xin chào, bạn có khỏe không?', nhưng chỉ có vậy.
Đồng hồ chữ L của Lena rung lên. Đó là một văn bản từ Kara.
Kara Danvers ❤
Bạn có thể nói với đít (bum) của bạn rằng lưỡi của tôi nhớ nó. Gọi cho tôi khi bạn đến khách sạn?
Chuyến bay sẽ mất mười ba giờ và nó chênh lệch múi giờ lúc mười bốn giờ. Cô sẽ hạ cánh vào khoảng 3 giờ chiều theo giờ địa phương vào thứ Bảy. Cô biết rằng cô phải cố gắng ngủ một giấc trên máy bay. Nó sẽ là 1 giờ sáng cho cô. Đó sẽ là một ngày dài.
Cô đã nhắn tin cho Kara.
Lena Luthor
Tôi sẽ ở khách sạn vào nửa đêm darling. Bạn có muốn tôi gọi cho bạn không?
Kara Danvers ❤
Yes. Tôi phải biết rằng bạn an toàn.
Lena Luthor
Tôi sẽ gọi cho bạn. Tôi phải lên tàu ngay bây giờ. Tôi yêu bạn, Kara.
Kara Danvers ❤
Anh cũng yêu em.
Lena lên máy bay và ngồi xuống chiếc ghế bành hạng nhất. Chuyến bay tham dự đã mang đến cho cô một loại rượu whisky mới. Cô uống nhanh và yêu cầu một ly khác.
Năm ly rượu whisky và hai tiếng rưỡi sau Lena cảm thấy khá hơn. Họ đã ở trên không và trên đường đi của họ. Lena xem qua hướng dẫn TV để xem liệu cô có thể xem thứ gì đó để giết thời gian không. Cô đã tìm thấy một bộ phim mà cô chưa xem. Nó đã giành được Giải thưởng lớn của Ban giám khảo Liên hoan phim Sundance vào năm 2014. Cô đã bật nó lên. Có nữ diễn viên này trong đó khiến cô ấy nghĩ về Kara. Nó cảm thấy tốt.
Khi bộ phim kết thúc, và cô đã ăn tối, họ tắt đèn trong máy bay. Đã đến giờ đi ngủ. Lena ước rằng cô có thể làm cho cô lọ thuốc ngủ mà cô đã sử dụng trong tuần sau buổi dạ tiệc. Nó mang lại một giấc ngủ hiệu quả cao mà không có giấc mơ. Thay vào đó, cô uống một ly whisky cuối cùng và sau đó cô ngủ thiếp đi và mơ thấy Supergirl và Kara cả hai đang cố gắng thỏa mãn tình dục của cô.
Khi Lena tỉnh dậy, cô chỉ còn hai giờ nữa trên không trung. Cô lại lật từ điển Anh Nhật để cố gắng học một số cụm từ.
Cuộc hạ cánh diễn ra suôn sẻ, và một chiếc ô tô đã đón Lena và chở cô về khách sạn của mình. Khi cô đến khách sạn là 4h30 chiều giờ địa phương và 2h30 sáng giờ NC. Cô gọi điện cho Kara.
"Xin chào." Kara ngái ngủ trả lời.
"Chào Sunshine." Lena nói. "Bạn đã ngủ chưa?"
"Yes." Lena nghe thấy rằng Kara đang ngáp.
"Chúc một ngày tốt lành?"
"Phần đầu tiên rất tuyệt. Thứ hai không nhiều. Như thế nào về chuyến bay của bạn?"
"Thật tuyệt. Nhưng này darling. Tôi sẽ không theo kịp bạn. Tôi chỉ muốn nói rằng bây giờ tôi đang ở đây và mọi thứ đều ổn ".
"Tốt, tôi nhớ bạn."
"Tôi cũng nhớ bạn. Tôi sẽ gọi cho bạn vào tối mai? "
"Đó sẽ là sáng mai đối với tôi, phải không?"
"Chính xác."
"Tốt."
"Darling?"
"Yes?"
"Tôi yêu bạn, Kara."
"Anh cũng yêu em."
"Ngủ ngon."
"Bạn cũng vậy, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Lena đặt điện thoại xuống. Cô cảm thấy cô đơn. Tất cả những gì cô muốn là ở phía bên kia của địa cầu. Lena biết Kara mệt và mới tỉnh nhưng nghe cô ấy có vẻ buồn và đau khổ quá. Nó làm tan nát trái tim của Lena.
Cô gọi cho dịch vụ phòng và yêu cầu một chai rượu whisky Nhật Bản hảo hạng nhất mà họ có và một số miếng dán nồi (pot stickers).
Lena ăn tối trước một chương trình truyền hình Nhật Bản nào đó mà cô không hiểu gì về nó. Sau đó, cô uống rượu whisky cho đến 7 giờ tối khi cuối cùng cô cũng cho phép mình đi ngủ. Ngày mai cô phải định hình và trở thành Lena Luthor L-Corp xứng đáng.
Vào sáng Chủ nhật, Lena đã gọi cho Giám đốc điều hành của một trong những nhà thầu phụ của L-Corps. Đó là một công ty nhỏ chuyên sản xuất các bộ phận kim loại cho các loại công nghệ khác nhau. Lena đã sử dụng chúng khi cô làm đồng hồ L và nếu thương vụ này diễn ra tốt đẹp, cô cần chúng để làm cho cô nhiều hơn nữa.
Giám đốc điều hành rất vui khi biết tin từ Lena và đã cử một trong những kỹ sư giỏi nhất của họ và một chiếc xe hơi đến khách sạn của cô.
Trong xe có một người phụ nữ tóc đen trông trẻ hơn Lena từ năm đến bảy tuổi.
"Chào mừng đến Tokyo, cô Luthor. Tôi là Tanaka. " Người phụ nữ nói.
"Kon'nichiwa cô Tanaka." Lena nói.
"Thật vinh dự khi được gặp bạn. Bạn đã là nguồn cảm hứng cho tôi trong một thời gian rất dài. "
Lena không biết phải nói gì. Trước đây chưa từng có ai nói điều đó với cô.
"Khi học kỹ thuật, bạn không có nhiều hình mẫu phụ nữ để ngưỡng mộ, nhưng bạn đã làm được một số điều đáng kinh ngạc và tôi rất vui vì bạn muốn tiếp tục với những phần mà tôi đã thực hiện".
"Ồ, bạn là kỹ sư đằng sau siêu kim loại mà chúng tôi sử dụng?"
"Vâng, thưa cô Luthor." Ms Tanaka nói và đỏ mặt.
"Tôi rất muốn thảo luận về điều đó với bạn."
"Tôi đã đặt cả ngày chỉ dành cho bạn."
Người Nhật đặc trưng, luôn thân thiện như vậy.
Chiếc xe đã đưa họ đến phòng thí nghiệm của cô Tanaka và nơi họ làm nguyên mẫu của các bộ phận mà họ chế tạo.
"Vì vậy, đây là nơi điều kỳ diệu xảy ra?" Lena hỏi.
"Vâng, vâng." Cô Tanaka lại đỏ mặt.
"Vậy, điều mới nhất mà bạn đang làm là gì?"
"Đó sẽ là công nghệ nano dựa trên carbon, chủ yếu là ống nano và graphene."
"Khai ra, nói cho tôi biết."
Lena biết rằng việc sử dụng carbon ở cấp độ nguyên tử là tương lai. Cô đã không thể tìm được một người đủ hiểu biết về nó.
"Chà, trong tương lai, ống nano có thể thay thế hầu hết kim loại mà chúng ta có trong tất cả hoặc công nghệ, như điện thoại, đồng hồ, máy tính, v.v. Chúng có khả năng dẫn điện cực tốt và rất tốt cho môi trường ".
Lena nghĩ về những gì cô ấy nói, và cô ấy đã đúng. Tất cả các kim loại khác nhau được sử dụng trong công nghệ ngày nay đều là một, có lẽ không phải tất cả đều tốt, hai là hiếm nên không ai biết khi nào hoặc bằng cách nào nó sẽ bắt đầu giảm về số lượng, và ba là do việc sử dụng với số lượng quá nhỏ. rất khó để tái chế.
"Khi nào tôi sẽ có ống nano trong đồng hồ L?"
"Có thể trong ba đến bốn năm, cho và nhận."
"Vậy còn graphene thì sao?"
"Chà, bạn biết rằng nó chỉ có một lớp nguyên tử cacbon, phải không?"
"Yes, nhưng tôi chưa bao giờ sử dụng nó trong việc gì đó. Nó phải là vật liệu mạnh nhất ở kích thước đó. "
"Mạnh hơn thép tốt nhất hàng nghìn lần, có thể nhìn xuyên qua và có thể uốn cong. Và khi tôi nghe nói rằng bạn sẽ đến thị trấn, tôi đã làm điều này. Đề phòng tôi có cơ hội gặp bạn. "
Cô Tanaka cho Lena xem máy tính của cô ấy. Đó là bộ đồ super của Kara.
"Thật là tuyệt vời."
"Theo mô phỏng của tôi, nó sẽ làm cho bộ đồ mạnh hơn khoảng 30-40%."
Lena đã bị thổi bay. Đây là tương lai và cô đã suýt bỏ lỡ nó.
"Bạn có muốn chuyển đến National City và làm việc cho tôi không? Tôi sẽ thuê bạn ngay tại chỗ và tăng gấp đôi lương cho bạn ".
"Sẽ là một vinh dự cho tôi, nhưng tôi không thể rời bỏ gia đình của mình."
"Tôi hiểu. Nhưng tôi muốn đến đây và làm việc với bạn mỗi ngày trong tuần này. Bạn có nghĩ rằng điều đó có thể hoạt động không? "
"Chắc chắn rồi. Tôi rất thích điều đó. "
Lena biết rằng cô cần có người phụ nữ này trong L-Corp. Công ty cô ấy đang làm việc không lớn lắm. Có lẽ Lena và L-Corp có thể mua nó? Cô phải liên lạc với y tế hội đồng quản trị. Họ có thể kiếm tiền từ việc này.
Thời gian còn lại của ngày Lena ở trong phòng thí nghiệm với cô Tanaka. Điều này mang tính xây dựng hơn nhiều so với việc ngồi trong phòng khách sạn của cô để mong đợi Kara. Trong khi làm việc với cô Tanaka và siêu kim loại và graphene, Lena đã nảy ra ý tưởng.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ... Điều đó có thể hoạt động. Và nó sẽ cực kỳ mạnh mẽ hơn bất kỳ phiên bản cao su nào trên thị trường. Để cứng và lạnh? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ phủ một lớp cao su bên ngoài?
Lena trình bày ý tưởng với cô Tanaka, và cô ấy ngay lập tức đỏ mặt. Nhưng khi Lena giải thích vấn đề của mình và rằng đây sẽ là một thứ có một không hai và không phải là thứ dành cho thị trường, cô Tanaka đã hiểu.
Họ bắt tay ngay vào công việc. Lena nói với cô Tanaka về các số đo, chiều dài và chu vi. Phần lõi sẽ là siêu kim loại của Tanaka, sau đó là 20 lớp graphene và sau đó là một ít cao su. Nó gần như sẽ không thể phá hủy. Thậm chí có thể đối với Kara.
Khi đã bảy giờ tối, cô Tanaka cáo lỗi và nói rằng đã đến lúc họ phải dừng lại. Lena sẽ rất thích tiếp tục bởi vì ý tưởng của cô ấy và bộ siêu quần áo quan trọng đối với cô. Tuy nhiên, cô hiểu rằng không phải ai cũng muốn dành toàn bộ thời gian trong phòng thí nghiệm.
Một chiếc ô tô đến đưa Lena về lại khách sạn.
"Tôi hy vọng chúng ta có thể tiếp tục điều này vào ngày mai." Lena nói.
"Tôi sẽ ở trong phòng thí nghiệm cả ngày." Cô Tanaka trả lời.
"Hoàn hảo. Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai ". Lena nói và lên xe.
Khi Lena về phòng, cô đặt dịch vụ phòng và nhắn tin cho Kara.
Lena Luthor
Chào Sunshine. Tôi chuẩn bị ăn tối. Tôi có thể gọi cho bạn sau được không?
Câu trả lời đến ngay lập tức.
Kara Danvers ❤
Yes. ❤
Lena đã ăn sushi của cô, vì khi bạn ở Nhật, và sau đó cô gọi điện cho Kara.
"Xin chào." Kara trả lời ngay.
"Xin chào." Lena nói, và cảm thấy rất tuyệt với giọng nói của Kara.
" Bạn thế nào rồi?"
"Hội chứng chênh múi giờ (jetlag) đang bắt đầu tốt hơn. Bạn?"
" Tôi ổn. Tôi chỉ nhớ bạn thôi ".
"Ừ, tôi nhớ bạn. Nhưng điều này có thể tốt cho chúng ta? "
" Ý của bạn là gì?" Kara có vẻ lo lắng.
"Chúng ta không giỏi trong việc làm chậm đâu Kara. Và tôi thực sự muốn bạn cảm thấy hài lòng với mọi thứ chúng ta làm. "
" Tôi! Chúng ta đã không làm bất cứ điều gì mà tôi không muốn. Được chứ?"
"Okay." Lena mỉm cười.
" Tôi đã nói với bạn rằng tôi muốn có tất cả. Và đó là sự thật. "
"Ý bạn là gì với tất cả?" Lena muốn Kara nói điều đó ngay cả khi cô nghĩ rằng cô biết ý của Kara.
" Tôi muốn có thể ..." Kara bắt đầu nhưng sau đó cô ấy im lặng.
"Hey Sunshine" Lena nói. "Bạn thậm chí không nhìn thấy ta bây giờ. Bạn có thể cho tôi biết bạn muốn gì ".
" Tôi muốn làm tình với bạn." Kara nói và Lena chờ đợi vì có vẻ như điều đó sẽ xảy ra nhiều hơn. " Tôi muốn ở bên trong bạn. Khiến bạn đến. Tôi muốn nếm thử bạn. Tôi và muốn bạn cũng làm vậy với tôi ".
"Tôi cũng muốn tất cả những điều đó Kara. Bạn có biết rằng."
"Vâng, tôi biết điều đó. Đôi khi tôi chỉ quên điều đó ".
"Tôi nghĩ rằng tôi đã khá rõ ràng với bạn về mức độ tôi muốn bạn."
"Bạn có."
"Tốt."
"Bạn biết đấy, tôi đang nghĩ về điều gì đó."
"Được rồi, bạn đã nghĩ về điều gì?"
"Đây là mùa thứ bảy đối với tôi với tư cách là Siêu nữ."
Lena nghĩ rằng đó là một cách nói kỳ quặc.
"Tại sao bạn lại nghĩ như một cầu thủ bóng rổ? Chỉ cần nói năm. "
"Được rồi, đây là năm thứ bảy của tôi với tư cách là Siêu nữ."
"Và nó thì sao?"
"Tôi chỉ nghĩ về tôi là ai vào ngày hôm đó khi tôi cứu Alex khỏi vụ tai nạn máy bay. Và cái vật tổ đó ( the gauntlet) thực sự là gì đối với tôi. "
"Nó không liên quan đến việc bạn không thể hiện con người thật của bạn? Bằng cách tạo ra Supergirl, bạn đã che giấu điều gì đó thay vì chỉ là con người của bạn như bây giờ? "
"Nó có thể."
"Ý bạn là gì?"
"Tôi chưa bao giờ nói với ai điều này trước đây nhưng tối hôm đó tôi có một cuộc hẹn không biết mặt (blind-date)."
"Tất cả chúng tôi đều biết điều đó."
"Đúng vậy, nhưng những gì bạn không biết là nó đã được lên với một người phụ nữ."
Lena không nói nên lời.
"Khi đó bạn đã biết?"
"Tôi đã luôn biết. Trên Krypton, chúng tôi chưa bao giờ nói về tình dục theo cách đó. Chúng tôi chỉ yêu nhau. Nhưng ở đây, tôi đã học được rằng đó là điều mà không phải ai cũng ổn. Và nó làm tôi sợ một chút. Tôi đã khác với mọi người rồi. "
"Bạn có nghĩ rằng vật tổ can đảm là về tình dục của bạn?"
"Có thể, có thể là như vậy. Mọi người đều nói rằng xuất hiện là điều dũng cảm nhất mà bạn có thể làm vì đó là để cho cả thế giới thấy bạn thực sự là ai. Và tôi hoàn toàn hiểu rằng một số người không thể làm điều đó vì nhiều lý do. Nhưng tôi không bao giờ có lý do để không làm như vậy. Tôi chỉ sợ hãi. Và khi Alex bước ra, tôi đã phản ứng rất kỳ lạ. Tôi ước mình sẽ phản ứng theo một cách khác, nhưng tôi vẫn đang cố gắng hòa nhập vào đây, giống như một con người. "
"Chà, trở nên khác biệt với những người khác có thể khó. Không có gì sai khi cảm thấy điều đó ".
"Tôi biết điều đó. Tôi đang làm đây. Và tôi không phải là một con người. Tôi có thể trông giống như một người nhưng tôi không. Tôi là người Kryptonian. Đây là chính tôi. Và tôi đã mất một thời gian dài để cuối cùng có thể là tôi. Và tôi nghĩ đó là những gì về cái vật tổ đó. "
Kara hít một hơi dài.
"Và đó có thể là lý do khiến tôi không nói với bạn về cảm xúc của mình hoặc tôi cố gắng quên và giấu chúng đi. Bởi vì tôi chưa thực sự là tôi cho đến khi tôi trở thành Siêu nhân nữ và bởi đó là một người ngoài hành tinh. Câu chuyện sắp ra mắt của tôi chưa bao giờ nói về tình dục của tôi hay tôi là Siêu nữ. Nó liên quan đến sự thật rằng tôi không phải là con người. Và bởi vậy tôi không nghĩ và cảm thấy hoàn toàn giống như con người các bạn. Nếu chúng ta gặp nhau trên Krypton, chúng ta không cần phải che giấu hay lộ diện. Tôi yêu bạn lẽ ra cũng bình thường và tự nhiên như cha mẹ tôi yêu nhau vậy. "
Lena cẩn thận lắng nghe từng lời Kara nói. Đây là cô ấy. Đây là Kara thật. Kara của cô.
"Tôi hy vọng bạn biết rằng tôi yêu bạn, và toàn thể bạn."
"Tôi biết bạn làm. Ngay cả khi bạn không biết tôi là Siêu nhân nữ hay một người ngoài hành tinh, tôi vẫn luôn cảm thấy rằng bạn đã nhìn thấy tôi, và chỉ có tôi. Và... đó cũng là lý do tại sao tôi rất khó nói cho bạn biết sự thật. Em biết không, anh không muốn mất em. "
"Chà, với tất cả những điều đã xảy ra giữa chúng ta, tôi nghĩ rằng thật an toàn khi nói rằng bạn sẽ không bao giờ mất tôi. Tôi sẽ luôn bên cạnh bạn." Lena nói và cô ước rằng bây giờ cô đang ở bên Kara.
"Cảm ơn bạn."
"Vì vậy..." Lena nói và nghĩ về cách cô có thể cho Kara thấy rằng cô yêu cô ấy như thế nào. "Bạn muốn ở bên trong tôi và làm cho tôi đến?"
"Bạn biết rằng bạn có thể làm cho tôi đỏ mặt từ bên kia của thế giới, phải không?"
"Đó là lời của bạn, Kara."
"Tôi biết, và tôi biết. Tôi Muốn nó nhiều như vậy."
"Bạn đang ở đâu?"
"Tôi đang ở trên giường Lena. Hôm nay là Chủ nhật và gần bảy giờ sáng. "
Sự khác biệt thời gian. Lena đã hoàn toàn quên mất điều đó.
"Oh shit, tôi đã đánh thức bạn?"
"Yes, nhưng tất cả đều tốt. Tôi có thể ngủ sau ".
"Bạn đang mặc gì vậy?" Lena muốn hình dung Kara trông như thế nào khi nằm đó trên giường của cô ấy. Cô có thể nhìn thấy cô ấy trong chiếc quần pyjama sọc và một chiếc áo phông cũ nào đó mà có thể dễ dàng mặc được.
"Không gì hết." Kara trả lời.
Trái tim Lena lệch nhịp. Cô ấy đang khỏa thân trên giường. Lena biết rất rõ về Kara, và ngay cả khi cô ấy chứng tỏ mình là một người bất ngờ trong bao tải thì Lena cũng biết rằng nói chuyện gợi cảm không phải là mặt mạnh nhất của Kara.
"Bạn có thể cho tôi một vài phút, tôi sẽ quay lại ngay."
"Sure."
Lena đặt điện thoại xuống và lao vào phòng tắm để đánh răng, tẩy trang. Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của cô, cô chỉ muốn lăn ra ngủ ngay sau đó. Lena thay quần áo vào chiếc áo phông DEO của Kara, lấy điện thoại và đi ngủ.
"Tôi đã trở lại."
"Tốt."
"Bạn có thể làm theo lệnh không Kara?"
"Nếu bạn là người đưa cho chúng thì đó không phải là vấn đề."
Mười phút sau, Lena lần đầu tiên được nghe Kara Danvers nghe như thế nào khi cô ấy đến. Đó là thứ đã lôi cuốn Lena vào cơn cực khoái đang rung động của chính cô. Hai người phụ nữ đều thở sâu. Lena ngáp.
"Bạn thật dễ thương khi bạn ngáp." Kara nói.
"Và bạn nóng bỏng khi bạn 'đến'." Lena nói.
"Tôi nhớ bạn."
"Tôi cũng nhớ bạn. Và tôi rất nóng lòng được gặp lại bạn. Tôi thực sự thích làm mọi thứ chậm lại với bạn. "
Kara bật cười.
"Ừ, có lẽ chúng ta nên ngừng nói điều đó."
Lena cười và lại ngáp.
"Này Sunshine, đã đến lúc đi ngủ chưa?" Kara hỏi.
"Vâng, ngày mai trọng đại với nhiều cuộc họp."
"Tôi yêu bạn."
"Tôi cũng yêu bạn. Chúc ngủ ngon."
"G9."
Họ cúp máy và Lena chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
-------------------------------------------
P8: We haven't had that conversation yet (Chúng ta vẫn chưa có cuộc trò chuyện đó)
Kara
Hôm nay là thứ Năm và Lena không được về nhà trước chiều thứ Bảy. Kara không biết rằng có thể nhớ một người nhiều như vậy. Họ nói chuyện điện thoại vào mỗi buổi sáng, và lần nào họ cũng tự làm hài lòng bản thân. Các cuộc họp của Lena ở Tokyo diễn ra tốt đẹp và có vẻ như cô đã đạt được những gì mình muốn từ chúng.
Nếu mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch đối với Lena thì đối với Kara, hoặc ít nhất là với Supergirl thì ngược lại. Đã có hai vụ đột nhập vào các nhà máy hóa chất trong thị trấn và đêm qua đã có một vụ nổ lớn ở tàu điện ngầm. Kara đã không bận rộn với nhiệm vụ Supergirl như vậy kể từ khi Nyxly và Lex ở trong thị trấn.
Tất cả DEO đã cố gắng hết sức để đi trước một bước nhưng họ luôn đi sau hai bước. Các công ty hóa chất đã tuyên bố rằng không có gì đã bị đánh cắp. Nó cảm thấy xảo quyệt (dodgy). Brainy bắt đầu phát điên lên vì không có phép tính nào của anh ta là chính xác.
Vụ nổ trong tàu điện ngầm cũng có một cái gì đó kỳ lạ. Đó là một báo động về một cuộc tấn công và khi Kara đến nhà ga thì không có ai ngoại trừ một đoàn tàu và sau đó đoàn tàu nổ tung. Tất nhiên, nó không làm tổn thương Supergirl nhưng cô ấy không thể không cảm thấy mình là mục tiêu.
Họ thậm chí không biết đó là một người hay nhiều hơn, họ đang tìm kiếm. Cả vụ đột nhập và vụ nổ đều không liên quan gì đến nhau.
Nó rất bực bội.
Ms.Grant cũng đã đẩy Kara đến giới hạn thông tin về tội ác và Kara thực sự không có gì độc quyền để viết về chúng.
Kara rời văn phòng và đến thẳng DEO. Brainy đang phát sốt lên bàn phím của mình và chửi rủa chất lượng tồi tệ. Không chỉ có Kara là người thất vọng.
"Xin chào, có tin tức gì không?" Kara hỏi.
"Không. Tôi không biết gì cả! " Brainy nói.
"Giống như Jon Snow." - Kara nói và cười.
"Gì?"
Alex đi xuống từ cầu thang và tham gia cùng họ.
"Đó là từ Game of Thrones." Kara nói. "Nhìn. Này Alex, Brainy giống như Jon Snow. "
"Anh ấy không biết gì?" Alex đáp lại và hai chị em cười.
"Tôi chưa xem Trò chơi vương quyền; Tôi đã xem qua từng chương trình lớn một. Tôi đang xem M * A * S * H ngay bây giờ. " Brainy nói với một chút thất vọng.
"Bạn phải dừng việc đó lại và bắt đầu xem từ danh sách mà Dreamer đã đưa cho bạn." Alex nói.
"Chà, tôi cũng có thể đang xem TV thay vì xem cái này bởi vì tôi không thể tìm thấy bất cứ thứ gì."
"Chúng ta không có gì để tiếp tục?" Kara hỏi.
"Không có gì ... ồ đợi đã. Có điều gì đó đang diễn ra." Brainy lại bắt đầu gõ bàn phím.
"Gì?" Alex hỏi cùng lúc với Kara hỏi "Ở đâu?".
"Đó là một báo động im lặng từ một nhà kho của L-Corp."
"Nhắn tin cho chúng tôi tọa độ." Kara nói và nắm lấy Alex và sau đó họ đang bay.
Họ đáp xuống bến tàu bên ngoài nhà kho. Không có ai xung quanh và nó cảm thấy im lặng một cách bất thường.
"Bạn có thấy gì không?" Alex hỏi.
Kara đã thử chụp x-quang nơi này nhưng không thành công.
"Đó là chì. Tôi không thể nhìn xuyên qua nó ".
"Bạn phải nói chuyện với bạn gái của bạn về điều đó." Alex nói và nhếch mép.
"Yeah, chúng tôi chưa có cuộc trò chuyện đó."
"Về chì?"
"Về bạn gái."
"Bạn chưa?"
"Chúng tôi đang làm chậm. Chúng tôi đã không làm điều này quá lâu rồi ".
"Không, bạn chỉ là vết cháy chậm lâu nhất trong lịch sử." Alex nói và thở dài. "Đừng làm ..."
Kara giơ tay lên và ngắt lời chị gái. Cô ấy đã nghe thấy gì đó. Ai đó đang chạy trong nhà kho.
"Chúng ta hãy đi vào." Kara nói một cách dứt khoát.
Kara phá tung cánh cửa và bay vào tìm kiếm kẻ đang chạy. Cô ấy bay giữa các kệ, và nghe thấy tiếng Alex chạy xuống một lối đi khác. Ở phía sau nhà kho là một lối ra và ngay khi Kara nhìn thấy cánh cửa, nó đã đóng lại. Kara bay ngay qua bức tường và ra ngoài trong bầu không khí trong lành. Tất cả những gì cô ấy nhìn thấy là một cơ thể đen tối, có lẽ là nam giới với một cái hộp nào đó giữa hai tay và sau đó người đó biến mất trong một cánh cổng chuyển đổi vật chất màu tím. Kara trở nên thất vọng đến mức cô ấy đã đục một lỗ khác trên tường.
"Này, bình tĩnh." Alex nói khi cô ấy ra ngoài. "Tôi đã có bạn."
Alex kéo Kara vào lòng.
"Tôi không thể ..." Kara nói với vai Alex.
"Tôi biết." Alex trả lời và nắm vai Kara và nhìn vào mắt cô ấy. "Tôi biết rằng bạn sẽ thất vọng, nhưng đây chỉ là một anh chàng ngẫu nhiên. Không có gì nguy hiểm. Được chứ?"
"Okay."
"Tốt. Hãy kêu gọi những người khác và để họ đến đây. Họ có thể nhặt được thứ gì đó. "
Alex sử dụng Com của cô ấy và Brainy và Dreamer xuất hiện. Brainy lấy ra một thiết bị do anh sáng chế ra để bấm các nút.
"Brainy đang làm gì?" Alex hỏi.
"Anh ấy đang tìm kiếm dấu vết năng lượng để biết đó là siêu người hay có thể là người ngoài hành tinh nào đó." Dreamer trả lời.
"Bạn không thể mơ về anh ấy sao?" Kara hỏi.
"Bạn đã thấy anh ấy?" Brainy hỏi.
"Đại loại là, tôi nhìn thấy một người tối, khá cao." Kara nói. "Anh ấy đang mang một chiếc hộp, và sau đó anh ấy biến mất trong một cánh cổng."
"Ở đâu?" Brainy hỏi.
Kara chỉ cho Brainy nơi cô ấy đã nhìn thấy người đàn ông đó, và anh ta bắt đầu tìm kiếm bằng thiết bị của mình. Nó tạo ra một số âm thanh và Brainy có vẻ hài lòng.
"Tôi biết mà!"
"Gì?" Kara hỏi.
"Tôi không có dấu vết của bất kỳ điều gì bất thường." Brainy đáp.
"Và nó được đấy?" Alex hỏi.
"Điều đó có nghĩa là chúng tôi đang tìm kiếm một người đam mê công nghệ. Một trái đất bình thường, "Brainy nói.
"Chán quá, tôi thực sự muốn thứ gì đó hơn là một con người." Dreamer nói.
"Chúng ta phải tìm hiểu lý do tại sao anh ta đột nhập vào tài sản của L-Corp." - Kara nói và mọi người im lặng. Alex có thể là giám đốc của DEO, nhưng khi Kara phát biểu, mọi người đều lắng nghe.
"Chúng ta sẽ, Kara." Dreamer nói.
"Đúng. Và chúng ta có một cái gì đó để tiếp tục vào thời gian này. Bạn phải gọi cho Lena ". Alex nói và nhìn Kara.
"Tôi đoán là tôi phải làm vậy."
Kara đã không nói nhiều về nhiệm vụ Supergirl của cô ấy với Lena. Cô ấy muốn ngăn Lena ra khỏi chuyện này. Bởi vì cô ấy biết rằng nếu Lena có liên quan, cô sẽ làm mọi thứ để giúp đỡ. Và điều đó chỉ có nghĩa là rủi ro nhiều hơn. Nếu trước đây Kara sợ Lena bị thương thì điều đó chẳng là gì so với cảm giác của cô ấy bây giờ. Biết được rằng Lena yêu cô ấy đã thay đổi tất cả. Đột nhiên Kara có tất cả và cô ấy thậm chí không muốn nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy mất nó.
Cô ấy không thể để mất nó.
Cô ấy không thể để mất cô.
Trở lại DEO Kara tìm thấy một căn phòng trống để gọi Lena đến. Thời điểm không phải là tốt nhất. Đó là sáng thứ sáu ở Nhật Bản và Lena có lẽ đang tham gia một cuộc họp nào đó. Kara bấm gọi vào điện thoại của cô ấy.
"Chào anh yêu." Lena trả lời.
"Chào bạn. Bạn có bận không?"
"Không, tôi đang ở phòng thí nghiệm."
Kara chưa bao giờ nghe cô nói về phòng thí nghiệm trước đây. Nhưng tất nhiên, Lena đã tìm thấy một phòng thí nghiệm để làm việc. Kara mỉm cười khi nghĩ đến Lena trong chiếc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm đang làm việc trên một số công nghệ. Thật là nóng bỏng.
"Okay, đó là tốt."
"Đó có phải là một cái gì đó đặc biệt không Sunshine ?"
Kara thở dài và đặt ý nghĩ về phòng thí nghiệm-Lena vào một chiếc hộp để dành cho sau này.
"Tôi có thể đã phá hủy một số bức tường của một tài sản thuộc về bạn."
"Bạn biết đấy, tôi phải bắt đầu gửi hóa đơn đến DEO. Tôi thậm chí không biết bạn đã tốn bao nhiêu để tôi xây dựng lại. "
"Bạn biết ngân sách cho các tổ chức chính phủ như thế nào." Kara nói.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể thảo luận về các khoản thanh toán khác." Lena tán tỉnh nói.
"Có lẽ là vậy, nhưng đây không phải là cuộc gọi đó. Tôi xin lỗi." Kara thực sự ước nó như vậy.
"Thế nó là gì?"
Kara nuốt nước bọt; cô ấy không biết chính xác phải nói với Lena như thế nào.
"Hôm nay có một vụ đột nhập vào nhà kho L-Corp bên bến tàu sớm hơn, và tôi thấy một người đàn ông rời đi với một cái hộp nào đó."
Kara không nói với Lena về cổng chuyển đổi vật chất. Cô ấy cảm thấy nó không cần thiết.
"Okay"
"Tôi cần biết những gì anh ta đã đánh cắp. Bạn có nghĩ rằng bạn có thể kiểm tra điều đó cho tôi? "
"Chà, đó là một nhà kho cũ của Lex. Chúng tôi có một số hồ sơ ở đâu đó, nhưng tôi không chắc ở đâu. Tôi sẽ đặt Jess trên đó. "
"Điều đó sẽ rất tuyệt."
"Đây có phải là điều tôi nên lo lắng về không, Kara "
"Gì? Lo lắng? Không, tại sao? "
Kara không muốn Lena lo lắng. Cô sẽ bảo vệ cô ấy.
"Tôi không muốn bạn bị thương." Lena nói và có vẻ lo lắng.
Ôi, lo lắng cho tôi. Dễ thương thật.
"Tôi được làm bằng thép Lena. Chúng ta đã trải qua điều này. Không có gì có thể làm tổn thương tôi ".
"Kryptonite có thể."
"Đúng, nhưng bạn biết không? Tôi biết người phụ nữ tuyệt vời, thông minh và cực kỳ nóng bỏng này. Và cô ấy đã may cho tôi một bộ đồ krytpo. Với bộ đồ của cô ấy, tôi bất khả chiến bại ".
"Điều tốt là tôi biết rằng bạn muốn fuck tôi, nếu không tôi có thể đã ghen tị."
"Màu cam, Lena. Tôi đang ở DEO. "
Lena bật cười.
"Được thôi anh yêu. Sau đó trở lại làm việc và tôi sẽ gọi cho bạn sau hoặc vào buổi sáng cho bạn. "
"Vâng ... Sẽ rất tốt khi có bạn về nhà lần nữa. Tôi nhớ bạn."
"Tôi cũng nhớ bạn, nói chuyện với bạn sau."
"Vâng, tạm biệt Sunshine."
"Tạm biệt Sunshine."
Kara cúp máy.
"Màu cam hả?"
Alex đứng ở cửa.
"Bạn đã nghe trộm được bao lâu rồi?"
"Tôi đã nghe nhiều hơn những gì tôi muốn. Nhưng chúng tôi có một khách hàng tiềm năng khác. Bạn nên đến... Sunshine. " Alex nhếch mép với Kara.
"Oh, biến đi!" ( bugger off = go away), Kara nói.
"Ai đã dạy bạn ngôn ngữ như vậy hả Kara?"
Alex cười lớn khi quay trở lại trung tâm DEO, nơi Brainy và Dreamer đang đợi.
"Có gì mà buồn cười vậy?" Dreamer hỏi.
"Kara và Lena sử dụng hệ thống đèn giao thông cũ." Alex nói.
"Ờ cái đó. Tôi đã biết điều đó." Dreamer nói.
"Hệ thống đèn giao thông cũ? Giống như trước khi bạn có ô tô? " Brainy hỏi.
"Nghiêm túc chứ Dreamer." Alex nói. "Bạn phải bắt đầu dạy anh ấy về những điều quan trọng. Anh ấy lẽ ra phải ở đây đủ lâu để chúng ta có được tài liệu tham khảo. "
"Tôi đang giải quyết nó." Dreamer nói và mỉm cười. "Tôi sẽ nói với bạn sau, anh yêu."
"Chúng ta có thể tập trung không?" Kara nói và vòng tay sang hai bên để thể hiện sự nghiêm túc. "Hai ngày nữa Lena sẽ về nhà. Tôi muốn người này đứng sau song sắt trước đó ".
"Đúng." Brainy nói. "Tôi quay trở lại nhà kho, và tôi tìm thấy thứ này."
Brainy giơ một thiết bị công nghệ nhỏ.
"Nó là gì?" Kara hỏi.
"Đó là một cỗ máy cho phép tạo ra một đám mây nội dung của nó xung quanh nhà cung cấp dịch vụ của nó." Brainy nói.
"Điều đó có thể được sử dụng là gì?" Dreamer nói.
"Giải phóng kryptonite để tôi không thể đến gần." Kara nói.
"Bạn có nghĩ rằng anh ta có một?" Alex hỏi.
"Không có khả năng, điều này có vẻ khá phức tạp để thực hiện. 2,28% rủi ro rằng anh ta có hai. Ít hơn 0,000037% rủi ro rằng anh ta có ba. "
"Tôi thích những tỷ lệ cược đó." Kara nói.
"Làm thế nào anh ta có được công nghệ để làm điều đó?" Alex hỏi và nhìn Kara. "Nghe có vẻ như cái máy mà bạn đã sử dụng để đầu độc không khí bằng chì để loại bỏ người Daxamite. Cái máy đó chắc là ở với Lena, đúng không? Và những gì về đồng hồ cổng thông tin? Điều này hét lên tồi tệ Luthor. "
"Đừng đến đó, cô ấy không liên quan gì đến chuyện này!" Kara nói và cảm thấy bảo vệ Lena.
"Này, chậm lại. Tôi biết Lena đã không làm gì cả. Nhưng liệu chúng ta có biết mọi thứ về tất cả các nhà kho bí mật của Luthor không? Điều gì sẽ xảy ra nếu có một vụ đột nhập khác mà chúng tôi không biết về nó? "
"Cô ấy sẽ nói với chúng tôi về điều đó."
"Vâng, nếu cô ấy biết về nó." Alex nói. "Chúng ta biết rằng Lena đứng về phía chúng ta, Kara. Tất cả chúng tôi đều yêu cô ấy. Tôi đã để cho cô ấy làm Mẹ đỡ đầu của con gái tôi nếu bạn nhớ. Nhưng có khả năng là cô ấy không biết mọi thứ ".
"Giải pháp thay thế là gì?" Kara yêu cầu quyết tâm giữ Lena càng xa càng tốt.
"Chà, chính Lex là người đã tạo ra chiếc máy và chiếc đồng hồ ban đầu. Vì vậy, nó có thể là một cựu đồng minh với anh ta? " Alex nói.
"Hãy kiểm tra lý thuyết đó trước. Tôi không muốn Lena lo lắng nhiều hơn những gì tôi đã làm. "
"Kara, bạn thật ngớ ngẩn." Chính Dreamer đã chen vào. "Lena từng là thành viên của nhóm này, cô ấy đã giúp chúng tôi đưa bạn về nhà từ Phantom Zone. Cô ấy đã giúp chúng tôi tìm Totems. Cô ấy đã giúp chúng tôi ngăn chặn Lex và Nyxly. Bạn phải cung cấp cho cô ấy một số tín dụng. Và tôi nhớ có cô ấy ở bên. "
"Tôi rất tin tưởng cô ấy. Tôi chỉ không muốn cô ấy ở đây, nơi cô ấy có thể bị thương. Nếu điều này liên quan đến Lex hoặc L-Corp, cô ấy sẽ không ngừng tự trách mình. " Kara nói và nhớ lại khi Lena bị buộc tội đầu độc trẻ em bằng chì.
"Tôi không nghĩ cô ấy sẽ bị thương nếu cô ấy ở đây tại DEO." Dreamer nói.
"Nếu cô ấy ở đây, cô ấy cũng sẽ ra sân." - Kara nói và tỏ vẻ gắt gỏng.
"Tôi không nghĩ vậy." Alex nói. "Lena thích làm những việc ở phía sau. Cô ấy không chạy về phía nguy hiểm ".
"Tôi nghĩ cô ấy sẽ vì tôi. Đó là lý do tại sao tôi không muốn cô ấy ở đây. Cô ấy đã ném mình trước một viên đạn vì tôi ". Kara nói.
"Nhưng ..." Alex bắt đầu nói.
"Kết thúc cuộc thảo luận. Không ai được phép nói chuyện này với Lena ngoài tôi. Tôi đã nói rõ bản thân mình chưa? "
"Vâng, thưa sếp." Dreamer nói với một chút mỉa mai.
"Và ở đây tôi đã nghĩ rằng bạn sẽ không còn là một tên ngốc nữa khi hai người cuối cùng đã đến được với nhau." Alex nói. "Tôi sẽ không giữ cô ấy trong bóng tối nếu cô ấy hỏi điều gì đó và nếu tôi cần điều gì đó từ cô ấy, tôi sẽ hỏi cô ấy."
"Alex." Kara nói.
"Bạn không phải là sếp của tôi." Alex đáp lại.
Kara và Alex nhìn nhau chằm chằm.
"Tốt." Kara nói. "Tôi sẽ về nhà ngay bây giờ. Hãy gọi cho tôi ngay sau khi chúng tôi có thông tin cập nhật ".
Ngày hôm sau, Kara vẫn đi làm như thường lệ khi nhận được cuộc gọi từ Brainy. Anh ấy đã tìm thấy một cái gì đó. Kara rời bỏ công việc và bay đến DEO.
"Bạn có cái gì?" Kara hỏi.
"Tôi chắc chắn rằng bạn sẽ không thích nó." Brainy nói.
"Dù sao thì hãy nói cho tôi biết."
"Tôi đã tìm kiếm trên dark web để xem liệu tôi có thể tìm thấy gì ở đó không và tôi đã tìm thấy một cuộc trò chuyện về Lena."
"Gì?"
"Đúng. Ít nhất hai người đang thảo luận về vụ nổ súng sau buổi dạ tiệc và những gì đã xảy ra. Họ không biết rằng bạn đang ở với cô ấy. Lena có một cái giá trên đầu của cô ấy. Ai đó muốn cô ấy tránh đường ".
"Chết tiệt." Đây là lần đầu tiên Kara nói từ đó. "Ai muốn cô ấy?"
"Tôi chưa biết." Brainy nói. "Nhưng họ nói rằng nếu bạn không có ở đó, họ sẽ giết cô ấy thành công."
"TÔI BIẾT! TÔI ĐÃ Ở ĐÓ!" Kara hét lên. Cô ấy chưa bao giờ thấy khó chịu như thế này trước đây.
Alex chạy xuống cầu thang.
"Tôi đã nói với bạn là không được gọi cho cô ấy trước khi tôi ở đây Brainy."
"Bạn đã biết?" Kara hét lên.
"Tôi đã biết được nửa giờ. Bình tĩnh đi Kara. "
Alex kéo Kara vào lòng. Nó cảm thấy an toàn. Kara thở một cách nặng nhọc và cố gắng không để rơi ra những giọt nước mắt đang tích tụ trong mình.
"Này, tôi sẽ sửa cái này. Được chứ? Không ai sẽ làm tổn thương cô ấy, Kara ".
"Tôi phải bay đến Tokyo để đón cô ấy."
"Bạn sẽ không làm điều đó. Điều đó sẽ chỉ làm cô ấy khó chịu hơn. Cô ấy sẽ về nhà vào ngày mai ".
"Brainy, tôi cần bạn đến căn hộ của cô ấy và thiết lập hệ thống bảo mật tốt nhất mà DEO có." Kara nói.
"Bạn có chắc rằng cô ấy sẽ ổn với điều đó không?" Alex hỏi.
"Cô ấy không cần phải biết." Kara đáp lại.
"Tôi nghĩ hai người đều là những người trung thực."
"Chúng tôi là."
"Vậy thì đừng đi sau lưng cô ấy, Kara. Cô ấy sẽ không thích điều đó. Hãy ngừng hành động như một người bạn trai bảo vệ không tin tưởng cô gái của mình ".
Điều đó đã đánh thức một điều gì đó trong Kara. Lena đã nói điều gì đó tương tự.
"Bạn đúng. Cô ấy sẽ không thích điều đó đâu. "
Alex thở dài và gật đầu.
"Nhưng tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy mọi lúc."
"Và làm thế nào bạn sẽ bắt được người đang theo đuổi cô ấy nếu bạn như vậy?"
Kara không nói gì. Cô ấy hiểu tình thế khó xử.
"Chúng ta phải suy nghĩ chiến lược ngay bây giờ. Người mà chúng ta muốn là người đã đặt giải thưởng lên đầu Lena. Ai có gì chống lại Lena? " Alex nói.
"Lex?" Brainy nói.
"Có khả năng là anh ấy đã ra khỏi Phantom Zone không?" Kara hỏi.
"Thành thật mà nói, có. Nhưng nó không có khả năng. Các Phantoms sẽ ảnh hưởng đến anh ấy tồi tệ hơn họ đã làm với bạn. " Brainy nói.
"Tôi cần bạn tìm kiếm mọi thứ mà Lena có thể đã làm có thể khiến ai đó buồn lòng." Kara nói.
"Tôi sẽ."
"Nó có thể liên quan đến việc cô ấy phát hành chiếc đồng hồ L, hoặc có thể là việc bảo tồn rừng nhiệt đới, hoặc dự án của họ ở Heights."
"The Heights?" Alex nói. "Nhưng sau đó Kelly có thể là một mục tiêu?"
"Mọi thứ đều có thể."
"Tôi sẽ thành lập một nhóm về việc này." Alex nói. "Chúng tôi sẽ tìm hiểu lý do tại sao ai đó lại nhắm vào Lena và đó là ai."
Điện thoại của Kara đổ chuông. Đó là Lena.
"Kara." Kara trả lời.
"Chào anh yêu." Lena nói. "Tôi vừa nói chuyện với Jess."
"Bạn có biết những gì đã bị đánh cắp?" Kara hỏi nhưng tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ là ai đó muốn giết Lena.
"Đúng vậy, đó là bộ sưu tập Tantali của chúng tôi."
"Đó là gì"
"Đó là nguyên tố số 73 trong bảng tuần hoàn. Chúng tôi có hai loại đồng vị khác nhau, 181 Ta là chất ổn định và 180 Ta là chất phóng xạ với chu kỳ bán rã là 8.125 giờ. Nhưng tôi đoán rằng nó không còn lại nhiều đồng vị phóng xạ. Đó là thứ mà Lex đã làm. Tôi không biết tại sao. "
"Bạn biết rằng tôi thích nghe bạn nói về khoa học nhưng điều đó không có ý nghĩa gì đối với tôi."
"Đó là một kim loại và bạn có thể sử dụng nó trong các công nghệ khác nhau."
Nó vẫn không có ý nghĩa gì đối với Kara.
"Nhưng điều đáng lo ngại hơn là tôi phát hiện ra rằng chúng tôi đã đánh mất một thứ gì đó nhiều hơn nữa."
"Gì?"
"Ba đồng hồ cổng chuyển đổi vật chất bị mất tích và chiếc máy mà chúng tôi đã sử dụng để đầu độc không khí bằng chì. Không có bất kỳ báo động nào từ những kho hàng đó. "
"Vậy thì công việc bên trong."
"Đúng."
"Bạn có thể lấy danh sách tất cả nhân viên có quyền truy cập vào các kho hàng đó không?"
"Điều đó đã được thực hiện."
"Gửi nó cho Brainy."
"Tôi sẽ nhưng Kara?"
"Vâng."
"Bạn đã biết về đồng hồ và máy móc chưa?"
Kara im lặng. Lena đã bắt được cô ấy.
"Kara?"
"Tôi biết về một chiếc đồng hồ, và chúng tôi đã tìm thấy một phiên bản nhỏ hơn của chiếc máy mà người hôm qua đã đánh rơi."
"Tại sao bạn không nói với tôi?"
"Tôi không muốn làm bạn buồn."
"Được rồi, chúng ta có thể nói về điều này khi tôi về nhà."
"Yes." Kara không chắc rằng cô ấy muốn nói về nó. Kara không thực sự muốn nói về bất cứ điều gì nghiêm trọng với Lena.
"Tôi yêu bạn."
"Tôi cũng yêu bạn."
Kara quay sang Alex và Brainy.
"Chúng ta phải tìm ra điều này trước khi Lena về nhà."
"Chúng tôi sẽ Kara. Được chứ?" Alex nói.
"Chúng ta phải làm, nếu người này đến gần Lena, tôi không biết phải làm gì."
"Tôi biết Kara, tôi hiểu."
"Không, tôi không nghĩ là bạn làm vậy. Tôi sẽ không bao giờ ngừng săn lùng anh ta và khi tôi tìm thấy anh ta, tôi sẽ giết anh ta mà không cần suy nghĩ. "
Kara cảm thấy rất tức giận và sợ hãi cùng một lúc. Đây chính xác là điều cô ấy sợ. Họ đang đối mặt với một kẻ thù mà họ không biết gì về nó, và nó khiến cô ấy sợ hãi.
"Đây là điều tôi sợ. Chúng ta không bao giờ biết tương lai sẽ ra sao. Đây là lý do tại sao tôi không muốn bắt đầu mọi thứ với Lena. "
"Bạn không nghĩ đến việc chia tay với cô ấy phải không?"
Kara im lặng. Không, cô ấy không. Không thể nào bây giờ khi mà cô ấy biết cảm giác khi ở bên Lena và ý nghĩa của cô đối với cô ấy.
"Kara?" Alex nói và nhìn cô ấy một cách giận dữ.
"Không... Không, tôi không. Tôi không thể thiếu cô ấy ".
"Tốt, bây giờ chúng ta có việc phải làm. Tôi có một cuộc họp mà tôi phải tham dự. Hai bạn bắt đầu với danh sách của Lena. "
Kara và Brainy bắt đầu xem qua danh sách nhân viên. Họ không nhận ra bất kỳ ai trong số họ. Vì không ai biết khi nào vụ trộm nên danh sách khá dài. Brainy đã thực hiện nhận dạng khuôn mặt với tất cả các nhân viên và họ đã nhận được nhiều cú đánh từ ga tàu điện ngầm những ngày trước khi vụ nổ xảy ra. Họ sẽ mất mãi mãi để đi qua tất cả mọi người. Kara không thích điều này chút nào. Cô ấy phải biết ai đứng sau tất cả. Ai muốn Lena tránh đường và tại sao?
Kara chỉ rời DEO để ngủ vài tiếng trước khi đến giờ đón Lena ở sân bay. Cô ấy và Brainy không thể tìm ra kẻ có ác cảm với Lena. Kara đến sân bay đúng lúc. Cô muốn chắc chắn rằng mình có thể đảm bảo an toàn cho sân bay trước khi Lena đến. Chuyến bay Lenas sẽ hạ cánh sau 35 phút nữa. Kara kiểm tra bảng đến và thấy rằng chuyến bay E1463 từ Tokyo đã được lên kế hoạch hạ cánh theo lịch trình. Kara đã mang hoa đến cho Lena. Cô ấy không biết đó là quá nhiều hay điều gì đó mà bạn đã làm khi bạn đón ... người yêu? ... bạn gái? ... Lena của bạn ở sân bay. Cô ấy chưa bao giờ làm điều này trước đây. Cô ấy đi đến lối ra nơi tất cả các hành khách quốc tế đi ra và ngồi xuống để đợi. Kara chụp x-quang toàn bộ sân bay và lắng nghe sau bất cứ điều gì đáng ngờ.
Có một nhóm nữ sinh đại học đi ra từ lối ra. Khi họ nhìn thấy Kara, họ bắt đầu thì thầm với nhau. Kara nghe thấy tên cô ấy và sững người. Sau đó, hai cô gái thoát khỏi nhóm và đi đến Kara.
"Cho chúng tôi xin phép." Một trong những cô gái nói.
"Yes." Kara nói, hơi khó chịu vì cô ấy bị quấy rầy.
"Bạn là Kara Danvers, phải không?" Cô gái nói.
Kara đã quen với việc mọi người đến gần cô ấy và hỏi cô ấy có phải là Siêu nhân nữ hay không. Nó đã xảy ra nhiều lần kể từ khi cô ấy bước ra. Nhưng nếu được hỏi cô ấy có phải là Kara hay không thì lại là một điều gì đó khác.
"Đúng là tôi." Kara trả lời các cô gái.
"Tôi thích những bài báo của bạn về biến đổi khí hậu. Và cuộc phỏng vấn với cô Thunberg thật tuyệt vời ". Cô gái kia nói. "Tôi là Jen và đây là Emily."
"Cảm ơn bạn và rất vui được gặp bạn." Kara nói, và nghĩ rằng sẽ thật thô lỗ nếu cô ấy tỏ vẻ không hứng thú.
"Bạn đang đón ai đó?" Cô gái được gọi là Emily hỏi.
"Đúng." Kara trả lời.
"Ai?" Jen hỏi.
"Bạn thân của tôi." Kara nói. Luôn luôn an toàn khi gọi Lena là bạn thân nhất của cô ấy, ngay cả khi họ nhiều hơn, cô ấy vẫn là bạn thân nhất của Kara.
"Đó có thể là Lena Luthor?" Emily hỏi.
"Yes, nó là."
"Điều này có thể quá riêng tư và tôi xin lỗi nếu nó là như vậy nhưng ... Hai bạn là OTP của chúng tôi." Jen nói.
Kara không biết phải đáp lại điều đó. Cô ấy nghĩ về một bữa trưa nhiều năm trước.
"Hai bạn có thể cùng nhau thay đổi thế giới. Bạn với tư cách là một nhà báo đoạt giải Pulitzer và Supergirl và cô Luthor với tư cách là Giám đốc điều hành và các nhà khoa học của cô ấy. Các bạn sẽ không thể bị ngăn cản. " Emily nói.
"Thật tốt khi biết." Kara nói bởi vì đó là tất cả những gì cô ấy có thể tự mình nói ra.
"Bạn có phiền ký tạp chí CatCo của tôi không?" Emily nói.
"Không có gì." Kara được giao một cây bút và một cuốn tạp chí và ký tên lên trang nhất. Đó là một vấn đề cũ, nó đã có cô ấy trên trang nhất. Cô ấy với tư cách là Supergirl.
Kara đã ký tặng với cả tư cách Kara Danvers và Supergirl. Các cô gái nói lời cảm ơn và rời đi. Kara mỉm cười và tự hỏi họ sẽ nghĩ gì về biệt danh mà Nia đã đặt cho Kara và Lena. Một Super và Luthor làm việc cùng nhau có thể làm nên những điều tuyệt vời. Cô ấy biết điều đó.
Nhưng lúc này, Super phải cố gắng hết sức để bảo vệ Luthor của cô ấy.
Chỉ còn 10 phút nữa là chuyến bay của Lena được cho là sẽ hạ cánh. Kara bắt đầu quét bầu trời với hình ảnh tia X của cô sau máy bay. Khi tìm thấy nó, cô ấy đã nhìn vào lớp học đầu tiên. Kara cảm thấy rất vui khi gặp lại Lena. Nó giúp cô ấy bình tĩnh lại rất nhiều. Cô ấy đã theo Lena suốt quãng đường từ máy bay đến nơi nhận hành lý và cho đến lúc cuối cùng khi cô bước ra khỏi cửa thoát hiểm.
Trái tim của Kara bắt đầu đập nhanh gấp đôi khi cô ấy thấy Lena bật cười khi ánh mắt họ chạm nhau. Khoảnh khắc Lena ở cạnh Kara, môi họ chạm nhau, và Kara nâng Lena lên và ôm chặt cô. Đây là lần đầu tiên họ hôn nhau ở nơi công cộng nhưng cả hai đều không nghĩ đến điều đó. Tất cả những gì Kara có thể nghĩ đến là cuối cùng cô ấy đã có Lena ở nhà và giờ cô ấy có thể chăm sóc cho cô. Cô ấy sẽ giữ cô an toàn ngay bây giờ. Cảm giác lưỡi của Lena nhẹ nhàng di chuyển trong miệng là điều mà Kara không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
"Tôi đã nhớ bạn rất nhiều." Lena nói khi cuối cùng họ rời ra và Kara đã đặt cô xuống.
"Tôi cũng nhớ bạn." Kara nói.
"Cái này là dành cho bạn." Kara giơ những bông hoa ra.
"Cảm ơn, chúng thật đẹp". Lena nói và mỉm cười với Kara.
Kara muốn mỉm cười đáp lại vì cảm thấy thật tuyệt khi có nhà của cô ấy, nhưng sân bay không cảm thấy an toàn. Nó đã xảy ra quá nhiều xung quanh họ. Kara không thể tập trung vào Lena và những con kiến xung quanh cùng một lúc. Cô ấy phải đưa cô đến một nơi khác.
"Hãy ra xe."
Kara cầm hành lý của Lena bằng một tay và tay kia đưa cho Lena. Họ tay trong tay bước ra xe.
-------------
Lena
Kara mở cửa xe cho Lena, cô bước vào trong. Họ đã không gặp nhau hơn một tuần nhưng cảm giác như đã nhiều năm về trước. Ngay cả khi họ đã nói chuyện qua điện thoại hàng ngày, cảm giác như họ phải làm quen lại với nhau. Kara cảm thấy dè dặt và không phải là ánh nắng bình thường như cô ấy đã từng.
Kara nổ máy và lái xe rời khỏi sân bay. Bên ngoài trời tối dần.
"Có chuyện gì không?" Lena hỏi.
"Không." - Kara nói và tỏ vẻ kiên quyết.
"Này, không nói dối đâu, Kara."
Kara thở dài.
"Tôi chỉ muốn về nhà. Những ngày qua đã lâu rồi ".
"Hãy nói chuyện với tôi sau đó." Lena nói.
Kara không nói gì và vẫn nhìn vào con đường.
"Kara?"
"Ừ."
"Bạn làm tôi sợ."
Kara quay lại và nhìn Lena. Có vẻ như có sự sợ hãi trong đôi mắt xanh đại dương ấy.
"Nói với tôi." Lena van xin.
"Chúng ta không thể về nhà sao?" Mắt Kara lại nhìn ra con đường.
"Nếu bạn hứa rằng bạn sẽ nói chuyện với tôi khi chúng ta về nhà."
"Tôi không muốn nói chuyện." Kara nói.
"Nếu việc này thành công, chúng ta phải nói chuyện với Kara. Tôi đã nói ngay từ đầu. Tôi không muốn bất cứ điều gì giữa chúng tôi. Tôi không quan tâm nó là gì. Bạn phải cho tôi biết. Có điều gì đó đã xảy ra. "
Kara không nói gì.
"Bạn có muốn tôi gọi cho Alex không? Bởi vì tôi sẽ làm nếu bạn không nói chuyện với tôi. "
Kara lại nhìn cô.
"Không, tôi không muốn bạn gọi cho Alex. Được rồi, tôi sẽ nói với bạn. Khi chúng ta về đến nhà. "
"Tốt."
Họ không nói một lời nào trong phần còn lại của chuyến đi. Lena nghĩ rằng họ sẽ quay lại chỗ của Kara, nhưng cô nhận ra rằng Kara đang lái xe đến căn hộ của cô ấy. Khi Kara lái xe đến tòa nhà, Lena đã lấy một chiếc thẻ từ trong ví của cô và đưa nó cho Kara. Kara cầm nó và lái xe đến ga ra và mở cửa kính xe để mở các cửa bằng thẻ. Họ lái xe xuống ga ra và Lena chỉ cho Kara nơi họ có thể đậu xe.
Khi họ đứng trong thang máy, mọi thứ đều cảm thấy không ổn. Đây không phải là những gì Lena đã tưởng tượng. Cô nghĩ rằng họ sẽ đi ra trong thang máy. Cô đã tưởng tượng về việc Kara ép cô vào tường và hôn vào cổ cô. Điều này trái ngược với điều đó.
Kara mở khóa cửa và bước vào. Cô ấy đặt chìa khóa vào tủ đựng quần áo. Lena có cảm giác rằng đây không phải là lần đầu tiên Kara làm điều đó. Cô đi sâu hơn vào căn hộ và nhìn xung quanh cố gắng tìm bất kỳ dấu hiệu nào của Kara.
Trong bếp, cô tìm thấy một số món ăn trong bồn rửa. Trên đi văng của cô không có một mà là hai cái chăn không phải của cô.
"Kara?" Lena nói và quay lại nhìn cô gái tóc vàng.
"Yes." Kara nói.
"Bạn đã sống ở đây trong khi tôi đã ra đi?"
"Đặt câu thần chú bảo mật của bạn." Kara trả lời.
"Gì?"
"Làm đi."
"Nhưng bạn đang ở đây."
"Làm ngay đi (Do it anyway)." Nó giống như một mệnh lệnh khi Kara nói vậy.
Lena nhìn Kara và thấy cô ấy có vẻ lo lắng. Cô đặt câu thần chú của mình và hỏi Kara một lần nữa nếu cô ấy đã sống trong căn hộ của mình.
"Đúng." Kara trả lời và trông bình tĩnh hơn một chút.
"Tại sao?" Lena nói.
"Bạn đã cho tôi một chìa khóa. Và bạn chỉ có cây nhựa. "
"Đúng. Nó là vì vậy bạn có thể vào nếu điều gì đó xảy ra. "
"Tôi là Supergirl. Tôi có những cách khác để vào nếu phải. "
"Yes, nhưng tôi không muốn bạn phá hủy nhà của tôi."
"Tôi xin lỗi. Đáng lẽ tôi không nên ở lại đây ".
"Không, nó không phải như thế đâu. Bạn có thể ở đây bao lâu tùy thích. Tôi chỉ muốn biết lý do tại sao."
Kara nhìn lên trần nhà.
"Tôi - Nó chỉ cảm thấy tốt hơn ở đây. Như thể bạn đã ở gần tôi hơn. "
"Vì vậy, mỗi khi chúng tôi nói chuyện qua điện thoại, và bạn nói rằng bạn đang ở trên giường." Lena nói.
Kara gật đầu.
"Bạn đã ở trên giường của tôi?"
"Đúng."
Mỗi lần đạt cực khoái mà Kara có được khi họ nói chuyện điện thoại, cô ấy đều có trên giường của Lena. Không có Lena ở đó.
"Tôi không nói dối về điều đó. Tôi đã nói với bạn rằng tôi đang ở trên giường ". Kara nói một cách phòng thủ.
"Kara, tôi không nổi điên." Lena nói. Cô thực sự không. Cô chỉ nghĩ rằng cô sẽ ở đó vào lần đầu tiên Kara 'đến' trên giường của cô. Ý nghĩ về việc Kara 'đến' trên giường của cô, nhiều lần trong tuần trước, khiến cô phát điên và làm cô phấn khích vô cùng. Cô cần Kara và cô ấy cần cô bây giờ. Họ có thể nói chuyện sau.
Lena bước đến chỗ Kara và nắm lấy eo cô ấy.
"Tôi cần bạn trên giường của tôi. Bây giờ." Lena nói và nhìn Kara ngay trong đôi mắt xanh đó.
"Tôi ... tôi không chắc mình đã sẵn sàng chưa." Có một sự không chắc chắn trong mắt Kara.
"Tôi sẽ làm nó nhẹ nhàng." Lena nói và bắt đầu cởi cúc áo của Kara.
Khi Lena tháo xong cúc áo, cô kéo chiếc áo sơ mi ra khỏi vai Kara. Cô ấy chỉ có một chiếc áo lót bên trong. Kara trông rất tuyệt. Cơ bụng, cánh tay. Lena chỉ muốn hôn khắp cơ thể Kara, nhưng cô không muốn cô ấy hét lên "đỏ". Lena cần phải làm điều này. Cô khao khát nó. Nhưng cô phải chơi đúng bài của mình.
Lena mở thắt lưng của Kara và kéo nó ra. Sau đó cô cởi cúc quần và kéo khóa quần xuống. Lena đến nỗi muốn đưa tay xuống quần lót của Kryptonian và ấn những ngón tay vào sâu trong bóng tối ấm áp ẩm ướt đó và đụ cô ấy ngay tại chỗ và ngay bây giờ.
Nhưng cô đã không.
Cô cẩn thận kéo chiếc quần xuống và Kara bước ra khỏi chúng. Kara đứng đó trông giống như một Amazon chỉ trong chiếc áo lót và một đôi quần đùi nam. Lena nắm tay Kara dẫn cô ấy vào phòng ngủ. Cô nhẹ nhàng đẩy Kara xuống giường. Supergirl ngã về phía sau như thể cô ấy không có bất kỳ sức mạnh nào. Nó khiến Lena cảm thấy mình bị kiểm soát. Nó thậm chí còn khiến cô thích thú hơn.
Lena trườn lên giữa chân Kara và nhẹ nhàng đẩy chúng ra. Kara rên rỉ.
"Hãy tốt ngay bây giờ nhé Kara. Nằm yên. " Lena nói một cách tự tin.
"Tôi sẽ cố." - Kara nói và nuốt nước bọt.
Lena nhẹ nhàng chạm vào Kara bằng các đầu ngón tay trên hông và xuống giữa hai chân. Kara di chuyển.
"Tôi đã nói vẫn còn." Lena sử dụng tất cả giọng CEO của mình.
Kara sững người.
Lena có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Kara.
Lena nhẹ nhàng lấy ngón trỏ luồn xuống dưới mép quần lót. Cô cảm thấy lông của Kara. Nó dày nhưng mềm.
"Ồ Rao." Kara nói nhưng cô ấy vẫn đứng yên.
Lena di chuyển ngón tay xuống khe. Nó ấm và ẩm ướt. Lena cảm thấy cô ấy như thế nào nó rung động giữa hai chân của chính cô. Cô khao khát được chạm vào của Kara nhiều như những gì cô cần được chạm vào cô ấy. Cô cảm thấy cơ bắp ở chân Kara siết chặt như thế nào. Kara đã làm tốt. Cô ấy không di chuyển. Lena di chuyển ngón tay từ từ lên xuống trong cái khe ướt át rồi dừng lại bên ngoài cửa vào mà ấn vào nửa phân.
Tôi có dám?
"Orange Le-ena." - Kara nói trong khi thở hồng hộc.
Không phải tối nay.
Cô di chuyển ngón tay lên trên và tìm âm vật. Nó đã sưng lên. Lena bắt đầu di chuyển ngón tay của mình xung quanh nó và Kara rên rỉ và nắm lấy thành giường. Thay vào đó, Lena đã đổi ngón trỏ thành ngón cái và di chuyển nhanh hơn xung quanh. Lena chúi mũi vào quần lót của Kara ngay chỗ hở. Kara có mùi kích thích và Lena phải dùng hết ý chí để không kéo những tên hipster sang một bên và vùi miệng vào âm hộ ẩm ướt của Kara. Cô di chuyển ngón tay cái của mình xung quanh và ấn nó mạnh hơn vào âm vật. Kara thở nặng hơn và sâu hơn. Chân cô ấy cứng như đá, và Lena có thể cảm thấy Kara siết chặt mọi cơ ở phần dưới cơ thể cô ấy.
Đột nhiên có một vụ va chạm lớn. Kara rên rỉ khi cô ấy đến và có những từ thoát ra từ cô ấy mà Lena không hiểu. Lena nhìn lên và thấy Kara đã làm vỡ đầu giường. Lena mỉm cười. Cô đã làm cho Kara mất kiểm soát và nó thậm chí còn kích hoạt cô nhiều hơn, nếu có thể. Cô nhẹ nhàng di chuyển ngón tay cái của mình xuống để cảm nhận tất cả dịch ướt mà Kara đã để lại cho cô. Lena rút ngón tay cái ra và cho vào miệng chỉ để có thể nếm được Kara. Nó đã nếm trải mọi thứ mà Lena từng muốn. Đó là một sự ham muốn.
"Đến với tôi." - Kara nói và nghe như khó thở.
Lena vâng lời. Cô bò đến chỗ Kara và nằm bên cạnh cô ấy. Kara vòng tay ôm cô và kéo cô lại gần. Không có không khí giữa họ. Lena cảm thấy tim Kara đập mạnh.
"Bạn có ổn không?" Lena nói.
Kara nhìn Lena và kéo cô lại gần hơn và sau đó lưỡi của cô ấy ở trong miệng Lena. Nó di chuyển một cách sốt sắng và cả sự răn đe cùng một lúc. Kara di chuyển môi mình lên xương hàm của Lena và bắt đầu kéo áo Lena lên.
"Hey Sunshine." Lena nói. "Tôi không bận tâm về những gì bạn đang làm nhưng không sao chỉ cần nằm xuống và từ tốn."
"Tôi không thể." Kara nói với đôi môi của mình ở cổ Lena. "Tôi cần bạn."
Không phải là một vấn đề, darling.
"Đưa tôi (Take me)." Lena nói và ngồi dậy để giúp Kara với cái áo.
Kara đã nhanh chóng. Lena chưa bao giờ cởi quần áo nhanh như vậy. Trước khi cô nhận ra điều đó, cô đã khỏa thân nằm trên lưng và Kara ở trên người cô, ôm lấy cánh tay của Lena trên đầu cô.
"Tôi cần bạn giữ cánh tay của bạn ở đây." Kara nói.
"Okay." Lena sẽ tuân theo ngay cả khi cô rất khó phục tùng.
Cô giữ chặt đầu giường bị vỡ và cảm nhận cách Kara di chuyển đôi môi của mình xuống trên cơ thể cô cho đến khi chúng gặp phần dưới của cô (Pubes: the lower part of the abdomen at the front of the pelvis, covered with hair from puberty) . Lena cảm thấy lưỡi của Kara trượt giữa môi dưới mình, và cảm giác đó tuyệt vời hơn tất cả những gì Lena từng tưởng tượng. Khi lưỡi của Kara ở ngay bên ngoài khe hở, Lena phát ra tiếng rên rỉ. Kara ấn lưỡi vào Lena và Lena đã rất khó khăn để giữ tay trên đầu. Tất cả những gì cô muốn là giữ chặt đầu Kara và ép cô ấy lại gần mình hơn. Nhưng cô đã không.
Cô vâng lời.
Cô phải làm vậy.
Lena cảm thấy lưỡi của Kara rời khỏi độ sâu và di chuyển lên trên âm vật của cô. Lena rên rỉ khi Kara tìm đúng chỗ. Cô có thể cảm nhận được Kara cười với cô như thế nào. Lưỡi của Kara đùa giỡn, và Lena di chuyển nhưng Kara đặt tay lên bụng Lena và giữ cô xuống, chắc chắn nhưng nhẹ nhàng. Cảm nhận được sức mạnh của Kara đã khiến Lena trở nên phấn khích hơn.
Lưỡi của Kara chơi lên xuống và xung quanh âm vật của cô và cô ấy xen kẽ việc liếm với việc mút môi bên trong của Lena. Nó cảm thấy rất tốt. Nó cảm thấy rất đúng.
Lena không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu. Cô cảm thấy các cơ bên trong mình bắt đầu thắt lại. Cô cố gắng níu kéo để có thể tận hưởng miệng, lưỡi và chạm vào của Kara lâu hơn. Nhưng Lena phải để nó qua đi. Cô không thể giữ nó lâu hơn nữa. Cô cong ngón chân của mình và duỗi thẳng chân của mình và sau đó cô xuất ngay vào miệng của Kara với một tiếng rên lớn. Cơn cực khoái cứ dồn dập và Kara tiếp tục liếm láp cho đến khi Lena bắt đầu chóng mặt. Cô kéo tay mình xuống và nhẹ nhàng đẩy đầu Kara ra. Đã rất lâu rồi Lena mới có được một cơn cực khoái như thế. Cô thậm chí còn không nhớ lần cuối mình phun nước(quirt) là khi nào. Lena thở một cách nặng nhọc.
Kara lau khô miệng bằng mu bàn tay. Sau đó, cô ấy bò đến chỗ Lena và gục đầu vào ngực Lena. Lena ngáp ngay cả khi nó không muộn. Cô đặt tay lên tóc Kara và để các ngón tay nghịch ngợm trong mớ hỗn độn tóc vàng. Kara thở dài và có cảm giác như cô ấy đang quay cuồng như một con mèo. Một tay của Kara đang nhẹ nhàng chơi đùa với núm vú của Lena.
"Tôi không nhớ đã đến như vậy trước đây." Lena nói và lại ngáp. "Bạn có chắc rằng bạn chưa bao giờ làm điều đó trước đây không? Bạn đã không luyện tập với ai đó khi tôi đi? "
Phần cuối chủ yếu là một trò đùa, nhưng Lena vẫn băn khoăn.
"Không, bạn là người đầu tiên và duy nhất của tôi." Kara nói và đỏ mặt.
"Vậy bạn là một lẽ tự nhiên."
Kara nhìn lên Lena và mỉm cười.
"Kara Danvers, nhà báo từng đoạt giải thưởng, siêu anh hùng dũng mãnh và bậc thầy về miệng lưỡi trên giường." Lena nói và Kara cười.
Lena cảm thấy thật tuyệt khi nghe thấy tiếng cười của cô ấy. Nó giống như tất cả căng thẳng giữa họ đã được dỡ bỏ. Giống như họ đã có một cuộc nói chuyện rất dài về những vấn đề nặng nề và quan trọng và bây giờ mọi chuyện đều ổn. Nhưng họ đã không nói. Lena nghĩ về điều đó. Cô không muốn làm hỏng khoảnh khắc này. Vẫn chưa. Cô muốn tất cả đều tốt. Cô cần Kara này. Ánh nắng của cô.
"Làm thế nào bạn có vết sẹo này?" Lena hỏi và chạm vào Kara bằng ngón tay cái giữa hai lông mày.
Kara tiếp tục chơi với núm vú của Lena. Nó không gây kích thích, chỉ là ấm cúng.
"Nó là trở lại Krypton." Kara nói. "Tôi đã cùng bố đến phòng thí nghiệm của ông ấy và sau đó một trong những thí nghiệm của ông ấy đã gặp trục trặc và có một vụ nổ nhỏ này. Tôi bị một số kim loại đâm vào và nó cứa vào trán. "
Kara hiếm khi kể về thời thơ ấu của mình. Lena biết rằng Zor-El là một nhà khoa học. Ông ấy đã ở Phantom Zone với Kara và sau đó ở lại trái đất trong vài ngày.
"Bạn bỏ lỡ chúng?" Lena hỏi. "Bố mẹ bạn?"
"Đôi khi." Kara trả lời. "Nhưng chủ yếu là tôi không. Giờ thì tốt hơn khi tôi biết rằng cả hai đều còn sống. Khi tôi không biết điều đó còn tồi tệ hơn ".
Lena gật đầu.
"Tôi không được phép vào phòng thí nghiệm sau vụ tai nạn." Kara nói.
"Gì?"
"Ừ, bố nghĩ nó quá nguy hiểm. Kiểu đó thật hấp dẫn bởi vì tôi thích ở đó với ông ấy. "
"Nếu chúng ta có con, tất nhiên tôi rất muốn có chúng trong phòng thí nghiệm của mình, được giám sát nghiêm ngặt".
"Vì vậy, bạn nghĩ về điều đó bây giờ hả?" Kara hỏi và mỉm cười.
"Chính bạn là người đã gieo ý tưởng vào đầu tôi." Lena nói và hôn nhẹ lên đầu Kara. "Chúng ta sẽ gọi chúng là gì?"
"Tôi thích Lizzy, thích Eliza hoặc Lori từ Aulora."
"Nó có thể hoạt động nhưng nếu chúng ta có một bé trai thì sao?"
"Khi đó tôi sẽ vô cùng sợ hãi. Hãy kể cho tôi nghe về vết sẹo của bạn ".
"Cái này?" Lena nói và đưa ngón tay vào bên mắt phải.
"Đúng."
"Tôi không nhớ nó xảy ra khi nào, nhưng Lex nói với tôi rằng tôi đã chạy thẳng vào một cái bàn và cắt nó ra ở góc. Anh ấy nói rằng suýt nữa thì tôi đã mất thị lực ".
"Bạn có tin anh ta không?" Kara nhìn lên.
"Vâng, một khi anh ấy đã hành động như một người anh lớn."
"Tôi thích vết sẹo đó." Kara nói. "Nó giống như má lúm đồng tiền cho đôi mắt của bạn."
"Bạn thật dễ thương." Lena nói.
"Bạn là người quyến rũ nhất còn sống." Kara nói và Lena nhìn thấy sự hoang dã trong đôi mắt xanh đó.
"Ồ vậy ư?" Lena nói.
"Ừ, tôi vẫn muốn bạn. Tôi cần nhiều hơn ở bạn ".
"Bạn là tất cả tình yêu của tôi." Lena nói. Cô sẽ lấy bất cứ thứ gì có thể lấy được từ Kara
-----------------------------------------------------
P9: I trust you with my life
Kara
"Bạn là tất cả tình yêu của tôi." Lena nói và mỉm cười quyến rũ với cô ấy.
Kara phát điên vì người phụ nữ này. Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây. Mặc kệ mọi thứ chậm. Cô ấy muốn tất cả. Kara không biết liệu đó có phải là mối đe dọa đang đeo bám Lena hay đó là thứ gì đó đã luôn ở đó. Cô ấy cần tất cả.
Kara vẫn cảm thấy bị chia rẽ. Cô ấy muốn Lena rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn sợ làm tổn thương cô.
"Tôi không muốn làm tổn thương bạn." Kara nói.
"Bạn sẽ không." Lena trả lời. "Tôi tin bạn."
Kara ngẩng đầu khỏi ngực Lena và hôn cô. Lưỡi của Lena chạm vào lưỡi cô ấy và cảm giác như không có gì bên ngoài căn phòng quan trọng. Chỉ có hai người họ. Tay Lena đặt ở lưng Kara và cởi cúc áo ngực của cô ấy. Kara cởi áo ngực mà không rời môi Lena. Tay cô ấy đặt khắp cơ thể Lena. Cô ấy muốn cảm nhận mọi thứ. Lena rên rỉ vào miệng Kara.
Lena nắm lấy tay Kara và dắt nó xuống giữa hai chân cô. Ngón tay trỏ của Kara trượt lên trượt xuống cái khe ẩm ướt.
"Bạn phải cho tôi biết tôi phải làm gì." Kara nói và dừng nụ hôn.
Cô ấy đã có những điều cơ bản, nhưng cô ấy không biết liệu Lena có muốn điều gì đó đặc biệt hay không. Sau đó, nó là sức mạnh. Cô ấy phải giữ nó chậm lại. Sẽ rất nguy hiểm nếu cô ấy không kiểm soát được bản thân.
"Chỉ cần vào trong tôi." Lena bực bội nói.
Kara đã làm. Cô ấy từ từ ấn ngón trỏ vào Lena. Nó ấm, ướt và chật. Kara có thể cảm thấy Lena chật chội xung quanh mình như thế nào. Cô ấy từ từ di chuyển ngón tay ra vào. Kara tập trung 100% vào những gì cô ấy đang làm. Cô ấy không có chỗ cho những sai sót hay nhầm lẫn.
"Một cái nữa." Lena nói.
Kara lấy ngón trỏ ra và bấm hai cái vào lần sau. Lena rên cao.
"Trước tiên chỉ cần di chuyển từ từ."
Kara đã làm theo lời cô. Cô ấy ấn các ngón tay vào và kéo gần hết ra rồi lại vào. Cô ấy có thể cảm nhận từng cơ bắp mà Lena có và cách chúng siết chặt xung quanh cô ấy. Đây là lần thân mật nhất mà cô ấy từng cảm thấy với một người nào đó. Lena rên rỉ.
"Nhanh hơn."
Kara tăng tốc. Cô ấy cong ngón tay một chút và ấn các đầu ngón tay vào. Lena nắm lấy đầu giường. Kara có cảm giác được bao bọc chứ không phải là người thâm nhập. Cô ấy di chuyển ngày càng sâu hơn, nhanh hơn và nhanh hơn. Cô ấy có quyền kiểm soát. Lena cố gắng di chuyển cơ thể của mình, nhưng Kara đã giữ nó lại. Nếu cô ấy định làm điều này, cô ấy không thể bị quấy rầy. Kara cảm thấy như cô ấy có thể làm điều này trong nhiều giờ, đó là đặc quyền của việc có siêu sức mạnh.
"Màu Kara?" Lena rên rỉ.
Kara ngừng di chuyển và nhìn Lena.
"Tôi là xanh, Sunshine. Bạn?"
"Màu xanh lá."
Kara mỉm cười với Lena và bắt đầu di chuyển chậm lại.
"Nhanh hơn." Lena rên rỉ.
Kara không di chuyển nhanh hơn. Cô ấy giữ tốc độ chậm rãi của mình và cúi xuống hôn vú Lena. Lena buông đầu giường và đặt tay lên tóc Kara. Kara cảm thấy cách ngón tay Lena đan vào tóc cô ấy và sau đó Lena kéo đầu cô ấy lên trên. Kara tiếp tục di chuyển chậm rãi ra vào và đầu cô ấy theo tay Lena cho đến khi cô ấy đối mặt với Lena và nhìn thấy ngay trong mắt cô. Đôi mắt xanh lục của Lena Luthor chứa đầy khao khát và thiếu kiên nhẫn.
"Đụ em nhanh hơn đi Kara." Lena nói và kéo Kara vào một nụ hôn mãnh liệt.
Kara đánh mất nó và bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Lena rên rỉ ngay trong miệng Kara. Cô ấy có thể nghe thấy nhịp tim của Lena đang tăng nhanh. Lena ôm cô ấy thật chặt và thật chặt. Cô đã phá vỡ nụ hôn và cắn vào vai Kara. Nó khiến Kara di chuyển nhanh hơn và mạnh hơn. Lena lại ngả đầu vào gối và giữ chặt đầu giường một lần nữa. Kara tiếp tục di chuyển bên trong Lena và cố gắng tìm hiểu từng chút về người yêu của cô ấy. Cô ấy tìm thấy một tốc độ mà cô ấy khá chắc chắn rằng cô ấy không làm tổn thương Lena. Lena thở trở nên cao hơn và sâu hơn.
"Re-ed Ka-ara" Lena nói khi Kara đã thâm nhập vào cô được mười lăm phút nữa và Kara dừng lại ngay lập tức nhưng vẫn giữ ngón tay của mình bên trong Lena.
"Bạn có ổn không?" Kara hỏi và cô ấy từ điên cuồng chuyển sang lo lắng ngay lập tức. "Tôi có làm tổn thương bạn không?"
Lena đang đập thình thịch.
"Không, anh không làm em bị thương. Bạn đã làm tốt, rất tốt. "
Kara rút ngón tay ra và nằm xuống cạnh Lena. Các ngón tay cô ấy đều ướt và hơi nhăn.
"Chỉ cần giữ tôi một lúc và sau đó chúng ta cần nói chuyện." Lena nói, vẫn thở sâu.
Chết tiệt, tôi nghĩ cô ấy đã quên về cuộc nói chuyện.
Kara vòng tay qua Lena và kéo cô lại gần. Lena ngáp.
"Bạn đã 'đến'?" Kara hỏi.
"Không, nhưng đây là lần gần nhất tôi từng bị thâm nhập (penetrated)."
"Tôi có thể khiến bạn 'đến' nếu bạn muốn?"
"Sunshine, bạn vừa mới làm trước đây. Tôi không nghĩ rằng tôi có đủ sức cho một lần nữa ngay bây giờ. Và chúng ta phải nói chuyện nhưng nếu sau này bạn muốn sử dụng chiếc lưỡi ma thuật của mình thì tôi sẽ không ngăn cản bạn ". Lena nói và cười với Kara.
"Okay." Kara nói.
"Hãy cho tôi năm phút như thế này và sau đó chúng ta có thể đi uống một ít cà phê hoặc trà."
Kara gật đầu và ôm Lena lại gần. Cô ấy muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi nếu buổi nói chuyện không diễn ra suôn sẻ. Làm thế nào cô ấy sẽ làm điều này? Làm thế nào để bạn nói với người bạn yêu rằng họ có kẻ thù ngoài kia muốn họ bị giết?
"Hết giờ rồi, Sunshine ." Lena nói và thoát khỏi vòng tay của Kara.
Họ đi lên và mặc một số quần áo. Lena đi vào bếp và Kara miễn cưỡng đi theo cô. Cô ấy vẫn sẽ luôn dõi theo Lena. Họ pha trà và Kara lấy ra một ít bánh mì, bơ và pho mát. Cô ấy phải ăn một cái gì đó.
"Bạn có muốn một quả trứng luộc không?" Kara hỏi.
"Không, tôi ổn."
Kara cho hai quả trứng và một ít nước vào nồi, bắc lên bếp. Cô ấy tự làm cho mình một chiếc bánh sandwich và bắt đầu ăn.
"Tôi gặp một kỹ sư ở Nhật Bản." Lena nói và nhấp một ngụm trà.
"Okay." Kara trả lời. Cô ấy không biết tại sao Lena lại nói với cô ấy như vậy. Cô ấy đã hoàn thành chiếc bánh mì của mình và bắt đầu làm một cái mới.
"Cô ấy đang làm việc với một công ty chuyên sản xuất các bộ phận kim loại nhỏ theo công nghệ L-Corp của chúng tôi."
"Mhmm." Kara không thể biết chuyện này sẽ đi đến đâu. Có lẽ chỉ là nói chuyện nhỏ. Cô ấy đã cắn một miếng nếu chiếc bánh mì thứ hai của cô ấy.
"Cô ấy đã cho tôi thấy tương lai trong lĩnh vực công nghệ sẽ như thế nào và sau đó cô ấy đã cho tôi thấy điều này". Lena giơ điện thoại của mình lên và cho Kara xem một bức ảnh về bộ đồ super suit của cô ấy.
"Đó là bộ đồ của tôi. Còn nó thì sao?"
"Đó là bộ đồ mới của bạn, Kara. Nó sẽ mạnh hơn khoảng 35% ".
"Thật chứ?" Đột nhiên nó trở nên rất thú vị. Kara nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng.
"Đúng vậy, chúng tôi đã làm việc với nó cả tuần khi tôi không đi họp. Thật tuyệt vời khi được làm việc trong phòng thí nghiệm với bàn tay và khối óc của mình mà không phải ký giấy tờ cũng như thực hiện các giao dịch kinh doanh ".
Kara có thể thấy nó lấp lánh như thế nào trong mắt Lena. Đây là điều mà cô rất đam mê.
"Đó là sự kết hợp giữa bộ đồ cũ của bạn và graphene. Nó được gia cố bằng mười lớp graphene. Và nếu điều đó hoạt động tốt, chúng tôi có thể thêm các lớp để làm cho nó tốt hơn nữa ".
"Bạn đã đánh mất tôi, graphene?" Kara nói.
"Giải thưởng Nobel 2010. Bạn không phải là nhà báo sao Kara?" Lena nói và nhếch mép.
"Không phải ai cũng thức dậy vào nửa đêm để xem ai được giải Nobel hóa học."
"Vật lý, nhưng có lẽ họ nên làm vậy. Dù sao, graphene là một vật liệu chỉ chứa một lớp nguyên tử carbon ".
"Vì vậy, một lớp mười nguyên tử sẽ làm cho bộ đồ của tôi tốt hơn?"
"Vâng, bạn phải tin tưởng tôi về điều này."
"Tôi tin tưởng bạn với cuộc sống của tôi, đặc biệt là khi nó cho tôi những bộ quần áo."
"Tốt. Vì vậy, bạn có muốn đến Nhật Bản với tôi trong vòng một tháng và thử nó không? "
"Nó vẫn chưa hoàn thành?"
"Thật đáng buồn là chưa. Nó chỉ là lý thuyết được nêu ra. Tôi sẽ mua lại công ty để cô Tanaka, kỹ sư mà tôi đã nói với bạn, có thể bắt tay vào thực hiện nó ngay lập tức. "
"Tôi rất thích đi Nhật Bản với bạn." Kara thấy cách họ có thể bay đến đó với Lena trong vòng tay của cô ấy.
"Chúng ta sẽ bay trên một chiếc máy bay."
"Fine."
Kara cảm thấy hơi gắt gỏng, nhưng cô ấy hiểu rằng bay nửa vòng trái đất với những chiếc túi sẽ không giống như bay trong thành phố. Nó sẽ mất một thời gian ngay cả đối với Supergirl. Trứng đã được làm xong nên Kara bắt đầu bóc một quả trứng.
"Bây giờ là lượt của bạn." Lena nói.
"Đến lượt tôi?" Kara đáp lại.
"Hãy kể cho tôi nghe về tuần của bạn và cho tôi biết tại sao bạn lại hành động kỳ lạ như vậy."
Kara thở dài và đổ một ít muối lên quả trứng của mình và cắn một miếng.
"Đó là một tuần kỳ lạ." Kara bắt đầu và nói với Lena về những lần đột nhập nhà máy hóa chất và vụ nổ ở tàu điện ngầm. "Và bạn biết về đồng hồ cổng chuyển đổi vật chất, cỗ máy dẫn đầu và Tantali."
"Đúng. Nhưng tôi không hiểu tại sao điều này lại khiến bạn hành động như bạn đã làm ".
"Brainy đã tìm thấy thứ gì đó trên dark web." Kara nói. Cô ấy không thích điều này chút nào, nhưng cô ấy biết rằng cô ấy phải nói cho Lena biết sự thật.
"Và?" Lena nói.
Kara dễ dàng nói với Lena rằng cô ấy yêu cô và sau đó làm tan nát trái tim cô ấy hơn là nói điều này. Cô ấy ăn phần cuối cùng của quả trứng và bắt đầu bóc phần còn lại. Khi làm xong, cô ấy cho cả quả trứng vào miệng chỉ để câu giờ.
"Ồ, thật tuyệt." Lena nói.
Kara cố gắng nhai quả trứng với miệng của cô ấy.
"Anh ấy đã tìm thấy một cuộc trò chuyện về bạn." Cô ấy nói sau khi cô ấy đã nuốt quả trứng.
"Về tôi?"
"Đúng." Kara tìm kiếm lời nói của cô ấy. "Đó là một cuộc thảo luận về vụ nổ súng sau buổi dạ tiệc. Bạn là nạn nhân dự định. "
"Tại sao?"
"Ai đó đã đặt giá cho bạn. Ai đó muốn bạn tránh đường. "
"Ai?"
"Chúng tôi không biết." Kara nói và thở dài. "Bạn có nghĩ về bất cứ ai có thể có một cái gì đó chống lại bạn?"
Lena im lặng. Có vẻ như cô đang suy nghĩ. Trông cô không hề sợ hãi. Họ uống trà. Kara cảm thấy tốt sau khi làm sạch không khí. Không còn gì để nói giữa họ nữa. Ngoại trừ một điều. Kara biết rằng Lena sẽ không thích phần đó.
"Lex?" Lena nói.
"Chúng tôi không nghĩ vậy. Anh ấy vẫn phải ở trong Phantom Zone. "
"Tôi không thể nghĩ về bất kỳ ai khác ngay bây giờ." Lena nói. "Tất nhiên có rất nhiều người sẽ tức giận với tôi."
"Ai?"
"Chà, tất cả những người tôi đã sa thải vì họ thân với Lex. Những cô gái ngẫu nhiên mà tôi đã có quan hệ tình dục. Có thể là một số CEO của các công ty mà tôi đã mua ".
"Về những cô gái đó..."
"Đó là một trò đùa, Kara."
"Chà, đó là một người, có lẽ là một người có nhiều tiền mặt. Anh ta hoặc cô ta có những tay sai làm công việc bẩn thỉu ".
"Morgan Edge? Roulette? "
"Nhà tù và mắc kẹt tại mặt trăng nô lệ."
"Có lẽ lúc đó không phải Sinlcair nhưng nhà tù không bao giờ ngăn được Lex." Lena nói.
Kara nghĩ về căn phòng bí mật mà họ đã tìm thấy trong phòng giam của Lex.
"Edge huh" Kara nói. "Tôi sẽ trông trừng nó."
"Lần trước Edge đã có người làm công việc bẩn thỉu của anh ấy."
"Ừ." Kara nói. Đã đến lúc phải nói điều cuối cùng. "Lena?"
"Vâng"
"Tôi cần bạn được bảo vệ mọi lúc."
Lena nhìn Kara và Kara có thể cảm thấy rằng cô không thích điều đó. Tim của Kara bắt đầu đập nhanh hơn một phần.
"Ý bạn là gì?"
"Tôi muốn thiết lập bảo mật DEO ở đây và một người bảo vệ trước cửa nhà bạn. Và bạn cần phải sử dụng câu thần chú của mình mọi lúc và tôi không muốn bạn đến văn phòng. Và tôi sẽ ngủ ở đây hoặc bạn tại chỗ của tôi mỗi đêm cho đến khi chúng tôi bắt được người này, cho dù đó là ai ".
"Đó là ra ngoài câu hỏi Kara." Lena nhìn Kara và có một chút giận dữ trong ánh mắt của cô. "Tôi có thể tự chăm sóc bản thân."
"Bạn đã có thể bị giết tại buổi dạ tiệc nếu tôi không có ở đó Lena."
"Được rồi, tôi sẽ gặp bạn một nửa." Lena nói. "Tôi đã có bảo vệ của L-Corp trong tòa nhà. Vì vậy, tôi sẽ không có bất cứ thứ gì từ DEO và đặc biệt là không có người bảo vệ trước cửa nhà tôi. Tôi sẽ sử dụng câu thần chú của mình mỗi khi ở một mình, nhưng tôi sẽ ở văn phòng. Ngủ với nhau là điều đã cho ".
Kara thở dài. Cô ấy biết rằng cô ấy sẽ không nhận được nhiều hơn thế và cô ấy cũng không mong đợi điều đó. Cô ấy ổn với nó, ngoại trừ văn phòng. Cô ấy không thích việc Lena ra ngoài và chuyển từ căn hộ của cô ấy đến văn phòng.
"Tốt. Tôi có thể đưa bạn đến văn phòng và quay lại không? "
"Tuyệt đối không."
"Tốt thôi." Kara lại thở dài. Cô ấy không thể thắng Lena. "Tôi sẽ đến thăm Edge vào ngày mai."
"Tôi sẽ đi với bạn."
Kara ngạc nhiên nhìn Lena.
"Không đời nào." Đây là một cuộc chiến mà cô ấy sẽ không thua.
"Tại sao?"
"Nếu anh ta muốn bạn chết, tôi sẽ không để bạn đến gần anh ta. Anh ta đã cố gắng giết bạn quá nhiều lần. "
"Nhưng bạn đang ở với tôi."
"Không quan trọng, bạn sẽ không đến. Nó không phải là một cuộc thảo luận Lena. Tôi đã giao cho bạn văn phòng và không có bảo mật DEO. Bạn phải cho tôi một cái gì đó ".
"Tốt. Dù sao thì tôi cũng cần phải đến văn phòng. "
"Phép bảo vệ và đeo đồng hồ của bạn mọi lúc."
"Vâng, thưa cha." Lena nói với một nụ cười méo mó.
Kara mỉm cười và cảm thấy được sống lại. Cô ấy có thể làm điều này. Nếu là Edge, ngày mai cô ấy sẽ biết.
"Bây giờ thì thế nào về chiếc lưỡi ma thuật của bạn?" Lena hỏi và đôi mắt cô đầy khao khát.
Kara nhếch mép cười với Lena và sau đó cô ấy rời khỏi ghế và bế Lena lên và ném cô lên vai mình. Lena hét lên một tiếng nhỏ và sau đó cô cười. Kara đã đánh cô một cái nhẹ vào mông của cô ấy.
"Cô đừng cười tôi, cô Luthor. Hãy nghĩ về điều kỳ diệu đó ".
"Cô khiến tôi tin vào phép thuật, cô Danvers." Lena nói và nó làm tan chảy trái tim của Kara.
Ngày hôm sau, Lena rời văn phòng vào buổi sáng và Kara bay đến nhà tù để gặp Edge. Người quản giáo đã rất ngạc nhiên khi thấy Kara bước vào với tư cách là Kara chứ không phải Supergirl.
"Cô Danvers, công việc kinh doanh như một nhà báo yêu cầu cô phải gọi điện trước."
"Tôi ở đây với tư cách là chính mình."
Người quản giáo trông có vẻ bối rối.
"Vậy tôi có thể giúp gì cho bạn?"
"Tôi cần nói chuyện với Morgan Edge."
"Morgan Edge đã ra tù cách đây hai tháng, hành vi tốt." Người quản giáo nói.
"Gì?"
"Vâng, nó đã được ký bởi luật sư quận và thị trưởng."
"Anh ta ở đâu?"
"Công việc của tôi là đảm bảo biết các tù nhân của tôi đang ở đâu. Không phải họ đi đâu khi rảnh rỗi ".
"Tôi sẽ đi, nhưng trong tương lai, tôi muốn biết khi nào những người tôi đưa vào đây ra đi trước khi họ phải làm vậy."
Kara không ở lại với cô ấy, người quản lý phàn nàn. Cô ấy phải đến được DEO. Đột nhiên, Edge là nghi phạm chính của cô ấy.
Tại DEO Kara và Brainy đã kiểm tra danh sách của Lena với Edge và tìm thấy một người có mối liên hệ với Edge. Họ gọi cho Alex và Dreamer và đi kiểm tra người đàn ông.
Người đàn ông tên là Jones và sống trong một ngôi nhà ở ngoại ô thành phố. Kara muốn xông thẳng vào cửa, nhưng Alex đã ngăn cô ấy lại và gõ cửa. Kara chụp X-quang ngôi nhà và thấy Jones rời khỏi cửa sau. Cô ấy bay quanh nhà, bắt Jones và đè anh ta xuống đất.
"EDGE Ở ĐÂU?" Kara hét vào mặt anh ta.
"Tôi đang nói với bạn không có gì là người ngoài hành tinh." Jones trả lời.
Kara giữ chặt anh hơn và bắn tầm nhìn nhiệt của cô ấy ngay trên đầu anh.
"Kara!" Alex đã ở bên cạnh cô ấy và cố gắng kéo cô ấy ra khỏi Jones nhưng không thành công. "Bỏ anh ta ra!"
Kara không di chuyển.
"Hãy nghe cô chị gái ghê tởm của bạn, Super." Jones nói và nở một nụ cười ác ý với Kara.
"Bạn chỉ cần im lặng." Alex nói. "Kara, chúng tôi sẽ đưa anh ấy đến DEO, bạn không muốn làm điều này ở đây."
Kara nhìn lên và thấy một vài đứa trẻ ở phía bên kia đường. Trông họ vô cùng kinh hãi. Dreamer đến nói chuyện với họ.
"Tốt." Kara thả Jones ra và Alex đã còng anh ta lại.
Họ đưa Jones đến DEO và đưa anh ta vào phòng thẩm vấn. Alex không có ý định để Kara tham gia cuộc thẩm vấn, nhưng Kara đã không lắng nghe điều đó. Cô ấy sẽ phá vỡ những bức tường nếu Alex không để cô ấy là một phần của nó. Vì vậy, Kara đã ở đó nhưng Alex bảo cô ấy ở trong góc.
"Bạn cần em gái của bạn ở đây để bảo vệ bạn Danvers?" Jones nói.
"Tôi muốn nói rằng bạn cần tôi ở đây hơn để bảo vệ bạn khỏi cô ấy." Alex nói một cách bình tĩnh.
Lần đầu tiên Jones trông có vẻ hơi sợ hãi.
"Vì vậy, bạn đã đặt bom trong tàu điện ngầm?"
Jones không nói gì.
"Được rồi, hãy nói chuyện khác đi. Tại sao bạn đột nhiên có 10 000 đô la được chuyển vào tài khoản của bạn ba ngày trước? "
"Chú tôi đã trúng số." Jones đáp và nhếch mép.
"Chú của bạn sống ở đâu?"
"Gotham."
"Điều kỳ lạ, tiền đến từ các đảo Cayman."
"Tôi không biết anh ta có tiền ở đâu."
"Bạn đã đặt bom ở đâu, dưới cầu thang hay trong thang máy?"
Jones khịt mũi.
"Tất nhiên là tôi đã đặt nó trên tàu rồi."
"Tất nhiên bạn đã làm." Alex kiên định nói. "Và Edge đã liên hệ trực tiếp với bạn hay là người khác?"
"Đó là ... này!"
"Kara, anh ấy là của bạn bây giờ."
Kara không cần phải suy nghĩ lại. Cô ấy đè Jones vào tường.
"Bây giờ hãy cho chúng tôi biết Edge đang ở đâu." Alex nói.
"Tôi - tôi không biết."
"Bạn có biết rằng em gái của tôi có thể đốt một lỗ trên đầu của bạn, phải không?"
Mắt Kara đỏ hoe. Cô ấy cảm thấy rằng cô ấythực sự có thể đốt cháy một lỗ hổng trong anh.
"Tôi đang nói sự thật. Tôi không biết anh ta ở đâu. Chúng tôi đã gặp nhau hai tuần trước. Anh ta đưa cho tôi quả bom và bảo tôi giết Supergirl. Và rằng anh ta sẽ cho tôi 20 ngàn đô nếu tôi giết cô ấy - bạn. "
Jones nói nhanh và nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Kara.
"Nhưng nó không giết cô ấy." Alex nói.
"Không, nó có gì đó không ổn với nó. Những thứ trong đó không hoạt động. Vì vậy, dù sao tôi cũng nhận được mười nghìn đô la. "
"Làm thế nào để bạn liên hệ với Edge?"
"Tôi không, anh ấy đã liên lạc với tôi. Số mới mọi lúc. Làm ơn cho tôi xuống ". Jones trông rất kinh hãi.
"Kara." Alex nói.
Kara hít vào thở ra và sau đó cô ấy thả Jones ra và anh ta ngã thành đống trên sàn. Hai chị em rời phòng và đến chỗ Dreamer và Brainy, những người đang tìm kiếm qua điện thoại của Jones.
"Anh ấy đang nói sự thật. Anh ta đã được liên lạc ba lần bằng ba số khác nhau. Tất cả chúng đều không thể theo dõi và đã chết ". Brainy nói.
"Chà, bây giờ chúng tôi biết rằng đó là Edge." Alex nói.
"Hai người tạo nên một cảnh sát xấu tốt, một bộ đôi cảnh sát tốt. Nhưng tôi luôn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều ngược lại. " Dreamer nói.
"Vì vậy, Edge đã cố gắng giết bạn cũng như Kara. Tại sao?" Brainy nói.
"Tôi đoán sẽ dễ dàng hơn để đến Lena nếu Kara không có ở đó." Alex nói.
Kara không nói gì. Morgan Edge. Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy như thế này với bất kỳ ai trước đây. Cô ấy đã cố gắng nhìn thấy điều tốt ở mọi kẻ thù mà cô ấy từng đối mặt. Nhưng đây là một cái gì đó khác. Morgan Edge. Nếu, không, khi nào, cô ấy nhúng tay vào anh, anh sẽ hối hận về tất cả những gì anh đã từng làm với Lena. Đưa anh ta lên con tàu chở hàng đó thật quá tuyệt. Lẽ ra cô ấy nên thả anh ta xuống biển khi có cơ hội. Nếu cô ấy chỉ biết sau đó. Kara bắt đầu đặt câu hỏi về động cơ không giết người của cô ấy.
"Này Kara." Alex nói.
Kara nhìn lên chị gái mình.
"Đừng làm bất cứ điều gì liều lĩnh ngay bây giờ."
"Tôi sẽ không."
"Hãy ở phía tốt. Tôi có thể thấy đôi mắt của bạn trở nên tối hơn ".
"Tôi vừa." Kara nói. "Tôi có những quyền năng này. Và Edge chỉ là một con người. Tôi có thể nghiền nát anh ta như một con bọ. Đó là... tôi không biết. Không có thật. Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua trong những năm qua với Red Tornado, Daxamites, World killers, Lex, Red daughter, Leviathan, Nyxly. Nó chỉ cảm thấy quá đơn giản với Edge. "
Alex gật đầu.
"Anh ấy chỉ là một con người. Và anh ấy được cho là mối đe dọa lớn nhất của tôi lúc này? "
"Đừng đánh giá thấp con người. Lex cũng là một con người ".
"Bạn đúng."
Sau khi Kara và Lena ăn tối vào tối hôm đó Kara biết rằng cô ấy phải nói cho Lena biết về Edge. Họ dọn bát đĩa đi, mỗi người một ly rượu rồi ngồi xuống ghế sô pha.
"Chúng tôi đã tìm ra người đàn ông chịu trách nhiệm cho vụ nổ ở tàu điện ngầm." Kara nói
"Thật không?"
"Đúng vậy, nó được dùng để giết tôi, nhưng họ đã thất bại."
Lena có vẻ hơi sợ hãi.
"Là anh ấy Lena. Chính Edge là người đứng sau nó, và anh ta không còn ở trong tù nữa. Họ đã để anh ấy đi ".
"Tại sao?"
"Tôi đoán anh ta có gì đó với luật sư quận và thị trưởng. Họ đã ký vào bản thả ra. "
"Tiền, nó luôn luôn là tiền."
"Tôi sẽ bắt được anh ta."
"Tôi biết bạn sẽ làm mà." Lena mỉm cười.
Đêm đó Kara đã biết thêm một chút về cơ thể của Lena và cả hai đều đến.
Kara sử dụng lưỡi của mình và bàn tay của Lena một lần nữa ở dưới hông của Kara.
Kara nói tiếng Kryptonese và Lena ngáp.
Sau đó họ chìm vào giấc ngủ.
-----------------
Lena
Một tuần sau, Lena ở nhà chờ Kara, người được cho là sẽ về nhà sau một nhiệm vụ tại DEO. Họ đã mách nước về việc Edge mua vũ khí bên bến tàu. Trời đã muộn, và Lena bắt đầu có chút lo lắng. Sau đó, chiếc đồng hồ chữ L của cô rung lên. Cô thấy rằng đó là Alex đã gọi. Tim cô như ngừng đập. Cô lấy điện thoại của mình và trả lời.
"Có chuyện gì vậy Alex?" cô đã trả lời.
"Là Kara, cô ấy bị thương. Đã có một cuộc phục kích. " Alex nói. "Hãy mang theo cuốn sách ma thuật của bạn và đến càng sớm càng tốt."
Lena đã chạy đi lấy sách.
"Sẽ có sớm."
Lena cúp máy, mặc quần áo và gọi taxi cùng lúc. Cô đã phải đợi cả năm phút cho chiếc taxi. Điều gì sẽ xảy ra nếu có điều gì đó xảy ra với Kara và cô không có ở đó. Nếu cô ấy chết thì sao?
Không, đừng đến đó.
"Tôi sẽ cho bạn một nghìn đô la nếu bạn lái xe như bạn chưa từng lái xe trước đây." Lena nói với tài xế taxi. Người lái xe nhấn ga và họ đang chạy 60 trên một khu vực 35 dặm một giờ. Cô đã có mặt tại DEO sau năm phút. Cô chạy suốt hành lang và nhấn nút thang máy cho đến khi cửa mở cho cô. Trong thang máy, cô bắt đầu thở chậm và lẩm bẩm bằng tiếng Latinh. Cô phải tập trung ngay bây giờ. Không có chỗ cho bất kỳ sai lầm. Khi cửa thang máy mở ra, cô đụng phải Alex.
"Ồ, đi chậm lại Lena." Alex nói.
"Chậm lại? CHẬM LẠI?"
"Hiện tại cô ấy đã ổn định." Alex nói khi họ đang đi vào vịnh thiền. "Cô ấy mặc bộ đồ của bạn. Nó có lẽ đã cứu mạng cô ấy ".
"Đó có phải là kryptonite không?"
"Có và không."
Họ đến chỗ Kara và cô ấy nằm trên giường trông như vô hồn. Lena nhìn vào màn hình và Alex đã đúng. Các dấu hiệu quan trọng không tốt, nhưng cô ấy đã ổn định.
"Tại sao cô ấy không thức dậy?" Lena nói.
"Chúng tôi không biết. Đó là lý do tại sao tôi gọi cho bạn ".
"Cái gì đã đánh cô ấy?"
"Có một số loại bom kryptonite. Nó trúng ngay ngực cô ấy. Nhưng nó không phải là kryptonite thông thường. Nó có màu xanh ngọc hơn là xanh lục. "
"Chưa từng nghe về nó." Lena đứng cạnh Kara và ấn vào tay cô ấy.
"Hãy trở lại với tôi Sunshine."
"Bạn có gì trong cuốn sách của mình không?"
"Tôi... tôi không biết." Lena nói và cô ấy cảm thấy một làn sóng lo lắng.
Nếu tôi không thể sửa lỗi này thì sao?
"Tôi sẽ xem nếu tôi có thể tìm thấy một cái gì đó." Lena cho biết, cô phải rèn giũa. "Bạn có mẫu kryptonite đó không? Lena nói.
"Không."
"Tôi cần nó. Bạn có nghĩ rằng chúng ta có thể lấy mẫu máu từ cô ấy không? "
"Có lẽ. Nhưng điều đó có nghĩa là chúng tôi phải mở bộ đồ ra trong giây lát ".
"Không, tôi đã chế tạo bộ đồ này. Nhớ chứ? Nó có một chỗ mà bạn có thể bị kim đâm xuyên qua. Nếu chúng tôi có thể thâm nhập vào da của cô ấy, nó sẽ hoạt động. "
"Lena lén lút. Bạn nghĩ về mọi thứ thế nào rồi? "
"Tôi yêu cô ấy Alex. Bộ quần áo này là tốt nhất ở đó và nó vẫn không thành công. "
"Chúng tôi sẽ lấy mẫu máu và sau đó chúng tôi có thể xem chúng tôi có thể làm gì. Tôi sẽ lấy đồ. "
Alex rời đi và Lena bắt đầu xem qua cuốn sách của cô . Cô biết điều đó gần như thuộc lòng và cô đã nghĩ ra một câu thần chú có thể sử dụng. Cô lật sang trang bên phải. Lena tìm thấy một tờ giấy viết thành phần. Cô cần ai đó tìm cho cô một số thứ. Một người mà cô tin tưởng và cô nghĩ về Nia. Cô nhấc điện thoại lên và tự nguyền rủa bản thân vì đã không hỏi Alex vài cái. Nia trả lời trực tiếp.
"Lena, bạn có ở DEO không?"
"Vâng, tôi đi cùng Kara."
"Tôi đang trên đường."
Nia đã ở bên cạnh Lena trong vòng vài phút. Cô ấy đang mặc bộ đồ Dreamer của mình. Nia ôm Lena một cái thật dài và Lena cảm thấy mình sắp khóc nhưng cô không thể vỡ òa. Cô phải mạnh mẽ.
"Bạn cần gì?" Nia hỏi và Lena vui mừng đến nỗi cô ấy không hỏi cô thế nào, Nia biết rằng Lena đã có một kế hoạch. Lena đưa cho cô ấy danh sách các thành phần và Nia gật đầu và rời đi.
Trong khi Lena đợi Alex, cô chỉ đứng bên cạnh Kara và nắm tay cô ấy. Cô muốn cảm thấy làn da của cô ấy thật tệ, nhưng cô cảm thấy sức nóng của Kryptonian qua lớp vải.
"Tôi đang ở ngay đây Sunshine." cô thì thầm. "Và tôi sẽ sửa điều này. Anh phải quay lại với em. Em không biết mình sẽ làm gì nếu không có anh ".
Lena đã đứng như vậy, bên cạnh tình yêu của mình cho đến khi Alex đến với thiết bị.
"Okey, chỗ mềm của bộ đồ ở đâu vậy?"
"Nó ở trong nách của cô ấy." Lena nói.
"Hãy thử cái này sau đó." Alex nói và nâng cánh tay của Kara lên.
Lena lấy ống tiêm và dùng ngón tay sờ vào lớp vải để ghi nhớ cảm giác của nó và sau đó cô tìm ra vị trí. Cô bấm kim xuyên qua và hy vọng rằng Kara chính là điểm yếu phù hợp. Cây kim xuyên qua da và Lena kéo ống tiêm để nó bắt đầu đổ máu vào đó. Bây giờ cô có một cái gì đó để làm việc với. Cô cần một ít máu của Kara để làm phép, nhưng cô muốn xem liệu cô có thể tìm được thuốc giải hay không.
"Tôi có thể đi và cố gắng phân tích và cô lập kryptonite nếu bạn muốn ở lại." Alex nói.
Lena muốn ở lại với Kara, nhưng cô biết rằng cô sẽ có ích hơn nếu cô làm điều gì đó. Ít nhất là cho đến khi Nia đến.
"Không, tôi sẽ đi với bạn."
"Bạn có chắc không?"
"Vâng, sẽ tốt hơn cho tôi nếu tôi làm điều gì đó hữu ích."
"Vậy thì đi thôi."
Lena và Alex đến phòng thí nghiệm và bắt đầu kiểm tra mẫu máu của Kara. Lena đã lưu một số nó để làm bùa chú và một số để sử dụng thêm. Giữa hai người họ đã có đủ kiến thức về kryptonite và Kryptonian-sinh học để có thể phân lập kryptonite màu ngọc lam. Lena đã học được rất nhiều về cách tế bào Kryptonian hoạt động khi cô làm việc trên Sam / Reign, và điều này cũng tương tự. Có vẻ như kryptonite đang làm tổn thương các tế bào hồng cầu của Kara. Các tế bào hồng cầu không hoạt động như bình thường. Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Nếu không có tế bào hồng cầu, cơ thể của Kara sẽ không nhận đủ oxy và mặc dù Kara là người ngoài hành tinh, cô ấy vẫn thở oxy và cô ấy sẽ chết nếu không có nó. Vì vậy, ngay cả khi Kara đã ổn định bây giờ, cô ấy sẽ không mãi mãi như vậy. Alex nhìn Lena và Lena có thể thấy rằng cô ấy biết chính xác những gì mình đã làm.
"Chúng ta còn bao lâu?" Alex hỏi.
"Nếu sự suy thoái của các tế bào hồng cầu là tuyến tính, có thể là hai tuần. Nếu nó theo cấp số nhân... Hai đến ba ngày ".
"Chết tiệt." Alex nói. "Và với câu thần chú của bạn?"
"Còn từ 20 đến 30 giờ nữa."
"Chúng ta làm gì?"
"Bạn phải theo dõi tốc độ suy thoái và cố gắng tìm xem nó là tuyến tính hay hàm mũ. Tôi sẽ đi xem liệu Nia có trở lại để làm nguyên liệu cho câu thần chú không. Khi tôi thực hiện xong câu thần chú, tôi sẽ đến L-Corp và cố gắng tìm cách chữa trị. "
"Vâng. Tôi sẽ cung cấp cho bạn coms để chúng ta có thể nói chuyện thoải mái. "
"Cảm ơn, và tôi cần cập nhật thường xuyên về tình trạng của Kara.
"Tất nhiên rồi."
Lena để Alex một mình và gọi cho Nia. Cô ấy đang trên đường đến DEO và cô ấy đã xoay sở để có được tất cả những thứ mà Lena cần. Họ gặp nhau ở vịnh thiền và Lena bắt đầu trộn các nguyên liệu trong khi Nia đứng bên cạnh Kara và tỏ vẻ lo lắng.
"Đó là lỗi của tôi." Nia nói.
"Đừng ngớ ngẩn." Lena trả lời.
"Tôi đã mơ thấy cô ấy bị trúng Kryptonite. Đó là lý do tại sao cô ấy mặc bộ đồ của bạn. Tôi không thấy rằng đó không phải là Kryptonite thông thường. Đáng lẽ tôi phải nhìn thấy nó ".
"Này, Nia. Ngừng lại. Đây không phải lỗi của bạn. Nếu cô ấy không mặc bộ đồ đó thì mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn. Thay vào đó, hãy giúp tôi cứu cô ấy ngay bây giờ ".
"Bạn cần gì?"
"Hãy đốt đèn Bunsen này cho tôi." Lena trả lời.
Lena lấy chất lỏng màu xanh mà cô đã pha và đổ vào một ống nghiệm, cô có mẫu máu của Kara trong một ống nhỏ. Cô hít vào và thở ra từ từ và lần đầu tiên nói to từ Latinh. Cô phải làm chậm nhịp tim của mình xuống rất thấp nếu điều này có hiệu quả. Cô cảm thấy mạch của mình chậm lại. Nó gần như là nó đã dừng lại. Cô đưa tay lên ngọn lửa. Nó phải làm tổn thương da nặng nề để phép thuật này phát huy tác dụng. Nia thở hổn hển nhưng không làm gì để ngăn Lena. Khi lớp da bắt đầu tan chảy, Lena đổ chất lỏng và máu của Kara lên đó và nói bằng tiếng Latinh.
"Ego do tibi pers Meae vitae
Tolle, tuum est "*
Một tia sáng vàng rực rỡ thoát ra khỏi tay Lena và đọng lại trên không trung giây rồi di chuyển chống lại Kara và xuyên qua bộ đồ ngay trên trái tim cô ấy. Lena nhìn vào màn hình. Các dấu hiệu quan trọng của Kara đã tốt hơn. Nó đã hoạt động. Cô đã mua chúng thêm một thời gian nữa. Cô cảm thấy nhịp tim của mình trở lại bình thường và đột nhiên cô cảm thấy tay mình đau lạ thường. Nó giống như không có gì cô đã có kinh nghiệm trước đây.
"Alex." cô nghe thấy tiếng hét của Nia và sau đó cô bất tỉnh.
Lena thức dậy trên chiếc giường bên cạnh Kara. Alex, Nia và Brainy đứng xung quanh cô.
"Bạn đang làm cái quái gì vậy?" Alex nói.
"Cố gắng cứu Kara." Lena nói và ngồi dậy.
"Tôi cần bạn còn sống và tỉnh táo để cứu cô ấy, đồ ngốc."
"Tôi đã đi bao lâu?"
"Không lâu." Nia nói. "Có thể là 30 phút."
"Tốt. Điều đó có nghĩa là chúng ta có ba đến bốn ngày để tìm ra phương pháp chữa trị. Bởi vì nó theo cấp số nhân phải không Alex? "
"Đúng. Nhưng bạn phải nghỉ ngơi. Tôi không chắc rằng bàn tay của bạn sẽ ổn định hay hoạt động bình thường. Bạn đã làm nó khá tệ. Tôi đã cho bạn một ít morphin để giảm đau. "
Lena nhìn vào tay mình. Nó nằm trong một chiếc băng lớn. Morphin giải thích lý do tại sao cô cảm thấy hơi chệnh choạng.
"Đưa cho tôi cuốn sách của tôi." Cô nói và Nia đã lấy nó cho cô. "Khi bạn làm tổn thương mình vì một câu thần chú, bạn luôn có thể hoàn tác một phần của nó mà không cần hoàn tác câu thần chú. Câu thần chú được cho là sẽ làm tôi yếu đi nhưng tôi đã lừa nó, vì vậy nó không bị thương trong quá trình thực hiện.
"Vâng, làm thế nào bạn làm điều đó?" Nia nói. "Có vẻ như nó không đau chút nào."
"Tôi làm chậm nhịp tim của mình đến mức cơ thể tôi nghĩ rằng tôi đã gần chết. Khi đó bạn không cảm thấy đau như trước nữa. Tất cả đều là khoa học ".
Lena lật giở cuốn sách của mình cho đến khi cô tìm thấy trang phù hợp. Cô tháo băng ra và bàn tay trông rất kinh khủng. Bỏng độ ba. Cô sẽ bị sẹo nhưng cô không quan tâm. Lena đưa bàn tay bị sát thương của mình ra trước mặt và đưa tay còn lại lên. Cô nhắm mắt lại và nghĩ câu thần chú. Đây là một câu thần chú nhỏ nên cô không cần phải nói to để nó phát huy tác dụng. Lena cảm thấy một luồng hơi nóng dễ chịu tràn qua bàn tay của mình. Alex, Nia và Brainy thở hổn hển khi tay cô bắt đầu lành lại.
"Bạn quá đỉnh." Nia nói.
"Thanks." Lena nói.
"Tôi đã bỏ lỡ việc có bạn xung quanh khi chúng tôi giám sát."
"Chà, tôi chưa bao giờ là một anh hùng. Tôi đã làm những điều ở phía sau. Tôi không phải là người chạy về phía nguy hiểm. Các bạn đã làm được điều đó ".
"Nhưng chúng tôi không thể làm được tất cả nếu không phải vì bạn. Tôi thậm chí không thể cố gắng nói với bạn rằng bạn đã làm tôi lo lắng như thế nào. Đừng bao giờ làm thế nữa! "
"Hy vọng rằng tôi sẽ không phải làm điều đó một lần nữa." Lena nói và mỉm cười.
"Bạn cảm thấy ổn không?" Alex hỏi.
"Vâng tôi ổn." Lena trả lời.
"Vậy thì chúng ta phải đi làm."
"Vâng, tôi sẽ đến L-Corp và bạn sẽ ở lại đây."
Lena có phòng thí nghiệm riêng tại L-Corp. Đó là khoảng 60% cho khoa học và 40% cho phép thuật. Cô nghĩ xem mình nên làm gì. Cô cần tìm thuốc giải độc, nhưng cô ấy quá mệt mỏi. Đã gần 5 giờ sáng. Cô biết một câu thần chú sẽ tiếp thêm năng lượng cho cô. Nhưng năng lượng không thể tạo ra nó chỉ có thể phân phối lại. Đó là định luật bảo toàn năng lượng, vật lý cơ bản. Nếu cơ thể cô không có nhiều năng lượng hơn, não của cô sẽ bị ảnh hưởng và điều đó sẽ không hoạt động. Lena phải ngủ, và cô nghĩ về lọ thuốc ngủ. Cô tìm tất cả các thành phần và trộn thuốc và uống một ngụm, cô không thể ngủ quá lâu. Sau đó, cô nằm xuống chiếc ghế dài trong phòng thí nghiệm của mình và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Lena thức dậy bốn giờ sau đó và cảm thấy, không rực rỡ nhưng khá tỉnh táo. Cô nhấc điện thoại của mình và gọi cho Jess.
"Cô Luthor, tôi chưa thấy cô vào. Mọi thứ ổn chứ?"
"Không, nhưng tôi không có thời gian cho những câu hỏi. Tôi cần bạn mang cà phê và bữa sáng cho tôi, tôi đang ở trong phòng thí nghiệm của mình ".
"Tất nhiên, có gì đặc biệt không?"
"Ừ, bạn có thể lấy cho tôi bánh nướng được không? Và một số trái cây. Có lẽ tôi sẽ ở đây một thời gian. "
"Vâng thưa cô Luthor. Tôi sẽ tới đó ngay."
"Cảm ơn bạn." Lena cúp máy và nhắn tin cho Alex.
Lena Luthor
Tôi đang ở phòng thí nghiệm của mình. Tôi sẽ cố gắng cô lập kryptonite.
Alex trả lời trực tiếp.
Alex Danvers
Tốt, tôi đã không thể làm bất cứ điều gì. Tôi phải ngủ một chút. Kara vẫn vậy. Nia đang ở với cô ấy ngay bây giờ.
Lena nhìn đồng hồ, cô có khoảng 60 giờ để tìm thuốc giải. Cô bắt đầu làm việc.
Đã có quá nhiều việc để làm. Đầu tiên, cô phải ly tâm lấy mẫu máu của Kara để tách hồng cầu ra khỏi huyết tương. Cô có một Máy ly tâm X355 mà cô có thể sử dụng. Nó không phải là tốt nhất trên thị trường, nhưng nó sẽ làm được. Cô đặt ống nghiệm có máu của Kara vào máy ly tâm và bật nó lên. Trong khi máy ly tâm hoạt động, Lena đã chuẩn bị kính hiển vi và một số phiến kính. Nếu cô có thể hiểu tại sao kryptonite lại tấn công các tế bào hồng cầu thì sẽ dễ dàng tìm ra cách chữa trị hơn. Dễ dàng hơn, nhưng không dễ dàng.
Khi ly tâm được thực hiện, Lena cẩn thận đưa một cây kim vào ống nghiệm và lấy các tế bào máu. Cô thêm chúng vào một slide kính hiển vi và đặt nó dưới kính hiển vi. Cô đã nhìn vào kính hiển vi hàng giờ liền nhưng tất cả những gì cô có thể thấy là các tế bào hồng cầu chết đi và cô không thể hiểu tại sao. Cô phải làm điều gì đó khác biệt. Cô cần thêm máu của Kara.
Lena đã nói chuyện với Alex qua coms và nói với cô ấy rằng cô sẽ đến làm DEO để thu thập thêm mẫu máu từ Kara. Cô đến DEO 20 phút sau. Alex gặp cô ở lối vào.
"Có tin tức không?" Lena hỏi.
"Không có gì. Brainy và Dreamer đang tìm kiếm kẻ đã làm điều đó. Có lẽ anh ấy có thể cho chúng tôi biết Edge đang ở đâu ".
"Tốt."
"Hãy đi đến Kara."
Họ đi bộ đến vịnh med. Kara nằm trên giường. Trông vẫn vô hồn. Lena đã tan nát trái tim khi nhìn thấy cô ấy như vậy. Lena ấn tay Kara và một lần nữa cô ước rằng mình có thể cảm nhận được làn da của cô ấy. Lena nhớ Kara rất nhiều. Họ rất gần nhưng vẫn cách xa nhau hàng dặm. Alex đến với thiết bị để lấy mẫu máu từ Kara. Họ đổ đầy ba ống nghiệm.
"Tôi nghĩ tôi muốn cùng bạn đến L-Corp, nếu được chứ?" Alex nói.
"Bạn không có việc phải làm ở đây?" Lena hỏi.
"Có, tôi có. Nhưng tôi không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác ngay bây giờ. Kara trước ".
"Và Kara cũng không muốn tôi ở một mình nên có lẽ sẽ làm hài lòng cô ấy khi cô ấy thức dậy."
"Nếu cô ấy thức dậy."
"Không, Alex. Khi nào. Chúng tôi sẽ sửa lỗi này. Chúng tôi phải tin vào chúng tôi vì cô ấy làm vậy ".
"Bạn đúng. Hãy lấy xe của tôi. "
Lena và Alex đến phòng thí nghiệm của Lena và sau đó họ phải lặp lại tất cả những gì Lena đã làm. Khi họ đã tách các tế bào hồng cầu khỏi phần còn lại của máu, họ bắt đầu hoạt động. Lena cố gắng xem điều gì đang xảy ra với các tế bào máu và Alex cố gắng cô lập kryptonite. Họ làm việc trong im lặng. Lena gọi Jess cho một ít đồ ăn. Họ ăn bằng kính hiển vi để cố gắng không làm ô nhiễm mẫu của họ.
Đến 2 giờ sáng, hai cô gái tóc nâu đã kiệt sức. Không ai trong số họ có bất kỳ bước đột phá nào. Alex gọi cho Kelly và nói với cô ấy rằng cô ấy sẽ ở L-Corp cho đến khi họ có giải pháp. Lena đã cố gắng để Alex về nhà và gặp con gái cô ấy, nhưng Alex không nghe. Lena pha thuốc ngủ cho cả hai và sau đó họ ngủ trong năm giờ.
Khi họ thức dậy, Alex đi mua bữa sáng cho họ và sau đó họ bắt đầu làm việc trở lại. Lena nghĩ về 38 giờ họ còn lại. Không có gì cả. Họ phải sớm có được sự đột phá.
Sau hai giờ nữa bằng kính hiển vi, Lena cuối cùng đã làm được.
"Tôi hiểu rồi." Cô nói.
"Gì?" Alex nhìn lên từ kính hiển vi của cô ấy.
"Kryptonite đang phá vỡ màng tế bào. Nhìn đây."
Alex nhìn trong kính hiển vi của Lena.
"Điều đó có vẻ như không nên."
"Không. Và bạn có thấy những gì tôi thấy không? " Lena hỏi.
"Ừ, màu tím đó là gì vậy?"
"Tôi đã nắm bắt một cơ hội và bắt đầu tìm kiếm phóng xạ. Màu tím cho thấy sự phân rã beta. Kryptonite là kryptonite thông thường, nhưng nó được kết hợp với một chất phóng xạ. Đó là chất phóng xạ giết chết các tế bào. Kryptonite chỉ được sử dụng để đưa nó vào hệ thống của cô ấy. "
"Đột nhập vào nhà kho." Alex nói.
"Tantali. Đó là đồng vị phóng xạ. 180 Ta. Họ có thể làm được nhiều hơn thế. Tỷ lệ một nửa chỉ là hơn 8 giờ. Chúng tôi không còn 36 giờ nữa. Còn hơn nữa ... "Lena ước lượng nhanh trong đầu. "Mười. Chúng tôi có mười giờ. Mẹ kiếp. "
"Chúng ta làm gì?"
Lena suy nghĩ rất lâu và khó khăn. Và sau đó cô ấy đã nhận được nó.
"Heron-El." Lena nói.
"Bạn có nghĩ rằng nó có thể hoạt động?"
"Đó là điều duy nhất chúng tôi có thể thử trong thời hạn."
"Bạn phải bắt tay vào việc đó. Tôi phải đến DEO và xem liệu Brainy và Nia có bị gì không, và phải có người kiểm tra Kara nếu tình trạng của cô ấy thay đổi ".
"Đúng. Gọi cho tôi..."
"Tôi sẽ." Alex ngắt lời Lena.
"Tôi yêu bạn Alex." Lena nói. Cô không biết tại sao mình lại nói điều đó nhưng cảm thấy rất quan trọng khi nói với Alex.
"Tôi cũng yêu bạn. Và bạn đã có cái này. " Alex nói và sau đó cô ấy rời đi.
Lena chạy đến phòng chứa đồ của mình, nơi cô có Heron-El. Cô đã phải sửa đổi nó một số từ khi cô sử dụng nó trên Sam. Nhưng nó phải hoạt động.
Còn sáu giờ nữa. Lena đã đến gần. Cô đã thử giải pháp trên máu của Kara. Nó không hoạt động tốt như cô muốn. Cô vẫn còn thời gian để làm cho nó tốt hơn.
Năm giờ. Không đủ tốt.
Bốn giờ. Sắp xong rồi.
Ba giơ. Gần như.
Hai giờ. Brainy bay tới.
"Kara đang bị rơi. Chúng ta phải lấy Heron-El cho cô ấy ngay bây giờ. "
Lena chưa thử nghiệm phiên bản cuối cùng nhưng cảm thấy khá tự tin rằng nó sẽ hoạt động.
"Okay."
Brainy đã đón cô và họ có mặt tại DEO trong vòng vài phút. Lena chạy đến vịnh thiền và thấy Alex đứng trên Kara, người đang run rẩy không kiểm soát được. Nia đang đi đi lại lại trong phòng. Có những ngọn đèn nắng vàng chĩa vào Kara từ mọi hướng.
"Bỏ bộ đồ ra." Lena hét lên.
Alex cởi bộ đồ ra khỏi người Kara và Lena ấn kim của ống tiêm qua da ở cổ của Kara. Chất lỏng lan ra khắp hệ thống máu của Kara.
Có cảm giác như hàng giờ trước khi Kara ngừng run. Cơ thể cô trở nên mềm nhũn. Lena nắm tay Kara. Cuối cùng, cô có thể cảm thấy da áp vào da. Kara mở mắt. Lena nhìn vào đôi mắt xanh đại dương đó. Chúng nhìn lại cô.
"Lena." Giọng Kara yếu ớt. Cô ấy cố gắng ngồi dậy.
"Nằm xuống." Alex nói.
Kara nhẹ nhàng ấn vào tay Lena. Lena cảm thấy nước mắt từ từ chảy xuống tờ từ sự kìm nén của mình. Cô cúi xuống và hôn lên môi Kara. Kara hôn lại cô và tất cả những gì Lena có thể cảm thấy là nhẹ nhõm. Kara hôn lại cô là một dấu hiệu cho thấy cô ấy sẽ ổn.
"Nhận phòng đi." Alex nói.
Lena đưa ngón giữa cho cô ấy. Alex bật cười.
"Bạn cảm thấy thế nào Kara?" Nia hỏi.
Kara và Lena miễn cưỡng phá bỏ nụ hôn của họ.
"Hơi mệt nhưng lúc nào cũng thấy dễ chịu hơn. Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Bạn đã bị trúng một quả bom Kryptonite." Nia nói.
"Giống như bạn đã mơ, nhưng tại sao bộ đồ không hoạt động?"
"Đó không phải là Kryptonite bình thường." Alex nói. "Nó đã được hợp nhất với tantali đã bị đánh cắp từ L-Corp."
"OKay" Kara nói.
"Nó là chất phóng xạ, và quá trình phân rã beta đã phá vỡ màng tế bào tại các tế bào hồng cầu của bạn. Cơ thể bạn không nhận đủ oxy. " Lena nói.
"Lena đã giải quyết vấn đề ở giây cuối cùng." Alex nói.
"Bạn thật tuyệt." - Kara nói và nhìn Lena.
"Tôi chỉ làm những gì tôi phải làm."
"Hey. Hãy nhìn cách bạn đã chữa lành cho tôi. "
"Chà, đó là khoa học." Lena nói.
"Và phép thuật!" Nia nói thêm.
"Phép thuật?" Kara hỏi.
"Cho cô ấy xem Lena." Nia nói.
Lena không muốn cho Kara thấy những gì cô đã làm nhưng cô đã nhấc tay và chìa lòng bàn tay ra cho Kara.
"Bạn đã làm gì?" Kara hỏi và cô ấy có vẻ sợ hãi.
"Không có gì cả." Lena nói.
"Không?" Nia nói. "Bạn làm chúng tôi sợ hãi. Cô ấy bị bỏng tay và sau đó một ánh sáng vàng lấp lánh rời khỏi tay cô ấy và đi vào bạn và sau đó cô ấy bất tỉnh và sau khi cô ấy quay lại, cô ấy đã chữa lành bàn tay của mình. Nó thật tuyệt vời. "
"Bạn bị bỏng tay?"
"Chà, tôi phải làm."
"Cô ấy đã cứu mạng bạn bằng cách làm như vậy Kara." Alex nói.
"Nó không đau lắm. Và tôi có thể tự chữa lành sau đó. Tất cả những gì tôi có bây giờ là những vết sẹo ". Lena nói.
"Tôi đã đi bao lâu?" Kara hỏi.
"Tôi không biết chính xác; Tôi bắt đầu mất thời gian. Có thể như hai ngày rưỡi? " Lena nói.
"Dài như vậy?"
"Đúng." Alex nói.
"Ai đã làm điều đó?"
"Một người tên là Smith. Chúng tôi đã bắt được anh ấy nhưng cũng giống như với Jones. Anh ấy không biết Edge ở đâu ". Alex nói.
"Anh ấy có ở đây không?"
"Có."
"Tôi muốn nói chuyện với anh ta." Kara nói.
"Okay. Bây giờ?"
"Không, tôi muốn về nhà. Tôi sẽ nói chuyện với anh to vào ngày mai ".
Kara quay sang Lena.
"Bay với tôi." Kara nói. "Anh biết em không thích nhưng làm ơn, anh cần em ở bên. Và đó là cách nhanh nhất ".
Lena nhìn Kara. Cô nhìn thấy trong mắt cô ấy sự sợ hãi.
"Tất nhiên rồi." Cô trả lời. "Nhưng tôi cần bạn nằm dưới ánh đèn nắng thêm một giờ trước."
Kara có vẻ không quan tâm đến ý tưởng này, nhưng cô ấy vẫn ở trên giường.
"Chúng tôi sẽ để các bạn yên. Hẹn gặp lại vào ngày mai, Kara. Thật tốt khi có em trở lại ". Alex nói.
"Tôi sẽ gặp các bạn vào ngày mai. Cám ơn vì tất cả." Kara nói.
Những người khác rời đi và Lena nói với Kara về mọi thứ đã xảy ra khi cô ấy đi.
Khi đúng một giờ trôi qua, Kara đến đón Lena và họ đang bay. Lena tựa đầu vào vai Kara. Cảm giác thật tuyệt khi lại được ở trong vòng tay của cô ấy. Khi cô có vòng tay của Kara ôm lấy cô, cảm giác như không có gì có thể làm hại họ. Kara bay đến căn hộ của Lena và đáp xuống ban công.
"Thiết lập câu thần chú của bạn." Kara nói.
"Vâng. Bạn có muốn ăn gì không?" Lena nói. "Chúng ta có thể gọi một số bánh pizza hoặc thứ gì đó?"
"Nó có thể tốt."
Lena gọi và đặt bánh pizza.
"Tôi cần tắm." Lena nói và cảm thấy rằng tất cả những giờ cô không ngủ trong những ngày qua đều chăm chú để làm cho bản thân được biết đến. "Tôi đã không ở nhà kể từ khi bạn bị thương."
"Tôi cũng vậy." Kara nói. "Khi nào thì bánh pizza đến?"
"Trong 45 phút nữa."
"Bạn có muốn tắm một mình không, hay tôi có thể tham gia cùng bạn?"
"Bạn có chắc không?" Lena hỏi và nhìn Kara. Sự mệt mỏi mà cô cảm thấy đã biến mất ngay lập tức.
"Yes." - Kara nói và bước đến gần Lena và đôi mắt xanh đó chứa đầy tình yêu. "Giúp tôi lấy bộ đồ ra, có một dây kéo dưới áo choàng."
Lena nhẹ nhàng đặt tay lên eo Kara và để chúng trượt lên lưng cô ấy dưới chiếc áo choàng để tìm kiếm khóa kéo. Khi tìm thấy nó, cô kéo nó xuống từ từ. Nó dừng lại ngay trên mông của Kara. Kara mở chiếc áo choàng và nó rơi xuống sàn. Lena nắm lấy bộ đồ trên cổ Kara và kéo nó xuống vòng tay của cô ấy và để nó treo quanh eo cô ấy. Kara mặc một chiếc áo lót thể thao. Trông cô ấy cực kỳ nóng bỏng như thế. Lena cảm thấy nó bắt đầu bùng cháy như thế nào trong âm hộ của cô.
Kara nắm lấy áo sơ mi của Lena và kéo nó qua đầu cô và sau đó cô cởi giày ra. Lena nắm lấy bộ đồ của Kara, sau đó cô quỳ xuống và kéo bộ đồ xuống. Đũng quần của Kara ngay trước mặt cô. Cô ấy đang mặc một đôi hipster màu xanh lam. Lena áp mũi vào hông và hôn lên lớp vải. Kara bước ra khỏi bộ đồ và đỡ Lena dậy. Cô ấy bắt đầu cởi cúc quần jean của Lena và kéo khóa xuống. Lena giúp Kara kéo chiếc quần xuống và sau đó cô ấy bước ra khỏi chúng. Cô bỏ tất và Kara cũng làm như vậy.
Lena nắm tay Kara dẫn cô ấy vào phòng tắm riêng. Lena có một phòng tắm lớn. Cô có một vòi sen đôi lớn sang trọng và một bồn tắm lớn. Cô bật nước trong vòi hoa sen đôi của mình. Kara cởi cúc áo ngực của Lena và thả rông ngực của cô. Lena cởi áo lót thể thao của Kara. Kara kéo quần lót của Lena xuống và để chúng rơi xuống sàn.
Bây giờ chỉ còn một phần quần áo cuối cùng giữa họ. Lena đặt một ngón tay vào mép hông của Kara và nhìn cô ấy đầy thắc mắc.
"Màu xanh lá." Kara nói.
Lena kéo những quần hipster xuống và chúng rơi xuống sàn. Bây giờ cả hai đều khỏa thân. Kara đẹp đến khó tin. Lena không thể tin được rằng nữ thần khỏa thân đứng trước mặt cô lại muốn ở bên cô.
"Đến đây." Lena nói và bước vào phòng tắm.
Kara theo sau cô và họ đứng dưới vòi hoa sen của họ. Nếu Kara nóng bỏng ở trần truồng thì chẳng là gì so với cô ấy nóng bỏng đến mức nào khi nước chảy dọc cơ thể. Lena làm ướt tóc và bắt đầu gội đầu. Kara cũng làm như vậy. Lena xả tóc và sau đó cho một ít xà phòng vào tay.
"Quay lại." Cô nói và Kara đã làm.
Lena bắt đầu xoa bóp bằng xà phòng trên lưng Kara. Cô theo cánh tay đến bàn tay và sau đó lên vai một lần nữa. Cô di chuyển bàn tay trơn trượt của mình trên tấm lưng cơ bắp của Kara và xuống trên cặp mông hoàn hảo của cô ấy. Cô tiến lại gần Kara và để hai bàn tay trượt lên bụng cô ấy. Hai tay đưa lên ngực Kara và Lena xoa bóp chúng bằng xà phòng.
Lena bắt đầu hôn vào cổ Kara cùng lúc khi cô xoa bóp bầu ngực. Kara rên rỉ trong làn nước và sau đó cô ấy quay lại và đôi môi của họ tìm thấy nhau. Tất cả sự tức giận và lo lắng mà Lena cảm thấy trong những ngày cuối cùng đã biến thành ham muốn tình dục thô sơ. Kara đặt tay lên lưng cô và sau đó cô ấy đặt một cánh tay dưới mông Lena và nâng cô lên dựa vào tường.
Lena cảm thấy những viên gạch tráng men lạnh lẽo chiếu vào lưng mình và vòng chân qua eo Kara. Vòng tay của cô vòng qua cổ Kara và bàn tay của họ tìm thấy trên tóc của cô ấy. Lena cảm thấy cánh tay còn lại của Kara di chuyển giữa họ và cô nới lỏng vòng tay ôm eo để Kara có thể đạt được mục tiêu của mình. Khi Kara ấn ngón tay của mình vào bên trong Lena, cô rên rỉ cao vào miệng Kara. Cô cần thứ này.
Kara đụ cô nhanh chóng và có cảm giác như cả hai đều có quá nhiều căng thẳng tích tụ trong người mà họ phải loại bỏ. Kara tiến sâu vào hết cỡ rồi lại ra vào lần nữa. Lena quay đầu lại với đống gạch. Nó cảm thấy rất tốt. Điều này giống như không có gì Lena từng có trước đây. Cô không biết đó là sức mạnh của Kara, tốc độ của cô ấy, kỹ thuật của cô ấy, hay việc họ là hai kẻ ngốc hoàn toàn yêu nhau đã làm nên điều đó. Nó không thành vấn đề. Đây là lần làm tình tuyệt vời nhất mà Lena từng có. Cô sẽ chiến đấu với mạng sống của mình để giữ nó. Để cứu Kara mỗi khi có chuyện. Cô không bao giờ có thể đánh mất điều này. Mỗi lần Kara chạm đáy, nó lại đi thẳng vào trái tim của Lena. Cô cố gắng kẹp buộc các ngón tay của Kara để cho cô ấy thấy cảm giác đó tốt như thế nào nhưng cô không thể làm được.
Lena cảm thấy ứa nước mắt. Cô không biết tại sao nhưng cô bắt đầu khóc. Kara nhận ra và ngừng di chuyển nhưng ở lại bên trong Lena.
"Bạn ổn chứ?" Kara hỏi.
"Vâng." Lena nói.
"Trông bạn không ổn." Kara nói và lấy ngón tay ra và Lena đã bỏ lỡ chúng ngay lập tức. "Hãy để tôi xoa xà phòng cho bạn."
Kara đặt Lena xuống sàn và đổ một ít xà phòng vào tay cô ấy và sau đó cô ấy thoa xà phòng lên khắp cơ thể của Lena. Lena rùng mình dưới cái chạm của Kara. Họ rửa sạch xà phòng dưới vòi nước ấm và sau đó Kara tắt nước. Cô rời phòng tắm và tìm một số khăn tắm. Kara quét khăn quanh người Lena và lau khô người cho cô. Họ mặc một chiếc áo choàng mỗi người. Lena có hai cái. Một chiếc bằng vải bông và một chiếc bằng lụa. Kara đã lấy một chiếc bằng lụa và Lena nghĩ rằng cô ấy trông giống như một nữ thần chiến binh Hy Lạp.
Họ bước ra bếp và ngồi xuống bàn.
"Bạn có muốn nói về nó không?" Kara hỏi.
Lena thở dài.
"Tôi chỉ ... Gần đến nỗi chúng tôi đã mất bạn. Và nó đã đánh tôi rất mạnh khiến tôi yêu bạn rất nhiều. Đánh mất bạn cũng giống như đánh mất một phần của chính mình. Tôi không bao giờ có thể để mất bạn Kara. Và bạn thật chết tiệt làm tôi cảm thấy rất tốt, rất tốt. Nó chỉ trở nên choáng ngợp ".
"Bạn sẽ không để mất tôi." Kara nói. "Nhưng tôi cũng cảm thấy như vậy. Đó là lý do tại sao tôi đã rất bảo vệ bạn kể từ khi chúng tôi phát hiện ra Edge ".
"Tôi hiểu." Lena nói, và cô đã làm.
Có tiếng gõ cửa và Kara đi lấy pizza. Lena ăn ba lát cùng lúc khi Kara ăn pizza của cô ấy và phần còn lại của Lena.
"Nếu tôi biết bạn đói như vậy, tôi sẽ làm cho bạn một cái gì đó." Lena nói.
"Không sao cả. Tôi chỉ đã không ăn trong vài ngày và việc tắm rửa mất một chút năng lượng. "
"Tôi nghĩ chúng ta cần ngủ." Lena nói và Kara gật đầu.
Lena và Kara mỗi người vào phòng tắm và sau đó họ gặp nhau trên giường. Kara đang ngồi ở cuối giường đợi Lena. Lena bước đến chỗ Kara và đứng trước mặt cô ấy khi cô cởi áo choàng và để nó rơi xuống sàn. Đôi mắt của Kara lướt qua cơ thể Lena. Lena kéo dây áo choàng của Kara, và nó mở ra. Cô nhẹ nhàng đẩy Kara nằm ngửa trên giường và trườn lên người cô ấy. Nhu cầu ngủ biến mất ngay lập tức.
"Tôi muốn nếm thử bạn, liếm bạn và làm cho bạn đến." Lena nói. "Sẽ ổn chứ?"
"Vâng" - Kara nói và nuốt nước bọt.
"Cứ thoải mái đập đầu giường nhiều hơn nếu bạn phải làm vậy và nói cho tôi biết nếu tôi phải dừng lại."
Kara mỉm cười và gật đầu.
Lena trượt xuống giữa hai chân Kara. Cô để cho phần dưới làm nhột mũi của mình trước khi môi cô chạm vào âm hộ của Kara lần đầu tiên. Kara có mùi và vị của sự ham muốn. Thị giác, khứu giác và vị giác khiến Lena say mê. Cô cho lưỡi của mình trượt lên trượt xuống trong cái khe. Cô dừng lại bên ngoài trung tâm và đẩy lưỡi vào chừng nào có thể. Kara thở một cách nặng nhọc và nắm lấy tấm ván đầu giường bị vỡ. Lưỡi của Lena tìm đường đến âm vật và bắt đầu luân chuyển nó. Cô thay đổi cách lướt lưỡi của mình vào âm vật bằng cách vòng quanh nó và mút nó. Lena nắm lấy ngón tay trỏ của mình và để ngón tay trỏ chỉ một phần nhỏ vào Kara. Khi lưỡi cô tiếp tục hoạt động trên âm vật, cô để ngón tay di chuyển xung quanh khe hở. Đây là niềm vui nhân đôi và Lena biết điều đó. Kara thở sâu hơn và rên rỉ cao hơn. Lena cảm thấy Kara siết chặt đùi của mình. Chúng trở nên cứng như đá. Cô mỉm cười với âm hộ của người tình của cô; cô ấy đã 'gần đến'. Lena đi thẳng đến âm vật bằng lưỡi của mình và ấn nó mạnh nhất có thể. Không chơi xung quanh nữa.
Có một vụ va chạm và Kara áp sát âm hộ của mình vào Lena khi cô ấy đến. Lena cảm thấy một phần chất lỏng ấm nóng chảy ra trong miệng và một phần trên cằm. Nó có vị tuyệt vời. Kara rên rỉ và một lần nữa những từ mà Lena không nắm bắt được lại tuột ra khỏi miệng Kara. Lena tiếp tục liếm cho đến khi Kara thì thầm 'đỏ' với một giọng khô khốc. Lena dừng lại, lấy khăn che mặt lau khô mặt và bò đến chỗ Kara.
Kara vòng tay qua Lena và ôm cô thật chặt. Lena biết rằng cô rất giỏi trong việc liếm âm hộ, và cảm giác đó thật tuyệt khi Kara cũng biết.
"Tôi chưa bao giờ đạt cực khoái như thế." Kara nói vẫn đập thình thịch. "Bạn đã làm gì với ngón tay của mình?"
"Tôi chỉ di chuyển nó xung quanh phần mở đầu. Đó là một khu vực rất nhạy cảm. "
"Tôi muốn làm cho bạn cảm thấy như vậy."
"Bạn làm, Kara."
"Vâng, nhưng tôi không biết tất cả các thủ thuật."
"Bạn sẽ học."
"Dạy tôi. Cho tôi biết phải làm gì."
"Vậy thì hãy xuống." Lena nói. Đây là điều mà cô ấy có thể làm.
Kara đã ở giữa hai chân Lena ngay lập tức. Cô ấy cởi áo choàng của mình và ném nó xuống giường và sau đó bắt đầu liếm Lena.
"Bắt đầu với việc chỉ chơi xung quanh. Di chuyển lên và xuống. Nhấn một số, hút một số. Hãy làm những gì bạn muốn với chiếc lưỡi kỳ diệu đó của bạn ".
Kara thả lỏng lưỡi của mình trong âm hộ của Lena và cảm giác thật tuyệt.
"Lấy một ngón tay và chỉ đặt nó bên ngoài lỗ, đặt nó vào một chút và di chuyển nó xung quanh."
Lena cảm thấy sức nặng nhỏ nhoi trước khi Kara bắt đầu di chuyển ngón tay trỏ của mình lên phần ngoài cùng của bức tường. Chiếc lưỡi vẫn đang làm phép thuật trên âm vật của Lena và cô cảm thấy rằng nếu cô định cho Kara thấy cô thực sự muốn nó như thế nào thì cô không thể đợi lâu.
"Đụ tôi thật chậm bằng hai ngón tay." Lena nói.
Cô cảm nhận được cách Kara duỗi thẳng hai ngón tay và từ từ đẩy chúng vào bên trong cô. Từ từ vào và từ từ ra. Đó là một bước ngoặt đối với Lena khi biết rằng Kryptonian mạnh mẽ giữa hai chân cô tuân theo mọi mệnh lệnh của cô.
"Vào ra từ từ nhanh hơn."
Kara đẩy nhanh các ngón tay vào sâu rồi từ từ đưa các ngón tay ra và lặp lại. Lena cảm thấy cô bắt đầu mất nó như thế nào. Mỗi khi Kara từ từ đi ra ngoài, nó có cảm giác như cô sắp 'đến' và rồi nó dừng lại khi cô ấy đẩy nhanh các ngón tay vào. Lena thích cảm giác này. Cảm giác gần như nhưng chưa lặp lại và thực tế là bây giờ, Kara là người có toàn quyền kiểm soát.
Đôi khi hai ngón tay đã quá nhiều nhưng cảm giác như đêm nay cô có thể xoay sở được. Cô đang 'đến gần'. Hai tay cô nắm tóc Kara, giữ đầu cô ấy ở đúng vị trí.
"Tôi gần đến rồi. Khi em đến, em muốn anh ở sâu trong em và tiếp tục liếm cho đến khi em bảo anh đừng làm vậy ".
Kara tiếp tục liếm âm vật và ra vào nhanh chóng và chậm lại. Nó khiến Lena phát điên. Cô siết chặt chân và co ngón chân lại. Hơi thở của cô bắt đầu trở nên sâu hơn và mất kiểm soát hơn. Cô bị chuột rút ở bắp chân. Khi cô 'đến', cô áp mặt Kara lại gần hơn, và Kara đã làm theo những gì cô ấy được bảo. Những ngón tay của cô ấy đi sâu vào trong, và Lena co rúm quanh chúng với cơn cực khoái đang rung động của cô. Cô đến mạnh mẽ và cô làm một vết ướt trên ga trải giường bên dưới cô. Kara thở hổn hển. Lena rên rỉ. Kara không ngừng liếm. Lena tiếp tục xung quanh Kara cho đến khi nó quá nhiều.
"Màu đỏ." Lena nói, và Kara dừng lại và rút ngón tay ra. "Đến với tôi."
Kara bò lại chỗ Lena.
Kara kéo Lena lại gần và hôn lên trán cô. Lena ngáp và Kara cười.
"Bạn biết." - Kara nói và nhếch mép. "Tại buổi dạ tiệc, bạn nói rằng bạn sẽ dạy cho tôi một bài học. Đây có phải là bài học đó không? "
Lena mỉm cười.
"Chỉ trong trí tưởng tượng của tôi." Cô nói và lại ngáp. "Bạn đạt điểm B +."
"Chỉ là B?" Kara nghe có vẻ bị xúc phạm.
"Luôn có chỗ để cải thiện." Lena trêu chọc Kara với.
"Tôi yêu bạn." Kara nói.
"Tôi cũng yêu bạn."
"Hãy để tôi xem bàn tay của bạn."
Lena không biết Kara sẽ làm gì. Cô không muốn bị chỉ trích vì đã làm điều đó. Nhưng cô đã đưa tay cho Kara. Những vết sẹo choán hết lòng bàn tay cô. Kara nắm lấy bàn tay và hôn từng bộ phận trên lòng bàn tay cô. Rồi cô ấy lấy tay ấn vào tim mình.
"Cảm ơn bạn đã giữ cho tôi sống." Kara nói.
Lena không biết phải nói gì.
"Bạn cũng sẽ làm như vậy."
"Tôi không thể làm như vậy. Bạn là Lena kỳ diệu. Theo mọi cách có thể tưởng tượng được. "
Lena gục đầu vào vai Kara và giữ tay cô trên trái tim Kryptonian đang đập. Nếu phải làm như vậy, cô sẽ làm đi làm lại nhiều lần. Trái tim Lena sẽ luôn đập vì cả hai.
* Tôi cho bạn một phần cuộc sống của tôi
Hãy cầm lấy nó, nó là của bạn
-------------------------------------------------
P10: Use your spell
Lena
Báo thức của Lena reo lúc 6 giờ 30 như thường lệ. Cô tắt nó đi và quay mặt về phía Kara. Thức dậy bên cạnh Kara là điều mà Lena muốn làm trong suốt quãng đời còn lại của mình. Cô chưa bao giờ cảm thấy điều đó trước đây với một ai đó. Với Jack, điều đó thật tuyệt và như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy cần phải ngủ một mình vài đêm trong tuần. Với James, cảm giác thật kỳ lạ vào buổi sáng và cô chỉ muốn mặc quần áo vào. Sam luôn kết thúc việc ngủ ở ghế dài sau khi họ quan hệ tình dục vì giường ở trường đại học rất nhỏ. Và không một phụ nữ nào từ những năm trước được phép qua đêm. Ngay cả khi họ đã cố gắng mang quần áo đi ngủ.
Với Kara thì khác.
Nó cảm thấy như ở nhà và an toàn.
Như gia đình.
Kara vẫn đang ngủ. Cô ấy chắc hẳn đã kiệt sức sau những ngày cô ấy có.
Kara có một lọn tóc buông xuống trước mặt. Lena nhẹ nhàng đặt nó sau tai Kara. Lena có thể nằm trên giường cả ngày và ngắm nhìn người tình của mình.
Đáng buồn thay, điều đó là không thể.
Lena đã bỏ lỡ rất nhiều công việc trong khi cố gắng cứu lấy mạng sống của Kara. Cô phải đến văn phòng để liên lạc với tất cả các thành viên hội đồng quản trị. Cô đã thực hiện các con số trước khi Kara bị thương và bây giờ là lúc thuyết phục hội đồng quản trị rằng việc mua lại công ty Nhật Bản mà Lena đã làm việc là một thỏa thuận tốt. Lena đã nói chuyện với các chủ sở hữu Nhật Bản và họ đã đặt tên cho giá của họ. Nếu đây là một vụ dàn xếp kinh doanh thông thường thì Lena sẽ cố ép giá thấp hơn vì họ đã đẩy giá cao hơn mức Lena muốn. Nhưng cô không quan tâm. Cô cần công ty đó. Lena cần cô Tanaka làm bộ đồ mới cho Kara.
Sau khi Kara bị thương, Lena biết rằng cô phải làm cho cô ấy một bộ đồ tốt hơn. Không chỉ bình thường mà còn là bộ đồ Krypto. Và cô cần nó càng nhanh càng tốt.
Lena cẩn thận ra khỏi giường và đi vào phòng tắm để tắm. Ký ức về trận tắm tối hôm qua tràn ngập tâm trí Lena. Cảm giác thật dễ dàng khi Kara nhấc cô lên và ấn cô vào tường. Trước khi có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa họ, Lena chưa bao giờ nghĩ về sức mạnh của Kara như vậy. Cô biết rằng Kara là người mạnh nhất ở đó, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng nó lại như vậy. Tình dục mà cô đã tưởng tượng với Kara là tình dục của con người bình thường. Giống như cô ấy từng làm với những người phụ nữ khác. Nhưng với Kara, có một thế giới cơ hội hoàn toàn mới. Lena đã bật lên ham muốn khi cô nghĩ về nó. Cô dùng vòi hoa sen để hồi tưởng lại chính mình. Cô ấy không có thời gian để làm tình với Kara ngay bây giờ và Kara cần giấc ngủ.
Khi Lena vào phòng tắm xong, cô lẻn ra phòng ngủ và vào tủ quần áo không cửa ngăn để lấy quần áo. Cô chưa muốn Kara thức dậy. Cô vào bếp và bắt đầu làm bữa sáng. Cô đã làm món trứng tráng, một trong số ít những điều cô giỏi khi nấu ăn. Ăn sáng xong, trong bếp nồng nặc mùi cà phê, cô quay vào phòng ngủ.
Lena bò đến cạnh Kara và hôn nhẹ lên môi cô.
"Thức dậy đi Sunshine." Lena nói.
Kara bắt đầu di chuyển và kéo căng cơ thể. Cô ấy mở mắt. Lena có thể chết đuối trong màu xanh đại dương của mắt cô ấy. Kara kéo Lena vào lòng.
"Chào buổi sáng." Kara nói và ngáp. "Mấy giờ rồi?"
"Bây giờ là 7 giờ 15 và bữa sáng đã xong."
"Bạn đã làm bữa sáng?" Mũi của Kara nằm ở hõm giữa xương quai xanh của Lena.
"Đừng ngạc nhiên như vậy. Bạn chưa bao giờ thử món trứng tráng của tôi ".
"Nó thật thơm."
"Cảm ơn bạn."
"Bạn có mùi thơm. Em đã tắm chưa? "
"Rồi"
"Không có tôi?"
"Darling bạn đang ngủ."
"Bạn có thể đã đánh thức tôi."
"Đừng ngớ ngẩn, bạn cần phải ngủ. Chúng ta có thể tắm bất cứ lúc nào. Bây giờ chúng ta hãy ăn. Tôi phải đi làm. "
Lena miễn cưỡng rời giường. Có một Kara khỏa thân trong đó. Cô đi vào bếp, rót cà phê vào hai cốc và thêm một ít sữa vào của Kara. Lena bắt đầu ăn trứng tráng và nhấp một ngụm cà phê. Kara bước ra từ phòng ngủ trong chiếc áo choàng lụa. Lena thật khó để tập trung vào bữa sáng của mình khi cô biết rằng Kara đang khỏa thân dưới lớp áo choàng. Suy nghĩ của cô trôi đi đến một nơi mà tay cô có thể dễ dàng luồn vào dưới lớp áo choàng.
"Rao, điều này là tốt." Kara đánh thức Lena khỏi cơn mơ mộng.
"Thật sự?"
"Vâng, tôi có thể quen với điều này."
Lena khịt mũi với cô ấy.
"Đừng bắt bản thân phải quen với nó."
Kara nở nụ cười tỏa nắng nhất của Lena.
"Tôi đã hy vọng rằng bạn sẽ không đi làm ngày hôm nay." Kara nói.
"Tôi không ngạc nhiên."
"Đó không chỉ là vì tôi không muốn bạn bị thương. Sau ngày hôm qua anh chỉ muốn khỏa thân với em mọi lúc ".
"Chà, điều đó nghe có vẻ như tôi cũng muốn nhưng tôi phải mua một công ty để chúng tôi có thể làm cho bạn một bộ đồ mới và sau đó chúng ta phải bắt được Edge."
"Chúng ta?"
"Đúng."
"Không không. Bạn không thể ở gần anh ấy Lena ".
Lena thở dài.
"Tôi biết bạn đã cứu mạng tôi." Kara nói. "Nhưng anh không thể có em ở đó. Không phải là tôi không nghĩ rằng bạn không thể chăm sóc bản thân. Tôi biết bạn có thể. Tôi chỉ không thể tập trung vào lúc đó. Tôi sẽ chỉ cố gắng bảo vệ bạn. "
Lena nghĩ về cảm giác của mình khi Kara bị thương. Cô sẽ không muốn đưa Kara vượt qua điều đó.
"Okay." Lena nói và đưa miếng trứng tráng cuối cùng vào miệng.
"Được chứ?"
"Vâng. Tôi sẽ không đi theo Edge với bạn. Nhưng tôi muốn có mặt tại DEO khi ngày đó đến. "
"Tốt thôi. Nhưng bạn không thể đi theo sau tôi ".
Lena nghĩ rằng cô ấy sẽ làm nếu cô ấy phải làm vậy.
"Đừng bắt tôi phải làm vậy."
"Tôi sẽ cố."
Cả hai người ngồi trong im lặng. Kara đặt thêm một ít trứng tráng lên trên đĩa của mình.
"Điều này thật khó." Lena nói.
"Ý bạn là gì?" Kara hỏi.
"Tôi không muốn bạn bị thương và bạn cũng không muốn tôi bị thương."
"Ừ, đó là một vòng luẩn quẩn."
"Hứa với tôi rằng bạn sẽ cố gắng cẩn thận?"
"Vâng. Và bạn cũng vậy. Sử dụng câu thần chú của bạn. "
"Tôi sẽ."
Kara mỉm cười với Lena và nụ cười ấy đi thẳng vào trái tim không mấy thẳng thắn của cô.
"Tôi yêu bạn." Lena nói.
"Anh cũng yêu em." Kara nói.
"Tôi sẽ gặp bạn ở đây sau giờ làm việc?"
"Vâng"
Lena rời khỏi chỗ ngồi và đến chỗ Kara. Cô đặt tay lên mặt Kryptonian và kéo cô ấy vào một nụ hôn mãnh liệt. Tay Kara đặt trên lưng Lena, ép cô lại gần hơn. Lena tự hỏi liệu cô có bao giờ định hôn người phụ nữ này mà không được bật ham muốn ngay lập tức hay không. Cô luồn tay dưới áo choàng của Kara. Da cô ấy ấm áp và mềm mại. Lena không có thời gian cho việc này, nhưng cô không thể rời môi hay tay mình khỏi Kara. Cô đã đến thời gian.
Lena cởi áo choàng của Kara và khuỵu gối trước mặt Kara. Cô tách chân của Kara ra và lao vào âm hộ ấm áp và sắp trở thành rất ướt át của cô ấy. Năm phút sau, Lena lại nghe thấy Kara nói tiếng Kryptonese. Lần này cô ấy đã sẵn sàng. Nghe có vẻ như một thứ gì đó quen thuộc, và Kryptonese Lena duy nhất biết là 'El Mayarah' nhưng đó không phải là những gì Kara nói. Lần này Kara không phá vỡ bất cứ điều gì. Cô ấy đã làm tốt.
Kara đang đập và nghịch tóc của Lena.
"Lên đây với tôi." Kara nói.
Lena đứng dậy và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Kara. Kara vòng tay qua Lena và kéo cô vào lòng.
"Bạn có biết rằng bạn nói tiếng Kryptonese khi bạn 'đến' không?" Lena hỏi với một nụ cười méo mó.
Kara đỏ mặt.
"Tôi làm."
Lena muốn biết Kara nói gì nhưng cô biết rằng Kara sẽ nói cho cô biết khi đến thời điểm thích hợp. Cô không muốn tạo áp lực cho cô ấy.
"Tôi thích nó". Lena nói.
Kara mỉm cười.
"Tôi phải đi làm." Lena nói. "Bạn đang làm cho tôi muộn."
"Này, tôi không làm gì cả. Chính bạn đã xuống tay với tôi ".
"Tốt." Lena nói và mỉm cười. "Đó là sự thật nhưng đó là bạn đã gần như khỏa thân và nóng bỏng, đó không thể là lỗi của tôi."
"Đi làm ngay đi Sunshine và sau đó chúng ta có thể khỏa thân cùng nhau tối nay."
Lena rời khỏi lòng Kara và lấy túi của cô.
"Hẹn gặp lại tối nay." Cô hôn lên môi Kryptonian nhưng mím chặt môi lại. Cô biết rằng cái lưỡi đó có nghĩa là rắc rối.
Lena rời căn hộ và đi thang máy xuống nhà để xe. Cô lái xe đi làm và đậu xe tại ga ra của L-Corp. Khi đến văn phòng của mình, cô bắt đầu triệu tập hội đồng quản trị. Cô đã cố gắng để tất cả họ gặp nhau vào buổi chiều. Lena hài lòng với điều đó. Cô sẽ thực hiện một bài thuyết trình về công ty ở Nhật Bản để thuyết phục hội đồng quản trị mua lại.
Sau khi Lena ăn trưa xong, cô gọi cho Kara.
"Chào Sunshine." Kara trả lời.
"Chào anh yêu, anh đang làm gì vậy?" Lena hỏi.
"Tôi đang ở CatCo. Tôi đã ở DEO vào buổi sáng để cố gắng lấy bất kỳ thông tin nào về Edge nhưng không nhận được nhiều như vậy ".
"Người đàn ông đã bắn bạn không nói bất cứ điều gì?"
"Anh ấy không có gì để nói. Anh ta đã nhận được quả bom kryptonite từ một bloke khác. Có vẻ như Edge không muốn nhúng tay vào quá nhiều. Anh ta sử dụng tay sai của mình cho mọi thứ ".
"Tôi không ngạc nhiên."
"Nó diễn ra như thế nào với hội đồng quản trị?" Kara hỏi.
"Chúng ta sẽ gặp nhau lúc 5 giờ chiều. Tôi sẽ về nhà ngay sau đó. Có lẽ sẽ mất một đến hai giờ ". Lena nói và nghĩ rằng họ sẽ khỏa thân cùng nhau trong khoảng sáu đến bảy giờ nữa.
"Tốt. Hẹn gặp lại sau nhé. Yêu bạn."
"Tôi yêu bạn. Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cuộc họp hội đồng quản trị diễn ra tốt đẹp. Mọi người đều nghĩ rằng đó là một công việc kinh doanh tốt khi mua lại công ty. Lena đã gửi email cho một trong những người quản lý của cô và nói với cô ấy rằng hãy giải quyết vụ việc. Sau đó, cô đã viết một email cho cô Tanaka bảo cô ấy hãy bắt tay vào thực hiện bộ đồ ngay lập tức. Cô nhận được câu trả lời ngay lập tức.
Người gửi: Tora Tanaka
Tới: Lena Luthor
Chủ đề: Ngay lập tức
Chào buổi sáng, cô Luthor
Tin tốt đấy. Tôi sẽ bắt đầu làm việc với bộ đồ ngay bây giờ. Tôi chỉ muốn bạn biết rằng công việc khác mà chúng tôi đang làm đã hoàn thành. Tôi sẽ gửi nó qua UPS sau ngày hôm nay. Hy vọng rằng bạn sẽ có nó trong vòng một tuần.
Mong được gặp bạn và cô Danvers.
Trân trọng
Cô Tanaka
Lena rất hài lòng với ngày của mình và tin tức mà cô Tanaka đến đã làm cho ngày hôm nay trở nên tuyệt vời hơn. Suy nghĩ của Lena vẩn vơ về cách cô sẽ sử dụng nó với Kara. Cô đã được bật ham muốn ngay lập tức. Đã đến lúc về nhà và cởi quần áo với Kara. Cô khao khát được chạm vào và nếm trải Kara. Lena đã nhắn tin cho Kara để cho cô ấy biết rằng cô sẽ rời khỏi văn phòng. Kara đáp lại ngay lập tức.
Kara Danvers ❤
Tôi đang đợi bạn.
Lena mỉm cười, đóng máy tính và cất vào cặp. Jess đã đi rồi nên Lena không gặp ai trên đường xuống ga ra. Cô bước đến xe của mình và khi cô lấy chìa khóa để mở khóa xe, mọi thứ đã tối om.
Lena thức dậy trong một căn phòng lớn. Cô đau đầu lạ thường. Tầm nhìn của cô mờ đi, và cô có một âm thanh ù tai. Cô bị trói vào một chiếc ghế và cô có một miếng băng keo lớn trên miệng. Cô nhìn quanh và thấy hai người đàn ông đứng xa hơn trong phòng. Cô cố gắng nghe những gì họ đang nói. Có vẻ như một trong số họ đã nói chuyện điện thoại.
"Đúng vậy, chúng tôi đã bắt được cô ấy .... Vẫn còn sống như đã hứa ... Bạn phải đưa tiền cho chúng tôi trước .... Khi tôi nhìn thấy tiền, tôi cho bạn biết chúng tôi đang ở đâu."
Lena trở nên cảnh giác. Cô phải làm gì đó. Cô không thể cử động tay của mình. Cô cảm thấy rằng chiếc đồng hồ chữ L của mình đã bị thiếu. Cô không thể liên lạc với Kara. Lena đăm chiêu suy nghĩ. Bảo vệ bản thân phải là ưu tiên hàng đầu của cô. Sau đó, cô có thể tìm ra cách liên lạc với Kara. Lena nghĩ bằng tiếng Latinh để đặt lá chắn bảo vệ của mình lên. Cô không cần phải làm cho nó quá lớn. Một vài thước sẽ làm. Cảm ơn Chúa, cô đã làm câu thần chú đó rất nhiều lần đến nỗi cô không cần phải nói thành lời. Mọi câu thần chú khác mà cô biết có thể hữu ích đều yêu cầu cô phải nói, sử dụng tay hoặc có một lọ thuốc.
Khi chắc chắn rằng chiếc khiên đã được dựng lên, cô bắt đầu nhìn xung quanh để xem có manh mối nào về vị trí của mình không. Cô không có gì cả. Căn phòng rộng khoảng 400 thước vuông. Nó trống rỗng ngoại trừ chiếc ghế cô ngồi và hai người đàn ông đứng cách cô khoảng mười thước.
Trong phòng không có cửa sổ và chỉ có một cửa ra vào. Nó giống như một nhà kho bị bỏ hoang. Các bức tường màu xám và được bao phủ bởi một số kim loại. Lena chắc chắn rằng đó là chì. Điều này đã được lên kế hoạch. Kara sẽ không thể nhìn xuyên qua các bức tường. Trần nhà cao khoảng năm thước. Nó được bao phủ bởi dải đèn chiếu sáng. Sự dẫn đầu khiến Lena nghĩ về Lex. Nhưng cô không biết bất kỳ nhà kho cũ nào phù hợp với mô tả này. Cô thậm chí còn biết về tất cả bí mật của Lex?
Hai người di chuyển. Đã đến lúc phải xem chiếc khiên của cô có hoạt động không.
"Bây giờ em đã tỉnh rồi người đẹp? Ngủ ngon chứ? " Một trong những người đàn ông nói.
Đừng gọi tôi như vậy.
"Ồ, cô ấy là một người đẹp thực sự. Tôi cá là Edge không phiền nếu chúng tôi chơi với cô ấy miễn là anh ấy có được niềm vui khi giết cô ấy ". Người kia nói.
"Đồ đồng tính nữ chết tiệt. Họ phải học. " Người đầu tiên nói. "Tôi muốn xé nát cái mông đó ra."
Lena thở chậm rãi. Cô vô cùng sợ hãi. Cô sẽ sớm biết nếu chiếc khiên hoạt động. Nếu nó hiệu quả, họ sẽ rất tức giận.
Những người đàn ông đến gần hơn.
Bất cứ lúc nào bây giờ.
Nó giống như họ va vào một bức tường. Người đầu tiên ngã ra sau khi anh ta bước vào tấm chắn. Người còn lại chỉ dừng lại.
"Cái gì?" Người đàn ông vẫn đứng nói. "Bạn ổn chứ Dave?"
Người đàn ông trên sàn, Dave, ngồi dậy.
"Ừ, chuyện gì đã xảy ra?" Dave nói.
"Có như một bức tường." Người đàn ông nhấc tay lên và cố gắng xuyên qua không khí. Anh ấy không thể.
Lena thở ra. Câu thần chú đã hoạt động.
"Con chó cái đã làm gì?" Dave hỏi.
"Mẹ kiếp. Edge đã nói với chúng tôi về điều này. Mụ phù thủy khốn kiếp. "
"Anh ấy sẽ không hạnh phúc." Dave nói.
"Chỉ cần bắn cô ấy." Người đàn ông kia nói.
Người đàn ông tên Dave rút súng chĩa thẳng vào Lena và nổ súng. Lena vô cùng sợ hãi. Dave đã nhấn cò súng, nhưng lẽ ra anh ta không nên làm vậy. Viên đạn bắn vào chiếc khiên và găm vào chân người bạn của anh ta. Người đàn ông đau đớn hét lên.
Lena không biết rằng chiếc khiên hoạt động như vậy. Câu thần chú này ngày càng tốt hơn. Cô phải học cách đặt nó xung quanh những người khác. Vậy thì Kara sẽ không bao giờ bị thương.
"Con khốn. Mày đã làm gì?" Dave nói.
Lena không thể trả lời. Nếu cô không sợ hãi và nếu cô không bị dán băng keo, có lẽ cô đã cười. Dave đỡ người đàn ông dậy và họ bắt đầu đi về phía cửa.
"Tôi đang quay lại. Bạn có thể cố gắng trốn thoát nếu muốn nhưng chúc may mắn với điều đó ". Dave hét vào mặt cô.
Họ rời đi.
Lena chỉ có một mình. Cô cố gắng buông lỏng tay ra, nhưng không thể. Những người đàn ông rất chuyên nghiệp. Hoặc có thể không, nhưng họ đã trói cô tốt. Lena cố gắng hét theo Kara nhưng không thể thoát ra khỏi miệng. Có lẽ Kara vẫn có thể nghe thấy ngay cả khi cô bị khóa băng keo (Maybe Kara could hear even if she was ducked taped).
Lena không biết cô đã đợi bao lâu. Nhưng nếu Kara nghe thấy cô, cô ấy sẽ đến ngay bây giờ. Kara phải biết rằng Lena đã mất tích. Cô ấy phải tìm kiếm cô. Cô ấy phải đến.
Có cảm giác như cô đã ở đó hàng giờ đồng hồ. Cô bắt đầu đói và khát.
Cô đã cố gắng để có được đôi tay của mình một lần nữa. Những sợi dây thừng được buộc chặt. Nó làm cổ tay cô bị thương khi cô cố gắng thoát ra. Băng keo bị bỏng vào da khi cô cố gắng nới lỏng cơ mặt.
Lena cố gắng nghĩ cách liên lạc với Kara. Cô không thể nhìn thấy túi của mình ở đâu cả. Đồng hồ chữ L của cô bị mất tích. Cô chỉ hy vọng rằng chiếc đồng hồ L và điện thoại của cô đang ở trong tòa nhà. Brainy có thể lần theo dấu vết của chúng nếu chúng ở đây.
Lena đã bắt đầu mệt mỏi. Cô đã thức trong những gì cảm thấy như một giờ. Sau đó cô ngủ thiếp đi.
Đêm đó Lena ngủ trong khoảng thời gian 20-30 phút và sau đó cô lại thức giấc.
Đèn đã sáng suốt đêm. Lena không biết mấy giờ rồi. Cô đã trở nên lo lắng. Cô nghĩ rằng Kara đáng lẽ đã cứu cô lúc này. Tại sao cô ấy không ở đây? Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy thì sao?
Lena gần như bỏ lỡ Dave. Anh ấy nói anh ấy sẽ quay lại.
Kara. Ánh nắng của cô đã ở đâu?
Lena phải chắc chắn rằng tâm trí cô đang bận rộn với một thứ gì đó. Cô bắt đầu nghĩ về bộ đồ mới của Kara và mẫu mà cô Tanaka đã cho cô xem. Cô nghĩ về graphene. Cô nghĩ về cách làm cho nó kháng kryptonite tốt hơn.
Lena rất cần đi tiểu. Cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như thế này. Cô ghét nó. Nhưng cô phải đi.
Lena đã khóc trong im lặng khi cô cảm nhận được chất lỏng ấm áp giữa hai chân mình.
Lena khát. Cô cố gắng không nghĩ về điều đó. Cô biết rằng bạn có thể tồn tại khoảng một tuần mà không có nước nếu bạn không quá khỏe. Lena không biết ma thuật của cô đã sử dụng sức mạnh của cô đến mức nào. Cô có thể sống được bao nhiêu ngày?
Toán học. Lena đã làm toán. Cô đã cố gắng giải các phương trình dễ dàng. Và sau đó một số khó hơn.
Cô cố gắng tạo ra một số tiếng ồn để Kara nghe thấy. Cô đã thất bại.
Lena nghĩ về cuốn sách thần chú của mẹ cô. Có bất cứ thứ gì cô có thể sử dụng để liên lạc với Kara hoặc phá vỡ sợi dây không? Có lẽ cô có thể sử dụng lửa? Nhưng cô không thể nhớ câu thần chú.
Cô lại thấy mệt mỏi. Cô phải ngủ thêm một chút nữa. Lại là đêm?
Lena bắt đầu tự hỏi mình đã ra ngoài được bao lâu khi họ ập vào nhà để xe. Cô có thể cách NC bao xa?
Tại sao cô không bao giờ hỏi Kara rằng cô ấy có thể nghe thấy nhịp tim của mình ở khoảng cách nào? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ở ngoài khoảng cách nghe của Kara?
Sau đó, cánh cửa mở ra.
Đó là Dave và lần này anh ấy đã có Edge. Họ đi về phía Lena và khi họ đến gần chiếc khiên, Dave đưa hai tay lên trời như thể anh không nhìn thấy. Anh ta đánh vào cái khiên.
"Đây." Dave nói, và anh ấy lấy ra một bình xịt có sơn và vẽ một đường trên sàn nhà. Anh ta đi theo chiếc khiên suốt vòng quanh Lena và liên tục phun ra đường kẻ.
"Bạn nghĩ bạn rất thông minh Luthor." Edge nói. "Cấp trên của bạn sẽ không bao giờ tìm thấy bạn ở đây và chúng tôi có thời gian. Lá chắn này sẽ vỡ khi bạn quá yếu. Và sau đó bạn sẽ chết. Cuối cùng bạn sẽ phải trả giá cho những gì bạn đã làm với tôi. Vợ tôi đã bỏ tôi, và con trai tôi sẽ không nói chuyện với tôi. Bạn đã phá hủy cuộc sống của tôi. Và khi bạn chết, tôi cũng sẽ giết Supergirl. "
Edge và Dave rời đi.
Lena lại ở một mình. Edge có vẻ chắc chắn rằng Kara sẽ không tìm thấy cô. Điều đó không cảm thấy tốt. Nó khiến Lena sợ hãi. Nhưng thật tốt khi câu thần chú vẫn hoạt động.
Đây là sự trả thù của Edge. Cô và Kara đã phá hủy cuộc đời anh và giờ anh sẽ tiêu diệt họ.
Lena không thể mất hy vọng. Cô phải tin rằng Kara sẽ tìm thấy cô. Kara đã hy vọng. Lena phải hy vọng vì lợi ích của Kara. Cô không thể để cô ấy thất vọng.
Cô phải giữ sắc nét. Cô phải tiết kiệm sức lực và giữ tấm khiên đó lâu nhất có thể. Lena làm chậm nhịp tim để tiết kiệm năng lượng.
Lena cố gắng ngủ. Lần này nó hoạt động tốt hơn. Cô mệt mỏi và cô cố gắng ngủ được một tiếng đồng hồ.
Thời gian trôi qua và Lena đang tập trung vào việc đào tạo lại năng lượng. Cô lại làm ướt mình và cô bắt đầu cóng.
Dave lại ghé qua và vẽ một đường thẳng mới. Lần này gần Lena hơn một thước. Khi anh rời đi Lena đã cố gắng tăng cường lá chắn của mình, nhưng cô không thể làm nó lớn hơn. Edge đã đúng. Khi cô càng trở nên yếu ớt thì lá chắn của cô càng yếu đi.
Lena cố gắng linh cảm rằng cô đã ở đó bao lâu. Cô nghĩ rằng nó đã ở đâu đó từ hai đến ba ngày. Điều tích cực của việc đó là mọi người đều biết cô mất tích. Họ phải đang tìm kiếm cô. Và đối với Edge.
Kara phải lo lắng điên cuồng. Lena ghét điều đó. Cô không muốn làm Kara lo lắng. Cô nghĩ về cảm giác của mình khi Kara bất tỉnh. Nhưng cô đã biết Kara đang ở đâu và cô ấy còn sống. Kara không biết gì bây giờ.
Trái tim Lena đau nhói. Cô nhớ Kara rất nhiều và cô cảm thấy rất buồn cho Kara. Nếu, nếu họ gặp lại nhau, cô sẽ cho Kryptonian thấy rằng cô yêu cô ấy đến nhường nào.
Đối với Lena, đó là Kara. Chỉ Kara. Kara là tất cả. Nó quá rõ ràng đối với Lena.
Điều duy nhất Lena nghĩ đến là Kara.
Kara.
Ngủ.
Kara.
Ngủ.
Kara.
Cô ngủ ngày một lâu hơn. Cô mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Dave đi qua. Đường dây lúc này chỉ cách cô một thước.
Cô càng làm chậm trái tim mình hơn. Cô phải đặt năng lượng của mình vào lá chắn.
Kara. Đến với tôi.
Cô ngủ nhiều hơn lúc thức.
Những lúc tỉnh táo cô đều để ý thấy có người trong phòng. Họ đang canh chừng cô. Họ phải nghĩ rằng cô không thể giữ chiếc khiên lâu hơn nữa. Edge đã ở đó.
Cô lại giảm liều.
Lena bị đánh thức bởi một phát súng nổ. Một phát súng thứ hai đã được bắn. Cô có thể cảm nhận được những viên đạn đang bắn trúng lá chắn của mình. Nó sẽ nứt. Cô không thể giữ nó được nữa. Cô không còn chút sức lực nào.
Lena phải để nó đi.
Đây là sự kết thúc. Cô cố gắng nghĩ về Kara. Cô muốn Kara là người nghĩ cuối cùng của mình. Cô thả chiếc khiên ra và cô nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của Kara khi cô nhắm mắt lại. Đó là sự ấm áp, đó là sự an toàn. Sau đó, mọi thứ trở nên tối tăm, và cô bất tỉnh.
------------
Kara
Ngày 1 Thứ Tư
Sau khi Lena rời khỏi căn hộ, Kara đã dọn dẹp các món ăn. Cô ấy đã rất hạnh phúc. Kara vẫn không thể tin được. Cô ấy đã ở bên Lena, và họ cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lena đã cứu sống cô ấy một lần nữa. Kara bắt đầu mất dấu không biết cô ấy đã được Lena cứu bao nhiêu lần. Cô ấy nợ cô cả cuộc đời. Nếu phải đặt cuộc đời mình vào tay ai đó, cô ấy sẽ chọn Lena, mọi lúc mọi nơi.
Kara đi tắm và nghĩ về đêm qua. Nó đã cảm thấy rất thân mật và tràn ngập tình yêu. Tất cả mọi thứ từ cởi quần áo đến cực khoái. Kara tự hào về bản thân. Cô ấy có thể kiểm soát sức mạnh của mình. Một tấm ván đầu giường bị vỡ không là gì so với những gì cô ấy lo sợ. Nhưng bây giờ họ đã thử tất cả, gần như vậy. Còn lại một điều và cũng là điều mà Kara lo lắng nhất. Nhưng cô ấy khao khát nó. Cô ấy muốn Lena cảm nhận được những gì cô ấy đã cảm thấy. Cô ấy muốn Lena lại gần.
Cô ấy mỉm cười khi nghĩ về buổi tắm hôm qua của họ. Lena có vẻ thích nó khi cô ấy nhấc bổng cô lên. Nâng Lena thực sự không phải là một vấn đề, điều khó khăn là làm thế nào để giữ cô và làm mọi thứ cùng một lúc. Nhưng xem xét những câu trả lời của Lena, Kara nghĩ rằng cô ấy đã ổn.
Kara rời khỏi phòng tắm, mặc quần áo và đi đến DEO. Sha đã phải nói chuyện với Smith hôm nay.
Khi đến nơi, cô ấy gặp Alex, Brainy và Dreamer.
"Này, bạn cảm thấy ổn chứ?" Alex nói và kéo cô em gái vào lòng.
"Ừ, tôi ổn. Thức ăn và một số giấc ngủ đã hoạt động như một phép thuật ".
"Ừ, và một số phép thuật Lena tôi sẽ đoán." Dreamer cười thật tươi nói.
Kara đỏ mặt.
"Tôi thực sự không cần hình ảnh của em gái mình đang quan hệ tình dục trong tâm trí, Dreamer." Alex nói.
"Ít nhất bạn có thể yêu cầu Kelly cho 20 đô la bây giờ." - Kara nói và nhếch mép.
"Tốt." Alex đáp lại.
"Vậy còn Smith bây giờ thì sao?"
"Bạn có muốn nói chuyện với anh ấy không? Thủ tục tương tự như lần trước? " Alex nói.
"Nghe hay đấy." - Kara nói và mỉm cười.
"Có thể thử nhìn một chút tức giận không? Bạn trông rất vui cho một Siêu anh hùng bị trúng bom Kryptonite và phải ngồi ngoài hai ngày rưỡi. " Alex nói.
"Phải, điều đó sẽ không hoạt động ngày hôm nay. Có lẽ tôi sẽ là cảnh sát tốt? "
"Hoặc bạn có thể nghĩ về việc Edge muốn giết Lena." Alex nói.
Đôi mắt của Kara tối sầm lại khi cô ấy nghĩ về điều đó. Đó là một cảm giác nguyên thủy. Cô ấy muốn Edge chết. Giết hoặc bị giết.
"Tốt." Alex nói. "Đi nào."
Họ bước vào phòng thẩm vấn và Kara dựa vào một bức tường, khoanh tay trước ngực. Người đàn ông này phải biết điều gì đó về Edge. Alex ngồi xuống bàn đối diện với người đàn ông, Smith. Trông anh ta vô cùng kinh hãi. Đôi mắt của anh ấy đi từ Kara đến Alex và lại đến Kara.
"Vì vậy, đây là em gái của tôi." Alex nói và chỉ vào Kara. "Và bạn đã cố gắng giết cô ấy."
Smith trông có vẻ lo lắng. Kara làm cho đôi mắt của cô ấy đỏ rực lên. Cảnh tượng Kara trong trang phục bình thường chứ không phải Supergirl với đôi mắt đó khiến Smith rung động. Bộ đồ của cô ấy không cần thiết trừ khi cô ấy ở trên sân.
"Cô ấy có thể đốt cháy cơ thể của bạn mà bạn biết đấy. Hoặc đóng băng nó. Hoặc đục một lỗ vào nó. Lựa chọn của bạn."
"Bạn muốn biết gì? Tôi sẽ nói cho bạn tất cả những gì tôi biết. Chỉ cần đừng làm tổn thương tôi ". Smith hỏi.
"Edge ở đâu?"
"Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ gặp anh ấy ".
"Bạn lấy bom kryptonite từ đâu?"
"Một người đàn ông."
"Ai?"
"Tôi không biết anh ta tên gì. Một ngày nọ, anh ấy gọi cho tôi và nói với tôi rằng tôi phải trả giá sâu. Tôi đã mất rất nhiều tiền vì cờ bạc, và tôi đã vay tiền từ một người đàn ông tên là Jim. Và sau đó Jim gọi cho tôi và nói rằng ai đó đã trả tiền sâu của tôi, vì vậy tôi đã được thông quan. Nhưng sau đó tôi nhận được một cuộc gọi từ một người đàn ông khác nói rằng Edge đã trả tiền cho tôi và tôi nợ anh ta bây giờ. Và rằng anh ta sẽ giết cháu gái tôi nếu tôi không làm theo ý họ. Vì vậy, khi họ lừa các bạn đến bến, tất cả những gì tôi phải làm là bắn vào Supergirl và tôi đã làm vậy. Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này trước đây. Tôi chỉ có một vấn đề cờ bạc. Và tôi lo sợ cho cháu gái của mình. Tôi rất xin lỗi. "
Smith bắt đầu khóc. Đôi mắt của Kara trở lại màu xanh lam. Người đàn ông đã nói sự thật. Edge chỉ chìm xuống thấp hơn và thấp hơn.
"Bạn có biết gì về người đã tạo ra quả bom không?" Alex hỏi.
"Không."
"Bạn có biết gì về kryptonite không?"
"Không."
"Bạn có biết nó có liên quan gì đến L-Corp hay Lex Luthor không?"
"Không."
"Tôi nghĩ rằng chúng ta đã hoàn thành ở đây." Kara nói. Alex gật đầu và họ rời đi.
Brainy đã tìm kiếm trong điện thoại của Smith và tìm thấy một vài số mà anh ta đang theo dõi.
"Tôi sẽ kiểm tra những người này và khi tôi tìm thấy thứ gì đó, tôi gọi bạn là Kara." Brainy nói.
"Tốt." Kara nói. Dù sao thì cô ấy cũng phải đến CatCo. Cô đã bỏ lỡ rất nhiều trong công việc.
Khi Kara đến CatCo, cô ấy đã đi dạo quanh các phòng ban khác nhau để thể hiện bản thân, để mọi người biết rằng cô ấy vẫn ổn. Cô ấy nhận được rất nhiều lời 'Thật tốt khi có bạn trở lại.' và 'Rất vui được gặp lại sếp.'.
Cô ấy bay đến văn phòng của cô Grant và gõ cửa ban công.
"Mời vào Kara." Bà Grant nói.
Kara bước vào văn phòng.
"Xin chào Cat." Kara nói. "Tôi chỉ muốn cho bạn biết rằng tôi đã trở lại."
"Thật tốt khi có bạn trở lại Kara." Cô Grant nói và mỉm cười. "Bạn đang làm gì?"
"Tôi ổn. Lena đã cứu tôi ".
"Tất nhiên, cô ấy đã làm." Bà Grant nói. "Bạn có thể viết về nó không?"
"Không. Tôi không nghĩ vậy đâu. "
"Tôi đã nghĩ vậy, tôi chỉ cần hỏi. Sau đó là ai? Ai đang theo đuổi bạn và tại sao? Dĩ nhiên là không có kỷ lục. "
"Đó là Morgan Edge." Kara nói. "Và anh ấy không theo đuổi tôi. Anh ấy chỉ muốn tôi tránh xa để có thể đuổi theo Lena ".
"Cô Luthor? Tại sao?"
"Tôi không biết. Chúng tôi đã đưa anh ta vào tù vài năm trước. Đó có thể là sự trả thù ".
"Morgan Edge luôn là một kẻ ngốc. Khi bạn bắt được anh ấy, tôi muốn có một cuộc phỏng vấn với cả hai người ".
"Tôi không biết về Lena, nhưng tôi sẽ làm điều đó."
"Tôi biết đó là Lena mà anh ấy muốn, nhưng đừng đánh mất nhân tính của bạn, Kara."
Kara không đáp lại. Cô ấy không chắc mình sẽ làm gì nếu Edge nhúng tay vào Lena.
"Tôi phải đi." Kara nói.
"Okay. Nói chuyện với bạn sau Kiara. " Cô Grant nói.
Kara bay trở lại văn phòng của cô ấy. Cô ấy đã mở máy tính của mình và nhấn Google để tìm Morgan Edge. Cô ấy muốn tìm hiểu mọi thứ về anh ta và bắt đầu đọc về vụ ly hôn.
Vào giờ ăn trưa, Lena gọi.
"Chào Sunshine." Kara trả lời. Cô ấy nghĩ về sáng nay.
"Chào anh yêu, anh đang làm gì vậy?" Lena hỏi.
Kara lắc đầu, không có ý nghĩ bẩn thỉu nào bây giờ.
"Tôi đang ở CatCo. Tôi đã ở DEO vào buổi sáng để cố gắng lấy bất kỳ thông tin nào về Edge nhưng không nhận được nhiều như vậy ".
"Người đàn ông bắn anh không nói gì sao?"
"Anh ấy không có gì để nói. Anh ta đã nhận được quả bom kryptonite từ một bloke khác. Có vẻ như Edge không muốn nhúng tay vào quá nhiều. Anh ta sử dụng tay sai của mình cho mọi thứ ".
"Tôi không ngạc nhiên."
"Nó diễn ra như thế nào với hội đồng quản trị?" Kara hỏi.
"Chúng ta sẽ gặp nhau lúc 5 giờ chiều. Tôi sẽ về nhà ngay sau đó. Có lẽ sẽ mất một đến hai giờ ".
"Tốt. Hẹn gặp lại sau nhé. Yêu bạn."
"Tôi yêu bạn. Tạmbiệt."
"Tạm biệt."
Thời gian còn lại trong ngày Kara đọc các bài báo và xem các thiết kế đồ họa cho các số báo sắp tới. Lúc năm giờ, cô ấy cất cánh từ ban công và bay bằng L-Corp. Cô ấy thấy Lena đang đứng trong phòng họp trước buổi thuyết trình của mình. Căn phòng chứa đầy những bộ quần áo và họ đều tập trung vào Lena.
Lena có khả năng khiến mọi người trong phòng nghe lời cô. Cô trông cực kỳ nóng bỏng. Kara đang nghĩ rằng có lẽ việc Supergirl đến thăm Lena vào giờ hành chính không phải là một ý tưởng bất khả thi nữa. Đó là một ý tưởng khá dễ chịu. Có lẽ là ngày mai.
Kara bay về căn hộ của mình để chọn một số quần áo và sau đó cô ấy bay đến nhà Lena.
Kara đã lên kế hoạch buổi tối cho họ. Cô ấy sẽ nấu mì ống với nấm, và họ có thể uống chung một chai rượu.
Khoảng bảy giờ tối Kara nhận được tin nhắn từ Lena.
Lena Sunshine Luthor
Chào Sunshine. Cuộc họp của tôi đã kết thúc và tôi đang rời văn phòng. Hẹn sớm gặp lại. Tôi nhớ bạn!
Kara đáp lại và bắt đầu dọn bàn. Cô ấy thắp một vài ngọn nến và mở chai rượu vang đỏ. Rồi cô ấy đợi.
Mười lăm phút. Cô nên ở nhà bất cứ lúc nào.
20 phút. Có lẽ đã có một điểm dừng nào đó trên đường.
25 phút. Kara gọi cho Lena. Không có câu trả lời. Có lẽ cô đang đậu xe.
Ba mươi phút. Kara gọi lại. Cô ấy thổi tắt những ngọn nến.
Bốn mươi phút. Cô ấy lắng nghe nhịp tim của Lena nhưng không thể nghe thấy. Nó khiến Kara sợ hãi. Bất cứ nơi nào Lena ở trong thành phố, cô ấy sẽ có thể nghe thấy cô.
Cô ấy đã gọi cho Brainy trên số điện thoại của mình.
"Lena đã mất tích." Kara nói. "Theo dõi điện thoại của cô ấy ngay bây giờ!"
Kara nghe thấy Brainy bắt đầu gõ vào máy tính của mình.
"Điện thoại của cô ấy ở L-Corp."
Kara bay ngay lập tức.
Kara X-quang toàn bộ tòa nhà trong khi bay về phía nó. Cô ấy không thể nhìn thấy Lena ở đâu cả. Cô ấy phá cửa vào nhà để xe. Xe của Lena vẫn ở đó. Bên cạnh chiếc xe, cô ấy tìm thấy điện thoại của Lena. Cô ấy nhặt nó lên. Cô có hai cuộc gọi bị nhỡ từ cô ấy.
"Brainy, đồng hồ hay máy tính của cô ấy ở đâu?" Kara nói trong coms của cô ấy.
Kara nghe thấy nhiều tiếng búa hơn trên bàn phím.
"Máy tính cách bạn vài dãy nhà và đồng hồ cách xa lộ 4. Khoảng 30 dặm về phía bắc."
"Gửi cho tôi tọa độ."
Kara đã có tọa độ. Cô ấy đã bay đến nơi cho chiếc máy tính. Cô ấy tìm thấy nó bên đường. Nó đã vỡ rồi.
Kara bay về phía bắc để xem chiếc đồng hồ ở đâu. Cô ấy dừng lại bên đường và chụp X-quang xung quanh. Cô ấy đã tìm thấy chiếc đồng hồ. Nó nằm trong một bụi cây bên đường. Kara nhặt nó lên và khép các ngón tay quanh nó.
Kara nhắm mắt lại và cố gắng lắng nghe Lena. Cô ấy không nghe thấy gì.
"Kara."
Kara nghe thấy giọng nói của Alex trong coms của cô ấy.
"Yes."
"Bạn đang ở đâu?"
"Tôi lên phía bắc, tôi tìm thấy đồng hồ của Lena. Nhưng tôi không thể nghe thấy cô ấy, Alex".
"Hãy quay lại DEO và chúng tôi sẽ tìm ra điều này."
Kara thực sự không muốn bay về. Có vẻ như Lena đã đi theo hướng này. Nhưng lên phía bắc là một khu vực rộng lớn. Cô ấy cần sự giúp đỡ để tìm kiếm Lena. Kara đã bay trở lại DEO.
Khi Kara quay lại DEO Brainy đang cố gắng xâm nhập vào camera giám sát của L-Corp. Nhưng chính Lena là người đã lập trình hệ thống an ninh tại L-Corp, và cô rất giỏi. Brainy phải mất một khoảng thời gian mới vào cuộc được. Khi đó, anh ấy kéo những thước phim từ lúc Lena nhắn tin cho Kara.
Kara nhìn Lena trong thang máy và sau đó đi vào ga ra để xe của cô. Đột nhiên một người đàn ông từ đâu lao ra và đánh cô bằng một thứ gì đó vào sau đầu. Cô rơi xuống đất vô hồn. Kara thở hổn hển và bẻ cong chiếc bàn kim loại mà cô ấy đang cầm trên tay.
"Chết tiệt." Alex nói.
Một chiếc xe tải kéo lên phim và một người đàn ông khác bước ra khỏi xe. Hai người khiêng Lena vô hồn vào xe. Người đàn ông đầu tiên sau đó ném ra một thứ gì đó từ trong xe. Cánh cửa đóng lại và chiếc xe tăng tốc lao đi.
Brainy tua lại bộ phim và phóng to vật thể văng ra khỏi xe. Đó là điện thoại của Lena.
"Theo chiếc xe đó." Alex nói.
Brainy bắt đầu nhìn qua camera quan sát trong thành phố. Họ thấy chiếc xe tải rời L-Corp và lái xe qua thị trấn. Kara đã tìm thấy chiếc máy tính được cất giấu trong ô tô tại nơi đó. Chiếc xe tải chạy trên lối vào đường cao tốc đi về phía bắc. Khi chiếc xe rời khỏi thành phố, không còn máy quay nào để theo dõi nó nữa.
Kara đập bàn.
"Bình tĩnh đi Kara." Alex nói.
"Bình tĩnh? Lena bị bắt cóc và tôi không nghe thấy cô ấy. Cô ấy có thể chết rồi Alex! "
"Tôi biết. Nhưng chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy. Đây là ưu tiên số một của DEO hiện nay. Chúng ta sẽ lục soát mọi tòa nhà, kiểm tra mọi sân bay, lật từng tảng đá ở đó cho đến khi tìm thấy cô ấy. Cô ấy chưa chết đâu Kara. Bạn phải có hy vọng. Lena là một người sống sót. Tôi cá rằng cô ấy đã sử dụng một số phép thuật mà chúng tôi không biết và đó là lý do tại sao bạn không thể nghe thấy cô ấy ".
"Tôi biết bạn cố gắng trấn an tôi, nhưng không có tác dụng. Tôi đang bay về phía bắc. Brainy, cố gắng tìm ra những người đàn ông đó là ai. "
"Vâng, Kara." Brainy nói.
"Tiếp tục trên coms Kara." Alex nói.
"Yes."
Kara bay về nhà và thay bộ đồ. Cô ấy không biết phải gặp cái gì. Cô ấy không thể bị tấn công bằng kryptonite một lần nữa. Cô ấy ước mình có bộ đồ mới. Cái mà Lena đang làm việc.
Kara bay về phía bắc. Cô ấy dừng lại trên không, lơ lửng hoàn toàn. Chỉ có gió mới lay động được chiếc áo choàng của cô ấy. Cô ấy tập trung lắng nghe.
Cô ấy nghe thấy tiếng sói tru ở đằng xa. Cô ấy nghe thấy mọi chiếc xe trong khu vực. Cô ấy có thể nghe thấy tiếng ồn từ xa từ Thành phố Quốc gia. Một con chuột đang cố gắng chạy từ bụi cây này sang bụi cây khác. Một con đại bàng hói lặn và bắt được con chuột. Một cặp đôi đang đánh nhau trong một ngôi nhà cách xa hơn. Tim người phụ nữ đập nhanh. Cô ta đã sợ hãi. Người đàn ông đã đánh ta.
Kara bị giằng xé giữa việc cứu người phụ nữ và việc tìm kiếm Lena.
Kara lao xuống nhà, nhặt người đàn ông lên và bay vài dặm rồi đặt anh ta xuống. Cô ấy nhìn anh trừng trừng mắt đỏ hoe.
"Anh đừng bao giờ chạm tay vào phụ nữ nữa." - Kara nói và bay đi.
Cô ấy cố gắng chỉ tập trung vào Lena. Sự im lặng đập vào Kara như một bức tường. Cô ấy không nghe thấy gì.
Cô ấy bay xa hơn một chút và lắng nghe. Vẫn không có gì. Kara đã làm điều này trong nhiều giờ. Cô ấy đã chụp X-quang mọi tòa nhà mà cô ấy có thể nhìn thấy.
Không. Không phải là một âm thanh.
Không có Lena.
"Kara. Bạn đang làm gì đấy?" Alex nói trên coms.
"Tôi đang tìm kiếm Lena." Cô ấy trả lời và nghĩ rằng đó là một câu hỏi ngu ngốc.
"Bạn không thể chỉ bay một cách ngẫu nhiên. Quay lại đây và chúng ta hãy lập một kế hoạch ".
Alex có lẽ đã đúng. Kara không muốn lãng phí thời gian. Cô ấy sợ mình sẽ cảm thấy thế nào nếu lãng phí thời gian không đúng chỗ. Kara đã bay trở lại DEO.
Alex, Brainy và Dreamer đã ở đó. Không còn ai. Alex bước đến gần Kara và ôm cô ấy.
"Mọi người ở đâu?" Kara hỏi.
"Bây giờ là bốn giờ sáng Kara. Tôi đã cử nhân viên của mình về nhà ". Alex nói. "Tôi đã lên lịch để chúng tôi luôn có người ở đây làm việc để tìm cô ấy. Nhưng nhóm đầu tiên đến lúc tám giờ. Bạn cũng phải ngủ một chút. "
"Tôi không thể ngủ cho đến khi tôi tìm thấy cô ấy."
"Bạn cũng bướng bỉnh như cô ấy. Cô ấy cũng không muốn ngủ khi bạn hôn mê. Nhưng tôi cần bạn đề phòng, Kara. "
Brainy trông có vẻ như anh ấy sắp ngủ, còn Dreamer thì đã ngủ rồi.
"Lena cần bạn cảnh giác." Alex nói.
"Tôi sẽ đi và nằm dưới ánh sáng mặt trời trong một giờ."
"Hai giờ. Brainy, đưa Dreamer về nhà và ngủ một chút. Tôi sẽ gặp bạn ở đây lúc mười giờ. "
Brainy gật đầu và họ rời đi. Alex nhìn chị gái.
"Hai giờ dưới ánh đèn và một số thức ăn."
"Tốt."
Ngày 2 thứ Năm
Alex và Brainy đã tìm kiếm mọi camera giám sát mà họ có thể tìm thấy dọc theo quốc lộ 4 đi về phía bắc. Họ đi theo con đường đến tận thành phố Gotham. Họ tìm thấy một chiếc camera quay mặt về phía con đường khoảng 150 dặm về phía bắc. Họ đã xem qua hai giờ của thước phim đó chỉ để chắc chắn. Chiếc xe không chạy qua. Nó đã phải dừng lại hoặc rời khỏi con đường trước thời điểm đó.
Họ bắt đầu đi theo mọi con đường phụ từ đường cao tốc. Kara bay lên và hạ xuống từng người trong số họ. Alex đã tìm thấy bảy sân bay nhỏ hơn trong khu vực và cô ấy đã cử đội đến đó. Các đội đã quay lại với thông tin về mọi máy bay hoặc trực thăng đã cất cánh trong 24 giờ qua.
Brainy lần theo các máy bay và trực thăng và tìm thấy hai trực thăng có vẻ mờ ám. Một chiếc được cho là sẽ quay lại trong vòng ba giờ nhưng không đến và một chiếc được cho là sẽ hạ cánh xuống một sân bay bên ngoài Metropolis nhưng không bao giờ đến nơi.
"Chúng ta phải tìm những chiếc trực thăng đó." Alex nói.
"Tôi đang ở trên đó." Brainy kết nối DEO với các vệ tinh và bắt đầu tìm kiếm trực thăng.
Kara không muốn quanh quẩn ở DEO nơi cô ấy cảm thấy rằng mình không thể đóng góp được gì.
"Hãy nói cho tôi biết khi bạn biết điều gì đó. Tôi sẽ ra ngoài và tìm kiếm lại ". Kara nói.
Cô ấy bắt đầu đi vòng quanh thành phố. Làm cho vòng tròn lớn hơn và lớn hơn cho mỗi vòng. Cô ấy thường xuyên dừng lại và lắng nghe. Vẫn không có âm thanh của nhịp tim của Lena.
Kara không biết phải làm gì với sự không chắc chắn này. Cô ấy cảm thấy bất lực. Đây là dấu hiệu cho thấy cô ấy cần Lena đến nhường nào. Cô ấy nghĩ về sự thay đổi dòng thời gian nơi Lena bị bắt cóc. Sau đó, Kara đã nhận được một tối hậu thư. Bây giờ cô ấy không có gì cả. Cô ấy sẽ sẵn lòng từ bỏ bản thân nếu điều đó có nghĩa là Lena được thả.
"Kara." Alex nói trên coms. "Đã đến lúc quay lại và nghỉ ngơi một chút."
"Tôi là người Kryptonian. Tôi không cần phải nghỉ ngơi ".
"Nhưng bạn cần phải ăn. Một giờ với thức ăn và đèn chiếu sáng. "
"Tốt."
Alex đặt một số bánh pizza trước mặt Kara và bật đèn chiếu sáng.
"Bạn có may mắn với những chiếc trực thăng đó không?" Kara hỏi.
"Đại loại." Alex nói. "Một người rời không phận Hoa Kỳ và đến Mexico. Cái còn lại chúng tôi vẫn chưa tìm thấy ".
"Vậy thì tôi phải tìm kiếm Mexico."
"Điều đó sẽ không cần thiết. Chúng tôi đã xem phim từ camera giám sát khi máy bay trực thăng hạ cánh. Lena không có trên đó. "
"Tìm chiếc trực thăng kia."
"Chúng tôi sẽ."
Kara ăn pizza của cô ấy. Cô ấy cảm thấy một số sức mạnh đang trở lại với cô ấy. Thức ăn và mặt trời. Hai trong số ba viên tăng lực lớn của cô ấy. Cái thứ ba là Lena.
"Tôi đang nghĩ về việc viết một bài báo hoặc đưa ra một tuyên bố nào đó. Edge đó có thể có tôi để thay thế. "
"Điều đó có thể thu hút anh ta. Hãy nói chuyện với cô Grant về điều đó. "
"Tôi sẽ bay đến đó ngay sau khi tôi ăn xong." Kara ấn một miếng bánh pizza lớn vào miệng.
"Tôi nghĩ bạn phải đợi vài giờ. Bây giờ là 4 giờ 40 sáng Kara. Bạn có thể làm ơn cố gắng ngủ một chút được không? "
"Làm sao tôi ngủ được? Tôi sẽ không ngủ cho đến khi tôi biết ".
"Vậy thì hãy ở lại đây với những ngọn đèn. Lúc tám giờ, bạn có thể rời đi CatCo. "
Ngày 3 thứ Sáu
Lúc 8 giờ sáng Kara đứng trên ban công Ms Grants. Cô ấy bước vào mà không đợi cô Grant cho phép.
"Supergirl, đã lâu không gặp." Cô Grant nói.
"Lena bị bắt cóc." Kara nói.
"Ồ."
"Tôi phải đưa ra một tuyên bố. Bạn sẽ giúp tôi chứ?"
"Tất nhiên rồi. Bạn có muốn phát sóng hôm nay không? "
"Sớm nhất có thể."
"Được chứ. Hãy nói về những gì bạn muốn nói ".
Kara và cô Grant đã thảo luận về cách tốt nhất để tấn công vấn đề và sau đó họ ngồi lên máy quay. Kara quyết định rằng cô ấy không nên mặc bộ đồ Siêu nhân nữ của mình. Cô ấy muốn càng dễ bị tổn thương càng tốt. Kara cũng quyết định rằng tốt nhất là không nên nhắc đến tên của Lena. Cô ấy không muốn L-Corp đau khổ. Nếu phát hiện ra rằng Giám đốc điều hành của họ bị bắt cóc, điều đó có thể gây hại cho công việc kinh doanh. Kara biết rằng cô ấy phải từ bỏ một số bí mật của mình và nó có thể nguy hiểm trong tương lai. Nhưng điều quan trọng duy nhất là Lena phải sống. Cô ấy phải vẫn còn sống.
Cô Grant nhấn nút rec trên máy quay và chương trình phát sóng đã được phát đi khắp thế giới.
"Tên tôi là Kara Danvers. Bạn cũng biết tôi với tư cách là Supergirl hoặc tổng biên tập tại CatCo Worldwide Media. Bây giờ tôi nói chuyện trực tiếp với bạn Morgan Edge. Một vài năm trước, bạn đã đầu độc trẻ em bằng chì và cố gắng đổ lỗi cho người khác về điều đó. Lúc đó bạn là một kẻ hèn nhát và bây giờ bạn là một kẻ hèn nhát.
Bạn đã lấy một cái gì đó từ tôi. Điều gì đó có ý nghĩa với tôi hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này. Tôi cần nó trở lại. Không hề hấn gì.
Tôi đang đề xuất một sự thay đổi. Sức mạnh của tôi được thúc đẩy bởi mặt trời màu vàng. Nếu tôi ngồi dưới ánh đèn đỏ, tôi sẽ mất sức mạnh của mình. Tôi cũng có thể mất sức mạnh của mình nếu tôi bùng phát năng lượng mặt trời. Đó là khi tôi sử dụng hết khả năng của mình để rồi bị xì hơi. Tôi sẽ cho bạn bản thân mà không có quyền hạn và đổi lại bạn sẽ trả lại cho tôi những gì bạn đã lấy.
Tối nay vào lúc 6 giờ chiều, tôi sẽ có mặt tại nơi mà anh đã bị rơi một chiếc máy bay vào những năm đó. Hãy gặp tôi ở đó và mang những gì bạn đã lấy trộm của tôi, và tôi sẽ để cho bạn sống ".
Cô Grant tắt camera. Trông cô bị sốc.
"Đó không phải là những gì chúng ta đã thảo luận về Kara."
"Chà, mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này."
"Nhưng anh ta sẽ giết bạn."
"Đúng hơn là tôi hơn là cô ấy. Tôi phải đi ngay bây giờ. Cảm ơn đã giúp đỡ."
Kara đã bay trở lại DEO. Cô ấy đã tắt điện thoại của mình trước khi chương trình phát sóng vì cô ấy biết rằng Alex sẽ cố gắng ngăn cản cô ấy.
"Bạn đang làm gì đấy?" Alex nói khi Kara đến DEO.
"Tôi cần một nơi nào đó để đốt cháy năng lượng mặt trời." Kara nói, không trả lời câu hỏi của Alex.
"Tôi sẽ không để bạn làm điều đó."
"Bạn không có sự lựa chọn, Alex. Đây là sự lựa chọn của tôi. Tôi đã làm việc đó. Tôi sẽ luôn sợ hãi bản thân vì những người tôi yêu thương. Đây không phải là lần đầu tiên. "
"Tôi sẽ có một đội dự phòng sẵn sàng."
"Không bạn sẽ không. Vậy thì anh ấy sẽ không đến nữa ".
"Và nếu anh ấy không đến, điều gì sẽ xảy ra sau đó? Bạn sẽ không có bất kỳ quyền hạn nào trong 24 giờ ".
"Tôi phải nắm lấy một cơ hội."
Kara thấy rằng Alex đã thua trận, nhưng cô ấy không hài lòng về điều đó.
"Bây giờ hãy giúp tôi đốt cháy năng lượng mặt trời."
"Fine." Alex chua chát nói.
Họ bước vào một căn phòng tại DEO, nơi có một thiết bị có thể thu nhận tầm nhìn nhiệt của Kara trong một thời gian dài mà không bị phá hủy. Đôi mắt của Kara bắt đầu đỏ rực. Cô ấy đã tăng cường thị lực của mình nhiều nhất có thể. Sau đó, cô ấy để nó ra.
Mọi ý nghĩ tồi tệ mà cô ấy có. Trong người cô ấy có từng chút lo lắng. Tất cả những gì tức giận mà cô ấy cảm thấy. Mọi nỗi buồn. Tất cả đều ghét Edge. Mọi thứ đều chuyển hóa thành sức nóng tỏa ra từ mắt cô.
Kara hét lên khi cô ấy đẩy mình đến giới hạn. Khi sức mạnh cuối cùng của cô ấy không còn nữa, cô ấy khuỵu xuống. Alex ở bên cạnh giữ cô ấy đứng thẳng.
"Bạn cần phải nằm xuống." Alex nói.
Alex đỡ em gái cô lên và mang cô ấy đến một chiếc giường ở vịnh y tế. Kara mệt mỏi. Nhưng cô biết rằng cô ấy sẽ cảm thấy tốt hơn trong nửa giờ hoặc lâu hơn.
Kara đã nghỉ ngơi và cô ấy cảm thấy ổn sau một thời gian. Cô ấy rời giường và đến nói chuyện với Brainy và hỏi anh ta về các cuộc điện thoại của Smith.
"Ừ, tất cả đều là ngõ cụt. Tôi xin lỗi về điều đó." Brainy trả lời.
"Và chiếc trực thăng thứ hai?" Kara hỏi.
"Nó đã biến mất trên dãy núi Rocky."
"Được rồi."
Kara cảm thấy hơi khó chịu vì cô ấy không thể bay lên núi ngay bây giờ và tìm kiếm Lena. Nhưng cô ấy đã đưa ra lựa chọn của mình và cô ấy sẽ xem qua điều này.
Vẫn còn vài giờ nữa cô ấy phải đi đến cuộc gặp đã định với Edge. Cô ấy gọi cho một số bữa trưa và ăn với Brainy và Alex.
Đến lúc đó, cô ấy mượn một chiếc xe DEO và lái đến hồ chứa.
Kara đến sáu giờ kém hai mươi phút. Cô ấy không thể nghe hay nhìn thấy bất cứ ai. Nhưng một lần nữa, cô ấy không có bất kỳ tia X hay siêu thính giác nào. Cô ấy gần như là con người.
Lúc sáu giờ cô ấy bắt đầu nhìn xung quanh mình. Lena có xuất hiện không? Liệu cô ấy có thể nhìn thấy cô còn sống không? Lúc sáu giờ ba mươi cô ấy nhận ra rằng không có ai đến. Mọi thứ đã không có gì. Kara thất vọng nhưng chủ yếu là cô ấy vô cùng sợ hãi. Điều này có nghĩa là Edge muốn Lena nhiều hơn anh ấy muốn cô ấy. Kara lên xe trở lại thành phố.
Cô ấy không có quyền hạn để làm bất cứ điều gì, vì vậy cô ấy thực sự về nhà để ngủ một chút. Kara lái xe đến căn hộ riêng của cô ấy. Cô ấy không thể trần khi ngủ ở Lena's. Thật khó khăn khi ở trong căn hộ của riêng cô ấy. Đây là nơi họ đã hôn nhau lần thứ hai, nơi Kara nhìn thấy phần trên của Lena lần đầu tiên. Nhưng căn hộ của Lena còn nhiều hơn thế. Đó là nơi họ đã nói 'I love you', nơi Lena đã ngủ quên trên vai cô ấy, nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên trong nhiều điều khác. Kara không thể đến đó. Nó sẽ là quá khó.
Kara ngồi trên chiếc ghế dài của mình, cô ấy ôm đầu và bắt đầu khóc. Có cảm giác như tất cả bóng tối từ Phantom Zone đang quay trở lại. Kara lau khô nước mắt và đi ngủ. Cô ấy chìm vào giấc ngủ khi nghĩ đến Lena. Ít nhất một điều tốt đã đến từ hôm nay. Lena chắc chắn vẫn còn sống, nếu không Edge sẽ đến và cố giết cô ấy. Đây phải là sự thật.
Ngày 4 thứ bảy
Kara thức dậy và làm một số bữa sáng. Cô ấy cố gắng bay nhưng tất cả những gì cô ấy có thể làm là một chút ánh sáng bay lơ lửng trên sàn. Nhưng nó đã trở nên tốt hơn. Một vài giờ nữa và cô ấy đã trở lại đúng hướng. Cô ấy bắt xe và lái đến DEO. Cô ấy thất vọng về thời gian lái xe mất bao lâu. Cô ấy đã quá quen với việc bay đến bất cứ nơi nào cô ấy muốn.
Tại DEO, Kara đã gặp Dreamer và Brainy. Alex có ca muộn hơn nên cô ấy đang ngủ ở nhà.
"Bạn có thêm gì trên chiếc trực thăng trên núi đó không?" Kara hỏi
"Vẫn chưa." Brainy đáp. "Nó đã biến mất khỏi radar ở một nơi nào đó trên dãy núi."
"Chúng ta cần tìm ra nó. Nó cảm thấy đáng ngờ ". Kara nói.
Đột nhiên đầu Dreamer cụp xuống. Cô ấy đang mơ một cái gì đó. Kara và Brainy đợi Dreamer thức dậy. Kara lo lắng; có phải cô ấy đang mơ về Lena?
Dreamer tỉnh giấc. Kara và Brainy nhìn cô ấy với đôi mắt to. Dreamer trông như muốn nôn ra.
"Nó là gì? Bạn đã mơ gì vậy?" Kara hỏi.
"Hãy nhớ rằng những gì tôi mơ không phải lúc nào cũng là tương lai Kara. Tương lai là do chúng ta tạo nên nó. " Dreamer nói.
"Chỉ cần nói với tôi!"
"Tôi... tôi có thể đã hiểu sai. Nhưng tôi đã mơ thấy cô ấy chết ".
Kara cảm thấy chân mình run lên. Điều này không thể xảy ra.
"Thế nào? Bạn đã thấy gì?" Brainy hỏi.
"Tôi vừa nhìn thấy Lena, và nghe thấy trái tim đang phát sáng và đập rất chậm. Và sau đó nó dừng lại. Không có gì hơn thế ".
Cảm giác như thế giới của Kara tan rã.
"Này, hãy nhớ." Dreamer nói. "Tương lai không được thiết lập. Đó có thể là tương lai, nhưng chúng tôi vẫn còn thời gian để thay đổi nó ".
"Nhưng tôi không có bất kỳ quyền hạn nào."
"Chưa. Nhưng họ sẽ trở lại Kara. Chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy ". Brainy nói. "Bạn không phải là người duy nhất nhớ cô ấy và muốn cô ấy quay lại. Tất cả chúng tôi đều yêu Lena. Cô ấy đã cảm thấy như một người em gái với tôi, và tôi nhớ cô ấy. Tôi nhớ cô ấy mọi lúc. Tôi nhớ cách cô ấy luôn có một ý tưởng hay ".
"Tôi cũng nhớ cô ấy Kara." Dreamer nói. " Lena là một người tuyệt vời, khi bạn ở Phantom Zone, tất cả chúng tôi đều rất thân thiết. Cô ấy là một phần của gia đình này ".
Kara đã không nhận ra rằng Lena cũng có ý nghĩa rất nhiều đối với những người khác. Lena đã từng là thành viên của đội họ vào năm trước. Và bây giờ cô ấy không. Kara đã gặp Lena, nhưng những người khác thì không. Cô ấy cảm thấy ích kỷ muốn Lena cho riêng mình.
"Tôi không nhận ra rằng cô ấy cũng đã đề cập đến bạn nhiều như vậy." Kara nói.
"Cô ấy làm." Brainy trả lời và Dreamer gật đầu.
"Hãy đưa cô ấy trở lại sau đó." Kara nói. "Chúng ta phải tìm thấy chiếc trực thăng mất tích đó. Tôi có cảm giác về nó. "
Thời gian còn lại trong ngày, họ cố gắng tìm kiếm chiếc trực thăng và Kara chờ đợi sức mạnh của cô ấy quay trở lại. Cô ấy cảm thấy chúng dần trở lại ngày càng nhiều hơn. Vào buổi chiều, cô ấy đã trở lại đúng đường. Cô ấy cảm thấy mình mạnh mẽ vô cùng. Kara đã sẵn sàng để đi lấy cô gái của mình trở lại và cứu sống cô. Họ chỉ cần tìm nơi cô đang ở.
Alex đến DEO vào cuối buổi tối hôm đó. Cô ấy mang pizza cho mọi người. Kara cảm thấy hơi có lỗi khi giữ Alex khỏi gia đình cô. Họ ăn pizza và sau đó Brainy và Dreamer về nhà ngủ một chút. Alex sẽ ở lại cả đêm.
Alex và Kara ngồi trước hai chiếc máy tính chỉ để tìm kiếm trong dãy núi. Đó là một công việc buồn tẻ và tốn thời gian để xem qua tất cả các hình ảnh vệ tinh.
"Tôi phải đi ngủ một chút." Alex nói khi đó là 2 giờ sáng. "Tôi không thể nhìn rõ nữa. Tôi chỉ cần một hoặc hai giờ ".
"Không sao đâu. Bạn ngủ đi tôi sẽ tiếp tục ".
Alex rời đi và Kara ngồi trước máy tính của cô ấy lướt qua các bức ảnh.
Một giờ trôi qua.
Một rưỡi.
Rồi đột nhiên Kara nhìn thấy một thứ gì đó. Nó trông giống như một ngọn núi, nhưng nó có hình chữ nhật và sắc nét. Nó chắc chắn là do con người tạo ra. Kara chạy và đánh thức Alex.
"Vâng, tôi nghĩ rằng bạn đã tìm thấy một cái gì đó ở đây." Alex nói và nhìn vào những bức ảnh "Chúng ta phải đưa Brainy đến đây."
Kara chỉ muốn rời đi ngay lập tức. Cô ấy nghĩ về giấc mơ của Nia. Alex gọi cho Brainy và anh ấy và Dreamer đã ở đó trong vòng mười phút. Brainy quay các vệ tinh tại tòa nhà kỳ lạ và bắt đầu phân tích nó.
"Mọi bức tường đều được bao phủ bởi chì." Brainy nói. "Và có một sân bay trực thăng trên mái nhà."
"Chúng ta phải đi ngay." Kara nói.
Chủ nhật ngày 5
"Chúng ta phải có một kế hoạch, Kara." Alex nói.
"Kế hoạch là đột nhập và cứu cô ấy."
"Được chứ. Đi nào. Tôi sẽ bảo cả đội cố gắng đến đó càng nhanh càng tốt và sau đó bốn người chúng ta có thể bay nếu hai người... "Alex nhìn Kara và Brainy. "Có thể mang chúng tôi."
"Đúng." Cả Kara và Brainy đồng thời nói.
Kara chọn Alex và Brainy lấy Dreamer. Họ bay đến dãy núi Rocky và hạ cánh cách tòa nhà khoảng một dặm. Sau đó, Kara nghe thấy nó. Điều mà cô ấy đã bỏ lỡ trong nhiều ngày. Cô có thể ở đây, nhịp tim của Lena. Chúng đã đập rất chậm và nghe có vẻ yếu. Nhưng chúng đang đập. Thật là nhẹ nhõm khi nghe chúng.
"Tôi nghe cô ấy Alex!" Kara nói. "Tôi phải vào."
"Đi, chúng tôi ở ngay sau bạn." Alex nói.
Kara bay thẳng qua bức tường đầu tiên. Khi Kara đột nhập sâu hơn vào tòa nhà, nhịp tim của Lena trở nên mạnh hơn. Chúng vẫn nghe mong manh và không tốt, nhưng chúng đang đập. Kara dừng lại, lắng nghe và cố gắng quyết định xem tiếng đập mạnh phát ra từ hướng nào. Cô ấy nhắm mắt lại. Cô ấy có thể nghe thấy Lena. Nhưng cô ấy cũng nghe thấy những nhịp tim khác. Lena không đơn độc. Cô ấy đã cố gắng chụp X-quang các bức tường, nhưng cô ấy vẫn không thể nhìn xuyên qua chúng.
Kara đã phá vỡ một bức tường khác, và âm thanh của nhịp tim bị hạ xuống. Nhầm đường. Cô quay lại và phá bức tường ở phía đối diện. Thình thịch thình thịch, âm thanh cao hơn. Cô ấy đang đến gần. Rồi cô ấy nghe thấy tiếng súng nổ. Trái tim của Kara ngừng đập. Cô ấy nhắm mắt lại và lắng nghe. Một cảnh quay khác. Và đằng sau những âm thanh cao vút của súng, cô ấy vẫn nghe thấy trái tim của Lena.
Kara phá vỡ bức tường cuối cùng và bước ra một căn phòng lớn. Nó gần như trống rỗng. Ở phía sau căn phòng, cô ấy nhìn thấy hai người đàn ông đứng cầm súng chĩa vào Lena, người đang ngồi bị trói trên ghế. Những người đàn ông liếc qua và nhìn thấy Supergirl và sau đó họ lại bắn vào Lena, nhưng những viên đạn không bao giờ đến được cô vì Kara đang ở giữa họ. Cô ấy đỡ đạn và ném lại những người đàn ông. Một người bị đánh vào chân và anh ta hét lên đau đớn và ngã lăn ra. Người còn lại bị trúng đạn vào bụng và chìm xuống không nói được lời nào.
------------------
Lena.
Kara phải đến được với cô.
Lena không ngồi trên ghế. Cô đã bị treo. Chỉ có những sợi dây thừng mới giữ cho cô đứng thẳng. Miệng cô có dán băng keo.
Kara đã ở bên cạnh cô. Cô ngã xuống sàn và làm đứt các sợi dây và cẩn thận gỡ băng. Lena ngã vào vòng tay của cô ấy.
"Này, Lena. Thức dậy. Tôi ở đây bây giờ." Kara nói.
Tim Lena đập rất chậm. Cô mở mắt. Chúng có nhiều mây chứ không còn sắc và xanh như trước nữa. Nó khiến Kara sợ hãi hơn bất cứ điều gì.
"Kara." Lena nói hầu như không nghe thấy.
"Vâng tôi đây. Tôi đã có bạn ngay bây giờ. "
"Anh ấy ở đây." Lena nói.
Kara quay lại và thấy Edge đang đi qua phòng chống lại họ. Anh ta có một vũ khí lớn trong tay và có khoảng mười người đàn ông khác đứng sau anh ta với vũ khí tương tự. Chúng tỏa sáng màu xanh lục. Kryptonite. Kara nhấn một nút trên bộ đồ của mình và bộ đồ Krypto nổi lên. Cô ấy đứng dựa lưng vào Lena.
"Tôi có thể sự dùng một vài sự giúp đỡ." Kara nói trong coms của cô ấy. "Như bây giờ."
"Chúng tôi sẽ đến trong giây lát." Alex đáp lại.
"Đến gần tôi." Lena nói với một giọng yếu ớt.
Kara bước lại và Lena nói tiếng Latinh. Không có chuyện gì xảy ra. Kara nghĩ rằng cô có thể quá yếu để phép thuật của cô hoạt động.
Edge bắn vũ khí của mình. Một tia sáng màu xanh lục chiếu vào họ trong không khí. Kara khoanh tay để chuẩn bị cho cú đánh. Nó không bao giờ đến. Tia dừng trước mặt cô ấy một thước. Lena thở một cách nặng nhọc.
Nhiều tia sáng xanh đang nhắm vào họ. Tất cả đã dừng lại. Nhưng chúng đến ngày một gần hơn. Kara gần như có thể cảm nhận được kryptonite. Bộ đồ của cô ấy sẽ ngăn tia sáng trong một thời gian, nhưng chúng quá nhiều.
Sau đó, Kara nghe thấy Super Friends bước vào phòng. Alex bắn súng của cô ấy và trúng một trong những người đàn ông. Dreamer ném một chiếc dream-lasso và kéo đi hai người đàn ông cùng một lúc. Brainy bay đến chỗ Kara và Lena.
"Đi, tôi đã có cô ấy." Brainy nói.
Kara không do dự. Cô ấy bay ngay tới Edge, và anh ta bắn lại vũ khí của mình. Lần này tia trúng ngay ngực Kara. Cô ấy bay trở lại va vào một cây cột và nó bị nứt. Cô ấy lại đứng dậy và lần này cô ấy đánh Edge bằng tầm nhìn nhiệt của mình. Anh đau đớn hét lên. Một người đàn ông đang chạy đến tấn công Brainy và Lena, và Kara đánh anh ta với hơi thở lạnh cóng của cô ấy.
"Giữ ở mức thấp!" Kara hét lên. Cô ấy thấy Brainy ngã xuống sàn với vòng tay ôm lấy Lena. Alex và Dreamer ném mình xuống sàn. Kara vỗ tay vào nhau hết sức có thể. Làn sóng âm thanh mà cô ấy tạo ra đã đẩy mọi người đàn ông đang đứng vào ngay bức tường gần nhất.
Alex và Dreamer lại đứng dậy và còng những người đàn ông bất tỉnh. Kara bước đến cạnh Edge, người đang rên rỉ trên sàn. Cô ấy đá bay vũ khí của anh ta. Cô ấy đứng trên anh.
"Đã đến lúc xem liệu Cape có đủ thứ để nghiền nát không thương tiếc hay không. Tôi sẽ giết bạn." Đôi mắt của Kara bắt đầu sáng lên. Cô ấy cảm thấy như mình đang truyền đi sức nóng mạnh nhất mà cô ấy có thể quản lý được.
"Kara ... Đừng." Giọng của Lena ở trong đầu Kara.
Kara sẽ phải giết anh ta. Anh ta sắp giết Lena. Anh ta đáng chết.
"Kara ..." Giọng nói gần hơn.
Đôi mắt của Kara như muốn bắt lửa. Cô ấy đang thở nặng nhọc. Tim cô đập mạnh và nhanh.
Edge nằm trên sàn với vẻ sợ hãi.
"Kara."
Bên cạnh cô ấy là giọng nói nhẹ nhàng của người yêu. Cô ấy cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai mình. Đôi mắt của cô ấy lại chuyển sang màu xanh lam. Cô ấy quay lại. Lena đang đứng trên đôi chân run rẩy bên cạnh cô ấy. Brainy đã giữ cô ấy lại. Lena cười với Kara. Nhịp tim của Kara chậm lại.
"KHÔNG!" Alex hét lên.
Một khẩu súng đã được bắn.
Kara quay lại và thấy Edge đang chĩa súng vào Lena. Mọi thứ diễn ra trong chuyển động chậm. Kara nhìn thấy viên đạn bay trong không khí. Không có thời gian để suy nghĩ. Cô ấy duỗi tay ra và dùng tay đánh viên đạn giống như một quả bóng bàn. Viên đạn bay về phía Edge và xuyên thẳng vào ngực anh ta. Anh ta ngã ngửa. Trên áo sơ mi của anh ta nổi lên một vệt máu đỏ lớn.
Kara quay lại và bắt gặp Lena ngay trước khi cô bất tỉnh. Alex đã ở bên cạnh họ. Cô cúi xuống cạnh Edge và ấn tay vào vết thương của anh ta.
"Đưa cô ấy đến vịnh y tế." Alex nói. "Tôi sẽ đến đó ngay khi cảnh sát và xe cứu thương đến."
Kara gật đầu. Cô ấy bế Lena lên trong vòng tay và ôm cô thật chặt. Cô ấy đã bay ra ngoài qua tất cả các lỗ mà cô ấy đã tạo ra trên đường đi vào.
Khi họ bước ra ngoài không khí trong lành, Kara bay cao hơn và nhanh hơn. Cô ấy ôm chặt Lena và cảm thấy nhịp tim đang chậm lại của cô thậm chí còn chậm hơn.
"Không, không, không, không, ở lại với tôi." Kara thì thầm và bay nhanh hơn bao giờ hết.
Họ đến med bay và Kara đặt Lena xuống giường. Cô ấy áp tai vào ngực Lena. Cô không thể nghe thấy trái tim nữa. Nó đã dừng lại. Kara không biết phải làm gì. Cô ấy nhìn quanh phòng. Không có gì mà cô ấy biết cách sử dụng. Cô ấy nhìn vào bàn tay của mình và sau đó cô ấy hít vào từ từ và thở ra. Cô ấy lấy mũi của Lena giữa các ngón tay của mình và hếch cằm lên và thổi không khí vào phổi của cô phù thủy hai lần. Cô ấy nắm lấy tay mình và đặt chúng vào ngực Lena.
Không quá khó. Không quá khó.
Sau đó cô nhấn xuống và lặp lại. Bấm tim 30 lần rồi lại thở máy.
Lặp lại.
Nhấn. Nhấn. Nhấn. Thổi.
Lặp lại.
Nhấn. Nhấn. Nhấn. Thổi.
Kara không biết cô ấy đã ở đó bao lâu khi Brainy và Alex đến. Cô ấy đã mất hết cảm giác về thời gian và địa điểm. Tất cả những gì cô ấy biết là cô ấy phải giữ cho trái tim bơm máu. Alex lấy một ống tiêm thứ gì đó và ấn vào đùi Lena. Brainy lấy máy khử rung tim ra.
"Di chuyển Kara." Alex nói.
Kara bước lùi về phía sau không thở. Cô ấy nhìn thấy tình yêu của cuộc đời mình đang vô hồn trên bàn khi Brainy sốc tim cô. Cơ thể rung chuyển và không có gì xảy ra. Brainy sạc máy khử rung tim một lần nữa và khiến cô bị sốc lần thứ hai. Sau đó, Kara nghe thấy nó. Trái tim. Nó đã đập một lần nữa. Kara thở ra và bắt đầu khóc.
Cô ấy đến chỗ Lena và nắm lấy tay cô. Alex kết nối Lena với màn hình và đeo mặt nạ dưỡng khí lên mặt cô. Máy cho thấy mạch của cô vẫn ổn định.
"Bạn đã làm tốt Kara." Alex nói. "Bạn đã giữ cho cô ấy sống."
"Cô ấy đã hôn mê bao lâu?" Brainy hỏi.
"Kể từ khi chúng tôi đến đây." Kara trả lời với nước mắt chảy dài trên má. Cô ấy không để Lena đi bằng mắt hay tay của mình.
"Nhưng bạn đã rời bỏ chúng tôi 30 phút trước." Alex nói. "Thật là một phép màu khi cô ấy sống sót."
"Tôi chỉ làm những gì bạn đã cho tôi thấy." Kara nói.
"Kara, không ai có đủ sức mạnh để làm những gì bạn đã làm. Cô ấy còn sống bởi vì bạn là chính bạn. Bạn đã cứu mạng cô ấy ".
Kara ậm ừ đáp lại. Không quan trọng bằng cách nào cô sống sót. Điều quan trọng duy nhất là trái tim cô đang đập và cô đang thở.
Alex đã kết nối Lena với một IV. Cô yếu và mất rất nhiều chất lỏng.
"Cô ấy sẽ hôn mê một thời gian. Về nhà nghỉ ngơi đi Kara. " Alex nói.
"Không, tôi sẽ ở lại cho đến khi cô ấy thức dậy."
"Okay. Tôi sẽ mang cho bạn một ít đồ ăn sau ".
"Bạn cũng có thể mang một số quần áo mới cho cô ấy?" Kara nói. Mãi đến tận bây giờ, Kara mới cảm nhận được mùi từ Lena. Cô ấy biết rằng có lẽ cô đã bị mắc kẹt trên chiếc ghế đó nhiều ngày. Cô ấy không muốn Lena bị nhắc nhở về điều đó khi cô tỉnh dậy.
"Đảm bảo. Tôi sẽ lấy ngay lập tức. "
Brainy vặn vẹo có chút khó chịu.
"Tôi nghĩ đó là dấu hiệu để tôi rời đi."
Kara gật đầu và Brainy siết chặt vai cô khi anh rời đi.
Alex quay lại mười phút sau với một số quần áo DEO và khăn tắm và nước ấm.
"Tôi sẽ để lại cho bạn một mình. Tôi sẽ trở lại sau."
"Cảm ơn bạn."
Khi Alex rời đi, Kara kéo rèm cửa sổ. Sau đó, cô ấy bắt đầu cởi quần áo Lena. Cô ấy bắt đầu nhẹ nhàng với việc cởi giày và tất nhưng sau đó cô ấy nhận ra rằng cách tốt nhất để làm điều này mà không làm Lena khó chịu và làm rối loạn quá trình IV là xé quần áo ra. Kara dễ dàng xé toạc chiếc quần và áo lót và cố gắng cởi chúng ra khỏi người cô. Sau đó cô ấy nhúng một chiếc khăn vào nước ấm và bắt đầu lau phần dưới của Lena. Trong những hoàn cảnh khác nhau, điều này có thể là một bước ngoặt cho Kara. Bây giờ nó chỉ là một hành động yêu thương và quan tâm. Khi làm xong, cô ấy nhẹ nhàng mặc lại bộ quần áo DEO. Đó là một chiếc quần bó sát và Lena có lẽ sẽ ghét chúng, nhưng nó còn tốt hơn chiếc quần hôi hám mà cô đang mặc. Kara biết nhiều điều đó.
Kara xé áo và áo ngực của Lena. Cô ấy thở hổn hển khi nhìn thấy những vết bầm xanh đậm trên ngực Lena. Cô ấy đã nhấn quá mạnh. Kara đã chụp X-quang nhanh và thấy ít nhất hai xương sườn bị gãy. Kara đã làm tổn thương cô. Cô ấy nguyền rủa bản thân khi đang lau phần trên cơ thể của Lena. Khi làm xong, cô ấy cẩn thận tháo ống truyền và kết nối với màn hình rồi nhanh chóng khoác cho Lena chiếc áo mới. Sau đó, cô ấy đặt tất cả các ống trở lại. Nhìn lướt qua màn hình cho Kara biết rằng cô ấy đã kết nối đúng.
Kara ở bên cạnh Lena trong suốt thời gian còn lại của ngày. Alex đến với bữa tối. Kara ăn nó bên cạnh giường của Lena. Khi trời bắt đầu muộn, cô ấy đặt một chiếc giường khác cạnh Lena và bò lên đó. Khi nằm trên giường, cô ấy lắng nghe nhịp tim của Lena. Nghe chúng thật nhẹ nhàng nhưng khi cô ấy chìm vào giấc ngủ thì không ngon giấc. Cô ấy đã thức dậy nhiều lần để nghe lại và kiểm tra màn hình. Lena vẫn ổn định. Cơ thể của cô chỉ cần phải nghỉ ngơi và hồi phục.
Ngày 6 Thứ Hai
Vào buổi sáng, Alex đến với một ít cà phê và bữa sáng. Kara ăn, không phải vì cô ấy đói mà chỉ để có việc gì đó để làm. Khi ăn xong, cô akéo một chiếc ghế cạnh Lena và ngồi vào đó. Cô ấy nắm tay Lena trong tay và tựa đầu vào nó.
"El Mayarah." Cô thì thầm. "Rao, anh phải thức dậy. Anh không biết mình sẽ làm gì nếu không có em. Tôi cần bạn. Khap zhao rrip, Lena. Rrip nahn tôi ehl. Zhgamem. * "
"Bạn biết..."
Kara ngẩng đầu lên và thấy đôi mắt mờ xanh của Lena đang nhìn cô. Lena từ từ kéo mặt nạ dưỡng khí trên mặt mình.
"Bạn phải... dạy tôi... Kryptonese... một ngày nào đó." Lena nói với một giọng yếu ớt.
Cảm giác như sức nặng trên vai của Kara được nâng lên. Kara cúi xuống và hôn lên trán Lena.
"Bạn muốn học Kryptonese?" Kara hỏi và mỉm cười.
Lena chỉ cười đáp lại. Sau đó cô ấy ho và méo mặt. Có vẻ như nó rất đau khi cô ấy ho.
"Này, dễ dàng. Bạn có muốn một ít nước không? " Kara hỏi và nghĩ về những vết bầm tím.
"Đúng."
"Tôi sẽ trở lại ngay."
Kara bay đi lấy nước cho Lena và quay lại ngay lập tức. Lena uống nước thành từng ngụm nhỏ.
"Bạn cần nghỉ ngơi." Kara nói.
Lena gật đầu.
"Ở lại với tôi?" Lena hỏi.
"Luôn luôn."
Lena lại chìm vào giấc ngủ và Kara ở lại với cô. Cô ấy sẽ luôn ở bên cạnh cô. Không gì có thể thay đổi được điều đó. Kara nắm tay Lena giữa tay cô ấy và cô thì thầm những lời cô ấy vô tình nói ra mỗi khi Lena bắt cô ấy 'đến'.
"Mayarahke khap."
* Anh yêu em, Lena. Bạn là mặt trời của tôi. Trở lại.
---------------------------------------------------
P11: I'm not human
Kara
Kara ngồi cạnh Lena và nhìn cô ngủ. Tuần vừa qua giống như một năm. Đầu tiên, cô ấy bị trúng đạn và đã hôn mê trong vài ngày. Cô ấy không nghĩ về điều đó quá nhiều. Cô ấy đã ra ngoài trước đó, điều khó khăn lần này là biết rằng Lena đã lo lắng cho cô ấy. Nhưng sau đó Lena đã bị bắt cóc. Đó thực sự là tuần tồi tệ nhất trong cuộc đời của Kara và nó vẫn có những khoảnh khắc đáng kinh ngạc. Kara nghĩ về cuộc làm tình với Lena. Nó không giống như cô ấy đã từng trải qua. Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy gần gũi như thế này với một ai đó. Kara đã thực sự kết nối với Lena như chính con người của cô ấy. Cô ấy nghĩ về cuộc trò chuyện của họ trong đám cưới của Alex và Kelly.
"Này, có chuyện gì thế?" Lena nói và cúi xuống bàn.
"Tôi được cho là người mạnh nhất trên trái đất, nhưng tôi nghĩ rằng tôi thực sự là người yếu nhất." Kara nói.
"Bạn đang nói về cái gì vậy?" Lena hỏi. Bàn tay của cô gần với Kara, như muốn nắm lấy nó.
"Cô Grant." - Kara nói và nắm lấy bàn tay của mình và đưa nó lên trán. "Kính của tôi." Kara thở dài. "Tôi có những bài phát biểu truyền cảm hứng để mọi người sống cuộc sống tốt nhất của họ. Nhưng cô ấy đúng. Tôi quá sợ hãi khi phải sống cuộc sống của riêng mình ".
"Không, không đúng, Kara." Lena nói và lắc đầu. Tay cô vẫn đặt trên bàn chờ Kara. Kara nghĩ về việc nắm lấy nó nhưng không.
"Nó là. Cả cuộc đời tôi, tôi đã trốn sau cặp kính này. Nó đã cản trở mọi công việc mà tôi từng làm, và mọi thứ tôi từng muốn làm, mọi mối quan hệ, mọi tình bạn ". Kara chỉ vào Lena.
"Có lẽ chúng ta đã có một con đường gập ghềnh." Lena nói và mỉm cười. Kara gật đầu.
"Tôi nghĩ việc che giấu con người mình là lý do khiến tôi không thể vượt qua vật tổ can đảm. Tôi đã tạo ra Supergirl vào đêm đó bởi vì ý nghĩ cứu chị gái tôi khi chính tôi đã quá kinh hãi. " Kara nói.
"Hãy nhìn xem, bạn đã có cả cuộc đời của mình, mọi người nói với bạn rằng bạn phải là ai và rằng nếu bạn không che giấu con người thật của mình thì mọi người sẽ bị tổn thương. Ý tôi là, thật khó để vượt qua những vết thương lòng như vậy. Khi Lillian nói với tôi rằng về cơ bản bà ấy đã lập trình ma thuật từ tôi khi còn nhỏ, tôi cảm thấy bị tàn phá. Nhưng tôi đã bị tàn phá bởi vì tôi nhận ra rằng tôi không có cơ hội để lớn lên trở thành con người mà tôi đáng lẽ phải trở thành. Và tôi nghĩ đối với bạn cũng vậy ".
Ánh mắt họ chạm nhau và cảm giác như họ thực sự hiểu nhau.
"Đối với tôi," Lena đứng lên khỏi ghế, Kara cũng làm như vậy và họ bắt đầu bước đi, "nó luôn là về việc bảo vệ tên Luthor. Bạn biết đấy, tôi đã cố gắng làm cho cái tên đó đại diện cho một điều gì đó tốt đẹp để cố gắng trở thành con gái thực sự của mẹ tôi. "
Kara nhìn Lena.
"Cuộc sống của tôi luôn bị đóng khung bởi một người khác." Lena tiếp tục. "Mãi cho đến khi Lillian nói với tôi sự thật, tôi mới nhận ra rằng tôi đã không sống cuộc sống của chính mình."
Họ nhìn nhau.
"Và cuối cùng, bây giờ là tôi." Lena dừng lại và quay lưng lại với Kara. "Và nó cảm thấy tuyệt vời."
"Tôi thậm chí không biết cảm giác đó sẽ như thế nào đối với tôi." Kara nói. "Kết nối với ai đó như toàn bộ bản thân tôi." Cô ấy tự gãi vào cổ mình.
"Để không sợ hãi, chỉ là con người của tôi." - Kara nói và nhìn xuống.
"Có vẻ như nó có thể được trao quyền." Lena nói và đôi mắt ngọc lục bảo của cô nhìn thẳng vào Kara. Kara nghĩ về những gì Lena nói.
"Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi để bản thân chỉ là con người của tôi và ai đó bị tổn thương?" Kara bắt gặp ánh mắt của Lena. Cô ấy sẽ không bao giờ đặt bất cứ ai vào nguy hiểm đó. Đặc biệt không phải Lena.
"Không phải lúc nào bạn cũng có thể là vị cứu tinh của chúng tôi, Kara." Lena nói. "Bạn tỏa sáng ánh sáng của mình và truyền cảm hứng cho những người khác để họ tỏa sáng. Lời nói của bạn, không phải của tôi. Nếu ai đó đến, nếu họ cố gắng gây rối với gia đình này, thì chúng ta sẽ cùng nhau xử lý họ. El Mayarah. " Lena mỉm cười.
Kara bỏ kính xuống, cô ấy bắt đầu khóc. Lena nói tiếng Kryptonese khiến việc này khó hơn rất nhiều.
"Này, này. Không sao đâu." Lena bước đến gần cô ấy và nắm lấy vai cô ấy.
Kara thở dài và nhìn lên Lena.
"Trong số tất cả những người bạn mà tôi từng có," Kara thở hổn hển. Cô ấy phải nói 'bạn bè', cô ấy không biết phải dùng từ gì cho Lena. "Bạn đã thúc đẩy tôi nhiều nhất, thách thức tôi nhiều nhất."
Đôi mắt của Kara đi từ mắt Lena đến môi và trở lại mắt cô. Khao khát được hôn cô gần như đã phá vỡ Kara. Lena kéo cô ấy vào một cái ôm thật chặt và khoảnh khắc đó không còn nữa.
"Bạn đã khiến tôi trở thành một người tốt hơn." Lena nói qua vai Kara và thở dài. "Cảm ơn bạn."
Họ đã rời nhau. Kara thở ra và cả hai cùng lau khô nước mắt. Đã đến lúc phải nói lời chia tay với các cặp đôi mới cưới. Lena vươn tay đỡ Kara, nhưng Kara đã lùi lại. Cô ấy không thể. Cô ấy biết rằng cô ấy phải lùi lại. Cô ấy phải đặt một khoảng không gian giữa cô ấy và Lena.
"Ồ, bạn ổn chứ?" Lena hỏi.
"Vâng, tôi ổn." Kara đã nói dối.
Lena quay lưng bước đi để tham gia cùng những người khác. Kara bắt đầu đi sau và đeo kính vào nhưng sau đó cô ấy dừng lại. Cô ấy tháo kính của mình và cẩn thận đặt chúng xuống một cái thùng. Cô ấy nhìn lên gia đình mình và bước đến tham gia cùng họ. Cô ấy đã đưa ra quyết định của mình.
Đó là khoảnh khắc mà cô ấy đã chọn mình hơn Lena. Nó đã khiến cô ấy đau lòng. Nếu cô ấy biết những điều mà bây giờ cô ấy biết gì. Cô ấy đã có thể có cả hai, ngay từ giây phút đó.
Alex vào phòng lúc ăn trưa. Trông cô có vẻ mệt mỏi. Kara biết tuần trước này cũng rất khó khăn đối với cô. Dành cho tất cả mọi người.
"Cô ấy thế nào rồi?" Alex hỏi.
"Cô ấy đã tỉnh được một lúc. Cô ấy uống nước và nói chuyện một chút rồi lại ngủ thiếp đi ".
"Tốt, cô ấy có vẻ bình thường?"
"Ý bạn là gì?"
"Cô ấy đã bất tỉnh được 30 phút. Não của cô ấy có thể đã bị thiếu oxy ".
Kara hoàn toàn không nghĩ về điều đó. Cô ấy đã quyết tâm giữ cho trái tim của cô đập đến mức cô ấy không bao giờ nghĩ về những thiệt hại lâu dài mà một cơn ngừng tim có thể gây ra. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không giống với Lena khi cô tỉnh dậy? Kara có còn yêu cô không? Kara biết rằng cô ấy sẽ làm được. Đây là tình yêu Krypton. Nó đã được là.
"Chúng tôi phải chụp MRI não của cô ấy khi cô ấy thức dậy." Alex nói.
"Okay." Kara cảm thấy lo lắng.
"Tôi cá là cô ấy không sao. Bạn đã giữ cho trái tim luôn bơm máu ".
Kara ậm ừ.
"Tôi sẽ đi lấy cho chúng tôi thứ gì đó để ăn và một ít cà phê." Alex nói. "Lần sau khi cô ấy thức dậy hãy cố gắng cho cô ấy ăn một cái gì đó. Giống như một loại sữa chua. "
Alex quay lại mười lăm phút sau. Cà phê có hương vị tuyệt vời, ngay cả khi nó được pha từ máy. Họ ngồi xuống xa Lena hơn một chút để không làm phiền cô.
"Tôi đã nói chuyện với cảnh sát trước đó và họ đã giam giữ Edge, anh ấy sẽ sống sót và dành phần còn lại của cuộc đời mình trong tù." Alex nói và cắn một miếng sandwich của cô.
Kara không biết liệu cô ấy có quan tâm nếu anh ta sống sót hay không. Lena đã ngăn cô ấy giết anh ta và sau đó cô ấy gần như đã làm vậy.
"Những gì bạn đã làm với anh ta, và hai người đàn ông khác không xác định bạn, Kara. Tôi biết bạn. Bạn không phải là một kẻ giết người ".
"Lý do duy nhất mà tôi không giết Edge là vì Lena. Cô ấy đã nói với tôi bằng sức mạnh cuối cùng của cô ấy là không đượclàm vậy ".
"Cô ấy cũng biết bạn."
Kara gật đầu. Lena đã biết cô ấy. Cô có lẽ là người hiểu rõ cô ấy nhất. Thậm chí còn tốt hơn Alex.
"Bạn có muốn nói về tuần rồi không?" Alex nói.
"Đó là địa ngục và thiên đường cùng một lúc. Tôi thực sự không biết phải cảm nhận gì về nó ".
"Vậy thì hãy bắt đầu với thiên đường. Hãy kể cho tôi nghe về bạn và Lena. "
"Bạn thực sự muốn biết?"
"Em là em gái của tôi, Kara." Alex nói và mỉm cười. "Tất nhiên, tôi muốn biết. Có thể không phải là tất cả các chi tiết nhưng tôi muốn biết bạn cảm thấy thế nào ".
"Tôi yêu cô ấy. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây. Khi tôi ở bên cô ấy, mọi thứ khác như biến mất. Giống như chỉ có hai chúng ta và đó là tất cả những gì quan trọng. Và cô ấy nhìn thấu tôi. Giống như cô ấy biết điều gì đó đang làm phiền tôi và cô ấy gọi tôi ra về. Giống như khi cô ấy trở về nhà từ Nhật Bản. Tôi không muốn nói cho cô ấy biết về sự nguy hiểm mà cô ấy đang gặp phải, nhưng cô ấy sẽ không làm vậy ".
"Bạn biết đấy với lịch sử giữa hai người, tôi không ngạc nhiên. Lena cần sự trung thực. Bạn phải luôn nói cho cô ấy biết sự thật ".
"Tôi biết. Nhưng thật khó khi tôi nghĩ nó có thể làm tổn thương cô ấy ".
"Bạn có biết khi nào tôi nhận ra rằng cô ấy thực sự yêu bạn?"
"Không?"
"Đó là khi bạn ở Phantom Zone. Cô ấy suy sụp hoàn toàn. Chúng tôi đã tìm ra cách để đưa bạn về nhà với viên pha lê mà bạn tạo ra. Chúng tôi cần DNA của bạn. Nhưng chúng tôi cũng đã vô tình giải phóng một số bóng ma mà chúng tôi phải bắt, và chúng tôi cũng có thể sử dụng pha lê trên chúng. Đó là một cuộc đấu tranh giữa việc cứu bạn hay cứu vô số người khác ".
"Dễ dàng, cứu những người khác."
"Đúng, nhưng Lena muốn đưa bạn về nhà. Cô ấy nghĩ rằng đó là lỗi của cô ấy mà bạn đã kết thúc trong vùng ma quái. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy, cho đến một tuần trước khi bạn bị đánh gục. "
Kara không nói gì. Đó không phải lỗi của Lena. Cô ấy không muốn cô tin điều đó hoặc cảm thấy tội lỗi về điều đó.
"Kết cục là tôi lấy viên pha lê từ cô ấy." Alex nói. "Bởi vì tôi biết đó là điều bạn muốn. Và tôi nghĩ rằng Lena cũng biết điều đó. Cô ấy đã rất nhẹ nhõm khi chúng tôi tìm thấy bạn. Và bạn biết đấy, chúng tôi không thể làm được điều đó nếu không có cô ấy. Cô ấy đã cứu bạn rất nhiều lần. Cô ấy luôn đặt bạn lên hàng đầu. Ngay cả khi cô ấy không biết bạn là Supergirl. Tôi nghĩ cô ấy đã luôn yêu cả hai bạn. Dù sao, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy khi tôi lấy viên pha lê tôi đã biết. Cô ấy thực sự yêu bạn. "
Kara thở dài.
"Tôi chỉ ước mình biết hồi đó. Có lẽ mọi thứ đã có thể khác ". Kara nói.
"Nhưng Kara, bạn đã biết. Bạn đã định hôn cô ấy khi về đến nhà. Bạn nghiêng người sau khi ôm cô ấy. Tôi đứng ngay giữa. Nó rất khó xử ". Alex nói và nhếch mép.
"Chà, ở Phantom Zone, tôi đã phải giữ lại một số kỷ niệm vui vẻ và tôi nghĩ về tất cả các bạn. Và cô ấy ngày càng xuất hiện nhiều hơn khi tôi ở đó lâu hơn. Tôi không nghĩ rằng tôi nhận ra nó có ý nghĩa gì cho đến khi tôi ôm cô ấy vào lòng. Và tôi ... tôi muốn hôn cô ấy, nhưng bạn đã ở đó, và tôi không biết cô ấy cảm thấy gì. Vì vậy, tôi lạnh lùng. Và sau đó cô ấy rời đi để tìm kiếm mẹ mình và Nyxly xuất hiện. Không có thời gian cho tình yêu. Và nhịp tim của cô ấy bắt đầu khác đi vì cô ấy đã học được câu thần chú đó. Tôi đã nghĩ đến việc nói với cô ấy trong đám cưới của bạn nhưng rồi cô Grant gọi, và tôi phải lựa chọn. Hãy sống như chính tôi hoặc ở ẩn và dành cơ hội cho Lena. Và tôi đã chọn tôi ".
"Bạn đã chọn đúng Kara. Bạn phải là chính mình, thực tế, trước khi bắt đầu điều gì đó với người khác. Bạn phải biết Kara là ai khi bạn thực sự có thể sống như Kara. Bạn và Lena luôn có ý nghĩa như vậy. Đó là điều không thể tránh khỏi. Nó không phải là thời điểm thích hợp trước đây. Nhưng nó là bây giờ. Có lẽ hai người đã phải trải qua ngần ấy năm thử thách mới thực sự hiểu nhau ".
"Đúng. Bạn có thể đúng. "
Kara nhìn Lena. Nó không bao giờ là một câu hỏi nếu họ có kết thúc với nhau hay không. Câu hỏi luôn là khi nào. Kara biết điều đó ngay bây giờ.
"Vậy còn cái quái gì nữa?"
"Tôi không chắc mình muốn nói về nó ngay bây giờ. Tôi biết rằng tôi phải xử lý nó nhưng không phải bây giờ ".
"Tốt rồi."
Kara nhìn chị gái mình. Đối với Alex, cô ấy luôn cảm thấy mình như một đứa em gái nhưng hôm nay thì không. Giống như tất cả những năm tháng ở Ma Khu khi cô ấy còn là một đứa trẻ đột nhiên bị cộng thêm tuổi và cô ấy cảm thấy mình già hơn bao giờ hết. Lớn hơn và đầy hiểu biết về bản thân.
"Alex." Kara nói.
"Ừ?"
"Cảm ơn bạn. Cho tất cả. Vì đã luôn ở bên tôi. "
"Đó là những gì chị em gái dành cho."
Alex ôm Kara một cái thật lâu và sau đó cô để cô ấy một mình với Lena. Alex có một số việc phải làm. Kara còn rất nhiều việc phải làm. Số giờ cô ấy đã làm công việc của mình trong tuần này thật dễ dàng để đếm. Kara nghĩ về việc lấy máy tính của mình. Sau đó cô ấy có thể làm một số công việc ở đây. Nhưng cô ấy không muốn rời xa Lena. Sau đó, nó xảy ra với Kara, cô ấy có một thư ký. Cô ấy gọi cho Sandra.
"Cô Danvers, rất vui khi được nghe từ cô." Sandra nói khi cô ấy trả lời điện thoại.
"Xin chào Sandra." Kara nói. "Tôi đang ở DEO, bạn có thể mang máy tính xách tay cho tôi được không?"
"Tất nhiên, cô Danvers. Còn gì nữa không?"
"Không có, nó rất tốt."
"Bạn có phiền tôi hỏi cô Luthor đang làm như thế nào không?"
"Không sao đâu. Cô ấy ổn định nhưng đang ngủ. "
"Tốt. Tôi sẽ đến ngay."
Kara lại ngồi xuống cạnh Lena. Cô vẫn đang ngủ. Kara nắm lấy tay Lena. Đó là một lời nhắc nhở về những gì cô đã hy sinh cho Kara. Nó chứa đầy những vết sẹo, và chúng sẽ luôn nhắc nhở Kara về những gì họ dành cho nhau. Cô ấy sẽ luôn là một vết sẹo trên da của Lena, cảm giác vừa an ủi vừa đáng sợ. Điều này là vĩnh viễn. Nếu họ chia tay, Lena sẽ vẫn được nhớ đến cô ấy mỗi khi cô nhìn vào bàn tay của mình. Kara không thể để điều đó xảy ra. Bất cứ điều gì đứng trước họ, cô ấy sẽ chiến đấu vì Lena. Cô ấy sẽ không bao giờ rời bỏ cô. Những vết sẹo đó là dấu son cho tình yêu của họ.
Những vết sẹo không bao giờ được lên kế hoạch để có, nhưng chúng là không thể tránh khỏi.
Cũng giống như Kara và Lena.
Sandra đến sau 30 phút với máy tính của Kara. Kara ngồi xuống bàn và bắt đầu làm việc. Cô ấy đã phải trải qua nhiều điều. Cô ấy đã bỏ lỡ hơn một tuần ở nơi làm việc. Kara biết rằng cô Grant đã thuê cô ấy trên cơ sở rằng cô ấy là Siêu nhân nữ (Kara knew that Ms Grant hired her on the premises that she was Supergirl), vì vậy cô ấy không cảm thấy quá tệ về điều đó. Nhưng Kara vẫn muốn làm điều tốt. Khi cô ấy đã làm việc được khoảng hai giờ, cô ấy nghe thấy tiếng Lena di chuyển. Kara đã ở bên cạnh cô ngay lập tức.
"Này, bạn tỉnh rồi à?" Kara nói khi đôi mắt xanh lục của Lena mở ra.
Lena gỡ bỏ mặt nạ của mình.
"Tôi ở đây bao lâu rồi?" Lena hỏi.
"Khoảng một ngày." Kara đáp lại và cảm thấy thật tuyệt khi nghe Lena nói chuyện. "Bạn có cần gì không? Nước? Món ăn?"
"Vâng."
"Tôi sẽ lấy cho bạn một ít nước và sữa chua." Kara rời đi nhưng cô ấy không đi lâu.
Lena ngồi dậy trên giường khi Kara quay lại. Cô đã lấy ống ra khỏi cánh tay của mình. Kara đặt bát sữa chua và chai nước xuống bàn. Lena cố gắng bước ra khỏi giường.
"Chờ đã, để tôi giúp bạn." - Kara nói và ôm chặt lấy eo Lena.
"Tôi phải cố gắng tự đi bộ." Lena nói.
"Yes, nhưng bạn vẫn có thể sử dụng tôi làm chỗ dựa." Kara nói.
Lena càu nhàu nhưng vòng tay qua người Kara, người hơi cúi xuống. Họ bước đến bàn và Kara đỡ Lena ngồi xuống.
"Bạn đã thay quần áo của tôi?" Lena hỏi.
"Đúng."
"Cảm ơn bạn." Lena đỏ mặt.
"Không có gì cả. Nhưng tôi đã xé quần áo của bạn nên tôi đã vứt chúng đi ".
"Tốt, dù sao thì tôi cũng không bao giờ muốn sử dụng chúng nữa." Lena nói.
Lena bắt đầu ăn sữa chua với tốc độ chậm. Kara không chắc phải nói gì. Điều duy nhất cô ấy thực sự muốn làm là giữ lấy Lena và không bao giờ buông tay.
"Bạn có muốn nói về tuần rồi không?" Cuối cùng thì Kara hỏi.
"Có và không." Lena trả lời. "Tôi không muốn nói về nó ở đây. Nhưng tôi cần phải nói chuyện với bạn về nó. Tôi nghĩ điều quan trọng là chúng ta phải xử lý những gì chúng ta đã trải qua. "
"Bạn đúng. Tôi biết tôi không phải lúc nào cũng giỏi trong việc nói với bạn những điều, nhưng tôi cố gắng, và tôi sẽ làm được. Tôi muốn kể cho bạn nghe về Phantom Zone sau ".
"Tốt, sau đó chúng ta nói chuyện khi chúng ta về nhà."
Nhà. Cô nói nó giống như ngôi nhà chung của họ. Nhưng một lần nữa, gần đây họ đã ở bên nhau hầu hết thời gian trong căn hộ của Lena.
"Bạn phải chụp MRI trước khi chúng ta rời đi." Kara nói.
"Tại sao?" Lena hỏi.
"Bạn đã gần như chết trong 30 phút."
"Tôi là gì?"
"Tôi đã phải ép tim cho đến khi Alex và Brainy đến và khiến bạn sống sót".
"Bạn đã ép tim trong 30 phút?
"Đúng."
"Không người nào có thể làm được điều đó Kara."
"Tôi không phải là con người."
"Không, bạn không phải. Bạn còn hơn thế nữa ".
Đôi mắt xanh lục của Lena tràn đầy tình yêu, và ánh mắt ấy xuyên thẳng qua Kara. Nó gần như không thể chịu nổi khi bắt gặp ánh mắt của cô. Cô ấy nghĩ rằng cả hai đều hơn. Không ai trong số họ sẽ còn sống nếu không có người kia.
"Điều đó giải thích tại sao tôi hơi đau ở ngực." Lena nói.
"Tôi xin lỗi. Tôi đã đẩy mạnh quá ". Kara nói.
"Không Kara. Khi bạn làm đúng, nó sẽ bầm tím. Mọi người thậm chí còn bị gãy xương sườn vì điều đó ".
"Bạn có ít nhất hai xương sườn bị gãy. Tôi xin lỗi." - Kara nói và nhìn xuống bàn.
"Này Sunshine, không sao đâu." Tay Lena đặt dưới cằm Kara và đưa tay lên để Kara có thể nhìn vào mắt Lena. "Xương sườn đang lành. Bạn đã giữ cho tôi sống Kara. Bạn đã cứu mạng tôi. Đó là tất cả những gì quan trọng ".
Lena đặt tay xuống bàn và Kara nắm lấy nó. Cô ấy thích cảm giác làn da của Lena đối với làn da của cô ấy. Cô ấy để ngón tay trỏ của mình nghịch ngợm trong lòng bàn tay Lena, theo những vết sẹo. Lena ăn phần sữa chua còn lại của mình bằng tay còn lại.
"Có điều gì khác bạn cần trước khi tôi đưa Alex đi chụp MRI không?" Kara hỏi.
"Tôi thực sự cần đi vệ sinh. Bạn có thể giúp tôi ở đó không? "
"Tất nhiên rồi."
Kara giúp Lena vào phòng tắm và sau đó quay trở lại vịnh y tế trước khi cô ấy gọi cho Alex. Chị gái Danvers đến ngay sau đó.
"Tôi rất vui khi thấy bạn tỉnh táo, Lena." Alex nói và kéo cô vào lòng. Lena nhăn mặt vì đau đớn.
"Hey! Hãy cẩn thận với cô ấy! " Kara nói. "Cô ấy bị gãy nhiều xương sườn."
"Ôi chết tiệt, tôi không biết. Bạn có muốn gì cho cơn đau không? "
"Yeah, rượu whisky. Bạn có chút nào không?" Lena nói với một nụ cười, nhưng Kara tự hỏi liệu cô có thực sự không có ý đó hay không.
"Không xin lỗi. Không phải ở đây nơi làm việc. " Alex nói.
"Đừng bận tâm, tôi sẽ lấy nó khi về đến nhà. Bạn sẽ để tôi rời đi đúng không? " Lena hỏi.
"Miễn là MRI tốt, bạn có thể rời đi bất cứ khi nào bạn muốn."
"Tốt. Hãy giải quyết vấn đề này sau đó. "
Họ đến máy quét MRI và Lena nằm xuống giường. Alex đã chuẩn bị cho Lena và đưa cô một cặp bảo vệ thính giác.
"Việc này sẽ mất một chút thời gian và có thể hơi khó chịu." Alex nói.
Lena gật đầu.
"Chúng tôi sẽ ở ngay bên ngoài, được không? Chỉ cần gọi cho tôi nếu có bất cứ điều gì. " Kara nói.
Vâng." Lena trả lời.
Kara cúi xuống Lena và hôn nhẹ lên cổ.
"Tôi yêu bạn." Kara nói.
"Yêu bạn, Sunshine." Lena trả lời.
Alex nhếch mép cười và Kara đấm nhẹ vào tay cô khi họ rời khỏi phòng.
"Bạn biết bạn có thể làm gãy xương của tôi khi làm điều đó."
Kara nhìn X-quang cánh tay của Alex.
"Bạn ổn."
Hai chị em cười toe toét với nhau.
Kara và Alex đợi bên ngoài trong khi Lena chụp MRI. Khi nó được thực hiện, họ vào phòng một lần nữa. Alex kéo một chiếc máy tính lên và bắt đầu xem những bức ảnh từ quá trình quét. Kara giúp Lena ra khỏi máy quét.
"Hãy để tôi xem kết quả." Lena nói.
Alex cho Lena xem những bức ảnh. Kara đã lén nhìn nhưng tất cả những gì cô ấy có thể thấy là một bức tranh xám xịt trong não của Lena. Cô ấy không biết điều đó là tốt hay xấu.
"Tôi không phải là chuyên gia nhưng nó có vẻ tốt, phải không?" Lena nói.
"Vâng, tôi không thấy thiệt hại gì cả." Alex nói. "Bạn rõ ràng có thể đi."
Kara mỉm cười. Cô ấy thực sự muốn đưa Lena về nhà.
"Tôi sẽ lấy máy tính của mình và sau đó tôi sẽ đưa bạn về nhà." Kara nói.
Kara đã ở bên cạnh Lena ngay sau khi cô ấy lấy máy tính của mình. Cô ấy bế Lena lên một cách cẩn thận, nhưng Lena có vẻ không ổn.
"Không, điều đó sẽ không hiệu quả đâu Kara." Lena nói. "Nó đau quá."
"Tôi xin lỗi." Kara nói.
"Đừng như vậy. Hãy gọi taxi thôi. "
Họ gọi một chiếc taxi và khi nó đến, họ đến căn hộ của Lena.
"Tôi sẽ gọi một số bữa tối." Kara nói. "Đồ Ấn Độ ổn chứ?"
"Chỉ khi bạn gọi bánh mì Naan." Lena nói và mỉm cười.
"Tất nhiên rồi."
Kara gọi một số thức ăn. Họ ngồi xuống chiếc ghế dài.
"Tôi có thể lấy cho bạn một thứ được không? Thuốc giảm đau hay rượu whisky? "
"Thuốc giảm đau sẽ tốt."
Kara lấy cho Lena một viên thuốc và một cốc nước. Lena nuốt nó và ngả người ra ghế dài.
"Khi tôi ở trong Phantom Zone." Kara bắt đầu. Cô ấy nghĩ rằng tốt nhất là nên bắt đầu ngay lập tức.
Lena nhìn cô ấy với đôi mắt màu ngọc lục bảo và chúng chứa đầy lòng trắc ẩn và những gì trông giống như một ý chí thấu hiểu.
"Trời lạnh quá, và tôi rất sợ. Cảm giác như mọi thứ tốt đẹp đang biến mất. Tôi luôn cố gắng trở nên vui vẻ và tích cực vì đó là điều tôi được dạy để trở thành. Khi tôi được gửi đến trái đất này, cha mẹ tôi đã nói với tôi rằng tôi phải sống tích cực vì lợi ích của Kal. Và cố gắng vui về hành tinh mới mà mình đặt chân đến. Tôi đã phải cố gắng để thấy tốt trong mọi thứ. Không gây hại và luôn luôn bảo vệ. Khi tôi trở thành Supergirl, tôi đã cố gắng làm theo điều đó. Không bao giờ cố ý giết người. Nhưng Phantom Zone đã lấy đi thứ gì đó từ tôi. Nó khiến tôi trở nên đen tối hơn. Cảm giác mà bóng ma làm cho tôi cảm thấy, nó vẫn khiến tôi rùng mình. Nó giống như tôi không còn cảm thấy là chính mình nữa. Giống như tôi đang đánh mất một phần của mình vậy ".
Kara dừng lại và nhìn lên Lena. Cô vẫn biểu hiện như cũ. Cô đã đặt khuỷu tay mình lên lưng ghế và để đầu cô tự nhiên tựa vào tay mình như cô đã rất nhiều lần trước đây.
"Vùng Bóng ma đã lâu lắm rồi, nhưng tôi vẫn còn nhớ những gì mình đã trải qua ở đó. Tôi vẫn có bóng tối trong tôi. Tôi đã không suy nghĩ kỹ trước khi ném lại những viên đạn đó vào những người đã bắn vào bạn. " Kara tiếp tục. "Họ có thể đã bị giết. Và sau đó là Edge. Tôi đã muốn giết anh ta rất tệ. Tôi sẽ giết anh ta nếu không có anh. Bạn đã bảo vệ tôi khỏi đánh mất một phần của bản thân; bạn luôn luôn làm. Bạn đã trả lại cho tôi những gì tôi đã mất ở Phantom Zone. Bạn đã trả lại ánh sáng cho tôi ".
"Mọi người đôi khi cần một lời nhắc nhở Kara. Nó chỉ là con người. Bạn đã cho tôi rất nhiều ánh sáng trong tình bạn của chúng ta đến nỗi cuối cùng một phần trong số đó phải quay trở lại với bạn. " Lena nói và nghiêng đầu.
"Nhưng tôi không phải là con người." Kara nói.
"Không, nhưng bạn có nhân tính Kara. Điều đó không liên quan gì đến nơi bạn sinh ra ".
"Bạn đúng."
"Tôi không thể tưởng tượng được những gì bạn đã trải qua trong Vùng ma quái. Tôi đã gặp các Phantoms nhưng không giống như bạn đã làm. Biết rằng bạn đã ở đó và bạn đã có một khoảng thời gian khó khăn khiến tôi thất vọng. Tôi cảm thấy tội lỗi vì bạn bị gửi đến đó và tôi đã cố gắng rất nhiều để đưa bạn trở lại. Và khi bạn trở lại, và chúng tôi ổn, tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng tôi nên hỏi bạn về nó. Lẽ ra tôi nên để anh xử lý nó ".
"Đó không phải lỗi của bạn, Lena. Tôi ước gì tôi nói với bạn điều đó sớm hơn ". Kara nhẹ nhàng vuốt ve má Lena. "Bạn đã đưa tôi trở lại. Và tôi cũng có thể nói chuyện với bạn. Nhưng bây giờ bạn đang lắng nghe và điều đó quan trọng đối với tôi. Tôi thực sự cảm thấy như tôi có thể là tôi với bạn. Tất cả của tôi. Không chỉ Kara mạnh mẽ. Tôi có thể dễ bị tổn thương với bạn. "
Lena ngồi dậy và nắm lấy tay Kara.
"Tôi yêu tất cả các bạn, Kara. Tôi sẽ luôn ở đó chờ bạn."
"Tôi biết. Còn một điều nữa về Phantom Zone. " Kara nói.
"Okay."
"Vì vậy, khi ở đó, tôi cố gắng nghĩ về những điều khiến tôi hạnh phúc. Bạn biết đấy, để tôi không bị mất trí hay chìm trong bóng tối hoàn toàn. Và tôi đã nghĩ về Alex, Eliza, Nia, Brainy, Kelly và bạn. "
Lena gật đầu.
"Và bạn tiếp tục đến thường xuyên hơn những người khác. Và tôi đã nghĩ về chúng ta và tôi đã luôn tin tưởng vào bạn như thế nào và bạn luôn ở đó vì tôi như thế nào. Ngay cả khi bạn không biết tôi là Siêu nữ. "
"Vâng, vâng, tôi không phải là một người xấu."
"Tôi biết. Nhưng vấn đề là tôi nghĩ về bạn nhiều hơn bất cứ ai. Và khi tôi về đến nhà, và chúng ta ôm nhau, lần đầu tiên tôi cảm nhận được điều đó. Tôi thực sự muốn hôn bạn. "
"Ồ."
"Tôi chỉ nghĩ rằng bạn nên biết điều đó."
"Cảm ơn bạn." Lena nói.
"Vùng Bóng ma thật kinh khủng nhưng ý nghĩ về em khiến tôi luôn tỉnh táo và bình tĩnh. Tôi biết rằng bạn đang đợi tôi ở nhà. Và rằng chúng ta sẽ ổn thôi. Đó là tất cả mọi thứ quan trọng. "
Lena nắm lấy tay Kara và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.
"Tôi đã nói với bạn rằng việc rời bỏ bạn sau buổi dạ tiệc khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn so với ở Phantom Zone. Nhưng tuần này là tồi tệ nhất. Tôi thậm chí không biết liệu tôi có bao giờ được gặp lại em hay không. Nia mơ thấy bạn chết ".
Lena thở hổn hển.
"Cô ấy đã làm?"
"Có, và bạn đã làm. Bạn chết trước mặt tôi, tôi không thể mất em. Nhưng bạn có biết phần khó nhất là gì không? "
"Không."
"Đó là khi tôi nhận ra rằng tôi không thể nghe thấy bạn. Tôi không thể nghe thấy nhịp tim của bạn. Tôi không biết điều đó có nghĩa là bạn đã ở quá xa hay là bạn đã chết. " Kara nghĩ về cảm giác trống rỗng mà cô ấy đã cảm thấy khi không thể nghe thấy Lena. Nó đã gợi lại cho cô ấy về lần đầu tiên cô ấy bị mắc kẹt trong Phantom Zone, không biết liệu có ai sống sót hay không khi Krypton phát nổ. Cô ấy cảm thấy nước mắt từ từ chảy dài trên má.
"Tôi xin lỗi Kara." Lena nói và cô bắt đầu khóc.
"Ồ, đừng mà Sunshine." Kara lau khô nước mắt và sau đó cô ấy lại gần Lena và vòng tay ôm cô.
"Tôi làm bạn thất vọng." Lena nói.
"Bạn không bao giờ có thể làm tôi thất vọng ." Kara đặt lên trán Lena một nụ hôn nhẹ.
---------
Lena
Lena cảm nhận được đôi môi mềm mại của Kara trên trán mình. Cô rất đau lòng về những gì Kara đã trải qua trong Phantom Zone và điều đó đã giết chết cô mà Kara đã không nói về nó cho đến bây giờ. Lena nên hỏi cô ấy về điều đó. Cô nên để Kara xử lý chuyện này sớm hơn. Nó đã xảy ra hơn một năm trước. Và bây giờ cô đã khiến Kara phải trải qua những ngày tháng kinh hoàng này. Dù Kara có nói gì đi nữa thì đó là lỗi của cô. Cô đã không sử dụng câu thần chú của mình trong nhà để xe. Cô đã kết thúc nó trước cuộc họp hội đồng quản trị vì cô không chắc nó mạnh đến mức nào. Một số người trong bảng vẫn ở bên Lex và nếu họ không thể vào phòng, nó sẽ trông rất tệ.
Sau cuộc họp, cô chỉ muốn về nhà với Kara, vì vậy cô đã quên nó. Lena đã mất cảnh giác chỉ vì cô muốn nhìn thấy Kara. Cô nên sử dụng nó, không phải vì Kara đã nói với cô mà vì đó là điều mà bình thường cô sẽ làm. Cô là người đã học câu thần chú và bắt đầu sử dụng nó mỗi khi cô ở một mình. Lena đã quá quen với việc chăm sóc bản thân, cô đã làm điều đó cả đời. Giám đốc điều hành luôn mang theo một số hình thức bảo vệ. Khi cô còn trẻ, nó là bình xịt hơi cay và khi cô bắt đầu làm việc tại L-Corp, cô đã đổi nó thành súng điện (taser). Nhưng cô không còn cô đơn nữa. Cô có một người luôn trông cậy vào cô và cô có thể dựa vào. Điều đó đã thay đổi mọi thứ. Cô không bảo vệ bản thân chỉ vì lợi ích của mình nữa.
Lena vùi mặt vào vai Kara. Cô không kìm được nước mắt. Đó là một tuần dài như vậy. Đầu tiên Kara bị tổn thương và sự lo lắng đi kèm với điều đó. Nỗi đau khổ khi không biết liệu Kara có sống sót hay không và áp lực phải tìm ra một loại thuốc giải độc đủ nhanh. Sau đó, cô bị bắt cóc và đó thực sự là trải nghiệm tồi tệ nhất trong cuộc đời Lena mặc dù cô đã bị bắt cóc trước đó. Nhưng đây là một cái gì đó khác. Sự bẽ bàng và cô đơn. Phần tồi tệ nhất là không biết cô đang ở đâu. Không biết liệu Kara có đến kịp cô hay không.
Giữa những trải nghiệm khủng khiếp đó là Kara. Kara của cô. Những khoảnh khắc họ đã chia sẻ. Quan hệ tình dục dưới vòi hoa sen, quan hệ tình dục bằng miệng. Nó gần như là quá tốt để trở thành sự thật. Lena có quá nhiều suy nghĩ quẩn quanh trong đầu. Lena ngày xưa sẽ cố gắng xếp chúng vào những chiếc hộp nhỏ, nhưng bây giờ cô không thể. Cô phải nói về nó.
Lena cảm nhận được vòng tay của Kara đang ôm lấy cô. Một tay đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
"Tôi đã không sử dụng câu thần chú của mình trong nhà để xe." Lena nói.
Kara không nói gì. Lena lau khô nước mắt trên áo của Kara.
"Tôi xin lỗi." Lena nhìn lên Kara.
"Ồ, Lena, không sao đâu." Kara nói. "Tôi rất nhẹ nhõm vì bạn ổn, hầu như ổn."
Kara dựa trán vào Lena.
"Tôi nghĩ rằng tôi đã mất bạn." Kara nói.
Có một giọt nước mắt từ từ chảy trên má Kara. Lena lau khô nó bằng ngón tay và sau đó môi cô ấy theo dòng nước mắt từ mắt trở xuống.
"Tôi đang ở ngay đây Sunshine." Lena nói.
"Tôi biết." Kara nói.
Có tiếng gõ cửa. Thức ăn đã ở đây. Họ chuyển đến nhà bếp. Kara lấy hai chai bia trong tủ lạnh và mời Lena một chai, nhưng cô lắc đầu.
"Tôi không nghĩ rằng tôi nên uống với những viên thuốc." Lena nói.
"Ô đúng rồi." - Kara nói và rót một ít nước vào ly cho Lena.
Thức ăn thật tuyệt vời. Lena không biết mình đói như thế nào cho đến khi cô cắn miếng đầu tiên. Cô xé một mẩu bánh mì và đặt nó vào Tikka Masala của mình.
"Điều này thật tốt." Lena nói.
"Tôi biết, đúng không?" Kara nói. "Tôi đã tìm thấy địa điểm Ấn Độ nhỏ bé này vào ngày thứ năm trong tuần kia. Tôi đã muốn đưa bạn đến đó kể từ đó. "
Lena mỉm cười, điều này cảm thấy trong nước và vừa phải. Cô vẫn chưa hoàn thành bữa ăn của mình, sau khi ăn được khoảng một nửa thì cô đã no. Năm ngày không có thức ăn và bạn có thể nghĩ rằng bạn có thể ăn bao nhiêu tùy thích, nhưng bạn không thể.
"Bạn đã hoàn thành nó chưa?" Kara nói với miệng đầy bánh mì naan.
"Không, tôi no rồi. Vui lòng nhận lấy nó." Lena nói và mỉm cười.
Họ sẽ không bao giờ có thức ăn thừa nếu họ đã từng sống cùng nhau. Kara ăn hết và nuốt hết miếng bánh mì naan cuối cùng với cốc bia cuối cùng của mình. Kara đặt chai rượu xuống và ngồi xuống ghế. Trông cô ấy có vẻ mệt mỏi.
"Bạn có muốn tắm với tôi không?" Lena hỏi.
"Trong bồn tắm tuyệt vời của bạn? Tôi rất thích." Kara nói và mỉm cười.
Kara dọn dẹp các món ăn và Lena đi vào phòng tắm. Cô đánh răng vì cô không biết mình làm như vậy đã bao lâu rồi. Sau đó cô dội nước vào bồn và cởi quần áo DEO. Kara vào phòng tắm đúng lúc Lena đang bước vào bồn.
"Ồ Rao." Kara nói.
"Gì?" Lena hỏi.
"Em thật xinh đẹp nhưng những vết bầm tím đó ... tôi xin lỗi. Tôi rất đau lòng khi nhìn thấy chúng ".
"Hãy cởi quần áo và thay vào đó xuống nước." Lena nói và không giải quyết các vết bầm tím. Nó đau nhưng cô biết rằng cô sẽ chữa lành. Những vết bầm tím và gãy xương là kết quả của vụ bắt cóc tốt hơn những gì cô mong đợi. Cô biết rằng Kara cảm thấy có lỗi vì đã làm tổn thương cô.
Kara cởi quần áo và vào bồn sau Lena. Lena ngồi giữa hai chân và tựa lưng vào phía trước của Siêu anh hùng. Cô nhắm mắt và dựa đầu vào vai Kara. Kara cẩn thận vòng tay ôm lấy cô. Khi nước đủ cao, Lena tắt nó đi. Họ nằm yên lặng trong làn nước ấm một lúc. Lena cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ của Kara ôm lấy cô và ngay cả khi cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, cô vẫn có cảm giác cô đơn đó.
"Bạn có lạnh không?" Kara hỏi.
"Không? Nước ấm và bạn đủ nóng cho cả hai chúng ta. " Lena nói.
"Bạn đang rùng mình."
Lena đã không nhận thấy nhưng cô đã. Toàn thân cô đang rung động.
"Tôi không thể thoát khỏi cảm giác ở một mình trong nhà kho đó." Lena nói.
Kara không nói gì, cô ấy chỉ đặt một nụ hôn nhẹ lên sau đầu Lena.
"Thật là kinh khủng. Tôi ở đó càng lâu càng khó tin rằng bạn sẽ tìm thấy tôi. "
"Tôi đã làm mọi thứ có thể để tìm thấy bạn." Kara nói.
"Tôi biết bạn đã làm. Suy nghĩ đó khiến tôi phải cố nhịn bao lâu có thể. Nhưng Edge đã nói với tôi rằng bạn sẽ không bao giờ tìm thấy tôi. Tôi không biết mình đang ở đâu. Chúng tôi có thể đã ở trên một lục địa khác. Thật là lạnh. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được ấm nữa ".
Kara ôm cô lại gần hơn.
"Bạn có muốn tôi làm ấm nước hơn không?" Kara hỏi.
"Có, một chút nữa."
Đôi mắt Kara đỏ hoe, và cô ấy bắn tầm nhìn nhiệt của mình trong nước ra khỏi cơ thể Lena. Nước ấm lên.
"Bạn đã được quản lý tại Rocky Mountains. Quá xa để tôi có thể nghe thấy bạn. "
"Ở đó thật khó. Lúc đầu, tôi cố gắng giữ tinh thần sắc bén và nghĩ cách trốn thoát, để đầu óc bận rộn. Nhưng thời gian trôi qua, tôi đã tập trung hết sức vào việc giữ lại chiếc khiên của mình. Họ không thể đến được với tôi khi nó đã kết thúc. Họ bắn trực tiếp vào nó, nhưng đạn đã xé toạc. Nếu tôi có thể học cách đặt câu thần chú đó xung quanh bạn, bạn sẽ không bao giờ bị thương. "
"Câu thần chú đó thật tuyệt vời." Kara nói. "Bạn đã sử dụng nó khi tôi đến. Nó đã cứu tôi khỏi kryptonite. Em không nhớ à? "
"Tất cả đều hơi mờ nếu tôi nói thật. Tôi nhớ ngày đầu tiên khá nhiều nhưng sau đó tôi mất thời gian. Đèn luôn sáng và tôi không biết là mấy giờ. Đó là một trong những phần khó nhất, không biết là ngày hay đêm. Cuối cùng, tôi đã được xếp hạng. Phần lớn thời gian tôi ngủ gật và khi nhận thấy có nhiều người hơn trong phòng, tôi sợ hãi. Tôi đã cố gắng làm cho tấm chắn lớn hơn, nhưng tôi không thể. Tôi không có sức lực. Và sau đó tôi không thể theo kịp nữa. Tôi đã thả nó ra và trước khi bất tỉnh, tôi nghĩ về nụ cười của bạn, và nó khiến tôi ấm áp hơn ".
Những giọt nước mắt trên má Lena. Kara nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt.
"Bạn đã làm thật tuyệt vời. Bạn đã làm đúng mọi thứ ". Kara nói với miệng của mình trên má Lena. "Và tôi xin lỗi vì tôi đã không tìm thấy bạn sớm hơn. Tôi đã làm sai, tôi đã cố gắng dụ Edge ra ngoài. Tôi làm năng lượng mặt trời bùng phát để anh ấy có thể có tôi thay thế bạn. Nhưng anh ấy không bao giờ đến. Cảm giác như tôi đã mất một ngày vì sai lầm đó ".
Lena quay đầu về phía Kara.
"Bạn định truy đuổi Edge mà không có quyền hạn? Sau khi nói với tôi rằng tôi không thể đi cùng bạn? "
Kara rời tay khỏi Lena và tỏ vẻ xấu hổ.
"Đúng."
Lena cẩn thận ngồi dậy và từ từ quay lưng lại với Kara.
"Đừng bao giờ làm thế nữa." Giọng cô chắc nịch.
Kara thoáng nhìn bằng ánh mắt của cô ấy.
"Quyền hạn của bạn là thứ duy nhất khiến tôi bình tĩnh khi bạn ở ngoài đó. Tôi suýt mất bạn khi bạn có sức mạnh của mình. Tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ cảm thấy thế nào nếu bạn cố tình tiếp cận một người không có quyền hạn của mình. Nhìn thấy bạn bị thương như tuần trước là một trong những điều đáng sợ nhất mà tôi từng chứng kiến. Bạn có biết tôi đã lo lắng như thế nào không? " Lena giận dữ nói.
"Không. Hoặc có thể. Tôi đoán như tôi vậy. "
"Đúng. Bạn suýt chết. Tôi đã sử dụng khả năng của mình để cứu bạn. Tôi đã sử dụng tất cả những gì có thể, và bạn có thể sẽ không sống sót nếu trước đó bạn bị bùng phát năng lượng mặt trời. Bạn sẽ không thể sống sót nếu không có sức mạnh của mình nếu Edge đến tìm bạn. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta đưa tôi đến đó và giết cả hai chúng ta? Bạn đã nghĩ về điều đó?
"Không. Tôi không nghĩ. Tôi chỉ cảm thấy như tôi đã thử mọi thứ ".
"Bạn phải hứa với tôi rằng sẽ không bao giờ làm điều đó nữa, ngay cả khi người mà bạn quan tâm đã bị bắt."
Kara không nói gì.
"Hãy hứa với tôi nhé Kara. Chúng ta phải xây dựng điều này trên sự tin tưởng, hoàn toàn tin tưởng. Bạn phải tin tưởng vào tôi và khả năng của tôi, và tôi phải tin tưởng vào bạn và năng lực của bạn ".
"Tôi hứa." Kara nói.
"Tốt."
"Tôi xin lỗi. Đó là một sai lầm. Cả Alex và cô Grant đều nói với tôi vì điều đó. "
"Chà, bạn xứng đáng với nó. Bây giờ hãy ôm lấy tôi một lần nữa ". Lena nói và quay người dựa lưng vào Kara.
"Chúng ta tốt chứ?" Kara hỏi có vẻ lo lắng nhưng vòng tay lại ôm lấy Lena.
"Vâng, Sunshine. Chúng tôi ổn. Tôi tin bạn." Lena nói và cô cảm thấy Kara thư giãn sau lưng cô như thế nào.
Họ nằm dưới nước như thế trong im lặng. Kara nhẹ nhàng vuốt ve Lena trên vòng tay của cô ấy. Sự chạm vào của cô ấy như có điện, và cảm giác cô đơn, tức giận và lo lắng mà cô cảm thấy dần biến mất. Lena cũ sẽ giận Kara trong một thời gian dài, nhưng Lena mới đã có Kara và cô biết rằng một trong những lý do khiến họ cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết là họ đã nói chuyện và tha thứ.
"Nếu bạn ngồi dậy, tôi có thể lau cho bạn, nếu bạn muốn." Kara nói khi nước nguội dần.
"Điều đó sẽ rất đáng yêu." Lena nói và ngồi dậy trong bồn tắm.
Kara với lấy xà phòng và một miếng bọt biển. Cô ấy rút phích cắm và bắt đầu xà phòng vào lưng Lena. Lena nhắm mắt lại và tận hưởng sự đụng chạm của Kara.
"Ngửa đầu ra sau." Kara nói và Lena đã làm.
Kara gội đầu cho Lena và tay cô ấy xoa bóp da đầu cho Lena. Lena rên rỉ, cô nghĩ rằng cảm giác đó thật tuyệt. Lena không nghĩ rằng cô sẽ 'nổi hứng' vào tối nay sau những gì cô đã trải qua, nhưng sự đụng chạm của Kara khiến mọi thứ khác biến mất. Kara lấy đầu tắm và xả sạch dầu gội.
Khi đã sạch sẽ, họ rời khỏi bồn tắm và Kara lấy cho họ một cặp khăn tắm. Lena lau khô người và quấn khăn quanh người. Họ đánh răng cạnh nhau. Lena nhìn Kara trong gương. Đôi mắt xanh của cô ấy chứa đầy tình yêu và cái nhìn ấy sưởi ấm Lena từ trong ra ngoài. Họ vẫn ổn, họ sẽ luôn ổn. Lena nhổ vào chậu và đặt bàn chải đánh răng vào ly. Kara đặt bàn chải đánh răng của mình cạnh Lena. Lena cảm thấy bàn tay mềm mại của Kara đang trượt vào tay cô.
"Bạn có muốn đi ngủ không?" Lena hỏi và quay sang Kara.
"Nếu bạn muốn." Kara đáp lại và cẩn thận ấn tay Lena vào tay cô ấy.
Lena để ngón cái của mình di chuyển trên ngón cái của Kara. Cô cần chạm vào Kara. Cô muốn có cô ấy gần gũi.
"Yes." Lena nói và họ bước ra khỏi phòng tắm và vào phòng ngủ của Lena. Kara kéo rèm cửa và Lena để khăn của cô rơi xuống. Lena cảm thấy vòng tay của Kara ôm lấy cô từ phía sau. Mũi của Kara đi từ tai Lena xuống vai cô rồi lại lên.
"Bạn có muốn ngủ không?" Kara hỏi.
"Sớm thôi, tôi cần phải chạm vào bạn. Tôi cần phải cảm thấy bạn dưới bàn tay của tôi. " Lena nói và vuốt ngón tay lên cẳng tay của Kara. Kara đã xoay người Lena lại, vì vậy họ đối mặt với nhau. Lena nhìn thẳng vào mắt Kara.
"Chà." Kara nói và thả Lena ra khỏi tay cô ấy và thả chiếc khăn tắm của cô ấy xuống sàn.
Họ đã đi ngủ. Lena quay sang một bên và sau đó cô cảm thấy ngực mình đau nhói. Chắc hẳn cô đã phải tái mặt vì Kara trông có vẻ lo lắng.
"Có đau không? Nằm ngửa. " Kara nói.
"Nhưng tôi muốn chạm vào bạn. Và tôi nghĩ sẽ còn đau hơn nếu bạn ở trên tôi ". Lena rên rỉ nói.
Kara nhẹ nhàng đặt Lena xuống giường nằm ngửa.
"Tôi có thể bay, bạn biết đấy." - Kara nói và nhếch mép.
Kara rời giường và bay lượn ngay trên cơ thể Lena. Lena đưa tay lên ôm má Kara.
"Bạn có thể ở như vậy một lúc không?" Lena hỏi.
"Điều này đối với tôi tự nhiên như khi ở trên giường. Tôi có thể treo ở đây bao lâu tùy thích ". Kara mỉm cười.
"Tốt."
Tay Lena kéo Kara vào một nụ hôn. Lưỡi của họ gặp nhau và Lena giữ chặt khuôn mặt của người yêu như sợ rằng cô ấy sẽ trôi mất. Tay Lena rời khỏi má Kara và xuôi theo cổ cô ấy. Cảm giác thật tuyệt khi có làn da ấm áp của Kara dưới bàn tay của cô. Lena cảm thấy từng thớ thịt trên vai Kryptonian. Những bàn tay lang thang ra những cánh tay. Bắp tay đó. Lena theo cánh tay đến bàn tay. Các ngón tay của cô lưu thông trong lòng bàn tay của Kara trước khi cô từ từ buông tay theo cánh tay ngược lên vai và qua xương đòn. Lena để những chiếc xương được đánh dấu rõ ràng dẫn đường cho những ngón tay của cô đi xuống cái hõm nhỏ giữa chúng. Các ngón tay của cô đi xuống giữa vú và sau đó theo chúng bên dưới sang hai bên của Kryptonian và lên phía sau kéo cô ấy lại gần hơn.
Chỉ có một inch không khí giữa họ. Kara cúi xuống, trao cho Lena một nụ hôn nhẹ nhàng và chơi với những ngón tay của cô ấy trên mái tóc ẩm ướt của Lena. Bàn tay của Lena tiếp tục đặt trên lưng Kara dọc theo xương sống đến cặp mông hoàn hảo. Cô từ từ mơn trớn bên dưới của người yêu và Kara âm thầm rên rỉ. Hai tay lần mò dọc xuống hai bên bụng để Lena có thể dễ dàng đếm được 6 múi. Cô gặp phần mu ( pubes: the lower part of the abdomen at the front of the pelvis, covered with hair from puberty/phần dưới của bụng ở phía trước của xương chậu, được bao phủ bởi lông từ tuổi dậy thì) và để ngón tay của mình chơi xung quanh trong đó trước khi trượt một ngón tay xuống khe. Cô nghe thấy Kara đang nắm lấy đầu giường và rên rỉ cùng lúc. Ngón tay của cô ở ngay bên ngoài khe hở.
"Màu Kara?" Lena hỏi và nhìn lên người yêu của mình.
"Màu xanh lá." Kara nói và Lena nhìn thấy sự bình tĩnh trong mắt cô ấy.
"Tôi sẽ luồn ngón tay vào bên trong bạn. Tôi sẽ không di chuyển. Tôi chỉ muốn cảm thấy bạn. Như vậy có ổn không?"
Kara mất vài giây để trả lời.
"Yes."
Lena giữ chặt lưng Kara bằng tay còn lại và từ từ để ngón trỏ trượt vào trong. Nó ấm áp, ẩm ướt và quấn chặt lấy ngón tay Lena. Sức nóng của Kara là thứ mà Lena chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Nó giống như cô ấy có một nhiệt độ cơ thể khác nhau. Lena ấn ngón tay vào sâu hơn và cô cảm thấy Kara đang rung động xung quanh mình. Khi không thể vào sâu hơn nữa, cô ngẩng đầu lên để nhìn Kara. Cô bắt gặp ánh mắt của Kara. Chúng tối hơn bình thường. Kara thở hồng hộc. Lena từ từ rút ngón tay ra khỏi Kara.
"Tôi sẽ xuống với bạn bây giờ." - Kara nói và cẩn thận hạ mình xuống cạnh Lena.
"Bạn có ổn không." Kryptonian hỏi.
"Yes." Lena trả lời.
Đây là những gì cô cần. Để cảm nhận Kara. Cô kéo một trong những cánh tay của Kara và đặt nó dưới cổ mình. Kara trở mình và nhẹ nhàng đặt cánh tay còn lại của mình lên bụng Lena. Lena quay đầu lại và nhìn lên Kara.
"Tôi yêu bạn." Lena nói.
"Tôi yêu bạn." Kara nói lại.
Đôi mắt xanh đại dương bình yên; họ đã làm cho Lena cảm thấy an toàn. Kara vùi mũi vào cổ Lena và thở dài một hơi.
"Bạn biết gì không?" Lena nói.
"Không, gì?" Kara trả lời.
"Tôi nghĩ chúng ta cần một thời gian nghỉ ngơi. Giống như một kỳ nghỉ, hãy ra khỏi Thành phố Quốc gia ".
"Đúng vậy, điều đó thật tuyệt." Kara nói. "Hey! Em có muốn đi cùng anh để gặp Eliza không? "
"Gặp mẹ của bạn?" Lena đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
"Bạn đã gặp bà ấy trước đây."
"Đúng, nhưng sau đó chúng tôi chỉ là bạn."
"Bạn sẽ làm tốt. Vậy bạn có muốn đến Midvale với tôi không? "
"Tôi đã nghĩ như Paris hay Rome, nhưng Midvale sẽ ổn thôi." Lena cười với Kara. "Tôi rất thích đi với bạn."
"Tuyệt quá. Tôi sẽ gọi cho bà ấy vào sáng mai ". Kara nói và nở một nụ cười tỏa nắng trên gương mặt.
Lena lại ngáp và nghĩ về chúng. Ngay sau đó họ sẽ có một cuộc nói chuyện về chúng. Lena nằm trên tay Kara với hơi thở ấm áp của Kryptonian phả vào cổ cô. Ngay khi cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô nhớ ra email của cô Tanaka. Cô phải kiểm tra bài viết của cô ấy vào ngày mai. Sau đó cô chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi.
---------------------------------------------------------------
P12: What are we Kara?
Kara
Kara thức dậy lúc 7 giờ sáng. Cô ấy nhìn sang Lena đang nằm cạnh cô ấy trên giường. Cô trông mong manh nhưng vẫn mạnh mẽ như vậy. Kara nghĩ rằng Alex đã đúng trong tất cả những tuần trước. Lena là một badass, cô rất mạnh mẽ, và chắc chắn cô sẽ phá vỡ Mon-El nếu họ kết thúc trong một cuộc chiến. Kara biết rằng có Lena bên cạnh cô ấy có thể làm được mọi thứ. Họ chỉ cần phải cẩn thận hơn một chút để những gì đã xảy ra với Lena không xảy ra nữa. Nó có thể dễ dàng là cô đã bị bắt cóc. Nó chỉ là chia sẻ may mắn rằng cô ấy có những người bạn siêu cấp với cô ấy khi cô ấy bất tỉnh. Kara nghĩ về những gì Lena đã nói về việc cô ấy sẽ gặp Edge mà không có sức mạnh của cô ấy. Cô đã đúng; Lena luôn đúng. Kara sẽ không bao giờ làm điều đó với cô ấy nữa.
Kara đứng dậy và mặc một vài tấm vải, sau đó cô ấy bay ra ngoài để đi ăn sáng. Khi về, cô ấy đặt đồ ăn lên quầy rồi lại đi ngủ. Cô ấy có thể ngủ thêm một chút nữa. Họ cần nghỉ ngơi.
Lần sau khi tỉnh dậy, Kara cảm thấy bàn tay của Lena đang nhẹ nhàng vờn một lọn tóc của mình.
"Này bạn." Lena nói và mỉm cười với cô ấy.
"Buổi sáng." Kara đáp lại. "Bạn cảm thấy thế nào?"
"Một chút đau nhưng tốt hơn."
Kara nghiêng người và trao cho Lena một nụ hôn buổi sáng.
"Tôi đã mua bữa sáng."
"Bạn có?"
"Vâng, tôi đã thức dậy sớm hơn và ra ngoài và mua bữa sáng cho chúng ta nhưng sau đó tôi trở lại giường."
"Sự lựa chọn tốt."
Lena bò lên trong vòng tay của Kara, cô đã hoàn toàn phù hợp ở đó. Cảm giác thật tuyệt khi có cô gần gũi. Cả hai chỉ nằm đó trong vài phút cho đến khi Kara nghe thấy những âm thanh nhỏ phát ra từ dạ dày của Lena.
"Bạn đang đói." Kara nói.
"Bạn đang gian lận." Lena nói. Nhưng rồi bụng cô phát ra âm thanh chắc chắn không cần siêu thính.
"Nào, chúng ta ăn nào." - Kara nói và rời giường.
Họ mặc quần áo và Lena vào phòng tắm trước khi vào bếp. Kara lấy bữa sáng đã mua ra và bắt đầu pha một ít cà phê. Lena ngồi xuống bàn.
"Tôi phải gọi cho Jess để thông báo cho cô ấy biết rằng tôi ổn và tôi sẽ không đến văn phòng cho đến thứ Hai." Lena nói.
"Sure." Kara nói và bắt đầu ăn bánh mì của mình. "Bạn có muốn tôi lấy thứ gì đó ở L-Corp cho bạn không? Tôi cần phải đi để lấy một số thứ từ căn hộ của mình nếu chúng ta rời thị trấn trong vài ngày. "
"Yes, tôi có lẽ cần một chiếc máy tính, điện thoại và đồng hồ L mới. Và nếu bạn có thể đi lấy xe của tôi thì thật tuyệt vời ".
"Điện thoại và L-watch đang ở DEO, tôi hoàn toàn quên mất điều đó. Máy tính đã bị hỏng mặc dù. Và tôi sẽ lấy xe. Bạn có chìa khóa dự phòng nào không? "
"Ồ tốt, đồng hồ của tôi là một loại có một không hai. Tôi thực sự nhớ nó ". Lena nói và giữ chặt cổ tay như thể thiếu thứ gì đó ở đó. "Chìa khóa xe ở trong ngăn kéo. Tôi sẽ bảo Jess để lại máy tính và chìa khóa nhà để xe cho bạn ở sảnh đợi. "
Họ ăn sáng và sau đó gọi điện thoại. Eliza rất muốn có họ trong một vài ngày. Kara cảm thấy hơi có lỗi vì đã không kiểm tra bà ấy trong một thời gian. Kể từ khi cô ấy biết về mối đe dọa chống lại Lena, cô ấy đã rất tập trung vào việc giữ cho cô an toàn. Đã lâu cô ấy không đến thăm Eliza. Sẽ tốt cho cả hai nếu họ rời xa thị trấn một thời gian. Không có nhiều việc phải làm ở Midvale để họ có thể nghỉ ngơi, chữa bệnh và nói chuyện.
Lena đã hoàn tất cuộc trò chuyện của cô với Jess.
"Jess sẽ đặt một máy tính và một thẻ nhà để xe ở sảnh cho bạn." Lena nói.
"Tốt. Vì vậy, Eliza đã nói rằng chúng ta có thể đến vào ngày mai ". Kara nói và Lena gật đầu. "Bà ấy không nói với tôi nhưng tôi đoán rằng chúng ta có thể giúp bà ấy rất nhiều việc nhà và làm vườn. Bạn có thể ngồi nghỉ ngơi và nói cho tôi biết phải làm sao? "
"Nghe có vẻ giống như một kế hoạch." Lena nói và nhếch mép.
"Tôi phải gọi thêm một cuộc gọi nữa." Kara nói và Lena gật đầu.
Kara đã gọi cho cô Grant để thông báo rằng cô ấy sẽ nghỉ một vài ngày.
"Không thành vấn đề, Kiara." Bà Grant nói.
"Cảm ơn Cat." Kara đáp lại.
"Bạn đã hỏi cô Luthor về cuộc phỏng vấn chưa?"
Kara nhìn sang Lena, người đang ngồi ở phía bên kia bàn nhâm nhi tách cà phê.
"Không, tôi chưa. Tôi chưa nghĩ rằng chúng tôi đã sẵn sàng ".
"Đừng lo lắng, tôi biết chúng ta sẽ có toàn bộ câu chuyện khi bạn sẵn sàng."
"Tốt. Bye Cat. "
"Tạm biệt Supergirl."
Kara nhếch mép chào tạm biệt cô Grant.
"Có gì mà buồn cười vậy?" Lena hỏi.
"Cô Grant gọi tôi là Siêu nhân nữ."
"Chà, bạn là Supergirl."
"Đúng, và cô ấy là người đã đặt tên cho tôi."
"Tôi đã nghĩ, có lẽ bạn đã phát triển hơn cái tên đó. Không ai coi bạn là một cô gái. Bạn là người phụ nữ quyền lực nhất, không tồn tại, trên trái đất. "
"Superbeing nghe có vẻ không hấp dẫn cho lắm."
Lena nhếch mép.
"Không, tôi đoán Supergirl sẽ ổn cho đến khi bạn sẵn sàng cho Superwoman."
"Tôi không nhiều cho việc xây dựng lại thương hiệu. Đó là việc của bạn. " Kara nói và nghĩ lại từ đầu khi Lena đổi tên công ty của mình thành L-Corp thay vì Luthor Corp.
"Vâng, vâng, khi ngày đó đến, tôi sẽ làm PR tốt cho nó."
"Tôi tốt với Supergirl. Tôi đánh như một cô gái, tôi ném như một cô gái. Tôi là con gái."
"Bạn đúng. Bạn nên giữ bí danh ". Lena nói và mỉm cười. "Đó là Supergirl mà tôi đã yêu, well cô ấy và kẻ ngốc 'Tôi không phải là phóng viên' Kara."
Kara mỉm cười và hôn lên má Lena.
"Tôi sẽ đi một lúc sau đó. Bạn sẽ ổn nếu bạn ở một mình một chút chứ?
"Vâng, tôi ổn. Tôi đang đợi một bưu kiện nên tôi sẽ xuống sảnh để xem tôi có nhận được nó hay không ".
"Ồ, một món quà. Có phải cho tôi không? " Kara nói và cô ấy cảm thấy mình như một đứa trẻ vào lễ Giáng sinh.
"Chà, nó dành cho cả hai chúng ta." Lena nói và mắt cô lấp lánh.
"Không thể chờ đợi để xem nó."
"Tốt. Tôi yêu bạn."
"Anh cũng yêu em." - Kara nói và mỉm cười.
Kara hôn nhẹ lên môi Lena và sau đó cô ấy bay khỏi ban công. Đầu tiên, cô ấy đến căn hộ của mình để lấy một số quần áo trong ba lô. Sau đó, cô ấy rời đến DEO, nơi cô ấy gặp Alex
"Xin chào." Alex nói và ôm Kara một cái thật dài. "Mọi việc ổn chứ? Lena thế nào? "
"Chúng tôi ổn. Tôi không sao và Lena vẫn ổn, vẫn còn một chút bầm tím nhưng vẫn ổn. "
"Thật tốt khi nghe." Alex nói và mỉm cười.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi Midvale. Có thứ gì bạn cần hay không? "
"Ồ, bạn đi tới mẹ à? Điều đó nghe có vẻ hoàn hảo. Không, tôi không cần bất cứ thứ gì ở nhà. Trừ khi bà ấy làm một chiếc bánh. Sau đó, tôi có thể sử dụng một trong những thứ đó. "
Kara bật cười.
"Nếu bà ấy làm bánh thì sẽ không còn gì để mang về nhà. Bạn có biết rằng."
"Tôi làm." Alex thở dài.
"Bạn có biết điện thoại và đồng hồ của Lena ở đâu không?"
"Có, tôi có thể lấy chúng cho bạn."
"Thanks."
Alex rời đi và Kara đến nói chuyện với Brainy.
"Xin chào Kara." Brainy nói.
"Chào Brainy. Bạn đang làm gì đấy?"
"Tôi chỉ đang tìm kiếm qua một số cơ sở dữ liệu để chúng tôi có thể đưa tất cả những người có liên quan đến vụ bỏ tù này."
"Bạn có cần giúp đỡ không?"
"Không, tôi ổn. Đây là điều tôi rất giỏi. "
"Bạn là. Mọi thứ vẫn ổn với bạn và Nia chứ? " Kara hỏi. "Tôi cảm thấy gần đây tôi không phải là một người bạn tốt như vậy."
"Ồ. Chúng tôi chỉ tốt thôi. Cảm ơn vì đã hỏi." Brainy mỉm cười. "Và đừng lo lắng Kara. Mọi người đều hiểu. Và nếu bạn cần nói, chúng tôi ở đây vì bạn. "
"Cảm ơn." Kara cảm thấy may mắn cho gia đình mình. "Trò chơi đêm sớm? Chỗ của tôi?"
"Tất nhiên rồi."
"Tốt, hãy dành tình yêu của tôi cho Nia và nói với cô ấy rằng tôi sẽ đến văn phòng vào tuần tới."
"Sẽ làm."
Alex đến với đồ của Lena.
"Nói xin chào với mẹ dùm tôi được không?" Alex nói.
"Vâng tất nhiên." Kara nói. "Này, tại sao bạn không tham gia cùng chúng tôi vào cuối tuần? Đưa Kelly và Esme lên vào thứ Sáu. Tôi không nghĩ Eliza sẽ bận tâm. "
"Tôi sẽ nghĩ về nó." Alex nói.
"Có thể còn lại chiếc bánh?" - Kara nói và mỉm cười.
Alex cười và Kara ôm chị gái cô ấy một cái ôm tạm biệt trước khi cô ấy cất cánh đến L-Corp. Jess đã để lại một gói hàng cho Kara ở sảnh đúng như lời Lena nói. Cô ấy nắm lấy chiếc hộp và sau đó cô ấy kiểm tra đồng hồ của mình. Đã gần đến giờ ăn trưa. Kara đi thang máy xuống ga ra và đi bộ đến chỗ xe của Lena. Cô ấy rùng mình khi nghĩ về đoạn phim giám sát mà cô ấy đã xem với Lena từ lúc này. Kara lên xe và lái đi. Chiếc xe của Lena lái thật tuyệt vời. Cô ấy dừng lại trên đường về nhà để lấy một ít bánh mì kẹp thịt và khoai tây chiên từ Big Belly Burger.
Lena ngồi trên ghế khi Kara đến. Có một gói màu nâu đặt trên bàn trước mặt cô. Lena nhìn lên Kara và mỉm cười.
"Tôi đã mang đến Big Belly Burgers." Kara nói.
"Tốt thôi. Tôi đã bắt đầu đói>. " Lena trả lời.
"Vậy, có gì trong hộp?" Kara hỏi.
"Thức ăn trước."
"Okay."
Lena và Kara giúp dọn bàn. Kara thực sự bắt đầu cảm thấy như ở nhà khi ở nhà của Lena. Cô ấy biết chỗ tất cả các vật dụng nhà bếp. Cô ấy thậm chí còn tìm thấy những thứ mà Lena không biết rằng cô có. Cô ấy có thể thấy mình đang sống ở đó. Nơi này chỉ cần thêm một số màu và thêm một số chăn. Lena có hai phòng trống mà cô không sử dụng. Kara thực sự không biết tại sao cô lại có một căn hộ lớn như vậy nếu chỉ sử dụng phòng ngủ, một trong hai phòng tắm và phòng khách. Cô ấy nghi ngờ rằng Lena có sử dụng nhà bếp nhiều trước khi họ bắt đầu quen thấy nhau như thế này. Lần nào họ cũng đi chơi trước khi ở căn hộ của Kara. Nhưng nơi này lớn hơn và gần hơn với nơi làm việc và DEO.
Khi họ ăn gần xong, Kara hỏi lại.
"Có cái gì trong hộp vậy?"
Lena cười một nụ cười méo mó.
"Đó là điều mà cô Tanaka và tôi đã làm khi tôi ở Nhật Bản. Vào ngày tôi bị bắt cóc, tôi đã nhận được một email từ cô Tanaka, cô ấy nói với tôi rằng nó đã xong và cô ấy sẽ gửi nó đến đây. "
"Được chứ. Vậy đó là cái gì?" Kara nói lại bắt đầu hơi bực bội. Cô ấy biết rằng họ đã làm việc trên bộ đồ của cô ấy nhưng điều đó không thể xảy ra vì Lena đã nói rằng họ phải đến Nhật Bản để thử.
"Tại sao bạn không mở nó?" Lena nói.
Kara ăn miếng khoai tây chiên cuối cùng và uống cốc coca cuối cùng trước khi rời khỏi ghế. Lena đi theo cô ấy vào phòng khách, nơi chiếc hộp vẫn còn nằm trên bàn. Kara cầm lấy chiếc hộp và ngồi xuống chiếc ghế dài. Tất nhiên cô ấy có thể chụp X-quang nó, nhưng cô ấy không muốn gian lận. Cô ấy có thể nghe thấy nhịp tim của Lena đang tăng nhanh. Cô ấy đã rất lo lắng về điều này. Kara nhìn lên Lena.
"Bạn có lo lắng không?" Cô ấy hỏi.
Lena nhìn vào chiếc hộp.
"Có. Một chút. Tôi có ý tưởng về điều này khi tôi ở Tokyo làm việc với một siêu kim loại và graphene. Bạn vẫn rất lo lắng về việc làm tổn thương tôi trên giường, và tôi nghĩ rằng đây là điều có thể giúp chúng tôi. Nhưng bây giờ tôi không chắc rằng chúng tôi cần nó ". Lena nói và nở một nụ cười méo mó với Kara.
Kara đang cố gắng hiểu những gì Lena đang nói. Nghe có vẻ như nó là một món đồ chơi tình dục. Nhưng Lena sẽ không làm đồ chơi tình dục với một người hoàn toàn xa lạ, hay là cô đã ? Kara lấy tờ giấy nâu ra khỏi hộp. Bên trong có một chiếc hộp màu trắng với một số dấu hiệu tiếng Nhật. Kara không biết chúng nói gì. Một tờ giấy nhỏ rơi ra, cô ấy cầm lấy và đọc.
Gửi cô Luthor
Tôi hy vọng đây là những gì bạn cần và nó đủ mạnh. Tôi đã thử nghiệm nó trong phòng thí nghiệm của chúng tôi, và theo dữ liệu đo lường mà bạn cung cấp cho tôi, nó sẽ không thể phá hủy đối với cô Danvers.
Tôi hy vọng rằng lần sau chúng ta gặp nhau, chúng ta chỉ thảo luận về những điều có trong hồ sơ.
Trân trọng
Cô Tanaka.
Kara đưa mẩu giấy cho Lena, người đã đọc nó và mỉm cười.
"Gì?" Kara nói.
"Tôi vừa khiến cô Tanaka đỏ mặt tội nghiệp, giống như rất nhiều lần khi tôi trình bày ý tưởng cho cô ấy. Tôi rất biết ơn công việc của cô ấy. Tôi sẽ giúp cô ấy vươn lên mạnh mẽ. "
"Bạn tốt hơn nếu đây là những gì tôi nghĩ." Kara nói. "Tôi hiểu cô ấy."
"Chỉ cần mở nó."
Kara mở hộp và tìm thấy một món đồ chơi tình dục.
"Nhặt nó lên." Lena nói.
Kara đỏ mặt nhưng vẫn nhặt nó lên. Nó có lớp cao su mềm ở bên ngoài. Đó là một hình trụ màu tím có một bên được bo tròn mềm mại hơn và một bên trông dễ cầm hơn.
"Cố gắng uốn cong nó." Lena nói.
"Tôi sẽ phá vỡ nó."
"Thử đi."
Kara đã cố gắng. Cô ấy không thể bẻ cong nó dù chỉ một chút. Lena mỉm cười.
"Cái này được làm bằng gì?"
"Phần lõi là siêu kim loại của cô Tanaka và sau đó có một vài lớp graphene và sau đó là một số cao su chỉ để tạo cảm giác. Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể sử dụng nó trên bạn, vì vậy bạn không cần phải sợ làm tổn thương tôi. " Lena nói và nhìn Kara nghiêm túc.
"Điều đó... hơi kỳ lạ nhưng cũng giống như món quà cá nhân nhất mà tôi từng có."
"Vậy bạn có muốn dùng thử không?" Lena hỏi và đôi mắt xanh lục của cô lấp lánh.
"Yes." Kara nói. "Nhưng bạn phải cẩn thận, tôi không muốn bạn bị thương."
"Tôi sẽ cẩn thận."
Lena tiến lại gần Kara, lấy đồ chơi từ tay cô ấy. Ánh mắt họ chạm nhau khi tay Lena bắt đầu cởi cúc áo của Kara. Kara cảm thấy bàn tay của Lena trượt vào trong lớp áo sơ mi và những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên da cô ấy. Kara cúi xuống và hôn Lena. Lưỡi của Lena chạm vào răng cô ấy và sau đó nó gặp lưỡi của chính cô ấy. Cơ thể Kara rùng mình. Lena cởi áo của Kara ra và tay cô đặt ở sau lưng Kara. Kara nắm lấy mép áo Lena và kéo nó lên trên. Cô ấy phải phá bỏ nụ hôn để lấy áo của Lena. Lena cẩn thận nâng cánh tay của mình cho Kara và khi chiếc áo sơ mi được cởi ra, tay cô đã ở trên tóc Kara kéo cô ấy vào một nụ hôn khác. Tay của Kara bắt đầu làm việc với quần của Lena. Cô ấy tháo nút và kéo khóa, sau đó cô ấy vòng tay qua người Giám đốc điều hành và nâng cô lên cùng lúc khi cô ấy lơ lửng khỏi chiếc ghế dài. Cô ấy cố gắng ôm nhẹ nhàng để không làm đau nhưng Lena dùng hai chân ôm chặt lấy cơ thể Kara, không buông nụ hôn. Lena chộp lấy món đồ chơi trước khi Kara đưa cả hai vào phòng ngủ và từ từ hạ chúng xuống giường. Lena để chân ra và Kara kéo quần của người yêu của cô ấy.
"Cởi quần ra." Lena nói. Kara cởi quần và tất của cô ấy ra và sau đó cô ấy nằm lơ lửng trên giường. Lena hôn cô ấy và tay cô đặt trên lưng Kara, cởi cúc áo ngực. Cô cởi chiếc áo lót ra và ném xuống sàn. Tay của Kara ở dưới Lena và ngay sau đó áo lót của Lena nằm cạnh Kara trên sàn. Kara cảm thấy bàn tay của con người đang tìm đường xuống dưới hông cô ấy và kéo chúng qua mông cô ấy. Kara nằm xuống bên cạnh Lena và cởi bỏ những chiếc quần hipster của cô ấy. Lena cũng làm như vậy và sau đó ngón tay của cô đang chơi nhẹ nhàng với phần mu của Kara. Lena ngồi dậy bên cạnh Kara. Kara cảm thấy một ngón tay đang từ từ đi lên và xuống cái khe ẩm ướt của cô ấy, nó dừng lại ngay bên ngoài khe hở và di chuyển xung quanh nó. Sau đó, nó di chuyển lên và lưu thông điểm nhạy cảm của cô ấy. Kara nhắm mắt và ngả đầu xuống gối.
"Hãy nói cho tôi biết nếu có gì không ổn, hoặc nếu bạn muốn tôi dừng lại, được không?" Lena nói.
"Yes." Kara đáp, vẫn nhắm mắt. Cô ấy muốn Lena đến vậy.
Ngón tay của Lena trở lại khe hở và sau đó cô từ từ ấn vào. Kara thở hồng hộc cố gắng hết sức để thả lỏng mọi cơ trên cơ thể. Cô ấy cảm thấy ngón tay của Lena từ từ di chuyển ra vào xa hơn và rời khỏi cô ấy. Kara rên rỉ, cô ấy nhớ Lena bên trong mình. Sau đó, cô ấy cảm thấy có thứ gì đó từ từ di chuyển vào trong cô ấy, nó lớn hơn. Kara mở mắt ra và thấy Lena đang ngồi bên cạnh mình với một tay đặt giữa hai chân Kara và tay kia đặt lên cơ bụng của Kara. Đôi mắt xanh lục đã bị khóa chặt vào Kara. Lena ấn đồ chơi sâu hơn vào Kara. Kara có thể cảm nhận được cách cô ấy chật chội xung quanh nó và cách nó chống lại cơ bắp của cô ấy. Cô ấy nắm lấy những gì còn lại của đầu giường và giữ chặt nó. Lena bắt đầu di chuyển đồ chơi ra vào. Nhanh hơn. Sâu sắc hơn. Kara thở mạnh hơn. Cô ấy rên rỉ. Điều này cảm thấy rất tốt. Lena trông rất quyến rũ, và Kara thực sự có thể thấy Lena thích làm điều này như thế nào. Cô ấy nghe thấy nhịp tim và nhịp thở của Lena đang tăng lên. Nó thậm chí còn kích hoạt Kara nhiều hơn. Cô ấy dúi đầu vào gối và giữ chặt đầu giường hơn. Lena tiếp tục di chuyển đồ chơi bên trong cô ấy. Kara có thể cảm thấy từng thớ thịt trong cơ thể mình như thắt lại. Sau đó, cô ấy làm vỡ mảnh nhỏ còn lại của đầu giường. Gỗ biến thành mùn cưa trong tay cô ấy.
Lena ngừng di chuyển và từ từ kéo món đồ chơi ra. Kara cảm thấy những ngón tay của Lena trượt lên xuống và sau đó chúng ở bên trong cô ấy. Lena di chuyển các ngón tay của mình ra vào từ từ. Lena nhìn Kara và Kara gật đầu. Lena bắt đầu ra vào nhanh hơn. Kara rên rỉ; đồ chơi đã cảm thấy nhiều hơn nhưng ngón tay của Lena tốt hơn, nóng hơn, gần gũi hơn. Kara có thể cảm thấy cơ bắp của mình xung quanh ngón tay của Lena. Cô ấy cảm thấy cách chúng ôm những ngón tay vừa đủ. Kara có thể kiểm soát điều này. Cô ấy đã kiểm soát được cơ thể của mình. Cô ấy thư giãn và để Lena tiếp tục làm những gì cô đã làm rất tốt. Một lúc sau Lena dừng lại, cô ấy thở hồng hộc. Lena từ từ rút ngón tay ra và di chuyển lên trên cho đến khi chúng dừng lại ở điểm nhạy cảm. Lena bắt đầu di chuyển ngón tay của mình xung quanh nó và Kara nhắm mắt lại. Nó cảm thấy rất tốt. Những ngón tay của Lena đang làm phép cho Kara. Bằng cách nào đó, cô có thể có một ngón di chuyển tại chỗ và một ngón bên cạnh khe hở và tay kia vẫn đẩy Kara xuống giường. Cô ấy siết chặt cơ bụng của mình và cảm thấy bàn tay của Lena ấn cô ấy xuống mạnh hơn. Cô ấy cảm thấy cực khoái đang tích tụ. Khi cô ấy đến, cảm giác như mọi cơ bắp trong cơ thể cô ấy đều bị đẩy đến giới hạn. Cô ấy nhắm mắt lại và phát ra tiếng rên rỉ. Bên trong tiếng rên rỉ, những lời Kryptonese được ẩn đi.
"Maaayaraaaahke khaaap."
Kara thực sự cần phải ngừng nói điều đó mỗi khi cô ấy đến, nhưng có vẻ như cô ấy không thể kìm được. Nó chỉ cần phải được nói. Kara giã nhỏ. Cô ấy cảm thấy Lena đang bò lên bên cạnh mình.
"Bạn có bao giờ định cho tôi biết Kryptonese đó có nghĩa là gì không?" Lena hỏi và nhẹ nhàng vuốt má Kara.
Kara nhắm mắt lại.
Không chắc. Tôi không biết. Đúng. Nhưng không phải bây giờ. Chúng tôi chưa sẵn sàng.
"Kara?" Lena nói.
Kara mở mắt ra và thấy đôi mắt ngọc lục bảo của Lena đang nhìn cô ấy đầy thắc mắc.
"Bạn thực sự cần phải có một tấm ván đầu giường mới." Kara nói trong một nỗ lực tuyệt vọng để làm cho Lena nghĩ về điều gì đó khác. Nó không hoạt động.
"Này, đừng thay đổi chủ đề." Lena cong một bên lông mày nói.
"Được chứ. Vâng, tôi có thể sẽ cho bạn biết nó có nghĩa là gì. Một ngày nào đó. Bạn có thể tin tưởng ở tôi về điều đó không? "
"Yes. Tất nhiên rồi." Lena nói và mỉm cười. Mắt cô đã trở lại bình thường. "Và vâng. Chúng ta cần một đầu giường mới. Có lẽ tôi có thể yêu cầu cô Tanaka làm một cái được không? "
Kara cười và kéo Lena vào một nụ hôn. Họ không rời giường cho đến khi Kara đến vì bụng của Lena lại đang nói chuyện.
Kara đã nấu đồ ăn cho Lena, và họ đã có một buổi tối trong nhà rất êm đềm. Sau bữa tối, họ ngồi xuống phòng khách và xem phim. Kara ngồi ở góc ghế sofa và Lena ngồi giữa hai chân dựa vào cô ấy. Cảm giác như cô ấy muốn làm điều này trong suốt quãng đời còn lại của mình. Những phần việc trong nhà mà cô ấy đã làm với Lena luôn khiến cô ấy cảm thấy an toàn như ở nhà, ngay cả trước khi họ hôn nhau. Những bữa tối cùng nhau sau nhiều giờ ở tòa tháp, những buổi hẹn hò ăn trưa giữa giờ làm việc và những đêm chơi game. Nó luôn luôn cảm thấy tốt hơn khi Lena ở đó. Nhưng bây giờ nó cảm thấy khác. Kara cảm thấy như cuối cùng cô ấy đã tìm thấy nơi mà cô ấy thuộc về. Nó ở ngay đây, với Lena. Cô ấy đưa mũi vào mái tóc đen xoăn đó, có mùi dầu gội đầu thoang thoảng. Kara có thể cảm thấy rằng mọi bộ phận của cô ấy đều vô cùng yêu người phụ nữ này và đó là cách hy vọng nhất.
Sáng hôm sau họ thu dọn đồ đạc và đi bộ xuống ga ra.
"Bạn có muốn lái xe hay tôi nên lái xe?" Kara hỏi trên đường đi xuống.
"Bình thường tôi không cho ai lái xe của mình nhưng bạn đã lái rồi và tôi vẫn còn đau nên bạn có thể lái. Nhưng đó là chuyện chỉ xảy ra một lần. Được chứ?" Lena trả lời.
Kara mỉm cười. Đó là câu trả lời mà cô ấy đang hy vọng. Kể từ khi cô ấy lái nó qua thành phố ngày hôm qua, cô ấy đã muốn thử nó ở vùng nông thôn. Cô ấy mở cửa cho Lena và đặt túi của họ vào băng ghế sau, sau đó cô ấy nhảy vào ghế lái. Cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ. Họ đã nói chuyện đến tận Midvale. Lena đã hỏi những câu hỏi về thời thơ ấu của Kara và về Eliza và Kara đã trả lời tốt nhất có thể. Khi họ đến Midvale, Kara chỉ ra trường cũ của cô ấy.
Kara tấp xe vào con đường lái xe bên ngoài nhà Eliza. Eliza đang đứng trên hiên đợi họ. Bà ấy đã cười. Nó cảm thấy tốt khi ở đây. Xa thành phố và xa trách nhiệm mà cả hai đã từng có. Eliza đến và gặp họ bằng xe hơi.
"Thật tốt khi có bạn ở đây." Eliza nói và ôm Lena một cái ôm thật lâu nhưng thật nhẹ nhàng. Lena trông có vẻ hơi căng cứng và lo lắng, nhưng không ai có thể cứng người quá lâu trong cái ôm từ Eliza. Kara có thể thấy Lena mềm ra như thế nào trong vòng tay của Eliza.
"Cảm ơn vì đã đón chúng tôi bà Danvers " Lena nói khi họ rời nhau.
"Honey" Eliza nói và mỉm cười. "Gọi tôi là Eliza."
"Được rồi, Eliza." Lena nói.
"Bây giờ bạn đến đây." Eliza nói và kéo Kara vào lòng.
Kara cảm thấy vòng tay của mẹ nuôi vẫn khiến cô ấy cảm thấy an toàn như đang ở nhà. Chưa có ai khiến cô ấy cảm thấy như vậy, cho đến khi Lena đi cùng.
"Mời vào, bữa trưa gần như đã sẵn sàng." Eliza nói.
Kara lấy túi của họ và bước vào nhà với Lena và Eliza. Khi cô ấy bước vào nhà, cô cảm thấy như ở nhà ngay lập tức. Có điều gì đó về việc trở về nhà ở nơi bạn đã lớn lên. Kara nhìn quanh ngôi nhà và thấy tất cả những thứ quen thuộc khiến cô ấy nghĩ về thời thơ ấu của mình trong ngôi nhà của Danvers. Cô ấy nhìn qua Lena, người có vẻ hơi lạc chỗ. Kara đặt một chiếc túi xuống và nắm lấy tay Lena.
"Tôi sẽ cho bạn xem phòng của tôi và Alex."
Họ lên lầu và vào phòng cũ của Kara và Alex. Đó là một căn phòng lớn và hai chị em mỗi người một ngả. Eliza đã không thay đổi bất cứ điều gì kể từ khi Kara ở đó lần trước.
"Đó là giường Alex và đây là của tôi." Kara nói chỉ tay vào hai chiếc giường đơn ở mỗi bên của căn phòng. "Chúng ta có thể thúc đẩy chúng cùng nhau sau này. Alex sẽ không phiền khi bạn ngủ trong phòng của cô ấy. "
Lena gật đầu.
"Vì vậy, đây là nơi mà tất cả các phép thuật đã xảy ra?" Cô hỏi và giữ chặt đầu giường trên giường của Kara.
"Chà, đó là chiếc đầu giường mà tôi đã có khi còn nhỏ nên không có nhiều phép thuật xảy ra ở đây." - Kara nói và mỉm cười.
Lena ngồi xuống giường của Kara và nhìn xung quanh.
"Thật là sáng sủa. Nơi cư trú của Luthor tối hơn. Bạn thực sự lớn lên trong căn phòng sáng nhất mà tôi từng thấy, và tôi lớn lên trong bóng tối. "
"Chà, dù sao thì bạn cũng đã trở thành một tia nắng lớn." - Kara nói và mỉm cười với Lena.
"Đó chỉ là do anh. Tôi đã thay đổi trong suốt những năm này. Bạn đã làm cho tôi tươi sáng hơn và hạnh phúc hơn. "
"Tương tự như vậy." Kara nói.
"Ồ, bạn luôn là một quả bóng ánh mặt trời lớn Kara."
"Đúng, điều đó có thể đúng. Nhưng bạn đã làm cho tôi hạnh phúc hơn và mạnh mẽ hơn. "
Họ nghe thấy tiếng gọi của Eliza từ tầng dưới. Bữa trưa đã xong.
"Hãy đến, tôi sẽ chỉ cho bạn phần còn lại của ngôi nhà sau."
Họ đi xuống cầu thang và ngồi xuống bàn bếp và ăn. Thật tốt khi có đồ ăn tự làm sau tất cả đồ ăn nhanh mà Kara đã ăn trong tuần qua. Kara hỏi Eliza rằng có việc gì bà ấy muốn làm với ngôi nhà hay khu vườn không, và sau một vài lần ẩn nấp, cô ấy phát hiện ra rằng cần phải cắt cỏ và phải làm cỏ. Sau bữa trưa, họ đi dạo trong vườn và Kara chỉ cho Lena cái cây mà cô ấy từng bay lên khi muốn ở một mình một lúc. Họ tay trong tay chỉ nói về mọi thứ và không có gì. Họ đã nhìn thấy những loài chim gì, nếu họ nên xuống thị trấn vào buổi sáng để mua đồ ăn sáng, nếu Esme muốn đi bơi nếu họ ghé qua. Nó cảm thấy dễ dàng. Nó cảm thấy đúng. Khi họ quay lại, họ đã giúp Eliza làm bữa tối.
Sau bữa tối, họ chơi bài trong một giờ cho đến khi Lena bắt đầu ngáp.
"Bạn có mệt không?" Kara hỏi.
"Đúng. Tôi thực sự là như vậy. " Lena nói.
"Đi ngủ đi con yêu." Eliza nói.
"Tôi đến với bạn." Kara nói.
Lena cảm ơn Eliza về ngày hôm đó và sau đó họ lên lầu. Lena vào phòng tắm và Kara đẩy giường vào nhau. Cô ấy ngồi trên giường đợi Lena. Cô ấy vẫn chưa mệt. Không khí trong lành của Midvale và ánh nắng chan hòa đã tiếp thêm năng lượng mới cho cô ấy. Khi Lena làm xong việc trong phòng tắm, cô vào phòng ngủ. Cô đang mặc chiếc áo phông DEO cũ của Kara. Kara mỉm cười. Có cảm giác như cách đây nhiều năm cô ấy đã đưa nó cho Lena.
"Bạn không cần phải đi ngủ chỉ vì tôi sẽ." Lena nói.
"Tôi biết. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng bạn có mọi thứ bạn cần ".
"Tôi có chính xác mọi thứ tôi cần Kara." Lena nói và mỉm cười.
Kara di chuyển khỏi giường để Lena vào.
"Tôi sẽ giúp Eliza rửa bát. Bạn nghĩ bạn có thể ngủ một mình hay bạn muốn tôi ở lại cho đến khi bạn đã chìm vào giấc ngủ? "
"Tôi ổn, anh yêu." Lena nói và ngáp. "Chỉ cần đến và ôm tôi khi bạn hoàn thành."
"Tôi sẽ." Kara nói và hôn Lena. "Tôi yêu bạn."
"Tôi yêu bạn."
Kara rời đi và khi cô ấy xuống cầu thang, cô ấy lắng nghe tiếng thở của Lena và nghe rằng cô sắp ngủ. Kara nghĩ rằng cô chắc hẳn đã thực sự mệt mỏi. Đó là một ý tưởng hay khi đến đây. Kara bước vào bếp và nhận thấy Eliza đã dọn dẹp xong. Cô ấy tìm thấy mẹ nuôi của mình ở băng ghế trước hiên nhà. Bà ấy ngồi với một ly rượu và cũng có một ly cho Kara. Kara ngồi xuống cạnh Eliza. Cô ấy nghe thấy tiếng thở bình tĩnh của Lena; cô đã ngủ.
"Bạn có cần nói gì không?" Eliza hỏi.
"Đó là một tuần dài như vậy." Kara nói. "Thật tốt khi được ở đây. Cho cả hai chúng ta."
"Cô ấy trông có vẻ mệt mỏi."
"Vâng cô ấy đã."
"Vậy còn bạn thì sao?"
"Tôi cảm thấy ổn."
"Kara, không sao nếu con không thấy ổn. Bạn không cần phải lúc nào cũng mạnh mẽ ".
"Tôi biết."
"Bạn có thể yếu đuối với cô ấy?" Eliza hỏi và nhấp một ngụm trong ly của mình.
"Đúng."
"Tốt. Điều quan trọng là bạn phải có một người mà bạn không phải lúc nào cũng mạnh mẽ. Rằng cô ấy có thể vì bạn mà mạnh mẽ ".
"Bên cạnh Alex, cô ấy là người đã nhìn thấy tôi khi tôi bị tổn thương nhất." Kara nói. "Tôi đã rất sợ hãi khi nói với cô ấy rằng tôi là Siêu nhân nữ và mọi thứ xảy đến sau đó gần như khiến chúng tôi tan vỡ. Cả hai chúng tôi đều là những kẻ ngốc nhưng bằng cách nào đó, chúng tôi đã tìm được đường về cho nhau. Tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ làm được điều đó nếu chúng tôi không thể hiện những mặt yếu nhất của mình. Và trong đám cưới, cô ấy đã đứng bên cạnh tôi ngay cả khi về cơ bản tôi đã nói với cô ấy rằng chúng tôi không thể ở bên nhau mà không thực sự nói ra. Cô ấy đã chấp nhận quyết định của tôi ".
"Có vẻ như bạn đã trải qua rất nhiều."
"Vâng chúng tôi có."
Họ ngồi im lặng một lúc. Kara nhìn ra khu vườn. Mặt trời sắp lặn.
"Cảm ơn bạn đã giúp chúng tôi vượt qua." Kara nói.
"Ồ, đó là niềm vui của tôi. Bạn chưa bao giờ đưa ai về nhà trước đây. Khi Alex nói với tôi rằng hai người đã bắt đầu 'quen' nhau, điều đó khiến tôi rất vui. Bạn biết rằng tất cả những gì tôi từng muốn cho bạn là bạn sẽ được hạnh phúc. "
"Cảm ơn bạn."
"Tôi muốn bạn có một cái gì đó." Eliza rời băng ghế dự bị và đi vào trong. Bà ấy đã trở lại với một chiếc hộp nhỏ.
"Cái này thuộc về mẹ tôi." Eliza nói. "Bạn biết rằng bà ấy đã chết trước khi bạn đến đây nhưng tôi biết rằng bà ấy sẽ yêu bạn. Bạn làm tôi nhớ đến nà ấy. Bà cũng được hướng dẫn bởi ý chí của mình để làm điều tốt. Bà ấy chưa bao giờ làm bất cứ điều gì mà bà ấy chưa suy nghĩ thấu đáo ".
Kara cầm lấy chiếc hộp và mở nó ra. Đó là một chiếc nhẫn đính hôn. Chiếc nhẫn đẹp nhất mà Kara từng thấy. Đó là vàng trắng với những viên kim cương nhỏ và một viên ngọc lục bảo lớn hơn ở giữa. Màu sắc phù hợp với đôi mắt của Lena giống như nó được tạo ra cho cô.
"Cái gì..." Kara nói.
"Tôi biết bạn vẫn chưa sẵn sàng, nhưng tôi nghĩ rằng bạn sẽ... một ngày nào đó. Và tôi muốn bạn có nó. Nếu bạn muốn."
Kara nhìn vào chiếc nhẫn. Cô ấy nhớ về đêm sau buổi dạ tiệc. Kara đã nói với Lena rằng cô ấy sẽ thấy họ sẽ kết hôn trong tương lai. Đột nhiên nó cảm thấy rất thật. Đột nhiên cô ấy cảm thấy thật chắc chắn. Kara muốn chiếc nhẫn; cô ấy không bao giờ có thể tìm thấy bất kỳ tốt hơn.
"Vâng, tôi muốn nó." Kara nói. "Nhưng tại sao bạn không đưa nó cho Alex?"
"Tôi đã cố gắng." Eliza nói và thở dài. "Khi cô ấy hẹn hò với Maggie. Nhưng cô ấy bảo tôi phải giữ nó ".
"Tại sao?"
"Ồ, Kara." Eliza nói và trao cho Kara nụ cười và cái nhìn mà chỉ những người mẹ mới có. "Ngay cả lúc đó cô ấy cũng biết. Cô ấy đã nhìn thấy chiếc nhẫn và kể cho tôi nghe về một CEO nào đó với đôi mắt xanh lục khiến bạn không nói nên lời ".
"Nhưng tôi đã ở với Mon-El sau đó."
"Chà, đó là những gì Alex đã nói với tôi."
Kara lại nhìn vào chiếc nhẫn. Alex đã đoán từ đầu chưa? Tất nhiên, cô ấy đã có. Kara nhìn thấy mình trao chiếc nhẫn cho Lena. Nó làm cho cô ấy hạnh phúc.
"Cảm ơn bạn." Kara nói.
"Ôi con yêu. Không có gì. Tôi chỉ vui mừng nếu ai đó đang sử dụng nó ". Eliza nói.
"Đây là vật gia truyền. Bạn có chắc không?"
"Kara, bạn là gia đình. Bạn là con gái của tôi."
Kara nhìn Eliza và thấy tất cả tình mẫu tử đang bừng sáng từ bà ấy.
"Cảm ơn mẹ." Kara nói.
Eliza vòng tay qua Kara và ôm cô ấy thật lâu.
"Tôi đi ngủ đây." Kara nói.
"Vâng, đã đến lúc cho tôi. Tôi gặp bạn vào buổi sáng. "
"Yes." Kara mỉm cười.
Kara bước vào nhà với chiếc hộp trên tay. Cô ấy phải cất nó ở đâu đó cho đến khi về nhà. Cô ấy mở một ngăn kéo trong phòng khách, nơi Eliza cất đồ may vá của bà ấy và nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xuống. Kara bước lên lầu và vào phòng tắm trước khi vào phòng ngủ cũ của cô ấy. Cô ấy bò lên cạnh Lena, người đã tạo ra một số tiếng động nhỏ. Kara vòng một tay qua Lena và con người lăn lại gần cô ấy trong giấc ngủ. Kara ôm Lena lại gần và đưa mũi của cô ấy vào mái tóc đen. Cô ấy nhắm mắt lại và cảm thấy thực sự hạnh phúc.
-------------------
Lena
Thứ Năm trôi qua suôn sẻ. Kara làm việc trong vườn và Lena ngồi nói chuyện với Eliza dưới ánh nắng mặt trời. Lena cảm thấy rằng ý tưởng đến đây của Kara là rất đúng đắn. Đầu tiên, cô đã hơi sợ hãi nhưng khi họ đến đây, và Eliza đã ôm cô vào lòng, mọi thứ đã thay đổi. Lena cảm thấy như cô không có bất kỳ rắc rối hay trách nhiệm nào ở đây. Eliza đã rất tốt với cô. Lena nghĩ rằng Eliza đã hành động như một người mẹ đối với cô hơn là Lillian đã từng làm. Lena cảm thấy buồn vì Lillian đã chết vì đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy rằng mình thực sự nhìn thấy Lillian thực sự. Đó là khi bà ấy đã hoàn toàn thành thật với cô. Cô sẽ thích kể cho bà ấy nghe về Kara, cô nên nói với bà ấy về cảm xúc của mình. Có lẽ nó có thể đã thay đổi mọi thứ. Hoặc có thể đó chỉ là cái chết khiến Lillian sợ hãi và bà ấy muốn sửa đổi trước khi chết. Dù sao thì, Tình yêu và lòng trắc ẩn mà Eliza đã thể hiện với Lena kể từ khi họ đến Midvale là rất nhiều. Cô cảm thấy được chào đón trong gia đình này, thực sự. Cô cảm thấy mình là một phần của nó.
Lena nhìn Kara khi họ đang ăn tối đêm đó. Trông cô ấy thật hạnh phúc và vô tư. Cô ấy đang nói đùa với Eliza và họ đang nói về việc đi biển vào thứ Bảy khi Alex, Kelly và Esme đến. Lena biết rằng đã đến lúc. Họ phải dán nhãn cho họ. Khi Kara làm xong các món ăn, Lena đi đến chỗ cô ấy.
"Bạn có muốn đi dạo không?" Lena hỏi. "Bạn có thể chỉ cho tôi bãi biển?"
"Chắc chắn, chúng ta sẽ mất khoảng 30 phút để đi bộ đến đó nhưng tôi có thể đưa bạn bay nếu bạn muốn?"
"Có thể bay trên đường về nhà?" Lena nói và mỉm cười.
"Được chứ."
Họ dắt tay nhau đi xuyên qua khu rừng nhỏ và xuống bãi biển. Trong lúc đi dạo, Kara kể cho Lena nghe về quãng thời gian ở trường trung học và về tất cả những trò nghịch ngợm mà Alex và cô ấy đã làm và bỏ đi. Lena đã chia sẻ một số khoảnh khắc đẹp của cô từ thời thơ ấu. Như lần đầu tiên cô thắng Lex trong môn cờ vua hay việc anh luôn để cô vào ngôi nhà trên cây của mình khi Lionel say. Sau khi nói chuyện với Kara, cô nhận ra rằng những khoảnh khắc tốt đẹp của cô chỉ là những khoảnh khắc không quá tệ.
"Hey." Kara nói khi họ đến bãi biển và bắt đầu đi bộ trên mặt nước. "Tôi có thể hỏi bạn một cái gì đó?"
"Đảm bảo." Lena trả lời.
"Chuyện gì đã xảy ra với Lex? Có vẻ như lúc đầu hai người đã có một mối quan hệ anh-em-chị-em nào đó. "
"Anh ấy là người khiến tôi cảm thấy được chào đón trong gia đình. Nhưng với các mảnh ghép, Lionel chết, những điều xảy ra giữa anh ta và Clark, nỗi ám ảnh của anh ta với Siêu nhân - mọi thứ đã thay đổi. Tôi nghĩ rằng anh ấy đã được sử dụng để trở thành người mạnh nhất đến nỗi anh ấy cảm thấy bị đe dọa bởi Siêu nhân. Và tôi cảm thấy rằng tôi không giống anh ấy. Một trong những lý do để tôi chuyển đến National City là để bắt đầu lại. Và để chia sẻ ngôi nhà của tôi với một người Kryptonian, người không biết mọi thứ về tên Luthor. "
"Chà, tôi đã biết một số điều."
"Tôi không biết điều đó."
"Vì vậy, bạn muốn chia sẻ ngôi nhà của mình với một người Kryptonian?" Kara dừng bước và đôi mắt xanh đại dương của cô ấy nhìn thẳng vào Lena.
Lena nhắm mắt và hít một hơi dài. Chỉ là thời gian. Họ phải có cuộc thảo luận.
"Đã đến lúc nói về chúng ta. Ta là gì Kara? "
Kara thoạt nhìn hơi bối rối nhưng sau đó cô ấy mỉm cười với Lena.
"Bạn có muốn hẹn hò với tôi không?" Kara hỏi và Lena nghĩ rằng cô ấy trông rất dễ thương khi cô ấy nói điều đó, gần như là một học sinh lớp 5 lần đầu tiên hỏi ai đó đi chơi.
Nhưng không, Lena không muốn hẹn hò với Kara. Cô muốn nhiều hơn nữa. Tất cả đã quá rõ ràng.
"Không." Lena nói.
"Không?" Kara hỏi và lại có vẻ bối rối.
"Không, chúng tôi đã hẹn hò được sáu năm. Tôi không muốn hẹn hò với bạn, Kara. Tôi mệt mỏi vì điều đó. Tôi không muốn trở thành người hẹn hò của bạn. Không phải bạn gái của bạn. Tôi muốn được với bạn là thật. Sống cuộc sống của tôi với bạn. Hãy chìm vào giấc ngủ và thức dậy cùng bạn mỗi ngày. Tôi không có nhẫn ... "Lena quỳ một chân xuống. Kara thở hổn hển.
"Và tôi chưa lên kế hoạch cho việc này. Tôi biết việc này không diễn ra chậm chạp và chúng tôi mới chỉ làm được điều này trong hai tháng. Bạn nói không cũng không sao. Nhưng khi gặp bạn, tôi không đứng thẳng, không hiểu sao bạn lại đi cùng và làm được điều đó. Bạn đã giúp tôi không chỉ là một Luthor bởi vì bạn đã coi tôi hơn cả một người. Bạn đã thấy những gì đã xảy ra khi chúng ta không gặp nhau. Ngay cả khi tôi không muốn giống Lex, một phần trong tôi vẫn luôn lo sợ rằng cuối cùng tôi sẽ giống anh ấy. Tâm hồn tôi luôn bị chia cắt. Tôi chưa bao giờ cảm thấy toàn bộ. Nó liên quan đến ma thuật bên trong tôi nhưng đó không phải là tất cả. Kara, bạn đã dạy tôi thích bản thân mình, không, yêu bản thân mình. Bạn đã làm cho tôi tự hào về con người của tôi. Và bằng cách đó, tôi đã hoàn toàn yêu bạn. Tôi yêu bạn nhiều hơn những gì tôi từng nghĩ là có thể. Tôi đã yêu cả Kara và Supergirl. Đây là tất cả những gì tôi đã mong đợi.
"Đợi đã!" Kara nói. "Tôi sẽ trở lại ngay!"
Kara bay ra và Lena đứng quỳ một chân trên cát và cảm thấy hơi ngớ ngẩn. Cô không có kế hoạch này và nếu có, cô sẽ không muốn Kara bay đi ngay giữa màn cầu hôn.
Kara quay lại và quỳ xuống đối diện với Lena. Cô ấy lấy một chiếc hộp từ trong túi ra và mở nó ra. Chiếc nhẫn tỏa sáng và viên ngọc lục bảo hoàn toàn phù hợp với đôi mắt của Lena.
"Lena, với em, anh có thể là Kara, chỉ là Kara. Bạn đã luôn thúc đẩy tôi và tin tưởng vào tôi. Không chỉ tôi với tư cách Kara mà còn tôi với tư cách là Siêu nhân nữ. Bạn đã làm cho tôi tốt hơn, hãy nhìn xem tôi đã trở thành người như thế nào. Tôi luôn cảm thấy an toàn khi biết rằng bạn đã ở bên cạnh tôi. Lena Luthor, mayarahke khap? " Kara nói.
Lena đã nghe những lời đó trước đây; Đó là những gì Kara đã nói khi cô ấy 'đến'. Cô biết rằng Kara đang cầu hôn mình và cô định trả lời nhưng sự tò mò của cô đã chiếm lấy. Cô phải biết.
"Bây giờ bạn phải cho tôi biết nó có nghĩa là gì."
"Nó không thể được dịch đúng cách."
"Hãy thử, có phải mayarahke là một số liên hợp mạnh hơn không?" Lena nói.
"Vâng, trong số những từ khác. Nó cũng có nghĩa là đối tác, hoặc người yêu. Và khap có nghĩa là 'tôi' hoặc 'tôi'. Nó có thể được dịch là 'củng cố tôi' hoặc 'hợp tác với tôi'. Vì vậy, đây là nghĩa gần nhất chúng tôi có cho 'Cưới anh đi'. "
"Làm cách nào để nói 'có'?"
"Zhi." Kara mỉm cười.
"Hỏi tôi một lần nữa."
Đôi mắt xanh gặp màu xanh lá cây và tất cả những gì Lena có thể nhìn thấy là tình yêu.
"Mayarahke khap?"
"Zhi."
Kara nở một nụ cười thật tươi. Cô ấy rút chiếc nhẫn ra khỏi hộp và nắm lấy tay trái của Lena. Cô ấy đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô và sau đó hôn nó.
Lena nhìn chiếc nhẫn, nó đẹp. Cô vòng tay qua cổ chồng sắp cưới và hôn say đắm. Vòng tay của Kara vòng qua eo cô. Lena đưa tay lên tóc Kara. Cô thích làm rối tung toàn bộ mái tóc vàng đó.
Lena cảm thấy Kara nâng cô lên như thế nào. Cô vòng chân qua eo Kara và chìm sâu hơn vào nụ hôn. Đột nhiên Lena cảm thấy gió thổi trên tóc. Cô dứt khỏi nụ hôn và nhìn xuống.
"Kara! Chúng ta đang bay."
"Không, chúng ta chỉ đang lơ lửng một chút." Kara mỉm cười nói và sau đó cô ấy hôn Lena một lần nữa.
END
===============================================================================
https://archiveofourown.org/works/35331046/chapters/90984802#workskin
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top