Chương 7 :

Tần Tang ngồi trên xe nhìn ra bên ngoài, hiếm khi được ngày trời nắng nên không khí trong núi đặc biệt tốt , trời trong xanh như vừa được gột rửa , mây trắng như được tôi luyện lên, mà ở đằng xa núi Thanh Phong thật là to lớn, đoạn đường lên đỉnh núi đều là đường nhựa. Nói là leo núi nhưng trên thực tế người đến nghỉ hè đa phần đều là ngồi xe mà đi lên đỉnh. Tuy núi Chi Sơn này mặc dù cao nhưng địa thế của đỉnh núi lại rất thoải, ở xa có một gò đất lớn được lát sỏi để làm bãi đậu xe. Sau khi xuống xe , đi lên thêm tầm trăm bước nữa chính là nơi cao nhất của Chi Sơn - Xuyết Thúy đình.

Gió trong núi rất lớn, Tần Tang chỉ mặc một cái áo khoác choàng bên ngoài lại bị gió thổi tung lên, làm lộ ra lớp lót hoa sen màu xanh,cũng có chút hơi ngại ngùng, xấu hổ. Dịch Liên Khải ít khi tâm tình lại tốt như vậy, cho người quét dọn đình, gia nhân vội vàng xếp nệm trải ra, lại bày biện đồ ăn lên trên bàn đá, Dịch Liên Khải hướng Tần Tang nói: "Thấy thế nào, có phải rất giống với phong cảnh ở Bắc Âu hay không?"

Thời điểm Tần Tang được gả đi, Dịch Liên Khải từng có ý định muốn đi Bắc Âu hưởng tuần trăng mật, nói thẳng ra là muốn kiếm cớ đi ra nước ngoài chơi nhưng hết lần này đến lần khác Tần Tang đều bị bệnh nên đành bỏ kế hoạch . Hôm nay Tần Tang cũng cực kỳ hiền hoà, ngồi xuống bồi hắn uống nửa ly rượu nho trắng, ăn một chút bánh ngọt điểm tâm. Nàng vốn là không uống được rượu, lúc này hai gò má ửng đỏ.

Dịch Liên Khải liền không khỏi cười nàng: "Quả thật giống như trẻ con, uống chút rượu cũng say."

Tần Tang nghiêng mặt ngắm phong cảnh, nơi này là chỗ cao nhất Chi Sơn, nhìn xuống, một mảng lớn Sướng hồ xanh biếc như lụa thu hết vào mắt. Mà nơi xa một đạo bạc trắng tựa như khúc thủy, chính là Thuận Giang. Nước sông quanh co chảy vào Sướng hồ, lại quanh co hướng Nam chảy ra. Dõi mắt nơi loáng thoáng có thể thấy một mảnh thành rộng mờ mờ, đó chính là Giang Tả trọng trấn Xương Nghiệp. Trong lòng nàng ngàn vạn suy nghĩ, đến lúc này, không nhịn được khẽ thở dài một cái.

Thanh âm than thở của nàng vốn là bé không thể nghe, chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, là Dịch Liên Khải nắm được khuyên tai của nàng, nhẹ nhàng lôi kéo, hỏi: "Làm cái gì mà than thở vậy?"

Những người hầu đều tránh sang bên ngoài đình, trong đình chỉ có hai người bọn họ. Nhưng Tần Tang như cũ đem tay hắn đỡ ra rồi, nói: "Để cho người ta nhìn thấy đó."

Dịch Liên Khải tâm tình tốt, cũng không quá mức so đo. Chỉ để ý ở trên mặt nàng nhéo một cái, nói: "Như vậy, đem những lời trong lòng nói ra tôi nghe."

Tần Tang nói: "Tôi có thể có ý định gì đây? Nếu như anh chịu đối với tôi hòa khí một chút, ít kêu tôi ở trước mặt phụ thân thay anh che giấu, thì cũng thôi đi."

Dịch Liên Khải mặc dù không sợ trời không sợ đất, cũng là có chút sợ Dịch Kế Bồi, nhưng lúc này núi cao hoàng đế ở xa, cha già tại phía xa Phù Viễn, cũng là không cần lo lắng quá. Liền đối với nàng cười cười: "Quanh năm suốt tháng cũng chẳng qua trở về nhà cũ, nhìn xem đem em buồn thành như vậy!"

Tần Tang nói: "Tôi đang muốn cùng anh thương lượng, lần này trở về, phải có cho đại ca đại tẩu, còn có nhị ca nhị tẩu chút đồ, mới xem như quà tặng trong ngày lễ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top