Chương 17 :
Phan Kiện Trì mặt thản nhiên, không tránh ánh mắt của hắn mà đáp: "Công tử gia, kế này một giọt nước không lọt*, nói vậy Dịch Liên Thận ngày sau cho dù biết, cũng không thể làm gì. Đường đường có thiếu gia nhà Cao đốc quân lúc ấy đang ở cùng với công tử gia, đây là nhân chứng tuyệt hảo, chứng minh Tống phó quan quả thật tâm tồn bất chính, ám sát công tử gia. Nhưng là nếu như công tử gia nhất thời mềm lòng lưu lại tính mạng Tống phó quan, Dịch Liên Thận tinh tường lợi hại, tương lai chưa chắc không mượn điều này trở mình."
*ý là không có kẽ hở
Dịch Liên Khải chậm rãi ngồi xuống, tiện tay cầm lấy bình trà trên bàn, tự tay châm một chén trà, từ từ nói: "Ngươi nói những lời này, ta một câu cũng nghe không hiểu. Ta cùng lão Nhị mặc dù có chút bất đồng, nhưng dù sao cũng là anh em như thể tay chân, không dưng tại nơi này ngươi dùng lời lẽ khiêu khích ta. Ta chỉ xem như ngươi uống say, nói sảng như vậy, lần sau cũng đừng khiến mình quá phận."
Phan Kiện Trì cười một tiếng, nói: "Ta chỉ là người ngoài, công tử không tin ta là đúng rồi. Chẳng qua nhắc nhở công tử gia một câu, Thiếu phu nhân từ tâm tha mạng cho hắn, hôm nay năn nỉ không được, ngày mai không chừng sẽ tìm cách ỉ ôi đem Tống phó quan thả ra. Công tử gia ngậm đắng nuốt cay nhịn đến giờ này ngày này, thật là một tiền đồ tốt... Còn có ba nghìn dặm giang sơn như tranh vẽ..."
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nhưng chớ bị một vị phụ nhân làm chậm trễ."
Dịch Liên Khải từ từ nhấp chút nước trà, trầm ngâm cũng không lên tiếng. Phan Kiện Trì đem vật cầm trong tay ném trên bàn một cái, nói: " Lời nên nói không nên nói, ta đã đều nói xong rồi, công tử gia nếu như muốn giết người diệt khẩu, lúc này liền bắn ta một phát đi."
Dịch Liên Khải hạ chén trà, cẩn thận quan sát hắn, nhưng thấy hắn nhất thời xúc động không kềm chế được, không chút nào để ý đến chuyện sống chết. Một khắc trước đúng là Dịch Liên Khải cũng có ý muốn giết người, nhưng thấy dáng vẻ Phan Kiện Trì lúc này, thong dong tự tại, không nhịn được thở dài, nói: "Ngươi hôm nay đã cứu mạng ta, tại sao ta lại muốn giết ngươi?"
Phan Kiện Trì lại ha ha cười một tiếng: "Công tử gia trở thành người làm việc đại sự, lấy thống nhất thiên hạ làm nghiệp lớn, lại để thể loại yểu điệu đàn bà nhỏ nhặt này câu nệ? Huống chi nếu hôm nay ta không cứu công tử gia, công tử gia cùng lắm hung hăng té ngựa một lần, tuyệt đối không lo lắng đến tính mạng. Công tử gia té càng nặng, khiến cho lão gia người càng đau lòng. Ta hôm nay giữ kinh mã, chỉ sợ đã cản trở khổ nhục kế của người. Công tử gia muốn giết ta, trong lòng vì sao lại có nửa phần áy náy?"
Dịch Liên Khải cười cười: "Ngươi sai lầm rồi, ta thật cũng không muốn giết ngươi." Hắn hứng thú quan sát Phan Kiện Trễ rồi nói: "Ta chỉ là muốn biết, ta rốt cuộc để lộ ra sơ hở chỗ nào để cho ngươi nhìn ra đầu mối?"
Phan Kiện Trì nói: "Nếu như tối nay công tử gia không sơ hở mà quyết định giết chết Tống phó quan, Dịch Liên Thận sẽ dấy lên nghi hoặc, khổ nhục kế ở tuần duyệt binh cũng thuận tiện thông qua, thuận tiện cho lão Nhị một chút tội... Để cho đại soái cho là lão Nhị diệt khẩu Tống phó quan để không bị bại lộ."
Dịch Liên Khải không khỏi cất tiếng cười to, bữa ăn bốn bề đều là thủy tinh, tiếng cười của hắn vang vọng ở trong nhà ăn, thật lâu không dứt. Hắn cười một lúc lâu, mới lên tiếng: "Thuận tiện cho lão Nhị trồng một chút tội.... Mấy lời này thật là thú vị... thú vị!."
"Chẳng lẽ công tử gia không phải tính toán như vậy? Một hòn đá hạ hai con chim, một mũi tên trúng hai con nhạn. Vừa trừ đi nội gián bên cạnh mình, lại để cho đại soái đối với lão Nhị có chút bất mãn."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top