Sương đỏ 123
123.
Nhận ra đó là giọng của Hồng Phương, Nguyên Thục giật mình, nó hết nhìn Đặng Thị Huệ rồi lại nhìn ra cánh cửa, lòng vô cùng phân vân. Tuy không biết ân oán giữa Đặng Thị Huệ và Dương thái phi như thế nào, nhưng sống trong phủ, nó cũng biết phong phanh bà và Dương thái phi vốn là kình địch của nhau. Thế sự thay đổi, nay Đặng Thị Huệ thất thế, bị phế thành cung nhân và giam lỏng ở Hộ Tăng đường, nếu chuyện Đặng Thị Huệ ở trong phòng Nguyên Thục để lộ ra ngoài, thì trước mặt Thánh mẫu và Dương thái phi, nó cũng không thể thanh minh được, ngược lại còn có nguy cơ bị tống giam vì tội chứa chấp bà ta cũng không biết chừng.
Nhận ra Nguyên Thục đang do dự, Đặng Thị Huệ không nói gì, bà se sẽ gật đầu khi chạm phải ánh mắt lo lắng của nó. Thân là cung nhân bị giam giữ trong Hộ Tăng đường, vì muốn dự lễ chính kỵ của Thịnh vương nên thừa lúc binh lính sơ hở, bà đã nhân cơ hội lẻn ra ngoài, trốn đại vào căn phòng nào đó rồi tìm cách sau, do đinh ninh giờ này tất cả mọi người đều tập trung ngoài cung miếu, chứ đâu ngờ lại còn có một nàng phi tần còn ở trong phòng. Nếu bị phát hiện, bà sẽ bị bắt lại và đưa đến trước mặt Thánh Mẫu và Dương thái phi trị tội. Một khi chưa dự được lễ chính kỵ, bị bắt lại, bà không cam tâm, thế nên lúc này đây tốt nhất im lặng, tránh đánh động đến bên ngoài.
- Hồ tiệp dư, người có ở trong đó không ạ?
- Có, chị chờ chút, tôi ra ngay!
Nhìn nét mặt hòa hoãn của Đặng Thị Huệ, Nguyên Thục thừa biết bà ta không muốn bị người khác bắt gặp nên sẽ không làm gì gây bất lợi cho nó. Nghe tiếng Hồng Phương thúc giục lần thứ hai, Nguyên Thục vội vàng đáp lại, nó sửa sang lại xiêm y cho chỉnh tề rồi khoan thai mở cửa, đủ để Hồng Phương không thể nhìn vào trong, nét mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
- Thánh mẫu và Dương thái phi cho gọi tôi đến có chuyện gì không chị?
- Thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ được lệnh cho gọi Tiệp dư đến mà thôi! Tiệp dư, mời người đi lối này.
Nguyên Thục nhíu mày, không lẽ Thánh mẫu và Dương thái phi đã biết chuyện Tuyên phi đang có mặt trong phòng nó. Vô lý, nếu thế, binh lính trong phủ đã ập đến cung Đoan Nguyên để bắt giữ bà ta, có đâu cho mời nó đến cung miếu như thế này. Kín đáo liếc mắt vào trong, Nguyên Thục có hơi yên tâm khi Đặng Thị Huệ đã ẩn sau tấm mành, nó mỉm cười với Hồng Phương, tay khép lại cánh cửa sau lưng và nói nhẹ nhàng.
- Thôi được, phiền chị dẫn đường cho tôi nhé!
- Thưa vâng ạ!
Nói rồi, Hồng Phương quay bước. Trên đường đi, cả hai im lặng, không nói với nhau câu nào, phần Nguyên Thục không có chuyện gì để nói, phần nghĩ tới việc đến cung miếu sẽ có thể gặp được Trịnh Khải, lòng nó tràn ngập hình ảnh của anh mà quên đi chuyện tại sao Thánh mẫu và Dương thái phi lại cho mời nó đến. Băng qua tả xuyên đường, nơi các bá quan văn võ đang tụ họp, Nguyên Thục tựa như chẳng nhìn thấy ai, nó phóng mắt vào cung miếu, mắt tìm kiếm tà áo lục trong làn khói thơm lảng bảng mơ hồ. Sau khi tìm mỏi mắt, Nguyên Thục ngập tràn thất vọng khi không nhìn thấy Trịnh Khải đâu. Sao lại thế, lễ chính kỵ chưa xong, lẽ ra giờ này anh đang thắp hương cho tổ tiên trong cung miếu chứ. Trịnh Khải không thấy, cả Ngọc Xuân cũng không thấy đâu, hay là hai người họ đã đi cùng nhau rồi.
- Hồ tiệp dư, ta cho người gọi đã lâu, tại sao bây giờ ngươi mới đến?
Người muốn gặp thì không thấy, người không muốn thấy lại cứ gặp. Từ phía xa, Dương thái phi dang dìu Thánh mẫu đi tới, trông thấy Nguyên Thục nhìn quanh quất, Thánh mẫu hiểu ngay nó đang tìm Trịnh Khải. Đôi mày bạc cau lại, Thánh mẫu cất tiếng, giọng không mấy hài lòng. Dù đang vô cùng hụt hẫng, Nguyên Thục vẫn bình tĩnh đáp lời, không cần biết nó và bà đã từng có mâu thuẫn gì, nhưng hôm nay là lễ chính kỵ, ở cung miếu tôn nghiêm, có lẽ bà cũng không gây khó dễ nó làm gì.
- Thưa Thánh mẫu, mấy hôm nay thần không được khỏe nên đi đứng có phần chậm chạp, xin người thứ lỗi cho thần.
- Không được khỏe? – Nghe Nguyên Thục giải thích, Thánh mẫu nhướng mày lên, những nếp nhăn trên mặt bà xếp lại, kéo thành một nụ cười – Ngươi không được khỏe tại sao không gọi ngự y?
- Sức khỏe của thần hiện đang bình phục trở lại, mấy chuyện cỏn con này thì không cần tới ngự y đâu ạ, cám ơn Thánh mẫu đã quan tâm!
Thánh mẫu cười nhạt, tuy không hề có thiện cảm với nàng phi tử này nhưng bà vẫn phải công nhận con bé ăn nói rất khéo, không thể bắt bẻ vào đâu được. Theo tục lệ, ngày chính kỵ của tiên vương, những phi tần trong phủ phải thắp một nén nhang để tưởng nhớ đến công lao của người, nên dù muốn hay không, Thánh mẫu cũng đưa cho Nguyên Thục một nén nhang để thắp trước linh vị của Thịnh vương Trịnh Sâm. Nhận nén nhang đó, Nguyên Thục không nói gì, nó biết rằng trong Huỳnh cung không ai hoan nghênh nó, còn người nó trông ngóng lại không có mặt ở đây, Nguyên Thục đành lẳng lặng thắp nén nhang rồi nhanh chóng trở về cung, rời xa nơi lạnh lẽo này.
Đứng trước linh vị của Thịnh vương, Nguyên Thục thầm nghĩ đến Trịnh Khải, không biết khi anh đứng ở đây, thắp nhang, thì anh cảm thấy như thế nào, trong lòng suy nghĩ những gì. Nguyên Thục cẩn thận cắm nén nhang của mình vào trong lư hương, rồi quỳ xuống, lạy mấy lạy để hoàn tất phần lễ nghi. Khi Nguyên Thục đứng lên, nó nhận thấy sợi dây chuyền trên cổ mình đã tuột ra, rơi xuống dưới đất, Nguyên Thục chưa kịp cúi xuống nhặt thì đã có một bàn tay nhặt sợi dây chuyền của nó lên. Trong khoảnh khắc ấy, mùi trầm hương thoang thoảng khiến trái tim Nguyên Thục bỗng chốc đập rộn ràng, nó ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn bóng người áo lục đang đứng trước mặt nó, người mà nó mong mỏi suốt mấy ngày qua, Trịnh Khải.
Nhìn nét mặt vui mừng của Nguyên Thục, Trịnh Khải mỉm cười. Như mọi khi, anh sẽ choàng tay ôm Nguyên Thục vào lòng, thế nhưng cả hai đang ở trong cung miếu, lại trước mặt mọi người nên anh không thể tùy tiện hành động, chỉ có thể vuốt nhẹ đôi má hây hây của người anh yêu. Gương mặt bầu bĩnh này, bờ môi đỏ mọng này, mấy ngày không gặp, anh đã nhớ biết bao.
Những tưởng Trịnh Khải đã cùng Ngọc Xuân vào hữu miếu(*) thắp nhang, nay thấy anh xuất hiện trước mặt, bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào đôi má của nó, Nguyên Thục mừng mừng tủi tủi, mắt nó long lanh, môi mấp máy, muốn nói với anh rất nhiều điều nhưng lại chẳng thể thốt nên lời. Trong phút chốc, tâm trạng của Nguyên Thục vô cùng phúc tạp, nó vừa mừng, vừa tủi nhưng cũng xen lẫn lo âu. Mừng vì gặp được Trịnh Khải, tủi vì người sóng đôi bên cạnh anh không phải nó và lo là lo lắng cho hạnh phúc của bản thân nếu Trịnh Khải biết được sự thật về Thanh Loan. Nó có nên nói cho anh biết sự thật không, hay ích kỷ chôn chặt vào lòng, để giữ anh bên cạnh nó mãi mãi mà thôi.
- Thánh mẫu, lễ chính kỵ đã xong, hài nhi có thể dần Thục nhi ra ngoài một lúc không?
Trịnh Khải hỏi Thánh mẫu, nhưng bà thừa biết đó là điều anh đang muốn vào lúc này. Dù trong bụng rất muốn từ chối lời đề nghị đó, nhưng với ánh mắt sâu thẳm kia, bà khó lòng từ chối bất cứ yêu cầu nào của cháu mình. Nhận được cái gật đầu miễn cưỡng của Thánh mẫu, Trịnh Khải mỉm cười, anh quay sang Nguyên Thục, nắm lấy tay nó, nói nhẹ nhàng.
- Nguyên Thục, nàng ra đây với ta!
Nhìn nét mặt thay đổi của Nguyên Thục, Trịnh Khải nhận ra tâm tư nó đang xáo trộn, nhưng nếu Nguyên Thục không nói thì anh cũng sẽ không hỏi. Bây giờ anh đã hoàn tất xong lễ chính kỵ, chỉ còn cho cung nữ dọn bàn tiệc để triệu bá quan vào nghị sự đường dự yến, nên đã có thời gian rảnh rỗi dành cho Nguyên Thục. Chọn một căn phòng yên tĩnh, kín đáo, Trịnh Khải dẫn Nguyên Thục bước vào, anh nhẹ nhàng đeo lại sợi dây chuyền lên cổ nó. Đứng yên để Trịnh Khải đeo dây chuyền, trái tim Nguyên Thục lại đập rộn ràng khi mùi trầm hương dịu dàng từ ống tay áo anh thoang thoảng quanh nó. Đột ngột, Trịnh Khải choàng tay ôm lấy Nguyên Thục từ phía sau lưng, hành động đó khiến Nguyên Thục vừa bất ngờ, vừa sung sướng. Như chờ đợi giây phút này đã lâu, nó xoay người lại, tay vươn ra, ôm lấy Trịnh Khải, vùi mặt vào lòng anh để tận hưởng khoảnh khắc chỉ có hai người.
Ôm Nguyên Thục trong vòng tay, Trịnh Khải nhận ra nó đã ốm đi nhiều. Khi nhìn thấy Nguyên Thục bước vào cung miếu, ánh mắt ngơ ngác, lạc lõng khi tìm kiếm anh của Nguyên Thục khiến anh mềm lòng. Vì muốn ở bên cạnh nó, che chở nó khỏi ánh mắt kỳ thị của Thánh mẫu và mọi người, anh đã từ chối ra ngoài dạo với Ngọc Xuân mà quay trở lại cung miếu. Mấy ngày không gặp, anh biết Nguyên Thục trông chờ anh, và anh cũng nhớ nó, nỗi nhớ ngày một nhiều thêm khi thiếu vắng tiếng cười trong trẻo, chỉ có mình anh trong tòa Ngự lâu, rộng thênh thang và yên ắng lạ lùng.
- Trịnh Khải, hôm tấn phong Vương phi, anh có…
Dù đắm chìm trong hạnh phúc, nhưng Nguyên Thục vẫn không quên mối lo canh cánh trong lòng mình. Nguyên Thục ngập ngừng hỏi, nó muốn nói đến hai chữ “động phòng”, nhưng rồi nghẹn lại, nên chỉ nói đến đó. Xiết chặt Nguyên Thục vào lòng, Trịnh Khải mỉm cười.
- Ta vẫn đang đợi nàng!
Trịnh Khải không thanh minh hay giải thích, anh chỉ nói như thế, nhưng lại đủ khiến trái tim Nguyên Thục nghẹt thở vì sung sướng, gương mặt nó đỏ bừng lên, hai má nóng ran như hơ lửa. Quả nhiên, đêm hôm ấy, Trịnh Khải và Ngọc Xuân không hề xảy ra chuyện gì. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì, chỉ cần một lời anh nói thôi, bao nghi hoặc, âu lo trong Nguyên Thục đều tan biến, còn chuyện tại sao đêm đó anh không đến với nó, thì chắc chắn anh có lý do riêng. Nếu Trịnh Khải không nói, thì nó sẽ không hỏi nữa, mà lại mơ đến tương lai hạnh phúc của mình sau này.
- Anh nói đợi em, nhưng em có bắt anh đợi đâu.
Nguyên Thục ngẩng mặt lên hỏi, đôi má ửng hồng khi nhìn thấy bóng hình của mình trong đôi mắt ấm áp ấy. Vuốt nhẹ bờ môi của Nguyên Thục, Trịnh Khải mỉm cười không nói, anh cúi xuống, thật gần, rồi đặt lên bờ môi hé mở của Nguyên Thục một chiếc hôn ngọt ngào. Mấy ngày qua, nằm vùi trong cung Đoan Nguyên, nó nhớ mùi trầm hương này biết bao, bây giờ, nằm trong vòng tay anh, trao cho anh những chiếc hôn thật dài cho vơi nhung nhớ, Nguyên Thục cảm giác như mình đang tan chảy trong hạnh phúc. Những nụ hôn dịu dàng của Trịnh Khải khiến Nguyên Thục như quên hết tất cả, nó vòng tay qua cổ anh, xiết chặt, bờ mi khép lại, run rẩy khi anh hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nó, rồi trượt xuống bờ vai mềm mịn màng.
- Chúa công, yến tiệc ở nghị sự đường đã bày xong, người có thể triệu bá quan vào rồi ạ!
Đang chìm trong những nụ hôn ngọt ngào bất tận, Nguyên Thục vô cùng hụt hẫng khi Trịnh Khải ngừng lại bởi giọng nói êm ái của Ngọc Xuân từ bên ngoài nhẹ nhàng cất lên. Vội níu lấy áo anh khi Trịnh Khải đứng dậy, đôi mắt Nguyên Thục long lanh như muốn nói anh đừng đi. Ánh mắt ấy khiến anh mềm lòng. Ngồi xuống bên cạnh Nguyên Thục, Trịnh Khải nhẹ nhàng kéo xống áo Nguyên Thục lên cho ngay ngắn, tay vuốt ve suối tóc dài đen mượt, đồng thời nói nhẹ nhàng.
- Bây giờ không phải lúc, ta phải đến nghị sự đường.
Dù Trịnh Khải đã nói như thế, dù thâm tâm Nguyên Thục biết rằng anh còn phải đến nghị sự đường để ban yến tiệc, nhưng tính nhõng nhẽo, ích kỷ trong Nguyên Thục lại trỗi dậy. Nó không muốn anh đi đâu hết mà chỉ muốn ở bên cạnh mình, nên cứ nắm lấy áo anh mãi không chịu buông. Thấy Nguyên Thục nhõng nhẽo đột xuất, Trịnh Khải phì cười. Nguyên Thục nào biết ôm nó trong vòng tay, anh cũng muốn nó là của anh, mãi mãi thuộc về anh, nhưng anh biết anh cần phải kềm chế ý muốn đó lại, bởi công việc vẫn còn đang ở trước mặt, và vẫn còn nhiều thứ phải sắp xếp nếu muốn cả hai đến với nhau. Việc Thanh Loan qua đời đã để lại trong lòng anh một sự tiếc nuối rất lớn. Trước sự ra đi của cô, anh vô cùng đau lòng, nhưng cũng nhờ đó mà Trịnh Khải mới nhận thức ra rằng đối với anh, Nguyên Thục quan trọng biết bao. Anh không thể để mất nó, anh phải trân trọng nó, yêu thương nó và che chở nó suốt đời.
Không thể để mọi người ở nghị sự đường đợi lâu hơn được nữa, Trịnh Khải hôn lên vầng trán bướng bỉnh của Nguyên Thục, sau đó nói nhỏ mấy câu qua vành tai nhỏ nhắn. Không biết anh nói những gì mà Nguyên Thục đỏ bừng mặt xen lẫn hoan hỉ. Ngước nhìn đôi mắt sâu thẳm dịu dàng, Nguyên Thục hỏi, dường như vẫn chưa tin những gì mình vừa mới nghe.
- Thật không?
- Đương nhiên là thật!
Nghe Trịnh Khải xác nhận, Nguyên Thục mới hoàn toàn yên tâm, những ngón tay của nó thả lỏng ra, ngập ngừng như vẫn còn lưu luyến lắm. Giúp Nguyên Thục đứng dậy, Trịnh Khải vuốt lại mái tóc của nó cho ngay ngắn, rồi nắm tay Nguyên Thục bước ra ngoài. Dường như đứng bên ngoài chờ đợi đã lâu, Ngọc Xuân tươi nét mặt khi Trịnh Khải mở cửa bước ra ngoài, nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười trên gương mặt cô chợt tắt khi nhìn thấy trên cổ Nguyên Thục là một dấu hôn. Thấy Ngọc Xuân đăm đăm nhìn vào cổ mình, Nguyên Thục hiểu ra ngay, nó vội vàng kéo cổ áo để che lại dấu hôn đó, gương mặt đỏ bừng nhưng lại tràn đầy hạnh phúc. Chứng kiến Đoan Nam vương và Nguyên Thục quấn quýt bên nhau, trái tim Ngọc Xuân như bị ai bóp nghẹt, cô cảm thấy ghen tỵ, vô cùng ghen tỵ. Đêm tấn phong Vương phi cô đã ở một mình trong phòng tân hôn, thẫn thờ chờ bước chân ai vang lên trên hành lang, nhưng không, vây quanh cô chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Ngài ấy không đến. Dù cô đã đợi mỏi mòn, ngài ấy vẫn không đến, vậy đủ chứng tỏ cô không hề có vị trí gì trong trái tim ngài ấy.Đêm tân hôn là khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời người con gái, vậy mà cô phải một mình cô đơn, chịu dựng nỗi bẽ bàng này vì tâm trí và trái tim của Đoan Nam vương đã hướng về người khác, tình yêu của ngài ấy đã giành cho cô gái khác mất rồi.
Theo thông lệ, yến tiệc ở nghị sự đường chỉ có bá quan được tham dự, thế nên Nguyên Thục phải quay trở về cung Đoan Nguyên, nhưng giờ nó không còn phải tiếp tục những chuỗi ngày buồn bã do phải trông ngóng nữa, vì Trịnh Khải hứa tối nay sẽ đến phòng nó. Cứ nghĩ đến chuyện đó, Nguyên Thục lại nôn nóng. Nó phải nhanh chóng về cung để chuẩn bị bánh trái, những món ăn Trịnh Khải thích, và tranh thủ tắm rửa, dọn dẹp phòng ốc để chờ đón anh.
- Hồ tiệp dư, ngươi khoan đi đã!
Càng nghĩ, Nguyên Thục lại càng vui như tết. Nó còn chưa kịp nghĩ xem mình sẽ bận chiếc áo nào cho đẹp mắt, thì giọng nói gay gắt của Thánh mẫu bất chợt vang lên, khiến nó giật mình. Thánh mẫu đang đứng trước mặt nó, bên cạnh là Dương thái phi và Ngọc Xuân, ánh mắt của ba người trông rất kỳ lạ khiến Nguyên Thục vô cùng ngạc nhiên. Đang nôn nóng muốn được về cung để trang trí đèn hoa đăng đón Trịnh Khải, thế nhưng nửa chừng lại bị ba người này cản đường, thật không muốn giận cũng không xong mà.
- Thánh mẫu cho gọi con ạ?
Cố nén sự khó chịu ở trong lòng, giữ cho giọng trung dung, Nguyên Thục nhỏ nhẹ lên tiếng. Trước sự lễ phép của nó, Dương thái phi hừ nhạt, ánh mắt bà xoáy thẳng vào mặt Nguyên Thục, khiến nó chột dạ, nhưng không vì thế mà né tránh. Vừa lúc đó, có tiếng bước chân rầm rập vang lên, từ đằng xa, lính tam phủ xuất hiện, áp giải một người thiếu phụ theo sau. Vừa nhìn thấy người thiếu phụ đó, đôi mày lá liễu của Nguyên Thục nhíu lại, phong thái ung dung dù bị giải đi đó không khó khăn mấy để nhận ra đó là Đặng Thị Huệ. Bà ta đã bị bắt, tại sao lại bị bắt, bà ta bị bắt trên đường trốn khỏi phòng nó, hay bị bắt ngay trong phòng nó, hàng loạt câu hỏi dồn dập trong đầu Nguyên Thục, khiến nó lo lắng. Thật là, khi gặp Trịnh Khải là nó không còn biết chuyện gì nữa, nên quên phắt mối lo ngại Tuyên phi đang trốn trong phòng mình. Tình thế này, có muốn thanh minh hay giải thích cũng chưa chắc Thánh mẫu và Dương thái phi đã chịu nghe. Trịnh Khải không có ở đây, hai người này chắc chắn sẽ vịn vào Đặng Thị Huệ mà gây bất lợi cho nó, chi bằng cứ lựa tình hình mà ứng xử thôi.
Nguyên Thục nghĩ thầm, nó cố giữ cho nét mặt được bình thản. Ngược lại với nó, Dương thái phi tỏ vẻ rất kích động khi nhìn thấy Đặng Thị Huệ. Nhìn xoáy vào mắt Nguyên Thục, Thánh mẫu nhếch mép, bà cất giọng hỏi, nét mặt không chút biểu cảm nào.
- Hồ tiệp dư, phạm nhân kia được lính tam phủ bắt được khi ả từ trong phòng ngươi lén lút ra ngoài, ngươi giải thích ra sao về chuyện này?!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top