Sương Đỏ 119

119.

Linh Lan nằm dài trong phòng, đầu trùm kín chăn theo thói quen mỗi khi có chuyện gì đó làm nó tức giận, vết thương được băng bó cẩn thận trên tay không làm nó đau bằng vết thương trong lòng. Níu chặt lấy tấm chăn, Linh Lan nhìn trừng trừng vào khoảng tối, lòng vẫn không sao quên được những gì Nguyễn Huệ đã nói khi nó trở về gặp anh.

Sau khi chạy thoát được mai phục của quân Nguyễn, về tới doanh trại Tây Sơn, còn không kịp sơ cứu vết thương trên vai, Linh Lan nhanh chóng tìm gặp Nguyễn Huệ ngay để báo kết quả. Trước ánh mắt xót xa của nó khi báo tin Bùi Định đã không thể thoát khỏi mai phục, Nguyễn Huệ vẫn thản nhiên xem xét bản vẽ tàu thuyền mà không nói năng hay ừ hử gì, điều đó khiến Linh Lan rất tức giận. Nó bị thương không kể đến, nhưng việc Bùi Định có lẽ đã hy sinh khi cố bảo vệ nó chẳng mảy may có tác động gì đến Nguyễn Huệ hay sao. 

- Anh có nghe tôi nói gì không vậy?

Linh Lan bực mình sẵn giọng, nó rất ghét việc trong khi mình đang nói thì đối phương lại tỏ ra lơ là như thế. Trước sự tức giận của nó, Nguyễn Huệ không buồn ngẩng đầu lên, anh nói, nhưng cây bút lông trong tay vẫn đánh vào những chỗ cần chỉnh sửa của con thuyền.

- Hợp tác thành công, cô bị mai phục, Bùi Định chết thay cô, phải không?

- Đúng thế! Bùi Định đã chết, anh ta bị quân Nguyễn hại chết khi muốn giúp tôi chạy thoát, Bùi Định là người anh đưa đến, chẳng lẽ điều đó chẳng khiến anh có chút thương xót nào sao?

Cây bút lông trong tay Nguyễn Huệ dừng lại, anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nó, ánh mắt đen thẫm như đáy vực sâu. Nguyễn Huệ nói, giọng bình thản lạ lùng.

- Nực cười, đến bây giờ mà cô vẫn cố trốn tránh trách nhiệm của mình trong cái chết của Bùi Định và đổ lỗi hoàn toàn cho lũ phục binh kia sao?

- Cái gì?

- Bùi Định chết không phải do bị phục binh sát hại, mà chính cô đã hại chết anh ta.

Nguyễn Huệ nói vừa đủ để Linh Lan nghe thấy, nhưng lại khiến nó nhíu mày vì nhất thời chưa hiểu anh muốn nói gì. Phải mất một lúc, những câu chữ mới thấm vào đầu nó, khiến nó nửa tức giận, nửa ngơ ngác khi Nguyễn Huệ quy tội nó hại chết Bùi Định. Công lao của nó còn chưa kể đến, ấy thế mà anh lại kết tội nó sao?

- Người hại chết Bùi Định không phải tôi. Anh đừng kết tội lung tung.

- Còn không phải? Bọn phục binh kia tuy giỏi, nhưng chẳng phải cô vẫn có thể cầm cự cùng chúng một lúc lâu hay sao, như vậy chứng tỏ cô thừa sức đối phó, ấy vậy mà cô lại nhân từ nương tay với chúng. Nếu cô hạ bọn chúng, cô sẽ không bị thương, Bùi Định cũng không phải liều chết cầm chân chúng cho cô chạy trốn, đó không phải là lỗi của cô, chẳng lẽ là của Bùi Định? Vậy ta nói chính cô đã hại chết anh ta thì không có cơ sở chỗ nào?

Trước nét mặt sững sờ của Linh Lan, Nguyễn Huệ cười nhạt, anh lại tiếp tục xem xét bản vẽ tàu thuyền, để mặc nó đứng như trời trồng giữa phòng.

Nếu không phải vì cô nương tay với chúng, Bùi Định sẽ không hy sinh oan uổng.

Có thật thế không, Bùi Định, có thật là như thế không? Linh Lan đau đớn ôm đầu, từng giây phút trải qua trên cánh đồng tái hiện trong tâm trí nó như một cuộn phim quay chậm. Sự hung hãn của quân Nguyễn, sự lúng túng của nó mỗi khi lưỡi kiếm trong tay điểm vào yếu huyệt trên người chúng, gương mặt xanh xao của Bùi Định, hình ảnh anh như con thiêu  thân lao vào kẻ thù để giữ chân chúng cho nó có thêm thời gian chạy thoát. Tiếng gió ào ào bên tai, mùi máu cô quyện trong không khí, tất cả những hình ảnh đó ngưng đọng trong tâm trí nó, khiến Linh Lan cảm thấy khó thở, dạ nôn nao khó chịu, sóng mũi cay cay, bờ môi cắn chặt khi bên tai như còn vang vọng tiếng la thất thanh của Bùi Định.

Phải, là tại nó! Chính nó đã hại chết Bùi Định, chính nó đã hại chết anh.

Linh Lan gác tay lên trán, thẫn thờ. Dù đã trở về phòng nằm dưỡng thương theo lời thầy thuốc, nhưng nó vẫn không sao ngủ được vì những lời Nguyễn Huệ nói cứ lấn cấn trong đầu, không cách nào xua tan. Cứ mỗi lần nhắm mắt, những hình ảnh vào giây phút cuối cùng của Bùi Định lại hiện lên. Ánh mắt kiên quyết, gương mặt sợ hãi, bàn tay run rẩy nắm chặt thanh kiếm, anh và nó chỉ là hai kẻ xa lạ, mới tương ngộ lần đầu, vậy sao anh lại có thể hy sinh mạng sống cho nó, sao có thể không màng đến bản thân để bảo vệ nó. Còn nó, nó đã làm gì được cho anh? Anh cứu nó một mạng, thế mà nó không những không trả được cái ân đó, lại còn gián tiếp hại chết anh, cũng không thể tìm được xác anh để mang về chôn ở quê nhà.

Linh Lan càng nghĩ, càng thấy giận bản thân mình. Lẽ ra Bùi Định sẽ không chết, lẽ ra cả hai sẽ an toàn trở về Tây Sơn, ấy vậy mà chỉ vì sự ích kỷ của nó, chỉ vì nó không muốn phạm tội sát sinh mà vô tình đẩy Bùi Định vào con đường tuyệt mạng. Trong khi Bùi Định đã nằm lại đâu đó ngoài trời lạnh lẽo, thì nó lại nằm trong chăn ấm nệm êm, tịnh dưỡng vết thương. Nó đã nợ Bùi Định rất nhiều, phải làm sao đây để chuộc lại tội lỗi này, phải làm sao để thôi cảm giác ray rứt, ân hận và xót xa. Linh Lan cắn chặt môi, đôi bàn tay nó xiết chặt, vết thương trên vai lại đau buốt như để nhắc nhở. Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra trong tấm chăn, đau xót và buồn thương…

oOo

Vì bị thương khi giao chiến với quân Nguyễn, nên tạm thời Linh Lan không thể tiếp tục luyện tập như thường ngày được, mà phải nghỉ ngơi để vết thương có thể phục hồi nhanh chóng. Trong thời gian tịnh dưỡng, Linh Lan đã dần bình tâm lại. Sự dằn vặt tuy vẫn còn đó, nhưng Linh Lan đã dần ổn định tinh thần, bình tâm suy xét lại mọi việc, để rồi cuối cùng đi đến một quyết định, đó là từ nay về sau không thể để bản thân liên lụy đến ai nữa, cũng không thể để ai vì nó mà phải chết nữa. Một Bùi Định đã là quá đủ, nó không muốn có Bùi Định thứ hai, thứ ba, và tất cả đều chết do lỗi của nó một chút nào.

Khi Linh Lan mở mắt tỉnh dậy thì trời đã sẩm tối, nó vội vàng bật dậy do không ngờ mình lại ngủ lâu đến thế. Định bụng chỉ chợp mắt chút thôi rồi dậy học chữ, ấy thế mà loáng một cái đã thấy bóng chiều về. Tung chăn ngồi dậy, Linh Lan vươn vai khoan khoái. Vết thương đã gần lành lặn, mai mày nó sẽ bắt đầu luyện tập trở lại để rèn luyện thêm khả năng chiến đấu và tích lũy kinh nghiệm cho bản thân mình.

Bước xuống giường, Linh Lan đến mở cửa sổ để hít thở không khí trong lành. Tuy đã gần tối, nhưng ngoài doanh trại vẫn còn rộn ràng lắm, Xuân cùng mọi người trong đội nữ binh hãy còn chưa về. Nhắc mới nhớ, mấy ngày qua nó thấy trong quân tất bật khác thường, dường như đang chuẩn bị gì đó. Hỏi Xuân thì cô không rõ, chỉ biết Nguyễn Huệ cho người căn dặn các cô phải kiểm kê lương thảo, tính ra dư hụt bao nhiêu và bổ sung đầy đủ, điều này khiến Linh Lan không khỏi thắc mắc. Trong Tây Sơn, nó chỉ thân với mỗi Xuân và các chị em, lúc trước còn có Văn Bình nhưng giờ không phải anh mà là Nguyễn Huệ, muốn hỏi cũng không biết phải hỏi ai. Linh Lan ngán ngẩm thở dài, nó nóng lòng muốn biết thời gian nó không có ở đây đã xảy ra chuyện gì nhưng Nguyễn Huệ luôn rất bí mật, không bao giờ có chuyện anh nói ra suy nghĩ và dự tính của mình với ai, biết tìm ai để khai thác thông tin nó cần đây.

Linh Lan cắn môi suy nghĩ, đột nhiên, gương mặt nó rạng lên khi nhớ đến Phan Văn Lân. Phan Văn Lân là thuộc tướng thân cận của Nguyễn Huệ, chuyện gì đang diễn ra chắc chắn anh phải rõ hơn ai hết. Mặt khác, anh và nó có mối giao hảo tốt, cả hai cũng đã từng chung hoạn nạn, có thể xem như là thân, anh lại không bao giờ từ chối mỗi khi nó nhờ vả hay hỏi han điều gì, suy ra, người duy nhất có thể giúp nó bây giờ chỉ có Lân mà thôi.

Linh Lan hớn hở, nó nhằm hướng Tây thẳng tiến. Giờ này Phan Văn Lân chắc chắn đang ở trong phòng để lau binh khí, chỉ cần đến chơi, hỏi han đôi ba câu rồi khéo léo gợi chuyện thì trong quân có tin tức gì nó sẽ được biết ngay.

Ánh trăng trên bầu trời soi tỏa những bước chân Linh Lan, tiếng sỏi đá vang lên lạo xạo, tiếng lá cây sột soạt khi nó đi ngang qua, chẳng mấy chốc, chiếc đèn lồng màu dịu treo trên vách cửa phòng Phan Văn Lân đã hiện ra trong tầm mắt, làm Linh Lan phấn chấn. Nhè nhẹ tiến tới gần cửa, trong đầu Linh Lan bỗng nhiên nảy sinh cảm giác muốn trêu đùa. Nó giơ tay lên, tính gõ nhẹ cửa phòng rồi núp vào một bên, để khi Lân ra mở cửa thì hù một cái, nhưng ý định còn chưa kịp thực hiện đã phải gác lại khi nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc của Nguyễn Huệ từ bên trong vọng ra. Linh Lan nhíu mày, Nguyễn Huệ mà đến phòng người khác bàn chuyện sao, không phải anh triệu người ta đến thì thôi, nay đích thân anh đến tận nơi ở của Lân, chắc chắn phải là chuyện rất quan trọng rồi. Vốn không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện, nhưng Linh Lan lại rất tò mò, chuyện gì mà quan trọng đến độ Nguyễn Huệ phải đến tận nơi để bàn bạc với Lân thế này. Cũng tốt, tuy không quang minh chính đại, nhưng nếu nghe ngóng được tin tức từ chính chủ tướng thì cũng hay.

oOo

Trong căn phòng dìu dịu ánh nến, Nguyễn Huệ đang ngồi trên ghế chăm chú xem xét những ghi chép và không ngừng dò xét với bản đồ đặt trên bàn. Gương mặt anh lúc này có chút mệt mỏi nhưng vẫn không át đi được nụ cười hài lòng và vẻ tự tin. Lướt nhìn Phan Văn Lân đang ngồi trên giường cùng với cánh tay được băng bó cẩn thận, Nguyễn Huệ mỉm cười, chẳng rõ để tán thưởng hay chế giễu vì nguyên nhân của vết thương kia.

- Tin tức mang về rất tốt. Với nó, chúng ta có thể nhanh chóng khởi binh thu hoạch mẻ lưới đã giăng rồi.

Không cần nói cũng nhận ra tướng quân đang rất hài lòng về thành quả công việc của mình, Phan Văn Lân không khỏi vui lây, anh gãi đầu, sau đó chợt nghĩ ra gì đó, liền cất tiếng hỏi.

- Tướng quân, thuộc hạ vẫn không hiểu, làm sao người có thể dự đoán được hành động lần này của Nguyễn quân. Người của ta phái đi đã nhiều lần, cũng đã dùng mọi cách nhưng vẫn không thể tìm ra động tĩnh gì từ bọn chúng, làm sao người biết chính xác lần này chúng sẽ hành động, để lộ ra sơ hở để chúng ta tóm lấy?

Phan Văn Lân buột miệng, điều này anh đã thắc mắc ngay từ lúc nhận nhiệm vụ lên đường nhưng không tiện hỏi. Nay nhân dịp kế hoạch thành công mĩ mãn, tướng quân lại đang vui vẻ, anh liền đánh bạo thăm dò.

- Ta không dự đoán hành động của chúng,  ta khiến chúng phải hành động để rồi tự lộ ra sơ hở.

Nhìn nét ngạc nhiên tột độ trên gương mặt Lân, Nguyễn Huệ mỉm cười giải thích.

- Ngươi có biết vì sao mà suốt thời gian qua chúng ta không thu thập được chút tin tức gì từ Nguyễn quân không? Đó là vì chúng hiểu chúng ta, và chúng đang vịnh vào quy luật đó để kiên nhẫn ẩn thân, chờ thời cơ. Tây Sơn ra vào Gia Định đã nhiều lần, đều là ra vào theo mùa gió, điều này chắc chắn bọn chúng cũng nhận ra. Mùa gió sắp hết, như mọi khi, chúng ra phải rút quân trở về. Bọn chúng chính là kiên nhẫn chờ đợi giờ phút đó. Tự lượng khả năng của mình, chúng hiểu không thể trực tiếp đối đầu với đại quân của ta được, nhưng nếu chờ chúng ta đi rồi, thứ chúng phải đối phó chỉ là một đạo quân để lại canh giữ Gia Định mà thôi. Không cần nói cũng biết, như những lần trước, khả năng thắng và giành lại được Gia Định là rất cao. Không chỉ vậy, kiên nhẫn ẩn thân cũng cho chúng thời gian phục hồi sức lực để có thể trỗi dậy lần nữa. Chính vì địch bất động nên chúng ta rất khó tìm ra tung tích của chúng.

Nhưng chúng đã bất động, thì ta phải khiến cho chúng hành động.

Nhiệm vụ lần này, mục đích ta nhắm đến không phải là Hòa Nghĩa quân mà chính là đánh động Nguyễn quân, khiến chúng phải tự manh động, để lại dấu vết cho chúng ta tìm kiếm. Hòa Nghĩa quân chẳng phải là một lực lượng nòng cốt gì, hơn nữa Nguyễn Ánh đã khôn ngoan giết đi chủ tướng của chúng để hạn chế nguy hiểm của bọn chúng rồi. Tuy vậy, nếu Tây Sơn tiếp xúc với Hòa Nghĩa quân thì lúc này tình hình không còn đơn giản, bọn chúng từ vị trí vô hại sẽ trở nên rất nguy hiểm với Nguyễn quân vì chúng hẳn biết được nơi ẩn náu, biết số lượng và cả các bí mật quân sự, nếu chúng và Tây Sơn ta hợp tác thành công, há chẳng phải là rất bất lợi cho Nguyễn quân hay sao. Nằm im là chờ chết, vì thế Nguyễn quân phải hành động thôi.

Con người Nguyễn Ánh rất chu đáo và phòng xa, chắc chắn hắn luôn phải chuẩn bị phương án đối phó cho mọi tình huống có thề xảy ra. Ta cho hắn tình huống và chỉ chờ hắn hành động mà thôi. Không chỉ lên kế hoạch phá hoại liên minh giữa Tây Sơn và Hòa Nghĩa, hắn còn dự phòng cho trường hợp không thành công bằng cách làm dày thêm lực lượng của mình. Việc thu phục bọn Vinhlyma chính là vì lí do đó, quân của chúng đã bị lộ, hai ngày nữa đích thân ta sẽ dẫn quân tiêu diệt chúng, vừa nhanh gọn, vừa bất ngờ.

Trước những lời phân tích của Nguyễn Huệ, Phan Văn Lân như người được khai sáng, anh “à” lên một tiếng, mọi nghi vấn đều đã được giải tỏa thỏa đáng. Tướng quân của anh quả liệu việc thần, người không chỉ dự đoán tình huống, tính toán chu đáo, nắm bắt được tâm lý của địch mà còn có cách buộc chúng phải hành động theo ý người, để chúng tự lộ tung tích và lợi dụng những sơ hở đó tung lưới tóm gọn. Tầm nhìn cùng khả năng vạch chiến lược, lên kế hoạch của Nguyễn Huệ khiến anh kính nể, cái cách thao túng người khác dễ dàng của tướng quân khiến anh vừa phục, vừa sợ. Chính vì hiểu tướng quân đã nắm hết mọi thứ nên trong lòng Phan Văn Lân lúc này dậy lên một mối lo, anh tò mò hỏi thêm.

- Tướng quân, vậy còn đám Hòa Nghĩa quân đó, người tính làm gì với chúng?

- Ta chẳng có kế hoạch gì với chúng cả, bọn chúng sớm muộn gì cũng phải bị tiêu diệt mà thôi, chỉ là chưa phải lúc này.

- Vậy chẳng lẽ chuyến đi này của Linh Lan là hoàn toàn vô nghĩa sao? Thuộc hạ thấy cô ấy đã rất cố gắng mà.

Ngẩng đầu rời mắt khỏi tấm bản đồ trên bàn, trong phút chốc, trong đôi mắt đen thẫm của Nguyễn Huệ bỗng lướt qua một tia sáng, rất nhỏ, rồi biến mất, nhanh đến nỗi Phan Văn Lân không kịp nhận ra. Gương mặt mệt mỏi của anh nhìn thẳng vào Lân và trả lời, chất giọng lạnh lùng.

- Ta không hề bảo cô ta làm thuyết khách hay đám phán hợp tác gì với bọn chúng cả, là tự cô ta nghĩ ra và làm. Ta chỉ yêu cầu cô ta đến gặp bọn chúng với tư cách một người của Tây Sơn mà thôi. Không cần gặp, cũng không cần thuyết phục, chỉ riêng sự có mặt của một người trong Tây Sơn ở địa phận của Hòa Nghĩa quân đã đủ làm Nguyễn Ánh phải hành động và tạo điều kiện cho ngươi thu thập tin tức thuận lợi rồi. Cô ta đến được đó đã là hoàn thành nhiệm vụ, còn chuyện hợp tác gì đó, thành công hay không thành công, ta không quan tâm. Sao hả, ngươi sợ cô ta sẽ bị tổn thương hay sao?

Bị Nguyễn Huệ nói trúng những gì mình đang nghĩ, Phan Văn Lân yên lặng, không thừa nhận cũng không trả lời. Vẫn biết là tướng quân không sai, nhưng chuyện này với Linh Lan mà nói thì đúng là một đả kích lớn, anh e rằng nếu biết được sự thật, với bản tính giàu lòng tự trọng, có lẽ nó sẽ bị tổn thương. Trước phản ứng đó của Lân, Nguyễn Huệ chỉ cười nhạt, anh tiếp lời.

- Nếu biết sự thật, cô ta cám ơn ngươi còn không hết. Cám ơn vì ngươi đã không chết, cám ơn vì chính nhờ ngươi cầm chân quân Nguyễn mà cô ta mới có thể thoát được và trở về đây còn gì.

Phan Văn Lân mấp máy môi, anh tính nói gì đó nhưng đã bị ngăn lại bởi tiếng xô cửa thô bạo vang lên. Linh Lan đang đứng sừng sững ở cửa, đôi mắt mở to phẫn uất, gương mặt đỏ bừng lên bởi những gì đã nghe thấy được. Nhìn thấy nó đột ngột xuất hiện, Phan Văn Lân ngỡ ngàng, đôi mắt đen chất chứa oán giận đó khiến anh bối rối. Anh nhìn nó, nét mặt khổ sở, nửa muốn thanh minh gì đó, nửa lại không. Với một cô gái giàu tự trọng như Linh Lan, anh hiểu, lúc này có nói gì cũng đã muộn, có lẽ nó đã bị tổn thương khi nghe được những gì Nguyễn Huệ nói. Anh vốn không hề muốn nó nghe thấy, không muốn nó biết, và xem như đây là bí mật chỉ mình anh biết, anh hay mà thôi.

Đứng trước mặt Nguyễn Huệ và Phan Văn Lân, Linh Lan nắm chặt tay lại, đôi vai nó run rẩy vì không thể tin vào những gì vừa được nghe. Nhìn xoáy vào mắt Nguyễn Huệ, trái tim Linh Lan như bị ai bóp nghẹt khi anh nhếc môi cười bình thản rồi sau đó điềm nhiên quay lại với mớ tài liệu bản đồ trên bàn. Chuyến đi đàm phán với Hòa Nghĩa quân mà nó đã dốc hết sức, đến nỗi suýt mất mạng hóa ra chẳng quan trọng, tất cả chỉ là kế giương đông kích tây của Nguyễn Huệ. Anh ta tính toán giỏi như vậy, chắc chắn cũng tính ra chuyện nó sẽ bị Nguyễn quân truy sát, ấy vậy mà vẫn đẩy nó vào con đường đó, biến nó thành mồi nhử để thu hút sự chú ý của Nguyễn quân, khiến bọn họ hành động để rồi lộ ra sơ hở cho Phan Văn Lân thu thập thông tin. Phải rồi, Linh Lan cay đắng,  Nguyễn Huệ làm sao có thể giao nhiệm vụ gì cho nó chứ, tất cả chỉ do nó tự đề cao bản thân, tự suy diễn, chứ thực chất nó chỉ là tấm bia để cho người ta bắn, là lá chắn để anh ta che giấu mục tiêu thật sự phía sau mà thôi.

Lướt mắt nhìn Phan Văn Lân, Linh Lan mím môi, mắt nhìn trừng trừng lên gương mặt thư sinh ấy. Trong doanh trại, anh là một trong những người nó tin tưởng nhất, thế mà anh lại lừa dối nó, đóng giả làm Bùi Định để nó tự dằn vặt bản thân, để nó hối hận biết bao khi tưởng anh đã chết rồi. Tại sao nó lại ngây thơ đến như thế, tại sao nó lại không nhận ra Bùi Định là Phan Văn Lân cải trang chứ, tại sao nó lại có thể để cho người khác dễ dàng thao túng để đạt được mục đích của mình như thế. Những câu hỏi tại sao ấy cứ quay cuồng trong đầu Linh Lan, sóng mũi nó đỏ ửng, đôi mắt xay xè, cảnh vật trở nên nhạt nhòa, bóng Nguyễn Huệ nhập nhòe trước mắt. Nó muốn hét lên, muốn lăn xả vào Nguyễn Huệ để đánh đấm khi anh đã lợi dụng nó, muốn quát vào mặt Phan Văn Lân khi anh đã lừa dối nó, nhưng nó không sao làm được. Tay chân nó nặng trịch, hơi thở đứt quãng, ngay cả tiếng nói cũng không sao cất nổi thành lời.

- Tại… sao?

Cố dồn nén những cảm xúc chỉ chực vỡ òa, khó khăn lắm Linh Lan mới có thể thốt lên. Trước câu hỏi ấy, Phan Văn Lân im lặng, còn Nguyễn Huệ thì vẫn đọc tờ giấy chi chít chữ mà anh cầm trên tay, tựa như không nghe thấy, không biết đến sự có mặt của nó trong phòng. Đến nước này thì cơn phẫn nộ của Linh Lan đã lên đến đỉnh điểm, nó giận dữ giật lấy tờ giấy trên tay anh, đập mạnh xuống bàn, quát lên.

- Tại sao chứ…?

Trước hành động đó của Linh Lan, Nguyễn Huệ đứng bật dậy, bàn tay cứng như thép của anh nắm lấy cổ tay nó, bóng dáng anh phủ lên người nó, ánh mắt tối sẫm như vực sâu trên gương mặt mệt mỏi của anh nhìn xoáy vào nó.

- Cô cho rằng mình là ai? Cô cho rằng chiến trường là trò chơi, cuộc sống này chỉ xoay quanh một mình cô thôi sao? Cô cho là mình bị lừa dối khi Bùi Định chưa chết, khi Phan Văn Lân chính là Bùi Định, nhưng chuyện đó có thay thế được sự thật là chính cô ngày hôm đó đã đẩy cả hai vào chỗ chết hay không. Bùi Định cũng được, Phan Văn Lân cũng được, tất cả đều là người đã bị cô đẩy đến đường cùng, là người phải ở lại hy sinh hay chặn đường địch, giết người để cô được sống sót mà ở đây giận dữ với ta. Phải, may mắn làm sao khi Bùi Định chính là Phan Văn Lân, nếu không thì cô có cơ hội thứ hai chắc, có cơ hội để cứu mạng anh ta chắc, hay có cơ hội ở đây trách mắng giận dỗi anh ta vì anh ta trót làm cô cắn rứt lương tâm của mình.

Khi đụng chuyện, cô chỉ nghĩ đến mỗi bản thân mình. Không muốn “bản thân” nhúng chàm, không muốn “bản thân” giết người, vậy cô có từng nghĩ người khác vì bảo vệ cô mà phải để tay mình nhuộm máu không? Cô trong sạch quá, cô chỉ biết khư khư giữ lấy sự trong sạch của mình, cho cái lòng nhân từ nửa mùa của mình, cô có từng nghĩ đến người khác không? Cả khi giết người, cô cũng chỉ nghĩ đến bản thân, nghĩ rằng mình không giết người thì người giết mình, cô chưa từng có ý niệm bảo vệ một ai đó, làm vì một ai đó. Cô chỉ biết bảo vệ mình trong khi người khác phải bảo vệ cô. Cô chỉ nhận mà không cho đi, sống như cô thật ích kỷ, sớm muộn gì cũng hại chết người khác mà thôi. Đến khi nào cô mới thôi cái lối suy nghĩ ấy và bắt đầu chịu trách nhiệm cho những việc mình gây ra. Trên chiến trường đâu chỉ có mạng cô đáng giá, đâu chỉ có sự trong sạch và lương tâm đầy lòng nhân từ của cô là cần giữ gìn, đến khi nào thì cô mới sống có trách nhiệm với sinh mạng bản thân và xung quanh hả. Giận hay lắm, giận rất hay, nếu Bùi Định không phải là Lân thì hôm nay có người đứng đây cho cô giận hay sao, mà thậm chí, có lẽ cô còn không toàn mạng để mà ở đây chất vấn “tại sao?” với ta.

Nguyễn Huệ nói xong liền buông tay ngồi xuống. Những lời anh nói từng chữ, từng chữ một chẳng khác nào những mũi dao nhọn đâm vào tim Linh Lan. Nó nhìn anh trân trân, bờ môi cắn đến bật máu, rồi nhanh chóng quay ra ngoắt ra ngoài mà không nói câu nào, bỏ mặc Phan Văn Lân đứng nhìn theo, đôi mày cau lại, như có gì khó nói trong lòng. Linh Lan đi như chạy, nó muốn chạy thật xa khỏi căn phòng đó. Nguyễn Huệ đã mắng nó, nhưng nó không thể phân trần hay giải thích một điều gì, nếu còn nán lại đó, nó biết nó sẽ bật khóc. Nó không muốn khóc trước mặt kẻ đã lợi dụng mình, nó không muốn khóc trước mặt người đã lừa dối mình, nó không muốn để lộ sự bất lực và mềm yếu cho những ai đã làm nó tổn thương.

Trăng ngày càng lên cao, bước chân của Linh Lan ngày càng dài, đến khi tìm đến khu đất hoang cây cỏ um tùm, không bóng người lui tới thì Linh Lan mới ngồi phệt xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng nhưng những giọt nước mắt lại cứ không ngừng rơi. Trong bóng đêm, tiếng chim kêu khắc khoải hòa với những tiếng nấc chua chát, nghẹn ngào của nó. Trái tim nó bây giờ đau nhói như kim châm, khi phát hiện ra tất cả sự thật, nó cảm thấy những gì mà nó tin tưởng, tự hào đều bị đổ vỡ như bong bóng xà phòng. Mắt nhìn những chuyện ngang trái, tai nghe những chuyện đau lòng, trong một lúc lại bị lợi dụng, bị phản bội và lừa dối, tất cả điều đó làm nó cảm thấy mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, sức lực trong nó đều kiệt quệ, và ý chí sinh tồn đều tiêu tan.

Rốt cuộc nó ở đây để làm gì? Để bị người ta lợi dụng và phản bội hay sao? Rốt cuộc vào Tây Sơn có phải là quyết định đúng đắn của nó hay không? Trong mắt mọi người, nó là gì để bị đối xử như thế, nó đã làm sai chuyện gì để gánh lấy hậu quả như thế? Nó không hiểu, nó không biết, và cảm thấy những gì nó đã phấn đấu đến giờ đều vô nghĩa. Tây Sơn có lẽ không phải là nơi dành cho nó, nó không muốn phải chịu đựng như thế này nữa, nó không muốn bản thân bị tổn thương nữa, nó muốn gặp Anh Tú, nó muốn được gặp ba, nó muốn về nhà, nó muốn về nhà.

Nó muốn về nhà!!!

- Linh Lan!

Trong đêm khuya tĩnh mịch, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, khiến Linh Lan giật mình. Lau vội những giọt lệ trên rèm mi rồi quay đầu lại, hiện ra giữa ánh trăng là Phan Văn Lân, anh đang đứng đó, đôi mắt dịu dàng nhìn nó đầy cảm thông, nhưng điều đó không làm Linh Lan vơi đi oán giận trong lòng. Bây giờ nó muốn được yên tĩnh, nó không muốn gặp ai hết, càng không muốn nghe bất cứ điều gì, nhất là khi người đó là Phan Văn Lân. Linh Lan mím môi, nó đứng phắt dậy, tính bỏ đi thì Phan Văn Lân đã vội nắm lấy tay nó, giữ lại. Dường như biết đó là sự vô lễ, liền sau đó Lân vội thả ra, anh đứng chắn trước mặt nó, nói nhẹ nhàng.

- Linh Lan, nghĩ đến chuyện lần trước tôi đã mang cô từ Gia Định về Quy Nhơn trong lúc bị thương, cô có thể nán lại nghe tôi giải thích vài chuyện được không?

Không muốn gặp mặt Phan Văn Lân trong lúc này, nhưng anh đã nhắc đến chuyện đã cưu mang nó khi nó bị trọng thương suýt chết ở Gia Định, Linh Lan nén lòng đứng lại, nhưng mặt lại ngoảnh nhìn chỗ khác, như không muốn nghe anh nói bất cứ điều gì. Trước hành động đó, Phan Văn Lân thở dài, anh đã biết cô gái này vốn rất tự trọng, không dễ gì tha thứ khi người khác lừa dối mình, nhưng quan trọng là anh không cố tình lừa dối nó, nên anh muốn mọi chuyện đôi bên được sáng tỏ rõ ràng.

- Tôi có thể biết, cô nghe mọi chuyện từ đoạn nào không?

Lân dò hỏi, nhưng khi vấp phải sự im lặng kéo dài của nó, anh ngán ngẩm hòa hoãn.

- Thôi được, tôi sẽ xem như cô nghe hết mọi chuyện từ đầu. Chuyện tôi đóng giả Bùi Định là vì nhiệm vụ, không thể nào làm khác hơn được. Cô cũng thấy thần sắc mệt mỏi của tướng quân rồi đó, dạo gần đây, Thái Đức hoàng đế liên tục hối thúc người thu binh về, nhưng nếu thu binh lúc này thì công sức bỏ ra suốt mấy tháng qua của chúng ta sẽ trở thành công cốc. Áp lực với tướng quân là rất lớn, vì đã chống lại lệnh của Thái Đức hoàng đế nên ngài ấy chỉ có một con đường duy nhất là phải thành công, phải truy quét được toàn bộ tàn binh Nguyễn Ánh lẩn khuất tại Gia Định. Hóa trang thành Bùi Định sẽ giúp tôi che giấu thân phận, không đánh động đến Nguyễn quân và đảm bảo cho nhiệm vụ này thành công.

Còn nhiệm vụ của cô, có thể tướng quân có lỗi khi không nói rõ cho cô biết, nhưng tuyệt đối người không có ý đẩy cô vào chỗ chết đâu, nếu thật sự muốn thế ngài ấy sẽ không cử tôi đi cùng cô. Cô cũng thấy tướng quân dự tính như thần, mọi việc đều nằm trong suy đoán của ngài ấy, thế nên chuyện quân Nguyễn truy sát cô hẳn ngài ấy rõ hơn ai hết nên mới không để cô đơn thân một mình. Cô nghĩ xem, nếu không có chuyến đi của cô thì đã không thể đánh động quân Nguyễn và tôi cũng chẳng thể thu thập được tin tức gì, thế nên việc làm của cô không hẳn là không quan trọng. Vì quan trọng và vì lường trước được nguy hiểm nên người mới để tôi đi cùng cô còn gì.

Còn chuyện này là lời thật lòng của tôi, có thể nó khiến cô không vui nhưng đến lúc này, tôi vẫn cho là những việc làm, lời nói của tướng quân đều đúng cả. Nếu người đi cùng cô hôm đó không phải là tôi, liệu cô có thể sống sót đến bây giờ hay không? Nếu tôi không phải là Bùi Định thì cô còn có thể giận dữ với tôi hay không? Khi đối phó với Nguyễn quân, không phải cô không thể, mà là cô đã quá nhân từ với chúng. Với kiểu hành động đó, tôi e là ngay cả tính mạng của cô cũng không bảo đảm được, ngược lại sẽ còn liên lụy người khác. Linh Lan, nếu không phải là tôi mà thật sự có một Bùi Định ngày hôm đó phải bỏ mạng vì sự chần chừ thiếu quyết đoán của cô, vì lỗi của cô như thế thì liệu cô có thanh thản, có giận dữ trách móc như bây giờ được không? Tôi cho là tướng quân rất đúng khi giúp cô nhận ra chuyện này, hôm nay có thể cô trách chúng tôi làm cô tổn thương, nhưng mai này suy nghĩ lại, biết đâu cô lại cảm ơn chúng tôi vì giúp cô tránh khỏi dằn vặt lương tâm khi khiến một ai đó vì lỗi lầm của mình mà phải chết trong tương lai. Tôi thật sự không muốn lừa dối cô, cũng không muốn cô tự làm hại bản thân mình, hãy suy nghĩ thật kỹ về những điều tôi vừa nói, tôi và cả tướng quân chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.

Vì trời khá tối, khu đất lại um tùm, âm u, nên Phan Văn Lân không thể nhìn thấy nét mặt của Linh Lan như thế nào, chỉ loáng thoáng thấy đôi mắt nó chợt lấp lánh, chẳng rõ vì những ngôi sao trên trời hay do nước mắt. Không nói không rằng, Linh Lan quay lưng bước đi, mái tóc mềm xõa dài bay trong gió. Nhìn từng bước chân của Linh Lan rời khỏi khu đất cho đến khi nó khuất dạng, một nỗi ưu phiền len lỏi vào trong trái tim anh. Anh biết, mối quan hệ của cả hai đã có những vết rạn, không còn tốt đẹp như lúc xưa nữa. Linh Lan nghĩ anh đã lừa dối nó, và nó sẽ không bao giờ tha thứ, như vết thương trên cánh tay anh, tuy lành, nhưng đã để lại một vết sẹo như để nhắc nhở về chuyện ngày hôm nay mãi không thôi…

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #suong#đồ