Sương Đỏ 118
118.
Sau khi liên minh giữa Tây Sơn và Hòa Nghĩa quân được thiết lập, Linh Lan lập tức cáo từ Trần Hưng và Lâm Húc với lý do phải nhanh chóng quay trở về báo tin cho Long Nhương tướng quân biết. Tuy ngoài mặt vẫn nói cười như không có gì xảy ra, thế nhưng sau vụ Trần Hưng xuống tay hạ sát công chúa Ngọc Chú và Nguyễn Kim Phẩm không chớp mắt, trong bụng nó lại ngán ngẩm vì tính bạo sát của quân Hòa Nghĩa này. Rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu nán lại thêm giây phút nào nữa thì Linh Lan sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng.
- Linh Lan tiểu thư, cho chúng tôi gỏi lời thăm hỏi đến Long Nhương tướng quân, hy vọng qua lần hợp tác này, đôi bên sẽ kết mối giao hảo tốt, hiềm khích khi xưa giữa Tây Sơn với Hòa Nghĩa sẽ được cởi bỏ và trở thành bạn tốt của nhau.
Tiễn Linh Lan và Bùi Định ra khỏi doanh trại, Trần Hưng lên tiếng, hắn còn tặng cho Linh Lan hai con ngựa đi đường để tỏ lòng thành. Trước món quà ấy, Linh Lan không tiện từ chối, nó mỉm cười cám ơn theo phép lịch sự rồi nhanh chóng cùng Bùi Định theo con đường nhỏ dẫn đến bến thuyền để trở về Gia Định. Thả ngựa đi dọc theo lối mòn đầy hoa cỏ may, Linh Lan ngắm bầu trời xanh trên cao, lòng thở phào nhẹ nhõm khi chuyến đi đã thành công ngoài mong đợi. Với kết quả này, có lẽ Nguyễn Huệ sẽ thôi xem thường nó, có cái nhìn khác về nó và tôn trọng nó nhiều hơn bây giờ.
Linh Lan mỉm cười vu vơ, tuy những mối lo ngổn ngang vẫn còn đó, nhưng tâm trạng của nó hiện đã khá hơn nhiều. Mấy tháng miệt mài luyện tập, không phủ nhận nó đã tiến bộ nhiều cả về mặt võ nghệ và cách đối diện vấn đề khó khăn. Lúc thuyết phục Hòa Nghĩa quân, Linh Lan cũng không nghĩ rằng mình có thể ăn nói hùng hồn đến thế. Nhớ đến ánh mắt tỏ ra bối rối của Trần Hưng và Lâm Húc khi thuyết phục được chúng sứ giả là một phụ nữ, Linh Lan không khỏi phì cười, dù sao có được thành quả này thì công lao đầu tiên kể đến phải là Nguyễn Huệ. Nếu bình tâm rạch ròi, nếu không nghĩ anh đáng ghét, nếu không để tình cảm cá nhân xen vào, thì nó còn phải mang ơn anh rất nhiều.
Nói cho cùng thì có vẻ như Nguyễn Huệ nghiêm túc thực hiện yêu cầu của nó chứ không phải cố tình gây khó dễ để tìm cách chế giễu như nó đã nghĩ trước đây. Ngẫm lại ngày đó, khi yêu cầu Nguyễn Huệ tập cho mình làm quen với mùi máu, anh có thể thấy phiền phức mà từ chối, hoặc có thể nhận lời rồi để nó sống chết mặc bay chứ không phải dành thời gian nghĩ ra đủ thứ bài tập để bắt nó thực hành như thế. Tuy những bài tập đó vô cùng nặng nhọc khó khăn, nhưng quy lại đều nhằm khắc phục điểm yếu và phát huy tối đa điểm mạnh của nó, chứng tỏ Nguyễn Huệ nghiêm túc hoàn toàn trong chuyện huấn luyện theo yêu cầu này.
Nhiệm vụ liên minh giữa Tây Sơn và Hòa Nghĩa theo Linh Lan là rất quan trọng, vậy mà Nguyễn Huệ đã không chỉ định ai khác mà giao cho nó – một cô gái mới chập chững gia nhập Tây Sơn không lâu. Linh Lan nghĩ, nghĩ mãi nhưng vẫn không hiểu Nguyễn Huệ đang suy nghĩ những gì. Là anh muốn phá hoại Tây Sơn khi mối liên kết thất bại, hay muốn Tây Sơn bớt một đối thủ khi liên minh được thành lập? Là anh nhận lời nó, rèn luyện nó, tin tưởng phát huy năng lực của nó hay muốn xem nó vất vả khổ cực và cố tình giao nhiệm vụ khó khăn để đẩy nó vào chỗ chết? Tất cả những điều đó Linh Lan tự hỏi, rất nhiều lần, nhưng người có thể trả lời các câu hỏi ấy chỉ có Nguyễn Huệ. Sự thật thế nào chỉ có anh mới biết, và có lẽ những thắc mắc ấy mãi là một bí mật, không thể sáng tỏ trong một sớm một chiều.
Đang mải mê suy nghĩ, Linh Lan hơi ngạc nhiên khi Bùi Định bất chợt cho ngựa đi chậm lại, đôi mày rậm dính sát vào nhau, từng nếp nhăn xếp trên vầng trán, nét mặt anh tỏ ra căng thẳng, đôi tai vểnh lên nghe ngóng khiến Linh Lan nghi hoặc. Thúc ngựa tiến đến cạnh Bùi Định, Linh Lan khẽ hỏi, mắt dõi theo hướng Bùi Định nhìn, nhưng lại chẳng thấy gì ngoài rừng cây xanh rì rào.
- Bùi Định, anh đã thấy gì sao?
Linh Lan hỏi, nhưng Bùi Định không trả lời, anh ta vẫn nhìn đăm đăm về phía trước, biểu hiện ấy khiến trực giác của Linh Lan mách bảo rằng sẽ có chuyện không lành sắp xảy ra. Vẫn cho ngựa đi thong thả, nhưng Linh Lan bí mật quan sát xung quanh, đôi mày liễu nhíu lại tập trung nghe ngóng, liền ngay sau đó nó đã nhận ra rằng có một mối đe dọa đang rình rập xung quanh mình.
Rừng cây vẫn lao xao trong gió, nhưng không nghe thấy tiếng chim chóc ríu rít, lẫn trong mùi hương của cây cỏ do gió đưa tới còn có mùi khác lạ, lùm cây xum xuê thoáng rung rinh, tất cả những chuyển biến nhỏ nhặt đó khiến Linh Lan biến sắc. Xung quanh đang có mai phục! Không xong rồi, đây đang là đồng cỏ bằng phẳng, không có chỗ để ấn náu, nó và Bùi Định hoàn toàn ở thế bị động, phải nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ này thôi.
Suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, Linh Lan đã hành động ngay, nó giật mạnh dây cương, khiến con tuấn mã đang bước thong thả liền chồm lên và lao nhanh về phía trước, rừng cây lay động, bóng người thấp thoáng di chuyển, con tuấn mã của Linh Lan đang phi nước đại liền hí lộng lên khi có ba bóng người phóng ra cản đường. Trong phút chốc, cánh đồng bao trùm tử khí, Linh Lan bị quây tròn vào giữa, những thanh gươm sắc bén chĩa về phía nó quyết không chừa lối thoát nào.
Lướt mắt nhìn những gương mặt lạnh lùng không biểu cảm của đám người đang ở trước mặt, ý nghĩ Hòa Nghĩa quân trở mặt, cử người ám sát vừa thoáng qua liền tan biến ngay. Sau khi nghe nó phân tích thiệt hơn, chắc chắn Hòa Nghĩa quân sẽ không hành động để gây bất lợi cho chính họ như thế này. Vả lại, cho dù là có đi chăng nữa, sao họ không bao vây và giết nó ngay trong quân doanh, việc gì phải cử một toán người theo sau mai phục. Giả thiết họ không muốn cái chết của nó liên quan đến mình, tránh bị Tây Sơn trả thù cũng không thỏa đáng, vì đây vẫn còn là địa phận của họ, nó chết ở đây hay chết trong quân doanh không khác gì nhau. Như vậy tổng kết lại, đám sát thủ này chắc chắn chỉ có thể là quân Nguyễn mà thôi.
Nếu như Tây Sơn biết Hòa Nghĩa quân và Nguyễn quân bất hòa, thì việc Nguyễn Huệ cử sứ giả đến liên lạc với Hòa Nghĩa tất quân Nguyễn cũng sẽ biết. Nếu nó chết đi, không cần biết ai là thủ phạm thật sự nhưng chắc chắn trước mắt, mọi nghi vấn sẽ dồn về phía Hòa Nghĩa quân vì chúng đã từng phản bội Tây Sơn trong quá khứ, hơn nữa, nó lại chết trong địa phận của chúng. Một khi hiềm nghi xảy ra, bất hòa nảy sinh thì khối liên minh sẽ bị phá vỡ, Tây Sơn và Hòa Nghĩa sẽ đối đầu với nhau. Nghêu sò tranh nhau ngư ông đắc lợi, Nguyễn quân ám sát nó lại chỉ là một toán nhỏ gồm ba người, mục đích hẳn là nhằm che chắn tai mắt. Nếu đi quá đông, chắc chắn sẽ gây động đến Hòa Nghĩa quân, khó tránh xảy ra đụng độ và khiến Tây Sơn hiềm nghi về cái chết của nó do có sự xuất hiện của Nguyễn quân ở gần đó. Đi chỉ ba người vậy nên chắc toàn cao thủ, nếu vụ ám sát thành công, Hòa Nghĩa quân không thể thanh minh trước Tây Sơn. Kế hoạch thông minh, tính toán hoàn hảo, đúng là một chủ ý chu toàn, chắc hẳn, chủ nhân của kế hoạch này là Nguyễn Ánh rồi.
Linh Lan mím môi, trong thế lưỡng đầu thọ định này, kết quả luyện tập suốt mấy tháng qua của nó chắc chắn sẽ có đất dụng võ. Thế nhưng điều nó lo nhất không phải là địch đông ta ít, mà là Bùi Định bên cạnh không hề biết võ. Một mình nó thì còn có hy vọng, nhưng vừa đánh vừa bảo vệ thêm một người, liệu nó có đủ sức để thể đưa cả hai sống sót quay trở về hay không?
Linh Lan lo lắng, nhìn Bùi Định phía sau bị quân Nguyễn ép sát, lòng nó lại càng hoang mang hơn. Nhất định phải trở về được, Linh Lan tự nhủ, nhất định nó và Bùi Định phải trở về được, hoặc nếu trong trường hợp nguy kịch, ít nhất phải giữ cho một trong hai người có con đường thoát, có như thế, âm mưu của quân Nguyễn mới bại lộ, sự hợp tác giữa Tây Sơn và Hòa Nghĩa mới được đảm bảo. Nhưng đến nước đó thì Linh Lan quả thật không muốn chút nào, nó phải cố gắng, cố gắng đưa được cả hai trở về.
Trong khi Linh Lan còn đang suy nghĩ thì Nguyễn quân đã hành động, cả bọn vung kiếm xông lên, nhằm người nó chém xuống. Vội chụp lấy Bùi Định ném ra khỏi vòng sát thương, Linh Lan nhanh nhẹn lấy chiếc bọc đeo trên vai để che chắn khỏi những đường kiếm của quân Nguyễn, tay còn lại rút nhanh thanh trường kiếm giắt ở thắt lưng để trả đòn. Giữa những tiếng binh đao chạm nhau chát chúa, hai con tuấn mã hoảng sợ bỏ chạy, để mình Linh Lan trơ trọi giữa cánh đồng trong vòng vây mai phục của kẻ thù
Khi đối phó với quân địch, càng tỏ ra hoảng loạn thì càng lộ nhiều sơ hở. Dù địch đông, ta ít, nhưng nếu bình tĩnh phán đoán thì vẫn có thể tìm ra một lối thoát cấp kỳ.
Linh Lan lẩm bẩm, ngay bây giờ nó cần phải trấn áp trái tim đang đập thình thịch của mình. Bài tập với những thanh kiếm gỗ treo lơ lửng trên cây đã phát huy tác dụng, Linh Lan có thể phán đoán được hướng tấn công của địch, cũng như lắng nghe và né tránh được những đường kiếm tập kích phía sau lưng. Bên cạnh nó, Bùi Định tỏ ra khá lúng túng, anh nhanh nhẹn né tránh nhưng lại không biết phản đòn, phải liên tục lùi lại, hoặc đứng sau lưng Linh Lan để không bị quân Nguyễn dồn vào thế bí. Giữa lòng địch, chiến đấu một mình đã khó, nay Linh Lan vừa tấn công vừa tập trung bảo vệ Bùi Định, quả thật tiêu hao quá nhiều sinh lực khi phải lo cho cả hai phía như thế này.
Nếu ta không giết người thì người sẽ giết ta.
Linh Lan biết rât rõ điều ấy, biết rất rõ, nhưng mỗi khi lưỡi kiếm của nó điểm vào những nơi yếu hiểm trên người quân Nguyễn, ánh mắt nó lại hốt hoảng, tay chệch về một bên để tránh khỏi phải giết người. Nó nhân từ với địch, nhưng kẻ địch thì không nhân từ với nó. Linh Lan càng nhượng bộ, chúng càng lăn xả vào mà không cần biết nó lúng túng như thế nào khi cố gắng không phải sát sinh. Chính vì vừa đánh vừa lui, lại còn phải lo cho Bùi Định, chẳng mấy chốc Linh Lan đã bắt đầu thở dốc, còn quân Nguyễn kẻ bị thương ở chân người ở tay, nhưng tất cả chỉ là thương tích phần mềm, chúng vẫn nhanh chóng xông lên, quyết giết cho bằng được nó mới thôi.
“Cô là một con bé vừa sĩ diện hão, lại vừa cố chứng tỏ bản thân mình, nhưng kết quả lại chẳng ra gì.”
Trong giây phút đó, ánh mắt tối thẫm của Nguyễn Huệ, cùng lời nói đanh thép của anh chợt hiện lên trong đầu óc rối ren của nó. Nó không muốn giết người, nhưng tại sao họ lại ép nó, tại sao không cho nó một con đường thoát mà cứ phải dồn nó vào chân tường, tại sao?
Chính vì nương tay mà không nỡ sát thương, Linh Lan đã tự làm khó mình, buộc lòng phải thoái lui giữa những đợt tấn công vũ bão của quân Nguyễn. Vai nó mỏi nhừ, bước chân đã bắt đầu loạng choạng, những giọt mồ hôi thay nhau rơi vào mắt làm cảnh vật nhạt nhòa, những bóng người phía trước mờ ảo. Nhận ra những đường kiếm của Linh Lan đã bắt đầu kém linh hoạt, hai tên lính lập tức dòn ép, nghiến răng xả kiếm vào lưng nó. Đường kiếm thứ nhất nó có thể tránh được, nhưng lại không thể thoát được đường kiếm thứ hai. Vai trái của nó thốn lên, máu bắt đầu thấm ra. Nhân lúc nó còn chưa hoàn hồn, quân Nguyễn tràn lên, xiết chặt vòng vây và những lưỡi kiếm nhắm về phía nó, lia dài.
Thôi thế là hết…
Chấm dứt rồi.
Linh Lan mở to mắt nhìn những gương mặt hung hãn khi xả kiếm vào người nó. Quả là đáng mà, ta không giết người thì người giết ta. Nó đã hiểu quy luật khốc liệt ấy trong thời loạn mà vẫn muốn chối bỏ, bây giờ hậu quả nó tự gánh lấy, lòng nhân từ đặt không đúng chỗ chẳng khác nào tự đào mồ chôn bản thân mình, đó chẳng phải là điều Nguyễn Huệ đã từng nói với nó hay sao.
- Cô Lan! Cẩn thận!
Giữa phút nguy hiểm cận kề với cái chết, tiếng kêu thất thanh của Bùi Định vang lên, một bóng người lao vào, che chắn nó khỏi những nhát kiếm chí mạng, đó không ai khác chính là Bùi Định. Gương mặt anh vốn đã xanh nay lại xanh xao hơn, hai hàm răng nghiến chặt, máu từ cánh tay tuôn ra, nhỏ giọt xuống mặt đường.
- Bùi Định!!
Những tưởng đã cầm chắc cái chết trong tay, Linh Lan thất kinh khi Bùi Định lấy thân mình che chở cho nó, thanh trường kiếm trong tay nó lập tức vung lên như ánh chớp khiến quân Nguyễn lùi lại. Một tay giữ lấy Bùi Định, tay còn lại nâng thanh kiếm trước ngực thủ thế, ánh mắt lạnh lẽo của Linh Lan, cùng với sự oán giận tỏa ra từ người nó khiến quân Nguyễn nhất thời chưa tiến lại gần. Nếu không nhờ Bùi Định, chắc chắn nó đã mất mạng, nhưng chuyện đó có ích gì khi tính mạng của cả hai sẽ khó bảo toàn trong tình thế này.
- Cô Lan, nghe đây! Cô chạy đi, tôi sẽ cầm chân bọn chúng lại cho.
Đứng bên cạnh Linh Lan, tay ghì chặt vết thương của mình, ngăn cho máu ngừng chảy, vầng trán Bùi Định ướt đẫm mồ hôi, nhưng giọng anh kiên quyết rạch ròi. Vung kiếm lên đỡ khi một tên lính bất thần tấn công, Linh Lan nói lẫn trong hơi thở.
- Không được, ban nãy tôi còn nợ anh một mạng, tôi không thể bỏ anh ở lại đây được.
- Cô nghe đây, tôi chỉ là một người dẫn đường bình thường, xa lạ, chưa vợ, chưa con, có chết cũng không mất mát gì. Nhưng còn cô thì khác, cô là người tướng quân giao trọng trách, tướng quân đang chờ cô mang tin trở về, nếu như chúng ta cùng chết, chẳng phải đã giúp bọn chúng đạt được ý đồ hay sao. Những gì cô đã làm sẽ trở nên vô nghĩa, cái chết của chúng ta là phí hoài và sự kỳ vọng của tướng quân sẽ không được đền đáp. Nghe lời tôi, mau đi đi. Kẻ như tôi chết đi, nhưng nếu như cô có thể trở về thì chẳng phải sự hy sinh của tôi sẽ không phải là vô nghĩa hay sao.
Bùi Định quát lớn. Sự rụt rè, hiền lành biến đâu mất, ánh mắt anh nhìn xoáy vào Linh Lan khiến nó sững sờ. Không để Linh Lan đáp lời, Bùi Định nhanh chóng giật phắt thanh kiếm trên tay một tên lính đang nằm bất tỉnh dưới đất, anh hét to một tiếng rồi lao vào quân Nguyễn tả xung hữu đột trước sự kinh ngạc nhuốm lẫn lo âu của Linh Lan.
- Còn chần chờ gì nữa, mau đi đi!!
Tuy Bùi Định không biết võ, nhưng anh lại vung kiếm lao thẳng vào vòng vây, chém lung tung, chẳng khác nào con thiêu thân liều chết, khiến quân Nguyễn nhất thời không thể xông về phía Linh Lan. Anh lớn tiếng thúc giục nó, âm thanh lồng lộng ấy khiến Linh Lan bừng tỉnh, bàn tay nó run rẩy, ánh mắt mờ lệ, đôi môi đào mím chặt rồi quay người chạy vụt đi. Linh Lan chạy, cố sức chạy, bước chân nó như chắp cánh. Nó phải chạy, nhất định nó phải thoát khỏi quân Nguyễn, phải sống sót trở về thì hy sinh của Bùi Định mới không trở nên vô nghĩa. Nguyễn huệ đang chờ, Tây Sơn đang chờ. Bản thân nó lúc này thầm cầu mong phép màu xảy ra giúp Bùi Định được bình yên quay về, dù rằng tia hy vọng ấy vô cùng mỏng manh. Rừng cây xôn xao trong gió, tiếng binh khí dội vào tai nó, tiếng la hét vang vọng khiến đôi mắt nó mở to, nhìn trừng trừng về phía trước, trái tim chua xót nghẹn ngào.
Ta không giết người thì người giết ta.
Tất cả chỉ là như thế thôi sao!!!
oOo
Còn lại một mình giữa trận chiến, thanh kiếm trong tay Bùi Định vung loạn xạ, bộ pháp hỗn loạn khó đoán, khiến quân Nguyễn thận trọng không dám xông vào, nhất là khi trước mặt họ là một kẻ liểu mạng không hề sợ chết thế này. Chờ cho bóng dáng Linh Lan lên ngựa, khuất hẳn phía chân trời, đột nhiên, Bùi Định dừng tay, đứng thẳng lên dõi mắt về hướng mà Linh Lan vừa khuất. Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng thì cô bé ngang ngạng ương bướng kia cũng chịu nghe lời mình.
Trở lại với ba tên lính Nguyễn đang nhìn mình bằng ánh mắt như muốn băm vằm kẻ phá đám, Bùi Định thoáng mỉm cười.
Tốt rồi, giờ thì đã có thể rảnh tay thực hiện nhiệm vụ của mình.
Thanh kiếm trong tay anh lại vung lên, nhưng lần này, đó không còn là những đường kiếm lung tung loạn xạ nữa…
oOo
Vừa mới trở về lán, Lê Văn Duyệt không kịp nghỉ ngơi sau mà đã vội tìm đến chúa công của ông ngay. Theo lời chúa công căn dặn, quân được chia thành hai đạo, một đạo xuống Hà Tiên truy sát sứ giả Tây Sơn, đạo còn lại theo chúa công thu phục Vinhlyma, tên tướng Xiêm chiếm cứ đảo Cổ Long sau loạn Phi-nhã Oan-sản. Tin tức từ đạo thứ nhất đã có, nhưng còn kết quả của chúa công thế nào thì ông vẫn chưa rõ nên phải tức tốc đến gặp ngay sau khi chúa công trở về.
Dường như biết Lê Văn Duyệt sẽ đến, thế nên Nguyễn Ánh đã ngồi đợi từ bao giờ. Trông thấy sự nôn nóng trên nét mặt Lê Văn Duyệt khi vừa bước vào, Nguyễn Ánh mỉm cười. Trông thấy chúa công dường như không phải trải qua cuộc giao chiến nào mà lại còn rất hài lòng, Lê Văn Duyệt không giấu được tiếng thở phào.
- Vinhlyma đã đưa quân thuần phục quân Nguyễn, ngươi không cần phải lo.
Không để Lê Văn Duyệt hỏi, Nguyễn Ánh đã lên tiếng trước, anh lướt mắt nhìn đội quân của Vinhlyma đang làm quen với các thuộc tướng bên ngoài, bờ môi thanh tú nhếch lên, những ngón tay gõ nhịp nhàng trên mặt ghế, không biết đang suy nghĩ những gì. Dù rất thắc mắc chúa công ông đã làm thế nào để thu phục được đám cướp biển ngang tàng, hung hãn đó, nhưng Lê Văn Duyệt không hỏi, đơn giản là ông có một mối lo lắng khác lớn hơn nhiều.
- Chúa công, Vinhlyma cát cứ ở khu vực này đã lâu, rất thông thạo địa hình, thu phục được chúng quả thật rất có lợi cho chúng ta. Hiện thời tin tức của đạo quân thứ nhất cũng đã được được đưa về, chỉ là, tin không được tốt lắm.
Ngập ngừng giây lát vì không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng Lê Văn Duyệt đành nói thật hết mọi việc.
- Công chúa Ngọc Chú và Nguyễn Kim Phẩm đã bị bọn phản nghịch Hòa Nghĩa bắt khi đến Hà Tiên mua lương thực và trưng quân. Hôm nay, để tỏ lòng hợp tác với Tây Sơn, hai người họ đã bị bọn chúng mang ra giết chết rồi.
Lê Văn Duyệt vừa nói vừa quan sát phản ứng của Nguyễn Ánh. Khi ông báo cáo xong, đôi mắt trong suốt ấy vẫn không thay đổi, những ngón tay của Nguyễn Ánh gõ trên mặt ghế đá ngày một nhanh dần, nhanh dần, đến cuối thì tạo thành một thứ âm thanh cao vút, rồi đột ngột ngưng bặt. Bầu không khí chợt im lặng, chỉ có tiếng gió thổi vi vu và tiếng sóng biển ngoài khơi rì rầm.
Lâu thật lâu mà vẫn không thấy Nguyễn Ánh lên tiếng, Lê Văn Duyệt đâm lúng túng, ông không biết nên báo cáo tiếp, hay rút lui để nhường lại không gian riêng tư lại cho chúa công mình. Đang trong lúc phân vân, Lê Văn Duyệt ngẩng đầu lên khi giọng nói trầm ấm của Nguyễn Ánh cất lên, không vui cùng không buồn, mà nhẹ tênh.
- Còn gì nữa?
- Bẩm chúa công, sát thủ mà chúng ta bố trí mai phục đã để cho sứ giả của Tây Sơn trốn thoát. Tất cả bọn họ đều đã bị giết chết rồi. Và, theo như những gì trinh sát của chúng ta thu thập được, thì…
Nói đến đây, Lê Văn Duyệt ngưng lại, ông nhìn sâu vào mắt Nguyễn Ánh, như để tìm kiếm một điều gì đó bên trong chúa công mình, lâu thật lâu rồi mới tiếp lời.
- Sứ giả mà Tây Sơn phái đi chính là cô gái đã ở bên cạnh người trong thời gian trước, Linh Lan.
Lê Văn Duyệt vừa dứt lời, Nguyễn Ánh đột ngột ngẩng phắt đầu lên nhìn ông, sự bình thản trong đôi mắt nâu ấy biến mất, thay vào đó là những con sóng đang kéo qua. Quả nhiên là như thế, mỗi khi nhắc đến cô gái ấy, nét mặt của chúa công ông liền thay đổi, không còn kiêu ngạo, không còn tự tin, mà là những nét chua xót ẩn hiện trong đôi mắt nâu, sự ưu phiền trên đôi mày kiếm đang nhíu lại, và cả sự tức giận trên đôi bàn tay đang nắm chặt, nổi rõ những đường gân xanh.
Cô gái ấy ảnh hưởng đến chúa công nhiều đến thế sao…
- Chúa công, thuộc hạ to gan muốn hỏi, nếu biết trước sứ giả Tây Sơn là cô ta, người có sai binh tướng truy sát không?
Dù đã nghe Lê Văn Duyệt hỏi, nhưng Nguyễn Ánh chỉ nhìn ra biển khơi mênh mông mà không trả lời. Sứ giả của Tây Sơn là Linh Lan, thuộc tướng của anh không thể giết được mà đã để cô ta chạy thoát, bất giác, Nguyễn Ánh nhếch môi cười. Tâm trạng anh bây giờ đang xáo trộn, và anh cũng không nghĩ rằng tâm tư mình lại dao động nhiều như thế. Từ khi Linh Lan ra đi, anh đã tự căn dặn bản thân rằng không được nhớ đến nó, không được nghĩ đến nó, không để nó khiến lòng anh mềm yếu, thế nhưng tình cảm lại bất tuân lý trí. Ban ngày anh có thể không nhớ đến, nhưng khi đêm về, anh đều nhìn thấy nụ cười đó, mơ thấy bóng dáng đó, tìm kiếm đôi mắt đen láy đó trên cánh đồng bông lau trắng ngập trời.
Những giấc mơ không lời ấy khiến Nguyễn Ánh vô cùng khó chịu, nhưng dù khó chịu và tức giận vì sự bất tuân đó, sâu thẳm trong anh lại là một sự dịu êm nhẹ nhàng. Với Linh Lan, anh nửa muốn nhìn thấy, nửa lại không, nửa không muốn nghe đến, nhưng đồng thời lại chờ đợi một hy vọng xa xôi sẽ nghe ai đó nhắc đến tên người con gái ấy, dù rất mơ hồ. Từ khi nào anh yếu mềm đến thế, từ bao giờ anh đã không còn hiểu được bản thân anh nghĩ gì? Thậm chí lúc này, anh thấy mình thật xa lạ, tâm tư khắc khoải rối bời. Rốt cục là từ khi nào, anh lại mềm yếu đến thế?
Khi nghe tin sứ giả Tây Sơn là Linh Lan, sâu trong anh là sự phẫn nộ và chua xót. Thì ra cô ta đã rời anh lại để quay trở về với hắn, thì ra cô ta chưa bao giờ thôi nhớ về hắn, như anh chưa bao giờ thôi nhớ về cô ta.
- Nếu biết trước, ta vẫn sẽ truy sát cô ta. Ta không muốn cô ta sống.
Lâu thật lâu, Nguyễn Ánh mới trả lời, giọng lạnh lẽo, khiến Lê Văn Duyệt bỗng nhiên toát mồ hôi. Đôi mắt ấy đang nổi giông tố, ông biết, chỉ khi nào nhắc đến cô gái ấy, chúa công của ông mới để lộ cảm xúc của bản thân ra ngoài mà thôi. Lê Văn Duyệt thở dài, ông truyền người thắp thêm lửa để sưởi ấm cho gian phòng của Nguyễn Ánh, rồi lặng lẽ lui ra ngoài, để lại chúa công trong căn phòng tối cùng với thế giới riêng tư của mình.
Còn lại một mình trong phòng, Nguyễn Ánh vẫn nhìn ra ngoài mặt biển, ánh lửa bập bùng nhảy múa trong đôi mắt anh, khi rực rỡ, khi lụi tàn. Hoàng cô Ngọc Chú đã mất, Nguyễn Kim Phẩm cũng không còn, người trong gia tộc lần lượt rời xa anh, tất cả đều đã chết trận. Hôm nay là Hoàng cô Ngọc Chú, rồi mai đây, người kế tiếp sẽ là ai, anh có thể dự đoán mọi chuyện, nhưng chỉ riêng chuyện sinh tử thì nằm ngoài tầm tay. Xương máu của gia tộc đổ xuống trên con đường anh đi, họ hy sinh để anh được sống, anh không thể hối hận, tuyệt đối không hối hận, dù chỉ còn lại một mình anh vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước, không quay đầu lại, không vướng bận bất cứ một ai để có thể hoàn thành trọng trách mà cả gia tộc đã đặt lên vai mình.
Biển đêm miên man, sóng vỗ muôn trùng, gió thổi xào xạc trên mái lá, nghe như tiếng thở dài lặng lẽ của ai đó khi nhớ về đất liền xa xôi…
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top