Sương Đỏ 115

115.

Sau bao ngày nắng nóng gay gắt, cuối cùng Gia Định cũng đã có một trận mưa to, nhờ đó mà cảnh quang sáng nay trông tràn đầy sức sống vì đã được gột rửa và tưới mát từ tối hôm qua. Đứng giữa bãi luyện tập còn lờ mờ tối, Linh Lan nắm chặt cây giáo trong tay, nó ngẩng nhìn bầu trời cao vời vợi, lòng khoan khoái khi những cơn gió mát mẻ của buổi sớm tinh mơ lướt nhẹ trên môi.

Sau bao ngày rèn luyện không biết mệt mỏi, hôm nay Linh Lan đã có thể tự hào rằng nó là người dậy sớm nhất trong quân. Hừng đông hãy còn chưa ló dạng, cảnh vật xung quanh như dát một lớp bạc mỏng, thi thoảng còn nghe tiếng gà đập cánh lẻ loi. Vạn vật im ắng trước lúc bình minh này khiến Linh Lan có cảm giác rằng thế gian này chỉ có một mình nó. Đứng giữa khung cảnh bao la, nếm nhận cảm giác đơn độc và lẻ loi, giây phút ấy, đất trời như đang ấm dần lên, thời gian như trôi qua thật chậm, bên tai chỉ còn nghe tiếng gió lao xao và tiếng trái tim đập nhẹ nhàng trong lồng ngực. Chốc nữa thôi là mọi người sẽ thức dậy, không gian sẽ bị đánh thức bởi những tiếng cười nói lao xao, và những giờ phút riêng tư này sẽ tan biến, điều đó khiến Linh Lan cảm thấy tiếc nuối, một tiếc nuối vu vơ.

Ngẩng nhìn rừng cây xa xa trước mặt, Linh Lan chợt nhìn thấy bóng dáng của một ai đó đang đứng trên đài canh gác. Với chiếc áo bào đỏ bay lồng lộng trong gió sớm, Linh Lan không khó khăn mấy khi nhận ra đó là Nguyễn Huệ. Trên đài canh gác, Nguyễn Huệ yên lặng nhìn chân trời bao la, những tia nắng ban mai đầu tiên chậm chạp phủ lên người Nguyễn Huệ, khiến toàn thân anh chợt lấp lánh sáng. Thì ra nơi này không chỉ có mình nó, Linh Lan nhủ thầm, nó quay ngoắt lưng lại, mắt  nhìn đăm đăm cây giáo trong tay, bờ môi đào mím lại và bắt đầu bài luyện tập thường ngày của mình.

So với một tháng qua, bây giờ Linh Lan đã thuần thục hơn rất nhiều. Bàn tay mềm mại của nó bắt đầu chai cứng, vết tích của những ngày tháng luyện tập vừa qua. Cho đến tận bây giờ, Linh Lan vẫn không hiểu tại sao ngày đó nó lại yêu cầu Nguyễn Huệ dạy cho mình cách làm quen với mùi máu, cách sinh tồn trong cuộc chiến. Trong Tây Sơn có rất nhiều người, vợ chồng chị Bùi Thị Xuân, Huỳnh Thị Cúc, còn có cả anh chàng Phan Văn Lân kia, tại sao nó không nhờ ai khác mà lại nhờ đến Nguyễn Huệ, người đã muốn giết chết nó, người mà nó luôn đề phòng mỗi khi cả hai gặp mặt nhau.

Linh Lan vung tay đâm thẳng cây giáo về phía trước, nếu như trước kia, ngay cả cách cầm giáo sao cho vững nó cũng không biết, thì bây giờ nhờ “ơn” Nguyễn Huệ, chẳng những nó tự bảo vệ được bản thân mình, mà còn có thể đánh ngang ngửa với Huỳnh Thị Cúc, một thành viên ưu tú của đội nữ binh. Để đạt được thành quả như ngày hôm nay, Linh Lan buộc phải cố gắng rất nhiều với những bài huấn luyện nặng nhọc mà Nguyễn Huệ đã giao cho. Nào là bắt nó tập chạy hàng cây số với hai bao cát nặng buộc vào chân, nào là bắt nó tập đánh với hàng chục thanh gỗ treo lơ lửng trên cây, để nó bị thương tích đến nỗi khắp thân người toàn vết thương. Nào là gánh nước đổ đầy vào những cái lu thật to mà không được tràn ra ngoài, nào là bắn cho đủ một trăm mũi tên mỗi ngày, khiến cánh tay nó run lên tê cứng đến nỗi không thể cử động đước chứ đừng nói giương cung. Tất cả những bài luyện tập đó rất vất vả và cực khổ, nhưng Linh Lan không muốn đầu hàng. Nó từng cho là Nguyễn Huệ cố tình làm khó nó, cố tình trêu đùa trên ý định nghiêm túc của nó nên mới giao những bài tập mà đến các binh sĩ cũng lè lưỡi lắc đầu. Có lẽ anh muốn nó bỏ cuộc, rồi sau đó cười nhạo nó. Càng nghĩ như thế, Linh Lan càng thêm quyết tâm, thêm cố gắng. Nó không muốn Nguyễn Huệ xem thường nó, nhìn nó bằng con mắt giễu cợt, khinh thường. Một khi ghét ai, nó không bao giờ muốn ở thế hạ phong chút nào. Vả lại, những bài tập này không phải là không có lợi cho nó, chưa nói đến chuyện ra trận giết địch, chỉ riêng chuyện gia tăng bản lĩnh để không phải nơm nớp lo sợ mỗi khi đến gần anh với nó cũng đủ lắm rồi.

Linh Lan thở hắt ra một hơi, nó đâm mạnh cây giáo xuống đất kết thúc bài luyện tập đầu tiên trong ngày. Nguyễn Huệ đã không còn đứng trên đài canh gác nữa, anh đã biến mất tự bao giờ. Thế cũng tốt, có anh ta đứng đó, dù không nhìn nó nhưng nó vẫn cảm thấy ngột ngạt, khó chịu. Cho dù Nguyễn Huệ là người đã giúp nó luyện tập, dù Nguyễn Huệ là người giúp nó thôi không còn ám ảnh cảm giác nhìn máu nóng trên đôi bàn tay, nhưng nó vẫn ghét anh, rất ghét. Ghét vì anh đã giam Văn Bình ngủ trong góc nào đó của tâm hồn, và ghét sự căng thẳng khi đối diện với anh, ghét cả cảm giác luôn bị đe dọa khi đến gần anh, sợ sẽ bị kết liễu mạng sống lúc nào không hay.

- Cô Nhạn, sao hôm nay cô dậy sớm thế?

Đang viết nghệch ngoạc những chữ Nguyễn Huệ mới dạy trên mặt đất, Linh Lan ngẩng đầu lên khi giọng nói dịu dàng của Bùi Thị Xuân cất lên. Thấy Linh Lan đang viết chữ, Bùi Thị Xuân ngạc nhiên khi nhìn những con chữ xiêu vẹo của nó, cô đưa ngón tay trỏ vạch thêm một nét vào một chữ dưới đất, rồi mỉm cười.

- Chữ “nước” phải thêm một gạch nữa, cô viết thiếu rồi.

- Ơ! Em quên mất! – Linh Lan cười trừ, nó đưa tay gãi đầu – Mấy chữ này khó nhớ quá à!

- Không sao! Chỉ cần học nhiều là cô sẽ nhớ thôi.

Bùi Thị Xuân vừa nói vừa cười, nhưng Linh Lan chẳng thể cười nổi do cô vô tình khơi lại “nỗi đau” mà nó cố tình quên đi. Khi phát hiện Linh Lan không biết chữ, Nguyễn Huệ đã bớt thêm chút thời gian dạy cho nó, lẽ ra nó nên cám ơn nhưng mỗi lần đến thư phòng Nguyễn Huệ, nơi chỉ có hai người, Linh Lan cảm thấy còn căng thẳng hơn khi luyện tập ngoài bãi. Nó chưa quên Nguyễn Huệ là người đã từng muốn giết nó, thế nên nó luôn ngồi cách xa anh, dao gài thắt lưng để có thể tự vệ nếu có chuyện không may xảy ra. Chính vì vừa học vừa phòng thủ, dây thần kinh của Linh Lan căng như dây đàn. Không hiểu Nguyễn Huệ có biết được điều đó hay không, mà thấy nét mặt tập trung cao độ của Linh Lan, khóe môi của anh lại nhếch lên, chẳng rõ để giễu cợt, hay để cảnh cáo nó chớ làm gì khiến anh phật lòng. Có lẽ chính vì gồng người lên cảnh giác nên Linh Lan học trước quên sau, rốt cuộc cũng chả nhớ nổi chữ nào.

- Mà cô Nhạn này, cô thân cận với tướng quân như thế, cô có nhận thấy tướng quân đã thay đổi không?

Đang lay hoay luyện tập, Linh Lan giật mình khi lời của Bùi Thị Xuân nói bất chợt vang lên bên tai. Vẫn chăm chú nhìn những dòng chữ trên đất để tránh ánh mắt dò hỏi của Xuân, Linh Lan nói chậm rãi.

- Khó trách được chị à. Phu nhân tướng quân vừa mới mất, con trẻ còn thơ dại, hơn nữa, Gia Định chưa bình ổn, tướng quân bận rộn trăm bề, tâm tính của tướng quân có thể khác xưa là điều dễ hiểu, con người chứ có phải thần thánh đâu.

Căn cứ vào nét mặt đăm chiêu của Xuân, Linh Lan biết cô chưa tin lời nó lắm, nhưng dù có ghét Nguyễn Huệ đến đâu, Linh Lan phải công tâm mà nói rằng anh quả thật rất bận rộn, thời gian học tập và huấn luyện nó chỉ chiếm một phần nhỏ trong thời gian biểu của anh. Hết xem từng binh sĩ luyện tập, rồi lại đến xét hậu cần lương thực, xong lại đảo ra bến tàu coi số gỗ vừa mới nhập về và công tác sửa chữa tàu chiến, có hôm anh lại ở nguyên ngày trong phòng đóng kín cửa. Những lúc ấy, Linh Lan tưởng rằng anh đang suy nghĩ, bàn tính kế sách gì đó cùng các thuộc tướng, nhưng đến giờ học, nó gõ cửa rồi bước vào thì thấy trong phòng chẳng có ai, cũng không thắp đèn, chì có Nguyễn Huệ đang ngồi quay lưng về phía nó, ánh mắt nhìn ra đâu đó ngoài hiên, nơi có những luống cải vàng đã đâm hoa. Khi ấy anh đang nghĩ gì nó không biết, nhưng đến lúc quay lại đối diện với nó, gương mặt anh không chút cảm xúc nào ngoài cái nhếch môi châm biếm quen thuộc thường ngày.

Linh Lan hừ nhạt một tiếng, nó thôi không suy nghĩ lung tung nữa. Nắm tay Bùi Thị Xuân thân mật, Linh Lan mỉm cười.

- Trước mắt chúng ta còn có nhiều việc phải làm lắm, chị đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Hôm nay chúng ta sẽ ăn món gì, chị biết không?

- Một người dân ở Gia Định vừa tặng cho chúng ta mấy lồng gà, thế nên hôm nay chúng ta sẽ có thịt gà ăn, cô thích không?

Bùi Thị Xuân vừa nói xong, dạ dày của Linh Lan thốn lên một cái, nó vội vã quay người đi, cố tránh cái nhìn ngạc nhiên của Xuân do thấy sự khác lạ trên nét mặt của nó. Gà, Linh Lan lẩm bẩm, việc đầu tiên mà Nguyễn Huệ buộc nó làm quen với máu chính là bắt nó cắt cổ một con gà. Ngày hôm đó, khi chưa biết việc Nguyễn Huệ yêu cầu nó làm, Linh Lan đã nhìn chú gà chơi ngoài sân với vẻ thích thú. Trong số những con gà khác trong quân, Linh Lan thích con này nhất, bởi nó luôn mổ thóc trong lòng bàn tay Linh Lan, lại còn quanh quẩn bên cạnh mỗi khi Linh Lan luyện tập trông chẳng khác nào thú cưng.

Đến bây giờ, Linh Lan vẫn còn nhớ rất rõ, đó là vào một buổi chiều tà, Nguyễn Huệ đã mang con gà ấy đến trước mặt nó, bảo nó hãy cắt cổ gà để làm thịt. Khi nghe yêu cầu ấy, Linh Lan không thể nào tin nổi vào tai mình, nó hết nhìn Nguyễn Huệ, rồi lại nhìn chú gà trân trân, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Không nói thêm lời nào, cũng không bắt buộc hay thúc ép nó, Nguyễn Huệ chỉ đơn giản là bỏ mặc Linh Lan đứng đó với con dao trong tay rồi quay vào phòng. Yêu cầu làm quen với máu là từ nó, giờ có muốn làm hay không anh cũng để tự nó quyết định. Nó có thể bỏ cuộc, cũng có thể trốn chạy, anh không bắt buộc, nhưng hôm sau khi trở ra ngoài, anh đã thấy Linh Lan đứng đó, nước mắt giàn giụa, con dao trong tay đẫm máu, chú gà dưới chân đã chết tự bao giờ. Kể từ đó, bài tập làm quen với máu của Linh Lan chính là cắt cổ những chú gà trong quân ngũ, và cũng từ khi đó, Linh Lan không bao giờ ăn thịt gà.

Trong tất cả những bài huấn luyện Nguyễn Huệ giao cho, Linh Lan luôn phải tìm ra những lý do thuyết phục, để có thể hoàn thành các bài tập ấy mà không bỏ cuộc giữa chừng. Học chữ tất nhiên bao giờ cũng có lợi, bao cát đeo vào chân khi chạy để có thể giúp chạy nhanh hơn bình thường, tập luyện với hàng chục thanh gỗ treo lơ lửng trên cây để rèn phản xạ nhạy bén, gánh nước để luyện sức chịu đựng và cắt cổ gà để làm quen với việc phải lấy đi sinh mạng của một sinh vật khác, trước khi là con người. Sống trong thời chiến tranh, ta không giết người thì người sẽ giết ta, nhưng mãi mà nó vẫn chưa thể thuyết phục được bản thân mình chấp nhận lý do này. Đơn thuần chỉ là bảo vệ bản thân mà phải lấy đi mạng sống của người khác, chẳng lẽ chỉ vì lý do đó thôi sao.

Linh Lan thẫn thờ, nó nhìn đôi bàn tay đầy vết chai cứng của mình, lòng chua chát. Có ai cầm đao, cầm kiếm mà bàn tay vẫn mềm mại cơ chứ. Xưa kia, nó vốn là một người vô tư, vô lo, từ bao giờ nó lại lo nhiều đến thế, từ khi nào nó lại để tâm chuyện sống chết đến như thế. Bàn tay này ngày trước chỉ biết cầm bút, cầm đũa, nay lại cầm đao, kiếm, những thứ có thể lấy đi sinh mạng của con người. Có ai ra chiến trận mà tay không vấy máu, có ai sống trong thời đại nhiễu nhương mà không một lần vì bản thân mình, mắt thấy sự thật nhưng tâm lại không muốn chấp nhận rằng chuyện đó đã xảy ra. Ba ơi, anh ơi, nếu hai người biết con vì sinh tồn nên bàn tay này đã nhuộm máu, đã không còn là con bé Linh Lan như ngày xưa, thì liệu con có được hai người tha thứ hay không?

Linh Lan ngẩng nhìn lên bầu trời, để những giọt nước mắt chưa kịp rơi được hong khô. Kể từ lúc bước vào đợt luyện tập khắc nghiệt, những khi mệt mỏi, những khi chán nản và những khi sức chịu đựng của bản thân đã đến cực hạn, sóng mũi nó đỏ ửng, cổ họng nghèn nghẹn, khi ấy nó liền ngẩng nhìn lên bầu trời, cho làn gió mơn man lau đi những giọt lệ chực rơi. Những ngày này thì nó không được yếu đuối, không được bỏ rơi bản thân mình, càng luyện tập nhiều thì nó càng phải ăn nhiều, để bồi bổ dinh dưỡng, để có sức khỏe mà chiến đấu.  Bây giờ, Linh Lan lại có thú vui là thích tắm đêm, để tận hưởng cảm giác khi làn nước lạnh cắt da cắt thịt khiến nó run rẩy, khiến nó quên đi những vất vả, vết tích của buổi luyện tập. Chính vì sở thích tắm đêm đó nên có đôi lần Linh Lan đã bị cảm lạnh, nhưng dù mặt hoa mày váng, chân tay nhấc không lên, nói không ra hơi nhưng nó vẫn phải ra bãi luyện tập, bởi không muốn Nguyễn Huệ nghĩ nó lâm trận lại rút lui. Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới bến, người khác muốn bắt nó chết thì nó càng phải sống, người khác muốn nó bỏ cuộc thì nó phải hoàn thành cho họ thấy. Trả thù đối thủ một cách ngọt ngào nhất chính là phải thành công, đó chính là điều duy nhất mà Linh Lan không thay đổi từ khi trở về quá khứ này.

Linh Lan đứng thẳng lưng, nó nắm chặt cây giáo trong tay, tỏ rõ quyết tâm không bỏ cuộc. Ngay lúc ấy, một tiếng kẻng vang lên, báo hiệu giờ tập của quân sĩ bắt đầu, Linh Lan vươn vai hít vào một hơi thật sâu, một ngày mới cho những khởi động mới, nó quay sang nắm lấy tay Bùi Thị Xuân, mỉm cười.

- Đến giờ luyện tập rồi, mình đi thôi chị.

Đáp lại nụ cười của Linh Lan là một nụ cười dịu dàng khác của Bùi Thị Xuân, cả hai nhanh chóng đi về hướng bãi luyện tập bấy giờ đã đông người. Theo lịch sinh hoạt thường trực, khi đã cùng quân lính tập luyện xong, Linh Lan lại lò dò đến thư phòng của Nguyễn Huệ để tiếp tục học chữ. Vừa đẩy cửa bước vào, Linh Lan vô cùng ngạc nhiên khi Nguyễn Huệ đã ngồi vào bàn từ bao giờ. Trước đây, mỗi khi nó đến, anh luôn ngồi trước án thư làm việc, một tay rà bản đồ, một tay chống hờ lên trán, nét mặt mông lung, dường như đang suy nghĩ gì đó, nay thấy anh chờ đón như vậy, Linh Lan lại càng thận trọng hơn vì không biết anh muốn làm gì.

- Ngồi xuống đi!

Linh Lan còn đang phỏng đoán thì Nguyễn Huệ đã lên tiếng trước, anh mỉm cười, nụ cười không mang chút biểu cảm nào khiến nó cảm thấy hơi ngột ngạt. Ngồi xuống đối diện Nguyễn Huệ, không đợi anh nhắc, Linh Lan với lấy cây bút lông để hờ trên bàn và bắt đầu viết những chữ hôm trước mới học xong. Trước khi đến trả bài cho Nguyễn Huệ, sáng nay Linh Lan đã ôn bài thật kỹ, nhưng chẳng hiểu sao khi viết đến chữ chiến trường, thì nó lại cắn môi, vì chẳng nhớ chữ ấy viết như thế nào.

- Quên rồi phải không?

Dường như chẳng lạ việc Linh Lan học trước quên sau, Nguyễn Huệ lên tiếng, trong giọng nói của anh có chút mỉa mai, khiến Linh Lan nắm chặt cây bút lông trong tay, mắt nhìn đăm đăm tờ giấy trước mặt mà không ngẩng đầu lên. Thôi rồi! Mình quên bén mất chữ ấy viết ra sao rồi, tức quá, đã tự nhủ sẽ không để hắn ta coi thường, vậy mà… Linh Lan nhủ thầm, vành tai nó bắt đầu nóng lên khi từng ngón tay của Nguyễn Huệ gõ lộp cộp trên mặt bàn. Bực mình thật, rốt cuộc chữ ấy viết làm sao cơ chứ…

- Thôi được rồi! Bỏ qua, hôm nay ta sẽ dạy cho cô những chữ mới.

Trong khi Linh Lan đang cố nặn óc để nhớ được bài học thì Nguyễn Huệ đã đột ngột cắt ngang luồng tư tưởng của nó. Chuyện thật hay đùa đây, hôm nay anh ta thay đổi tâm tính, không châm biếm nó mà còn bỏ qua, tiếp tục dạy cho nó những chữ mới. Sự dễ dàng đó khiến Linh Lan mở to mắt, nghi hoặc. Trước đôi mắt dè chừng của nó, Nguyễn Huệ thản nhiên thảo những chữ mới lên giấy, những dòng chữ mạnh mẽ, cứng cáp đó khiến Linh Lan hoa mắt vì quá nhiều nét. Mới những từ đơn giản, thông dụng thôi mà nó đã lên bờ xuống ruộng, huống chi những chữ cầu kỳ phức tạp như thế này, mà hình như còn là một câu hoàn chỉnh nữa chứ.

- Hôm nay cô sẽ  học câu này, nhớ cho kỹ, chớ có quên.

Nguyễn Huệ đẩy tờ giấy ướt mực về phía Linh Lan, anh ngồi thẳng, hai bàn tay đan vào nhau, đôi mắt lấp lánh ánh sáng khiến Linh Lan thận trọng, nó hỏi dò.

- Câu này có nghĩa là gì?

- Ra ngoài trướng mà hỏi, ai cũng biết, chỉ có mình cô không biết mà thôi!

Vốn biết chuyện chữ nghĩa mình học rất chậm, nhưng chuyện ai cũng biết, chỉ nó là không, mà Nguyễn Huệ nói khiến Linh Lan tức anh ách. Rõ ràng trong Tây Sơn, những người không biết chữ chắc chắn rất nhiều chứ không riêng mình nó, sao anh lại nói ai cũng biết chỉ có nó là không biết, đây là câu gì mà thông dụng đến thế chứ. Không thèm nhìn Nguyễn Huệ, Linh Lan đứng phắt dậy, nó mở cửa bước ra ngoài để hỏi mọi người xem chữ này có nghĩa là gì mà anh ta úp mở đến thế. Linh Lan vừa bước ra ngoài, đúng lúc Phan Văn Lân có việc vào diện kiến Nguyễn Huệ. Nhác thấy Phan Văn Lân, Linh Lan hớn hở, nó túm lấy áo anh, tay giơ tờ giấy lên cho anh thấy và mỉm cười.

- Lân này, anh có thể đọc giùm tôi những chữ được viết trên giấy không?

Trước sự nhờ vả đột ngột của Linh Lan, Văn Lân thoáng ngạc nhiên, anh nhìn vào những chữ nằm ngay ngắn trên giấy mất một lúc, rồi lại nhìn Linh Lan. Cứ thế hai lượt thì anh mới trả lời, lại còn thoáng mỉm cười.

- Cô là đồ ngốc!

- Cái gì? Anh nói gì?

- Cô là đồ ngốc!

Linh Lan xiết chặt tay áo của Phăn Văn Lân, nét mặt vừa kinh ngạc vừa uất ức, nó tức đến đỏ mặt. “Cô là đồ ngốc”, anh đang mắng nó sao, tại sao lại mắng nó, tại sao lại có nụ cười đó. Linh Lan nhíu mày, nó lại giơ tờ giấy lên, nhưng chưa kịp hỏi rõ thì Phan Văn Lân đã vội vào diện kiến Nguyễn Huệ khi nghe thấy một tiếng ho từ trong thư phòng vọng ra. Nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, Linh Lan đứng chôn chân tại chỗ. Hôm nay Văn Lân sao thế, nó không làm gì anh mà sao anh lại mắng nó thế chứ, chẳng lẽ chỉ vì nó ko biết dòng chữ này sao. Đợi đấy, lát nữa gặp anh tôi sẽ tính sổ cho xem.

Linh Lan lè lưỡi trước cánh cửa gỗ đóng im ỉm, nó quay lưng đi, tiếp tục tìm người khác để hỏi cho rõ những chữ mà Nguyễn Huệ đã viết. Lần ra bãi tập, nét mặt Linh Lan tươi lên khi thấy Bùi Thị Xuân đang ngồi nói chuyện với đội nữ binh trong lúc giải lao. Thấy Linh Lan tiến về phía mình một cách hăm hở, Bùi Thị Xuân ngạc nhiên, cô chưa kịp hỏi gì thì Linh Lan đã chìa ra trước mặt cô một tờ giấy, miệng tươi cười.

- Chị xuân, chị xem giùm em tờ giấy này viết gì nhé?

Cầm lấy tờ giấy trên tay Linh Lan, Bùi Thị xuân và ba người còn lại trong đội liền ghé sát lại để xem tờ giấy viết gì. Hết nhìn những dòng chữ cứng cáp rồi họ lại nhìn Linh Lan, trên mặt ai cũng thoáng nét cười, giống hệt phản ứng của Phan Văn Lân khi nãy. Bùi Thi Xuân là người lên tiếng đầu tiên.

- Cô là đồ ngốc!

- Hả?

- Đúng mà, cô là đồ ngốc! –  Trước sự sửng sốt của Linh Lan, Trần Thị Lan mỉm cười nghiêng đầu nhìn vào tờ giấy trên tay Xuân lần nữa rồi nói.

- Cô là đồ ngốc, còn không phải sao?

Nguyễn Thị Dung đang ngồi bên cạnh Xuân cũng lên tiếng khiến Linh Lan nóng ran mặt mày. Chưa bao giờ nó bị ai mắng rát mặt như thế, đầu tiên là Phan Văn Lân, rồi bây giờ đến cả các chị em trong đôi nữ binh, hết người này đến người khác mắng nó ngốc, vậy là sao? Linh Lan cau có, nó nhìn nét mặt của cả bốn người đều rất chân thật, tự nhiên, không chút châm biếm hay mỉa mai khiến Linh Lan bình tĩnh lại và suy xét kỹ càng. Tờ giấy, Linh Lan cắn môi, nó chỉ những chữ Nguyễn Huệ đã viết, chậm rãi hỏi lại lần nữa.

- Ý của các chị là những chữ viết trên này có nghĩa là “cô là đồ ngốc”

- Phải!!

Bùi Thị Xuân gật đầu, đồng thanh cùng mọi người. Cái gật đầu của cô khiến Linh Lan nóng mặt. Nó đứng phắt dậy, mắt nhìn về phía thư phòng của Nguyễn Huệ bằng ánh mắt oán giận. “Cô là đồ ngốc” thế mới thấy Nguyễn Huệ thâm ý đến mức nào. Chắc chắn là vì chuyện nó chậm tiêu nên anh ta mới bày ra chuyện như thế này. Viết những chữ này lên giấy, không cho nó biết nghĩa mà bảo nó đi hỏi từng người, kết cuộc khiến nó có cảm giác mình bị mắng là con ngốc khi mọi người đọc những dòng chữ ấy. Chưa hết, nó lại càng bực mình hơn khi nhớ đến câu nói của Nguyễn Huệ “ai cũng biết, chỉ có mình cô không biết”, câu đó khác nào ám chỉ ai cũng biết nó ngốc, có mình nó không biết mà thôi.

Linh Lan nghiến răng, từ thưở lọt lòng đến nay, chưa bao giờ nó bị bẽ mặt đến như thế, muôn sự cũng tại nó cả, học hành chẳng tới đâu, để người ta xỏ xiên như thế. Nguyễn Huệ ơi là Nguyễn Huệ, tôi mà không học thành tài thì không còn là Linh Lan. Linh Lan xiết chặt tay lại, nó nhìn đăm đăm vào tờ giấy trên tay, những con chữ nhảy múa như cười cợt vào mặt nó. Nó không cam tâm để anh ta mỉa mai nó như thế, nó không thể để anh ta đùa giỡn với nó mãi thế, ngày hôm nay, với sự quyết tâm này, với danh dự này, nó thể sẽ học hành chăm chỉ để làm Nguyễn Huệ sáng mắt ra mới thôi.

Linh Lan xé toạt tờ giấy, ánh mắt nó rựa lửa giận. Trước sự ngạc nhiên của Xuân và mọi người, Linh Lan quay lưng bỏ đi, những bước chân nó lún sâu trên bãi cát, như muốn trút oán hờn vào những hạt cát vô tri kia.

Nguyễn Huệ! Tôi nhất định phải khiến anh thừa nhận thực lực của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #suong#đồ