Sương Đỏ - 112
Sương Đỏ - tác giả : Thủy Thành
12
Bóng chiều buông xuống trên Huyết Ly cung. Từ nơi Nguyên Thục đứng có thể nhìn thấy mặt trời lặn xuống biển. Ánh chiều tà vươn những cánh tay gầy dài ngoẵng ôm lấy đại dương, nhấn chìm căn phòng trong màu li biệt khiến Nguyên Thục cảm thấy bất an.
Lần đầu tiên ở một nơi xa lạ cách đất liền hàng ngàn cây số, không phải Tiệp cung thân thuộc của nó, Nguyên Thục vô cùng lo lắng. Huyết Ly cung nằm trên một hòn đảo neo người, heo hút, bốn bề chỉ có tiếng sóng vỗ, tuyệt không thấy ai lai vãng đến ngoại trừ những con thuyền buôn cung cấp lương thực và nước uống theo định kỳ. Chôn chân trong phòng mấy hôm nay, Nguyên Thục không thể thám thính ngõ ngách trong Huyết Ly cung để tìm đường thoát. Nó cũng đã xem xét kỹ càng căn phòng đang ở hòng mong tìm thấy địa đạo bí mật nào đó, nhưng không như nó mong muốn, trong phòng chỉ trổ độc nhất một cửa sổ, nhìn xuống là biển khơi. Nó không thể mạo hiểm leo xuống trong khi chưa biết chắc những gì đang đón chờ nó ở phía dưới. Đi không được trốn cũng không xong, Nguyên Thục đành ngồi lại chờ đợi những gì sẽ xảy ra với mình, đồng thời chuẩn bị tâm lý vững vàng cùng kế sách để đối phó với cô gái áo đỏ nếu cả hai phải đối mặt n hau.
Nguyên Thục tự nhủ là thế, nhưng đã ba ngày trôi qua mà Thanh Loan vẫn không hề đả động gì đến Nguyên Thục. Với vị trí căn phòng và địa thế hòn đảo này, Thanh Loan không cần cử người canh gác nhưng vẫn khiến Nguyên Thục có cảm giác mình như bị đối phương nắm rõ trong lòng bàn tay. Chính vì suy nghĩ đó, cộng thêm cảm giác uất ức bất lực khi nghĩ mọi hướng vẫn không tìm ra cách nào khả thi để thoát khỏi Huyết Ly cung, Nguyên Thục bắt đầu thấy bất an, mất bình tĩnh và cảm thấy mình chưa bao giờ vô dụng đến thế này.
- Hồ tiểu thư, cung chủ chúng tôi có lệnh mời cô đến Thanh Hương lầu.
Đây là ngày thứ tư Nguyên Thục có mặt trên đảo, lòng nó đang rối như tơ vò khi không biết Trịnh Khải bây giờ thế nào, mục đích của cô gái áo đỏ ra sao, Nguyên Thục giật mình quay lại khi một giọng nói lạnh tanh vang lên. Đứng trước mặt nó là một chàng trai trẻ tuổi, mình vận áo giáp đỏ, gương mặt như sương chẳng để lộ chút cảm xúc nào. Cô gái áo đỏ mời nó đến Thanh Hương lầu, cô ta muốn làm gì đây, Nguyên Thục cắn môi nghĩ ngợi, nó theo chân chàng trai đến điểm hẹn, trong lòng chuẩn bị sẵn tư tưởng và tâm lý. Cô gái áo đỏ có quan hệ như thế nào đối với Trịnh Khải, liệu cô ta có biết gì về quá khứ của anh không, rồi đây nó sẽ có câu trả lời.
Thanh Hương lầu nằm ở phía tây Huyết Ly cung. Trái ngược với suy nghĩ của Nguyên Thục, không còn màu đỏ nhức nhối, Thanh Hương lầu có lẽ đúng với cái tên của nó với những cánh rèm màu xanh lục dịu mắt, những khóm hoa trắng muốt như đang cười trong gió mang theo mùi hương dễ chịu. Đặt chân đến Thanh Hương lầu, Nguyên Thục bỗng thấy xôn xao, căn lầu này càng làm cho nó nhớ đến Trịnh Khải hơn bao giờ hết. Cũng tà áo xanh, cũng sự dịu dàng dễ chịu, cũng mùi hương thoang thoảng khi có khi không luôn khiến trái tim nó run lên nhè nhẹ. Trong Huyết Ly cung đâu cũng nhuộm đỏ thì Thanh Hương lầu lại nổi bật lên như một nốt ngân nhẹ nhàng.
- Cung chủ, thuộc hạ đã đưa Hồ tiểu thư đến rồi!
Cô gái áo đỏ đang đứng khoanh tay tựa cửa, nghe thuộc hạ bẩm báo liền quay lại. Bắt gặp Nguyên Thục đang nhìn quanh Thanh Hương lầu với sự ngạc nhiên, bờ môi đỏ tươi của cô gái cong lên, tạo thành một nụ cười lãnh đạm. Trỏ tay về phía chiếc bàn đá, cô gái áo đỏ cất giọng nhẹ nhàng.
- Huyết Ly cung có khách quý, tất nhiên phải mở tiệc chiêu đãi. Hồ tiểu thư, mời ngồi!
Nguyên Thục liếc mắt về phía chiếc bàn đá, nó phải công nhận rằng thức ăn được bày trên bàn toàn là cao lương mĩ vị. Một con phụng hoàng đang tung cánh, một con cá chép bơi trong đĩa bạc, một đóa hoa sen đang nở tỉa bằng dưa hấu, và vô số các món mà Nguyên Thục chưa thấy bao giờ. Thết tiệc thế này thì có kém cạnh gì phủ chúa hay Hoàng cung đâu.
- Ngồi xuống đi, đừng đứng mãi như thế. Ta tên là Thanh Loan, nói cho cô biết để tiện xưng hô.
Vừa nói, Thanh Loan vừa đẩy một chiếc ghế về phía Nguyên Thục, nó ngại ngần ngồi xuống, bụng hoài nghi không biết Thanh Loan hẹn nó ra đây để làm gì, chắc chắn không đơn giản chỉ là một bữa tiệc chiêu đãi như lời cô ta nói. Ngay lúc Nguyên Thục ngồi xuống, từng chiếc đèn lồng treo quanh thanh hương lầu đồng loạt thắp sáng, ánh nến lung linh, đâu đây thoang thoảng mùi trầm hương dịu dàng.
Nguyên Thục xiết chặt đôi đũa trong tay, hễ nơi nào có cô gái này thì nơi đó có mùi trầm hương, cứ như thể cô ta muốn giữ mùi hương ấy ở bên cạnh, tượng trưng cho sự hiện diện của Trịnh Khải vậy. Bực bội vì ý nghĩ đó, bụng Nguyên Thục no ngang, mùi thức ăn thơm lừng cũng không làm nó cảm thấy đói. Thấy Nguyên Thục mãi không đụng đũa, Thanh Loan mỉm cười, cô thong thả gắp thức ăn vào chén Nguyên Thục, nói nhẹ nhàng.
- Bữa tiệc hôm nay ta chủ ý làm để chiêu đãi cô, cô không ăn là không nể mặt ta rồi.
- Cám ơn cô về bữa tiệc chiêu đãi này, nhưng bản tính tôi không thích vòng vo, có gì cứ nói thẳng, mục đích cô bắt tôi tới đây để làm gì?
Nguyên Thục gạt nhẹ đôi đũa của Thanh Loan sang một bên, nó nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng chữ một. Trước phản ứng đó của Nguyên Thục, đôi mày liễu của Thanh Loan hơi nhướng lên, cô vươn tay bỏ cọng rau muống xào vào trong chén của mình, đoạn đáp lời.
- Không có gì, chỉ là ta muốn xác nhận một số chuyện mà thôi!
- Xác nhận? Chuyện gì?
- Chuyện người đó có còn yêu ta nữa không!
Những lời Thanh Loan nói nhẹ như gió thoảng, nhưng Nguyên Thục nghe như sấm động bên tai. Nó sững người, mắt mở to nhìn Thanh Loan không chớp. “Xác định chuyện người đó có còn yêu ta nữa không”, vậy là sao? Không lẽ Thanh Loan và Trịnh Khải, hai người đó trước đây đã từng có tình cảm với nhau… Nguyên Thục lắc đầu, nó nhắm chặt mắt, vành mi run run, hai bàn tay bấu chặt vào vạt áo. Nếu Trịnh Khải và Thanh Loan trước đây có gì thì đó cũng là quá khứ, mà đã là quá khứ thì nó không cần quan tâm.
- Những món ta làm để thết đãi cô đều là những món người ấy thích ăn nhất, vị lạt, người ấy không thích ngọt hay mặn.
Dù tự nhủ không cần quan tâm, nhưng sao khi nghe những gì Thanh Loan vừa nói, tim Nguyên Thục thắt lại. Nó rảo mắt nhìn toàn bộ thức ăn trên bàn, tất cả toàn món lạt, không hề có lấy một món ngọt hay mặn nào, trong khi nó lại hay làm bánh ngọt để mang đến cho Trịnh Khải. Anh đã không thích ăn ngọt, vậy tại sao không nói cho nó biết, để nó tưởng rằng anh sẽ vui khi ăn những món nó làm cho anh.
- Hồ tiểu thư, cô là gì của Đoan Nam vương?
Dường như để gia tăng sự lo lắng trong lòng Nguyên Thục, Thanh Loan lại nhẹ nhàng lên tiếng. Cố gắng không nghĩ đến chuyện quá khứ của Trịnh Khải, Nguyên Thục bình tĩnh đáp lời, nó cố giữ giọng thật ung dung.
- Chuyện đó có liên quan gì tới cô?
- Bởi có vẻ như cô không biết chút gì về ngài ấy cả.
Dù đã biết nó không hề biết gì về Trịnh Khải, nhưng khi nghe chính miệng người khác nói ra, Nguyên Thục không khỏi cảm thấy ngậm ngùi. Đối với mọi người, nó và Trịnh Khải lúc nào cũng quấn quýt vui vẻ bên nhau, nhưng có mấy ai biết rằng nó chẳng hiểu chút gì về anh, về sở thích cũng như những suy nghĩ riêng anh. Nó biết làm sao? Anh không nói những suy nghĩ của anh cho nó biết, anh không chia sẻ những tâm tư của anh cho nó biết, nó lại chẳng thể khiến anh đủ tin tưởng để trải lòng thì sao có thể đòi hỏi được nhiều hơn mức bình thường.
- Tôi hiểu anh ấy hay không là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến cô.
Nguyên Thục trầm giọng, nó nhướng mày lên khi khóe môi Thanh Loan điểm một nụ cười.
- Cô sai rồi, những chuyện của người ấy đều liên quan đến ta, và hiện giờ ta thấy rằng cô không hiểu người ấy, khiến người ấy phải từ bỏ nhiều thói quen và sở thích của mình chỉ vì cô. Hồ tiểu thư, cô cũng biết là Đoan Nam Vương chuyên về thảo dược và độc dược phải không? Thế cô có biết tác dụng của chúng dùng để làm gì, cô có thấy ngài ấy chế tạo chúng bao giờ chưa? Phòng thảo dược ở đâu? Tất cả những chuyện nhỏ nhặt đó cô có biết như ta không?
Nguyên Thục không nói gì, Thanh Loan quả thật biết rõ về Trịnh Khải hơn nó. Tuy biết anh am hiểu về thảo dược và độc dược, nhưng chưa bao giờ nó được bước chân vào chốn riêng đó, chưa bao giờ thấy anh chế tạo thuốc cũng như nói cho nó nghe những công dụng ấy là gì. Nó còn chưa từng nhìn thấy phòng thuốc, ấy thế mà Thanh Loan đều đã đặt chân đến những nơi ấy, lại còn cùng anh chế tạo thuốc nữa chứ. Riêng về chuyện này thôi cũng đã thấy Thanh Loan vượt hơn nó rồi.
Nguyên Thục thầm nghĩ, nó ngồi như dán chặt trên ghế, sóng mũi nó ửng đỏ, rèm mi đã bắt đầu run run. Vờ như không để ý đến cảm xúc đó của Nguyên Thục, Thanh Loan vẫn buông từng lời.
- Hồ tiểu thư, cô ở bên cạnh Đoan Nam Vương lâu như thế, cô có biết trong phủ chúa rộng lớn, nơi ngài ấy hay đến nhất, nơi ngài ấy thích nhất là đâu không?
Nguyên thục im lặng, lại một chuyện “ nhỏ nhặt” nữa mà nó không biết. Thường ngày mỗi khi rảnh rỗi, Trịnh Khải luôn đưa nó đi dạo những nơi mà nó muốn đến, còn lại nó chỉ biết ngồi trong phòng làm bánh, tập thêu thùa may vá để đợi anh đến. Quả thật càng nghe Thanh Loan nói, Nguyên Thục càng cảm thấy hoang mang. Thật ra nó có hiểu anh không? Thật ra nó có biết anh đang nghĩ gì, thích gì, ghét gì không? Thanh Loan biết tất cả những chuyện nhỏ nhất về Trịnh Khải, điều đó chứng tỏ anh đã tin tưởng cô ta, chia sẻ cùng cô ta những sở thích của anh. Cả hai hẳn đã có những kỷ niệm mà người khác không thể chen chân vào được, kể cả nó. Ngay cả những chuyện nhỏ nhặt nhất mà nó cũng không biết, thì làm sao có thể tự tin nó sẽ là một nơi bình yên dành cho anh những khi mệt mỏi hay ưu phiền.
- Hồ tiểu thư, cô hay thân cận với Đoan Nam vương nên trên người cô cũng vương mùi trầm hương, thế nhưng cô có biết rằng trên cánh tay của người ấy có một vết sẹo nhỏ do luyện kiếm hay không?
Đến nước này thì Nguyên Thục không thể im lặng được nữa, nó ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đanh lại. Rõ ràng cô gái này và Trịnh Khải đã từng quen biết nhau, không những thế lại còn rất thân. Những gì cô ta vừa kể, nó chẳng biết chút gì cả, thế cho nên cô ta mới mời nó đến để khơi lại chuyện cũ, để thị uy, đồng thời nhắc khéo cho nó biết rằng nó hoàn toàn mịt mờ về Trịnh Khải, sao có thể là thiếp yêu của anh.
Vừa hoang mang lại vừa tức giận, Nguyên Thục đánh mất bình tĩnh, nó sẵn giọng, mà quên mất rằng mục đích tới đây của mình là gì.
- Những chuyện cô nói, tôi thừa nhận là mình không hề biết, thế nhưng những cái tôi biết chắc gì cô đã biết. Chuyện cô và anh ấy trước đây như thế nào tôi không quan tâm, mong cô đừng kể chuyện trước đây của hai người cho tôi nữa, tôi không muốn nghe!!
Dường như phản ứng của Nguyên Thục không nằm ngoài dự đoán của Thanh Loan, thế nên nó vừa nói xong, cô chỉ mỉm cười.
- Thế ư? Chẳng hay cô biết những gì mà ta không biết vậy? Trong phủ chúa nơi nào mà ta chưa đến? Ngõ ngách nào mà ta chưa đặt chân qua?
- Tất nhiên, cô thông thuộc đường đi nước bước trong phủ chúa như thế mới có thể dễ dàng đến Tiệp cung mà bắt tôi đi chứ. Thế còn ngoài phủ chúa? Cô có dám chắc rằng cô biết hết không?
- Ngoài phủ chúa?
Nhìn đôi lông mày lá liễu hơi nhướng lên của Thanh Loan tỏ ý ngạc nhiên, Nguyên Thục nhếch môi. Chắc chắn nó phải có một điểm gì để hơn cô nàng này, chứ không thể mặt nào cũng thua như thế.
- Phải! Ngoài phủ chúa. Chẳng hay cô đã từng đến thăm Quận Đông chưa, đến gặp chú quản Phúc và được anh ấy giới thiệu với tư cách là người của anh ấy chưa? Thanh Loan, tôi nói ở đây không phải để khoe khoang hay so bì với cô, tôi chỉ xin nhắc cho cô nhớ, rằng nếu cô và Trịnh Khải có những bí mật riêng của hai người, thì tôi và anh ấy cũng có bí mật riêng với nhau. Tương lai tôi sẽ cùng anh ấy tạo ra nhiều kỷ niệm, tạo ra nhiều bí mật hơn nữa. Những chuyện cô nói hôm nay, tôi cám ơn cô vì cô đã cho tôi biết thêm nhiều điều về anh ấy. Và tôi cũng mong cô đừng đưa những chuyện xa xưa này ra làm vũ khí để lung lạc tinh thần tôi, làm tôi thấy hoang mang, không có ích đâu! Bây giờ tôi xin phép về phòng, cám ơn vì sự chiêu đãi nồng hậu của cô!
Nguyên Thục nói một hơi, nói xong nó liền đứng lên và quay bước trở về căn phòng cũ để suy nghĩ lại những gì đã xảy ra tối hôm nay. Tuy mạnh miệng nói với Thanh Loan như thế, nhưng Nguyên Thục lại vội vàng rời khỏi đó để tránh nghe câu trả lời từ cô và giữ lại chút tự tin cho mình. Đầu óc nó lúc này rối bời, bờ môi đào mím lại vì những gì Thanh Loan đã nói cứ lởn vởn trong tâm trí, không cách nào xua đi được. Nó tự hỏi bây giờ Trịnh Khải đang làm gì, có nhớ đến nó hay vương vấn Thanh Loan, rồi khi gặp nó sẽ đối mặt với anh như thế nào đây khi đã có gút mắt trong lòng. Quá khứ của anh nó có nên biết để hiểu anh hơn, hay cứ để nó ngủ yên mãi mãi. Nhưng nếu như thế, trong lòng Nguyên Thục lại cảm thấy không vui…
Còn lại một mình trong căn lầu, Thanh Loan nhìn theo bóng dáng Nguyên Thục khuất dần sau bụi tre nhấp nhô, ánh mắt cô đen thẫm như mặt biển đêm. Ban nãy, khi mời Nguyên Thục ra, Thanh Loan đã rất tự tin, tự tin là cô vẫn có một chỗ đứng vững chắc trong lòng Trịnh Khải khi những gì cô kể ra, Nguyên Thục đều ngơ ngác. Trong giây phút ấy cô rất vui, niềm vui như mạch nước ngầm luồn lách dưới lòng đất rồi lan tỏa khắp châu thân. Cô vui vì tin rằng người đó vẫn còn nhớ đến cô, vẫn còn trân trọng cô nên thế giới bí mật, riêng tư của hai người không ai có thể biết được. Thế nhưng, cũng rất nhanh, sự tự tin và niềm vui đó ngay lập tức tan biến khi Nguyên Thục nhắc đến Quận Đông, Quản Phúc. Cô còn không biết họ là ai, chứ đừng nói chi đến chuyện được giới thiệu với tư cách là người yêu. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim của Thanh Loan như bị bóp nghẹt lại. Ngoài mặt làm ra vẻ lạnh lùng, nhưng khi rót trà, ngón út của cô đã run nhẹ, biểu hiện mỗi khi bất an và lo lắng, dù cô đã cố gắng che giấu.
“Những chuyện cô nói, tôi thừa nhận là mình không hề biết, thế nhưng những cái tôi biết chắc gì cô đã biết”
Thanh Loan cau mày. Lời Nguyên Thục nói cứ vang vọng trong tâm trí cô. Có thật thế không? Có thật là người ấy đã chia sẻ cùng cô gái đó những bí mật riêng tư mà ta không được biết? Chẳng lẽ người ấy đã quên ta rồi sao, đã không còn yêu ta nữa sao? Ta biết! Ta biết ngày đó là ta có lỗi với người, nhưng ta đã làm hết sức mình, đã cố gắng bù đắp cho người ấy, hết lòng vì người ấy, chỉ mong người ấy hiểu cho ta, tin tưởng ta và chờ đợi ta cũng như ta đang chờ đợi người ấy từng ngày. Vậy mà…Tại sao? Tại sao…? Người có biết ta đang chờ đợi người, thương nhớ người đến héo mòn rồi chăng…?
Thanh Loan bần thần tự hỏi, ánh nến phản chiếu trong mắt cô, lấp lánh. Gió lồng lộng mang theo mùi mằn mặn của biển, thổi tà áo đỏ bay chập chờn trong đêm như ánh lửa sắp tàn. Huyết Ly cung nằm trên một hòn đảo trơ vơ, bốn bề là biển, biển xanh ngắt, biển miên man, ngày đêm rì rào buồn bã, một mình đơn độc nơi này mãi hướng về phía đất liền xa xăm.
Ngắt nhẹ một bông hoa đang nở trong vườn, Thanh Loan nhìn những cánh hoa mềm mại, mát rượi trong lòng bàn tay một lúc lâu rồi bất chợt vò nát. Những cánh hoa rơi rụng xuống chân, nằm trơ trên nền đất lạnh, rồi có cơn gió thổi qua cuốn theo hoa bay lên trời…
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một nhành mai
Nhưng tay ta ngắt luôn nhành mai ấy, cây khô chỉ còn trơ cành.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top