13

Tại studio 《 Thương Hải Tiếu 》 hấp dẫn đến mức không ít người đầu tư, vì để tranh thủ kí được nhiều hợp đồng Sunghoon không ở nhà với con nhiều như trước, anh bắt đầu phải đi khắp nơi xã giao.

Sunoo biết Sunghoon bị dị ứng với cồn mà tửu lượng cũng chả tốt bao nhiêu. Chỉ ăn có một thanh socola nhân rượu anh đã ngất ngây con gà tây, uống hơi nhiều một chút là lăn đùng bất tỉnh nhân sự. Thế nhưng để cho Jaeyun tiếp rượu thay Sunghoon sẽ đau lòng biết bao.

Đáng tiếc không ai biết thân thế của cậu. Nếu như Sunghoon có thể mang theo cậu đi xã giao anh cũng sẽ không phải mệt mỏi uống say ngã lên bàn, cậu sẽ đứng ra mà đỡ rượu cho anh.

Sunoo không còn cách nào khác chỉ đành mua cho Sunghoon thuốc tỉnh rượu và thuốc chống dị ứng tốt nhất. Như thế thì dù bất đắc dĩ phải uống rượu cũng sẽ không uống say ngã xuống đất.

Sự thật cũng không thể trông cậy vào đống thuốc đó được. Hôm ấy cậu ôm dạ đày đau mà live stream bỗng nhiên nhận được điện thoại của Jaeyun, trong điện thoại giọng Jaeyun có hơi say: “Sunoo đó hả?”

Người này từng là bạn thân của cậu, bị cậu cố tình gây sự mà tổn thương không ít lần. Là người mà Sunghoon yêu!

Đột nhiên nghe điện thoại của y gọi đến, Sunoo không biết nên trả lời thế nào, trong họng như có cái gì chặn lại, hồi lâu mới khàn khàn đáp: “Ừm… Jaeyun.”

Jaeyun cười ôn hòa: “Cậu có thể tới khách sạn Bán Nguyệt đón Sunghoon không? Cậu ta uống say, tớ cũng say rồi không thể đưa cậu ta về nhà được.”

“Vậy sao? Tớ sẽ đến ngay.”

Sunoo tắt máy, cầm ly nước lạnh nốc vài viên thuốc, sau đó đi đến phòng ngủ bên cạnh nhìn con gái ngủ ngon trong bóng tối, nhẹ nhàng lau đi nước miếng trên miệng con.

Bé con ngủ rất sâu, Sunoo sợ con sẽ lăn từ trên giường rơi xuống đất liền mang gối từ một cái giường khác qua tấn xung quanh. Suy nghĩ một chút vẫn thấy không an tâm, cậu qua phòng của mình lấy gối chăn ôm đến, để ở dưới đất xung quanh giường.

Lần trước eo của cậu bị thương tổn vẫn còn đau, không có hồi phục được như cũ, giờ đến dạ dày cũng làm càn, cậu rất khó mà khom người làm mấy việc đơn giản. Vì thế cậu chỉ chậm rãi quỳ trên mặt đất, đem gối chăn chỉnh đốn lại cho thật chắc chắn.

Đột nhiên trên giường Yeong-Ah bỗng nhiên hét lên: “Ba đi ra đi!”

Sunoo sợ hết hồn, nhìn đến con gái mắt vẫn nhắm ghiền lẩm bẩm, hóa ra là gặp ác mộng à.

Không biết là trong mơ con gái thấy cậu bắt nạt bé như thế nào. Xem ra công cuộc tẩy não của mình rất thành công, con gái ngày càng yêu thương cha, ba thì có hay không cũng không sao.

Nhân lúc này, tẩy não thêm chút nữa đi.

Cậu ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng xoa lồng ngực con gái nhẹ giọng an ủi: “Yeong-Ah không sao hết, ba không có ở đây. Là cha đây, cha ở đây, Yeong-Ah ngủ ngon nào.”

Bé con khóe mắt rưng rưng nước, miệng nhỏ chép chép nói: “Ghét ba lắm… ba đi ra đi…”

Sunoo bất đắc dĩ cười cười, dùng ngón tay lau nhẹ nước mắt của con, âm thanh như trong giấc mộng ôn nhu: “Ba sẽ đi. Sau này chỉ còn Yeong-Ah ở cùng với cha, không cần phải sợ.”

“Ư…”

“Cha cam đoan với con, ba con sẽ đi mà không quay về nữa. Không khóc nào, ngoan.”

“Ừm…” Yeong-Ah cuối cùng cũng yên tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ vùi vào gối tiếp tục ngủ say.

Sunoo vén chăn kĩ cho con, chống ở mép giường khó khăn đứng lên. Dạ dày hành đau làm cậu không thẳng lưng được, nhưng trong lòng lại đắc ý nghĩ con gái cậu dễ lừa quá đi, giọng cậu với giọng Sunghoon cũng không phân biệt được. Âm thanh cậu khó nghe như vậy, có chỗ nào mà giống âm thanh thần tiên của Sunghoon.

Đắc ý không bao lâu, cậu cảm thấy cậu lừa con gái là chuyện quá đáng. Lúc đón xe đi đến khách sạn mà lòng cậu áy náy, yên lặng mà xin lỗi con gái trong lòng.

Con ngoan ơi con ngoan, ba sau này sẽ rời đi. Có thể sẽ không biến mất ngay đâu, ba lắm lúc sẽ đến mà lén lút thăm hai cha con, nhưng ba bảo đảm sẽ yên lặng đứng nhìn, sẽ không quấy rầy hai cha con.

Lỡ mà con có nhìn thấy ba nhìn con, con có thể làm bộ như không thấy, cứ xem như ba chưa từng quay về được không.

Ba xin lỗi con, hi vọng một ngày nào đó con biết rằng ba chỉ là nói dối con, con không ghét ba nữa.

Dù sao thì ba rất yêu con.

Lúc Sunoo đến khách sạn, Sunghoon đã nằm ngã trên bàn không nhúc nhích, xung quanh vẫn còn vài người ở studio, nhưng lại không thấy Jaeyun đâu.

Đây toàn là những người mới đến studio, Sunoo chưa từng thấy bọn họ, họ nhìn cũng chẳng biết cậu là ai.

Cậu lên tiếng chào hỏi, cúi người nhẹ nhàng gọi Sunghoon: “Sunghoonie?”

Sunghoon gò má ửng hồng, đôi mắt nhắm chặt, lông mi không nhúc nhích, rũ xuống trông rất hiền.

Sunoo nhẹ nhàng chọt lên má anh: “Thật là ngốc quá, không thể uống rượu mà còn uống nhiều như vậy?”

Có phải là gặp chuyện đau lòng gì không?

Có phải Jaeyun đã nói gì không? Jaeyun sao lại bỏ Sunghoon uống say nằm đây ?

Sunoo có chút bối rối nhưng giờ không phải là lúc suy nghĩ lung tung. Sunghoon uống nhiều như vậy đã mê man rồi, rất dễ bị bệnh, phải mang anh về nhà trước đã.

Xe taxi dừng lại ở tiểu khu, Sunoo nhờ tài xế giúp cậu đưa Sunghoon nằm trên lưng mình.

Nhìn thấy cậu vất vả từng li từng tí, không đành lòng nói: “Hay là cậu khoác vai anh ta đi. Say rượu nhưng cố gắng thì cũng vẫn đi được mà.”

Thật tình không phải ông thích lo chuyện bao đồng, chủ yếu là vì nhìn thấy cậu đau dạ dày suốt đường đi, nhiều lần cậu đau đến thở không nổi nhưng lại không hề than vãn. Giữa đường còn phải ngừng lại cho cậu xuống xe nôn vào luống hoa. Thấy cậu không có động tĩnh gì, ông xuống xe xem thử thì chẳng thấy cậu nôn ra được cái gì, cánh tay đè chặt trên dạ dày, cả người cuộn lại như con tôm, đau đến mức cả người đờ đẫn.

Ông hỏi cậu có muốn đi bệnh viện không, cậu lắc đầu nói mình còn đưa anh bạn uống say này về nhà, còn cười đến xán lạn. Nếu không phải sắc mặt cậu trắng bệch đầy mồ hôi, có lẽ người ta nghĩ cậu chẳng có hề hấn gì.

Hành khách trước mắt này khóe miệng cong lên , đôi môi căng ra một nụ cười trong trẻo như bầu trời, tài xế xém xíu bị hàm trăng trắng nuốt của cậu làm cho mờ mắt.

“Không được, anh ấy là bảo bối của tôi.” Sunoo nhân lúc Sunghoon không còn biết trời trăng gì, da mặt lại dày lên: “Ông xem anh ấy thân thể mềm mại, yêu kiều như vậy, lỡ té rồi thì không tốt đâu.”

Tài xế thở dài: “Cậu thật sự không sao chứ hả?”

“Tôi thì bị làm sao, không có lừa ông đâu. Thật ra thì do tôi cố ý giả vờ cho anh ấy thấy, tôi vừa chọc cho ảnh không vui. Muốn giả vờ làm nũng lấy lòng ảnh, không ngờ là ảnh say như chết vậy, mắt còn không thèm mở….” Sunoo nói một đống thứ linh tinh, chợt nhìn thấy tài xế lúng túng.

Có lẽ do cậu lâu quá rồi không có ai nói chuyện cùng, cả ngày chỉ nói chuyện lầm bẩm một mình . Giờ chỉ cần có ai chịu nói chuyện với cậu, miệng cậu sẽ lên dây cót nói không ngưng được, còn không suy nghĩ người đối diện có thật sự muốn nghe cậu nói hay không.

“Xin lỗi, tôi không nên nói nhiều như vậy.” Sunoo ngượng ngùng cười. Bởi vì nói quá nhiều nên cổ họng bỗng thấy hơi đau, âm thanh so với ban nãy càng khàn hơn, nhưng cậu cũng không dám ho, vì ho một cái dạ dày cậu nhói lên như muốn nổ tung, cậu đứt quãng nói: “Cám ơn ông đã quan tâm, tôi không làm mất thời gian của ông nữa, tôi đưa bạn tôi về đây.”

Cậu hơi nghiêng mặt sang một bên, để Sunghoon nghiêng mặt trên bả vai cậu, dỗ dành nói: “Sunghoon, chúng ta về đến nhà rồi anh.”

Chắc có lẽ do cậu quá gầy, trên lưng toàn là xương cốt, Sunghoon bị cộm không thoải mái nên anh cứ trằn trọc.

“Nào nào nào, làm gì đấy anh, ngoan chút nào. Yeong-Ah còn nghe lời hơn anh á.” Sunoo sợ anh tuột xuống, nhanh chóng bợ người anh lên, trong dạ dày cũng vì thế mà kéo đến cơn đau, nhưng vẫn còn có thể chịu đựng được, cậu thở gấp mà nhịn, cánh tay phía sau đưa lên lau mồ hôi sợ rơi vào mắt sẽ không thấy đường đi.

Cậu đi rất chậm như muốn tranh thủ chút thời gian, nói với Sunghoon đang không còn ý thức.

Nói mấy lời mà lúc anh tỉnh táo cậu không dám nói.

“Sunghoonie anh xem, người ta nói sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại. Ban nãy trên xe còn đau đến không ngồi yên được giờ cõng anh, em lại chẳng thấy đau đớn gì, anh đúng là loại thuốc giảm đau gì vậy?”

“Sau này anh đừng uống nhiều rượu thế có được không, dạ dày sẽ bị anh làm hư mất, đau dạy dày khó chịu lắm đấy. Hơn nữa Jaeyun nhỏ người như vậy, thân thể cũng không tốt, anh cũng không đành lòng để cậu ấy cõng anh về nhà phải không? Nên sau này không được uống nhiều rượu nghe chưa, phải nghe lời.”

“Cũng không biết sau này Jaeyun có chăm sóc tốt cho anh không, anh kén ăn, ngủ cũng không ngon.” Sunoo sầu não thở dài.

Cậu cảm thấy đưa cho ai chăm sóc Sunghoon, cậu cũng không an tâm, tuy rằng chính cậu cũng chẳng chăm sóc tốt được cho anh.

Nhưng mà không còn cơ hội bù đắp nữa rồi, sau này cậu không còn có thể chăm sóc được cho anh.

“Không sao, anh đừng lo, em đã nói chuyện với Yeong-Ah rồi. Sau này con sẽ yêu thương anh nhất thế giới, khi con lớn rồi sẽ chăm sóc cho anh. Sẽ trở thành một cái áo bông nhỏ tri kỷ của anh.”

“Đến lúc cha con các anh sống vui vẻ, hạnh phúc… có thể đừng quên em có được không?”

Cậu không nói nữa.

Đau đến không nói nên lời.

Cậu nói nhiều quá, cậu sắp không giữ được Sunghoon trên lưng.

Cậu vẫn còn muốn nói, có thể đừng quên sạch cậu được không? Chỉ cần anh nhớ đến có một người đáng ghét khi còn sống làm cho anh khó chịu. Cậu hi vọng khi nào anh rảnh rỗi, cách khoảng ba bốn năm gì đấy đến mộ của cậu, không cần lên tiếng, chẳng cần đốt tiền giấy, chỉ cần đặt cho cậu mấy nhành hoa dại, vài cây cỏ dại, cho cậu biết cha con anh sống rất tốt vậy là đủ lắm rồi.

Không rảnh đến cũng không sao. Khi cậu còn sống đã lãng phí thời gian của anh quá nhiều, chết đi rồi cũng không được đòi hỏi xin xỏ như thế.

Nhưng mà cũng đừng quên sạch sẽ cậu có được hay không?

Cậu biết chứ, người như cậu khi còn sống làm người ta thấy phiền, lúc chết đi sẽ bị người ta quên lãng, có thể đến cái mộ cũng không có đâu mơ. Nhưng mà cậu vẫn hy vọng Sunghoon vẫn có thể nhớ đến cậu. Nhớ đến trên thế giới này có một người tên là Kim Sunoo, là một người rất rất rất yêu anh.

Park Sunghoon à, em thật sự rất yêu anh.

Kiếp anh này không yêu em cũng không sao.

Kiếp sau không thích em cũng chẳng vấn đề gì, chỉ cần anh đừng ghét em như vậy là tốt lắm rồi. Em thật sự muốn biết cảm giác không bị người khác ghét nó hạnh phúc ra sao. Những người không bị anh ghét, mỗi ngày nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ của anh cười với họ, nghe những lời nói dịu dàng của anh, nhất sẽ vui chết đi được.

Em rất muốn biết cảm giác ấy.

Cho nên em sẽ đi trước, đi đến kiếp sau mà đợi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top