Phiên ngoại 1
Ngày sinh nhật, tôi say rượu, nhận được rất nhiều quà, nhưng lại chẳng có cái nào mà tôi muốn.
Vẫn như hồi năm nhất, tôi chờ đến 12 giờ, chờ mọi người gửi tin nhắn chúc tôi sinh nhật vui vẻ trên weibo, douyin, kuaishou,…
Nhưng mà, không có.
22 tuổi rồi, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ, mẹ tôi đi mười mấy năm rồi, bà ấy sẽ không quay về nữa.
Lúc ước nguyện, tôi không nghĩ ra bất kì nguyện vọng nào, tôi chỉ muốn hủy diệt thế giới.
12 giờ, tôi chuẩn bị tắt weibo, thế mà lại nhìn thấy có một người gửi tin nhắn cho tôi: “Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Tôi ngây ra mấy giây, tay mất kiểm soát ấn vào weibo của người đó, lướt cả buổi tối, người đó tên Kim Thiện Vũ.
Tìm kiếm thông tin khắp nơi kết quả phát hiện, cùng lắm thì cậu ấy là một người ở nơi góc xó yêu thầm tôi, chẳng có tí quan hệ nào với mẹ tôi cả.
Tôi tắt điện thoại.
Ngày hôm sau, đang xếp hàng ở nhà ăn, tôi phát hiện có người cứ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi ngẩng đầu lên, người đó nhìn thấy tôi liền lập tức thu hồi ánh mắt.
Là một cậu trai. Chắc là cậu ấy sợ tôi nên nhanh chóng cắm mặt vào sách, cậu ấy còn dùng ốp điện thoại có lông thỏ.
“Trẻ con.”
Tôi đương nhiên biết cậu ấy là ai, cậu ấy chính là Kim Thiện Vũ, cái người mà thích thầm tôi, dùng cả nick chính lẫn nick phụ theo dõi tôi.
Kiểu con trai mà tôi thích không phải người giống như cậu ấy, chẳng muốn nhìn thêm dù chỉ là một lần.
“Bạn học, bạn có thể cho tôi mượn thẻ ăn cơm được không?” Tôi vừa quay đầu liền nghe thấy giọng nói mềm mại vang lên từ sau lưng mình.
Vãi… giọng nói này, con mọe nó đáng yêu thế!
Mặc dù có rất nhiều cậu gái yêu thầm tôi, nhưng cái kiểu trẻ con như cậu ấy, lại còn dám đến tiếp cận tôi thì rất ít.
Nghĩ đến cậu ấy còn tưởng rằng tôi không biết cậu ấy yêu thầm tôi, đột nhiên muốn trêu cậu ấy một chút.
Thế là khi tôi chậm như rùa lấy thẻ cơm của mình ra và quay người lại…
“Cảm ơn.” Cậu ấy như một chân sai vặt nhận lấy thẻ cơm rồi chạy mất.
Xấu hổ thế cơ à?
“Phác Thành Huấn, sao thẻ cơm của mày lại cho cậu ấy rồi?”
“Quen à?”
…..
Tôi thu tay lại: “Quen méo đâu.”
“Không quen mà mày còn đại nhân đại lượng thế?”
“Chẳng giống mày tí nào…”
“Cậu ấy cầm thẻ chạy mất rồi, anh không sợ cậu ấy không trả à?”
“Đúng thế, chạy nhanh như vậy…”
….
Tôi nhìn cái đám này chỉ buồn cười, lắc lắc đầu: “Một người yêu thầm tao.”
“Yêu thầm mày?”
“Anh Phác, sao người yêu thầm anh còn có cái kiểu phong cách như này thế?”
“Đúng đấy, hình như là cái người đang hẹn hò với học bá Lý Hi Thừa, cô ấy cũng là học bá.”
…..
Nghe bọn họ ngày ngày nói vào tai tôi phiền muốn chết.
Tôi nhìn theo hướng bọn họ chỉ tay, quả nhiên nhìn thấy Kim Thiện Vũ chạy đến trước mặt Lý Hi Thừa.
“Lý Hi Thừa, em mượn được thẻ cơm rồi. Hihi, anh muốn ăn cái gì?” Cậu ấy cười với hắn ta, trong tay cầm thẻ cơm của tôi?
Vãi!
Tôi lập tức thu hồi ánh mắt, trên mặt không kìm nén nổi tức giận.
Mượn thẻ cơm của tôi để đi nịnh bợ tên khác?
“Anh Phác, cô ấy hình như là bạn trai của Lý Hi Thừa.”
“Đúng đấy, bọn họ ngày nào cũng đi cùng nhau.”
“Sao cậu ấy lại yêu thầm anh được?”
“Thời đại này mà sinh viên ngoan cũng bắt cá hai tay à?”
“Anh Phác không phải nghĩ cậu ấy bắt cá hai tay đấy chứ?” Bọn này ngày nào cũng lải nhải vào tai tôi rõ lắm, phiền chếc đi được.
“Bắt mẹ mày.” Tôi quay người đi.
“Đi đâu thế?”
“Sắp đến lượt bọn mình rồi, mày không ăn cơm à?”
……
“Không ăn.”
Tôi cũng không biết sao mình lại tức giận như vậy, lửa giận từ từ bốc lên.
Phác Thành Huấn tôi sống hai mươi mấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên bị người khác đem ra làm công cụ.
Sau đó tôi lại xem weibo của cậu ấy, quả nhiên cậu ấy còn theo dõi cả Lý Hi Thừa. Cái tên Lý Hi Thừa đó đăng cái méo gì thì cậu ấy cũng vào thả bình luận hết.
Tôi thành cá thật rồi?
Cáu nhất là cái tên Lý Hi Thừa đó lại tuyên bố thẳng là không thích cậu ấy! Đều là đàn ông, tôi có thể hiểu.
Cái kiểu simp lỏd như cậu ấy, người ta đăng bài thì nhất định phải bình luận, đàn ông chỉ thấy phiền thôi.
Thế mà hôm nọ tôi còn khen cậu ấy đáng yêu, đáng yêu cái rắm, đồ ngốc thì có.
Dạo này tôi không còn đến ăn cơm ở nhà ăn của trường nữa để tránh gặp phải cậu ấy, đỡ xúi quẩy.
Thứ ba, bọn phòng bên rủ tôi PK ở sân bóng rổ, tôi đang chơi bóng mà cũng gặp cậu ấy, cậu ấy còn đứng đấy không chút kiêng dè nhìn tôi mấy lần, tôi thật sự không biết là cậu ấy đang nhìn tôi hay là đang tìm kiếm mục tiêu để quăng lưới bắt cá nữa.
“Anh Phác, cậu ấy lại đến rồi.”
“Ai?” Tôi giả vờ không biết gì.
“Cái người mượn thẻ cơm của anh đó.”
“Bọn em đi tới chỗ cậu ấy đòi lại nhé.”
“Đúng đấy, cậu ấy còn mua nước cho cái tên Lý Hi Thừa kia mà không mua cho anh.”
“Lừa tiền lừa cả tình, anh Phác của chúng ta bị cậu ấy gài thảm vãi.”
Tôi….
“Bọn mày rốt cuộc muốn đánh bóng hay là đánh nhau?” Tôi ném bóng về phía cái đám hỗn láo kia.
“Đánh bóng, anh, đừng đánh bọn em.”
“Thế thì im miệng hết cho tao.” Tôi thật sự phục bọn họ, không biết lấy đâu ra lắm lời vô bổ thế mà ngày nào cũng nói?
Tôi cầm chai nước lên, ngửa cổ uống cạn, Kim Thiện Vũ kia còn lau miệng cho Lý Hi Thừa?
Thế còn tôi là cái quần què gì…
Bỏ đi bỏ đi, tôi cầu mong cậu ấy đừng có mà yêu thầm tôi.
Đây là đang chơi bóng rổ hay show ân ái không biết?
…..
Chơi xong một trận bóng rổ, tuy là thắng nhưng tôi lại không thấy vui chút nào.
Tối hôm đó đi bar, lúc rượu đã hơi ngấm, trong đầu tôi chợt có một suy nghĩ: “Cái kiểu sinh viên ngoan như Kim Thiện Vũ liệu có đi bar không nhỉ?”
Cho đến khi tôi nhận thức được chẳng biết mình đang nghĩ cái quái gì, thì đã tự tay vả cho mình một phát. Sau đó tôi chỉ có thể tiếp tục uống rượu, uống rất nhiều, cuối cùng thì chẳng còn biết gì nữa, cũng tốt.
Mấy ngày sau tôi không còn gặp cậu ấy nữa, nghe người ta nói dạo gần đây mọi người đều đến thư viện ôn tập rồi, chắc là cậu ấy cũng tới đó nhỉ? Ba điểm một tia, quỹ đạo sinh hoạt của người học giỏi, nhàm chán thật.
*Ba điểm một tia: ý nói một ngày chỉ có ba nơi để lui tới, ngày nào cũng như ngày nào.
Nửa tháng không gặp cậu ấy, tôi tưởng mình đã quên cậu ấy rồi, kết quả cái hôm đi xem thi đấu bóng rổ lại gặp.
Lúc vào sân nhìn thấy cậu ấy ngồi cạnh bạn tôi, tôi choáng váng.
“Anh Phác, đây không phải là cái người đó sao?”
“Ừ.” Tôi liếc nhìn một cái, trong lòng không biết là đang nghĩ gì.
“Cậu ấy theo đuổi anh đến tận đây lận à? Chỗ ngồi này không nhường cho anh thì không hợp lí lắm nhỉ.”
“Ai thèm ngồi chỗ đó chứ…” Tôi phục luôn rồi, trong đầu bọn họ cả ngày chỉ có cái quần què gì không đâu ấy.
“Anh Phác, anh ngồi đó đi, nhỡ đâu em ngồi đấy lát nữa máy quay quay tới chiếu lên màn hình lớn, em hôn hay không hôn đều không phải phép.”
“Điên vãi.” Tôi cảm thấy bọn họ điên thật rồi.
Nghĩ cái rắm gì vậy?
Có điều tôi vẫn qua đó ngồi, tránh cái đám tiểu tử thối này phiền tôi.
Không ngồi còn hơn, ngồi rồi tôi mới phát hiện Lý Hi Thừa cũng đến, hắn ta còn ngồi bên cạnh Kim Thiện Vũ.
Trong lòng tôi ngay lập tức nổi trận lôi đình, tôi thật sự chê cái cậu Kim Thiện Vũ đó rồi, đi xem thi đấu mà cũng chọc tức tôi.
Trận thi đấu đó tôi xem mà trong lòng buồn bực, cậu ấy chắc còn chẳng biết tôi ngồi ngay bên cạnh, tôi đúng là tự mình đa tình, tôi tự cười nhạo bản thân.
Giờ nghỉ giải lao giữa trận đấu, anh quay phim bắt đầu lia cam khắp nơi tìm các cặp tình nhân.
Tôi ngồi chỗ đó, cảm nhận được ống kính hướng về phía này, trong lòng hoảng loạn.
Phải hôn thật sao?
Hôn thì hôn thôi, nếu không hôn thì e là cậu trai nhỏ bên cạnh sẽ khóc mất.
Kết quả…
Ống kính chuyển hướng sang Kim Thiện Vũ và Lý Hi Thừa, thế mà tôi còn đang mong đợi điều gì chứ?
Chỉ là tôi không thể ngờ rằng, Lý Hi Thừa không hôn cậu ấy, còn bảo chỉ coi cậu ấy như em trai.
Tôi thấy nước mắt của Kim Thiện Vũ rơi xuống rồi, tôi còn cảm thấy cậu ấy đáng thương…
Ngay sau đó, cái con người nhỏ bé kia lao vào người tôi, ôm lấy cổ tôi…
Tôi ngây người, thế mà tôi lại không nhớ tới phải đẩy cậu ấy ra.
Người cậu ấy rất mềm mại, rất nhỏ bé, có hơi giống thỏ con, cảm tưởng như chỉ cần dọa một cái thôi là sẽ khóc.
Tôi cố nhịn chờ cậu ấy làm chuyện điên rồ xong, chờ cậu ấy ngồi thẳng dậy, lần đầu tiên tôi thu lại cơn giận, muốn gào lên nhưng lại không dám gào, sợ cậu ấy khóc.
Sau khi tan cuộc, bị đám anh em cười chế giễu một phen, kết quả vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy cậu ấy và cái tên Lý Hi Thừa kia lôi lôi kéo kéo.
Đau đầu.
Giây phút ấy tôi biết tôi lại biến thành công cụ của người ta rồi.
Vãi!
Tôi tự nói với chính mình, bỏ đi, tha cho cậu ấy một lần, nếu còn có lần sau tôi nhất định khiến cậu ấy khóc thì thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top