Chương 7

Âm thanh ngọt ngào của cơn gió đêm lạnh lẽo thổi từ cây Kannika, lan tỏa hương thơm khắp vùng đất. Nhưng dưới gốc cây đại thụ có một thân hình, một chàng trai trẻ đang cúi xuống hái những bông hoa Kannika và giữ chúng trong một mảnh vải trông giống như lụa thêu vàng rất đẹp.

"Bạn sẽ đi xuống thế giới ngầm một lần nữa."

Khuôn mặt xinh đẹp gật đầu trả lời câu hỏi của người đối diện, trước khi tinh tế gấp lớp bọc của những bông hoa mỏng manh và mềm mại.

"Tôi sẽ trở lại ngay". Người cao lớn đứng dậy, trên đôi bàn tay thanh tú và mảnh khảnh đang cầm một cái bọc rất cẩn thận như sợ thứ bên trong sẽ bị hư hỏng.

"Nhưng muộn rồi, bình minh sẽ đến."

"Tuy rằng ta không về sớm, nhưng cha có lẽ sẽ không hỏi thăm ta đâu, cậu yên tâm đi." Đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười nhạt với người đối diện.

Trước khi... Quay lưng lại với anh, cậu bước xuống con đường lát đá cuội về phía đầm lầy rộng phía trước. Ngay lúc đó, cơ thể yếu ớt của cậu ngay lập tức biến thành một thân dài vảy đen, khuôn mặt dễ thương biến thành một cái đầu với chiếc mào xinh đẹp. Làn nước lạnh bao bọc cơ thể rắn chắc của cậu, với đôi mắt màu ngọc bích chỉ biết đi tìm người đàn ông mà cậu vô cùng yêu. Trong khi Nakin chỉ đứng xem.

"P' Suriyan"

"Anh ở đâu?"

Khi bơi qua hồ Thara Thara cho đến khi xuống âm phủ, gã khổng lồ đã trở lại hình dáng cũ, đôi chân thon thả giờ đây đang bước trên bãi cát trắng mịn bên ngoài cung điện vĩ đại nơi Nakin ở.

"Sirarin Thewi"

Một giọng nói trầm ấm gọi người gầy gò từ phía sau, trước khi chủ nhân của cái tên gần như ngay lập tức quay lại nhìn.

"P'..." chàng trai cười toe toét, trước khi chạy đến gần một người đàn ông vạm vỡ trong bộ váy màu xanh ngọc lục bảo được trang trí bằng những viên ngọc tuyệt đẹp, người này gọi anh ta.

"Cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống đất." Khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông nở một nụ cười đẹp.

"Tôi không phải là đứa trẻ như trước đây." Cậu nói với một nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt, trước khi đưa cái bọc cho người đàn ông trước mặt mình.

"Cây Kannika mà hai chúng ta giúp trồng đã nở rộ rồi, khun."

Suriyen nở một nụ cười khi anh mở tấm vải ra và chiêm ngưỡng những bông hoa Kannika mà mọi người nói về việc có mùi hương tuyệt vời đến mức giống như đang ở trên thiên đường.

"Đừng nói với tôi là em nhặt được để mang đến cho tôi nhé."

"Tôi đã chờ đợi cả đời để nó nở hoa, cả ngày lẫn đêm."

"Tôi muốn đánh em, em lại thức khuya sao? Nhất định phải ngủ mới tốt được." Suriyen lắc đầu, nhẹ nhàng nhặt một bông hoa Kannika đặt lên bên tai nhỏ và mỉm cười đăm chiêu.

"P'. . ."

Chàng trai có đôi má trắng nõn ửng hồng, đôi mắt mở to đang nhìn xuống đất, đôi môi mỏng mím lại ngượng ngùng.

"Nong, em đã trở thành một thanh niên rất đẹp trai. Bố của em chắc hẳn rất lo lắng và vui mừng khi thấy con mình lớn lên như thế này."

"Mối quan tâm của ông ấy không bằng Sasikarn. Nó thậm chí còn không bằng một nửa." Cậu nói với giọng buồn ngọt ngào, những giọt nước mắt trong veo trào ra quanh mắt, nhưng cậu phải ngăn mình rơi trước người đàn ông là trái tim của cậu.

"Tôi xin lỗi."

"Anh nói gì cơ? Tôi mạnh mẽ hơn anh nghĩ."

Kể từ khi mất mẹ, Sirarin Thewi chỉ sống với bà bảo mẫu tiếp tục trung thành, nhưng cậu đã có người khác, người cũng quan tâm, đó sẽ không ai khác ngoài ... 'Faya Suriyen.'

"Tuy nhiên, em không thể tự mình về nhà." Đôi môi cậu cong lên thành một nụ cười, đôi mắt sắc lạnh của anh nheo lại, nhìn người có khuôn mặt đẹp khiến đôi mắt anh rùng mình, trước khi lắc đầu.

"Nhưng trái tim của tôi là ở đây với P'." Sirarin làm một khuôn mặt buồn bã.

"Cậu bé xảo quyệt." Faya Suriyen cười khúc khích trước khi cầm một bọc vải và mang thẳng gói đã được giao cho anh đến giếng thánh trong hang động của mình. Sau đó, anh mở tấm vải ra, thu thập những bông hoa Kannika và đặt chúng vào một chiếc lọ thủy tinh, trước khi niệm một câu thần chú vĩnh cửu để che nó lại.

"Tôi hứa sẽ giữ nó thật tốt."

Đột nhiên, người có đôi mắt ngọc bích nhìn sang một lọ thủy tinh khác chứa đầy những cánh hoa trắng tinh.

"Đây là của e mgái em."

"Tại sao P' có lọ thủy tinh của em gái tôi?" đôi mày người đẹp ngạc nhiên nhìn khuôn mặt sắc lạnh với ánh mắt chất chứa nhiều thắc mắc.

"Mẹ ra lệnh cho tôi thu thập cánh hoa của em gái em. Cánh hoa của em cũng sẽ được cứu."

Cả vẻ mặt và lời nói của Faya Suriyen đều nói rằng anh ấy đang nghĩ đến Nakin Noi của gia đình Chabayaputta, 'Sasikorn Thewi', em gái duy nhất của cậu bé đang đứng trước mặt anh ấy.

"P'. . ."

Sirarin chỉ giữ im lặng, anh ấy đã biết điều đó. Tôi đã biết những gì sẽ xảy ra trong tương lai và anh ấy là người phải đợi để kết thúc buồn bã.

"Em định làm gì?"

"Tôi định về nhà bây giờ." Khuôn mặt ngọt ngào buộc phải mỉm cười. Tuy nhiên, trước khi nói lời tạm biệt với người đàn ông yêu dấu của mình, khi cậu xoay người rời đi, cánh tay mảnh khảnh của thanh niên bị chặn lại trước.

"Chờ một chút, ta cùng em đi lên."

"Một mình em có thể trở về. P', anh cứ yên tâm đi."

"Làm sao tôi có thể để Nong về nhà một mình được? Đi thôi. Một lát nữa những tia nắng sẽ ló dạng phía chân trời."

Sirarin gật đầu đáp lại, trước khi đi theo người đàn ông cao lớn đẹp trai trở lại cổng địa ngục, rời khỏi giới hạn thành phố của mình. Cơ thể đẹp đẽ của cả hai biến thành cơ thể to lớn hơn, nhưng sự quái dị của Faya Suriyen thì thật oai vệ. Cơ thể của Faya Suriyen có màu xanh ngọc lục bảo và với đôi mắt đen sâu thẳm, anh ấy là một con rắn lục to lớn và xinh đẹp đang bơi bên cạnh chàng trai có đôi mắt ngọc bích xinh đẹp. Sirarin nhìn vào người kia, người giống như mật ngọt đã xoa dịu trái tim cậu.

"Tôi không muốn chỉ là Nong của P'."

..............

ừm! ừm! ừm!

Đồng hồ báo thức reo lên, đánh thức Salin đang ngái ngủ với đôi tay khẳng khiu đang tìm chiếc điện thoại trên giường, trước khi nhấn nút im lặng và ném nó về chỗ cũ.

"Em yêu, đến giờ dậy rồi."

Mùi nước hoa nhãn hiệu Tom Ford thoang thoảng trong không khí, xộc thẳng vào chóp mũi cậu. Đột nhiên, thành giường mềm mại của người nhỏ bé bị sức nặng đè xuống, khi một người đàn ông to lớn ngồi cạnh cậu.

"Uhm..." Salin rên rỉ đáp lại, mí mắt như ngọc trai của cậu từ từ mở ra cho đến khi chúng mở hoàn toàn.

"Dậy đi tắm đi. Chúng ta cùng ăn sáng đi." Suriyen trong bộ vest hoàn hảo mượt mà nói, tay khẽ vuốt mái tóc sáng màu.

'Nếu mỗi sáng thức dậy và nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của con người nhỏ bé

này, mọi chuyện sẽ ổn thôi...'

Salin nắm lấy bàn tay to lớn của anh, đặt lên gò má mềm mại của mình, Salin nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lớn tuổi hơn và mỉm cười,

"Lin đang có một giấc mơ đẹp." Một giấc mơ chân thực đến mức gây sốc, cứ như thể Suriyen cũng có mặt tại sự kiện đó vậy.

"Em đã mơ thấy gì?"

"Em mơ thấy hai con rắn. Umm...Nakin, phải không? Có nghĩa là phụ nữ" Salin nhớ lại những từ đó.

"Phải, em nói rằng trong giấc mơ em nhìn thấy một con rắn lớn, rằng em đã gặp người bạn tâm giao của mình ở đó." Suriyen cười tinh nghịch cho thấy mình như đang ở trong giấc mơ.

"Daddy! Để em nói cho daddy biết trước, nếu không em sẽ quên mất" đôi mắt đẹp của cậu có vẻ dữ tợn.

"Sirarin đã lấy bông hoa Kannika mà anh ấy và Faya đã cùng nhau trồng và mang nó đến cho Faya dưới mạch nước ngầm. Faya đã lấy nó, đặt nó vào một chiếc lọ thủy tinh và yểm bùa lên nó. Khun Daddy, anh có hiểu không? Nhưng anh ấy, anh ấy đã có một lọ thủy tinh với những bông hoa Kannika của em gái Nakin... Anh ấy đã có chúng ở đó rồi."

"Ý em là Faya đã có người yêu?"

"Lin nghĩ vậy. Bởi vì khi em hỏi người đó, khuôn mặt anh ấy trông rất buồn. Lin nghĩ rằng Faya phải thầm yêu Nakin," cậu bé nói và cúi gằm mặt xuống.

"Cho nên, giấc mộng của emi không tốt chút nào."

"Ồ! Không. Tên của Faya đó trùng tên với Khun Daddy."

Salin nói xong lập tức nghĩ tới ngoại hình của Faya Suriyen, nó giống với thiên thần của riêng anh ấy, nhưng có lẽ không giống, bây giờ Faya Suriyen mà cậu mơ thấy là một con rắn và anh ấy trông trẻ hơn nhiều so với thiên thần của riêng mình.

"Thế nào?"

"Suriyen và Sirarin..."

Người đàn ông nhỏ bé nói huyên thuyên một lúc lâu, cho đến khi kim đồng hồ dừng lại ở bảy giờ năm phút. Khiến Suriyen ngăn cản cậu vì nếu không, họ sẽ không thể đi làm.

"Daddy, còn quần áo của Lin thì sao?" Salin nhỏ bé yếu ớt bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, đi thẳng đến cửa phòng thay đồ.

"Daddy"

"Quần áo để trong tủ rồi".

"Tốt"

Người nhỏ bé đi mở tủ quần áo, lấy ra quần lót và áo ba lỗ trước, sau đó là một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, mặc vào.

"Anh có thể giúp em không? Đã quá muộn." Chàng trai có khuôn mặt điển trai quay sang định hỏi nhưng rồi cũng phải đón nhận điều gì sắp đến khi ánh mắt chết người của ai đó dán chặt vào mình.

"Bạn trai của ai mà dễ thương thế này? Thêm vào đó, em ấy có rất mùi thơm nữa ..." Suriyen nói với Salim khi đang đi tới với hai tay cài khuy áo sơ mi trắng khi rời phòng thay đồ. Hương nước hoa của thương hiệu Chanel tỏa ra làm xao xuyến trái tim người đối diện.

Tất nhiên rồi! Đó là mùi hương đã đánh thức bản lĩnh đàn ông của anh ngay từ ngày đầu tiên họ gặp nhau.

"Bây giờ anh có thể đưa chìa khóa xe cho Lin. Lin sẽ trễ giờ làm việc mất" Salin nhìn Suriyen đang nhìn anh một cách khiêu gợi.

'Chỉ với tư cách là một người hâm mộ mà nó vẫn khốc liệt như thế này ... và nếu nó sở hữu tôi, nó sẽ như thế nào, tôi không muốn nghĩ.'

"Khun Daddy!" Salin gọi người vẫn đang đứng trước mặt mình với thân hình mảnh khảnh đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.

"Đi nào."

'Thực tập sinh dám ra lệnh cho chủ tịch công ty hả?'

"Được không?"

Một chiếc Lamborghini đẹp đẽ chạy chậm lại đậu bên đường, trước khi đến một trạm xe buýt đỗ xe hoàn toàn. Suriyen cúi xuống tháo dây an toàn trên người người yêu rồi lén hôn nhẹ lên môi cậu để đáp lễ.

"Khun daddy!" Salin nhìn chằm chằm vào anh ta và dùng bàn tay nhỏ bé đánh vào đôi vai rộng của người kia để trả thù.

"Miệng em thật mềm, tôi muốn hôn em cả ngày."

"Ai đó có thể nhìn thấy chúng ta đấy." Salim vội trả lời với khuôn mặt dễ thương khi nhìn qua kính chắn gió vào một nhóm lớn người đang chờ lên xe buýt.

"Em có chắc là em muốn tự đi xe buýt không?"

"Ồ! Mới có ba điểm dừng thôi."

Nhiều người có thể cho rằng Salin là con nhà đại gia thì đúng, nhưng cậu là người không thích bị ai kiểm soát và thu mình như cái bóng. Cứng đầu và kiên quyết, Salin từ chối ông ngoại, không cho ông cử vệ sĩ đi theo. Ngoài ra, cậu còn có chiếc ô tô riêng.

"Đi đi, Lin sẽ muộn làm."

"Hẹn gặp em ở công ty, em yêu."

"Được, em đi đây." Salin gửi một nụ cười ngọt ngào và nói lời tạm biệt với sếp.

Salin mở cửa, ra khỏi xe và đi bộ biến mất vào đám đông đang đợi xe buýt. Nhưng trong đám người chờ xe buýt, có vẻ có một tên biến thái. Mông và hai viên bi căng tròn dưới lớp quần đen bất ngờ bị bàn tay ai đó chộp lấy và đập vỡ một cách ghê tởm.

"Này! Làm sao anh có thể chạm vào mông tôi?", Salin hét lên, quay ngoắt lại nhìn người đàn ông trong bộ đồng phục sản xuất của công ty trang sức. Đôi bàn tay nhỏ bé của cậu nắm lại thành nắm đấm sẵn sàng chiến đấu.

"Cái gì? Ai sờ mông cậu chứ? Đừng có vu khống tôi." Người đàn ông khoanh tay di chuyển, đôi mắt sắc bén quét qua những người xung quanh để tìm ai đó để đổ lỗi. Nhưng tất cả đều lao lên xe buýt ngay khi nó đến và dừng lại ở điểm dừng.

"Tôi không cho anhi đi, trước tiên hãy nói chuyện rõ ràng đi." Một bàn tay nhỏ nắm lấy áo của người kia đang cố gắng bước đến xe buýt. Khi cậu quay sang cầu cứu, xung quanh cậu chỉ có trẻ em, phụ nữ mang thai và người già để kêu cứu.

"Sao tôi phải chịu trách nhiệm? Về làm vợ tôi đi, tôi sẽ chăm sóc cho em thật tốt. Mặt trắng trẻo, nết na như thế này thì làm vợ tôi cũng được." Người đàn ông với đôi tay thô ráp nói, nắm chặt cổ tay cậu bé, bóp mạnh đến nỗi để lại vết đỏ.

"Tự cứu mình trước đi." Khuôn mặt Salin trắng bệch vì tức giận, hai bàn tay đang nắm chặt bất ngờ giáng xuống mặt gã to lớn, sau đó gã đưa đôi chân mảnh khảnh của mình lên nhanh chóng và dùng hết sức đá vào bụng gã đàn ông. Cậu bé Salin khi còn học trung học đã giành được giải vô địch Taekwondo quốc gia.

"Mày dám đá tao à?"

"Ừ! Tao đá mày đấy, tao chỉ đang tự bảo vệ mình thôi."

Người đàn ông cao lớn nhảy dựng lên, định xông vào đánh Salin thì một bà lão ngồi xem sự việc hồi lâu đã giơ cây gậy khiến người đàn ông ngã sấp mặt. Salin giơ tay cảm ơn, đúng lúc đó cảnh sát tuần tra đi ngang qua.

"Chuyện gì, từ từ nói." Một cảnh sát mở cửa bước xuống xe đỡ người đàn ông đứng dậy, khuôn mặt sạm đen bê bết máu, trong khoảnh khắc mặt đập vào mép tấm bê tông, lông mày của anh ta đã bị rạch toang, máu chảy ngay lập tức.

"Khun, anh ta quấy rối tôi," Salin chỉ vào mặt anh ta.

"Tôi không có," người đàn ông phủ nhận nghiêm khắc. Salin quay lại nhìn quanh khu vực, trước khi mắt cậu bắt gặp một camera giám sát của nhà máy ngay trên bức tường và đằng sau trạm xe buýt và hy vọng rằng mọi thứ đều ở đó.

"Không tin thì đi kiểm tra camera đó." Salin gật đầu về phí máy quay CCTV.

"Được, bất quá hiện tại mời cậu cùng đi với chúng tôi, đi bệnh viện trước đi, tôi phải công khai cáo trạng đánh nhau." Salin chỉ biết thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn mình, trong khi viên cảnh sát kia mời cậu lên xe trước.

"Ouch! Đưa tôi đi khâu ở bệnh viện trước khi tôi đến cảnh sát," người đàn ông độc ác hét lên khi anh ta giơ tay lên để che vết thương và cầm máu.

'Đáng thương hại!'

Có chồng (3 tin nhắn)

[Pimmy: Thằng khốn, giờ mày ở đâu?]

[Pimmy: Mày sẽ đi làm chứ?]

......

[Pimmy: Mày đang ở đâu, đã 9:30 sáng rồi à?]

[Pimmy: Sáng ra đã thấy xe của chủ tịch đậu trước tòa nhà.]

[Pimmy: Hai người không đến làm chung à?

[Yotha k.: Có chuyện gì vậy Lin?]

[Yotha k: Chủ tịch đã làm gì vậy, anh ấy đã rời khỏi Lin]

[Linlin: gửi ảnh....]

[Yotha k.: này Lin]

[Yothak: chờ đó]

Sau khi nhận được tin nhắn của Salin, cậu bạn thân vội vàng đứng dậy xin phép trưởng phòng ra ngoài một lát.

"Bây giờ tôi sẽ đi với cậu." Trưởng phòng xách cặp dẫn hai sinh viên ra khỏi văn phòng, đi thẳng ra bãi gửi xe lấy xe.

"Cậu phải nói với chồng cậu ấy."

Pimnahat cúi xuống thì thầm vào tai Yotha đang ngồi ở ghế trước cạnh tài xế, nhưng anh ta ngay lập tức lắc đầu và nhìn nữ trưởng bộ phận tài xế.

"Nong Lin, cậu ấy đã kết hôn chưa?" Kaewmanee ngạc nhiên quay lại và hỏi các chàng trai. Pimnaphat chỉ biết cười gượng.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc ô tô Nhật Bản hàng chục năm tuổi quay đầu đậu ở bãi đậu xe của đồn cảnh sát, ba người lao vào tìm cậu sinh viên trẻ không nhận điện thoại.

"Cậu bé tên Salin bây giờ ở đâu"

Yotha đã trực tiếp đến hỏi viên sĩ quan trực đang chờ để báo cáo một sự việc, nhưng rõ ràng viên sĩ quan đó không biết Salin. Yotha lấy điện thoại di động của mình ra và ngay lập tức đưa một bức ảnh cho viên cảnh sát.

"Ồ, cậu bé đó à?"

"Vâng"

"Đi theo tôi lối này."

Trung úy cảnh sát đứng dậy khỏi bàn làm việc và dẫn ba người lên cầu thang lên tầng hai. trước một cánh cửa gỗ trắng và trên cửa có tấm biển ghi 'Phòng Kiểm soát Nhà tù'

"Mày..." Pimnahat nhìn bạn mình và trưởng phòng.

Nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ mở cửa bước vào thì thấy bên trong được chia thành nhiều phòng khám xét. Mỗi phòng đều có những thanh thép cao từ trần đến sàn và một ổ khóa lớn.

"Bạn của cậu đang ở trong phòng đó."

Ngay lập tức Yotha và Pimnaphat giơ tay tỏ lòng kính trọng với cảnh sát. Trước khi ba người họ đi thẳng đến phòng điều khiển trong cùng, nơi người bạn tốt của họ đang ngồi gục mặt một mình.

"Tại sao mày lại đến đây?" Pimnaphat hỏi người bạn thân của mình.

"Bạn của cậu bị buộc tội đánh nhau ngay tại chỗ ở nơi công cộng và sau đó bị dẫn đến đồn cảnh sát," viên cảnh sát trả lời.

"Chà, người đàn ông đó đến làm phiền Lin khi tôi chuẩn bị lên xe buýt. Khi anh ta đến đồn cảnh sát, anh ta vẫn nói xấu Lin và lại đánh vào mặt Lin. Tôi đau hết cả người." Cậu bé vừa rên rỉ vừa giơ bàn tay mảnh khảnh lên xoa đôi má ửng đỏ.

"Đừng nói với tôi là nó ở đây..."

"Ồ, nếu không mày nghĩ anh ta có thể trêu chọc Lin như vậy, hãy để anh ta nằm mơ?" Miệng Salin nhếch lên, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cậu muốn đấm vào mặt tên tâm thần đó thêm một cú nữa.

"Vậy là cậu không nói với ông cậu chuyện này à?" Pimnaphat hỏi.

Salin đương nhiên sẽ không nói như vậy, chuyện này nếu đến tai ông nội, tên khốn kiếp kia nhất định sẽ chết.

"Lin không muốn nó trở thành chuyện lớn. Nhân tiện, nếu ông nội phát hiện ra, ông ấy chắc chắn sẽ cử người đến chăm sóc Lin một lần nữa. Pim biết đấy rằng Lin không thích điều đó."

"Nhưng Nong Lin nên nói với anh ấy" Kaewmanee gợi ý, cô biết Salin là ai và cô sợ sau này khi đến công ty.

"Ừ, được, tôi sẽ nói với anh ấy sau."

"Làm thế nào tôi có thể giải cứu Nong Lin?" Kaewmanee quay lại và hỏi viên cảnh sát.

"Được rồi, xuống lầu với tôi."

"Ở lại với Lin trước, tôi sẽ quay lại ngay."

"Cảm ơn," Yotha giơ tay chào. Trước khi nhìn lại tình trạng của người bạn tốt mà gần như không thể nhìn thấy bây giờ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng Salin sẽ đánh nhau với bất kỳ con chó nào.

"Này! Chuyện gì đã xảy ra với anh chàng đó vậy?" Pimnaphat hỏi.

"Cảnh sát đã đưa anh ta đến bệnh viện." Salim đã trả lời.

"Đây, Lin mày không nói rằng mày là cháu trai của đại tài phiệt sao? Nếu không, họ sẽ không bao giờ bỏ rơi mày trong một phòng giam như thế này?" Yota hỏi.

Salin gật đầu đáp lại. Ở một đất nước mà tiền là lớn nhất, thì dù người giàu có phạm bao nhiêu sai lầm, tội lỗi luôn tan biến trong không khí và họ nói: 'Nhà tù chỉ để giam người nghèo!

Trước khi tôi có thể nói, một cảnh sát bước vào và mở khóa cửa. Nhưng mùi thơm quen thuộc của một loại nước hoa chạm vào các giác quan của người nhỏ bé

"Chủ tịch!"

Ba học sinh ở đó đã vô cùng sốc khi thấy Suriyen đi theo một cảnh sát. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu lấm tấm mồ hôi, cứ như thể cậu đã chạy maratông hàng chục km vậy.

"Em ổn, phải không?" Người đàn ông lịch lãm hỏi với giọng mệt mỏi, bước vào phòng giam và ôm chặt lấy con người nhỏ bé. Sau đó, anh nhìn cậu từ trên xuống dưới và hôn lên vầng trán tròn của Salin, thở ra một cách nặng nhọc rồi hôn lên môi cậu. Rồi lại thở dài thườn thượt.

Hình ảnh của tất cả những sự kiện đang diễn ra ở đó được ghi lại bởi đôi mắt của hai người bạn thân nhất của Salin và Kaewmanee, những người đã đứng và nhìn cả hai không chớp mắt.

"Ồ..." Kaewmanee vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết há hốc miệng nhìn Chủ tịch và Salin.

"Đừng nói với tôi rằng chồng của Lin là ... chủ tịch."

"Khun Kaewmanee, hôm nay Salin bị ốm, xin vui lòng thông báo cho bộ phận nhân sự." Một giọng nói đen tối ra lệnh cho cấp dưới của mình, trong khi vẫn giữ hai tay ôm lấy cơ thể của người đàn ông nhỏ bé và dắt cậu đi trước mọi người. Suriyen quay lại và nhìn với ánh mắt nghiêm túc.

"Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra ngoài công ty."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top