you make me feel complete..

[through & through - happy endings [w/Sky.High] - Syros. 

-----

"tớ nghĩ cậu nên đội beanie vào."

Nhưng chuyện đó chả liên quan gì đến cậu cả. 

"trời đang lạnh đấy"

Tớ đã ước gì lúc ấy cậu đã đeo headphone vào rồi, và như thường lệ, chỉ thưởng thức khung cảnh trắng xóa trước mắt trước khi chờ đợi chuyến bus 45 hằng ngày đến sân ga. Cậu luôn như chìm đắm trong khoảng trời nhỏ của cậu, nhưng dường như ở lúc đó, cậu không còn ở khoảng trời đó nữa. Cậu đã lặng lẽ, như gió len lỏi vào khe cửa, bước vào khoảng trời của tớ. 

Tuyết đầu mùa, cậu bạn mắt kính, beanie. 

Tớ chỉ ghi ngắn gọn như thế vào nhật kí, nhưng sau một hồi nghĩ đi nghĩ lại, tớ ghi thêm vào một dòng. 

"đẹp trai khi tháo kính ra"

Và tớ đã để ý cậu như vậy. 

Thật sự kì lạ, khi suy nghĩ về việc này, về một cái người mà thậm chí tớ chỉ đơn giản vào thứ Năm hằng tuần, gặp trên chuyến tàu điện ngậm từ trường và chuyến bus. Tớ không hiểu, chắc là vì tớ biết cậu sẽ đẹp trai khi tháo kính ra nên tớ để ý cậu. Chắc là vậy, vì tớ vốn là đứa thích con trai cao và đẹp mà.

"cậu làm rớt vé transit(*) này" một lần nọ, khi chúng ta đi cách nhau một khoảng, tớ từ dưới ga điện ngầm đi lên và cậu thì vừa lấy vé transit từ máy và đút vào túi quần, vô tình cái vé ấy rớt ra. 

Hôm ấy cậu mặc hoodie, môi tím ngắt vì lạnh. Tớ đã định gợi xem, tớ có thể mời cậu cà phê không, vì cậu ngủ suốt từ lúc tớ thấy cậu trên subway, kì cục một cái là thậm chí tớ đã nghĩ có khi nào nếu không có người gọi cậu dậy, chắc cậu cũng ngủ luôn ở đấy.

 Có lẽ tớ quá bao đồng, chắc là vì bảo vệ sự đẹp trai của cậu. Lúc tớ chạm vào vai cậu lần một, cậu không quay lại ngay. Gió lạnh từ ngoài cửa ùa vào, và hình như, khi cậu tháo headphone ra và quay người lại nhìn tớ, tớ đã ngỡ chúng ta đã là hai người bạn của nhau lâu lắm rồi, đó là  lúc tớ chạm vai cậu lần hai. 

Đầu tớ hình như đã mường tượng ra cảnh cậu sẽ quay lại và gọi tên tớ, 'sao hả?', một phản ứng bình thường như hai người bạn sẽ xảy ra. Và, đương nhiên là đời nào cơ.

"oh, cảm ơn cậu"

"không có gì" tớ gượng cười khi biết cái mường tượng của  mình thật sự có đi quá mức hơn thường lệ, nhưng tớ vẫn đứng sau khi nhìn cậu cẩn thận xếp chiếc vé transit nhỏ nhắn lại và nhét vào túi quần, như đợi cậu để đi tiếp vậy. 

Tất nhiên là sau đó bị cậu nhìn chằm chằm kiểu "ồ còn gì nữa à" thì tớ liền cười rồi định lách người qua đi tiếp.

Đứng với cậu, cứ như là chìm vào cái khoảng trời của tớ vậy, khoảng trời mà cậu đã nhẹ nhàng xuất hiện vào ngày tuyết đầu mùa hôm nọ.

"tóc cậu có lá phong.."

Rồi cậu chợt chỉ tay lên tóc tớ, môi từ lúc nào đã mỉm nhẹ. 

Tớ bỗng muốn được nhìn thấy nụ cười của cậu.

"nhìn đẹp mà nhỉ?.." tớ lâng lâng trong tim khi ánh mắt bọn mình chạm vào nhau, lặng lẽ gỡ vài giấy lá phong từ lễ hội ban nãy xuống, nhưng không vứt đi. Tớ đã lẳng lặng nhét vào túi áo, coi như đó là kỷ vật lần đầu tớ gặp cậu, cậu có biết cái cảm giác đó không, y như là nắm chắc hi vọng rằng bọn mình sẽ gặp lại nhau, mặc dù đều là người xa lạ cả. 

"ừ.." cậu cũng cười gượng, tay đút vào túi áo khoát mà đi tiếp. Và thế là vô thức, tớ cũng đi song song bên cậu. Đôi timberland của cậu trông to lớn lắm so với đôi converse của tớ, chả hiểu sao nhé, bước đi cùng nhau, cảm thấy rất dễ thương. 

"cậu học G.A nhỉ?" bọn mình im lặng một chút, rồi cậu bỗng cất tiếng, chiếc khăn cổ đã lộ khẽ đôi môi khô vì lạnh, cậu vẫn nhìn phía trước. 

"sao cậu biết..." nhưng thiệt sự là tớ bất ngờ lắm, quá xá là bất ngờ. 

Và nhen nhóm, một cái hi vọng gì đấy, lâng lâng lâng lâng theo từng cơn gió lạnh vô tình thổi ngoài cửa vào mỗi khi có một đoàn người mới xuống bus, từ ngoài đẩy cửa mà bước vào. Trong đây quá là ấm áp..

"tớ thấy cậu, ừm, trận bóng chày gần đây.."

"ơ..thế cậu là của H.C."

"ừ, bọn con trai bên tớ, tia đội cổ vũ bên cậu miết.."

"à ừ, nhất là cái cậu cheerleader đúng không, cậu ấy tăng động và đáng yêu lắm.. bên này thì bọn bạn tớ chỉ chú tâm vào trận đấu thôi, cứ văng tục miết ấy.."

"để tớ đoán, cậu cũng không chú tâm mấy đến trận đấu đúng không?.." rồi cậu bỗng dừng lại, nghiêng đầu, mím môi nhẹ nhìn tớ như phán đoán điều gì đấy, khiến tớ bật cười vô thức mà đáp. 

"ừ, tớ cứ nghe rằng là bên đội cậu sẽ có vài anh chàng đẹp trai nên hiếu kì xem thôi, tớ là kiểu, thích ngắm người đẹp ấy, và ừm tại sao tớ lại vô thức nói những lời này với một người lạ lùng như cậu nhỉ.." tớ đã tuôn một tràng, cho đến tận khi bọn mình đã dừng lại ở tấm bảng điện tử thể hiện chuyến bus và thời gian ra vào trạm của chúng, như áy náy nói vừa nhiều lại vừa nhanh, tớ vô thức đưa tay che miệng xoay qua nhìn cậu áy náy. 

".. hoặc có thể là vì tớ là một anh chàng đẹp trai đó mà" 

Cậu cười ngượng gãi đầu mà quay sang nhìn dòng người bên ngoài. Nụ cười đã lấp ló sau tấm khăn choàng. 

Nếu bảo thứ gì đã mê muội tớ cả một thời gian dài lắm dài lắm, đó là nụ cười cậu, ngốc ạ. 

"ừ, vì cậu đẹp trai thật mà" tớ vừa nói vừa đấm nhẹ vào vai cậu, cử chỉ như những người bạn đã thân lâu lắm rồi. 

"..thiệt sự thì đây là lần đầu tớ được nghe khen trực tiếp đó, tin được không chứ.."  

"vì tớ là con gái hay như nào cơ, đẹp thì bảo đẹp thôi.."

"không phải, ý tớ là.. dạng như không phải 'nóng bỏng' hay 'cool ngầu' gì đấy, tớ có thể hỏi cậu một câu không?"

"à ừ, đương nhiên là được."

"theo cậu thì tớ đẹp như kiểu nào?.." có vẻ như là ngượng, câu hít sâu rồi nhìn trực diện mà hỏi tớ.

Ừ thì đúng thật là tớ chưa từng tưởng tượng cậu sẽ nói ra những lời đấy, nhưng mà cũng phải, ý thức được bản thân như thế nào là điều tốt mà nhỉ. 

"tớ.. tớ thích nụ cười của cậu." thế là tớ đánh bạo nói theo sự thật những gì tớ cảm nhận về cái đẹp của cậu. 

"..chỉ thế thôi?" 

"ừ, nụ cười của cậu, nó rất đẹp, tớ rất thích nhìn cậu khi cười, ừ.."

Cậu nhìn tớ một lúc không chớp mắt, và ánh mắt cũng không thể đọc được là biểu cảm như thế nào. Rồi như được lên dây cót trở lại, cử chỉ rất ư là chậm rãi, cậu tháo nhẹ lớp khăn choàng xuống, giờ thì cả khuôn mặt đều đã hiện rõ dưới ánh đèn trong trạm và một phần bởi tia nắng ngoài kia hắt vào. Và rồi. 

Cậu cười. 

"cảm ơn cậu." 

Tớ bỗng nhớ về lời bài hát của một cậu ca sĩ người Việt Nam mà một cô bạn cũng người Việt Nam hay ngân nga hát khi đang yêu. 

Lời ấy từa tựa rằng. 

"Là vì nắng ngoài kia giờ đây đang chói chang hay, là vì con tim em biết xốn xang rộn ràng.. khi thấy chàng..

Là vì em ngày xưa dường như đã quá ngô nghê hay vì em giờ đây đã biết si mê người...Em biết si mê rồi.."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top