Phạt

→ https://archiveofourown.org/works/35046691



                                                 *


Đôi khi Changmin đi làm về muộn.

Giữa anh ấy và gã có sự hiểu biết lẫn nhau rằng nếu anh không về nhà trước 5 giờ chiều, thì anh sẽ về nhà trước 7 giờ tối. Nhưng Changmin, là một người yêu như anh thường nhắn tin cho Sunwoo để đề phòng. Anh không muốn gã phải ngồi đợi bữa tối.

Hôm nay là một ngày cực kỳ căng thẳng đối với Chang, anh đang vùi đầu vào công việc giấy tờ cho một khách hàng đặc biệt khó tính.  Trên thực tế, anh đã bận rộn đến mức quên nhắn tin cho Sunwoo rằng hôm nay anh ấy sẽ đến muộn.

Mẹ kiếp. Bây giờ là 7:34 tối rồi.

Thay vì nhắn tin cho gã lúc này, Changmin vội vàng thu xếp giấy tờ, thu dọn đồ đạc và lao ra khỏi văn phòng. Anh cảm thấy chuyến xe trở về nhà dài một cách đáng ghét và điều tồi tệ hơn là anh đã thậm chí còn không đi vệ sinh. Anh phải nhịn và lái xe trong 30 phút là một cực hình. Khi về đến nhà, anh ngạc nhiên khi thấy hầu hết các đèn đều tắt. Bây giờ mới 8 giờ tối, không có chuyện Sunwoo đang ngủ. Có một đĩa thức ăn trên bàn và Changmin biết nó đã nguội lạnh- có vẻ như nó đã ở đó hàng giờ đồng hồ. Mẹ kiếp, anh tự đang gõ vào chân của mình, chưa chạy vào nhà vệ sinh vì anh cần phải xin lỗi gã trước.

Anh đặt đồ đạc công việc của mình xuống bàn và bước vào phòng ngủ của họ. Cảnh tượng trước mắt khiến anh đông cứng, vừa kinh hãi vừa sợ hãi. Khỉ thật.  Hôm nay chắc hẳn anh đã có một cuộc họp muộn vì Sunwoo đang ngồi trên mép giường với một chiếc quần lọt khe được thắt lại bằng một chiếc thắt lưng. Gã đang nhìn thẳng vào Changmin khi gã hoàn thành việc kéo một đôi găng tay giả da màu đen.

"Anh đã về muộn."

Cổ họng Changmin khô khốc.  Anh chỉ có thể gật đầu đáp lại, sợ rằng bản thân sẽ thút thít nếu cố gắng nói.

"Anh có nghĩ rằng đó là một ý kiến ​​hay khi để bữa tối của anh trở nên tồi tệ? Trả lời em." Sunwoo đứng dậy từ chỗ ngồi của mình để theo dõi người trước mặt với sự thờ ơ thể hiện trên khuôn mặt của anh.

"Không" anh nghẹn ngào. "Anh xin lỗi, anh không cố ý" Chân anh nảy lên, cố gắng hết sức để che giấu sự thật rằng là bản thân chỉ cần đi vệ sinh.

Anh là một tên ngốc chết tiệt. Đôi mắt của Sunwoo lướt xuống cái chân đang di chuyển của anh khi anh đang nhướng mày, nhưng không nói gì về điều đó.

"Lên giường đi" Gã ta quay đi.

"Chờ đã nhưng anh cần-"

"Em có nói đùa không? Đừng là một chú cún hư không vâng lời chứ "

Phía dưới của Changmin giật giật theo giọng điệu của Sunwoo, khiến anh thút thít và chạy vội ra giường. Anh nhanh chóng lắng nghe những hướng dẫn tiếp theo của Sunwoo là cởi trần và ngồi dựa vào đầu giường với cổ tay buộc vào nhau và gập người ra sau lưng. Phía dưới của Changmin lúc này đã hoàn toàn cứng và anh ghét sự phản bội mà anh cảm thấy từ chính bản thân mình đến mức anh có thể bị kích thích khi bàng quang căng đầy. Anh quan sát khi một trong những bàn tay đeo găng của Sunwoo xoa hai ngón tay và lên giường trước mặt anh. Gã cao hơn Changmin một chút trên đầu gối.

"Bây giờ hãy nói cho em biết đi Changmin, điều gì đã khiến anh hôm nay về đến muộn như vậy?"  Gã nhét một ngón tay vào mông anh, không có một lời cảnh báo.  Changmin đau đớn và rên rỉ.

"Là anh ... anh quên nhắn tin cho em. Xin lỗi-i, anh- "

Lời giải thích lắp bắp của anh bị cắt ngang bởi một tiếng rên lớn đầy tục tĩu khi Sunwoo đột ngột đút thêm hai ngón tay vào lỗ của anh.

"Đó không phải là những gì em đã hỏi anh. Tại sao anh lại đến trễ? "

Những lời nói của Sunwoo và chuyển động của những ngón tay gã trong mông Changmin khiến anh gần như không thể giữ mình lại với nhau. Bàng quang của anh như muốn nổ tung và điều đó thật kinh khủng. Anh không thể để điều đó xảy ra. Anh đang thật sự gặp rắc rối rồi.

"Ưmhg- Anh chỉ đang làm thủ tục giấy tờ thôi, Sunwoo... ôi mẹ kiếp!"  Sunwoo ấn ngón tay lên tuyến tiền liệt vừa đủ để tạo áp lực mạnh lên bàng quang.

"Không không không, xin hãy bình tĩnh đi baby, anh cần- đi-i vệ sinh-"

Anh thở gấp đến nỗi cảm thấy lâng lâng. Phía dưới cứng lên một cách đau đớn, bàng quang cảm như sắp nổ tung, tuyến tiền liệt của anh đang được xoa bóp, tất cả đều trở nên quá sức cùng một lúc. Nhiều đến mức một cú đẩy trực tiếp lên tuyến tiền liệt của gã làm cho một ít nước  chảy xuống tinh ranh của anh ấy. Mẹ kiếp.

"Em xin lỗi, hãy nghe lại câu vừa rồi. Anh vừa gọi em là gì? Đứa bé?  Anh biết điều đó là không đúng mà"

Một lần đẩy lên bàng quang của anh, nhỏ giọt hơn.

"X-xin lỗi- ahhh!  Xin lỗi daddy! "  Changmin gần như hét lên trước sức ép của một cú thúc khác. Nước càng nhiều hơn. Tên này truyền những làn sóng chấn động đến tinh ranh của Sunwoo và gã ngày càng cứng lên rất nhanh trong chiếc quần bó sát của mình.

"Anh cần đi vệ sinh? Hừm! Có vẻ như anh có thể sử dụng một chút sỉ nhục."

Một cú đè nữa. Nhỏ giọt nhiều hơn một chút.

"Anh-anh không nói dối- trời ơi, daddy! anh không thể- " Changmin gần như không thể kìm chế được nữa và anh muốn vùi mặt vào cánh tay của mình vì xấu hổ, nhưng chúng đang bị trói chặt nên anh thậm chí không thể làm vậy.  Một cú đẩy cuối cùng về phía bàng quang của anh và anh đi ra toàn thân. Ở ngực và tất cả xung quanh trên giường. Tiếng thở gấp gáp của anh ấy không ngừng vì Sunwoo vẫn đang làm việc với các ngón tay của gã trong mông anh và anh vẫn chưa ra.

"Fuckfuckfuck, anh xin lỗi daddy, anh không cố ý!"

Changmin bị sỉ nhục không sao cả, nhưng ngay cả khi đã giải tỏa bàng quang, anh vẫn cảm thấy một áp lực khó chịu. Như thể anh không thể đi tiểu cho đến khi anh ra.

"Đúng là thật thảm hại"

Sunwoo rút ngón tay khỏi mông canh, kiếm cho anh một tiếng rên rỉ ngọt ngào. Changmin ngọ nguậy, rất muốn chạm vào thứ gì đó, bất cứ thứ gì. Sunwoo, phía dưới của gã, dương vật của Sunwoo, bất cứ thứ gì. Nhưng anh không thể.  Anh biết đó là hình phạt của mình.

"Anh xin lỗi, anh rất xin lỗi em. Anh sẽ không bao giờ quên nhắn tin cho em rằng anh sẽ lại đến muộn, anh xin lỗi- "

Một bàn tay đeo găng cắt ngang lời xin lỗi van nài của anh bằng một cái bạt tay.  Mặt của Changmin bay sang một bên và đau rát vì va chạm. Một lượng tinh dịch trước và thậm chí vẫn còn - nước tiểu, chảy ra từ đầu ti đỏ ửng của anh khi anh rên rỉ.

"Đó là để chọc giận bản thân.  Hãy nhìn xem, anh vẫn đang tạo ra một mớ hỗn độn. "

Anh không thể nhìn xuống quá lâu trước sự ẩm ướt xung quanh mình trước khi một cái tát khác vang lên trên má còn lại của anh. Tâm trí anh đang mờ mịt vì phía dưới của mình nó không nhận được sự chú ý.

"Đó là vì để thức ăn của anh bị hỏng."  Một cái tát nữa. Sh!t. Cảm giác đau quá. Tuy nhiên, vẫn chưa đủ.

"Và đó là vì đã không nhắn tin cho em. Anh sẽ lại trở thành một con cún vô lễ sao? " Changmin là một mớ hỗn độn đang rung chuyển dữ dội bên dưới Sunwoo với những giọt nước mắt lăn dài trên gò má đỏ bừng và đau rát.

"Không, không, daddy. Anh sẽ không!  Anh xin hứa! Anh sẽ ngoan! Làm ơn!"  Anh đang thổn thức và cầu xin. Bất cứ điều gì để giải tỏa mà anh nghĩ rằng anh đã sớm hơn sau khi đi vệ sinh, nhưng nó chỉ trở lại mạnh mẽ gấp đôi.  Anh ấy cần phải ra. Và anh cần đi vệ sinh? Anh thậm chí còn không chắc mình cần gì nữa. Anh chắc chắn rằng anh cần gã để làm tình với mình và suy nghĩ đó chiếm lấy mọi giác quan trong cơ thể anh ta.  "Ngghhh- Daddy ơi, làm ơn làm tình với anh đi!  L-làm ơn, làm ơn. "

Sunwoo bước xuống giường, cởi bỏ quần áo và găng tay còn lại, tự mình bôi trơn phía dưới của mình và quay lại trước mặt Changmin.

"Anh đúng là một phế vật chết tiệt, Changmin. Anh có muốn đi vào nhà vệ sinh lần nữa khi em làm anh? Làm lộn xộn giường của chúng ta? "

Changmin khóc và rên rỉ khi tinh ranh của Sunwoo chậm dần vào mông anh. Anh cảm thấy rất no rồi.

"Ohhhh Sunwoo à, ưm-"

Sunwoo không kìm lại. Gã quấn lấy Changmin. Ngay cả sau tất cả những lần chuẩn bị trước, bàng quang vẫn còn căng đầy của anh đang khiến anh siết chặt cơ bắp của mình không ngừng xung quanh phía dưới của Sunwoo và nó thật tuyệt vời.

Với mỗi cú thúc mạnh mẽ mà Sunwoo dành cho Changmin, một chút nước rỉ ra từ dương vật của anh.  Nó gần như bị rò rỉ vào thời điểm này và sự gia tăng của Sunwoo nhận được từ nó ngày càng cao. Người đàn ông bên dưới không thể kiểm soát được cơ thể của mình nữa.  Anh cần được cứu trợ và anh không biết loại nào nữa.  Anh chỉ cần nó.

"A-anh ahhhh-"

"Em xin lỗi, anh đã nói gì? Em không thể nghe thấy anh. " Sunwoo yêu cầu Changmin nói những lời mà anh không nghĩ rằng mình có thể nói được.  "Nhìn phía dưới của anh, Changmin. Nó vẫn ra nước?  Anh muốn xem không?"

Changmin rên rỉ một cách đáng xấu hổ, dù sao thì cậu cũng khó có thể nghe thấy chính mình nữa.

Sunwoo đưa ra một lực mạnh đặc biệt hướng lên trên và điện giật toàn bộ cơ thể chết tiệt của Changmin. Tầm nhìn của anh mờ đi, cảm giác tê nóng truyền từ đầu đến ngón chân và cuộn tròn trong bụng anh bùng nổ như anh chưa từng cảm thấy bao giờ.  Anh có thể nói rằng anh đã ra ở khắp mọi nơi và thành thật mà nói anh không thể chăm sóc bản thân một chút nào, bởi vì cuối cùng anh cũng đã đến và thật là một cảm giác kỳ diệu khi được nhẹ nhõm sau một thời gian dài chờ đợi.

Cơn cực khoái của anh kéo dài hơn bất kỳ lần nào mà anh có thể từng có khi Sunwoo cưỡi lên đỉnh cao của chính mình, sau khi thấy Changmin hoàn tác bên dưới gã.  Họ lật đổ nhau trên giường, hoàn toàn kiệt sức. Sunwoo nhìn lên Changmin, đặt tay lên má anh để quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của gã.

"Anh có khỏe không, Minie?"  Ánh mắt khẽ động, gã biết phu quân nhất định so với chính mình kiệt quệ hơn rất nhiều.

"Mmm rất tốt."  Anh lầm bầm. Changmin cười khúc khích và đưa tay lướt qua cái đầu giường dài mãi không hết.

"Em thích nó?"  Anh phải hỏi, đó là lần đầu tiên họ làm điều gì đó như vậy trước đây.  Cơ hội không bao giờ đến nên anh chưa bao giờ nghĩ về nó thực sự.

"Rất nhiều, anh yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top