Chapter 12

Sau ngày hôm đó, không đêm nào Sunoo không mơ thấy ba mẹ. Tối nào nó cũng nằm mơ rồi khóc, có hôm gặp ác mộng. Ba mẹ là nguồn động viên lớn lao của nó, do đó sự ra đi của họ khiến nó cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng. Jay hiểu em trai nhưng không tài nào an ủi được thằng nhỏ này cả. Cũng đành thôi, nó sống tình cảm thế mà.

Một hôm, Jungwon biết chuyện nên quyết định lập ra kế hoạch một chuyến đi dã ngoại. Cậu muốn Sunoo được đi chơi thoải mái và quên hết nỗi buồn trong lòng. Jungwon là một người rất thích đi du lịch, do từ bé cậu đã được ba mẹ dẫn đi rất nhiều nơi. Thế là mới sáng sớm cậu đã réo Riki dậy bằng chuông "điện thoại". Riki có thói quen không tắt loa trước khi ngủ nên hắn toàn bị Jungwon réo mỗi lần ngủ nướng.

Hắn nằm trong mền chum kín than, với lấy chiếc điện thoại Iphone 12 đang rung trên bàn. Giọng hắn vừa ngáp vừa nói:

- Alo...Oáp~~~

- Ê đi dã ngoại không mày? Mình lên Busan chơi đi.

- Điên hả....mới sáng sớm....

- Rủ an hem Sunoo đi. Tao muốn thằng nhỏ giải tỏa căng....

Chưa kịp hết câu, tiếng "bíp...bíp..." đã vang lên từ đầu dây bên kia. Hắn đã cúp máy và ngủ tiếp. Nhưng Jungwon quá rõ tính của thằng bạn than này, nên liên tục gọi điện mặc cho hắn có cúp máy mấy lần.

- Này...tốn tiền điện thoại rồi đừng có trách tao...

- Đi không?

Hắn cau mày, ngồi dậy và vuốt mái tóc rối mù.

- Ừ...đi thì đi...mấy giờ?

- Bây giờ soạn đồ đi, tao chuẩn bị qua đón nè.

Hắn nghe xong, vội vàng đi soạn đồ đạc. Trong lúc đó, xe của Jungwon vừa đến đầu hẻm nhà nó. Cậu phụ Jay bưng đồ ra xe. Sunoo ngây thơ không biết đang xảy ra chuyện gì. Nó cứ nắm lấy áo Jay:

- Anh hai...sao anh lại đem túi đi đâu vậy?

- À, anh Jungwon rủ tụi mình đi du lịch á.

Vốn hiếu động và hay tò mò nên nó quên hẳn nỗi buồn trong lòng và háo hức đi thay đồ. Jay muốn tạo bất ngờ cho nó nên anh đã soạn sẵn đồ cho nó rồi.

Jungwon nhìn nó mà hạnh phúc cho.

- Em cũng biết lái xe hả?

Jay hỏi đùa.

- Ối giời, vậy anh lái đi! Chứ em lái chậm lắm hic.

- Nhưng anh còn chưa bao giờ đi xe hơi.

- Để em chỉ cho, dễ lắm.

- Nhưng chúng ta chưa có bằng lái!

- Bố em bảo kê, anh yên tâm.

Jay gật đầu đồng ý. Lúc này, chuông điện thoại của cậu reo lên, một giọng nói quát nạt vang lên nghe hết cả hồn:

- Bao giờ tới???? Mày có biết tao đợi 2 tiếng rồi không?

Thì ra là hắn. Mới 20 phút mà tên này làm quá lên 2 tiếng.

- Chưa nửa tiếng nữa má, mày ngáo cần à?

- À ừ...cơ mà mày tới đâu rồi?

- Đang phụ Jay xếp đồ lên xe. Mày chạy qua đi.

Hắn cúp máy không một lời trả lời, kéo chiếc vali to đùng màu đen qua nhà Sunoo.

- Ui chu choa, lái xe hơi cảm giác anh như chủ tịch công ty ấy.

- Haha, bố dạy em đấy. Anh lái cũng khéo nhể?

- Hic, ước gì có xe hơi chở Sunoo đi thì sướng biết bao...

- Anh ơi đạp thắng kìa!!!!!!!!

Ahhh....

Mém tí nữa là tông vào người ta rồi. Một trận hú hồn. Sunoo với Riki ngồi sau xe mà cảm thấy sợ hãi các thứ. Nhưng nó rất thích điều này, thật khó hiểu.

- Mắc gì cười?

Hắn gằng giọng.

- Em thích cảm giác mạnh....

- Ờ để rồi xem.

Và chiếc xe hơi lại phóng tiếp tục hành trình. Lần này Jay vô tình đạp ga mạnh quá nên chiếc xe phóng cái vèo. Cả đám giật bắn tim, may mà Jay giảm tốc độ kịp. Cảm giác không khác gì đi tàu lượn siêu tốc cả.

- Em...Em nghĩ anh...nên bình tĩnh ạ.

Jay mặt căng thẳng, anh cố gắng tập trung hết sức có thể. Nhưng hết quẹo trái lại quẹo phải, cũng chỉ để né xe đi ẩu. Nó và hắn ngồi sau xe mà "Chàm Zn" luôn.

- Ai lái xe mà đáng sợ thế ạ?

- Anh hai mi đó trời.

- Ơ...Sao anh Riki không lái?

Hắn đỏ mặt, Jungwon quay ra sau cười tủm tỉm. Thằng bạn mình nay còn biết ngại cơ.

- ừ thì...một ngày không xa....

Hắn lầm bầm. Nó tai thính nên nghe thấy, cười tủm tỉm. Hắn rất thích nhìn nó cười, vì mỗi lần nó cười hai chiếc má bánh bao hồng hào lại phồng lên nhìn xinh ơi là xinh.

- CÁI GÌ VẬY TRỜI!????

Tự nhiên chiếc xe phóng nhanh đột ngột khiến cả đám la lối cả lên.

Jay mất bình tĩnh, anh lúng túng không biết nên làm gì.

- Anh ơi, 60km/h thôi!!!!

Jungwon cố hết sức để giữ bình tĩnh cho Jay. Cũng may là đang trên cao tốc, chứ không là tai nạn năm xưa sẽ bị lặp lại mất.

Sau 2 tiếng ngồi "tàu lượn siêu xe" thì Jay cũng bắt đầu lái quen. Riki không ít lần nôn ra túi nôn vì say xe. Hắn không quen khi xe đi quá nhanh đột ngột như đợt này. Nó thì cứ ngồi đừ cả ra, tay nắm chặt tay hắn. Hắn vừa ngại vừa cam chịu vì đau. 

- Mày bỏ tay.... anh ra được.... chưa em?

- Ôi em xin lỗi.

Nó hết hồn, lấy tay ra. Hắn suýt xoa bàn tay quý giá của mình. 

- Bao giờ mới tới nơi vậy mày?

- Sắp tới trạm dừng chân rồi.

Vừa dứt câu, cả bọn đã dừng lại ở trạm dừng chân nọ. Jungwon đi xuống rồi dắt Sunoo đi theo, hắn cũng xuống, Jay thì đi đậu xe tí vô sau.

- Em ăn kem không?

- Có Mintchoco không ạ?

- Có nhưng nó mắc lắm....

- Để tao trả cho.

Giọng hắn vang lên nghe rất chắc nịt. Jungwon hiểu ý cậu bạn nên cười cười. Hắn bẻn lẻn đi mua kem cho nó, trời ơi ta nói nó đông mà hắn ghét mấy chỗ đông người cực. 

Một lúc sau, Jay vừa vô thì hắn cũng vừa mua được kem. Hắn cố chen qua đám người chen chúc ở chỗ bán kem đó một cách vất vả.

Hắn đưa kem cho Jungwon, cậu đưa cho nó. Nó thích lắm, ăn say mê luôn.

Jay xoa đầu nó, gật gật ra hiệu cảm ơn hắn.

- Chuyện nhỏ mà!

- Sao nay ngoan vậy?

Hắn lăn  tròn mắt, bĩu môi.

- Người xấu cũng biết yêu chứ?

Jay trợn mắt. Anh bất ngờ vì hắn đã phải lòng đứa em thơ của mình. Hai đứa vốn thù nhau mà? Sao nay kì cục thế?

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Và chiếc xe lại bắt đầu lên đường đi đến Busan. Trạm dừng chân cũng khá gần nên đi cỡ 1 tiếng là đã đến nơi rồi. Nó ăn kem xong nằm lăn ra ngủ khi nào không hay, còn hắn thì chóng cằm ngắm trời mây với cái mặt bất cần đời. Jungwon thì ngồi nói chuyện với Jay.

Bỗng...nó lặn lên đùi hắn và nằm lên như một cái gối. Hắn giật mình, nhưng không dám phát ra tiếng ồn. 

Jungwon nhìn vô gương thấy, chỉ chỉ tay kêu Jay nhìn theo. Cả hai cười cười có ý trêu hắn. Hắn thì còn bối rối, nhưng quả thật trông Sunoo ngủ rất đáng yêu. 

Hắn xoa mái tóc đen mượt của nó, mặt hơi đỏ nhưng trong lòng lại rất thích. 

- Có ai đó khoái rồi kìa!~

- Im đi mày. Tao chỉ đang...

- Thôi thôi mình hiểu bạn quá mà.

Hắn bĩu môi, dù đúng thật là hắn đang rất "khoái"


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top