3

Song Eunseok - có từ ngữ nào để miêu tả về một thằng bạn tồi thì tôi sẽ dành tặng hết cho nó.

Hẹn tôi tối đi xem phim cho đã, đến giờ đi rồi, tôi đến nơi rồi thì nhắn tin đòi huỷ kèo với lí do đưa dì đi đẻ.

Nhưng nó có dì lúc đéo nào vậy???

Nhắn tin không trả lời, gọi thì không bắt máy. Và bây giờ tôi đang đứng trước rạp chiếu phim với 2 tấm vé trên tay như một con cờ hó bị bỏ rơi. Song Eunseok, mày đợi đó. Thù này tao nhất định sẽ trả.

Còn 10 phút nữa là chiếu phim. Tôi đang đấu tranh tư tưởng giữa việc cầm 2 vé vào xem và đi về. Tôi muốn đi về vì thằng Eunseok rủ tôi đi xem phim kinh dị, tuy to xác nhưng tôi lại thuộc vào hàng chúa sợ ma. Tôi đồng ý vì lâu rồi chưa đi xem phim, với ỷ lại có thằng Eunseok không sợ ma không sợ chó bảo kê nên tự tin lắm. Ai mà ngờ nó huỷ kèo phút chót. Bây giờ không vào xem thì uổng tiền, mà xem một mình thì tôi sợ mình xỉu giữa rạp không ai đưa về. Trong lúc tôi còn đang đấu tranh tư tưởng thì một giọng nói quen thuộc từ đâu vang lên.

"Anh Sungchan?"

Ôi nội mẹ ơi, lại là Park Wonbin.

"Ủa Wonbin, sao em lại ở đây?"

"Em có hẹn với bạn ở gần đây, nhưng tới nơi thì bạn bảo có việc gấp không đến được. Em lỡ đến rồi nên không muốn về liền, nhưng mà không biết làm gì hết nên định qua đây xem phim."

"Trùng hợp ghê, anh cũng hẹn thằng Eunseok đi coi phim, tới nơi thì tự nhiên nó cũng bùng kèo. Giờ anh không biết nên vào xem phim hay đi về nữa."

"Hay anh xem phim với em đi, dù sao giờ em cũng không biết làm gì hết. Anh thì không uổng tiền mua vé nữa. Mình coi phim với nhau nha!"

Tôi định từ chối vì hơi ngại. Dù gì Wonbin cũng là người tôi từng crush, còn hiểu lầm người ta là con gái. Và hơn hết, tôi không muốn sụp đổ hình tượng người anh ngầu lòi trong mắt đàn em. Nhưng nhìn ánh mắt sáng lấp lánh như sao của Park Wonbin tôi lại không nỡ từ chối. Hôm nay em ấy đội một cái nón kết, khoác cardigan bên ngoài cái áo thun mỏng. Tôi tự hỏi không biết Wonbin có lạnh không khi mặc đồ phong phanh như thế vào buổi tối, chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả. Đã sống một mình rồi lỡ bị bệnh thì ai chăm cho bây giờ?

"Ừm... anh không muốn thì thôi vậy... Em xin lỗi, em tuỳ tiện quá."

Thấy tôi hơi nhíu mày, Wonbin tưởng tôi không đồng ý nên lập tức lên tiếng xin lỗi. Nghe giọng Wonbin lầm bầm như mèo kêu, lông mày tôi nhanh chóng giãn ra. Mặt em ấy hơi mếu máo, cái môi xinh bĩu ra trông đáng yêu không chịu được, cúi đầu xuống nhưng đôi mắt cứ ngước ngước lên nhìn tôi xong lại nhìn xuống như đứa trẻ mắc lỗi đang xin được tha thứ. Cuộc đời tôi chưa từng gặp thằng con trai nào dễ thương như thế, tôi muốn trêu Wonbin một chút, nhưng nhìn em ấy như sắp khóc đến nơi lại thôi. Mắc công thằng Eunseok mà biết được chắc sẽ lôi đầu tôi ra tụng một bài kinh cho nghe.

"Không không, anh chỉ đang suy nghĩ thôi. Em có xem được phim kinh dị không?"

"Em sợ mấy thể loại đó lắm... nhưng xem với anh chắc không sao..."

Hình như tim của tôi lại rơi ở đâu đó rồi. Sau đó, tôi chẳng nhớ được gì ngoài việc tôi và Wonbin đã ôm nhau khóc thét suốt 2 tiếng trong rạp chiếu phim.

Chúng tôi ra khỏi rạp với trạng thái nửa linh hồn đã lìa khỏi xác. Tôi chẳng nhớ được nội dung phim nói về cái gì ngoại trừ việc nhân vật chính là nữ. Tôi đã thảm rồi, Wonbin còn thảm hơn tôi. Trong khi tôi còn cố hát để lấy lại bình tĩnh lại thì Park Wonbin hầu như hét suốt cả bộ phim. Em ấy còn la nhiều hơn cả nữ chính, bình thường nhìn Park Wonbin trầm tính ít nói lắm, mà lúc hét lên thì như ca sĩ chuyên nghiệp, bắn chục cái highnote không ngừng nghỉ. Tôi vừa thương vừa buồn cười vì không ngờ Wonbin còn nhát hơn cả tôi nữa. Nhưng mà vậy cũng đỡ nhục, chứ em ấy mà không sợ rồi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi thì chắc sau này tôi không dám nhìn mặt Wonbin nữa mất.

Sau đó chúng tôi đi ăn, đi uống trà sữa rồi lại đi dạo công viên rất vui vẻ, tôi đưa em ấy về nhà. Trước khi vào nhà Wonbin còn tạm biệt, chúc tôi ngủ ngon với nụ cười rạng rỡ. Tiếp xúc nhiều với Wonbin, tôi mới biết được em ấy có nhiều mặt dễ thương hơn tôi nghĩ. Tôi âm thầm ghi nhớ việc Wonbin không ăn được đồ cay, thích đồ ngọt nhưng ghét chocolate. Có lẽ sau này tôi sẽ rủ em ấy đi ăn nhiều hơn vì nhìn Wonbin gầy quá. Nếu Park Wonbin là con gái, có lẽ tôi đã nghĩ rằng chúng tôi đang hẹn hò như một cặp đôi thật sự.
                                   .................

                                                           jschan913

                                                         Song Eunseok

Vì hôm nay là một ngày tuyệt vời nên tao sẽ bỏ qua tất cả sự mất dạy của mày :)

blackshadow

?

                                                           jschan913

Tao và Park Wonbin đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, tao không cần mấy đứa bạn tồi như mày nữa 😇

blackshadow

Ủa?

Sao lại có Wonbin ở đây nữa?

                                                           jschan913

Wonbin cũng bị mấy đứa mất dạy bùng kèo giống tao. Tụi tao đồng cảnh ngộ nên đi chung với nhau

blackshadow

Trùng hợp ghê 🫨

Vậy là tối nay mày đi hẹn hò với Park Wonbin hả?

                                                           jschan913

Đm không phải hẹn hò! Đây gọi là đi chơi chung! Đừng có dùng mấy từ ngữ dễ gây hiểu lầm!!!

Nhắc lại cho mày một lần nữa, Jung Sungchan là trai thẳng :)

blackshadow

Ờ :)

                                                           jschan913

                                                       Ờ cái con khỉ :)

                                  .................

1bin32

Em là Wonbin nè!

Hôm nay vui lắm, chúc anh ngủ ngon

                                                           jschan913

                                                                             ???

                                       Sao em biết nick anh???

1bin32

Anh Eunseok cho em đó

                                                           jschan913

                                                         Lại là nó à :)))

Hôm nay anh cũng vui lắm, chúc Wonbin ngủ ngon mơ đẹp nhé

1bin32

Dạ, chúc anh ngủ ngon

                                   .................

                                                          jschan913

Thật ra hẹn hò với con trai cũng không tệ lắm

blackshadow

???
  .................

"Mày phải cứu tao, tao đéo ổn rồi Song Eunseok."

"Đéo ổn cái gì?"

"Tính hướng của tao."

"Mày là gay."

"Khẳng định lại với mày một lần nữa tao 100% là trai thẳng!"

Tôi thừa nhận là mình có hơi rung động trước Park Wonbin, nhưng là do em ấy quá xinh chứ tôi không hề có cảm xúc với thằng con trai nào khác hết. Có lẽ một phần tôi có những cảm xúc kỳ lạ với Wonbin là do từng crush em ấy vì nhầm là con gái. Chứ tôi thẳng như ruột ngựa cơ mà?!

"Park Wonbin là con trai hay con gái?"

"Con trai."

"Mày thích con trai thì là gay đúng rồi còn gì?"

"Không phải thích! Tao chỉ rung động thôi!"

Đáng lẽ tôi không nên nhờ thằng Eunseok giúp. Có vẻ như nó mặc định tôi là gay con mẹ nó luôn rồi, hoặc nó không muốn dính tới mấy chuyện tình cảm này. Ừ nhỉ, nghĩ tới đây tôi mới thấy mình ngu khi không nhờ ai mà lại đi nhờ cái thằng chưa có mảnh tình vắt vai nào giống mình. Khác éo nào người mù đi hỏi đường người câm đâu. Đệt, sao mình ngu dữ vậy trời. Nhưng vớt vát lại chút thì thằng Eunseok hiểu tính tôi, nó cũng thông minh nên chắc sẽ giúp được ít nhiều. Trước mắt cứ nhờ nó vậy, không được thì tìm người khác tư vấn tâm sinh lí.

"Thôi không đôi co với mày nữa Song Eunseok. Tao cần mày giúp tao xác nhận lại tính hướng thật sự của mình."

"Giúp kiểu gì?"

"Tao muốn hẹn hò."

"Hẹn hò với Wonbin hả?"

"Đờ mờ không phải, hẹn hò với con gái!"

"Thôi giùm tao cái, không thích thì thôi đừng đi hại đời con gái nhà người ta."

"Ê thằng quỷ, trong mắt mày Jung Sungchan này là con người như vậy hả?"

"Không tới mức đó đâu, nhưng cũng gần giống vậy."

Đờ mờ thằng Song Eunseok, sao tôi có thể chơi với nó hơn 5 năm được nhỉ. Tôi đã trải qua những gì mà vẫn có thể ngồi đây nói chuyện với nó tới tận hôm nay vậy. Đệt mẹ, nói chuyện với thằng này riết tôi điên mất.

"Nghiêm túc đi tao lạy mày, chuyện này có liên quan đến dòng dõi gia tộc họ Jung luôn đó. Lỡ có gì thì tao còn biết đường để thông báo trước cho ông bà tổ tiên đỡ bỡ ngỡ. Với lại hẹn hò là kiểu gặp mặt đi chơi thôi, tao thấy hợp thì tới còn không thì thôi chứ không yêu đương bậy bạ rồi làm tổn thương con gái nhà người ta đâu. Mẹ tao mà biết thì cho tao đi gặp ông bà tổ tiên luôn đó."

"Vậy mày muốn hẹn hò với người như thế nào?"

"Tao không biết. Nhưng tốt nhất là kiểu hơi mong manh để tao có thể bảo vệ, hiền lành, dễ thương giống mèo, tóc dài tới ngang vai thì càng tốt."

"Túm lại là Park Wonbin phải không?"

"Đờ mờ đã bảo không phải rồi thằng này!"

Nhưng mà thật ra cũng đúng. Park Wonbin là gu của tôi thật, nếu tôi là gay thì sẽ tới bến luôn rồi.

"Theo miêu tả của mày thì tao thấy Lee Boyoung lớp bên cũng hợp đấy."

"Thôi, ngoại hình bạn đó gu tao thật nhưng mà tính tình đanh đá quá, tao sợ sau này bị bạo lực gia đình."

"Vậy còn Kang Yumi thì sao? Tao thấy xinh gái mà cũng hiền lành nữa."

"Xinh với hiền thiệt nhưng mà người ta là tiểu thư nhà giàu, tao sợ bị gia đình ngăn cấm."

"Mày mà cũng sợ bị gia đình ngăn cấm nữa hả? Thằng nào rủ tao cúp học đi net?"

"Đó đã chuyện của quá khứ rồi, Jung Sungchan giờ đã trưởng thành và biết lo cho tương lai, mày đừng nhắc lại chuyện cũ nữa."

"Cũ con khỉ, hôm qua mày vừa rủ tao luôn đó."

Nói thật thì những cái tên mà thằng Eunseok gợi ý cho tôi đều tốt hết. Nhưng tôi lại không muốn hẹn hò với ai cả vì chẳng có cảm xúc gì với họ hết. Tôi là một người thích sống theo tiếng gọi con tim hơn là lí trí. Tính đến nay thì Park Wonbin là người duy nhất khiến tôi có cảm giác rung động khi nhìn thấy, chẳng lẽ tôi là gay thật? Nhưng mà tôi đâu có cảm xúc với mấy thằng con trai khác đâu? Có đợt tôi còn đi tắm tiên cùng cả chục thằng khác, thấy hết hàng họ của tụi nó mà cũng có cảm xúc gì đâu? Sao tôi gay được chứ?

"Còn Yoo Minah thì sao? Cái bạn hôm bữa mới tỏ tình với mày đó. Cũng xinh xắn, dễ thương, hiền lành, học giỏi, nhà cũng không quá giàu. Đủ chỉ tiêu luôn đó. Sao bữa mày từ chối người ta?"

"Tại bạn đó thích tao nên tao không thích."

"Wtf thằng điên này???"

Xin lỗi Song Eunseok, chắc nó đang muốn đánh tôi lắm nhưng thật sự là không thích thì tôi không thể hẹn hò với người ta được. Huống chi hôm bữa bạn nữ đó vừa mới tỏ tình với tôi, tôi còn từ chối nữa. Bây giờ đòi hẹn hò với người ta, lỡ quen được thì không nói, nhưng lỡ như vẫn không thích thì khác gì gieo hi vọng cho người ta rồi dập tắt đâu. Không yêu thì tốt nhất đừng làm cho nhau đau khổ.

"Ê Jung Sungchan! Có em đẹp trai nào tìm mày nè!"

Một thằng chung lớp từ đâu chạy lại réo tôi bảo có em đẹp trai nào tìm. Không hiểu sao nhưng trong đầu tôi lại tự nhảy số ra Park Wonbin.

Và đúng là Park Wonbin thật.

"Hồi sáng anh đi quên mang theo điện thoại, mẹ anh đưa em nhờ mang lên cho anh."

"Cảm ơn em, chắc chạy từ dưới lớp lên đây mệt lắm."

"Không có gì đâu anh, em đàn ông con trai đi có chút xíu mà mệt gì."

Không biết do chạy hay vì lí do gì mà hai bên má của Wonbin ửng hồng lên trông đáng yêu lắm. Vì đang ở lớp tôi nên em ấy có vẻ ngại, cứ đứng khép nép bên cửa như sợ bị người ta chú ý. Nhưng thật ra với gương mặt của em ấy thì chỉ cần có mặt là người ta đã chú ý đến rồi. Chắc do vừa chạy xong nên tóc Wonbin hơi rối, tôi nhìn mấy sợi tóc bị lệch không chịu được nên vươn tay ra chỉnh lại. Wonbin bị bất ngờ với hành động của tôi nên cứng đờ người như con robot. Chỉ có hai con mắt to tròn là mở ra hết cỡ vì shock. Tôi thấy dễ thương quá nên không nhịn được mà xoa đầu thằng cu. Hình như mắt Wonbin lại to hơn nữa rồi.

"E-Em về lớp trước! Chào anh!"

Vừa nói xong thì Park Wonbin như con robot đang tắt nguồn được bật lên, chạy đi nhanh như gió. Tôi nhìn bóng lưng Wonbin chạy đi không khỏi phì cười. Nhưng không biết cu cậu xài dầu gội với dưỡng tóc kiểu gì mà thơm với mượt ghê, rờ vào mềm mại thích lắm.

Tôi quay vào lớp thì mới phát hiện ra đứa nào cũng nhìn mình như sinh vật lạ, tôi có làm gì đâu trời? Đặc biệt là thằng Eunseok, nó nhìn tôi khinh bỉ như kiểu nhìn mấy thằng trẻ trâu đi chọc gái. Rồi nó đi lại vỗ vai tôi.

"Jung Sungchan, chấp nhận con người thật của mày đi."

"???"

Một ngày học lại trôi qua. Tôi quyết định từ bỏ kế hoạch hẹn hò vì bất khả thi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top