Chương 47 - 48
Chương 47
Tác giả: Bạc Yên
Editor: Masha
“Đệ cũng muốn đi!” Hạ Diễn vội vàng nói.
Tần La vốn chờ những lời này, cúi đầu cười khẽ. Lúc trước chạy nhanh như vậy, còn không phải vừa nghe thấy người trong lòng bị thương, liền ngoan ngoãn trở lại?
“Sao lại không thể? Tỷ hiện tại không tiện đi qua, để tùy tùng nhị gia mang hai người đi.”
Nàng nói xong liền bảo ma ma đi kêu người tới. Người này là người lúc trước đi Hạ gia truyền tin, Sùng Nghĩa, là thân tín Cố Cư Kính, cho nên đối với chuyện Hạ Sơ Lam và Cố Hành Giản biết được rất rõ ràng.
Xe ngựa đi Khang Dụ Phường, một đường chạy qua Triều Thiên môn, tiến vào nội thành. Nội thành tuy cũng thực náo nhiệt, nhưng không chen chúc như ngoại thành, hơn nữa quy cách càng cao hơn. Hai bên đường đều là cảnh bao la hùng vĩ to lớn, không biết là nha môn hoặc là phủ môn của vị cao môn nào, có cấm quân lui tới tuần tra, còn có vọng hỏa lâu.
Sùng Nghĩa nói: “Tướng gia vốn ở tại biệt thự ngoại thành, sau khi phục quan liền ở tại tòa phủ đệ Hoàng Thượng ban thưởng. Ở Dụ Dân Phường, đi qua một chút chính là Đại Phật Tự. Vùng này trụ đều là hoàng thân quốc thích, quan lớn hiển quý, người bình thường cũng không mua nổi phòng ở nơi này.”
Hạ Sơ Lam đáp một tiếng, vén rèm cửa sổ lên, nhìn thấy con đường thẳng tắp rộng lớn, trước cửa mỗi tòa phủ đều có hộ viện đứng. Tường ngoài không cao, có thể nhìn thấy cây cối bên trong, chỉ là không thấy bức tường trùng điệp chập chùng đó chạy dài tới nơi nào.
Lục Bình không dám nói lời nào, chỉ cảm thấy những phủ môn uy nghiêm đó giống như cách người như bọn họ rất xa.
Chờ đến tướng phủ, Sùng Nghĩa đi xuống trước, thương lượng với người thủ vệ. Hắn là người của Cố Cư Kính, đi vào không khó, nhưng Hạ Sơ Lam bọn họ không quen thuộc, thủ vệ tất nhiên sẽ không tùy tiện thả người đi vào.
Người nọ nói: “Các ngươi ở ngoài đợi chút, ta đi hỏi Nam bá.”
Hạ Sơ Lam xuống xe ngựa, nắm tay Hạ Diễn đứng ở trước cửa tướng phủ, bỗng nhiên có loại cảm giác hoảng hốt không chân thật. Nàng vậy mà lại nhận thức Tể tướng đương triều, người này vốn cao không thể với tới. Nàng nhận thức vốn là tiên sinh dạy học Cố Ngũ, dịu dàng ấm áp, bác học nho nhã. Nàng là không cẩn thận thua ở trên tay Cố Ngũ.
Rất nhanh, Nam bá tự mình từ bên trong cánh cửa vội ra. Ông bước vài bước xuống bậc thang, có thể thấy được thân thể đặc biệt cường tráng.
Lúc trước Hạ Sơ Lam gặp qua ông một lần, không nghĩ đến là quản sự tướng phủ. Nam bá khó nén vui mừng: “Hạ cô nương, Hạ tiểu công tử, các vị tới. Mau cùng ta tiến vào.”
Hạ Diễn ngược lại thật cao hứng mà đi lên trước, trong tay còn cầm dây trường mệnh .
Đây là đồ vật cậu bỏ thời gian tự tay làm, không nghĩ đến có thể tự tay giao cho tiên sinh. Cậu quay đầu lại thấy Hạ Sơ Lam đứng bất động, hô lên: “Tỷ tỷ?”
Hạ Sơ Lam nghĩ, nếu đã tới, cũng không có gì phải sợ. Cho dù nơi này là đầm rồng hang hổ, tóm lại phải tận mắt nhìn xem, mới có thể an tâm.
……
Trong Trúc cư, Cố Hành Giản ngồi sau án, duỗi tay để trên án, cho đại phu chẩn trị. Đại phu này vốn là y thừa thái y cục, y thuật rất cao. Sau khi rời khỏi thái y cục, mở y quán ở trong thành, mỗi ngày người tới cửa cầu khám nhiều vô số kể, nhân xưng Triệu Quá Thừa.
Tính tình Cố Cư Kính vốn hơi vội vàng, hỏi: “Triệu Quá Thừa, thế nào? Đêm qua hắn ho ra máu.”
Cố Hành Giản bất đắc dĩ nói: “A huynh, ta đã nói rồi, là Nam bá bọn họ quá khẩn trương.” Hắn cố hết sức mà nâng tay trái lên, đầu ngón tay quấn băng gạc, “Lúc rọc giấy không cẩn thận làm tay bị thương, máu đó không phải do thổ huyết.”
“Đệ bị thương thành như vậy, nửa đêm rọc giấy làm gì? Hơn nữa, đệ không kêu người làm sao?” Cố Cư Kính dựng râu trừng mắt, thanh âm lớn hơn nữa.
Cố Hành Giản chỉ cảm thấy lỗ tai đau, không muốn cãi cọ với hắn, đơn giản yên lặng.
Triệu Quá Thừa thu hồi tay, nói với Cố Cư Kính: “Nhị gia, lão phu khám cũng không khác với y quan Hàn lâm. Thương thế này của Tướng gia hơi nặng chút, nhưng tĩnh dưỡng thật tốt sẽ không có việc gì, tánh mạng không ngại.”
Cố Cư Kính lúc này mới yên tâm, tự mình đưa Triệu Quá Thừa đi ra ngoài, thuận tiện hỏi một chút dưỡng thương phải chú ý cái gì. Cố Hành Giản khi còn nhỏ thể yếu, lúc trưởng thành không sinh bệnh còn tốt, khi có bệnh so với người thường bình phục rất chậm, hắn không thể không chú ý nhiều một chút.
Cố Hành Giản khó được thanh tĩnh, đứng dậy đến giường ngồi xuống, dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần. Đêm qua hắn bị huyên náo ngủ không được yên giấc, hiện giờ có hơi buồn ngủ. Bỗng nhiên, hắn nghe được tiếng bước chân thực nhẹ tới gần. Theo bản năng mở to mắt, ngồi thẳng dậy, quát: “Ai!”
Hạ Diễn ngừng ở nơi đó, nhìn thấy trong mắt tiên sinh khoảnh khắc đó tản mát ra lạnh lẽo, rất xa lạ làm cho người ta sợ hãi, sợ tới mức run lên một chút, không dám tiến lên.
Cố Hành Giản thấy rõ là Hạ Diễn, sắc mặt hòa hoãn xuống: “Là đệ.” Hắn theo bản năng mà nhìn quanh phòng, chỉ có một mình Hạ Diễn. Ngược lại trên mặt đất ngay cửa có một cái bóng, người nọ lại không tiến vào.
Chung quy vẫn đến.
“Tiên sinh…… Thực xin lỗi, ta luôn có thói quen kêu ngài là tiên sinh. Cố tướng, ngài bị thương nghiêm trọng sao?” Hạ Diễn đi qua, nhìn thấy trên tay Cố Hành Giản quấn băng gạc, duỗi tay cẩn thận chạm vào.
“Không sao. Chỉ là chút thương tích nhỏ.” Cố Hành Giản nhàn nhạt cười nói, “Đệ có thể tiếp tục kêu ta là tiên sinh, ta thấy cũng tương đối dễ nghe.”
Hạ Diễn vừa rồi một đường đi đến, chỉ cảm thấy tướng phủ giống như tiên cung trên trời, không giống như địa phương cậu ngây ngốc. Vừa đến phủ thấy thân phận Cố Hành Giản thay đổi, cũng còn hơi câu nệ. Nghe được Cố Hành Giản nói như vậy, cậu nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dùng hai tay đưa dây trường mệnh qua: “Đây là dây trường mệnh ta làm cho ngài, nguyện ngài tiêu trừ bách bệnh, phúc thọ an khang.”
Cố Hành Giản biết dân gian có phong tục vào tiết Đoan Ngọ tặng người dây trường mệnh tiêu tai. Mỗi năm tiết Đoan Ngọ, Hoàng Thượng đều sẽ ban hắn trăm dây, bày tỏ ân sủng. Thu được từ người khác, đây vẫn là lần đầu tiên. Hắn nâng lên tay trái tiếp nhận, tự đáy lòng nói: “Cảm ơn đệ. ”
“Đúng rồi, ta là đến cùng với tỷ tỷ.” Hạ Diễn lúc này mới nhớ tới Hạ Sơ Lam, quay đầu lại nhìn thấy phía sau không có ai, lại chạy ra mạnh mẽ kéo Hạ Sơ Lam vào, cười với Cố Hành Giản một chút, “Tiên sinh và tỷ tỷ nhất định có chuyện muốn nói, ta đi ra ngoài trước.”
Trong phòng tức thì chỉ còn lại hai người, đối mắt nhìn nhau.
Hạ Sơ Lam vốn dĩ đứng ở ngoài cửa do dự, thình lình bị Hạ Diễn kéo vào trong nhà, đứng ở trước mặt Cố Hành Giản. Nàng nhìn thấy toàn bộ cánh tay của hắn treo ở trên cổ, cổ tay trái cũng quấn băng gạc, hai tay đều bị thương, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Nàng theo bản năng mà đi qua ngồi xuống trước mặt hắn, hốc mắt hơi nóng lên: “Ngài bị thương…… nghiêm trọng như vậy sao?”
“Không có việc gì, chỉ là thoạt nhìn hơi nghiêm trọng.” Cố Hành Giản thoải mái nói. Bất quá một tháng không gặp, lại tựa như cách rất lâu. Lúc hắn dặn dò tiểu hoàng môn nói những lời kia, cũng không xác định nàng có tới hay không. Đã nhiều ngày hắn lặp lại một suy nghĩ, nàng tới thì như thế nào, không tới lại như thế nào.
Hắn sống đến từng này tuổi, còn chưa từng lo được lo mất như thế. Nhưng a huynh nói đúng, hắn không có bao nhiêu thời gian có thể hoang phế. Thành hay không thành, vốn cũng nên làm kết thúc.
“Ta nghe nói Phượng Tử Minh muốn cùng nàng nghị thân, nhưng hắn và Thanh Nguyên huyện chủ có chút sâu xa, chuyện này chỉ là thủ đoạn hắn lợi dụng để kích thích huyện chủ, cũng không phải thật sự muốn kết thân cùng Hạ gia.”
Hạ Sơ Lam không nghĩ đến tin tức của hắn linh thông như thế, cũng không lập tức nói chuyện, mà ánh mắt sáng trong nhìn Cố Hành Giản: “Ngài vì sao muốn nói với ta chuyện này?”
Trong phòng an tĩnh lại, chỉ còn thanh âm nước trong ấm đồng reo.
Cố Hành Giản nghiêng đầu ho khan hai tiếng, mới đầu còn đè nén, sau lại ho đến càng thêm lợi hại. Hạ Sơ Lam vội vàng đưa tay, hoảng loạn vỗ lưng cho hắn: “Ngài không sao chứ? Ta đi gọi người.” Nàng vừa muốn xoay người, tay lại bị hắn giữ chặt.
Lòng bàn tay hắn hơi nóng, bởi vì bị thương, nắm tay nàng cũng không thể dùng lực quá lớn, nhưng cả người nàng đều cứng lại.
Một lát sau, mới nghe được thanh âm hắn thở dài: “Năm đó ta dùng Ngô Chí Viễn, là bởi vì Thị Thuyền Tư chính là mạch máu của đất nước, trực tiếp quan hệ đến quốc khố đầy hay vơi. Mà chiến tích của hắn ở Thị Thuyền Tư cực kì tốt, ta cần người này. Nhưng tấu trạng tam thúc nàng buộc tội hắn, bị Tiến Tấu viện ngăn chặn, ta xác thật chưa từng nhìn thấy.”
Hạ Sơ Lam cúi đầu, không nghĩ tới hắn sẽ chủ động nói chuyện của Ngô Chí Viễn với mình. Tam thúc cũng nói qua, chuyện của cha không thể tất cả đều đổ cho việc Tể tướng trọng dụng Ngô Chí Viễn. Rốt cuộc chuyện trên quan trường, chuyện quốc gia, có quá nhiều liên lụy, trước nay đều không phải không đen thì trắng.
Nàng cũng không phải vì Ngô Chí Viễn mà ly khai hắn.
“Ta hy vọng nàng minh bạch, ta không phải Cố Ngũ, cũng không phải là một tiên sinh dạy học bình thường. Ta không giống người như nàng nghĩ tốt như vậy.” Cố Hành Giản chậm rãi nói, thanh âm như nước chảy, “Nói như vậy có lẽ có chút ích kỷ, nhưng ta thích nàng, cho nên không muốn nàng gả cho người khác.”
Hạ Sơ Lam chỉ cảm thấy trong đầu “Ong” một tiếng, khó tin mà quay đầu lại nhìn hắn, cả khuôn mặt đều lộ ra biểu tình kinh ngạc. Cố Hành Giản cười một cái, lúc này nàng thật giống hài tử. Hắn kéo nữ hài ngẩn ngơ đến trước mặt, sau đó đứng dậy. Hắn thực gầy cũng rất cao, đỉnh đầu Hạ Sơ Lam còn chưa đến bờ vai của hắn.
Cố Hành Giản thấy cả người Hạ Sơ Lam giống như như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, nhẹ giọng nói: “Ta chưa bao giờ thích một người, cũng không hiểu làm như thế nào để một nữ tử vui vẻ. Tuy thân tại vị trí Tể tướng, nhưng lập địch rất nhiều, khi cùng ta ở bên nhau, không tránh khỏi như bây giờ lo lắng hãi hùng. Ta lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, khi còn nhỏ bệnh tật ốm yếu, không biết tuổi thọ bao nhiêu. Như thế, nàng còn nguyện ý ở bên ta sao?”
Hạ Sơ Lam ngơ ngẩn mà nhìn người trước mắt. Nàng cảm thấy không chân thật, người này nói muốn cùng nàng ở bên nhau? Hắn nói về mình không tốt như vậy, nhưng rõ ràng là nàng không xứng với hắn. Cho nên sau khi biết hắn là Tể tướng, nàng gần như theo bản năng chạy trốn.
Trước khi nàng tới tướng phủ, chỉ là muốn nhìn hắn một cái, nhìn xong liền đi, hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ nói với nàng những lời này. Hiện tại trong lòng nàng tựa như có cái bếp lò nhỏ, trên lò đun nước ấm, nước đã sôi trào, thiêu đốt trái tim nóng bỏng. Hắn nói thích nàng, còn hỏi nàng có nguyện ý ở bên nhau hay không, hiện tại cả người nàng hơi choáng váng.
Cố Hành Giản thấy nàng không phản ứng, kéo kéo tay nàng, thở dài: “Nàng đang nghe sao? Có thể hơi đường đột, nhưng ta không còn trẻ, không có thời gian chờ đợi và thăm dò. Nếu nàng không muốn, coi như hôm nay cái gì ta cũng chưa nói qua.”
Hạ Sơ Lam phục hồi tinh thần lại, không chút do dự gật đầu, kiên định mà nhìn hắn: “Ta nguyện ý.”
Vô luận hắn là Cố Hành Giản hay là Cố Ngũ, cũng mặc kệ giữa bọn họ tồn tại bao nhiêu cách trở. Giờ khắc này, nàng không muốn quản nhiều như vậy. Nàng chỉ biết là nàng thích người này, muốn cùng hắn ở bên nhau.
Cố Hành Giản không nghĩ đến nàng trả lời dứt khoát như vậy, sửng sốt một chút: “Nàng đã nghĩ kỹ chưa?”
Bên ngoài Cố Cư Kính nghe lén lại không nhịn được, trực tiếp đi vào nói: “A đệ, đệ bà bà mụ mụ, quả thực làm ta vội chết. Cô nương người ta đã đáp ứng rồi, đệ còn hỏi nghĩ thông suốt chưa, chưa thông suốt đệ có thể thả người ta đi sao? Lúc này phải thật nhanh ôm lấy nàng nha.”
Hạ Sơ Lam vốn dĩ hơi khẩn trương co quắp, cả người căng thẳng, bị Cố Cư Kính vọt vào ồn ào một trận, “Phụt” một tiếng cười ra, lập tức thả lỏng. Thân thể không khỏi dựa vào gần Cố Hành Giản, tư thái cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ.
Trên người hắn có mùi đàn hương, dày nặng xa xưa. Nàng thích mùi vị này.
Cố Hành Giản không ngờ Cố Cư Kính ở bên ngoài nghe lén, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ta, ta đưa Triệu Quá Thừa xong trở về, lại không phải cố ý nghe.” Cố Cư Kính đúng lý hợp tình nói, “Huống chi lại không phải một mình ta.”
Hắn nói xong, Nam bá, Sùng Minh còn có Hạ Diễn lần lượt từng người đi đến, trên mặt tràn đầy vui mừng.
_______________________
Chương 48
Hạ Sơ Lam không biết nhiều người nghe thấy như vậy, trộm đánh giá sắc mặt Cố Hành Giản. Lần đầu tiên thổ lộ trong đời, bị nhiều người như vậy nghe lén, không biết tướng gia có cảm thấy thực quẫn bách hay không.
Cố Hành Giản có chút tức giận. Một khi hắn mặt vô biểu tình, chính là dấu hiệu phát hỏa. Cố Cư Kính vội vàng lấy cớ có việc, bước nhanh ra khỏi phòng, Nam bá bọn họ xám xịt đi theo ở phía sau, gần như đào tẩu hết. Sau khi đám người đi sạch sẽ, Cố Hành Giản mới phát hiện, không biết khi nào nàng đã cầm tay mình. Bàn tay nho nhỏ chỉ có thể bao lấy nửa bàn tay của hắn, lại hữu lực như vậy.
Hắn nâng khóe miệng, mặc cho nàng nắm, cho dù không làm gì cả, cứ như vậy cũng thực tốt.
Hắn biết đoạn quan hệ này của bọn họ, vẫn luôn là nàng tương đối dũng cảm. Trước kia khi không biết thân phận thật của hắn, nàng nỗ lực muốn tới gần hắn, không hề vì hắn là bố y bình dân mà coi rẻ. Nàng hẳn là nữ tử đầu tiên không hướng về thân phận Cố Hành Giản, mà là chân chính thích hắn .
Nhưng mà sau khi hắn bộc lộ thân phận, nàng không những không cao hứng, ngược lại đào tẩu. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, hẳn nguyên nhân do Ngô Chí Viễn, hôm nay liền nói rõ ràng. Không mong nàng có thể thông cảm hoàn toàn, ít nhất không tạo thành cách trở giữa hai người.
Không nghĩ đến nàng đáp ứng sảng khoái như vậy, không chút ngượng ngùng. Hiện tại hắn đích xác rất muốn ôm nàng vào trong lòng ngực, nhưng mà tay phải đang bị treo, hoàn toàn không thể động.
Hạ Sơ Lam ngửa đầu nhìn hắn, từ lông mày, mũi đến hai mảnh môi, đều đẹp như vậy. Nàng vẫn không thể tin được một người như vậy lại thuộc về nàng. Tể tướng quyền khuynh triều dã đương thời Cố Hành Giản, nàng chưa từng nghĩ đến sẽ có quan hệ với người này. Hắn thích nàng vì cái gì? Nàng kỳ thật cũng không tốt như vậy.
“Sau này ngài có thể đổi ý hay không?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
Cố Hành Giản không nhịn được cười: “Nha đầu ngốc, ta sẽ không.”
Thật lâu tới tận bây giờ, hắn tựa như người ngồi trong giếng cạn, chung quanh đều đen tối, không thấy ánh mặt trời. Mà nàng giống như ánh dương, sáng lạn tươi đẹp, hào quang trong lúc vô tình chiếu đến tận đáy giếng cạn, chiếu vào trên người hắn. Hắn khát vọng quang minh, gấp không chờ nổi hấp thu nhè nhẹ từng đợt từng đợt ánh sáng, như trúng độc vậy.
Kỳ thật ngày ấy hắn đi tìm nàng nói rõ ràng, trong lòng có một cỗ xúc động. Nhưng khi đó hắn còn rất do dự, cảm thấy mình đã ở tuổi này, bắt cô nương người ta ở bên cạnh hắn, quá ích kỷ. Sợ người nhà nàng sẽ không đồng ý gả nữ hài cho hắn.
Hiện tại vẫn còn có băn khoăn này nọ. Nhưng nàng rời Lâm An, hắn sẽ không còn được gặp lại nàng, cảm thấy bên người thiếu đi cái gì. Lại nghe được Phượng Tử Minh muốn cùng Hạ gia nghị thân, hắn càng ngồi không yên. Chuyện Phượng Tử Minh hắn biết, luyến tiếc nàng bị lừa, càng luyến tiếc nàng gả cho người khác.
Cho nên hắn trước bảo tiểu hoàng môn nói lời đó để nhìn xem phản ứng của nàng như thế nào. Chỉ cần nàng đến, như vậy hắn liền có tám phần nắm chắc, một kích tất trúng, đem nàng chặt chẽ chộp vào trong lòng bàn tay.
Về sau nếu lại có gì khó khăn, thì từ từ khắc phục đi. Chắc sẽ không khó hơn những chuyện trên triều đình.
Nam bá bưng nước trà tiến vào, thấy hai người dựa vào thật gần, lập tức muốn xoay người đi ra ngoài. Hạ Sơ Lam đã thấy ông, vội vàng lui về sau một chút. Cố Hành Giản nhàn nhạt nói: “Nam bá, đặt nước trà xuống đi.”
Nam bá lại quay lại, đặt nước trà xuống, nghiêm túc nói: “Ta sợ ngài và cô nương nói chuyện khát nước…… thật sự không có nghe lén.”
Hạ Sơ Lam không nhịn được cười, thuận thế ngồi ở bên cạnh bàn, hỏi: “Nam bá, nhị gia và Diễn Nhi đâu?”
“Nhị gia nói một đêm chưa về, đã về phủ rồi. Tiểu công tử đang quấn lấy Sùng Minh chơi đấy.” Nam bá cười trả lời, “Ngài đừng khách khí với ta, nhất định phải ngồi lâu một chút. Nếu không giữa trưa lưu lại dùng cơm đi? Nhị gia tìm được một đầu bếp nữ có tay nghề thực không tồi.”
Cố Hành Giản ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, Nam bá vội vàng im tiếng, sau đó lui ra.
Cố Hành Giản không nghĩ bức người quá chặt, ngồi lại sau án thư, thuận miệng hỏi: “Tam thúc nàng cũng đến đô thành?”
Hạ Sơ Lam gật đầu nói: “Đến cùng với ta. Tam thúc còn nghĩ đến cảm ơn ngài, sợ thân phận mình quá thấp không thấy được, liền từ bỏ.”
Cố Hành Giản nghĩ nghĩ: “Ngày khác ta đi bái phỏng tam thúc, thuận tiện nói chuyện của chúng ta.”
Mặt Hạ Sơ Lam hơi đỏ lên, lại bỗng nhiên nghĩ đến, hắn xuất hiện trước mặt tam thúc như vậy, nhất định sẽ dọa sợ tam thúc đi? Ban đầu nàng cảm thấy không có hy vọng cùng hắn ở bên nhau, bởi vậy không nói với người trong nhà đôi câu vài lời. Đối với người Hạ gia mà nói, Cố Hành Giản thật sự quá xa xôi không thể với tới.
“Tam thúc không biết chuyện của chúng ta, chờ ta tìm một cơ hội nói trước với ông một ít, miễn cho dọa đến ông. Chuyện của ta, người trong nhà ngài biết không?” Hạ Sơ Lam chỉ thấy qua Cố nhị gia và Tần La, đều là người rất tốt. Không biết trong nhà Cố Hành Giản còn có ai, ở chung ổn không. Trước kia nàng chưa từng nghĩ xa như vậy, nhưng về sau không thể không nghĩ.
Ánh mắt Cố Hành Giản lạnh đi vài phần: “Ta sẽ nói với bọn họ.” Nói xong hắn lại cảm thấy khẩu khí của mình quá cường ngạnh, hòa hoãn chút, “Ta và Cố gia không ở cùng nhau, nàng không cần lo lắng.”
Kỳ thật hắn không biết cách ở chung với nữ nhi. Nhiều năm như vậy một mình một người đã thành thói quen, cũng không biết đối tốt với nữ nhi như thế nào. Trước kia tiểu nữ nhi nhà Trương Vịnh tắm ba ngày, cũng mời hắn đi. Hắn nhìn thấy oa nhi nho nhỏ mũm mĩm được Trương Vịnh cẩn thận ôm, thật sự là nâng sợ ngã, ngậm sợ tan. Hắn hiện tại cũng có loại cảm giác này. Mặc hắn thông minh tuyệt đỉnh, chuyện gì cũng thành thạo, duy độc chuyện tình cảm này, cảm thấy không có chút đầu mối nào.
Hạ Sơ Lam thấy hắn hình như không quá nguyện ý đề cập đến chuyện Cố gia, liền thay đổi đề tài: “Ngài là bởi vì ta, mới đề bạt tam thúc sao? Còn có Diễn Nhi thi vào Thái Học, cũng là ngài hỗ trợ sao?”
Cố Hành Giản đặt tay xuống: “Ta lật qua quan tạ của tam thúc, còn có tấu trạng ông viết, xác thật là người có tài hoa. Còn Diễn Nhi, là nỗ lực của riêng đệ ấy đạt kết quả, bổ thí ta không có quyền can thiệp.” Khi đáp sách, đạo đề đó hắn chỉ đề qua với Hạ Diễn, cũng không nói thật sự rõ ràng, càng không dự đoán được ngày ấy khảo thí, vừa vặn khảo đề này. Nghe Hạ Diễn trả lời đạo lý rõ ràng, chắc là cố gắng rất nhiều.
Tế tửu Quốc Tử Giám nhiều năm chưa cho ai đáp sách được thượng phẩm. Nghe nói buổi sáng thi viết cũng rất có ý tứ, che tên rồi đưa vài vị quan viên xem, nhìn chữ viết và lý luận, còn tưởng người nào thi khoa cử rớt đến Quốc Tử Giám thi. Có người cảm thấy hẳn là thượng phẩm, có người cảm thấy là trung phẩm. Lúc hủy che tên, biết là Hạ Diễn, đều cảm thấy hài tử mười hai tuổi đáp được như vậy đã là khó lường, Quốc Tử Giám nhất trí thông qua cậu là Thái Học sinh chính thức.
Chuyện này ở Quốc Tử Giám và các quốc học sở thuộc đều đã lan truyền. Hạ Diễn mười hai tuổi đậu Thái Học sinh, xưa nay chưa từng có. Cậu hiện giờ ở Quốc Tử Giám cũng coi như có chút danh tiếng.
Lúc này, Sùng Minh ở bên ngoài nói: “Tướng gia, Đại Lý Tự thừa cầu kiến.”
Đại Lý Tự thừa! Hạ Sơ Lam chỉ cảm thấy những người này vốn mình cả đời cũng chưa từng tiếp xúc, lập tức đứng lên nói: “Ngài đang vội, ta đến bên cạnh đi.” Nói rồi liền đi hướng cửa phụ.
Cố Hành Giản mới phản ứng lại cửa phụ này thông đến hiên cách vách, Ngô Quân còn ở nơi đó sửa sang lại công văn. Trong lòng hắn hiện lên một tia khó chịu, vốn định kêu nàng trở về, nhưng Đại Lý Tự thừa đã vào.
Tự thừa bái nói: “Tướng gia, vốn không nên trong lúc ngài dưỡng thương tới quấy rầy, nhưng hai kẻ gian tế Kim Quốc và Xu phủ kia đánh chết không chịu thú nhận đồng đảng. Xin ngài chỉ thị, nên xử lý hai người kia như thế nào?”
Cố Hành Giản nhàn nhạt nói: “Nếu đã đánh chết cũng không chịu nói, thì thành toàn bọn họ vị quốc vong thân đi.”
Đại Lý Tự thừa toàn thân giật thót, ý là muốn bọn họ chết? Hắn trộm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Hành Giản, Tể tướng rõ ràng đứng đầu phái chủ hòa, ngoài mặt rất hữu hảo đối với Kim Quốc. Âm thầm lại không nương tay chút nào với gian tế Kim Quốc. Chỉ có gặp qua một mặt ngoan lệ của hắn như vậy, mới có thể đối với vị đương triều Tể tướng này sinh ra một loại kính sợ đến từ trong xương cốt.
Tự thừa là nhãn tuyến của Tể tướng ở Đại Lý Tự, nhưng hắn biết nhãn tuyến không chỉ có mình hắn, còn có người khác giấu kín trong đó, khả năng chỉ là một thư lại tầm thường, bọn họ áp chế lẫn nhau. Cho nên bất luận bên nào có động tác gì, Tể tướng lập tức biết, sau đó không chút lưu tình loại trừ. Các tỉnh bộ đều là như thế, lúc trước Ngô Chí Viễn như vậy mà xong đời. Cho nên toàn bộ trung tâm bị Tể tướng chặt chẽ khống chế ở trong tay, dù là ai cũng không lay động được địa vị của hắn.
Người này đáng sợ như thế, thủ đoạn thiết huyết. Cùng bề ngoài nho nhã không chút tương xứng.
“Các ngươi và Hoàng Thành Tư lại tra xét người Kim Quốc còn có gia quyến bọn họ trong thành một lần, hiện tại tình hình chiến đấu ở tiền tuyến không rõ, đừng để lại xuất hiện người nhân dịp loạn ăn trộm cơ mật. Nói cho chủ sự Tứ Phương quán một tiếng, quản tốt người trong quán, nếu không hắn cũng đừng làm quan.”
Trên trán Đại Lý Tự thừa ra một tầng mồ hôi, đáp: “Vâng, hạ quan minh bạch.”
……
Hạ Sơ Lam đi đến hiên cách vách, mới phát hiện nơi này có người. Một nam tử thực trẻ tuổi mặc áo vải, đang sửa sang lại văn thư trên án. Nàng vốn dĩ muốn lui ra ngoài, Ngô Quân đã thấy nàng, kêu lên: “Tiểu huynh đệ, ngươi là người mới sao?”
Hắn là con mọt sách, thấy Hạ Sơ Lam mặc nam trang, liền tưởng là một nam tử, không nhìn ra nàng là nữ hài.
“Ta đi nhầm.” Hạ Sơ Lam thấp giọng nói.
Ngô Quân thấy nàng trắng nõn xinh đẹp, tâm sinh thương tiếc, vội vàng lại đó giữ chặt nàng, hảo tâm nhắc nhở: “Nơi này là tướng phủ, quy củ nghiêm ngặt, ngươi cũng không thể đi loạn.”
Hạ Sơ Lam tránh thoát tay hắn: “Nhân huynh thỉnh tự trọng.”
“Ngươi sao lại ngượng ngùng xoắn xít, giống như nữ hài tử.” Ngô Quân buồn cười nói, “Tốt, ta không chạm vào ngươi là được. Bọn họ muốn ngươi tới làm cái gì?” Thoạt nhìn trắng trắng mềm mềm, cũng không giống người có thể chịu khổ.
“Ta tới thăm bệnh tướng gia, cũng không phải tới tướng phủ làm hạ nhân. Ngươi làm việc đi.” Hạ Sơ Lam nói xong, liền xoay người đi khỏi.
Ngô Quân cảm thấy nàng tuổi còn nhỏ, tính tình lại rất lớn, rất thú vị. Nhưng có thể nhận thức tướng gia, chắc là công tử hiển quý nhà nào, hắn cũng không quản, cúi đầu tiếp tục sửa sang lại công văn.
Cố Hành Giản và Đại Lý Tự thừa nói xong, tự mình đi đến Sưởng hiên, nhìn thấy Ngô Quân ngoan ngoãn sửa sang lại công văn, nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Vừa mới rồi có người đến sao?”
Ngô Quân không nghĩ đến Cố Hành Giản tự mình lại đây, vội vàng đứng dậy hành lễ nói: “Vừa rồi có một tiểu công tử đã tới, nhưng vừa vào liền đi rồi. Chắc hẳn cảm thấy nơi này buồn, vào trong viện đi chơi.”
Cố Hành Giản gật đầu một cái, cũng đi ra ngoài.
Ngô Quân thầm nghĩ, tiểu công tử kia rốt cuộc có địa vị gì? Xem dáng vẻ tướng gia vô cùng quan tâm. Hắn tới đây gần một tháng, còn chưa thấy tướng gia chủ động đi tìm ai đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top