Chương 21 - 22

Chương 21

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Ngày thứ hai chưa tới giờ Thìn, Lục Bình đã chạy chậm đến Ngọc Trà cư. Từ trong phòng Tư An bưng chậu đồng ra, chắn trước mặt hắn: “Lục Bình, mới sáng sớm, huynh hoang mang rối loạn làm gì? Cô nương còn đang rửa mặt chải đầu, có việc lát nữa hẵng nói.”

Nàng đêm qua lo lắng cô nương, một khắc cũng không dám ngủ, sợ cô nương ban đêm lại luẩn quẩn trong lòng, giống như trước kia tìm cái chết. May mắn hiện giờ cô nương hết thảy như ngày thường, nàng mới thoáng yên tâm.

Nghĩ đến cùng vị tiên sinh kia bất quá mới có duyên gặp vài lần, tình chưa sâu đậm, hơn nữa cô nương từ lâu đã không phải người ba năm trước.

Lục Bình chỉ tay về phía chính đường, thanh âm run run: “Anh, Anh Quốc Công thế tử tới! Muốn gặp cô nương!”

Tư An cả kinh buông lỏng tay, chậu đồng nện trên mặt đất, “Loảng xoảng” một tiếng vang lớn phát ra. Triệu ma ma từ trong phòng chạy ra, nhíu mày nói: “Tư An, mới sáng sớm ngươi làm gì mà chân tay vụng về như vậy?”

“Ma ma, thế tử Anh Quốc Công tới……” Tư An quay đầu lại, thanh âm cũng run lên.

Triệu ma ma cũng nháy mắt thay đổi sắc mặt.

……

Hạ Sơ Lam cũng không nghĩ Lục Ngạn Viễn sẽ đột nhiên tới cửa bái phỏng, cho rằng hắn bận việc quân lương, sau khi lấy được tiền hẳn sẽ mau chóng về Lâm An. Nhưng người đã đến tận nhà gặp, nàng muốn tránh cũng không được.

Nàng đi đến chính đường, thấy bên ngoài đứng tám hộ vệ đeo bội kiếm, sắc mặt lành lạnh, người khác cũng không dám tới gần. Bọn họ ngăn Tư An và Lục Bình lại: “Thế tử chỉ gặp một mình Hạ cô nương.”

Hạ Sơ Lam nói: “Hai người lưu ở bên ngoài đi.”

Nàng đi vào, Lục Ngạn Viễn đưa lưng về phía cửa, khoanh tay đứng ở trung đường, áo dài màu xanh lá nhàn nhạt, áo bào tay áo rộng, chân mang ủng, dáng người vĩ ngạn. Trái phải hai hộ vệ đứng hai bên, một người ôm cung, một người ôm kiếm. Trên đất còn có bốn cái thùng lớn, bên trong bày đầy hộp quà lớn lớn bé bé.

Không hổ là thế tử, thế trận cũng đủ lớn.

Hai hộ vệ kia nhìn thấy nàng, vội vàng cúi đầu, sợ mang ý khinh nhờn.

Lục Ngạn Viễn nghe được động tĩnh xoay người lại, thấy nàng cuối cùng mặc lại nữ trang, áo váy thêm dải lụa choàng, dáng người yểu điệu, cũng chưa trang điểm, lại như hoa phù dung dưới nước, mang hương vị đơn thuần của thiên nhiên.

Hắn đi về phía nàng vài bước, dừng cách khoảng một cánh tay, nhẹ giọng nói: “Chuyện quân lương, đa tạ nàng. Ta hôm nay về đô thành, trong vòng mười ngày sau, phải lĩnh binh xuất chinh.”

Là cố ý tới cáo biệt cùng nàng? Hạ Sơ Lam hành lễ: “Thế tử bảo trọng.”

“Lam Nhi……” Lục Ngạn Viễn duỗi tay muốn chạm vào bả vai Hạ Sơ Lam, nàng lui ra phía sau một chút: “Thế tử thỉnh tự trọng.”

Lục Ngạn Viễn nhìn nàng né tránh, trong lòng đau xót: “Ta biết là ta không bảo vệ tốt cho nàng, làm nàng chịu rất nhiều uất ức, trong lòng nàng nhất định trách ta. Chờ ta lần này bắc chinh trở về, nhất định đền bù cho nàng thật tốt.”

Hạ Sơ Lam giận quá hóa cười: “Thế tử muốn đền bù ta như thế nào? Là hưu phu nhân của ngài, hay là trở lại ba năm trước đây?”

Lời này nàng lớn mật hỏi trắng ra, thậm chí hơi chút làm càn. Hai hộ vệ cũng không nén nổi mà nhìn nàng một cái, thấy thế tử không cho rằng nàng ngỗ nghịch, lại gục đầu xuống. Bọn họ biết, Hạ cô nương này đối với thế tử rất đặc biệt. Thế tử không chỉ thích nàng, còn có rất nhiều áy náy với nàng. Hơn nữa lần này nàng giúp thế tử giải quyết chuyện quân lương đang gấp như lửa sém lông mày, trên dưới trong quân cũng thực cảm kích.

Lục Ngạn Viễn sợ nhất dáng vẻ nàng lạnh như băng không để bụng, nàng chất vấn như vậy, ngược lại hắn có chút cao hứng, khẩu khí mang theo điểm dỗ dành: “Cưới Mạc Tú Đình không phải do ta mong muốn, ta sớm muộn gì cũng sẽ hưu nàng ta. Mấy năm nay ta nhẫn tâm không liên hệ với nàng, là sợ sẽ hại nàng. Hiện tại Mạc Tú Đình đã đáp ứng giúp ta thuyết phục phụ thân mẫu thân, cho nàng vị trí trắc phu nhân. Chờ nàng vào phủ, ta nhất định bồi thường nàng gấp bội.”

Trắc phu nhân? Hạ Sơ Lam lắc đầu, cúi đầu cười khẽ hai tiếng. Nàng biết nguyên chủ đã từng nói với Lục Ngạn Viễn không phải chàng không gả, vẫn luôn chờ hắn trở về cưới nàng, bọn họ từng yêu đương oanh oanh liệt liệt. Đứng ở lập trường và thân phận của hắn, cưới Mạc Tú Đình cũng thật là không tránh khỏi.

Huống hồ thế tử Anh Quốc Công thân phận hiển hách, lại ở địa vị cao, được hoàng đế sủng hạnh, không thiếu nữ nhi nhà công khanh sẽ vui vẻ đi làm trắc phu nhân của hắn. Đối với nàng một nữ nhi thương hộ mà nói, như vậy đã tính thực cất nhắc rồi. Tương lai cũng không chắc nàng sẽ được gả nơi tốt hơn.

Nếu nguyên chủ còn sống, có lẽ chỉ chờ một ngày này, hẳn là sẽ khóc lóc nhào vào trong ngực hắn, hoàn thành một đoạn giai thoại trai tài gái sắc. Đáng tiếc nàng không phải nguyên chủ, đối với hắn cũng không có tình yêu khắc cốt minh tâm, càng không muốn đi hủy hoại nhân sinh một nữ nhân khác.

Nàng chỉ cần làm hắn tin tưởng mình đã hoàn toàn không còn yêu hắn, nghĩ nghĩ, hơi hơi nâng cằm lên, duỗi tay chỉ vào cổ: “Dấu vết nơi này, ngài có thể thấy sao?”

Đường cong cổ nàng tuyệt đẹp, da thịt trong như ngọc, trắng như tuyết, chỉ là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên cổ có một đoạn dấu như có như không.

Mấy năm nay nàng dùng hết tất cả biện pháp, đều không thể hoàn toàn trừ bỏ dấu vết này.

“Đây là làm sao vậy……?” Lục Ngạn Viễn giơ tay định chạm vào, Hạ Sơ Lam tránh đi, nhàn nhạt nói: “Ba năm trước đây, đêm đó người phủ Anh Quốc Công tới, ta thắt cổ tự sát, thiếu chút nữa đã chết.”

Đồng tử Lục Ngạn Viễn bỗng nhiên co rút lại, một tay kéo nàng đến trước mặt, gấp gáp nói: “Ta không biết, ta thật sự không biết……” Hắn chỉ biết mẫu thân hắn phái người đi Tuyền Châu, muốn nàng qua phủ làm thiếp. Hắn biết thì đã không kịp ngăn cản, càng không nghĩ đến nàng sẽ vì chuyện này tự sát.

Hắn ngủ đông ba năm chính là vì chờ một cơ hội. Vốn nghĩ chờ lần này xuất chinh lập công trở về, sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng ân chuẩn, đến lúc đó phụ thân cũng không thể nói gì được nữa. Không nghĩ tới Mạc Tú Đình chủ động muốn hỗ trợ, hắn cũng liền thuận nước đẩy thuyền.

Hạ Sơ Lam đẩy tay hắn ra, nhẹ nhàng nói: “Ta là người đã chết qua một lần, cho nên biết chính mình muốn gì. Vốn không nên nói chuyện này trước khi ngài xuất chinh, nhưng nếu ngài muốn ta vào phủ, ta chỉ có thể nói cho ngài, ta sẽ không làm trắc phu nhân của ngài đâu.”

Lục Ngạn Viễn sửng sốt, hô hấp trở nên nặng nề, lỗ tai ong ong trầm đục. Hắn từng nghĩ nàng sẽ kháng cự, sẽ đánh hắn mắng hắn, nhưng chỉ cần nàng còn yêu hắn, bọn họ vẫn có thể ở bên nhau.

Hắn hạ giọng: “Lam Nhi, nàng muốn ta làm như thế nào nàng mới bằng lòng tha thứ ta? Chỉ cần nàng nói……”

Hạ Sơ Lam giơ tay ngăn cản hắn nói tiếp, ánh mắt dừng ở bàn con bên cửa sổ, nơi đó bày một bình hoa cổ màu trắng bằng sứ, bên trong cắm hoa vừa mới nở.

“Ta đã không còn là người ba năm trước đây, Hạ Sơ Lam kia đã chết. Nếu ngài thật sự lòng mang áy náy, muốn đền bù, thì không cần lại đến quấy rầy cuộc sống của ta. Lục Ngạn Viễn, ta không hề yêu ngài. Chúng ta bên nhau là không có khả năng.”

Sắc mặt nàng bình tĩnh, tựa hồ chỉ đang nói chuyện người khác chẳng liên quan gì tới bản thân, hắn nghe được lại vô cùng tàn nhẫn. Ngực Lục Ngạn Viễn kịch liệt phập phồng, nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm sườn mặt nàng hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc tin tưởng nàng không phải đang giận lẫy, càng không phải lấy lui làm tiến, mà chỉ đang trần thuật một sự thật.

Chỉ cần nàng còn yêu hắn, chẳng sợ núi đao biển lửa hắn đều chẳng từ nan. Nhưng nàng nói không yêu, lý do để hắn kiên trì chẳng còn.

Bên ngoài vô cùng an tĩnh, người Hạ gia bị hộ vệ Lục Ngạn Viễn ngăn ở ngoài cửa, không nghe được đối thoại bên trong. Mà trong chính đường hai hộ vệ ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Sơ Lam, không thể tin được nàng lại cự tuyệt thế tử.

Một con bướm bay vào, ngừng trên đóa hoa kia, nhẹ nhàng đập cánh. Hạ Sơ Lam cảm giác được nam nhân chắn trước người nàng rốt cuộc thối lui, không nói một lời đi ra chính đường. Người của hắn cũng theo hắn rời đi.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, người nam nhân này cảm giác rất áp bách, khí thế cũng rất cường đại. Vừa rồi bị hắn gắt gao nhìn chằm chằm, hai chân có chút nhũn ra, gần như không thở nổi. Muốn phản kháng giai cấp quyền quý quả nhiên yêu cầu nhiều dũng khí.

Tư An chạy vào, xem nàng thần sắc như thường, mới nói: “Cô nương, thế tử đi rồi. Mấy thứ này làm sao bây giờ?”

Hạ Sơ Lam nhìn thoáng qua: “Em gọi người đem đồ vật kiểm kê một chút, ghi lại danh sách, sau đó đưa đến kho lương đi tiếp tế những người nghèo, cứ nói là ân đức thế tử Anh Quốc Công.”

“Vâng.” Tư An theo ý đi làm.

Lục Ngạn Viễn trầm mặt đi ra cửa Hạ gia, trực tiếp lên xe ngựa, phân phó xa phu rời đi. Mạc Tú Đình xem thần sắc hắn, cần thận hỏi: “Phu quân, làm sao vậy? Muội muội không muốn?”

Lục Ngạn Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói gì.

“Có thể là cô nương gia da mặt mỏng, chờ lần này trở về, ta thuyết phục phụ thân mẫu thân, tự mình nói với nàng. Phu quân cứ yên tâm xuất chinh là được.”

Lục Ngạn Viễn thất thần, cũng không nghiêm túc nghe nàng nói cái gì. Bên cạnh có một chiếc xe ngựa chạy lên, chạy song song với bọn họ. Hắn nhìn thấy Cố Cư Kính ngồi trên chiếc xe kia, còn có một người ngồi bên cạnh Cố Cư Kính, chẳng qua hoàn toàn bị Cố Cư Kính chặn, thấy không rõ bộ dáng.

Hắn khẽ gật đầu thăm hỏi, Cố Cư Kính chắp tay thi lễ: “Thế tử đi chậm, ta đang vội đi trước một bước.”

Lục Ngạn Viễn giơ tay làm động tác thỉnh, xe ngựa kia liền chạy lên phía trước.

Hắn vốn nghĩ rằng Cố Cư Kính xuất hiện lần này ở Thiệu Hưng, là Cố Hành Giản bày mưu đặt kế, để hắn (Cố Cư Kính) tới du thuyết nhóm thương nhân Thiệu Hưng không cần quyên quân lương, cho nên phái người nhìn chằm chằm hắn (Cố Cư Kính). Nhưng Cố Cư Kính mỗi ngày kết bạn, nói chuyện đều là chuyện làm ăn, hoàn toàn không hỏi đến chính sự, không giống như là ôm mục đích gì.

Lục Ngạn Viễn đương nhiên sẽ không tin tưởng Cố Hành Giản bị đình quan về sau thật sự có thể nhàn vân dã hạc qua ngày. Người nọ có dã tâm còn có quyền thế to lớn, ngay cả phụ thân còn phải kiêng kị ba phần. Bất quá là tạm thời đình quan mà thôi, lại không phải bị biếm đi hay bị cách chức, không chịu đau khổ. Chẳng qua người nọ vừa ly khai vị trí trung thư, phái chủ hòa liền chịu đả kích to lớn. Nếu không lần này Hoàng Thượng cũng sẽ không đồng ý bắc chinh.

Hắn luôn luôn không nhìn quen nhất những đại thần cầu hòa này nọ, sợ chiến như hổ, sống cẩu thả tạm bợ, không có lòng thu phục cố thổ, còn một mặt cúi đầu xưng thần với Kim Quốc, mất hết mặt mũi Đại Tống, bất quá là nịnh thần nhất bang mà thôi.

Bên kia Cố Cư Kính cũng hỏi Sùng Minh đánh xe bên ngoài: “Sùng Minh, ngươi thấy Lục Ngạn Viễn từ Hạ gia đi ra?”

“Vâng.” Sùng Minh trả lời khẳng định.

Cố Cư Kính nhìn về phía người bên cạnh. Cố Hành Giản vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, giờ phút này mở to mắt, nhìn ra cửa sổ bên ngoài. Lục Ngạn Viễn hẳn là đi Hạ gia chào từ biệt nàng, trước khi xuất chinh giải quyết xong một tâm sự. Rốt cuộc trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ai cũng không thể bảo đảm cuối cùng có thể tồn tại trở về.

Hắn đích xác không thích chiến tranh.

Xe ngựa đi ngang qua đường phố Thiệu Hưng, phù thanh lược ảnh. Bên đường quán bày san sát, tiếng người ồn ào, sớm đã vô cùng náo nhiệt. Vô luận quốc gia có hay không có chiến sự, Trung Nguyên có thể thu phục hay không, những chuyện hắn có khả năng làm, đó là tận lực giữ gìn một phương an bình này mà thôi.

Vô luận thế nhân nhạo báng hắn như thế nào, khinh thường hắn, hắn không thẹn với lương tâm.

Cố Cư Kính từ trên mặt đệ đệ nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, cũng không biết hắn suy nghĩ gì, càng không dám tùy tiện mở miệng, miễn lại khiến cho hắn không thoải mái. Hôm qua nhất thời nổi khí nói ra những lời đó, đến đêm hối hận đến không ngủ được.

Vị trí Tể tướng, người ngoài nhìn rất phong cảnh, lại không biết ở cao càng lạnh. Cái gì đệ đệ cũng không nói, có lẽ chỉ là không muốn liên lụy người khác.

“Huynh có biết ai gần đây muốn tới Thiệu Hưng?” Cố Hành Giản mở miệng hỏi.

“Có. Làm sao vậy?”

Cố Hành Giản nói: “Thuận đường giúp đệ đưa vài thứ.”

_________________________

Chương 22

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Thời tiết từ từ nóng bức, trong thành Thiệu Hưng khối băng, dưa, trái cây còn có nước lạnh đều cung không đủ cầu. Tống Vân Khoan nhận được điều nhiệm, biết mình đi Minh Châu, không biết lý do nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra. Không tiến đô thành là tốt, không ở dưới mí mắt người nọ thì quá tốt rồi.

Hắn lại hỏi quan viên tới truyền lệnh điều nhiệm: “Không biết ai đảm nhiệm chức quản lý Thị Thuyền Tư Lâm An?”

Quan viên nghĩ nghĩ: “Tạm thời hai đại nhân lộ chuyển vận sử Chiết Tây kiêm nhiệm, đông phủ tranh luận lâu ngày cũng không quyết định được người thích hợp. Bọn họ hẳn đang đợi Cố tướng phục chức thì định đoạt sau. Rốt cuộc không có ngài, ai cũng không dám tự ý làm chủ.”

Trung thư hiện tại là Tham biết chính sự Mạc Hoài Tông tạm lãnh chức vị Tể tướng, cũng dễ bề ứng đối chiến sự. Nhưng cho dù như vậy, Mạc Hoài Tông cũng không dám tùy ý sửa đổi chính lệnh Cố Hành Giản đã ra khi tại chức, tránh cho quan viên trên dưới khủng hoảng.

Tống Vân Khoan ngẫm lại cũng đúng, đô thành Thị Thuyền Tư có quyền lực và trách nhiệm trọng yếu, Trung Thư Tỉnh cũng sẽ không tùy ý đề bạt một quan lại không hề có kinh nghiệm gì, trước đây là mình đã nghĩ quá mức đơn giản.

Quan viên được điều nhiệm yêu cầu trong một tháng phải đến nhận chức, nếu không sẽ chịu xử phạt. Tống Vân Khoan thu thập đơn giản một chút, nhìn lại phủ nha mình nhậm chức ba năm, không kinh động bất luận kẻ nào, xe nhẹ hành lý đơn giản, rời đi nhậm chức.

Tân nhiệm tri phủ Thiệu Hưng phủ còn chưa tới nhậm chức, nhưng ngày tháng lại khôi phục bình tĩnh.

Hạ Sơ Lam phái người đi Bùi gia thu hồi tráp sản hồi môn của Hạ Sơ Huỳnh, trên dưới Bùi gia thế nhưng khách khách khí khí, trả lại không thiếu một món.

Mọi người nhị phòng nhìn một rương đồ vật được nâng đến nhà chính, còn có người kiểm kê đối chiếu, thần sắc từng người khác nhau.

Chờ những người đối chiếu đi rồi, Hạ Sơ Huỳnh cắn chặt răng: “Ai cần nàng ta xen vào việc người khác? Mấy thứ này cho Bùi gia thì đã sao, Hạ gia còn thiếu chút tiền ấy à? Đi đòi lại như vậy thật quá mất mặt!”

Hạ Khiêm tà tà liếc nàng một cái, mặt vô biểu tình nói: “Muội nhớ kỹ cho ta, hai người đã hòa li, muội họ Hạ! Mặc kệ Hạ gia có tiền hay không, phần tráp sản này vốn là của muội, dựa vào cái gì muốn để lại cho Bùi gia? Muội ngại mất mặt, lúc trước không nên dán chặt vào Bùi Vĩnh Chiêu, làm hắn xem nhẹ muội. Các người nếu sớm nói cho ta Bùi Vĩnh Chiêu bị bãi quan còn dám tính kế Hạ gia, ta nhất định ra sức đánh hắn một trận! Mới không tiện nghi hắn như thế.”

Hạ Sơ Huỳnh vẫn có vài phần kiêng kị huynh trưởng, huống hồ hôn sự về sau còn dựa vào huynh ấy, không dám tranh luận. Hàn thị vội vàng xua tay nói: “Không được! Con là người đọc sách, làm sao có thể ra tay đánh người? Con đừng quên, sau khi trúng cử thi hương là phải phúc thẩm thân phận, đức hạnh cũng rất quan trọng.”

Tháng tám cử hành Thi hương, là khoa cử sơ khảo, nhân số thông qua ở các châu phủ đều có hạn ngạch. Sau khi thông qua, châu phủ còn thẩm tra đức hạnh thí sinh, tra xét nhà có đang để tang hay không, bối cảnh, thân thể, sau đó mới dán thông báo.

Đã từng thi một lần nên Hạ Khiêm thoải mái qua được kỳ thi hương, chủ yếu vẫn xem ở Lễ Bộ thí và thi đình. Lễ Bộ thí cũng chính là thi hội, năm nay là năm thứ hai cử hành vào mùa xuân ở đô thành, được xưng là kỳ thi mùa xuân. Một người được tiến cử đảm nhiệm chủ khảo, mặt khác hoàng đế còn định ra hai phó chủ khảo, còn có quan viên Quốc Tử Giám và Lễ Bộ tham dự ra đề mục. Mười ngày trước khi kỳ thi mùa xuân bắt đầu, những người này sẽ bị khóa chặt trong viện, phòng ngừa đề thi lộ ra ngoài.

Cố Hành Giản đảm trách hai ban văn võ, có lời đồn đãi nói rằng lần này người được tiến cử là ngài. Cho nên thí sinh tranh nhau nghiên cứu trọng điểm và phong cách ngài yêu thích; vì thế mới xuất hiện cục diện những sách ngài biên soạn và tu bổ một quyển khó cầu.

Hạ Sơ Thiền cầm cái đĩa đựng bánh đường mật ong, vừa ăn vừa nói: “Con nghe Ngũ muội nói Lục đệ muốn đi khảo bổ thí, hiện tại mỗi ngày đều chạy qua bên tam phòng.”

Hàn thị cười khẩy nói: “Mười hai tuổi đã muốn tiến Thái Học, nó cho rằng mình là Văn Khúc Tinh trên trời hạ phàm à? Không biết tự lượng sức mình. Tam thúc con càng không cần phải nói đến, thời trẻ tự cao tài học, kết quả thế nào? Ở Thị Thuyền Tư làm chức cửu phẩm làm suốt mười năm, cuối cùng vẫn bị bãi quan. Cũng chỉ có đại phòng cho hắn là nhân tài mà quý trọng.”

Hạ Khiêm nhíu nhíu mày: “Nương, tam thúc lục đệ rốt cuộc họ Hạ, nơi này trừ ngài ra ai cũng họ Hạ.”

Hạ Bách Mậu vội vàng phụ họa nói: “Đại Lang nói không sai. Lục Lang đi khảo bổ thí thì đã sao? Hài tử biết tiến tới, tóm lại là chuyện tốt, bà cần gì nói như vậy?”

Hàn thị không nghĩ tới hai cha con đều chống đối bà, tức giận đến mức hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Bách Mậu. Hạ Bách Mậu ngậm miệng, lại cúi đầu tiếp tục gảy bàn tính. Tiêu Âm vội vàng nói: “Kỳ thật nương không phải có ý tứ đó. Nương chỉ nghĩ phu quân năm đó khảo bổ thí còn cảm thấy rất khó, lục đệ tuổi còn nhỏ như vậy, khẳng định sẽ cảm thấy càng khó khăn hơn.”

Hàn thị thấy rốt cuộc cũng có người đứng về phía bà, vừa lòng liếc sang Tiêu Âm một cái: “Vẫn là A Âm hiểu ta.”

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Tiêu Âm cố tình lấy lòng bà.

“Dù sao cũng đã hòa li, A Huỳnh trước sinh hạ hài tử cho tốt, về sau lại tính toán.” Hạ Khiêm đứng lên, bái Hạ Bách Mậu và Hàn thị rồi nói, “Cha, nương, con đi về trước đọc sách.”

Hàn thị vội vàng nói tốt. Hiện tại chuyện quan trọng nhất của nhị phòng là Hạ Khiêm thi khoa cử, chỉ cần hắn có thể thi đậu công danh, hơn nữa với tài phú của Hạ gia, giá trị con người của Hạ Sơ Huỳnh và Hạ Sơ Thiền khi xuất giá tất nhiên là nước lên thì thuyền lên. Bọn họ trước mặt người khác chắc chắn có thể thẳng sống lưng.

Tiêu Âm nhìn bóng dáng Hạ Khiêm rời đi, há miệng thở dốc, lại cúi đầu. Nàng biết Hạ Khiêm không thích tính tình của mình, nhu nhược lại không có chủ kiến, càng không thích nàng trước mặt người khác nịnh bợ bà mẫu. Nhưng nàng còn có biện pháp nào khác đâu? Giãy giụa cầu sinh tồn thôi.

***

Tới cuối tháng, Hạ Sơ Lam theo lệ ở chính đường Ngọc Trà cư gặp mấy chưởng quầy và người phòng thu chi, nghe bọn hắn nói tình huống thu chi trong tháng. Kinh thương của Hạ gia có lá trà, lương thực, kho bãi và mậu dịch trên biển. Đặc biệt là mậu dịch trên biển thu lợi rất tốt, tại ba cảng lớn, ngoại trừ Lâm An, ở Quảng Châu và Tuyền Châu đã có quy mô to lớn.

Một vị trướng phòng tiên sinh nói: “Cô nương, rút ra mười triệu bạc, về sau trướng mục đích xác có chút căng thẳng. May mắn ngành hàng hải thịnh vượng, kinh thương thuận lợi, có thể đền bù một ít.”

Trên thực tế, từ khi nghe được Hạ gia quyên mười bạc triệu, người làm việc cho Hạ gia đều có chút khẩn trương, sợ Hạ gia chịu ảnh hưởng, chặt đứt tài lộ bọn họ. Nhưng hôm nay nhìn thấy Hạ Sơ Lam, nàng thong dong trấn định như đã định liệu từ trước, nghi ngờ của những người này cũng tan biến.

Hạ Sơ Lam nâng cằm nói: “Tạm thời nâng lợi tức kho bãi hàng tháng lên tám phần, nửa năm nay ngoại trừ những thứ tất yếu phải chi ra, không cần có mua bán quá lớn. Hàng hóa cũng tận lực buôn bán, đổi ra tiền dùng để quay vòng. Các vị yên tâm, mười bạc triệu Hạ gia có thể lấy ra được, tuyệt không ảnh hưởng đến sinh kế các vị.”

Mọi người nghe được nàng nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cùng kêu lên đồng ý. Có một chưởng quầy tiến lên nói: “Cô nương, ta có một ý tưởng. Lâm An cách Thiệu Hưng rất gần, lại là đô thành, dân cư giàu có đông đúc, châu phủ rộng lớn. Chúng ta vì sao không suy xét mở rộng cửa hàng đến Lâm An, hoặc là tận dụng cảng Lâm An? Cứ như vậy có thể mở đầu một giai đoạn mới.”

Những người khác sôi nổi phụ họa, lập tức mồm năm miệng mười nghị luận. Đối với Lâm An phồn hoa, người đương thời gần như điên cuồng hướng tới.

“Lâm An thương nhân tụ tập, nhà giàu chỗ nào cũng có, trăm nghiệp thịnh vượng. Nếu chúng ta tùy tiện mở cửa hàng ở Lâm An, mua sắm tàu thuyền, chưa chắc có thể thành công. Nhưng kiến nghị của chư vị ta sẽ suy xét, hôm nay đến đây thôi.”

Nhóm người phòng thu chi và chưởng quầy để lại sổ sách, sôi nổi lui ra ngoài, còn đang nghị luận Lâm An. Hạ Sơ Lam nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết khi nào, hoa thạch  lựu màu cam, hồng đã nở thành một đoàn, như phấn hồng trên mặt mỹ nhân.

Người nọ sau khi trở lại Lâm An thật sự không chút tin tức, có lẽ sẽ không gặp lại nữa?

Nàng cũng không hối hận hành động ngày ấy. Không thể bởi vì sợ hãi đối mặt kết quả nên trốn tránh bắt đầu. Như vậy ít nhất nàng không tiếc nuối.

“Tỷ tỷ, sách tiên sinh gửi cho đệ tới rồi!” Hạ Diễn từ bên ngoài chạy vào, trong tay ôm bọc sách, có vẻ rất hưng phấn, giống như chim sẻ nhỏ, “Không chỉ có 《 Luận Ngữ Tập Chú 》, còn có 《 Đại Học Chương Cú 》, 《 Trung Dung Chương Cú 》! Còn đầy đủ bộ! Tiên sinh làm thế nào thần thông quảng đại như vậy? Hiện tại sách này trên thị trường một quyển cũng không mua được. Tỷ tỷ, ngài rốt cuộc là đang làm gì nha? Tỷ có biết tên họ ngài?”

Hạ Sơ Lam giơ tay sờ sờ trán: “Hẳn là…… tiên sinh dạy học đi. Chưa hỏi qua tên họ.”

“Không có khả năng! Cách nói năng kiến thức của tiên sinh, tuyệt không đơn giản.” Hạ Diễn thực khẳng định nói. Tuy rằng chỉ gặp một lần, lại có cảm giác như “Nghe quân buổi nói chuyện, thắng đọc sách mười năm.”

Hạ Sơ Lam gõ trán cậu: “Đệ mới gặp ngài một lần, biết cái gì? Ngài dạy học ở Quốc Tử Giám, tất nhiên lợi hại.”

“Trách không được, trách không được! Tiên sinh thật sự quá tốt, đệ đi Lâm An, nhất định phải giáp mặt cảm ơn ngài!” Hạ Diễn ôm sách, như đạt được chí bảo, sờ sờ lại vuốt ve. Mấy quyển sách này đừng nói là khảo bổ thí, thi khoa cử cũng có thể. Chẳng qua rất nhiều thí sinh cầu không được, dùng sách khác thay thế. Cho dù có, cũng chỉ có một hai cuốn, không có khả năng có toàn bộ.

Tư An ôm một tay nải khác tiến vào, thở hồng hộc nói: “Lục công tử, ngài chạy trốn quá nhanh.”

“Tư An, là ngươi chạy chậm.” Hạ Diễn cười cười, lại quay đầu nói với Hạ Sơ Lam, “Tỷ tỷ, tiên sinh cũng có đồ cho tỷ.”

Hạ Sơ Lam ngây ngốc, Tư An đã đặt tay nải lên đùi nàng: “Người là Cố nhị gia phái tới, nói đưa cô nương cái này, muốn em nói một câu cho người, chỉ ba chữ: ‘hắn nói dối’. Người nọ còn nói nếu tương lai tới Lâm An có khó xử, có thể đi cửa hàng Cố nhị gia tìm người hỗ trợ.”

Dù ngốc như Tư An cũng đã đoán được là ý tứ gì. Chỉ nhìn dáng vẻ vị tiên sinh kia liền biết là không hay nói dối. Ngày đó nói xong, thay vì nói là rời đi, chi bằng nói là chạy trối chết. Nhưng vì sao muốn gạt cô nương? Cô nương có tài có mạo, lại thích hắn.

Chẳng lẽ là nhân gia xuất thân thanh quý, chướng mắt bọn họ là thương hộ?

Nhưng Cố nhị gia cũng là thương nhân, vị tiên sinh kia hàm dưỡng lại cực cao, không giống như người có thành kiến về dòng dõi.

Tư An có thể đoán được, Hạ Sơ Lam tự nhiên cũng có thể đoán được. Kỳ thật chính là hắn tìm cớ, không nghĩ tiếp nhận tâm ý của nàng thôi. Nhưng Cố nhị gia phái người mang tới một câu này, lại là có ý gì? Chờ nàng mở tay nải ra, nhìn thấy bên trong là xiêm y nàng đưa Cố Ngũ mặc, đã giặt sạch, sạch sẽ tinh tươm. Trên áo có mùi đàn hương nhàn nhạt, là mùi của hắn.

Tư An cầm xiêm y lên, cẩn thận ngửi: “Hừ, còn nói là có gia thất, rõ ràng một chút mùi son phấn nữ nhân đều không có.”

Một tờ giấy hoa tiên in hoa văn hoa mai từ bên trong xiêm y rớt ra, Tư An nhặt lên xem, không khỏi thì thầm: “Nhân sâm ba lượng, phục linh ba lượng, táo to một quả…… Cô nương, đây là cái gì?” Nàng nghi hoặc đưa giấy tiên cho Hạ Sơ Lam.

Hạ Sơ Lam nhìn thể chữ Khải hồn hậu đoan trang, thuần đạm uyển mỹ, làm người như tắm mình trong gió xuân. Quả nhiên là chữ cũng như người, lập tức liền đoán được là bút tích của ai.

Đây thoạt nhìn như là mấy vị trong phương thuốc. Cho nàng cái này làm gì? Nàng giao giấy tiên cho Tư An: “Em cầm đi hỏi Lý đại phu một chút, phương thuốc này là gì.”

Tư An tiếp nhận giấy tiên, lập tức đi ra ngoài.

Ngồi ở bên cạnh đọc sách Hạ Diễn bỗng nhiên “A” một tiếng, từ trong thư tịch cầm lấy một tờ giấy tiên đồng dạng, nhìn chăm chú, sau khi xem xong, miệng mở lớn.

Hạ Sơ Lam xem dáng vẻ này của cậu không khỏi buồn cười: “Làm sao vậy? Lúc thất kinh lúc la hét.”

“Đây là tiên sinh viết chữ!” Hạ Diễn cầm giấy tiên chạy như bay lại đây. Hạ Sơ Lam nhìn thoáng qua: “Trời định việc, quân tử không ngừng vươn lên. Đất thế Khôn, quân tử lấy đức phục người.” Rất giống chữ trong phương thuốc vừa rồi.

Hai câu này là  trong《 Kinh Dịch 》 càn khôn nhị quẻ, nàng cũng rất thích.

“Chữ viết này, đệ cứ cảm thấy như gặp qua ở đâu.” Hạ Diễn thực sốt ruột, lại làm thế nào cũng nghĩ không ra. Cậu cũng không nghiên cứu sâu về thư pháp, nhưng cũng viết lại không ít mẫu chữ được khắc, xem chữ viết này bút lực như gió thổi mây trôi, người viết chữ tất giỏi về thư pháp. Cậu linh cơ vừa động: “Đúng rồi, đệ đi hỏi tam thúc! Tỷ tỷ, đệ đi trước.”

Hạ Sơ Lam xem cậu cầm thư lên, giống như trận gió chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top