Chương 1
Hoàng Minh đang ngồi cùng phụ mẫu nói chuyện ở chính viện trong nhà, thì người ở Lễ bộ tiến vào hành lễ, bẩm báo:
"Khởi bẩm Trần tiên sinh, chuẩn bị vào ngày Đại hôn đã xong, chổ Hoàng thượng cũng đã sắp xếp ổn thõa. Tiên sinh tiến cung sẽ được ở Khôn Ninh cung, Hoàng thượng vẫn ở Càn Thanh cung. Tiên sinh sau khi vào cung sẽ trở thành Hoàng hậu, chưởng quản hậu cung. Hậu cung của Hoàng thượng hiện tại có sáu người đều là nữ thất. Gồm có Diệp phi Lâm Nguyệt Tâm, Kính phi Tề Kính Mi, Uyển tần Uyển Kỳ, Hoàng tần Hoàng Ái Nhan, Tú Quý nhân Tú An, Gia Quý nhân Gia Nhàn. Ngày Đại hôn đã định là ngày mười tám hai tháng sau, mong tiên sinh chuẩn bị".
Trần Minh trên mặt nở một nụ cười nhẹ. Chỉ trong nháy mắt nhưng người của Lễ bộ đã bất động thanh sắc, trong lòng họ đều cảm khái tại sao Hoàng đế lại nhất kiến chung tình với nam nhân trước mặt này. Tuy mới tiếp xúc vị Tân hậu này đôi lần, nhưng hai lần này Trần Minh đều không tỏ ra dáng vẻ của một vị chủ tử cao cao tại thượng đó là điều làm nô tài như bọn họ quả thực hiếm thấy. Trần Minh hiện tại chưa vào cung, trong cung địa vị của Diệp phi cao nhất, vị Diệp phi này luôn làm khó bọn họ. Đám nô tài cũng có chút khó xử.
Trần Minh nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói: "Mọi sự chuẩn bị đều giao cho công công. Hoàng thượng cũng đã đôi lần nói với ta, chuyện trong cung cũng biết được đôi chút".
Tổng quản thái giám của Phủ Nội vụ là Tương Anh Kỳ vội vàng khom người:
"Tiên sinh nặng lời rồi, nô tài đều là tuân theo chức trách mà làm. Hoàng thượng cũng đã nhiều lần nhắc nhở. Nô tài không dám chậm trễ".
Đương kim Hoàng đế Nguyễn Phúc Vĩnh Hoàng hiện tại hai mươi tuổi. Tuổi trẻ tài cao, lên ngôi lúc tám tuổi. Ban đầu là do Thái hậu buông rèm thính chính, chỉ dạy Hoàng đế. Vào bốn năm trước Hoàng đế đã có thể tự mình thân chính, Thái hậu lui vào hậu cung an tĩnh dưỡng lão. Thái hậu nhiều lần thúc giục Hoàng đế Đại hôn nhưng Hoàng đế lại nói bản thân mới thân chính, cần phải có thời gian. Hậu cung của Hoàng đế không thiếu người, tất cả đều xuất thân từ nhà quan lại cao quý, nhưng trước giờ vẫn để trống ngôi vị chính cung.
Thái hậu cùng triều thần không phải không biết, Hoàng đế cùng Trần Minh từ nhiều năm trước đã có qua lại. Nhưng Hoàng đế lại chậm trễ không Đại hôn khiến Thái hậu lo lắng không thôi. Có một điều Thái hậu lại không biết, Hoàng đế là đang đợi Trần Minh đủ mười tám tuổi.
Trần Minh nhỏ hơn Hoàng đế hai tuổi, bọn họ lần đầu gặp nhau là tại Thái Hòa điện cử hành quốc yến. Năm đó Hoàng đế mười lăm tuổi, Trần Minh mười ba tuổi. Hoàng đế đối với Trần Minh vừa gặp đã yêu, nhưng vì Trần Minh nhỏ tuổi, Hoàng đế sợ vào hậu cung sẽ không quuản lý nổi, đành phải nhiều lần lui lại. Giờ đây bọn họ đã kết giao được năm năm. Hoàng đế hàng ngày đều ở trong cung, Trần Minh lại không thể thường xuyên vào cung nhưng không phải vì vậy mà bọ họ tình cảm suy giảm.
Năm năm bị ngăn cách bởi bức tường Hoàng thành đã khiến cho tình cảm bọn họ ngày càng gắng kết. Hoàng đế có chuyện gì vui hay buồn đều sẽ phái người đưa thư kể cho Trần Minh nghe. Mà Trần Minh cũng làm như vậy, vui buồn của bọn họ thường không che giấu lẫn nhau. Triều thần vì điều này càng cảm khái, không ít người chạy đến Trần gia nịnh nọt. Bất quá đều bị Trần lão gia tống cổ đi.
Trần lão gia là Trạng Nguyên thời của Thế Tông Hoàng đế, cũng đã từng đảm nhiệm những chức vụ quan trọng ở Nội các*. Nhưng càng về sau ông không còn hứng thú đối với truyện quan trường bèn xin cáo lão. Tuy như vậy, nhưng Trần gia lại không phải là một hộ gia đình nhỏ, nếu không năm đó cử hành quốc yến tại sao Trần Minh lại được vào cung chứ?
*Nội các (chữ Hán: 內閣) là cơ quan hành chính được thành lập để phụ tá nhà vua, chuyên trách giải quyết các công việc về văn thư, giấy tờ như xét duyệt các văn bản trước khi trình lên vua, làm phiếu nghĩ, thư bài, soạn các bản phúc đáp, kính sao bản vua phê, phụng sao lời chỉ dụ, sao lục phát giao công văn, coi giữ ấn tín, kiềm ký, long bài, lưu giữ châu bản, và các ngự chế thi văn...
Đại ca của Trần Minh là Trần Dung vào sáu năm trước cũng đã đỗ Trạng Nguyên, hiện tại đã giữ tận chức Lại bộ Thượng thư*, được Hoàng đế cực kỳ tín nhiệm. Thái độ làm việc cẩn trọng muôn phần càng khiến cho Triều thần không có điều gì dị nghị. Càng không ai có lý do nói hắn ỷ là ca ca của Tân hậu mà tự cao tự đại. Khiến cho Hoàng đế cùng Trần lão gia thở phào nhẹ nhõm.
*Lại Bộ là Bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn. Đứng đầu Lại bộ là Lại bộ Thượng thư.
Trần Minh sai Lý Ngọc tiễn người của Lễ bộ cùng Nội Vụ phủ về thì Trần lão gia lại nói:
"Minh nhi, bước vào cửa cung sâu như bể, một khi bước vào thì sẽ không còn đường trở lại. Con đường này là con nguyện ý bước đi, phụ thân cũng không ép buộc con. Nhưng về sau, trong cung người đông phức tạp, con phải tự bảo vệ lấy mình".
Trần Minh gật đầu rồi thoái lui vào hậu viện. Gió Kinh thành hôm nay mát mẻ dị thường, ánh trắng soi sáng con đường trước mặt. Chỉ là tháng ngày phía sau, sẽ phải trải qua thế nào cũng không ai biết được.
Lý Ngọc đưa Trần Minh về phòng, hầu hạ Trần Mình tắm rửa thay quần áo. Trần Minh bình thường tắm rửa ăn mặt cũng không cầu kỳ, thoải mái là được. Nhưng mà mấy năm nay quần áo của Trần Minh đều do đích thân Hoàng đế sai phủ Nội Vụ làm, nên có phần cầu kỳ. Mỗi bộ quần áo đều được thêu hoa văn Phượng hoàng hết sức công phu cầu kỳ, khiến cho người khác nhìn thấy đều trố mắt trầm trồ.
Mặt dù Trần Minh chưa thực sự ngồi lên hậu vị, nhưng người trong Kinh thành có ai không biết vị này là người Hoàng đế nhất mực yêu quý. Hoàng đế không phải chưa từng có ý định đưa Trần Minh vào cung ở, nhưng Trần Minh lại muốn có một hôn lễ giống như người dân bình thường. Tân lang đưa kiệu đến nhà Tân giai nhân rước dâu đó là điều mơ ước từ lâu của Trần Minh, Hoàng đế biết được cũng muốn chiều theo.
Từ lâu, hậu vị để trống khiến cho lục cung xôn xao. Sự vụ trong hậu cung đều do Diệp phi xử lý, người trong hậu cung cũng không ai dám đắt tội nàng ta. Trần Minh nghe thấy đều không nói gì, Lý Ngọc lại không nhịn được:
"Thiếu gia, Diệp phi này cũng cậy thế quá đi, cô ta dù chưởng quản hậu cung nhưng cũng chỉ là phi tử, sao mỗi lời nói đều muốn tỏ ra chính mình là Hoàng hậu vậy chứ?"
Trên mặt Trần Minh xuất hiện một ý cười: "Nàng ta hiện tại là người có địa vị cao nhất ở hậu cung, lời nói có nặng một chút cũng không có gì lạ".
Lý Ngọc vội nói: "Thiếu gia, dù sao người mới chính là Hoàng hậu mà".
Trần Minh vừa cầm chén trà vừa nói: "Dù sao ta vẫn chưa vào cung. Ngươi thấy hoàng cung rồi đó, thoạt nhìn kim bích huy hoàng, nhưng không biết có bao nhiêu oan hồn chết ở nơi đây, người ở chỗ này, cả ngày lẫn đêm đều phải bị oan hồn tra tấn, đều thoát không khỏi lồng giam này. Nếu nàng ta nguyện ý vì cái lồng giam này mà làm việc, ta làm sao không thành toàn cho nàng ta chứ?".
Hoàng cung thoạt nhìn kim bích huy hoàng, nhưng chỉ còn người sống trong đó mới có thể hiểu rõ. Từ nhỏ Trần Minh khi theo phụ thân cùng huynh trưởng vào cung cũng đã nhìn thấy. Nam nhân, nữ nhân đều vì Hoàng đế mà tranh sủng. Thủ đoạn vô vàng, người chết ta sống quả thực bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top