chap 5

"Đa tạ Thái Hậu." Phượng Thiển mím môi cúi người tạ ơn.

Thái Hậu cười mà không nói, tiểu thái giám ở một bên đưa ghế đến.

Ngầm quan sát Phượng Thiển thật lâu, đây là mỹ nhân đẹp nhất trong tám người Tây Khuyết đưa tới, tự nhiên cũng có khả năng trở thành mật thám nhất.

Tuy rằng tâm tư con trai bà kín đáo, hùng thao vĩ lược, nhưng từ cổ đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bà sợ con trai bà cũng sẽ không giữ được chính mình. Từ xưa đến nay, bao nhiêu đế vương anh minh đều là thua ở trong tay nữ nhân? Liền ngay cả tiên đế cũng là một ví dụ, bà tuyệt đối không để con trai mình bước lên con đường kia.

Nha đầu kia có thể sống lại, cũng là ngoài ý muốn, nhưng nàng tuyệt không sẽ dễ dàng đi vào khuôn khổ.

"Nha đầu, hiện tại ngươi có chỗ nào không thoải mái?"

Nhìn người hiền lành hòa ái tươi cười trước mắt, trái tim Phượng Thiển run lên: "Ta... Ta... Thực xin lỗi, nô tì mất trí nhớ..."

Vừa dứt lời, nước mắt đã lưng tròng.

"Mất trí nhớ?" Thái Hậu bắt đầu nhíu mày.

Nha đầu kia không phải là ngủ choáng váng chứ? Chẳng lẽ nàng nghĩ đến làm bộ mất trí nhớ có thể rửa sạch nghi vấn, rửa sạch hiềm nghi sao?

Liên Nhược kinh ngạc: "Tiểu chủ sao lại vậy, đang tốt lành sao mất trí nhớ?"

"Nô tì cũng không biết, sau khi tỉnh lại liền cảm thấy trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra. Liền ngay cả chính mình là ai, cũng là hỏi Lưu Nguyệt và Đông Dương mới biết được."

Phượng Thiển khó khăn khóc thút thít hai tiếng, sau đó lau nước mắt, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng liều mạng giãy dụa từ trên giường đứng lên, giống như té trước mặt Thái Hậu, cầm lấy tay áo, gào khóc.

"Thái Hậu, Thái Hậu... Về sau nô tì nên làm cái gì, nô tì nên làm cái gì bây giờ..."

Phượng Thiển một bên khóc, một bên ở trong lòng xấu hổ một phen.

Thái Hậu kinh ngạc, sắc mặt có chút mất tự nhiên, bà còn chưa thấy Phượng Thiển như thế này bao giờ, trong ấn tượng, nữ tử này vẫn luôn văn tĩnh...

"Ai, nha đầu này cũng thực khổ, thật vất vả tỉnh lại, lại mất trí nhớ. Hoàng đế vốn  muốn phong thưởng cho ngươi, nhưng hôm nay..."

Dứt lời, bà than nhẹ một tiếng.

Lần này, hạ nhân trong Dao Hoa cung người người như bị mất của, hoàn toàn ủ rũ.

Phượng Thiển liên tục lắc đầu, cô nãi nãi mới không hiếm lạ phong thưởng đâu!
"Nô tì nào còn dám hy vọng xa vời này?" Nước mắt của nàng rơi như châu: "Nô tì chỉ mong sớm ngày khôi phục trí nhớ, hiếu kính Thái Hậu..."

Thái Hậu vỗ tay nàng: "Hảo hài tử, đừng khóc hỏng thân mình, về sau sẽ có cơ hội."

Còn nhiều thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top