Chương 4.1 : Linh Vật ???
Cùng Tam Hỉ nói vài ba câu, Văn Ngọc Minh xua xua tay, nói chính mình muốn nghỉ ngơi một chút, đi đến mép giường liền ngả người gục đầu nằm xuống.
Cả người cuộn vào tấm chăn mềm mại, như đang nằm ở trên tận chín tầng mây.
Tuy hắn trở về an toàn, nhưng lúc này hai chân đều mềm nhũn ra.
Bạo quân có khí tràng quá đáng sợ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn, cường đại hơn so với những Alpha trước kia hắn từng gặp. Người này nếu như sinh ra ở thời đại tinh tế kiểu gì cũng là một đại nguyên soái của đế quốc.
Hôm nay may mắn không có việc gì, nhưng ai biết lần sau sẽ như thế nào, hắn một chút cũng không nghĩ tới, vô cùng không mong muốn gặp lại bạo quân.
Văn Ngọc Minh từ trên giường bò dậy, quỳ xuống, chắp tay trước ngực, chân thành bái lạy, hi vọng ông trời có thể nghe thấy lời thỉnh cầu của hắn.
Nhưng thực tế lại đáng tiếc, tất nhiên ông trời cũng không nghe thấy lời thỉnh cầu của hắn.
Hai ngày sau, bạo quân cho triệu kiến hắn.
---------------------------------------------------------
Mục Trạm lúc này đang ngồi một mình trong Ngự thư phòng phê tấu chương,đến cả Tổng quản Triệu Đức Toàn cũng phải lui ra ngoài cùng các cung nhân đều ra đứng hầu ngoài cửa.
Bầu không khí cực kì an tĩnh. Cảm giác vô cùng nặng nề, áp lực, khí lạnh cứ thế tỏa ra, bầu không khí âm u, tịch mịch. Cho người ta cảm giác cung điện này đã bỏ hoang lâu năm không có ai sống ở đây cả.
Vốn dĩ chínhbhắn muốn ở một nơi như vậy, không có người quấy rầy, tĩnh lặng, an tĩnh. Những âm thanh dù có là nhỏ nhất cũng sẽ làm hắn trở nên bực dọc, đau đớn, khó chịu muốn giết người để giảm bớt áp lực. Nhưng giờ khắc này hắn tuyệt nhiên không có cảm giác bực bội khó có thể chịu đựng này, không có bạo phát mà muốn giết người.
Hắn muốn nhìn một chút sắc thái tươi mới rót vào trong khoảng không u tối, tĩnh lặng này.
Hắn nhớ tới nụ cười tươi sáng, khuôn mặt thanh tú, nhìn vô cùng đơn thuần, ngây thơ cùng vô tội, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu sạch sẽ nơi con người quá mức tốt đẹp ấy. Nó làm người ta vô cớ sinh ra dục vọng muốn phá hủy, muốn vấy bẩn....
Những thứ tốt đẹp lại thật yếu ớt, cái cổ trắng nõn xinh đẹp, chỉ cần ngón tay hơi siết chặt, dùng sức một chút là có thể thấy màu đỏ nhàn nhạt ở cần cổ kia, khống chế lực tay thêm một chút là có thể dễ dàng bẻ gãy.
Có một mùi hương nhàn nhạt, ngọt ngào đến mê người của Quýt Ngọt mang cái theo cảm giác quen thuộc, làm trong lòng hắn sinh ra một loại cảm xúc vô cùng bình thản. Bất tri bất giác hắn nhắm hai mắt lại chìm vào giấc ngủ, còn ngủ vô cùng sâu.
Hai ngón tay tái nhợt khẽ cào mặt bàn phát ra một tiếng vang thanh thúy..... thong thả, một chút ....lại một chút.... Mục Trạm hơi rũ mi mắt, tưởng như hắn đang nhìn lên tấu chương nhưng sự thật ánh mắt đó lại không có tiêu cự như nhìn về một nơi nào đó xa xăm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top