Chương 46
Thiên Tịch Dao từ đoạn đối thoại của Thanh Nương và hán tử kia mà biết được thân phận của bọn họ có thể đang bị truy bắt, nếu không sao lại nói mạo hiểm đi mua đồ về? Còn rốt cuộc người này bị truy đuổi do nguyên nhân cá nhân hay là vì bắt cóc nàng...thì nàng vẫn chưa xác định được, bởi vì tin tức cổ đại chậm, hoặc có thể, đến giờ Hoàng đế mới biết nàng bị bắt thì sao?
Thanh Nương rất nôn nóng, Thiên Tịch Dao chính là át chủ bài trong tay nàng, sao có thể để nàng ta xảy ra chuyện được, bất đắc dĩ tự mình ra ngoài một chuyến, lúc trở ề mang theo một chén canh chua cay. Khác với lúc đầu Thiên Tịch Dao ăn không trôi, ăn canh chua cay vừa chua vừa cay này lại rất ngon miệng, trong chốc lát đã uống thấy đáy.
*Canh chua cay (toan lạt thang):
"Ăn ngon." Thiên Tịch Dao liếm liếm môi, cảm thấy còn chưa thỏa mãn, dường như rất thích món chua này.
Thanh Nương nhìn ánh mắt của Thiên Tịch Dao thì có vài phần suy nghĩ.
Bạn muốn hỏi Thiên Tịch Dao vì sao không sợ Thanh Nương hạ độc vào trong, thật ra nàng cũng sợ, nhưng nàng nghĩ Thanh Nương sẽ không đối xử với nàng như thế, nếu như nàng xảy ra chuyện gì...ha ha, nói hơi khó nghe, chẳng phải là Thanh Nương bắt nàng đi để đàm phán điều kiện với Hoàng đế sao? Nếu như nàng có mệnh hệ gì, Thanh Nương lấy gì để đàm phán đây? Lúc trước khi bắt nàng ngay cả Hương Nhi bên người cũng không độc chết, có thể thấy nàng ta bắt nàng là bất đắc dĩ, không làm không được nhưng trong lòng vẫn e ngại người sau lưng Thiên Tịch Dao, chính là Hoàng đế.
Cho nên nói tóm lại, lúc này Thiên Tịch Dao chắc sẽ được cung phụng đầy đủ, mà sự thật đúng như vậy, bắt đầu từ ngày Thiên Tịch Dao thích ăn canh chua cay, mỗi ngày Thanh Nương sẽ ra ngoài mang một chén trở về. Về phần chỗ ở, chỉ có đệm của nàng là tơ lụa, người khác đều là vải thô, có lần hán tử kia không chịu nổi oán thán, kết quả lại bị Thanh Nương hung hăng mắng cho một trận, hiển nhiên hán tử kia rất nghe lời Thanh Nương, sau đó tuy còn tức giận bất bình, nhưng không trực tiếp lộ ra bất mãn nữa.
Thiên Tịch Dao ngẩn ngơ ở làng chài này ba ngày, song mấy ngày nay Thanh Nương cũng sống không tốt lắm, Thiên Tịch Dao ở hậu cung có thói quen quần áo đến tay cơm đưa đến mồm, đừng nói là rửa chén nấu cơm, ngay cả y phục cũng không giặt, có lần hán tử kia bê một chậu gỗ đến sai Thiên Tịch Dao giặt quần áo.
Thiên Tịch Dao liền lắc đầu nói: "Y phục đặt vào trong chậu tắm à?"
Hán tử kia thiếu chút nữa xỉu vì tức, nói: "Ngươi là nữ nhân sao? Thậm chí ngay cả y phục cũng không biết giặt."
Cuối cùng bất đắc dĩ hán tử kia liền chuẩn bị tự mình ra tay, ai ngờ Thiên Tịch Dao lại hỏi: "Ngươi giặt thì ta mặc gì?" Hán tử kia quả thực không còn cách nào khác, đúng lúc này Thanh Nương cầm canh chua cay tiến vào, thấy thế thở dài một hơi rồi cầm chậu gỗ đi ra, hán tử kia đuổi theo sau nói: "Tiểu thư, loại việc này ngài không thể làm a!"
"Ta không làm thì ai làm? Vị ở trong kia là quý nhân đấy."
Thiên Tịch Dao thấy Thanh Nương gần như là có cầu tất ứng, thay đổi biện pháp bắt đầu muốn đồ này đồ nọ, khi thì muốn uống canh tổ yến, lúc lại muốn ăn mã đề cao, lăn qua lăn lại Thanh Nương chóng cả mặt, Thiên Tịch Dao lại thoải mái nhàn nhã, rõ ràng là rất sung sướng, cảm thấy cuối cùng cũng trả đũa được rồi.
***
Khi loan giá của Hoàng đế đến Phúc Kiến, vẫn chưa thấy người lộ diện, thông báo với bên ngoài là nhiễm phong hàn, đang lúc mọi người nghị luận ầm ĩ thì Hoàng đế lại đột nhiên như ăn được thần dược, bệnh lập tức khỏi luôn. Sau khi xuất hiện thì chuyện đầu tiên chính là trừng trị phó đô đốc Dương Dược. Thì ra chính tên này đã giết Tín Dương hầu, Dương gia ở Phúc Kiến là danh môn vọng tộc mấy trăm năm, thoáng cái đã bị xét nhà, người liên lụy rất nhiều, lập tức thu được từ trong nhà vô số vàng bạc. Chuyện này khiến toàn bộ Phúc Kiến sôi sùng sục, ai ai cũng đang thảo luận chuyện này.
Nhưng duy chỉ có một người không hứng thú với việc này, đó là Hương Nhi, lúc này nàng đang trốn ở trong phòng lau nước mắt, cơm bày trước mặt nàng đã sớm nguội, nhưng nàng không hề ăn một chút nào, Thiên Tịch Dao rốt cuộc đang ở đâu vậy? Là ai bắt nàng ấy đi? Nàng ấy có cơm ăn hay không? Những câu hỏi này cứ vờn quanh trong đầu nàng, khiến nàng không có cách nào tĩnh tâm lại.
Nàng cũng đã đi hỏi Vạn Phúc, tóm lại bệ hạ muốn làm thế nào? kết quả Vạn Phúc lại nói cho nàng biết, bệ hạ vẫn đang phái người đi tìm, nhưng lời này Vạn Phúc đã nói bảy tám ngày rồi mà chẳng có gì thay đổi. Hai người Đặng Khải Toàn và Ngũ Tuyền đều bận rộn án của Dương Dược, vụ án này dính líu rất rộng, không thể tìm ra manh mối trong một chốc một lát. Nhưng hai người họ cũng bận rộn cả thì ai quản chuyện nương nương nhà nàng đây?
Hương Nhi càng nghĩ càng khổ sở, rồi bất chợt đứng lên, lau lau nước mắt rồi lấy áo khoác đi ra ngoài, nàng muốn hỏi bệ hạ chút, rốt cuộc bệ hạ có muốn tìm nương nương nhà nàng không, nếu bệ hạ không tìm...thì nàng tự đi tìm.
Mới ra khỏi cửa Hương Nhi liền thấy một tiểu thái giám xách đèn dẫn theo một nữ tử xinh đẹp đi tới phía đông, nàng tỉ mỉ quan sát, người này chẳng phải là Đồng tài nhân sao? Lần trước xảy ra huyết án ở trấn nhỏ không thấy có mặt, lần này là thế nào?
Hương Nhi đang buồn bực thì thấy thái giám kia không ngờ lại dẫn Đồng tài tử đi đến Hạc Phong hiên Hoàng đế ở, không hiểu sao nàng lại lén lén lút lút đi theo. Kết quả vừa đi tới trong sân liền thấy một thân ảnh quen thuộc bên trong, chính là Vạn Phúc đã lâu chưa gặp, nàng đang nghĩ xem có nên tiến lên chào hỏi hay không, lại thấy Vạn Phúc bước tới nhận lấy đèn trên tay thái giám kia, quay sang cười nói với Đồng tài nhân: "Bệ hạ đã chờ một lúc lâu rồi đấy."
Hương Nhi cảm thấy như bị sét đánh ngu ngơ đứng yên.
Hương Nhi không biết mình đã trở về phòng thế nào, chỉ thấy cả người như bị xối một thùng nước lạnh, đau đớn lạnh thấu nội tâm, lạnh đễn nỗi hàm răng nàng run rẩy.
Thiên Tịch Dao mất tích bảy tám ngày, bệ hạ không nóng lòng không nói, không ngờ lúc này còn muốn lâm hạnh người mới?
Vừa nghĩ tới Thiên Tịch Dao cứ như vậy bị Hoàng đế quên vào một xó, chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc (giống câu "có mới nới cũ" của VN ấy), Hương Nhi cảm giác lồng ngực bị đè nén quả thực không nói nên lời.
Không thể như vậy được, trước đây bệ hạ sủng hạnh nương nương cỡ nào chứ? Đó là người sáng suốt cũng nhìn ra được, sao chỉ trong chớp mắt đã thay đổi rồi? Hương Nhi dùng sức lắc đầu, nhưng vừa phủ định ý nghĩ này, trong đầu lại hiện lên vẻ cười rạng rỡ của Vạn Phúc, đây là chính nàng tận mắt thấy, chẳng lẽ còn lừa dối được?
"Bịch" một tiếng, cơm đựng trong hộp thức ăn của Hương Nhi rơi xuống.
Nương nương, nương nương đáng thương...nếu ngài biết bệ hạ vô tình đến vậy, ngài sẽ phải làm sao đây?
Hương Nhi lặng lẽ khóc, cuối cùng lại thành gào khóc.
Không được, nàng không thể bó tay chịu chết như vậy. Hương Nhi đứng bật dậy, nàng nhìn quanh bốn phía, như đã quyết tâm hạ quyết định, vội lôi bọc quần áo từ dưới gầm giường ra, đặt một vài bộ y phục thường mặc vào, sau đó như sực nhớ ra điều gì, lôi một bọc quần áo khác từ tủ ra, miệng còn lẩm bẩm, đây là y phục nương nương thích nhất, đây là chén trà nương nương thích nhất,... từ một bọc lại thành lại thành bọc lớn của hai người. Cầm ngân phiếu và tiền bạc xong lúc này mới vác lên lưng, dưới ánh trăng sắc mặt Hương Nhi mang theo mấy phần kiên nghị, nàng nghĩ rồi, tìm được nương nương nhà nàng chính là tốt nhất, tìm không được thì nàng sẽ không quay lại, dù sao ở đây chẳng có ai lo lắng cho nương nương nhà nàng.
Hương Nhi bước đi rất nhanh, thẳng một mạch ra khỏi Tổng đốc phủ, nhưng khi lấy lại tinh thần đã đứng ở chỗ nào đó trên phố, bốn bề yên tĩnh, một bóng người cũng không có. Hương Nhi cả người mồ hôi lạnh, bây giờ mới tỉnh táo lại, mình đang làm gì vậy? Ban nãy quá bực bội nên chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó, không nghĩ xem một cô nương yếu đuối như nàng rời Tổng đốc phủ thì có thể đi đâu được? Hơn nữa nàng biết tìm Thiên Tịch Dao thế nào đây?
Nàng vẫn nhớ rõ, trong phủ từng có một tiểu nha hoàn giận dỗi với quản sự ma ma chạy ra ngoài, hậu quả là không hề trở về, sau đó nghe nói bị mẹ mìn lừa đến thanh lâu rồi.
Hương Nhi không nhịn được run rẩy cả người, nghĩ hay là trước tiên tìm một nhà trọ bình dân để ở đã rồi tính tiếp, ai ngờ vừa mới đi tới đường giao liền thấy một bóng đen chui ra, sau đó...sau đó liền ngất xỉu luôn.
Hương Nhi mơ mơ màng màng nghe thấy có người đang nói chuyện: "Đây là vị cung nữ thiếp thân kia?"
"Chả vậy thì sao, lão tử mất sức chín trâu hai hổ mới có thể bắt được người này đấy."
Hương Nhi chỉ thầy đầu cực kỳ choáng váng, muốn đứng dậy nhưng lại cảm giác không còn chút sức lực nào, cuối cùng giữa cảm giác buồn ngủ trầm trọng liền ngủ mê man.
Buổi tối hôm đó, gió thổi trên biển mãnh liệt, ngồi ở trong phòng cũng thấy phòng như sắp bị thổi bay, Thiên Tịch Dao ngồi không yên đi tới đứng trước cửa sổ, bỗng thấy hai người mặc quần áo ngắn vải thô xám tro đi đến, một người đàn ông đang lôi theo ai đó đi tới, nàng không nhịn được quan sát tỉ mỉ, cảm thấy người kia nhìn khá quen mắt, thân hình kia, kiểu tết đầu kia sao giông giống Hương Nhi thế nhỉ?
Kết quả hai người kia đi tới cửa thì quay sang nói chuyện với hán tử đang canh giữ cửa, hán tử liếc nhìn người theo tới, trực tiếp mở cửa.
Trong phòng tối mù chỉ đốt một ngọn đèn dầu, ngay cả ngọn nến cũng không có. Thiên Tịch Dao nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn thoáng qua thì kinh ngạc đến không khép miệng lại được.
Người nọ khẽ run run đi tới, đến khi tới gần Thiên Tịch Dao thì quỳ phịch xuống, khóc nói: "Nương nương, sao ngài lại ở chỗ này?"
Hán tử kia hiển nhiên cũng biết hai người này có lời muốn nói với nhau, lui ra ngoài nói: "Lát nữa phải đi luôn, các ngươi có chuyện gì thì nói nhanh chút, còn có sắp xếp xong hành lý của ngươi đi, lúc này đừng có mà nói không, thị nữ cũng đã tìm về cho ngươi rồi." Sau đó hình như thở dài một hơi đóng sầm cửa lại.
Hương Nhi sờ trái sờ phải, mãi đến khi xác định người trước mắt là Thiên Tịch Dao thì lúc này mới nhảo tới ôm chầm lấy nói: "Nương nương, am tìm ngài thật khổ a."
Thiên Tịch Dao: "..."
Ánh đèn trong phòng phản chiếu bóng hình hai người, Hương Nhi kéo tay Thiên Tịch Dao nói: "Nương nương, em một mạch chạy ra, sau đó đi loạn ở trên đường, đến khi tỉnh táo lại thì đã bị người ta bắt. Lúc đó em cho rằng mình xong đời rồi, thảo nào cũng bị mẹ mìn lừa bán, không ngờ mở mắt ra lần nữa thì thấy hai nam tử xa lạ, bọn họ hỏi em có phải là Hương Nhi không, lại hỏi em có muốn gặp ngài hay không, sau đó còn nói nếu như muốn gặp ngài thì không được lên tiếng."
"Cho nên em cứ như thế đến nơi này?" Thiên Tịch Dao cảm thấy thật không thể tin nổi.
Ngoài cửa Thanh Nương thấy mấy người Trịnh Tam tụ tập lại một chỗ, không nhịn được cau mày hỏi: "Chẳng phải đã sai ngươi canh giữ ngoài phủ đô đốc sao, làm thế nào lại chạy đến đây rồi?"
Người được gọi là Trịnh Tam lúng túng đứng lên nói: "Ta..."
"Nghe ta nói đã." Hán tử kia chính là người luôn đi theo Thanh Nương, hắn nói: "Ta thấy tiểu thư quá cực khổ, đúng lúc thấy nha đầu kia chạy ra ngoài bèn tự chủ trương lừa đến đây, nếu không sau này tiểu thư vẫn phải nếu cơm giặt giũ, khổ sở biết bao."
Thanh Nương nghe xong chỉ thấy trời đất quay cuồng, cực kỳ khiếp sợ: "Ngươi bắt ai về đây?"
"Chẳng qua chỉ là một thị nữ tên Hương Nhi thôi..." Hắn còn chưa nói hết lời chợt thấy thanh Nương mặt cắt không còn một giọt máu kêu: "Các ngươi quả thật là đang tìm chết! Hiện giờ không thấy chút tăm hơi của Đại đương gia, các ngươi cứ hành động thiếu suy nghĩ như vậy! Chẳng nhẽ không biết, mấy ngày nay toàn bộ Phúc Kiến đều là trạm gác ngầm của Củng vệ ti sao? Ta theo cha nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy Củng vệ ti dốc sức tìm người đến thế! Nhất quyết dù quật ba thước đất cũng phải tìm cho ra dáng người!"
Mấy người ngây ngẩn, người của Củng vệ ti nổi tiếng tàn nhẫn, không ai không sợ bọn họ, Trịnh Tam luống cuống hỏi: "Vậy làm sao giờ?"
"Đi! Nhanh rời khỏi nơi này! Nói không chừng có người đang đuổi bắt ở phía sau đấy." Thanh Nương cảm thấy mất sạch can đảm, cả người run rẩy, mình bỏ chồng bỏ con đánh cược với chuyện này không phải là để bỏ dở giữa chừng như vậy.
"Nhưng chúng ta và Đại đương gia đã thống nhất là tụ hợp ở chỗ này, đi như thế, thì biết đi đâu tìm Đại đương gia?" Trịnh Tam không nhịn được hỏi.
Thanh Nương cắn răng, nói: "Bây giờ chỉ có thể tìm một người."
"Ai?"
"Hạ Chấn! Cậu của ta."
Trên con đường chật hẹp bên ngoài làng chài nhỏ bất chợt truyền đến tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, có người đi đường ngẩng đầu lên nhìn, càng hoảng sợ hơn. Kỵ binh mặc áo giáp đỏ nhanh như tia chớp vọt tới, giống như mây đen nhẹ trôi qua, phái sau kỵ binh là một đội cung nỏ thủ, không chịu thua chạy băng băng.
Người qua đường không nhịn được nghĩ, hay là có hải tặc xâm lược làng chài? Bằng không đây là quan binh nơi nào?
"Ta không đi!" Thiên Tịch Dao liều mạng giùng giằng, nàng càng nghĩ càng thấy người cứu nàng đang ở phía sau. Hoàng đế ở trong phủ đô đốc, xung quanh cảnh vệ sâm nghiêm, Hương Nhi nói chạy liền chạy được ra ngoài, điều này có thể sao?
Chuyện này không nghĩ còn đỡ, một khi đã ngẫm thì khắp nơi đều là kẽ hở! Điều nàng có thể làm bây giờ là kéo dài thời gian, ngăn chặn bọn họ!
Thanh Nương rất thông minh, trước giờ Thiên Tịch Dao vốn ngoan ngoãn, lúc này lại có chút kích động, rõ ràng là đã nhìn ra sơ hở gì rồi!
Không được, không thể kéo dài thêm nữa.
Thanh Nương híp mắt, cầm dây thừng trói Thiên Tịch Dao lại, trực tiếp ôm người đến trên bè gỗ. Thiên Tịch Dao chưa từng hận người nào đến thế, ý nghĩ muốn cắn chết đối phương cũng có!
Trên bè gỗ ngồi đầy người, Trịnh Tam cùng hai hán tử khác đứng trong nước đẩy bè gỗ trôi ra biển, sóng biển không ngừng vỗ vào bè gỗ, bọt nước bắn lên làm ướt ống quần Thiên Tịch Dao, vào mùa thu lạnh lẽo này, càng thêm buốt hơn, Thiên Tịch Dao lạnh như nước biển vậy.
Hương Nhi không nhịn được khóc hu hu, nói: "Lão gia, sao ngài không tới cứu chúng ta, phu nhân thật đáng thương!"
Đến khi Trịnh Tam đẩy bè gỗ ra biển rồi, bản thân cùng một người khác nhảy lên, hai người cầm mái chèo trong tay liều mạng chèo, muốn để cho bè gỗ đi sâu vào biển.
Tim Thanh Nương đập như trống, trong miệng không ngừng hét: "Mau! Mau!"
Bè gỗ càng lúc càng xa bờ, Hương Nhi liên tục khóc đột nhiên giãy dụa đứng lên, quay sang hô với Thiên Tịch Dao: "Phu nhân ngài xem bên kia kìa!"
Mọi người nhìn về phía ngón tay Hương Nhi chỉ, Thiên Tịch Dao mừng rỡ như điên, đám người Thanh Nương sợ mất mật, chỉ thấy trên bờ đen nghìn nghịt, đều là binh sĩ mặc áo giáp màu đen, thắt lưng gài loan đao.
Thiên Tịch Dao muốn hét lên, kết quả lại bị Thanh Nương nhanh tay lẹ mắt bịt miệng, trên trán nàng ta đầy mồ hôi, có hơi hoảng loạn nói với đám người Trịnh Tam: "Đừng lo lắng, bọn họ không có thuyền, không thể đi đến đây, dùng sức mà chèo, rời khỏi vùng biển này bọn họ sẽ không có cách nào đâu!"
Ngũ Tuyền thấy bè gỗ càng ngày càng xa thì vội đến rối tinh rối mù, hắn không biết bơi, ban nãy là mấy thủ hạ biết bơi kéo hắn qua sông. Đặng Khải Toàn quả quyết cởi áo khoác, đem theo vài binh sĩ biết bơi nhảy tùm vào trong nước.
"Không ngờ đuổi tới rồi!"
Một lát sau cung nỏ thủ cũng tề tựu, Ngũ Tuyền nhìn nam tử bên cạnh mặt trầm như nước nói: "Bệ hạ, có cần bắn tên không..."
Nam tử ngẩng đầu lên nhìn Ngũ Tuyền, ánh mắt này khiến Ngũ Tuyền cảm thấy như đang rơi vào vực sâu đáng sợ, hắn nghe thấy nam tử nói: "Ngươi muốn bắn chết tất cả?"
"Bệ hạ, không phải thế đâu, chỉ bắn ở gần mép, chẳng qua là để đe dọa bọn chúng thôi." Bọn họ dùng cách này hăm dọa đối phương, làm cho đối phương rối loạn trận tuyến, tranh thủ chút thời gian cho Đặng Khải Toàn, cố gắng có thể cứu người trở về.
Nam tử lại lắc đầu: "Ngươi có thể đảm bảo Trân tần không bị hao tổn chút lông tóc không?"
Ngũ Tuyền rất có lòng tin đối với cung nỏ thủ, nhưng nghe hoàng đế nói xong lại sợ, ai có thể đảm bảo mình không hề sai chút gì chứ?
Nhìn thần sắc do dự của Ngũ Tuyền, nam tử im lặng, dưới ống tay áo bàn tay nắm lại thật chặt, ánh mắt càng trở nên khó hiểu tăm tối.
Đám người Đặng Khải Toàn thực ra đã thấy được bè gỗ, bình thường bọn họ chỉ cần dùng một quả lựu đạn là có thể xong chuyện, một quả lựu đạn là có thể làm cho bè gỗ thủng một lỗ to, nhưng bây giờ trên đó có một vị nương nương đang ngồi, bọn họ đâu ai dám hành động thiếu suy nghĩ? Đành tìm một biện pháp ổn thỏa hơn, lên thuyền trước rồi tính.
Đám người Thanh Nương chỉ hoảng loạn nhất thời, dù sao bọn họ đã thuộc dạng liều chết, lại thấy đám Đặng Khải Toàn bó tay bó chân, biết đây là cố kỵ người trên thuyền thì bọn họ rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần. Thanh Nương vừa nắm lấy cổ Thiên Tịch Dao uy hiếp Đặng Khải Toàn, vừa sai người đồng tâm hiệp lực mà chèo, bè gỗ vững vàng nhanh chóng trôi về phía biển sâu, bóng người trên bờ càng lúc càng nhỏ, giờ chỉ như một con kiến.
Hi vọng của Thiên Tịch Dao dần dần tan biến, ánh mắt ảm đạm hơn.
Cứ thế từ bỏ sao?
Lúc trước Thiên Tịch Dao ngoan ngoãn là do cảm thấy mình chỉ là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, phản kháng chẳng qua là tự tìm đường chết thôi, con người luôn luôn tự mình biết mình đúng không? Nhưng bây giờ thì lại khác, cơ hội đang ở ngay trước mắt, uổng phí như vậy, loại cảm giác này, thật sự rất tệ!
Bỗng nhiên, Thiên Tịch Dao thấy được bóng người cao ngất như trúc trên bờ biển, thân ảnh của hắn có vẻ lẻ loi trơ trọi, nhưng lại có khí chất tự phụ không nói ra được. Trong lòng nàng lập tức chấn động, ngay tức khắc cảm thấy có một dòng nước ấm dập dềnh trong tim, cuối cùng tràn ra ngoài, khiến nàng khó có thể khống chế sự kích động! Là chàng, nhất định là chàng!
Thiên Tịch Dao vùng vẫy đứng lên, Thanh Nương vốn định ngăn lại, song thấy khuôn mặt ngoan tuyệt của nàng, lại sợ mình quá đáng quá sẽ khiến nàng ta sinh ra quyết tâm cá chết lưới rách thì không thể làm khác hơn là ở một bên trông chừng.
"Lão gia, ta chờ chàng!"
Thiên Tịch Dao hét lên từng đợt, hét đến nỗi bản thân không nhịn được lệ rơi đầy mặt, nàng nhớ từng li từng tí cành mình và Hoàng đế chung sống, nghĩ tới mình sẽ ra sao nếu không thể quay về nữa, càng nghĩ càng sợ, càng cảm nhận thấy cuộc sống đè nén trong hậu cung cũng rất yên bình hạnh phúc.
Hoàng đế vốn đứng vững vững vàng vàng, cuồng phong thổi bay ống tay áo hắn, giống như trích tiên khó có thể níu giữ, chợt nghe thấy đằng xa truyền đến giọng nói khàn khàn của nữ tử, thân thể hắn liền chấn động, trên chân bất ổn thiếu chút nữa ngã xuống, nếu không nhờ có Ngũ Tuyền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì không biết sẽ ra sao nữa.
Ngũ Tuyền cũng nghe được giọng nói của Thiên Tịch Dao, nhớ tới tính tình ngày thường ôn hòa của nàng, cũng thấy lòng chua xót từng đợt, một nữ tử tốt vô cùng...Tuy được hoàng đế thịnh sủng như cho tới nay không hề kiệu ngạo, ngược lại rất bình dị gần gũi khiến cho người khác không nhịn được muốn gần gũi, nghĩ một nữ tử xinh đẹp như vậy lại bị đám liều mạng này áp ở trên thuyền, không biết chịu bao nhiêu uất ức, cảm thấy rất không đành lòng, hắn nghĩ, mình còn thấy như vậy, bệ hạ chắc càng khó chịu hơn?
Kỳ thật muốn cứu vị nương nương này không tính và việc quá khó, khó ở đây là không thể trắng trợn tuyên cáo, không thể quang minh chính đại tìm người, bởi vì một nữ tử, còn là sủng phi bên cạnh Hoàng đế, một khi bị người khác biết đã từng bị kẻ xấu bắt đi, đừng nói là người khác, cho dù là Hoàng hậu cũng sẽ không đồng ý để nàng hồi cung đâu?
Bởi vì không ai có thể bảo đảm, trong lúc nàng ấy bị bắt đi có bị vũ nhục hay không.
Hiển nhiên Hoàng đế cũng biết điều này, cho nên để bảo toàn danh tiếng cho vị nương nương ấy, không được để lộ ra bên ngoài, Đặng Khải Toàn và hắn đều dùng thế lực của mình lặng lẽ điều tra, như thế sẽ bất tiện rất lớn cho bọn hắn, nhưng không còn cách nào khác nữa.
Song cũng may, tuy quá trình có hơi tốn một phen công phu, cuối cùng cũng tìm được chỗ đặt chân của vị nương nương này, nhưng ai có thể ngờ, khi cho rằng nhất định có thể cứu được, cuối cùng lại vì một cây cầu mà làm chậm trễ, nếu không dựa vào tốc độ của thiết kỵ (kỵ binh) Cấm vệ quân, những tên này làm sao có cửa trốn đi?
Ngũ Tuyền suy nghĩ liên miên, quay sang nhìn Hoàng đế, thoắt cái liền kinh hãi.
Trên trán Hoàng đế nổi gân xanh, trong ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, gắt gao nhìn chằm chằm phương xa, trong lòng hắn lộp bộp... hắn biết những kẻ bắt cóc Trân tần sợ rằng sẽ chết không có chỗ chôn, thiên tử giận dữ, xác nằm trăm vạn, đây vốn khong phải chỉ là lời đầu môi.
Ngón tay của Hoàng đế buông ra rồi lại xiết chặt, buông ra rồi lại xiết chặt, mãi đến khi người đã xa không thấy rõ nữa mới nói với Ngũ Tuyền: "Đi điều động thủy quân! Pháo đài doanh! Quật ba thước đất, hút cạn Đông Hải cũng phải tìm ra những kẻ này cho trẫm." Âm thanh Hoàng đế không lớn, nhưng lọt vài tai lại đanh sắc từng tiếng.
Thủy quân và pháo đài doanh chỉ khi có chiến sự mới có thể triệu tập, muốn triệu tập đến vùng đất khác, sẽ tốn một khoản chi phí rất lớn, hơn nữa rốt cuộc phải dùng danh nghĩa gì để điều động? Đây cũng là một vấn đề.
"Bệ hạ, lấy danh nghĩa gì hạ chỉ?"
"Bắt hải tặc!" Tiếng nói của Hoàng đế như bật ra từ trong kẽ răng, tàn nhẫn tới cực điểm: "Trẫm muốn những kẻ đó, chết không có chỗ chôn!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top