Q2_ Chương 34 (2)

"Nhưng mà. . . . . ." Chưởng quầy đột nhiên mở miệng, cẩn thận nói.

"Còn chuyện gì nữa?"

"Còn tiền rượu và thức ăn. . . . . ." Nàng định không trả tiền sao?

". . . . . ." Khóe miệng Thủy Nhược run rẩy, hắn thật đúng là không sợ chết. . . . . . Nàng hưng trí bừng bừng, mở miệng hỏi: "Xin hỏi chưởng quầy, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Bảy trăm ba mươi bốn lượng. . . . . ."

Chậc, thật đắt, cái này mà là rượu ngon, tại sao nàng uống không cảm thấy nó ngon chút nào? Quân Lam Tuyết cau mày.

Khúc Vô Nham cười cười, từ trong lòng ngực lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng, đưa cho chưởng quầy, mỉm cười nói: "Đây, thật xấu hổ, tính tình vị bằng hữu này của ta có chút không tốt, thỉnh thoảng có chút xúc động, vừa rồi có nhiều điểm đắc tội, xin chưởng quầy đừng để ý."

Chưởng quầy nước mắt lưng tròng, nhìn Khúc Vô Nham, thầm nghĩ: thiếu gia, ngài xác định vị bằng hữu kia của ngài chỉ là 'thỉnh thoảng có chút' xúc động sao? Người thỉnh thoảng có chút xúc động sẽ đem hung khí đặt trên cổ người khác sao?

Cầm lấy ngân phiếu một ngàn lượng, chưởng quầy cũng không muốn ở lại, lập tức xoay người, rời đi ghế lô dành cho khách quý, chỉ sợ muộn một bước, sẽ mất thêm không ít bạc.

Chưởng quầy vừa mới bước ra cửa, phía sau truyền đến âm thanh lành lạnh của Quân Lam Tuyết: "Nhớ thối tiền lẻ, hai trăm sáu mươi sáu lượng."

Chưởng quầy: " . . . . . ."

Khúc Vô Nham: " . . . . . ."

Thủy Nhược: " . . . . . ."

Sau khi Chưởng quầy đi, ghế lô khách quý liền yên tĩnh trở lại.

Thủy Nhược không khỏi hồi hộp: "Ta nói này tiểu cô nãi nãi, ngươi thật đúng là, càng ngày càng hung hãn, ha ha, nhìn bộ dáng bị dọa kia của chưởng quầy, lão nương cũng chưa hung hăn bằng ngươi."

Quân Lam Tuyết nhíu mày, híp mắt nhìn nàng: "Ta chỉ là nhắc nhở hắn làm người không cần ham món lợi nhỏ trước mắt."

Khúc Vô Nham bất đắc dĩ cười cười, hắn có thể nhắc nhở nàng hay không, chính nàng cũng tham còn bảo người ta không tham?

Bỗng nhiên, Thủy Nhược vỗ cái bàn, nghĩ tới điều gì, lập tức nói: "Tiểu cô nãi nãi, công tử gia kia, nếu đã cho bao hết tất cả tửu lâu ở Phượng thành vì ngươi, nói không chừng ở các tửu lâu khác, hắn cũng thưởng không ít tiền, muốn hay không. . . . . ." Nàng nhíu nhíu lông mày, trong mắt đã tràn đầy tính toán cùng hưng phấn.

Quân Lam Tuyết nghe nàng nói như vậy, trong chốc lát ánh mắt liền phát sáng, gật đầu: "Không tệ, ý kiến hay."

Cái tên kia nếu đã có tiền như vậy, nàng việc gì phải khách khí, cướp sạch!

"Khụ khụ, các ngươi không phải là định. . . . . ." Thật sự muốn cướp hết tiền thưởng ở các tửu lâu khác? Khúc Vô Nham hỏi.

Quân Lam Tuyết giương mắt nhìn hắn: "Đương nhiên, đây là chúng ta đang giáo dục bọn họ, làm người không thể ham món lợi nhỏ trước mắt, phải làm đến nơi đến chốn mới tốt, Thủy Nhược, ngươi với ta hợp tác, ta bảy, ngươi ba, có làm hay không." Phượng thành lớn như vậy, chắc chắn tửu lâu nhiều không đếm hết, giúp đỡ nhau sẽ nhanh hơn.

Thủy Nhược vỗ cái bàn, bất mãn kêu lên: "Vì sao ngươi bảy ta ba?Không được, chia năm năm."

Quân Lam Tuyết nhấp môi anh đào, nói: "Ta sáu ngươi bốn, không thể nhiều hơn được nữa."

". . . . . ." Khúc Vô Nham thấy buồn cười, nha đầu keo kiệt này. . . . . .

Thủy Nhược khẽ cắn môi, quên đi, nha đầu kia tuổi còn nhỏ, sẽ để cho nàng một lần.

Vì thế hai người đứng dậy đầy hưng phấn như nước cuộn trào mãnh liệt, hưng trí ngẩng cao: "Đi --!"

Nghe nói, chỉ trong một đêm mà toàn bộ tửu lâu ở Phượng thành đều bị cướp bóc.

Nghe nói, đêm hôm đó số vụ án mất trộm cực kỳ lớn, dính dáng rộng khắp, triều đình đã liệt vụ án này là vụ mất trộm lớn nhất của Tĩnh uyên vương triều.

Nghe nói, chưởng quầy của tửu lâu Phượng Hoàng, từ đêm hôm đó, giống như biến thành một người khác, cả ngày la hét: "Ta không biết, ta cái gì cũng không biết. . . . . ."

Thật ra, hắn cái gì cũng biết, bởi vì hắn là một trong những kẻ coi tiền như rác. Hơn nữa, hắn còn chính mắt thấy. . . . . .

****

Đông cảnh Thiên Sơn ở cực đông, đi hơn mười ngày đường, cuối cùng cũng đến.

Tuy Cực đông ở phương đông, nhưng bởi vì gầnThiên Sơn nên khí hậu nơi đây tương đối khô, vốn dĩ là mùa hè nóng bức nhưng đến đây lại cảm thấy mát mẻ.

Người đi đường không nhiều lắm, đứng ở đây có thể nhìn thấy bông tuyết Tuyết Sơn trắng xóa ở trên cao.

Quân Lam Tuyết hít vào một hơi, nàng muốn nhanh chóng đến Thiên Sơn tìm kiếm Thiên Sơn tuyết thiền, nhưng hiện tại trời đã tối, nhiệt độ ở Thiên Sơn vào buổi tối rất thấp, không phải ai cũng chịu được .

Bởi vậy leo lên Tuyết Sơn vào ban ngày là lựa chọn tốt nhất.

"Bên kia có khách điếm, thử qua hỏi một chút." Thủy Nhược chỉ vào khách điếm trước mắt, nói một cách hào hứng.

Hỏi một chút? Hỏi cái gì? Đương nhiên là hỏi có miễn phí hay không?

Dọc đường đi, dù bọn họ đi đến tòa thành nào, vào khách điếm hoặc tửu lâu nào, chưởng quầy khi nhìn thấy Quân Lam Tuyết, câu nói đầu tiên thì là: "Tiểu thư, chúng ta chờ ngươi thật. . . . . . "

Có thể nói, công tử gia kia đã đem toàn bộ lộ trình nàng đi Thiên Sơn chuẩn bị sẵn, khiến Quân Lam Tuyết có cảm giác như bị người nắm mũi dẫn đi, cảm giác bị người khác nắm trong tay khiến nàng rất khó chịu.

Ngược lại với sự khó chịu của Quân Lam Tuyết, Thủy Nhược lại nở một nụ cười thật tươi. Dọc đường đi không những không mất tiền mà còn kiếm được một khoảng lớn-

Trên đường đi, người bình tĩnh nhất là Khúc Vô Nham, vẻ mặt hắn đầy bí hiểm , không vui cũng không buồn, luôn tươi cười như hồ ly nên không ai biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Đi vào khách điếm, chỉ thấy chưởng quỹ cầm một bức tranh không ngừng nhìn xem, thấy có người tiến vào, tưởng là người trong trấn, hỏi một cách nhàm chán: " Thuê phòng hay dùng bữa." Ánh mắt chưa từng dời qua bức tranh kia, vừa nhìn vừa nhỏ giọng thì thào tự nói cái gì đó.

Khúc Vô Nham phe phẩy cây quạt, tiêu sái mỉm cười nói: "Phiền toái chưởng quầy, chúng ta muốn thuê phòng."

"Thuê phòng hả." Chưởng quầy rốt cục cũng chú ý tới bọn họ, giương mắt nhìn: "Mỗi người hai lượng ngân. . . . . .Hả?"

Khi nhìn qua Quân Lam Tuyết, ánh mắt chưởng quầy đột nhiên nhấp nháy, vội vàng bỏ bức tranh trong tay xuống, chạy ra: "Ngươi, ngươi, ngươi là. . . . . ."

Quả nhiên, lại miễn phí !

Thủy Nhược kích động, nói thay chưởng quầy: "Vị tiểu thư này họ Quân."

"Đúng đúng đúng." Chưởng quầy mãnh liệt gật đầu, kích động xoa xoa đôi bàn tay, sau đó nói một câu mà dọc đường bọn họ đã nghe rất nhiều lần: "Tiểu thư, tiểu nhân rốt cục cũng đợi được ngài . . . . . ."

"Kìa, xem đi!" Thủy Nhược vỗ bả vai Quân Lam Tuyết: "Tranh này tuy rằng xấu một chút, nhưng vẫn là ngươi!"

Khóe miệng Quân Lam Tuyết khẽ nhếch: "Chết tiệt!"

"Ha ha ha!" Thủy Nhược cười ha ha.

Ban đêm ở Cực đông rét lạnh dị thường, bách tính đều phải ăn mặc thật dày mới dám ra cửa nhưng Quân Lam Tuyết và Khúc Vô Nham thì khác, có nội lực hộ thân nên không cảm thấy lạnh.

Nàng đứng ở dưới chân Tuyết Sơn, nhìn Thiên Sơn từ xa, lòng của nàng không thể yên ổn được. Thiên Sơn tuyết thiền rất hiếm gặp, nghe nói trăm năm qua chưa ai được nhìn thấy, nếu nàng tìm không thấy, mẹ của nàng sẽ. . . . . .

Không được! Nhất định phải tìm được! Mặc kệ trả giá đắt như thế nào đi nữa! Quân Lam Tuyết lắc lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ lo lắng trong lòng, xa xa nhìn Thiên Sơn, âm thầm hạ quyết tâm.

--- ------ ------ ------ -----

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu rọi khắp không gian, dường như trên mặt của mỗi người cũng bị che phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Trong phòng ngủ của một tửu lâu nhỏ, một bóng dáng thon dài đang nằm nghiêng trên ghế quý phi.

Tóc dài chạm vai xõa rối tung, sắc áo đen rộng lùng thùng tùy ý giắt trên người, nam nhân đang nằm trên ghế quý phi nửa hí mắt, vẻ mặt thích ý.

Ngoài cửa, một vị nam tử trẻ tuổi đang đứng bên ngoài với thần sắc lo lắng, bất đắc dĩ đẩy cửa ra, đi vào.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái liền thấy được nam tử cực kỳ chướng tai gai mắt đang nằm ở trên ghế, đầu tiên là sửng sốt, vội vàng đi qua, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, đã giữa trưa."

Vừa nói xong hắn liền nhặt một tấm chăn mỏng ở trên đất, đắp lên người nam tử.

"Giữa trưa?" Hắn ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ. Đã giữa trưa rồi, chắc hẳn là nàng đã lên Thiên Sơn.

Nhớ tới khuôn mặt kiêu căng không chịu thua kia, thỉnh thoảng lại giả bộ ngu, đôi mắt hắn hơi nhíu lại, sờ sờ cằm tự hỏi, rồi bỗng nhiên đứng dậy: "Rửa mặt chải đầu đi, sau đó lên núi."

"Lên núi? Chủ tử nói là. . . . . ."

"Thiên Sơn." Nam tử bỏ lại một câu, âm thanh lạnh lùng.

****

Hàng năm, Thiên Sơn bị bao phủ bởi tuyết, khắp nơi đều là một màu trắng xóa.

Trên đường lên núi, nhiệt độ thấp khiến lòng người cũng cảm thấy lạnh lẽo, cũng may mấy người ở đây võ công cũng không kém, dùng nội lực chống cự nên mới không cảm thấy lạnh.

Lên Thiên sơn, mọi cử động của Quân Lam Tuyết đều trở nên cẩn thận, phát huy cao độ tính cảnh giác và khả năng quan sát, vừa cẩn thận quan sát bốn phía vừa tìm kiếm dấu vết của Thiên Sơn tuyết thiền.

Khúc Vô Nham sợ nàng không chịu được giá lạnh, mở miệng nói: "Tuyết Nhi, có thấy lạnh không?"

Thân hình có chút dừng lại, Quân Lam Tuyết lắc lắc đầu: "Không có gì đáng lo."

Thủy Nhược bĩu môi, ở địa phương tuyết trắng xóa còn phải cố gắng trừng mắt tìm kiếm: "Ta nói này tiểu cô nãi nãi, nghe nói Thiên sơn tuyết thiền là kỳ vật của thiên hạ, trăm năm qua số người muốn tìm nhiều không kể xiết nhưng đều không thấy. Ngay cả bộ dáng của nó như thế nào cũng không ai biết, lão nương chỉ sợ khi Thiên Sơn tuyết thiền xuất hiện ở trước mắt ta, lão nương sẽ tưởng rằng nó chỉ là một con vật bình thường mà một cước đạp mất. . . . . ."

"Vậy ngươi đừng có đạp." Quân Lam Tuyết lành lạnh nói, ánh mắt lóe lên sự kiên định, "Ta nhất định sẽ tìm được."

"Ai nha, chỉ là ngươi yên tâm đi, có lão nương ở đây, mặc kệ nó là tuyết thiền hay băng thiền, lão nương đều tìm được cho ngươi." Thủy Nhược vỗ ngực, nói đầy hào khí. Nói xong dừng một lát, dường như đang suy nghĩ đến cái gì không bình thường, Thủy Nhược vội vàng nói: "Tuyết thiền kia , không phải là giấu ở một góc nào đó trong núi chứ?"

Tuyết thiền kia nghe giống như là con trùng con? Tuyết sơn lớn như vậy, muốn tìm một con sâu. . . . . . Trời, Thủy Nhược cảm thấy hối hận vì lời nói của mình.

"Không sai, tuyết thiền thích rét lạnh, nhất định là trốn bên trong Tuyết Sơn, chúng ta cứ leo lên đỉnh núi, khả năng Tuyết thiền sống ở đỉnh Tuyết Sơn là rất lớn." Khúc Vô Nham nói thẳng, một thân trang phục trắng càng khiến hắn trở nên ngọc thụ lâm phong khi ở trong tuyết.

"Ừ, đi đỉnh núi." Quân Lam Tuyết không có ý kiến. Trong ba người, chỉ có Khúc Vô Nham hiểu biết về Tuyết thiền.

Có nội lực hộ thể nên không sợ rét lạnh, hơn nữa ba người bọn họ khinh công sâu không lường được, không đến hai canh giờ đã đi được một nửa lộ trình.

Trước mắt bọn họ là một khe sâu chắn ngang đường đi.

Khe sâu rộng khoảng mười thước, từ trên nhìn xuống, giống như một hố đen sâu thẳm, không nhìn thấy đáy.

"Không qua được." Thủy Nhược nhìn khe rãnh nói: "Nếu không, chúng ta đi đường vòng ở bên kia đi?" Nàng là nữ nhân mảnh mai, không thích hợp leo núi . . . . . .

Khúc Vô Nham không đồng ý, "Thiên Sơn rất nhiều địa vực với lại khe sâu này diện tích rất lớn. Nếu đi đường vòng, e rằng trời sẽ tối."

"Vô Nham đại ca, không phải là ngươi muốn ta bay qua chứ?" Nơi này khắp nơi đều là tuyết, nếu không cẩn thận, có khả năng sẽ rơi xuống.

Khe rãnh sâu như vậy, nếu té xuống, chắc chỉ còn nửa cái mạng. Cho dù còn nửa cái mạng, bị nhốt ở dưới, nếu không ra được cũng sẽ chết đói hoặc chết rét.

Khúc Vô Nham cười cười, không nói gì, quay lưng lại, lấy ra một dây thừng dài: " Lúc trước, bá phụ có dặn dò, ta đã tới Thiên Sơn rồi, đối với nơi này có biết một chút nên đã chuẩn bị Ngàn nhân ti. . . . . ."

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết hơi nhướng mày, hắn đã tới đây. Xem ra trước đây phụ thân cũng đã cùng Vô Nham tìm Thiên Sơn tuyết thiền.

Ngàn nhân ti là một dây thừng dài, mỏng như cành liễu nhưng lại cứng cỏi dị thường. Người có nội lực cao thâm nếu muốn đánh gãy chỉ sợ cũng phải tốn không ít sức.

Khúc Vô Nham nhìn sang bên kia khe, nói với Quân Lam Tuyết: "Nếu ta nhớ không lầm ở nơi này có một khối đá, ta sẽ đem Ngàn nhân ti cố định ở khối đá đó. Lúc các ngươi đi qua, cần phải cẩn thận."

Quân Lam Tuyết Thần gật đầu nghiêm túc, tỏ vẻ đã biết.

Nói xong, Khúc Vô Nham nhón mũi chân, nháy mắt bóng dáng bay đi về hướng bên kia. Bỗng nhiên, Ngàn nhân ti trong tay bắn ra, nhớ lại vị trí của khối đá, thành công bay qua.

Hắn đem một đầu khác của Ngàn nhân ti thảy qua, Quân Lam Tuyết bắt lấy, không chút do dự bay qua bên kia.

Nhìn thấy động tác thuần thục của nàng, Khúc Vô Nham lộ ra một chút ý cười.

Nơi này là khe sâu, chỉ cần hắn động tay một chút, nàng chắc chắn sẽ chết, nhưng Tuyết Nhi lại toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, cảm giác này làm cho hắn cảm thấy rất hài lòng.

Quân Lam Tuyết cũng không biết ý nghĩ của hắn, vận dụng võ công cùng nội lực, dựa vào lực kéo của Khúc Vô Nham, chuyên tâm nhảy qua.

Quá tập trung nên nàng không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Thủy Nhược khi nhìn hai người bọn họ. An toàn rơi xuống đất, Quân Lam Tuyết không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu không có Khúc Vô Nham kéo nàng, nhất định nàng sẽ té xuống.

Nàng quay sang hướng Thủy Nhược vẫy vẫy tay: "Nơi này an toàn, qua đi."

Thủy Nhược nhướng mày: "Gấp cái gì, lão nương ta còn chưa nghỉ ngơi đủ, các ngươi mau tránh ra, không thôi ta đụng trúng bây giờ!"

Dứt lời, nàng cũng nắm chặt Ngàn nhân ti, nhón mũi chân bay qua.

Qua khe sâu một cách thuận lợi, ngày càng đến gần đỉnh Thiên Sơn nhưng đừng nói đến Thiên Sơn tuyết thiền , ngay cả một sinh vật cũng không có.

Mỗi bước chân của bọn họ hằn những dấu chân thật sâu.

Ở giữa Thiên Sơn, nhìn đỉnh núi ở xa xa, Thủy Nhược yếu ớt hỏi: "Vô Nham đại ca, ngươi tới nơi này, tại sao ngươi không dẫn bọn ta đi đường nào ngắn ngắn chút. . . . . ." Leo lên như vậy biết chừng nào mới tới.

Khúc Vô Nham thở hổn hển, không khí lạnh như vậy nhưng hắn lại cảm thấy oi bức: "Qua con dốc này, phía bên phải sẽ có một con đường đi thẳng lên đỉnh núi."

"Vậy còn chờ cái gì, đi nhanh lên." Thủy Nhược cố gắng chịu đựng, tiếp tục bước từng bước một.

Mí mắt Quân Lam Tuyết hơi nháy, không biết vì sao trong lòng nàng đột nhiên cảm giác bất an. . . . . .

Trước mắt không còn tuyết đọng thành từng tầng mà là mấy chục khối đá lởm chởm.

"Chính là nơi này." Khúc Vô Nham mỉm cười nói: "Mấy năm trước ta cũng từ nơi này trèo lên đến đỉnh núi, nơi này có đá lớn, chắc chắn chúng ta sẽ leo lên đỉnh núi rất nhanh."

Quân Lam Tuyết khé nhếch môi anh đào nói: "Từ nơi này có thể leo đến đỉnh núi?"

"Ừ, có thể." Khúc Vô Nham gật đầu, quay lại nhìn nàng, trong mắt có chút đau lòng: "Mệt không?"

Quân Lam Tuyết lắc đầu, khẽ cười: "Không mệt."

"Đi thôi đi thôi, mau chóng tìm được băng thiền rồi đi về, lão nương mệt quá." Thủy Nhược nói thầm một câu, nếu biết đến nơi này khổ như vậy, nàng sẽ ở lại Quân gia!

"Là tuyết thiền." Quân Lam Tuyết liếc nàng một cái, sửa lại lời nàng, thả người nhảy lên khối đá lớn kia, bắt đầu leo lên.

"Khụ khụ." Thủy Nhược ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, vội vàng theo phía sau nàng: "Biết rồi, biết rồi, là tuyết thiền không phải băng thiền."

Bỗng nhiên, Khúc Vô Nham dừng lại: "Đợi chút, các ngươi có cảm thấy kỳ quái không?" Dường như, Tuyết Sơn đang chấn động.

Quân Lam Tuyết nhíu mày, dưới chân đang cảm thấy run run.

Thủy Nhược cũng phát hiện có điểm là lạ: "Tiểu cô nãi nãi, có phải có quái vật dưới đất hay không?Hay đó là Tuyết thiền?" Nghe đồn mỗi khi kì vật xuất thế đều có dị tượng, có lẽ đây là tuyết thiền.

Mặt đất chấn động ngày càng mạnh, đỉnh núi Tuyết sơn bỗng xuất hiện những quả cầu tuyết đang lăn xuống.

Khúc Vô Nham bỗng nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi: " Không tốt! Là lở tuyết! Đi mau!"

Sắc mặt ba người đại biến, thật không ngờ lúc này lại gặp lở tuyết, hơn nữa tình huống này có vẻ xấu, cả Tòa Tuyết Sơn đều đang run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top