Chương 122: Số mệnh (4)
Giữa trưa. Ánh mặt trời cực nóng hóa thành nọc độc như của loài rắn cực độc, rơi trên thân ảnh mỗi người lính, ánh sáng giống như nọc độc lợi hại, cắm sâu vào thân thể bọn họ. Đồ Đặc từ chỗ trên cao rơi xuống dưới, không có áo giáp bảo vệ, toàn thân nhanh chóng bị dập nát. Bản thân binh sĩ cũng đã hết sức bất an, lúc này lại có người mặc quần áo và trang sức của tướng cấp cao bên Hittite rớt xuống, bọn họ càng cảm thấy kỳ quái. Có người ngẩng đầu nhìn về phía Đồ Đặc rơi xuống, lập tức bọn họ phát hiện công chúa Ngải Vi tóc vàng như kỳ tích xuất hiện ở trên đài cao.
- "Công chúa Ngải Vi...?"
- "Đó không phải công chúa Ngải Vi sao?"
- "Nàng ta tại sao lại ở chỗ này?"
Tiếng bàn tán vang lên ở khắp nơi. Trong lòng của binh lính tràn ngập hoang mang nhưng lại có vài phần mong chờ. Nếu công chúa Ngải Vi đã được đưa đến, Hittite dù sao cũng phải giữ lời hứa. Bubka bị trọng thương dựa bên cạnh cốc, nghe được quân lính bàn tán không khỏi bạo động nên cũng ngẩng lên nhìn. Bỗng nhiên thấy công chúa Ngải Vi thần kỳ đứng ở chỗ cao, Bubka vội vàng sai người đến miệng cốc báo tin cho Ramses.
Người đưa tin đạp lên trùng trùng điệp điệp thi thể binh sĩ Ai Cập nằm trên mặt đất, thẳng một đường tới cửa cốc. Tướng sĩ ở cửa cốc sớm đã không còn sức lực, Pharaoh đang định điều binh sĩ từ trong cốc ra tiếp viện. Người đưa tin giơ công văn, không có thời gian đọc, dưới tình thế cấp bách đành gào to nội dung lên. Ngay lúc này, sĩ quan bốn phía cũng bị mất âm thanh. Ramses đứng tại chỗ, cầm chặt kiếm trong tay mà có vài phần run rẩy. Chàng chỉ trong chốc lát tựa như không hiểu rõ nội dung báo tin, mấy chữ "công chúa Ngải Vi đã bị Nhã Lý bắt được" rốt cuộc là ý gì.
Chàng ném xuống mệnh lệnh đơn giản "tiếp tục đánh" rồi một mình quay người chạy về phía trong cốc. Khó khăn chạy về, Đa Mạc lập tức quỳ xuống, ôm chặt lấy bắp chân của Ramses:
- "Bệ hạ, công chúa Ngải Vi vì ngài mà đã phá vòng vây để đi, ngài cứ như vậy quay trở lại thì sẽ lãng phí một cách vô ích tấm lòng thành của công chúa!"
Lời Đa Mạc nói chân thành nhưng Ramses chỉ có thể nghe được nửa phần. Ramses cơ hồ dùng kiếm, không chút lưu tình hung hăng đâm vào sống lưng của Đa Mạc, đâm liên tiếp đến mười lần, đến mức Đa Mạc phun máu tươi tung tóe ra. Có lẽ là bởi vì chiến loạn, có lẽ là bởi vì dục vọng muốn sống, sĩ phan bốn phía cùng nhau quỳ xuống, vây Ramses vào giữa:
- "Bệ hạ, mang trên mình sự sống chết của toàn quân quốc gia, xin ngài nghĩ lại."
Ở mặt đất phía trên cao, Nhã Lý giữ Ngải Vi đang khiếp sợ không nói nên lời, đốt ngón tay dài nhỏ như bén nhọn hơn, muốn đâm thật sâu vào trong xương của nàng:
- "Khó có thể tin. Thật là khó có thể tin. Tại cái thời không khác kia, cô lại có thể đối xử với ta như thế."
Thân thể Đồ Đặc ngã xuống dưới, thoáng cái đã thành be bét máu. Ngải Vi đã mất hết can đảm, nàng theo lối ra của võ đài lịch sử, cùng lắm là vấn đề sớm muộn mà thôi. Việc nàng có thể làm bây giờ là giúp Ai Cập kéo dài thời gian...đợi đến lúc cuộc chiến này 'chuyển cơ'.
Nàng liền nói ra:
- "Từng lịch sử chắc chắn sẽ có chỗ khác nhau. Cái thời không này, ngươi đã đại hoạch toàn thắng, ta tùy ý cho ngươi xử trí, ngươi hãy làm theo ước định, thả tàn binh Ai Cập ra."
Nhã Lý cười lạnh không nói gì, Ngải Vi đang muốn nói tiếp, đột nhiên có mấy viên đá ở đâu bay tới, Ngải Vi vô thức lấy tay ngăn lại, các viên đá thi nhau bay tới, có một viên đập vào trán nàng. Đập đúng vào vết thương cũ lần trước ở vùng phía nam vẫn chưa lành, máu tươi chậm rãi chảy ra, chạy dọc theo gò má nhỏ xuống đất cát màu vàng. Ngải Vi cúi đầu xuống, ba miếng chìa khóa bí bảo, đó là ba miếng chìa khóa bí bảo đã bị Nhã Lý cướp đi. Nhã Lý buông lỏng nàng, nàng liền cúi người xuống, nhặt bảo thạch lên, nâng trong tay. Nhã Lý giống như đoán biết được, chậm rãi nói, giọng nói thâm trầm mà lạnh như băng:
- "Cô quả nhiên là không thuộc về nơi này. Cô xem chúng ta, tựa giống như xem văn tự trên giấy tái nhợt, trong lòng của cô sẽ nhớ rõ mấy cái khối đá vỡ này."
Nhã Lý dừng một chút, lại tự giễu nở nụ cười:
- "Được, cô hãy cứ thu thập cẩn thận."
Nụ cười lúc này rõ ràng mang theo tức giận. Đúng vậy, nàng đã rất cố gắng tìm mấy khối chìa khóa bí bảo, nhưng bây giờ đã tìm được thì như thế nào. Đề Thiến đã từng nói, tập hợp đủ chìa khóa bí bảo thì cũng không phải là vì tìm được con mắt Horus. Viên đá có thể cho nàng trở lại tương lai đã vĩnh viễn vỡ rồi. Bây giờ, cầm mấy khối bảo thạch có giá trị liên thành thì như thế nào, nàng đã không có cách nào thay đổi được tương lai, cũng vô pháp trốn thoát khỏi lối ra của vận mệnh.
Nhìn sắc mặt của nàng dần dần trở nên tái nhợt, Nhã Lý lại có thêm vài phần khoái cảm trả thù.
Nhưng vào lúc này, vệ binh ở cách đó không xa chờ lệnh đột nhiên hốt hoảng chạy tới, lo lắng nói gì đó, nhưng lực chú ý của Nhã Lý lại là về phía cuộn bụi mù phía xa.
Ánh mặt trời rơi chiếu vào cát trên mặt đất, nổi lên màu vàng óng ánh mà lạnh như băng một cách tàn khốc. Bên ngoài cốc, giờ phút này, cờ xí màu vàng phô thiên cái địa theo hướng sông Orent vọt tới. Màu xanh đen làm chủ, rìa lá cờ màu vàng, chính giữa lá cờ có hình con sư tử mới thức tỉnh đang thét dài, các binh sĩ có hàng râu đen chỉnh tề, mũ che màu đỏ, tay trái cầm kiếm sắc bén, tay phải cầm thuẫn to lớn nhọn hoắt.
Bọn họ hàng ngũ chỉnh tề, chậm rãi nhưng kiên cố bước từng bước tới gần khe sâu.
- "Người Ashur...?"
Nhã Lý nheo mắt lại, ánh mặt trời chói mắt lại để cho khóe mắt của hắn trở nên khô khốc làm hắn bắt đầu hoài nghi là mình bị ảo giác. Nhã Lý nháy mắt mấy cái, cẩn thận nhìn lại, giờ khắc này, ánh sáng màu vàng ở dưới quân đoàn Ashur lộ ra đặc biệt rõ ràng mà chói mắt. Chói mắt đến mức khiến người khác sinh lòng bất an.
Lá cờ dao động, đúng là do một tay Na Tát Nhĩ lập nên: tổ chức, tự mình bồi dục quân đoàn sư tử.
Nhưng Ashur vừa mới phát sinh nội loạn, Na Tát Nhĩ muốn củng cố địa vị của mình, bây giờ đúng là thời điểm mấu chốt nhất. Hắn không có lý nào lại xuất hiện ở nơi này, càng không có lý do gì nhúng tay vào tranh chấp giữa Ai Cập và Hittite.
Không có lý do gì sao...?
Nhã Lý nghiêng đầu, thấy bộ dạng hết sức chăm chú của Ngải Vi. Hai mắt nàng không chớp mà nhìn về phía quân đội Ashur đang đến gần, tay của nàng nắm thành quyền thật chặt, đốt ngón tay phát ra màu trắng nhàn nhạt. Không biết là mừng rỡ hay là kích động, nhưng nàng như đã biết được quân đoàn sư tử của Na Tát Nhĩ sẽ xuất hiện ở nơi này. Ngay lúc này, tức giận vì bị phản bội không khỏi dâng lên đầu, Nhã Lý vươn tay nắm chặt nàng:
- "Lại là cô?"
Quân đoàn Ashur như đại hồng thủy dần dần tuôn về phía cửa cốc, lúc này quân sĩ Hittite như thùng sắt bám trụ lấy cửa cốc hết sức bối rối, chưa kịp xin chỉ thị của Nhã Lý thì hai phe quân đội đã bắt đầu tiếp xúc. Giờ khắc này, địch hay bạn đã không cần tranh luận. Quân đoàn tiên phong của Ashur vung trọng kiếm, giống như ăn cháo mà nhẹ nhàng giết chết binh sĩ của quân đội Hittite ở mãi tít bên ngoài.
Về mặt đánh sáp lá cà, không ai có thể đấu lại được Ashur. Hittite am hiểu sử dụng về chiến xa cùng cung tiễn nhưng lúc này một nửa quân đoàn của Hittite đang bị vướng ở cửa cốc, quân đội Ashur với sức lực dồi dào và mạnh mẽ đang xuất phát ở phía sau, phía trước lại là quân Ai Cập đang trong cảnh khốn cùng. Hai mặt thù địch, như thế này không cần đến hai phần mực nước thì quân đội Hittite sẽ bị dần dần tan rã.
Cái khó là, Nhã Lý đã sắp đặt đội hình này mục đích là muốn chia thành hai cánh quân, từ hai hướng mà tiến hành đả kích với Ai Cập. Bởi vậy, hai quân đoàn bị ngăn cách bởi bố cục ở giữa. Chính xác mà nói, bởi vì binh sĩ Ai Cập chặn ở đường ra duy nhất của cửa cốc, quân đội Hittite sẽ rất khó để hợp lại làm một. Lúc này, quân đội Ashur đang có thực lực mạnh mẽ, lựa chọn thời cơ hoàn mỹ để lấy được ưu thế về địa lý.
Sự xuất hiện của bọn họ, đã mang đến lợi thế rất lớn để quân đội Ai Cập phá vòng vây.
Ở một thời gian ngắn ngủi này, thế cục giống như long trời lở đất mà nghịch chuyển to lớn. Quân đội Ai Cập nắm bắt đúng thời cơ, bắt đầu phối hợp với Ashur tiến công, toàn lực phá vỡ vòng vây.
Đội quân thứ nhất tuôn ra rồi vây quanh, ngay sau đó, dưới sự ảnh hưởng của động lực mới, đội ngũ kế tiếp cũng bắt đầu càng thêm có tổ chức mà lao ra ngoài. Nhã Lý một tay lôi kéo Ngải Vi, một tay giơ lệnh bài lên. Đội quân Hittite ở phía trên cao lập tức bố trí đội hình hướng về phía cửa cốc, ngay sau đó, cung nỏ như mưa rơi xuống như mưa.
Bên má đột nhiên bị một cú nặng nề, âm thanh vang dội để cho Nhã Lý sửng sốt mất hồi lâu. Quay đầu lại, Ngải Vi đang nhíu chặt lông mày.
- "Ngươi đã đồng ý với ta rằng lấy tính mạng của ta để đổi lấy một con đường sống cho Ai Cập."
Thanh âm an tĩnh nhưng thật giống bàn đá nặng nề, rơi ở bên tai, nhưng ngực lại đau buồn. Có thể biểu hiện ở trên mặt là bộ dáng tươi cười không thèm quan tâm, trong thanh âm còn tựa hồ mang theo sự cười nhạo nhàn nhạt.
- "Há, thật không? Vậy cô hãy nói qua vài việc sẽ thành hiện thực xem?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top