Chương 113: Mảnh vỡ trí nhớ (2)

Nhưng sự việc bất ngờ luôn tới mà không kịp nhìn ra dự kiến, Ngải Vi cho rằng mình chí ít cũng có bảy ngày lo lắng rốt cuộc như thế nào mới có thể không có quá nhiều liên lụy tới Nhã Lý, lại có thời gian hiểu rõ vì sao Nhã Lý lại có một trí nhớ thời không khác, nhưng mới qua một ngày đã xảy ra một việc khiến thế cục bị thay đổi. Hôm đó, nàng đang vất vả chạy theo Lạp Ba Nhĩ Nạp để đến gặp Na Tát Nhĩ trong đình viện, đột nhiên cách đó không xa truyền đến âm thanh huyên náo. Tiếng binh giới cùng với tiếng bước chân lộn xộn vang lên chen vào đình viện nhỏ xinh đẹp điềm tĩnh bên cạnh tẩm cung của Na Tát Nhĩ, khiến cho vị vương tử trẻ tuổi không khỏi chau lông mày lại. Thế nhưng, Na Tát Nhĩ còn chưa kịp phái người đến hỏi thì người khởi xướng tạp âm đã xông vào đình viện.

Mùi trên áo giáp bằng kim loại cùng vỏ đao của các binh sĩ mơ hồ tràn ngập mùi máu, lại khiến cho Ngải Vi cảm thấy buồn nôn. Na Tát Nhĩ đã quá quen với mùi vị này nhưng nó lại khiến Ngải Vi lao đao, mùi vị này đại diện cho việc đây là những binh sĩ Ashur tốt nhất. Mặt của Na Tát Nhĩ trầm xuống, trong lời nói mang thêm vài phần nghiêm khắc:

- "Nơi này là nơi các ngươi có thể tùy tiện xông vào sao?"

- "A, có lẽ, không phải tùy tiện đâu."

Một giọng nói âm dương quái khí vang lên, giống như toàn thân lạnh buốt vì một con rắn đang chậm rãi uốn lượn, nhanh chóng quấn lấy mỗi người. Ngải Vi theo bản năng rùng mình một cái, lập tức theo vẻ mặt bất mãn của Na Tát Nhĩ nhìn về phía sau của đội ngũ binh sĩ. Chủ nhân của giọng nói mang theo ý vui vẻ, chậm rãi dạo bước đi ra.

Mắt một mí, mũi chim ưng, đầu trọc, môi mỏng, râu dài. Trên người đeo trang sức màu vàng như muốn ám chỉ thân phận cao quý của hắn, nhưng con ngươi trong hốc mắt dài nhỏ lại lạnh như băng giống như loài bò sát khiến Ngải Vi không khỏi sinh lòng phòng bị với người này.

Hiển nhiên, lông mày Na Tát Nhĩ hơi nhíu dậy, mím bờ môi lại, Na Tát Nhĩ cũng đang nghĩ như vậy.

Nhưng vẻ mặt này chỉ dừng lại một giây, Na Tát Nhĩ liền cúi thấp đầu xuống, khom người thi lễ một cái:

- "Đan vương huynh."

Sau đó, vệ binh bởi vì rối loạn mà chạy tới cùng toàn bộ người hầu đồng loạt quỳ xuống. Ngải Vi vội vàng cũng từ từ quỳ theo đám người.

Đan nheo mắt xếch lại, đưa tay chỉ chỉ vào trong phòng của Na Tát Nhĩ, vệ binh của Đan không biết tại sao cũng mang theo tế tự nối đuôi nhau vào trong. Không đợi Na Tát Nhĩ đặt câu hỏi, âm thanh uốn lượn mà lạnh như băng của Đan vang lên:

- "Có người báo cáo, vương đệ Na Tát Nhĩ bên này dường như đã có một chút phiền toái, đương nhiên, chúng ta cũng là cẩn thận để..."

Tay Đan vắt chéo sau lưng, cũng không để cho mọi người bình tâm mà bắt đầu..., bước chân chậm rãi thong thả đi xoay quanh Na Tát Nhĩ giống như thẩm vấn một nô lệ đang quỳ xuống. Con mắt như viên thủy tinh, đưa lên ngang tầm mắt, cứ như vậy dán trên người Na Tát Nhĩ.

Trong không khí tràn ngập mùi kỳ dị.

Mỗi dây thần kinh phảng phất bị một loại gì đó không rõ xé rách thành sợi dây dài nhỏ.

Trong không khí trong suốt, giao thoa, lẩn quẩn.

Ngải Vi cho là chân mình một mực quỳ đến chập choạng cũng không thể đứng lên, nhưng chỉ qua hai ba phút, đám binh sĩ cứ như vậy xông vào, thần sắc hốt hoảng quỳ rạp xuống trước mặt Đan, lớn tiếng báo cáo:

- "Bẩm báo điện hạ, trong phòng điện hạ Na Tát Nhĩ phát hiện thi thể tể tướng Y Khố Nhĩ."

Trước mặt Đan hiện lên nụ cười lạnh như băng, chỉ biểu lộ ra khoảng một giây sau lại nhanh chóng chuyển hóa thành bi thương thấu xương.

- "Có tế tự ở đây, mới chứng minh phát sinh chuyện này. Tể tướng vĩ đại, trụ cột của đế quốc, trung tâm của trí tuệ - Bố Khố Lý Y Khố Nhĩ đã đi đến bên kia thế giới..."

Giọng nói làm người khác chán ghét lẻ loi trơ trọi mà vang trở lại trong đình viện hoàn toàn tĩnh mịch, Na Tát Nhĩ từ đầu đến cuối không nâng người lên, khuôn mặt tuấn mỹ lúc trước bàng quang giờ ẩn hiện một vẻ lo lắng.

Bởi vì trong cung điện của Na Tát Nhĩ lại xuất hiện nhân vật quan trọng bị giết, Na Tát Nhĩ vì vậy bị cưỡng chế đứng ở trong vương thành Ashur không thể đi lại tùy tiện. Câu hỏi vốn phải do quốc vương cùng tế ty môn cao nhất, nhưng bởi vì sứ giả Hittite vẫn còn ở đô thành nên tạm thời dời lại sự việc của Na Tát Nhĩ. Y Khố Nhĩ là tể tướng có địa cao nhất trong nước, hôm nay bị nghi ngờ cái chết của ngài có liên quan đến vương thất. Cung điện to lớn, vua của Ashur A Đạt Denis Lary đệ 1 tuyệt đối sẽ không tùy tiện để tin tức lọt ra ngoài, huống chi ở đây lại là Hittite.

Từ lần công chiến nhỏ lần trước của Syria, cục diện Tây Á (Sera) trở nên vi diệu. Mitanni bị diệt vong, Syria cùng Nubian phân biệt theo như ý, Ai Cập cùng Hittite trước mắt đều không hẹn mà cùng tranh thủ tập trung lực lượng. Mà Ashur lại là nước trung lập, có sức mạnh quân sự mạnh mẽ nhất.

Vì vậy, so về nội chính, hiển nhiên Ada Denis Larry đệ 1 đem thêm tinh lực để thăm dò cách nghĩ trên người Hittite.

Vì không để cho sứ giả Hittite sinh nghi, Ada Denis Larry đệ 1 ra lệnh cưỡng chế phong tỏa toàn diện tin tức, ngày đó, tất cả người hầu vệ binh ở đây đều không được phép rời khỏi cung điện của Na Tát Nhĩ, mà nghe đồn đại trương kỳ cổ Đan phái người vào điều tra một chuyện cũng bị quốc vương nghiêm nghị phê bình. Mặc kệ Na Tát Nhĩ không tình nguyện cỡ nào cũng không thể tiếp tục xử lý chuyện Lạp Ba Nhĩ Nạp. Điều làm khiến Na Tát Nhĩ thêm nhức đầu chính là việc hắn cơ bản bị giam lỏng tại vương thành Ashur, muốn né tránh Lạp Ba Nhĩ Nạp tựa như biến thành một sự kiện không thể làm được.

Chuyện này bị ảnh hưởng lớn nhất vẫn chính là Ngải Vi, vì làm thân phận là một người hầu nên nàng cũng bị giam lỏng tại cung điện của Na Tát Nhĩ, căn bản không có bất cứ cơ hội nào có thể ra khỏi vương thành Ashur. Bây giờ coi như mọi khả năng nàng gặp được Nhã Lý đều hoàn toàn không có. Nhã Lý với thân phận là sứ giả Hittite, Ada Denis Larry đệ 1 tuyệt đối không muốn để tin tức trong nội cung xảy ra biến loạn rơi vào tay ngoại giới, bởi vậy cũng không có khả năng cho phép Nhã Lý không có người giám thị mà một mình đến chỗ ở Na Tát Nhĩ.

- "Cái đồ đồng tính luyến ái Đan này, ta thật hy vọng anh ta có thể dùng nhiều thời gian đi gặp cái loại nói nhiều Lạp Ba Nhĩ Nạp kia mà không phải suốt ngày bỏ công sức trên người của ta!"

Na Tát Nhĩ hung tợn bỏ khăn trùm trên đầu của mình, ném xuống đất. Tân Na vừa có việc nên phải rời khỏi cung điện của Na Tát Nhĩ, không chút nghi ngờ, lại có thể ở phủ Hồi tướng quân, bên cạnh Na Tát Nhĩ ngoại trừ mấy người hầu cùng vệ binh ra thì còn mỗi Ngải Vi. Na Tát Nhĩ vì vậy phát tiết hết mọi oán khí trên người mình ra trước mặt Ngải Vi.

- "Anh có ý gì về phương diện kia của Đan vậy?"

Ngải Vi ngồi một bên nghiêng đầu.

- "Anh ta không phải là vương huynh của anh sao? Loại biểu đạt yêu thương này thật đúng là đặc biệt."

Na Tát Nhĩ làm ra bộ dáng nôn mửa:

- "Nếu như cái này gọi là yêu, ta cũng chỉ có thể tự tay diễn tả sự tôn kính của ta đối với anh ta rồi! Việc này cô không rõ, cô cứ ngoan ngoãn sống ở đây, đợi Lạp Ba Nhĩ Nạp đi tự nhiên ta sẽ nghĩ cách thoát hiểm."

- "Tốt rồi, không nói đùa nữa. Chuyện vu an giá họa này ý đồ quá rõ ràng, vương huynh của anh tại sao phải làm chuyện như vậy?"

Na Tát Nhĩ liếc mắt không trả lời.

- "Làm sao bây giờ?"

Ngải Vi vẫn còn tiếp tục hỏi.

- "Để ta yên lặng trong chốc lát."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top