Sun And Moon
Mặt Trăng và Mặt Trời luôn tồn tại song song, con người cũng vậy mặt tốt và mặt xấu cũng cách nhau một bức tường.
Cô siêu hạng, không phải vì khoa trương, tưởng tượng mà vì cô có khả năng chịu đựng và kiên trì hơn người....
Anh thích lạnh lùng và luôn như vậy với người mình không thích, muốn bá đạo chiếm giữ những thứ mình muốn....
Cô và anh, gặp nhau sẽ như thế nào??????????
CHƯƠNG 1: THẢM HỌA...SỰ NGẠC NHIÊN
Bùm......
Một tiếng nổ lớn vang lên chấn động cả một dãy nhà.
" Lâm Thủy Mạc...."
Tiếng thét lớn của thầy giáo làm các bạn trong lớp giật mình, hoj nhìn thầy, ánh mắt ngạc nhiên rồi nhịn không được cười phá lên.
Một cô học trò đứng cạnh thầy vẻ mặt đầy ngây thơ không hiểu gì, cô cười thật tươi và xua xua tay....
" Thầy ơi! không phải em, không phải em đâu ạ."
Thầy Phùng tức giận: " Không phải em, không phải em thì còn ai vào đây hả? Tôi chẳng đã bảo em đừng cho natri vào còn gì?"
Cô học trò nhìn thầy, đến lúc này nhịn không được nữa cười phá lên. Thầy Phùng nghiêm nghị:
" Có gì mà em cười, bộ vui lắm sao?"
" Không ạ! Thầy xem đi"
Một học sinh mang đến cho thầy Phùng một cái gương, nhìn vào gương, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra. Khuôn mặt trắng ngày nào thầy cũng phải chăm sóc và luôn tự hào giờ đã là một màu đen, chưa kể đến mái tóc óng mượt đã cháy xém, dựng đứng hết lên, mặt mày thầy Phùng bây giờ cứ như loài vật lạ từ hành tinh nào đó vừa mới đến địa cầu vậy.
Trong lúc này, Lâm Thủy Mạc lập tức chuẩn bị chuồn thì bị một lực mạnh nhéo vào tai và lôi đi xền xệt. Thầy Phùng vừa nãy còn chưa hết tức giận vì chuyện cô làm vỡ lọ thí nghiệm bây giờ còn biến nhan sắc của thầy thành như vậy giận càng thêm giận.
" A.....A....Đau em thầy ơi! Nhẹ tay chút đi thầy." Lâm Thủy Mạc vừa đi vừa la inh ỏi, không biết ông thầy non sữa này định dẫn mình đi đâu.
"Còn dám kêu đau sao? Cho em biết, sao lúc nào cũng quậy phá, không học hành nghiêm chỉnh..."
" Thưa thầy?" Một giọng nói nhỏ nhẹ và hết sức dịu dàng vang lên, nghe thôi cũng đã ấm lòng, thầy Phùng nghe được liền dừng lại, mĩm cười dịu dàng:
" Nguyệt Vân! Em có chuyện gì sao?"
" Thưa thầy, thấy định đưa bạn đến phòng giám thị sao ạ? nếu là vậy thì thầy cứ giao lại cho em là được." Nói rồi cô học sinh ghé vào tai thầy và nói gì đó.
" Ừ, vậy cũng được, giao lại cho em." Sau một hồi cân nhắc thầy đã đưa ra quyết định.
" Vâng ạ!" Trương Nguyệt Vân chào thầy rồi thông thả: " Đi thôi."
Lâm Thủy Mạc vui vẻ:
" Thanks, Nguyệt Nguyệt. Nếu không có cậu chắc tai mình đi luôn rồi."
" Không muốn vậy thì đừng phá phách nữa."
Trương Nguyệt Vân vẫn từ tốn bước đi. Lâm Thủy Mạc bước theo cô bạn thân, tò mò cô ấy đã nói gì với thầy giáo mà ông ta dễ dàng tha cho cái tai yêu quý của cô, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã ngỡ ngàng nhận ra lối đi đó đi đến đâu. Cô theo quán tính liền đứng lại.
" Nguyệt à, chúng ta là đang đi đâu?"
" Cậu biết rồi còn cố hỏi?" Trương Nguyệt Vân bình thản trả lời.
" Ây ây... đừng nói là cậu dẫn mình đi đến đó thật nhé!" Cô nàng ngạc nhiên nhìn bạn mình.
" Mình đã hứa với thầy Phùng còn gì, nếu không làm sao ông ấy thả cậu như vậy?" Trương Nguyệt Vân nhìn vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn khó chịu của cô bạn mà vẫn đều đều bước đi.
" Cái gì cơ?" Lâm Thủy Mạc hét lên.
" Gì chứ! Đi nhanh một chút, cà rà hoài làm sao đến đó được."
" Cậu...cậu ..nói thật à?"
" Tất nhiên."
" Cậu bán đứng tớ" Lâm Thủy Mạc hét lên, thật là cô nàng này ồn ào quá!
" Bán cái đầu cậu. Đi nhanh."
" Không, mình không đi đâu, cho mình xin đi, đến đó anh hai sẽ vặn cổ mình mất."
" Cậu mà cũng biết lo sợ à?" Trương Nguyệt Vân cười nhẹ, cô thừa biết Lâm Thủy Mạc trời không sợ đất không sợ mà sợ nhất là cái người trong phòng giám thị kia - anh hai đáng ghét của cô.
" Sao lại không? Mình không đi đâu?"
" Đừng lắm lời nữa đến nơi rồi."
Trương Nguyệt Vân khoanh tay, liếc nhìn bảng màu xanh to có ghi chữ phòng giám thị kia. Nãy giờ lo đi theo năn nỉ, Lâm Thủy Mạc cũng không ngờ là lại đến nhanh như vậy, lại bị cô ấy lừa, thật là, lần này cô chết chắc.
" Vào đi." Nguyệt Vân giục rồi đẩy cô vào trong.
" Nguyệt Nguyệt...mình..."
" Vào đi, cậu lôi thôi quá đấy..."
" Đành vậy, chết thì chết..." Lâm Thủy Mạc lấy hết can đảm bước vào trong. Một bàn tay đặt lên tay cô, Thủy Mạc run lên, lắp bắp: " Anh hai, em... em xin lỗi, em biết lỗi rồi..."
" Cậu làm cái trò gì đấy?" Trương Nguyệt Vân nhịn không được bật cười.
Lâm Thủy Mạc mở mắt, ngạc nhiên, tại sao lại không có ai ở nơi này, thật là làm cô sợ chết khiếp.
" Thay nhanh đi, nếu không anh cậu về thì không kịp." Trương Nguyệt Vân ném cho cô bộ quần áo.
" Đúng là Nguyệt của mình, mình yêu cậu quá!" Lâm Thủy Mạc nịt nọt. Nhanh chóng đi thay đồ.
" Cậu dẻo miệng quá đấy, đi thôi."
Trương Nguyệt Vân và Lâm Thủy Mạc đi đến một tiệm kem gần trường, chọn vị trí thường ngồi, vẫy tay gọi phục vụ.
" Mình vào nhà vệ sinh đã, cậu gọi kem đi nhé!" Lâm Thủy Mạc nói rồi nhanh chóng đi vào bên trong.
Trương Nguyệt Vân nhìn theo cô, lắc đầu, vừa lúc người phục cũng đến, cô quay sang: " Cho em hai...." Chưa nói hết câu, cô ngạc nhiên trợn tròn mắt.
" Anh hai! Sao anh lại ở đây? Này...này đừng có nói là anh hôm nay trốn học đó nhé!"
" Em thần kinh hả?" Vừa nói anh vừa kí vào trán cô một cái thật đau.
" Ui da, đau lắm đó!"
" Còn em?" Anh cô hỏi.
" Em à, em với Mạc đến đây ăn kem."
" Nó đâu rồi?"
" Cậu ấy à, vào nhà vệ sinh rồi."
" Nó lại gây họa à, lần này là chuyện quái gì?" " Là đánh người hay phá hoại cây xanh, hay đá bóng vỡ kính, hay lại phá hỏng thiết bị máy tính, có khi lại làm nổ cái gì đó không biết chừng." Anh chàng nói với vẻ không ngạc nhiên gì, liệt kê ra như đó là chuyện thường gặp của Lâm Thủy Mạc vậy.
" Anh hai!" Trương Nguyệt Vân không mấy hài lòng.
" Em cưng chiều nó quá đấy, được rồi, ăn gì, gọi món nhanh lên."
" Cho em hai ly kem ốc."
" Được, đợi một lát."
Hai ly kem vừa đặt trên bàn thì Lâm Thủy Mạc cũng vừa quay lại.
" Này, ai mà đẹp trai thế?" Vừa ngồi xuống cô nàng đã tò mò.
" Phục vụ chứ ai?"
" Vậy cũng nói, không biết người ta tên gì? Sao cậu không hỏi?"
" Cậu mắc bệnh hám trai từ khi nào? Ăn nhanh đi." " Từ từ rồi sẽ biết mà."
..........
6h20' sáng....
Lâm Thủy Mạc đứng trước cổng trường, miệng vừa nhai kẹo vừa hát bài hát đang hot nào đó. Từ xa bóng dáng Trương Nguyệt Vân xuất hiện, Lâm Thủy Mặc kêu to, vẫy vẫy tay gọi: " Nguyệt, ở đây..."
" Nhỏ miệng thôi, cậu sợ người ta không biết tớ là ai à?" Trương Nguyệt Vân nói.
" Cậu đợi lâu chưa?"
" Chưa, đi thôi nào."
Vừa đi được một chút, bỗng có tiếng la hét của mấy nữ xinh, Lâm Thủy Mạc nhăn nhó: " Kêu cái gì không biết, ồn ào quá"
Không cần nhìn họ cũng biết mấy người kia vì cái gì mà la hét. Chẳng là ngôi trường này có mấy anh chàng đẹp trai, nên con gái mê trai nó đổ dồn về đây học, thế là mỗi lần mấy tên đó xuất hiện lập tức hiện tượng siêu nhiên xảy ra.
Hai người họ giờ muốn đi cũng khó, vì con gái xung quanh xúm lại cản hết cả đường đi. Đành dừng lại vậy.
Một nhóm học sinh nam có bốn người bước vào, xung quanh tiếng hét càng lớn, may mà con gái trường này cũng mạnh mẽ, thấy mấy người kia như thế mà không chảy máu mũi, xỉu ầm ầm như trog phim thần tượng vậy.
" Hây...hây..." Lâm Thủy Mặc giật giật tay Trương Nguyệt Vân.
" Chuyện gì vậy?" Cô nhìn Lâm Thủy Mạc vẻ nghi ngờ, từ khi nào bạn của cô lại đi mê trai?
" Cái người đi đầu sao mình chưa thấy bao giờ? Hắn mới tới à?" Lâm Thủy Mạc nói, cô trông người này có vẻ quen quen.
Trương Nguyệt Vân không nhìn cũng biết đó là ai. Đi đầu là người cực kì tuấn mĩ, so sánh với các diễn viên trong phim thần tượng thì không hề kém, thậm chí còn hơn xa, ai nhìn vào cậu cũng cảm giác cậu phát ra một loại ánh sáng rất rực rỡ. Không một ai biết tên thật và gia cảnh của hắn, người ta thường chỉ gọi với cái tên cực lạnh " Hắc diện".
Đi cùng cậu có thêm ba chàng trai cũng tuấn tú không kém, họ làm cho nữ sinh toàn trường điên đảo, họ thường được gọi với cái tên rất đáng sợ " Hắc Nguyệt Lâm Phong".
" Tên đó là Hứa Từ Phong, là con trai của một gia đình giàu có. Cậu ta là người rất thoải mái nên được nhiều nữ sinh theo chân. Đặc biệt với mái tóc dài và màu xanh rêu rất đặc biệt." Trương Nguyệt Vân nói, tay chỉ vào một người trong bốn chàng trai.
" Người bên trái kia là Trần Lâm Bảo, được bọn con gái đặt cho biệt hiệu là " Chàng trai suy nghĩ " vì có khả năng đoán biết tâm tư người khác."
" Hay vậy sao? Vậy hai người còn lại?" Lâm Thủy Mạc háo hức.
" Tên đó là Huyết Nguyệt, là một cao thủ vi tính của trường, chuyên thiết lập mạng bảo vệ khỏi các cao thủ vi tính khác, được rất nhiều công ty và những nơi có thế lực săn đón, dù vậy cậu ta chưa bao giờ chấp nhận làm việc cho ai cả, hoạt động rất tự do, thích gì làm nấy. Nếu mang ra so sánh cậu ta có lẽ ngang bằng hoặc trên cậu một chút về vi tính."
" Vậy sao? Người cuối cùng thì như thế nào, mình nhìn thế nào cũng thấy anh ta quen quen." Lâm Thủy Mạc nói, mắt nhìn về phía người đi đầu.
" Mình không biết, hôm nay vậy là đủ rồi, vào lớp thôi." Trương Nguyệt Vân nói rồi bước đi, Lâm Thủy Mạc theo sau cô nhăn nhó:
" Cậu giở trò gì vậy, có cái gì mà cậu không biết, nói cho tớ nghe đi."
Từ xa Hứa Từ Phong nhìn thấy Trương Nguyệt Vân liền ghé tai nói với Trần Lâm Bảo: " Này này, đó chẳng phải " thiên thần" của cậu sao?"
Trần Lâm Bảo nhìn theo hướng Trương Nguyệt Vân khuất xa, chỉ mĩm cười.
Ring...ring....
Tiết học đầu tiên kết thúc mang theo là cả một sự ồn ào, hai gương mạt xing đẹp bước ra khỏi lớp, hướng sân trường đi tới.
" Nguyệt này!"
" Hử?"
" Chiều nay bọn mình học thể dục à?"
" Con nhóc này, cậu bộ không xem thời khóa biểu à? Hay định giở trò gì?" Trương Nguyệt Vân nghi ngờ nhìn cô bạn.
" Không chỉ là hỏi vậy thôi mà. Ta đi ăn nào." Lâm Thủy Mạc lè lưỡi đánh lãng sang chuyện khác, ý định của cô sao để cho Nguyệt Vân biết được.
Lâm Thủy Mạc và Trương Nguyệt Vân không ăn trưa tại căn tin trường vì sợ bị làm phiền.
" Hôm nay ăn gì nào?" Tại một quán ăn gần trường, Lâm Thủy Mặc hỏi.
" Hay là mình ăn mì tương nhé!" Lâm Thủy Mạc đề nghị.
" Tùy cậu vậy, gọi thêm sushi đi." Trương Nguyệt Vân đưa cốc nước lên miệng uống một gụm.
" Ok." Nói xong Lâm Thủy Mạc gọi lớn: " Cô ơi! Cho cháu hai đĩa mì tương và một đĩa sushi nhé!"
Một lát sau đồ ăn đã sẵn sàng.
" Bắt đầu ăn nào!" Lâm Thủy Mạc reo lên, vừa ăn họ vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Sau giờ ăn là giờ học thể dục, 1h tiết học bắt đầu, hôm nay là giờ tự học của cả lớp.
" Nguyệt nè"
" Gì vậy?"
" Hôm nay chúng mình lại tranh tài nhé!" Lâm Thủy Mạc vừa nói ánh mắt lại long lanh.
" Được thôi, nếu cậu thích."
" Oh yeah! Trời ơi, yêu cậu quá!"
" Thôi thôi, tập trung kìa."
Sau khi khởi động mọi người tản ra theo nhóm, ai chuyên gì, thích môn thể thao nào thì học và chơi cái đó.
" Thầy ơi! Em và Nguyệt Vân sẽ thi chạy ạ, thầy làm trọng tài cho bọn em nhé!" Lâm Thủy Mạc hăng hái.
" Được" Thầy giáo đồng ý ngay.
Cả hai vào vị trí, hôm nay hai người họ sẽ đua 100m không chướng ngại. Mọi người đềutập trung lại xem và cổ vũ cho họ. Nhóm của Hắc diện cũng tình cờ có mặt ở đó.
Tiếng súng đầu tiên vang lên, cả hai người đều vào tư thế chuẩn bị, thêm một tiếng súng lại vang lên, nhanh như gió, hai người đã rời khỏi vạch xuất phát, sau 10s04 cả hai người đến đích trước sự ngạc nhiên của mọi người và sự tán dương của thầy giáo thể dục: " Làm tốt lắm, các em đúng là mầm móng tài năng của trường."
" Chúng em đâu có ý định đi thi, mầm móng gì chứ!" Lâm Thủy Mạc hờ hững, vừa nãy hai cô chỉ là chơi cho vui, đâu có ý định cống hiến cho trường cơ chứ.
Nhóm của những chàng trai tài năng quan sát nãy giờ cũng không khỏi ngạc nhiên, tuy từ lâu đã nghe nói hai cô gái này là cao thủ điền kinh, nhưng khả năng như vậy thật là quá kinh người rồi.
" Nguyệt à, mình hâm mộ cậu quá!" Lâm Thủy Mạc vừa đập tay cùng Trương Nguyệ Vân vừa nói với vẻ mặt ái mộ.
" Tại sao cậu phải ái mộ mình?"
" Nguyệt của mình học môn gì cũng giỏi, lại còn xinh đẹp đáng yêu, nếu mình là con trai là sẽ yêu cậu ngay đó."
" Cậu cứ luôn miệng mình là của cậu rồi còn gì, vậy cần gì là con trai chứ." Trương Nguyệt Vân cười tươi, lau mồ hôi cho cô bạn. Ai nấy thấy cảnh đó đều ghen tị với Lâm Thủy Mạc.
Cùng lúc nhóm của Trương Truyền Thần cũng rời đi, Hứa Từ Phong vui vẻ đùa giỡn vỗ vai Trần Lâm Bảo: " Bảo à, thiên thần của cậu cũng tuyệt quá chứ, mình cứ tưởng cô ta là cô bé dịu dàng ai ngờ lại có thể lực tốt như thế đấy."
" Cô ấy còn nhiều thứ mà mọi người không biết lắm, đó là một cô bé bí ẩn mà." Trần Lâm Bảo thông thả.
Chia tay Lâm Thủy Mạc sau giờ học, Trương Nguyệt Vân về nhà, vừa mở cửa cô đã ngạc nhiên khi thấy một người ngồi trên sô pha.
" A, anh hôm nay không ở cùng mấy người bạn sao?"
Cô ngồi xuống cạnh anh rồi ung dung uống nước.
" Anh hai, anh làm em ngạc nhiên đấy."
" Anh phải về để lo cho em nữa chứ, ngạc nhiên cái gì?"
Trương Nguyệt Vân rất kín đáo và cẩn thận, không ai biết về cuộc sống gia đình cô, thậm chí còn không biết cô có một người anh trai.
" Được rồi đi tắm đi, anh sẽ nấu cơm cho."
Anh đứng dậy xoa đầu cô nói, rồi thong thả đi vào nhà bếp. Trương Nguyệt Vân cười tươi chạy nhanh lên lầu.
Tắm xong cô đi xuống nhà và vào nhà bếp, chỉ trong thời gian ngắn mà thức ăn đã được dọn lên kín bàn ăn, anh nấu nhanh thật.
" Lại đây ăn nào, mệt cả ngày rồi." Anh ngồi trên ghế đối diện cô, cười tươi.
" Lâu lắm rồi anh mới lại nấu cơm cho em nhỉ?" Trương Nguyệt Vân cầm đũa.
" Lâu nay anh không có thời gian chăm sóc em, em không giận anh chứ!"
" Không đâu, làm sao lại giận chứ, anh là vì bận việc mà, em hiểu, không trách anh đâu."
" Mà hôm nay sao anh không ở cùng mấy người kia?" Trương Nguyệt Vân vừa ăn vừa hỏi.
" Anh muốn về xem em như thế nào?"
" Em ổn mà anh hai, vẫn khỏe mạnh, mập mạp mà." Trương Nguyệt Vân cười, đã lâu cô không cười vui như vậy.
" Anh cũng muốn xem xem tay nghề của em gái anh như thế nào rồi.."
" Vậy à, anh chờ chút, em vừa nghĩ ra một món mới,..." Trương Nguyệt Vân vừa nói vừa đứng lên đi vào bếp.
Một lúc sau cô quay ra với đĩa thức ăn trên tay, màu vàng tươi rất vừa mắt cộng với rau xanh trông rất ngon.
" Anh thử đi." Cô giục.
" Ừ, để anh xem..." Nói rồi anh gắp thức ăn cho vào miệng, khuôn mặt không biểu cảm.
" Sao rồi?" Trương Nguyệt Vân mong chờ.
" Tuyệt quá! ngon..."
" Món này, em dùng bơ rán đều chảo, để khử mùi của bơ, em lại dùng tỏi rán đến khi vàng thì cho củ mì, hành tây, hành tím và cà rốt, một ít rau, còn cả mì ống vào nữa, để lửa nhỏ, đảo đều chảo và chiên đến khi tất cả chín vàng cho gia vị vào là được.' Trương Nguyệt Vân kể.
" Em làm thêm ba đĩa nữa nhé!" Anh nói.
" Vâng"
.................
Sáng hôm sau, cũng như mọi ngày, Trương Nguyệt Vân gặp Lâm Thủy Mạc ở cổng trường rồi cùng vào lớp.
" Mới sáng mà cậu đã uống gì vậy?" Trương Nguyệt Vân nhìn ly nước xanh xanh, vàng vàng, đủ các màu sắc trên tay Lâm Thủy Mạc hỏi.
" Không có gì, đây là loại nước uống vừa được sản xuất nên mình dùng thử. Cũng không tệ."
" Mà Nguyệt à, phía sau chúng ta có ai không?" Lâm Thủy Mạc nhìn cô bạn hỏi.
Trương Nguyệt Vân chưa kịp trả lời thì đã nghe phía sau tiếng hét: " A.....Này con nhỏ kia....."
Vừa quay lại, cô liền nhìn thấy nhóm của Huyết Nguyệt đi tới. Trong đó, người của Hứa Từ Phong có mấy màu sắc rất kì lạ dính trên áo sơ mi trắng kia.
" Này Nguyệt, cái tên đó có mốt ăn mặc gì kì thế?" Lâm Thủy Mạc thăc mắc, cô nhìn màu trên áo người đó rất quen.
" Với lại sao hắn lại gọi chúng ta, muốn gây chú ý à?" Lâm Thủy Mạc hỏi thêm. Vẻ mặt ngu ngơ này là đang giả vờ hay cô không biết thật.
Nghe cô nói như vậy Hứa Từ Phong còn sôi máu hơn: " Này!!!!!! Cái gì mà mốt ăn mặc kì dị hả?" ( cái này rõ ràng người ta nói là ăn mặc kì, vậy mà anh ta còn thêm vào chữ dị nữa, ngôn ngữ gì đây?)
" Này tên kia, cậu hét vào mặt ai thế?" Lâm Thủy Mạc cau có hét lại.
" Cái gì? Tôi phải hỏi cô đó? Cô...cô ăn uống kiểu gì thế hả?"
" Tôi ăn uống ra sao có liên quan gì đến cậu?"
Hai người lớn tiếng cãi nhau làm cho mọi người xung quanh ai cũng nhìn họ chằm chằm.
" Tất nhiên là không liên quan nếu cô không vứt thức uống bừa và trúng vào người tôi." Hứa Từ Phong nhìn bộ dạng mình rất mất mặt, nhưng cũng không thể bỏ qua cho kẻ làm hắn ra nông nổi như thế này được.
" Trúng vào anh? Bằng chứng đâu?" Lâm Thủy Mạc trợn tròn mắt cãi lại.
" Cô...cô...thế cái này là gì?" Hứa Từ Phong tức đến ngẹn lời, tay chỉ vào người mình, màu sắc lại càng rõ rệt, giờ thì Lâm Thủy Mạc mới nhận ra mình lúc nãy hỏi Trương Nguyệt Vân nhưng cô bạn chưa trả lời thì đã vứt rác bay tứ tung, nên mới trúng phải tên phiền phức này.
" Trên đó có ghi tên tôi sao? Có máy quay quay lại là tôi ném sao? Dựa vào đâu anh nói là tôi?" Cô gái cứng đầu nói.
" Chính mắt tôi nhìn thấy đó là chứng cứ tốt nhất. Mau nói xin lỗi đi."
" Lớn lối bá đạo quá ha? Mắt anh liệu có vấn đề gì không?" Lâm Thủy Mạc châm chọc.
" Cô...."
" Mà dù tôi có ném trúng vào anh thì đã sao? Ha ha ha, cho đáng đời anh cái đồ công tử, ai bảo anh đi phía sau tôi, tự trách mình xui xẻo đi, không thì anh làm gì được." Lâm Thủy Mạc lên mặt, cô dù có làm sai thì hắn cũng làm gì được, không lẽ hắn đánh cô, vậy thì càng vui nữa.
Hai người cứ cự cãi nhau, Hứa Từ Phong đã rất điên tiết, thấy tình hình như vậy, Trương Nguyệt Vân nãy giờ lên tiếng: " Mạc, cậu đừng gây sự nữa."
" Là hắn gây sự trước mà, hắn bá đạo như vậy hôm nay gặp mình mình sẽ dạy cho một bài học." Lâm Thủy Mạc nói.
" Mình nói là thôi." Trương Nguyệt Vân nghiêm nghị.
" Được thôi thì thôi, coi như mình bỏ qua cho hắn một lần." Cô gái này thật bá đạo, làm sai rồi còn lên giọng.
Hai người vừa bước đi thì đã bị Hứa Từ Phong chặn lại, gây sự với hắn rồi đi, đâu có dễ.
" Tên kia, tránh ra." Lâm Thủy Mạc giận nói, cô đã nghe lời thì hắn cũng phải nghe lời chút chứ.
" Muốn đi đâu dễ như vậy, xin lỗi đi."
" Không."
" Không ư? Cô có biết tôi là ai không mà dám nói kiểu đó hả?"
" Mắc mớ gì tôi phải biết cậu, ai gặp cậu đều là xui xẻo, vô cùng xui xẻo đó biết chưa hả?" Lâm Thủy Mạc hét lớn. Sau đó cùng Trương Nguyệt Vân bước đi.
Không ai nói gì, nhưng cũng không phản ứng gì, chỉ có Trần Lâm Bảo nhìn về hướng Trương Nguyệt Vân.
" Con nhỏ kia, đứng lại..."
" Đứng lại..." Hứa Từ Phong đứng đó hét lớn, người có khả năng làm cậu giận như vậy quả không phải tầm thường.
" Nè, không phải mình không nghe lời cậu đâu nhé, nhưng mình phải dạy cho tên này một bài học mới được." Lâm Thủy Mạc quay lại, sắc mặt lạnh tanh nói to: " Muốn gì?"
" Xin lỗi đi."
" Có cái quái gì mà phải xin lỗi." Cô hét lên chỉ vào hắn.
" Cô..." Hắn tức đến ngẹn lời.
" Cô...cô...cái gì? Tránh xa tôi ra không thì tôi không khách khí đâu, lịch sự nãy giờ rồi nhé." Chậc chậc lịch sự ảo....
Hứa Từ Phong chặn cô lại, cô vung chân đá cho hắn một cước, vì bất ngờ hắn ngã ra đất, mông nằm trên đó thật êm. Không đợi Hứa Từ Phong phản ứng thêm lần nữa, Lâm Thủy Mạc kéo Trương Nguyệt Vân chạy mất.
.............
Bị sự sỉ nhục như vậy, Hứa Từ Phong không còn tâm trạng để học nữa, ngồi trong lớp cứ mấy phút là cậu lại hét lên, làm cả lớp và giáo viên giật mình, không còn cách nào cả nhóm phải lôi cậu ta ra ngoài.
" Cậu sao vậy? Vẫn để ý chuyện lúc nãy à?" Trần Lâm Bảo nói.
" Làm sao mà không để ý được, con nhỏ đó nó dám coi mình như rác." Nhắc đến là Hứa Từ Phong giận run người.
" Cậu có muốn trả thù không?" Huyết Nguyệt lên tiếng.
" Cậu có cách sao? Nói đi, nói nhanh đi."
" Muốn trả thù thì không thể dùng cương mà phải nhu." Huyết Nguyệt nói, cậu ta được người ta kiếp sợ vì có nhiều cách báo thù tàn nhẫn mà.
" Là sao?" Hứa Từ Phong chưa hiểu lắm.
" Ý tớ là cậu hãy làm quen và xin lỗi con bé đó đi." Huyết Nguyệt khoanh tay trước ngực, tựa vào tường nhìn Hứa Từ Phong.
" Cái gì? Xin lỗi nó ư? Không đời nào?" Hứa Từ Phong tức giận nói, xin lỗi cô hắn thà chịu uất ức còn hơn.
" Phong, bình tĩnh." Trần Lâm Bảo vỗ vai cậu nói.
" Ýcủa Huyết Nguyệt là muốn cậu xin lỗi, sau đó tán tỉnh rồi đá cô ta để trả thù."
" Cậu hiểu tớ đó." Huyết Nguyệt nói. Vỗ vai Trần Lâm Bảo.
" Nhưng làm vậy không được?" Hứa Từ Phong nói, nhìn Trần Lâm Bảo.
" Sao chứ? Cậu sợ không hạ được con bé đó à?" Huyết Nguyệt nói, mang theo ý cười.
" Sao lại không? Nhưng đó là bạn thân của Trương Nguyệt Vân nếu mình làm cô ta đau khổ thì " Thiên thần" của cậu..." Hứa Từ Phong bỏ dở câu nói giữa chừng.
" Không sao, cậu cứ lo chuyện của cậu, chuyện khác đừng lo." Trần Lâm Bảo nói.
" Được nếu cậu nói vậy thì tớ sẽ lên kế hoạch trả thù." Hứa Từ Phong hào hứng.
" Làm chuyện gì cũng phải nghĩ, đừng quá đáng." Trương Truyền Thần nãy giờ đọc báo giờ lên tiếng, đứng lên đi ra ngoài.
" Cậu ta sao vậy?" Huyết Nguyệt nhìn Trương Truyền Thần rời đi hỏi.
" Bó tay.." Hứa Từ Phong nói rồi chạy lại bên Trần Lâm Bảo.
" Bảo này, mình sẽ không để lại ấn tượng xấu về cậu cho cô bé đó đâu, nên hãy ủng hhoj mình nhé!"
Trần Lâm Bảo gật nhẹ đầu.
......................
Tiếng chuông reo kết thúc giờ giải lao, tiết trước là tiết toán, bây giờ là tiết tự chọn, cả lớp im lặng, ai làm việc nấy.
Trong lớp 11C, Trương Nguyệt Vân và Lâm Thủy Mạc đang chơi cờ vua thì bên ngoài có tiếng nói vang lên: " Thưa cô, cho phép em gặp bạn Nguyệt Vân được không ạ?"
Cả lớp dồn ánh mắt về người ngoài cửa, là một anh chàng rất đẹp trai, so với các chàng trai nổi tiếng trong trường không thua kém là bao.
" Nguyệt Vân, có người cần gặp em đấy!" Cô giáo nhìn Trương Nguyệt Vân nói, không phải là người này đến đây tỏ tình chứ.
Trương Nguyệt Vân uể oải đứng dậy, đi ra ngoài, cô mệt với mấy dụ tỏ tình này lắm, ai cũng biết nên riết rồi cũng quen. Vừa đi ra cửa, cô đã bị tên đó lôi đi, sau đó ôm chầm lấy, reo lên vui mừng: " Nguyệt Vân, anh nhớ em quá, em càng ngày càng xinh ra đấy."
Bọn con trai trong lớp nhìn ra, đứa nào cũng tức giận, dám ôm cô gái của chúng, tên này chán sống rồi.
" Buông ra." Trương Nguyệt Vân vẫn nói chuyện rất nhẹ nhàng, tên khùng này, cô đâu có quen.
" Anh nhớ em quá! Cho anh ôm thêm tí nào." Tên đó vẫn không chịu buông cô ra, Lâm Thủy Mạc tựa vào tường cười thầm: " Tên này chán sống rồi, hắn dám ôm Nguyệt như vậy, thật là..."
" Buông ra." Trương Nguyệt Vân lặp lại, cô mong là tên này biết điều một chút.
Hắn vẫn ôm lì, Trương Nguyệt Vân thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng cho một đá vào chân hắn, hắn đau quá buông cô ra ngay, thưởng thêm là cái tát vào má trái Trương Nguyệt Vân dành cho hắn. Cô quay người đi.
Trước tình huống vừa xảy ra, không ai tin vào mắt mình, Trương Nguyệt Vân dịu dàng của họ lại ra tay bạo lực vậy. Cả Huyết Nguyệt cũng rất ngạc nhiên.
" Ồ, cô bé này thú vị thật, có vẻ không như bên ngoài."
Mặc dù vừa ăn cái tát nhưng cậu ta vẫn đi theo Trương Nguyệt Vân không chịu tha, tiến thẳng vào lớp học, lịch sự: " Thưa cô, em tên Trình Nhan, bây giờ là tiết tự học, em xin vào ngồi học trong lớp được không ạ, em là bạn của Nguyệt Vân."
Nhìn cậu trai vừa lịch sự lại điển trai nên cô giáo đồng ý.
Trình Nhan tiến đến bàn Trương Nguyệt Vân định ngồi xuống...
" Nè nhóc, ngồi chổ khác." Lâm Thủy Mạc nói.
" Sao lại vậy, bàn này chỉ có hai người thôi mà." Trình Nhan vẫn lịch sự.
Nhìn Lâm Thủy Mạc có vẻ sẽ gây sự nên Trương Nguyệt Vân lên tiếng: " Cứ ngồi vào đó đi."
" Cảm ơn em." Trình Nhan vừa ngồi xuống thì cùng lúc Trương Nguyệt Vân đứng lên nói với Lâm Thủy Mạc gì đó rồi xin phép cô giáo ra ngoài. Trình Nhan vừa xin vào lớp giờ không thể xin ra, chỉ đành nhìn Trương Nguyệt Vân đi.
......................
Thoát được kẻ theo đuôi, Trương Nguyệt Vân đến sân thể dục, hít thở không khí.
" Chào em."
Một giọng nói vang lên, Trương Nguyệt Vân liền nhìn thấy Trần Lâm Bảo ngồi ngay bên cạnh.
" Em đang làm gì ở đây? Chẳng phải đang trong giờ học sao?"
" À không, em chỉ ngồi đây hít thở chút không khí."
Hai người đang nói chuyện thì từ xa Lâm Thủy Mạc chạy tới, cô thở dốc: " Nguyệt, cậu làm gì ở đây?"
" Mình chờ cậu đó."
" Chưa bao giờ mình mệt như vậy đó. Cắt đuôi hắn mệt chết đi được." Lâm Thủy Mạc thở hổn hển.
" Ô, Trần Lâm Bảo cũng ở đây hả?" Cô nàng tròn mắt khi thấy bên cạnh bạn mình là Trần Lâm Bảo.
" Chào em, em ổn không?"
" Không chết được, cảm ơn anh quan tâm, anh lịch sự đấy, không như tên " Ôn dịch" kia."
" Em đang nhắc đến Phong à? Tên hay đó." Cậu ta cười tươi
" Không là hắn thì còn ai vào đây, mà không nói với anh nữa, chúng tôi phải đi." Nói rồi cô nắm tay Trương Nguyệt Vân lôi đi, làm cô bạn chưa kịp nói gì với Trần Lâm Bảo.
Trần Lâm Bảo nhìn theo cười tươi.
" Sao lại phải khổ vậy?" Một bàn tay đặt lên vai cậu, nhìn lên đã thấy Trương Truyền Thần đứng đó từ lúc nào.
" Cậu thích người ta sao không nói?"
" Mình cũng không rõ, nhưng những cô gái khác thì mình không có cảm giác như thế này." Trần Lâm Bảo nói nhỏ như đang nói với bản thân.
" Những cô gái khác cậu chỉ xem là bạn, không có cảm giác là phải." Nói rồi, Trương Truyền Thần bước đi, một mình Trần Lâm Bảo đứng lại vẻ đầy suy tư.
................
" Này " Ôn dịch" kia, theo tôi hoài vậy?" Lâm Thủy Mạc tức giận hét lớn vào người đi theo phía sau mình.
" Tôi muốn xin lỗi chuyện lần trước vì đã...." Hứa Từ Phong chưa nói hết câu thì Lâm Thủy Mạc lại hét lên: " Thôi đi! " Ôn dịch" cậu làm ơn tránh xa tôi ra." Lâm Thủy Mạc vừa nói vừa nổi da gà, cô thà là hắn đi theo bắt cô xin lỗi, rồi cãi nhau với cô còn hơn là hắn dịu dàng lịch sự như vậy.
" Tại sao?" Hứa Từ Phong thắc mắc.
" Nè nè, cậu nghĩ tôi là trẻ lên ba à? Người như cậu mà lại chịu xin lỗi tôi sao? Cả là cậu đâu phải người sai, không tin." Lâm Thủy Mạc nghĩ không ra lí do.
Hứa Từ Phong rất giận, nhưng lại nhớ đến lời của Huyết Nguyệt: " Dù cô ta làm gì, nói gì, cậu đều phải nhịn, nếu không sẽ không trả thù được."
Nén giận, cậu ta lại tiếp tục: " Này, tôi muốn xin lỗi thật mà, cậu tin tôi đi."
" Có quỷ mới tin lời cậu." Lâm Thủy Mạc nói, cô đang cố tìm lí do cho hành động kì quặc của tên này.
" A!!!!!! Tôi hiểu rồi?" Lâm Thủy Mạc reo lên.
" Cậu... cậu hiểu gì?" Hứa Từ Phong hoài nghi, không lẽ cô ta thông minh vậy biết kế hoạch của cậu, hay là cậu tạo sơ hở gì.
" Ha ha ha, cái này trên phim thần tượng thiếu gì, cậu đang giả vờ cưa cẩm tôi rồi sau đó đá để trả thù chứ gì?" Lâm Thủy Mạc cười to thầm nghĩ " tên này ra sai kế sách rồi, mình là fan của phim thần tượng mà."
" Uây uây, cô ta bị sao vậy, mê phim thần tượng quá chăng, vậy mà cũng nghĩ ra được." Hứa Từ Phong méo mặt.
" Là vậy phải không. Nhưng cậu diễn tệ quá, hạ màn được rồi." Lâm Thủy Mạc hào hứng, cô không ngờ mình lại thông minh như vậy. Cô nàng cười lớn làm mọi người kinh ngạc, họ tránh ra xa khi thấy Hứa Từ Phong hỏa bốc trên đầu, không ngờ cô lại dám chọc giận người của Uranus.
" Đủ rồi, cô thật quá đáng, tôi đã hạ mình xin lỗi mà cô dám..."
" Hạ màn rồi ư công tử, cậu thiếu tố chất quá đấy, chưa gì mà không kìm được lửa giận rồi." Lâm Thủy Mạc vẻ tiếc nuối nói, cô nghĩ hắn sẽ chịu đựng được lâu hơn cơ.
" Cậu..." Câu vừa buông ra người đã bị lôi đi, Hứa Từ Phong hất tay Huyết Nguyệt ra.
" Cậu làm gì vậy?" Hắn giận hết lên.
" Tớ phải hỏi cậu mới đúng, bảo cậu nhịn, vậy mà con bé đó nói có mấy câu cậu đã lộ tẩy, vậy thì sao mà trả thù." Huyết Nguyệt nói.
" Mặc kệ kế hoạch, tớ không nhịn nó được nữa..."
" Chậc, đành vậy, tùy cậu..." Huyết Nguyệt nói rồi bỏ đi, để lại Hứa Từ Phong tức giận đứng đó.
" Lâm Thủy Mạc, cậu chờ đó."
................................
Kể từ lúc gặp Trình Nhan, suốt ngày Trương Nguyệt Vân đi đâu cũng bị cái đuôi kia theo sau.
" Cậu, đừng đi theo chúng tôi nữa." Lâm Thủy Mặc nhẹ giọng, Trình Nhân thì lại cười thật tươi: " Nguyệt Vân em cứ làm việc của mình, anh chỉ nhìn em là được rồi."
" Bộ cậu không có việc gì để làm à?" Lâm Thủy Mặc khó chịu.
" Không."
" Vậy cậu không cần đi học à?"
" Không, tôi đi theo để bảo vệ Nguyệt Vân."
" Tôi không cần anh bảo vệ." Trương Nguyệt Vân im lặng nãy giờ lạnh lùng.
" Nhưng anh vẫn muốn đi với em." Cậu ta kiên quyết.
" Cậu muốn ăn đòn phải không?" Lâm Thủy Mạc nắm cú đấm đưa trước mặt cậu, vậy mà cậu vẫn cười tươi. Lâm Thủy Mạc tức giận vung nắm đấm về phía Trình Nhan, cậu nhanh chóng né tránh, nhưng có một người lại không may như thế, đó là Hứa Từ Phong, cậu đứng sau lưng Trình Nhan từ lúc nào không biết, lúc Trình Nhan né người thì cậu lại ăn phải cú đánh của Lâm Thủy Mạc, ngã xuống đất, các nữ sinh khác không khỏi kêu lên đau xót.
" Làm trò gì vậy, ai dám..." Vừa ngẩng lên nhìn thì Hứa Từ Phong như bị sét đánh khi thấy người đánh mình là Lâm Thủy Mạc.
Trương Nguyệt Vân biết thế nào cũng có chuyện nên xin lỗi giúp bạn mình rồi kéo cô đi, nhưng chưa kịp đi thì đã bị cơn giận của Hứa Từ Phong cản lại.
" Con nhỏ kia....."
" Sao? Chuyện gì chứ?" Lâm Thủy Mạc quay lại, có vẻ cô không chút hối lỗi vì chuyện này.
" Cô... cô...hết lần này đến lần khác gây sự là có ý gì, cô muốn gì?"
" Do cậu thôi, trách cậu xui xẻo nên mới gặp phải tôi." Lâm Thủy Mạc cười mỉa mai.
" Cô dám cười sao...? Tôi phải dạy cho cô một bài học."
" Xin lỗi cậu là do tôi nên mới sinh ra chuyện này. Cô ấy là đánh tôi..." Trình Nhan đứng ra cản Hứa Từ Phong lại, nhẹ giọng xin lỗi.
" Không phải chuyện của anh.................." Lâm Thủy Mạc và Hứa Từ Phong đồng thanh.
" Đủ rồi, đừng gây sự nữa." Trương Truyền Thần lên tiếng.
" Cậu đừng xen vào, mình phải dạy cho cô ta một bài học." Hứa Từ Phong giận dữ.
" Được thôi cậu lại đây, tôi cũng muốn xem thử cậu bản lĩnh như thế nào." Lâm Thủy Mạc chuẩn bị tư thế chiến đấu, nhìn hắn khiêu khích.
Hai người chưa kịp ra tay thì bị một lực giữ chặt lại. Trình Nhan giữ tay hai người không nhúc nhích mà vẫn cười tươi: " Thôi nào, đều là bạn mà. Nhìn hai cậu xứng đôi như vậy sao lại làm kẻ thù, dĩ hòa vi quý."
Huyết Nguyệt chỉ cười, Trần Lâm Bảo lên tiếng: " Trình Nhan nói đúng, hai cậu nên làm hòa đi."
" Sao cậu biết tên tớ?" Trình Nhan hỏi.
Huyết Nguyệt cười quay đi: " Nào mọi người đi thôi."
" Đi đâu?" Mấy người khác ngạc nhiên hỏi lại.
" Hòa giải" Trương Truyền Thần cũng để lại hai chữ rồi bước đi.
*******************
CHƯƠNG 2: LẦN GIẢNG HÒA THẤT BẠI (OAN GIA).
Trong quán cafe.
Hai ánh mắt đang nhìn nhau đến nảy lửa, có thể nói ánh mắt của họ có thể làm tan chảy cả núi băng, làm nhiệt độ Trái đất nóng lên nhanh chóng, như dung nham sôi sục chuẩn bị phun trào.
“ Ăn kem đi nào!” Trình Nhan đặt trước mặt hai người hai ly kem rồi quay sang Trương Nguyệt Vân tươi cười đưa cho cô ly kem dâu.
“ Nguyệt Vân ăn ly kem này đi, là anh chuẩn bị cho em đó.”
Trương Nguyệt Vân chưa kịp nói gì thì Trương Truyền Thần lên tiếng: “ Cô ấy không ăn kem dâu đâu.”
Nói xong lại mang ly kem ốc đặt trước mặt Nguyệt Vân. Mọi người đều ngạc nhiên, Huyết Nguyệt hỏi: “ Này, sao cậu biết cô bé không thích kem dâu?”
“ Cậu không nhìn thấy cô ấy nhìn ly kem ốc rất chăm chú sao? Thứ mà bản thân thích đương nhiên phải quan tâm hơn thứ khác.”
Trương Nguyệt Vân không nói gì, Lâm Thủy Mạc quay sang: “ Nguyệt Nguyệt, cậu và anh ta…”
“ Không có gì….” Trương Nguyệt Vân bình thản nói.
“ Bắt đầu nào! Nguyệt cậu nói đi!” Trương Truyền Thần nhìn Huyết Nguyệt.
“ Hai người phải giải hòa đi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, không phải sao?”
“ Mình đồng ý.” Trần Lâm Bảo nói.
“ Không đời nào, tôi đâu có lỗi chứ.!” Cả Hứa Từ Phong và Lâm Thủy Mạc đồng thanh.
“ Cô sao lại không có lỗi hả?” Hứa Từ Phong tức giận.
“ Không phải sao? Mọi chuyện đều do cậu.”
“ Do tôi? Nực cười, ai là người ném nước uống vào tôi, đánh tôi, sỉ nhục tôi, tất cả những cái đó không phải lỗi của cậu ư?” Hứa Từ Phong thao thao kể lể tội của Lâm Thủy Mạc.
“ Tôi đâu có nhắm vào cậu mà ném, ai không trúng tự dưng lại trúng cậu, tôi cũng không mắng cậu nếu cậu không gây sự chứ, còn nữa…” Lâm Thủy Mạc không nhịn được cuối cùng hai người lại cãi nhau kịch liệt, cả quán ai cũng tập trung vào chỗ của họ.
Sau một hồi cãi vã, cả hai đồng thanh: “ Muốn hòa giải sao? Không đời nào.” Rồi đứng dậy ra về không chờ ai có ý kiến gì cả.
Ăn xong mọi người chuẩn bị ra về thì Trần Lâm Bảo lên tiếng: “ Nguyệt Vân, anh đưa em về nhé!”
Trương Nguyệt Vân chưa kịp nói thì Trình Nhan xen vào: “ Không được, Nguyệt Vân sẽ do mình đưa về.”
“ Không đến lượt hai cậu đâu, tớ sẽ đưa cô ấy về.” Huyết Nguyệt lên tiếng làm ai cũng ngạc nhiên, từ trước tới giờ Huyết Nguyệt có bao giờ để ý con gái, sao bây giờ lại muốn đưa Trương Nguyệt Vân về.
“ Cậu cũng tham gia à?” Trương Truyền Thần hứng thú nói. Nhìn Trương Nguyệt Vân rồi bước đi.
“ Đợi ba cậu tranh xong thì người ta đã đi về nhà rồi.”
Nghe được câu đó cả ba người nhìn lại thì bóng Trương Nguyệt Vân đã khuất xa.
“ Cô bé này càng lúc càng thú vị, đi nào, chúng ta cùng về nhà.” Huyết Nguyệt khoác vai Trần Lâm Bảo bước đi, Trình Nhan gọi điện cho ai đó rồi cũng rời đi.
…………..
Sau ngày ở quán kem, Hứa Từ Phong và Lâm Thủy Mạc không những không giảng hòa mà ý thù càng thêm sâu sắc, gặp nhau ở đâu là cãi ở đó.
Còn Trình Nhan, anh vẫn theo Trương Nguyệt Vân mọi nơi.
“ Đừng theo tôi nữa.” Trương Nguyệt Vân lạnh lùng nói.
“ Em cứ đi đi, anh không phiền em đâu mà.” Trình Nhan thản nhiên.
Trương Nguyệt Vân cứ mặc kệ cậu theo sau, đi được một lúc thì Trình Nhan không theo được nữa vì nữa đường có chút vấn đề. Một nhóm học sinh nhìn rất côn đồ chặn lối cậu, một tên đi đầu phách lối: “ Này tên kia, tôi cấm cậu đi theo Nguyệt Vân đấy.”
“ Tại sao vậy? Các cậu cũng thích Nguyệt Vân à?” Trình Nhan tươi cười, hình như cậu không biết sợ là gì.
“ Đúng thế đấy?” Đám học sinh đồng thanh, toàn trường này có bao nhiêu người thích Trương Nguyệt Vân, nếu ai bọn chúng cũng đánh thì đánh bao giờ cho hết.
“ Chà, tốt quá, vậy chúng ta cùng cố gắng nhé!” Trình Nhan nói làm cho bọn kia ngạc nhiên.
“ Tên khùng, ai thèm cố gắng với cậu chứ. Khôn hồn thì tránh xa cô ấy ra nếu không đừng trách bọn này.”
“ Vậy các cậu tìm tôi là để đánh nhau à?” Trình Nhan hiểu ra.
“ Không phải đánh nhau, mà là chúng tôi đánh cậu.”
“ Vậy ra tay đi nào?” Trình Nhan cười nói làm cho bọn kia hơi ngạc nhiên. Nhưng dù vậy bọn chúng vẫn xông vào đánh cậu.
5’ sau….
Mấy tên đánh Trình Nhan đã nằm bẹp dí trên đất, ắt hẳn lần sau bọn chúng muốn côn đồ với ai thì phải tìm hiểu trước khi ra tay rồi.
Trình Nhan nhăn nhó nói: “ Đó các cậu thấy chưa, Nguyệt Vân lại không chờ tôi mà đi mất rồi, thôi lần khác chúng ta chơi tiếp nhé, tôi đi tìm cô ấy đã. Muốn theo đuổi Nguyệt Vân thì phải nhanh chân lên nhé! Tạm biệt.” Rồi đi khuất bóng. Những người nằm dưới đất kia chắc hẳn đã có một bài học kinh nghiệm rồi.
Trương Nguyệt Vân đến một quán cafe quen và ngồi vào vị trí tĩnh lặng quen thuộc. Một tách trà nhanh chóng được đặt trước mặt, người phục vụ đứng đó từ lúc nào, hỏi: “ Cô dùng gì?”
Trương Nguyệt Vân ngẩng lên, ngạc nhiên: “ Anh hai, nơi này anh cũng làm việc à?”
“ Em dùng gì?”
“ Một cafe nhé!”
“ Được.”
Tách cafe nóng nhanh chóng được mang ra, Trương Nguyệt Vân thông thả uống từng ngụm, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa kính, đây đúng là một nơi lý tưởng để tránh được mọi sự làm phiền, nghĩ vậy cô cảm thấy thoải mái.
“ Sao lại ngồi một mình?” Giọng nói phá tan bầu không khí của Trương Nguyệt Vân,và hình như cô biết nó, nếu không lầm thì…
Đúng như cô nghĩ, người vừa nói đang ngồi vào ghế đối diện cô, không ai khác ngoài Huyết Nguyệt, đây là tình cờ hay có sắp xếp.
Sau một lúc yên lặng, Huyết Nguyệt lên tiếng: “ Cô bé ồn ào đâu? Sao cậu lại đi một mình…”
“ Bận.” Một chữ ngắn gọn nhưng Huyết Nguyệt cũng hiểu cô đang trả lời cậu. Huyết Nguyệt bỗng cảm thấy Trương Nguyệt Vân rất thú vị, chưa ai nói chuyện với cậu mà dám không nhìn, nhất là con gái, họ luôn mong muốn được trò chuyện cùng cậu mà, hay là do cậu tự mình quá tự cao?
“ Tôi có việc.” Trương Nguyệt Vân nói rồi đứng lên bước ra khỏi quán, Huyết Nguyệt không giữ cô lại, dù sao cậu cũng đã ngồi với cô rất lâu mặc dù không ai nói câu nào.
“ Nguyệt Vân, em đã ở đâu vậy, anh tìm khổ quá!” Trình Nhan từ đâu xuất hiện vỗ vào vai cô tươi cười, Trương Nguyệt Vân ngỡ rằng cô sẽ được yên ổn về trường, thật không may, tên này làm sao tìm được cô nhanh như vậy, từ trường đến nơi này không phải gần, hắn rút cuộc là ai, biết mọi thứ về cô, có giống như lời hắn nói, cô quen hắn chăng?
……….
“ Mạc, cậu đi đâu sáng giờ?” Trương Nguyệt Vân quay về lớp nhìn thấy Lâm Thủy Mạc liền hỏi.
“ Thôi đừng nhắc nữa, chuyện ở phòng thí nghiệm đã bị anh hai biết, anh ấy cấm không cho mình dùng thẻ trong vòng 1 tháng, haizzz….cuộc đời mình coi như hết rồi.” Lâm Thủy Mạc sầu thảm kể.
“ Ha ha ha…cho đáng đời cậu….” Giọng mỉa mai vang lên ngoài cửa lớp, Hứa Từ Phong đang cười rất vui vẻ, làm cho nữ sinh trong lớp Lâm Thủy Mạc đều ái mộ, mê mẩn.
“ Tên khốn, đồ ôn dịch nhà cậu, cậu ở đâu chui ra vậy hả, đúng là vận xui mà, chắc tôi phải về nhà nhảy qua đống lửa xả xui xẻo do cậu quá, tôi đang bực mình mà cậu còn dám lên mặt, muốn đánh nhau à, đúng lúc tôi đang cần bao cát trút giận.” Lâm Thủy Mạc nổi hỏa, cô nói một tràng, toàn là mắng chửi Hứa Từ Phong, khiến mấy cô gái khác bất bình, nhưng cũng không dám nói gì, vì Lâm Thủy Mạc được mọi người coi như lãnh chúa mà.
“ Tốt thôi, lại đây.” Hứa Từ Phong khiêu khích.
Đến lúc này Trương Nguyệt Vân đành phải xen vào: “ Hai người thôi đi, anh Phong, anh không phải học à? Lớp chuyên có vẻ ít chương trình nhỉ?”
“ Lớp này cũng là lớp chuyên đó thôi, mà anh cũng đâu thấy ai đó học hành chăm chỉ đâu.” Hứa Từ Phong cười cười.
“ Tên khốn, cậu…” Lâm Thủy Mạc tái mặt…
“ Thôi hôm nay đến đây thôi, nể mặt Trương Nguyệt Vân gọi tôi một tiếng “ anh” tôi không so đo với cô, chào nhé!” Hứa Từ Phong nói rồi thông thả đi, làm Lâm Thủy Mạc tức chết.
“ Nguyệt Nguyệt, sao cậu không để tớ cho hắn một bài học, tên quỷ đó, hắn dám mỉa mai tớ, nói không chừng chuyện tớ phá hoại phòng thí nghiệm cũng do hắn mách đó, đồ đê tiện, mách lẻo…” Lâm Thủy Mạc còn muốn chửi tiếp nhưng đã bị Trương Nguyệt Vân chặn họng:
“ Thôi thôi, cho tớ xin, bây giờ chuyện cậu nên nghĩ không phải chuyện đó, cậu không nhớ hoàn cảnh của mình bây giờ à?”
“ Ai da…. Hu hu hu, mình quên mất là bây giờ đã phá sản, đánh người ta thì lấy đâu ra tiền mua thuốc cơ chứ…hức hức hức….” Lâm Thủy Mạc nhớ ra, lại một tràng than thở.
………….
“ Một buổi học đau đầu lại kết thúc…” Đây là câu nói thường dùng của Lâm Thủy Mạc để nhận xét những tiết học mà cô không thích.
“ Hôm nay mình phải sống sao đây, không có thẻ, không có di động, cuộc đời thế là xong…” Lại lên cơn càu nhàu…
“ Cậu thôi than thở và về nhà đi…” Trương Nguyệt Vân nói.
“ Về nhà làm gì, giờ mình là người vô gia cư rồi.”
“Anh cậu không cho cậu dùng thẻ chứ đâu cấm câu không được về nhà, không ăn cơm ngoài thì ăn cơm nhà, có sao chứ!” Trương Nguyệt Vân giải thích.
“ Cũng được, vậy mình về đây, mai gặp, tạm biệt.” Lâm Thủy Mạc uể oải xách cặp ra về, Trương Nguyệt Vân nhìn cô chỉ cười, con bé này bị nuông chiều đến hư rồi, không có tiền mấy ngày mà mặt mày như sắp tận thế vậy.
Lâm Thủy Mạc đi khỏi lớp được một chút thì gặp Hứa Từ Phong.
“ Này con bé ồn ào, sao cô ủ rủ thế?” Hứa Từ Phong giả bộ quan tâm.
“ Tránh ra, tôi không muốn cãi nhau với cậu, bây giờ tôi không có tâm trạng.” Lâm Thủy Mạc đáp lại. Lần đầu tiên cô bỏ qua châm chọc của người khác, có vẻ cũng không khó chịu gì khi làm như vậy.
“ Sao lại thế? Bỏ rơi tôi cơ đấy.” Hứa Từ Phong cảm thấy chán vì không có ai cãi nhau nữa.
“ Thôi được, thôi được, cậu đừng buồn nữa, chả giống cậu tí nào, tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi này.” Hứa Từ Phong nói rồi kéo Lâm Thủy Mạc đi.
“ Bar, đến đây làm gì?” Lâm Thủy Mạc nhìn quán bar trước mặt hỏi. Không hiểu tên này đưa cô đến đây làm gì.
“ Xả stress, vào thôi.” Hứa Từ Phong vui vẻ bước vào.
Bên trong tiếng nhạc xập xình vui nhộn tạo cho người ta cảm giác như đang đến nột nơi khác bên ngoài thế giới đầy mệt mỏi kia. Lâm Thủy Mạc đã đến rất nhiều quán bar trước đây, nhưng chưa có nơi nào có đầu tư kĩ lưỡng và tạo cho người ta cảm giác dễ chịu thoải mái như ở đây. Lâm Thủy Mạc hứng thú, cô bỏ cặp sang một bên, rồi lao vào giữa những người đang say theo điệu nhạc mà nhảy. Hứa Từ Phong nhìn cô ánh mắt khó hiểu, bước lên sân khấu, mọi người vỗ tay rất nhiệt tình, không khí trở nên im lặng, Hứa Từ Phong cất lời:
“Các bạn, hôm nay chúng ta sẽ được bạn Lâm Thủy Mạc biểu diễn cho một điệu múa rất cuồng si, có ai đồng ý không?”
Mọi người vỗ tay rất lớn và rất nhiệt tình đón mời Lâm Thủy Mạc, cô cũng không ngạc nhiên lắm, vì tên Hứa Từ Phong này cũng không phải là người tốt gì mà.
Thấy Lâm Thủy Mạc chưa lên, Hứa Từ Phong lại cất giọng thúc dục: “Nào, bạn Lâm Thủy Mạc đâu rồi? không phải là không thể nhảy đó chứ!”
Lâm Thủy Mạc cười tươi bước lên sân khấu: “Chào các bạn, tôi không nói nhiều nữa, hôm nay sẽ biểu diễn cho các bạn điệu múa cột, xin ủng hộ.”
Tất cả mọi người reo hò vui vẻ, cổ vũ cho cô, các chàng trai thì say sưa ngắm Lâm Thủy Mạc, cô vốn rất xinh mà.
Cô bám vào cột bắt đầu điệu múa, uốn lượn theo điệu nhạc, cơ thể nóng bỏng quyến rũ làm cho bọn đàn ông phải điên cuồng, Hứa Từ Phong ngạc nhiên, cậu cứ đưa mắt theo những cử chỉ, động tác chuyên nghiệp của cô. Kết thúc màn biểu diễn là tiếng vỗ tay reo hò của mọi người, trong đó có cả Hứa Từ Phong.
Lâm Thủy Mạc bước xuống từ sàn nhảy, một tốp người đến đón đường cô, giọng nói đầy trêu chọc:
“Cô em này, nóng bỏng quá, có muốn cùng anh đi uống vài ly không?”
Lâm Thủy Mạc nhìn Hứa Từ Phong, quay sang đám người kia nói: “Được rồi, các anh quá khen, chúng ta đi nào.”
“Này, muốn đưa người của tao đi thì phải hỏi tao một tiếng chứ!” Hứa Từ Phong lên tiếng.
“Mày là thằng nào?” Một tên hỏi.
“Ha ha… cả tao mà bọn mày cũng không biết, nực cười.” Hứa Từ Phong mặt đầy sát khí.
“Không biết thì sao? Mày chán sống à?” Đám người kia tiến lên muốn ra tay với Hứa Từ Phong.
“Bụp…”
“Mày dám hỗn láo với anh Phong sao?” Một người ăn mặc rất lịch sự nói, đó cũng là kẻ đã đánh một tên trong đám người kia.
“Xin lỗi anh, em quản lí không tốt, mong anh xử phạt.” Hắn cung kín cúi đầu
trước Hứa Từ Phong, thì ra đây là quản lí của quán bar này.
Lâm Thủy Mạc ngán ngẫm đi ra khỏi quán bar, không cần nghĩ cô cũng biết bọn người kia sẽ có kết quả như thế nào.
“Chán thật, không lẽ không có ai đối đầu với hắn được sao?” Cô thì thầm.
“Có cô đó thôi!” Hứa Từ Phong đứng phía sau cô nói.
“Trời đất, cậu muốn dọa chết người sao?” Lâm Thủy Mạc giật mình, tên này đúng là như ma quỷ.
“Cậu đi đâu vậy? Chưa chơi xong mà.”
“Về nhà.” Lâm Thủy Mạc hững hờ.
“Sớm thế, tôi nghĩ cậu chắc không phải con ngoan được quản lí gay gắt chứ, ra ngoài phải đúng giờ về.” Hứa Từ Phong trêu.
“Sùy, cậu thì biết gì.” Lâm Thủy Mạc không thèm quan tâm, tuy cô không phải là con ngoan trò giỏi nhưng mà gia đình cô cũng có vô số quy tắc phải tuân theo, và người nắm luật đó thì lạnh lùng như thần chết là anh trai cô, làm sao cô làm khác được.
“Cậu đói không? Đi ăn đi.” Hứa Từ Phong hỏi, câu này cô nghe ra nhã ý, hắn tốt đột xuất à?
“Không, ngày hôm nay thế là quá đủ rồi.”
“Đi đi nào. Đừng chán chường thế chứ!” Hứa Từ Phong nói, nghe như đang năn nỉ cô vậy.
“Cậu chơi tôi chưa đủ à?” Lâm Thủy Mạc nói, cô còn để bụng chuyện lúc nãy.
“Cậu không chơi tôi chắc, coi như chúng ta hòa, tôi mời cậu ăn, đi thôi.” Không chờ cô trả lời, Hứa Từ Phong kéo cô đến một nhà hàng cách đó không xa.
Hai người ngồi vào bàn. Lâm Thủy Mạc cất lời: “Đại gia như cậu có phải là quá keo kiệt rồi không? Mời tôi đi ăn nơi như này à?” Cô nhìn xung quanh, nơi này so với phong cách của Hứa Từ Phong thì phải gọi là rất thấp cấp.
“Cậu không thích sao? Vậy chúng ta đi nơi khác.” Hứa Từ Phong đứng lên nói.
“Đùa đấy, ăn ở đây được rồi, nhà hàng sang trọng chỉ qua là cầu kì hình thức thôi, tôi thích nơi này, tự nhiên thoải mái.”
“Vậy gọi món đi.”
Lâm Thủy Mạc gọi bao nhiêu là thứ, Hứa Từ Phong nhìn cô, rồi nhìn lại bàn ăn đầy món mà rất ngạc nhiên.
“Cậu ăn hết số này được sao?”
“Sao hối tiếc à? Sợ không đủ tiền hay là keo kiệt không muốn chi.” Lâm Thủy Mạc lại giở trò.
“Cậu thật là lắm trò, đanh đá, sao cô bé kia lại chịu làm bạn với cậu chứ?” Hứa Từ Phong khó hiểu, hầu như ngoài Trương Nguyệt Vân ra cô nàng này không còn bạn nào nữa.
“Cậu không hiểu đâu, Nguyệt Nguyệt của tôi là tốt nhất.” Lâm Thủy Mạc cười tươi, đối với Trương Nguyệt Vân cô đâu bao giờ đanh đá và giở trò được.
Vừa nói chuyện được có vài phút mà nhìn lại trên bàn Lâm Thủy Mạc đã ăn gần một phần ba số món ăn, trong khi đó Hứa Từ Phong còn chưa đụng đũa, Hứa Từ Phong tròn mắt.
“Tôi cứ tưởng mấy cô gái ăn nhiều chỉ có trên phim thần tượng thôi chứ.”
“Nhảm nhí, ngoài đời thực phải có thì mấy người trong phim mới tìm tòi mà đưa vào chứ.” Lâm Thủy Mạc vừa ăn vừa nói.
“Ha ha… cậu thật là, vậy mấy phim viễn tưởng thì sao, ngoài đời làm gì có Supermen, Người nhện hay mấy cái khác chứ…” Hứa Từ Phong cười sảng khoái.
“ Phụt…”
“Cậu bị ngốc à, mấy cái đó tất nhiên lấy từ mấy mẩu truyện để lừa trẻ con rồi, nhưng phim thần tượng chưa chắc là không có thật.” Lâm Thủy Mạc thiếu chút nữa phun hết thức ăn vào mặt Hứa Từ Phong, cô bụm miệng nói.
“Hahaha…”
“Cô làm tôi ngạc nhiên nhiều thứ quá, có cái gì mà cô không biết không?” Hứa Từ Phong tò mò.
“Yêu.” Lâm Thủy Mạc trả lời ngay.
“Gì cơ?” Hứa Từ Phong sửng người.
“Có gì mà chấn động đơ người như thế chứ. Tôi à, cái gì cũng biết trừ chuyện yêu đương ra.” Cô nhìn vẻ chấn động của cậu mà nói.
“Không tin được.” Hứa Từ Phong lẩm bẩm.
“Mặc cậu, không về à, tôi ăn xong rồi, về đây.” Lâm Thủy Mạc nói, rồi đứng lên ra về.
****
“Hôm nay tên đó Kì Phong theo đuôi nữa à?” Lâm Thủy Mạc hỏi Trương Nguyệt Vân, hôm nay cô khác hẳn hôm qua.
“Có chuyện vui à?” Trương Nguyệt Vân hỏi lại.
“Không, không có gì.” Lâm Thủy Mạc nhìn hướng khác tránh ánh mắt Trương Nguyệt Vân.
Chợt Lâm Thủy Mạc hướng ra phía sân trường, trong mắt, lời nói đứt đoạn:
“Nguyệt Nguyệt, không… không hay… rồi.”
Trương Nguyệt Vân nhìn theo hướng Lâm Thủy Mạc, cô liền nhìn thấy rất nhiều bóng bay đủ loại màu sắc, trên mỗi quả đều có một dòng chữ. Mọi người vây quanh xem, bàn tán xôn xao, Trương Nguyệt Vân ra ngoài, Lâm Thủy Mạc cũng đi.
Một cảnh tượng có thể nói xưa nay chưa từng có, mới cách đây vài phút, sân trường còn không có gì, thì giờ đã biến thành một vườn, nói đúng hơn là một biển hoa, xếp rất kĩ thành chữ. Trông đẹp và lãng mạn vô cùng. Trông đẹp và lãng mạn vô cùng. Trên trời lại càng không kém gì dưới đất, những quả bóng che phủ bầu trời, làm nó tối đi một khoảng lớn. chữ trên quả bóng được ghi bằng loại mực kì lạ, ai cũng đọc được câu chữ rất có thành ý: “Nguyệt Vân, anh thích em, làm bạn gái anh nhé!”
“Rồi, hiểu luôn.” Lâm Thủy Mạc nói, cô biết ai là tác giả mấy trò này rồi.
“Nguyệt Nguyệt, tên này chắc xem qua nhiều phim thần tượng rồi, mà xem ra cũng rất giàu có đó, khó hiểu nhỉ?” Ghé vào tai Trương Nguyệt Vân cô nói.
Mọi người ai cũng háo hức muốn biết ai tạo ra trò lãng mạn này và quan trọng hơn là Trương Nguyệt Vân sẽ đối phó như thế nào? Ai cũng đoán là người đặc biệt nào đó, vì xưa nay không ai biết cậu là ai nhưng cậu rất chung tình và luôn quan tâm Trương Nguyệt Vân.
Trình Nhan xuất hiện với bó hoa trên tay làm người khác càng ngạc nhiên hơn, Trương Nguyệt Vân không phản ứng, dường như cô đã đoán ra từ trước rồi. Không nghĩ rằng Trình Nhan lại lãng mãn như vậy nên sau đó liền có nhiều người ủng hộ cậu, họ hét lên:
“Đồng ý đi Nguyệt Vân, đồng ý đi.”
Trương Nguyệt Vân cười tươi, cô nhẹ nhàng, mọi người ai cũng mong chờ câu trả lời của cô.
“Trước khi Nguyệt Vân trả lời, tôi có một câu muốn hỏi.” Lâm Thủy Mạc chen ngang làm mọi người ồ lên ngạc nhiên, chuyện đó đâu liên quan đến cô, muốn hỏi gì không phải Trương Nguyệt Vân sẽ hỏi sao.
“Cậu nhiều chuyện qua đấy, tránh ra chỗ người lớn đi, con nít không biết gì.” Hứa Từ Phong từ đâu kéo Lâm Thủy Mạc đi, cô nàng vùng vẫy, ngoái đầu cố hỏi Trình Nhan:
“Cậu học cách này từ bộ phim thần tượng nào thế, tôi thấy có phim nào cảnh cầu hôn như thế đâu.”
Trời đất, giờ phút này cô còn có tâm trí quan tâm chuyện đó, thật là…
Trở lại với sự hồi hộp của mọi người, Trương Nguyệt Vân lên tiếng: “Trình Nhan, tôi đã nói là không thích cậu, làm cậu phí công rồi.”
“Hả? Không phải chứ!” Mọi người há hốc, có một người yêu mình vậy mà cô ấy không đồng ý sao, thật lạ...
Tiếng ồn ào xôn xao vang lên, Trương Nguyệt Vân bước đi, được mấy bước cô dừng lại nói:
“Phải rồi, chắc mấy cô dọn vệ sinh cũng không thích dọn dẹp nhiều hoa như vậy đâu, cậu làm sao mang tới thì bằng cách đó mang đi nhé, phải bảo vệ môi trường chứ!”
Cô đi rồi để lại cho mọi người luyến tiếc, Huyết Nguyệt, Trần Lâm Bảo cũng rời đi, hết chuyện hay để xem rồi.
Trình Nhan không những không buồn mà còn tươi cười, Hứa Từ Phong vỗ vai cậu như một người bạn, sau đó 5’ cả sân trường trở lại bình thường. Trình Nhan cùng nhóm Trương Truyền Thần đi uốn rượu.
“Chà tôi thật khâm phục cậu đó, nếu tôi là cô ấy tôi liền đồng ý, hay cậu không chê chúng ta hẹn hò đi.” Hứa Từ Phong nói.
“Cậu không cần an ủi đâu, tôi biết trước cô ấy không đồng ý mà.” Trình Nhan thản nhiên, điều này cậu có thể đoán trước.
“Vậy tại sao...?” Trần Lâm Bảo thắc mắc.
“Tôi chỉ muốn làm cô ấy vui một chút, chẳng phải cô ấy đã cười sao?” Trình Nhan mãn nguyện uống một ly.
“Cậu giàu thật… bó tay…” Hứa Từ Phong nói.
“Thôi, uống đi…”
…………….
Trương Nguyệt Vân và Lâm Thủy Mạc đi về nhà Trương Nguyệt Vân, Lâm Thủy Mạc nhanh chân chạy vào nhà, mở tủ lạnh lấy chai nước uống cạn.
“Cậu đói không?” Trương Nguyệt Vân hỏi.
“Có chứ, mình về nhà cậu là để ăn mà…” Lâm Thủy Mạc nói rồi cười típ mắt.
“Vậy thì đợi đó, mình nấu ăn.” Trương Nguyệt Vân đi vào bếp, Lâm Thủy Mạc chạy lại ghế sô pha ngồi xuống, lật cuốn tạp chí ra xem. Nhà này có vẻ cô rất quen thuộc.
Một lát sau Trương Nguyệt Vân đi ra với hai đĩa thức ăn trên tay, cô ngồi xuống:
“Này ăn đi, món này tớ vừa nghĩ ra mấy ngày trước đó, thử xem nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top