Đào một con suối nơi góc phủ.

"Sukuna, anh thả em xuống ở đây được không?"

"Sao thế? Ta làm đau em sao? Vậy ta bế em nhẹ một chút nhé."

"Không, thả em xuống, người qua đường nhìn em đấy."

Sukuna giờ mới để ý rằng hắn đang ở ngoài đường, hắn đương nhiên chẳng để tâm đến ánh mắt bàn dân thiên hạ song Fushiguro vẫn không tài nào quen nổi với kiểu chiều chuộng này của hắn. Ở nhà hắn cũng đợi lúc em không phòng phòng bị mà bế ngang người em đi một vòng nhà, đi chán rồi thì giữ nguyên tư thế đấy mà ngồi đọc sách. Cũng may là khuôn viên nhà Ryomen vắng người, hầu hết người làm đều ở vườn hoặc nhà bếp.

Nhưng bị Uraume nhìn cũng không có vui đâu!

"Em không thích ta bế vậy sao?"

"Ừ! Em đã nói với anh ngay từ đầu rồi mà!"

Fushiguro đặt được chân xuống đất, tiếng càu nhàu của em vân không ngớt. Hai mang tai của em ửng đỏ, trời ạ, đã có bao nhiêu người lạ nhìn thấy rồi chứ. Sukuna cũng đâu phải loại vô danh tiểu tốt, bị đồn bế một người như em sẽ chỉ khiến hắn có thêm phiền toái thôi. Em bước nhanh về phía trước, chợt nhận ra mình đã hơi nặng lời, em không quay đầu, chỉ chìa tay về phía sau, cổ đỏ ửng.

"Như thế này thì được."

Em không quay lại nhìn hắn nhưng em nghe thấy tiếng hắn bật cười, bàn tay dày của hắn nhẹ nhàng đan vào tay em. Sukuna không thích dạng hai tay của mình nhưng mỗi khi ra đường hắn đều sẽ từ bỏ hai tay thừa thãi để có thể đi bên em như một cặp vợ chồng bình thường. Nhưng cũng chẳng bình thường lắm khi mặt hắn trông khiếp vãi...

"Về thôi, Megumi, em mệt rồi."

"Còn phải mua thêm một ít đồ ăn cho lũ chó nữa, đi một chút nữa thôi."

Sukuna cau mày khi nhìn thấy em bướng bỉnh chống chế, rõ ràng là mệt đến mức mắt díu lại rồi mà còn ra vẻ. Đồ ăn cho chó cứ để lũ gia nhân đi mua cũng có sao đâu, phải chi giờ quay về phủ của hắn, hai người ôm nhau đi ngủ có phải thích hơn không. Và tất nhiên hắn nghĩ ngay làm ngay, nếu như là cho sức khỏe của em, hắn không ngại nghe em càm ràm. Sukuna bế xốc em lên, tay còn lại xách túi đồ mà cả hai đi dọc đường mua được. Em có càu nhàu nhưng sau cùng, vì ngại nên cũng chỉ có thể chôn mặt vào vai hắn cam chịu đi về. 

"Ừ, cứ đặt ở đó, mấy con cá ngày mai thả vào cũng được. Các ngươi có thể nghỉ được rồi."

Về đến phủ, Fushiguro mơ màng nghe thấy tiếng người ra người vào liên tục. Tầm chiều tối như này hẳn người làm đã ra về gần hết rồi mới đúng chứ. Em dụi mắt, vừa định ngẩng dậy xem thì bị Sukuna ấn đầu vào ngực không cho ngóc lên. Cái tên này...có nhất thiết phải cưỡng chế nghỉ ngơi như thế không?

"Em dậy rồi, thả em ra đi."

"Đừng bướng nữa, sắp đến nơi rồi."

"Phủ nhà mình làm gì rộng đến mức đó! Ít nhất cho em nhìn đường đi chứ."

Em giãy giụa, hắn lấy cả bốn tay chồng lên nhau che mắt em. Tên này...được lắm! Fushiguro vừa định tạo ấn tay thì được trả lại toàn bộ tầm nhìn. Giờ đã là tối nhưng phủ Ryomen vẫn rực đèn, khiến em chưa quen nên phải nheo mắt lại vào lúc đầu. Khi quen với ánh sáng, tay đang đặt trên cánh tay của Sukuna khẽ siết lại, hắn điên rồi.

"Anh đào suối ở nhà mình thật đấy à?"

"Ừ, lần trước em mơ ngủ nói thích nghịch nước ở suối. Vùng này không có suối, ta chỉ có thể làm cái suối bé như thế này thôi."

Fushigurp không tin được vào tai mình nữa, hắn thật sự coi những gì em nói lúc mơ ngủ là thật ấy à? Biết đâu lần sau em nói mớ muốn có một con ngựa có sừng có khi hắn cũng sẽ sai người đem nó về cho em mất. Nhưng trong lòng em lại dâng trào cảm giác ngòn ngọt tựa mật, em đúng thật rất thích suối, và em không nghĩ mình sẽ thấy nó ở đây.

"Cảm ơn anh."

Sukuna nghe thấy tiếng em lí nhí cảm ơn mình, hắn đặt tay lên tóc em rồi xoa nhẹ. Từ ngày được gả cho hắn, em không được thấy suối, hắn đoán rằng mình đã khiến em thiệt thòi. Hắn kéo em khỏi mái nhà của mình đến một nơi xa lạ, một con suối suy cho cùng cũng không thể bù đắp nổi hết cho những gì hắn đã làm. Sukuna đặt em xuống, Fushiguro ngước lên nhìn hắn, mắt tràn ngập ánh sao. Hắn cười, để em tự mình đi ra con suối.

Fushiguro nhìn con suối một hồi lâu, em bước một chân xuống trước. Nước chỉ ngập đến quá mắc cá chân của em một chút, làn nước man mát và êm dịu như mùa hè. Sự khoan khoái chạy dọc thân thể em như những cái vuốt ve trìu mến. Nước ôm lấy bàn chân em như thể bảo vật, nâng niu em từng chút. Em định bước nốt chân kia xuống thì dừng lại, nhấc chân đang ở dưới nước lên, giữ chặt lấy vạt áo kimono.

"Sao thế? Dưới đó có gì à?"

"Không, không phải. Mà là bộ kimono này sẽ bị ướt nếu em xuống đó. Mai em thay sang bộ khác rồi xuống sau cũng được..."

Em còn chưa dứt lời, đã thấy người đàn ông kia tiến lại gần, cúi người cầm vạt áo kimono lên cho em. Không có lấy một lời, chỉ có những hành động tự nhiên, một người cao quý như hắn lại cúi mình chỉ để nâng áo em cho khỏi ướt. Fushiguro đỏ mặt, biết rằng bản thân nói như nào hắn cũng sẽ không chịu nghe. Vậy nên, em bước xuống nước, Sukuna đi theo em. Vạt áo của em khô khi của hắn ướt đẫm nước suối.

Chân em rẽ nước tạo nên âm thanh nhè nhẹ sánh đôi cùng gió, nước tách đôi mở đường cho cả em và người theo sau. Sukuna không nói gì mà chỉ chăm chú nâng vạt áo cho em, mắt gần như không thể rời khỏi gót chân trắng muốt của em. Gót chân em gần như trong suốt khi hòa mình vào làn nước, cảm giác như đang nhìn một tiên nước đang bước đi. Và một tiên nước thì không đời nào lại có thể mãi ở bên một người như hắn.

"Megumi, em có muốn rời khỏi đây không?"

Fushiguro dừng lại, ngờ ngàng nhìn hắn. Sukuna quỳ một chân xuống đất, một tay đỡ vạt áo của em, một tay nâng niu gót chân xinh đẹp ấy. Em không hiểu tự nhiên dạo này hắn đang suy nghĩ gì nhưng rõ ràng hắn có phiền não. Nhưng hôm nay là lần đầu hắn hỏi em một câu hỏi như thế này. Rời khỏi đây? Chắng phải hắn vẫn chỉ luôn muốn giữ em cho riêng bản thân thôi ư? Fushiguro kéo vạt áo và chân mình ra khỏi bàn tay của Sukuna, em ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với hắn.

"Anh nói gì thế? Bây giờ em còn có nơi nào để về nữa sao? Phủ nhà Ryomen là nhà của em."

Phủ nhà Ryomen là nhà của em.

Sukuna nhận ra bản thân đã lố bịch như thế nào. Hắn đã không để tâm tới cảm xúc của em, ngay từ đầu và giờ đây hắn cứ ngỡ rằng em sẽ không thoải mái bên hắn. Nhưng giờ hắn chính là mái ấm của em, là người mà em nương tựa vào.

"Ta yêu em, Megumi."

"Hả? Tự nhiên đang yên đang lành nói cái gì thế?"

Fushiguro đỏ bừng mặt, cũng chẳng phải lần đầu hắn nói mấy câu sến sẩm như thế này nhưng chẳng lần nào em có thể quen với việc này. Sukuna nắm lấy hai tay em trong bàn tay của mình, hơi ấm từ tay hắn làm tan dần cái lạnh quanh tay em. Em dựa trán mình vào tay hắn, em biết mình chưa thể đáp lại hắn nhưng cái tựa này có thể thay em nói lên những gì em cần nói ngay lúc này. 

"Vào phòng thôi, Megumi."

Kimono của cả em lẫn hắn đều ướt hơn nửa, gió thổi qua khiến em cũng phải rùng mình. Sukuna cởi lớp áo ngoài của kimono ra khoác bên ngoài cho em. Nước từ vạt áo kimono của Fushiguro nhỏ xuống nền sàn gỗ tạo nên những đốm đậm màu tựa hoa. Sukuna đóng cửa phòng, trăng từ ngoài cửa sổ rọi sau lưng hắn, tay hắn đặt trên tay em để sưởi ấm. Fushiguro gạt tay của hắn ra, sau đó đặt tay mình lên má hắn, em nghiêng đầu hôn hắn.

Em yêu anh.

--------------------------------------------------------------

thật sự lúc đầu tôi viết side story này là vì được truyền cảm hứng từ cảnh haiyan gỡ tán hoa dính trên chân shin (từ bộ king's maker á). nhưng khi viết được nửa thì nhận ra phần này cũng chẳng có nhiều nội dung mấy, chỉ có cảm giác êm đềm của một người sẵn sàng làm mọi thứ vì người mình yêu và một người đang từ từ học cách tiếp nhận tình cảm ấy. tất nhiên là sau này tôi cũng sẽ viết thêm tại mê au quá khứ này quá huhuhuuu. 


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top