Day 2-1

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời nương theo bờ biển chầm chậm nhô cao, gió biển mang theo chút ẩm ướt mằn mặn phiêu tán trong không khí rồi tiến vào mũi Park Jaechan, cậu theo thói quen liền kéo chăn đắp qua đầu muốn ngủ tiếp, nhưng sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được chỗ này đang ghi hình show, liền vội vàng thu hồi dáng vẻ rời giường không mấy đẹp đẽ suýt nữa thì lộ ra mất.

Tổ tiết mục chuẩn bị một chiếc xe cho từng người, chở sáu người đến từng địa điểm khác nhau.

Park Jaechan ngồi trong xe còn có chút mệt rã rời, đạo diễn đi cùng muốn cậu nói chuyện vài lời, không muốn yên tĩnh quá, phải tự mình tranh thủ chút  phân cảnh. Nhưng mà một mình ngồi lẩm bẩm trước ống kính nghĩ thế nào cũng có chút ngốc, may mắn phong cảnh ven đường coi như không tệ, Park Jaechan thỉnh thoảng sẽ giới thiệu một chút phong cảnh, cuối cùng cũng lấp liếm được quãng đường di chuyển.

Tổ đạo diễn chọn một quán cà phê kết hợp bắn cung, bên trong ngoại trừ bắn cung còn có thể ngồi xuống ăn một chút điểm tâm ngọt, uống một chút cà phê. Park Jaechan xuất phát trễ nhất, lúc đến cửa nơi bắn cung nhìn thấy Park Seoham đã mặc xong đồ bảo hộ bắn cung. Huấn luyện viên đang hướng dẫn lựa chọn cung tên, nhưng có lẽ thông qua dư quang thoáng nhìn thấy Park Jaechan vào cửa, Park Seoham liền quay đầu trong nháy mắt, khuôn mặt lập tức nở nụ cười mỉm tiêu chuẩn.

Park Seoham giương tấm thẻ cầm trên tay lên, lông mày bên phải nâng nhẹ một chút, sau đó mặt mũi tràn ngập biểu lộ ngoài ý liệu, nói, "Hoá ra là em vẽ tấm thẻ này."

"Vậy Seoham hyung ban đầu nghĩ là ai?" Park Jaechan nhớ tới lời đạo diễn trên xe nói với cậu, câu hỏi kiểu như vậy sẽ không bị cắt mất đâu.

"Anh cũng chưa nghĩ ra, hiện tại còn chưa quen ai nên cũng không đoán ra là ai." Park Seoham coi như khéo đưa đẩy mà trả lời câu hỏi chí mạng này.

Park Jaechan vốn định không ngừng gặng hỏi, anh hi vọng là ai? Không ngờ, miệng còn chưa mở đã bị Park Seoham tra hỏi chuyển chủ đề.

"Jaechan làm sao biết anh sẽ chọn bắn cung?"

Park Jaechan đi về phía Park Seoham, cầm lấy tấm thẻ, chép miệng trả lời:

"Bởi vì vị trí vết chai trên tay anh."

Park Jaechan tiện tay rút ra một mũi tên ở thùng bên cạnh, dùng đầu lông vũ của mũi tên nhẹ nhàng gõ lên nơi giữa ngón trỏ và ngón cái bên trái của anh, sau đó là lòng bàn tay trái.

"Park Jaechan, em hẳn nên cảm thấy may mắn khi lớn lên bộ dáng đẹp như này." Đầu lưỡi anh nâng lên xẹt qua phần má trong miệng, hàm trái có chút nhô lên, có điểm bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng. Park Seoham không thể không thừa nhận Park Jaechan còn có chút bản lĩnh, có thể vừa vô tội lại đáng yêu làm ra loại động tác vượt khuôn phép còn mang theo khiêu khích như vậy.

"Thực xin lỗi." Park Jaechan ném mũi tên vào trong thùng, nhún vai có chút qua loa biểu thị áy náy.

"Xem ra cũng là người trong nghề, thế nào, muốn so một trận không?" Nơi lòng bàn tay Park Seoham bị lông vũ gõ lên vừa rồi vẫn còn lưu giữ chút ngứa ngứa, anh nhìn chằm chằm Park Jaechan, người trước mặt thật sự càng nhìn càng không thấu.

"Được, đấu thế nào?"

"Khoảng cách 18m, độ rộng 30, 12 phát bắn, đến cuối sẽ tính tổng thành tích." Park Seoham đưa cung tên trên tay anh cho Park Jaechan.

Hai người biến buổi hẹn hò vốn nên ngọt ngào này thành một trận battle tràn ngập mùi thuốc súng, đạo diễn đứng một bên cau mày cố gắng ghi hình những đoạn có thể biên tập một chút.

"Thắng thua có thưởng phạt không?" Park Jaechan không thích kiểu tranh tài mà không có thưởng phạt.

"Người thua mời cà phê đi!"

"Được."

Tổ đạo diễn muốn cho không khí tranh tài càng thêm dồn dập hơn nữa, còn cố ý mời chủ quán sang làm trọng tài đọc bia điểm.

Park Seoham ra tay trước, anh mở hai chân rộng bằng vai, đứng trên hai đường xạ tuyến, phần lưng thẳng tắp, xương bả vai mở ra, tay trái cầm cung, tay phải khoác hộp cung tên cũng kéo về phía sau, một bên mặt đỡ dây cung, chậm rãi nhắm mắt phải, sau đó liền nghe tiếng cung tên bật khỏi dây cung, xẹt qua không khí.

"Phát đầu tiên, 10 điểm."

Độ chính xác cao như vậy! Park Jaechan có chút hối hận, cậu tựa hồ đã đánh giá thấp trình độ bắn tên của vị Alpha này.


Trên thực tế, lần cuối Park Jaechan luyện bắn cung là trong lớp học thể dục tự chọn hồi đại học một năm trước, mặc dù lúc ấy cậu có thành tích tốt nhất lớp, nhưng lâu như vậy không luyện, tay đã sớm cứng lại rồi.

May mắn chỉ cược ly cà phê, Park Jaechan ở trong lòng yên lặng thở một hơi.

Đến phiên Park Jaechan, thể năng của Omega so với Alpha vẫn có chút chênh lệch, huống chi cậu còn thuộc kiểu người đã được ngồi thì tuyệt không đứng, được nằm thì tuyệt không ngồi. Đối với cậu mà nói, thậm chí động tác kéo tay ra cũng không có cách nào thành thạo điêu luyện như Park Seoham.

Park Jaechan có thể cảm nhận được cánh tay của mình hơi chút run rẩy, bất quá cũng may độ chính xác coi như không tệ, phát thứ nhất được 9 điểm.

Nhưng sau đó Park Seoham lại bắn mấy mũi tên.

"10 điểm."

"10 điểm."

"10 điểm."

Liên tục ba lần 10 điểm đã khiến Park Jaechan hiểu ra, vị Alpha này không chỉ có độ chính xác cao mà tính ổn định cũng rất mạnh, mình đây coi như đang múa rìu qua mắt thợ.

Cuối cùng trận đấu này bởi vì thực lực cách quá xa nhau, dẫn đến không còn sót lại chút cảm giác hồi hộp gì, Park Jaechan không hề nghi ngờ đã thua trận tranh tài, chỉ có thể nhận mệnh chạy đi mua cà phê cho Park Seoham.

"Kỳ thực độ chính xác của em rất tốt, chỉ là tính ổn định không đủ, chênh lệch giữa mỗi phát bắn dao động quá lớn, luyện tập nhiều hơn một chút là được." Park Seoham cầm cốc cà phê, ngồi bên cạnh Park Jaechan rồi nói.

Mặc dù bắn cung trông có vẻ không mệt, nhưng kỳ thật cũng tiêu hao một phần năng lượng nhất định. Thân thể bọc trong lớp áo khoác lộ ra một tầng mồ hôi mỏng không dễ phát hiện, tin tức tố xen lẫn trong mồ hôi át đi mùi nước hoa, tụ hợp trong không khí, giao hoà giữa hai người.

Mùi hương gỗ thông nhàn nhạt cùng với hương sữa thơm lẫn lộn truyền đến mũi bọn họ.

"Xem ra em hẳn là một tiểu Omega rồi!" Park Seoham xích lại gần bên tai Park Jaechan, nhẹ nhàng nói.


"Chú ơi, giờ là năm 2023 rồi, có cần phải dựa vào mùi hương tin tức tố để xác định thuộc tính không, anh cũng quá cứng nhắc rồi." Park Jaechan không nghĩ sớm như vậy đã bại lộ thân phận, buột miệng nói mà không lựa lời, ngay cả lễ phép căn bản cũng không để ý.


"A, thật sao? Vậy anh sẽ mở mắt thật to rồi xem." Park Seoham lại khôi phục bộ dáng cười vui vẻ, tựa như người vừa mới vạch trần cậu không phải anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top