01. Quay về

Mùa đông của Seoul thực sự rất lạnh, cái lạnh buốt thấm sâu vào từng thớ thịt, khiến người đi đường ai cũng phải bọc thật kĩ trong từng lớp áo khoác dày. Sân bay Incheon vẫn như vậy, người đến người đi liền không ngưng nghỉ, bây giờ cũng đã gần khuya, nhưng lượng người trong sân bay vẫn không hề giảm. Jaechan chật vật trước hàng người đông đúc đợi lấy hành lí. Thân hình nhỏ bé không tài nào chen vào được hàng người phía trước, nên cậu đành tìm một chỗ mà ngồi xuống đợi người vơi bớt. mùa đông của Seoul vẫn là những ngày lạnh thấu xương, vẫn là những bộn bề tấp nập, không biết Seoul có nhớ Jaechan không? Cũng không biết ở đâu đó trong Seoul có ai còn nhớ Jaechan không. Mơ màng trong những suy nghĩ của mình, hàng người lấy hành lí đã không còn đông đúc nữa, Jaechan giật mình đứng lên, chiếc vali to quá khổ người dần dần trên băng chuyền chạy đến, Jaechan cố hết sức mình mới bê nổi nó sang xe đẩy, thầm thở dài cho cái cơ thể yếu đuối này.

"Jaechannn, Park Jaechann"

Đâu đó ngoài kia có tiếng ai đó gọi tên mình, Jaechan quay đầu lại tìm kiếm, một người đang dơ tay vẫy về phía cậu, người kia cao tầm Jaechan, có hơi gầy, khuôn miệng cười vẫn tươi như vậy.

"Lee KyungYoon, sao anh biết mà đón em". Jaechan đẩy xe hành lí của mình đến trước mặt người anh của mình.

"Jonghyung nói anh biết, sợ cậu quên đường về nhà nên anh đây đến đón. Này nhóc, ở bên kia ăn thứ gì sao mà bộ dáng vẫn là em bé thế này"

"Hyung cứ đùa, em nào có còn là em bé đâu, sắp đầu ba đến nơi rồi"

"Đâu có, vẫn nhìn như em bé đó thôi, thằng nhóc này, năm đó cứ thế mà đi, anh còn chưa tính sổ với chú, được rồi về thôi"

Hai người vừa tán gẫu vừa đi đến ô tô của KyungYoon. Anh giúp Jaechan bê vali bỏ vào cốp, để cho cậu được vào xe trước. Kyungyoon biết rõ thằng bé này chẳng chịu lạnh được đâu. Tí mà ốm ra thì đứa nhóc ở bên kia đại dương lại gào lên với anh. Hai người từ hồi còn đi học đã chăm Jaechan đến nghiện rồi. Ngày xưa bạn học còn đùa hai người giống như bố và mẹ của Jaechan ấy, một nhà ba người.

"Vẫn ở chỗ kia hay chú thuê chỗ khác rồi"

"Vẫn ở chỗ cũ, anh cho em về đó nha"

Seoul thì vẫn như vậy, chỉ là có hoa lệ hơn một chút lúc Jaechan rời đi mà thôi. Đường phố gần giáng sinh vẫn là xinh đẹp nhất. Những cái nắm tay ấm áp, những nụ cười hạnh phúc ngoài kia làm Jaechan cũng bất chợt nở nụ cười nhỏ.

"Này nhóc, lần này là về luôn đúng không?"

"Vâng, lần này sẽ ở lại luôn ạ. Hyung, tới đoạn kia dừng lại một chút, em muốn ăn bánh đậu đỏ"

Vị ngọt của đậu đỏ vẫn bùi và thơm như những ngày đông năm ấy. Jaechan mỉm cười khi nhớ về hương vị của những chiếc bánh đậu đỏ nóng hổi. Mùa đông năm đó cũng có người ôm bánh đậu đỏ vào lòng, dùng hơi ấm của mình để ủ nóng, mang về cho cậu, rồi cười ngốc chờ được khen. Jaechan sẽ nhón chân xoa đầu người đó, rồi ngọt ngào tặng anh một chiếc hôn lên má. Người kia cũng sẽ híp mắt mà cười với cậu rồi ôm cậu vào lòng mà sưởi ấm.

"Sao vậy nhóc, bánh ngon ha"

Câu nói của Yoon đưa Jaechan từ hồi ức về với thực tại, cậu bé khẽ mỉm cười

"Vâng, hương vị vẫn ngon như vậy. Hyung, dạo này anh làm cái gì rồi"

"Cái thằng nhóc vô tâm này, giờ mới chịu hỏi thăm anh. Bây giờ anh đây là nhà sản xuất âm nhạc có tiếng rồi. Chú có muốn hát bài nào thì cứ nói anh"

Jaechan bật cười trước lời nói đùa của người anh này. Rất nhiều năm về trước Jaechan cùng  hai người bạn chí cốt là Jonghyung và Kyungyoon hyung cũng đã mơ ước lập một ban nhạc, rồi debut làm ca sĩ.

Xe đến khu nhà nơi Jaechan ở, Yoon lại giúp cậu bé mang vali lên nhà. Jaechan cũng không từ chối lời đề nghị giúp đỡ của anh, vì cậu biết với cái thân thể yếu đuối này, cậu chẳng bê nổi nó lên đến  tầng tám đâu.

"Cảm ơn anh Yoon hyung, hôm nào em mời anh bữa tối"

"Em mới về, có gì cần giúp thì điện thoại cho anh, Jonghyung nó dặn anh kĩ lắm, không có lơ là Jaechanie của chúng ta được. Ùmmm...  Jaechan à, chuyện kia, Park.....
à thôi, em ngủ sớm đi, cũng khuya rồi"

"Vâng, anh về ạ"

Jaechan thở phào một hơi nhẹ nhõm khi Yoon đã ngưng đúng lúc. Cái tên kia nếu được nói ra, chắc cậu bé sẽ chẳng kiềm được lòng mình mất.

Nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, trước khi về nước, Jaechan có đặt dịch vụ dọn dẹp trước   rồi. Căn nhà nhỏ vẫn vậy, nội thất vẫn là những thứ quen thuộc trước kia. Những thứ quen thuộc cứ từ từ hiện ra trước mắt làm Jaechan có cảm giác hình như mình chưa từng rời xa nơi này. Hoặc là chỉ có thân thể rời đi, trái tim thì vẫn còn lưu luyến ở lại.

Soạn đồ trong vali ra rồi sắp xếp vào tủ gọn gàng, cậu chuẩn bị tắm rửa rồi nghỉ ngơi, bởi vì ngày mai Jaechan có một cuộc hẹn quan trọng. Lần này về nước một phần là do công việc mà Jonghyung nhờ vã. Cái thằng nhóc kia bận chuẩn bị triển lãm đến mù mờ đầu óc rồi mà quên khuấy đi một phần công việc mà nhóc đã hứa sẽ nhận. Sau một trăm lần van xin từ nhóc kia,  Jaechan mới gật đầu đồng ý. Cũng may đối tác bên kia rất thích những bức tranh của cậu. Còn một lí do nữa để trở về, thì Jaechan cũng không chắc lắm. Chỉ là trái tim này thôi thúc cậu phải quay về nơi đây mà thôi.

Đặt đồng hồ báo thức cho sáng mai, vì quá mệt mỏi sau một chuyến bay dài nên dường như vừa dính gối là Jaechan bắt đầu trầm trầm rơi vào giấc ngủ.

-----

Chuẩn bị cho mình một ly sữa ấm, một cái trứng ốp, một lát bánh mì. Jaechan híp mắt thưởng thức bữa sáng của mình bên cạnh khung cửa sổ sát đất. Đây là thói quen của cậu, Jaechan thích nhìn bầu trời vào lúc ăn sáng. Chẳng biết từ đâu mà cậu lại có cái thói quen này nữa.

Thay đồ rồi sắp xếp lại một số tư liệu cho buổi gặp mặt hôm nay. Cậu bé bắt xe đến nơi hẹn. Đó là một công ty xây dựng khá nổi tiếng ở Seoul. Jaechan đã xem qua hình ảnh các công trình mà công ty này nhận thầu xây, thực sự rất vừa mắt cậu, Jaechan cảm nhận lúc thiết kế những công trình này hẳn người thiết kế đã bỏ công sức và dụng tâm rất nhiều. Jaechan nhận phần việc này cũng bởi vì lí do đó.

Thoáng chốc đã đến chỗ hẹn, cậu bước đến quầy tiếp tân.

"Cho hỏi anh...". Cô gái tiếp tân vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên, câu nói dừng lại khi cô nhìn thấy người đứng trước mặt này. Cái nhan sắc kia không phải là idol nhà nào đi nhầm sang đây chứ. Quá sức là xinh đẹp rồi đi.

"Xin lỗi, tôi là Park Jaechan, có hẹn trước với trưởng phòng Kim bên bộ phận thiết kế, phiền em liên hệ giúp nhé". Jaechan mỉm cười nhẹ với cô gái nhỏ.

"Vâng". Cô gái nhỏ ngượng ngùng đáp lời, anh trai này đã đẹp mà giọng còn hay nữa, chút phải tám nhẹ với hội chị em thôi. Cực phẩm xuất hiện ở công ty, không thông báo cho hội chị em thì thật sự rất tội lỗi.

"Ngài Park, phiền anh lên tầng 12, sẽ có thư kí chỉ dẫn tiếp ạ. Thang máy ở phía bên kia, cảm ơn anh"

"Cảm ơn"

Cô gái nhỏ đứng hình trước nụ cười của chàng trai trước mặt. Nhìn bóng lưng thôi cũng thấy được sự xinh đẹp nữa đó. Nụ cười nhẹ nhàng như tình đầu làm cô gái mê mẩn. Cũng là họ Park sao người thì dịu dàng người thì suốt ngày trưng ra vẻ mặt tú lơ khơ, đơ đến không thể đơ hơn nữa, mặc dù đẹp trai như vậy, cô gái nhỏ lắc đầu tiếc nuối.

Ding.... Thang máy dừng lại ở tầng 12. Jaechan hơi thắc mắc, bộ tất cả phòng ban đều nằm ở tầng cao như vậy à, bình thường chỉ có các bộ phận cấp cao mới ở trên mấy tầng cao cách biệt này thôi. Mang theo thắc mắc của mình đi về phía trước bàn thư kí. Jaechan đưa thư mời làm việc cho thư kí xem.

"Ngài Park phiền anh đi hướng này"

Anh chàng thư kí dẫn cậu vào một phòng họp nhỏ, có lẽ là dùng cho nội bộ.

"Ngài Park, phiền anh đợi một chút, giám đốc đang họp, chắc khoảng 5 đến 10 phút nữa thôi"

"Xin lỗi, nhưng mà ngài có nhầm không, tôi chỉ có hẹn làm việc với trưởng phòng thiết kế". Jaechan có hơi ngỡ ngàng, vì thư mời đã viết rõ, cậu sẽ làm việc với trưởng phòng thiết kế chứ không phải giám đốc gì hết.

"Vâng, trước là do trưởng phòng Kim phụ trách, nhưng anh ấy vừa có việc đột xuất phải sang chi nhánh tỉnh nên giám đốc sẽ trực tiếp làm việc với anh"

Jaechan gật gù với lời giải thích của thư kí. Sẽ làm việc với giám đốc sao? Cậu có hơi hồi hộp, vì một lí do đặc biệt mà Jaechan cũng có chút sợ người lạ. Trưởng phòng Kim, Jaechan đã từng gặp qua mấy lần, bởi vì Jonghyung có vẻ rất thân với người này, thằng nhóc kia cũng có giới thiệu hai người với nhau. Trưởng phòng Kim tính tình hào sảng thoải mái, gọi anh xưng em đến là quen miệng, nên Jaechan có vẻ đã dần quen với người này. Còn vị giám đốc kia, Jaechan không biết mình có làm tốt được phần việc hôm nay không nữa.

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh"

"Vâng, vậy phiền ngài đợi một chút, cuộc họp cũng sẽ kết thúc ngay thôi"

Mở ipad ra, xem lại phần công việc hôm nay cần bàn, bên phía này muốn dùng những tác phẩm của cậu để trang trí cho cung văn hoá chuẩn bị xây dựng. Jonghyung nói, có lẽ họ sẽ yêu cầu một số tác phẩm mới để hợp hơn cho thiết kế của công trình. Bị cuốn vào những thiết kế sơ bộ cung văn hoá trên màn hình, Jaechan không để ý đã có người bước vào căn phòng,  cho đến khi cậu ngửi được một mùi hương đã từng rất quen thuộc kia. Mùi gỗ đàn hương nam tính ấm áp. Mùi hương mà mười năm trước lúc nào cũng vấn vít nơi đầu mũi cậu, mùi hương chỉ thuộc về một người, là một Alpha ưu tú mà Jaechan rất yêu.

Quay phắt người lại mà nhìn lên, người kia hình như cao hơn, mặc dù lúc trước chiều cao cũng đã rất ưu tú rồi, rắn chắc hơn, khuôn mặt vẫn đẹp trai như vậy nhưng góc cạnh hơn, mang theo một cỗ nghiêm nghị khó tả của đàn ông trưởng thành. Một khuôn mặt đã từng quen thuộc đến như vậy.

"Park....Park Seoham?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top