Món quà Valentine 🍫
Theo request của bạn tobioxinhdeptuyetvoi nhé~
Bối cảnh ở thế giới giả tưởng, Sakusa lớn hơn Kageyama 2 tuổi, Kageyama lớn hơn Atsumu 6 tuổi.
(Chết mồ bạn nói là viết sau timeskip mà lỡ viết fantasy au trong lúc high cần rồi :')))) sorry nha!!!! Nên mình sẽ bù cho bạn bằng việc chương này có 2 phần luôn =)))) )
Couple: SakuAtsuKage
Chiến tranh đã kéo dài hơn 12 năm, chưa có dấu hiệu sẽ kết thúc.
Thiếu tá Kageyama Tobio chau mày lại khi nhìn thấy những cáng cứu thương khẩn cấp đang được gấp rút vận chuyển đi. Nếu không phải vì sinh ra trong gia đình nhà tướng, anh tuyệt đối không muốn dính dáng gì đến chiến tranh.
Anh thở dài tựa vào bức tường mục nát, tiếng tường khẽ cọt kẹt. Nếu có thể, anh ước bức tường cứ thế mà đổ, để anh bị đè chết cho xong!
Huy hiệu bạc trên ngực anh ánh lên theo màu hoàng hôn. Đỏ rực, đỏ dị, như màu máu.
"Thương binh đã được vận chuyển đi rồi, thiếu tá!" Một binh nhất nghiêm nghị báo cáo. Kageyama phất tay, hàm ý là lui đi.
Tên binh nhất kia vừa lui về, trả lại bầu không khí tĩnh mịch tang thương cho Kageyama.
"Đồ sát nhân!" Một cậu bé, tầm 14 tuổi, bước ra từ một bụi cây. Nhìn bộ quần áo thủy thủ của cậu bé, Kageyama thầm đoán cậu là con của quý tộc.
"Ờ." Kageyama cộc lốc đáp lại. Cậu bé đó nói cũng không sai mà?
Cậu bé kia ngưng trọng, định nói gì đó nhưng sau đó bỗng bụ Kageyama ôm lấy che chắn lại.
Một đường đạn bay xoẹt qua, sượt qua vai của vị thiếu tá tóc đen.
"Cẩn thận." Thả cậu bé ra. "Đao súng không có mắt. Cha mẹ cậu đâu, sao lại để cậu ở đây?" Lạnh nhạt phủi bụi trên người cậu bé.
"Anh...anh đang chảy máu kìa!"
"Vết thương nhỏ, nhiêu đây chẳng là gì."
"Tại sao anh lại cứu tôi?"
Đôi mắt màu xanh sapphire nhàn nhạt tựa phi tiếu.
"Nhiệm vụ của bọn tôi là giết người. Nhưng đôi tay này cũng có thể dùng để cứu người. Chỉ đơn giản vậy thôi."
Nghe từ xa có tiếng người gọi, Kageyama cất bước đi nhanh, không ngoảnh đầu lại. Cậu bé kia thấy vậy, hét lớn:
"Tôi tên là Miya Atsumu! Nhớ đấy nhé! Tôi sẽ nuôi tóc dài cho anh nhận ra!"
☆゜・:*:・。★゜・:*:・。・:*:・ ★。・:*:・゚☆
"Tsumu, nãy giờ mày chạy đi đâu, cha kiếm kìa!" Osamu thở hồng hộc. Thằng anh trời đánh của cậu làm gì mà chạy đến tận đây?! May mà không bị sao, dù gì thì ở ngoài đâu cũng nguy hiểm.
"Samu, tao sẽ tòng quân khi lớn lên."
"Cờ lờ, mày bị sảng à?"
"Không, tao đã quyết rồi."
Osamu bất lực thở dài. Trao tặng cho anh trai mình một cái tát đầy thân thương.
"Mày bị sảng à? Mà nếu mày muốn đi thì tao cũng sẽ đi."
☆゜・:*:・。★゜・:*:・。・:*:・ ★。・:*:・゚☆
5 năm sau, Kageyama Tobio, bây giờ đã là tư lệnh. Đôi mắt sapphire lạnh lẽo thấu xương, dưới mắt là quầng thâm.
"Cứ như thế này thì đây không còn là một cuộc chiến nữa, mà là một cuộc tàn sát một phía."
Cậu cắn răng, nhìn đôi tay của mình. Dưới lớp găng tay trắng tuyết là một đôi tay chai sần, đôi tay ấy đã bị vấy bẩn bởi máu.
"Tư lệnh, tôi xin phép."
Sakusa bước vào, với chồng tài liệu dày cộm kèm tấm bản đồ chiến lược. Bản đồ màu hoen vàng cũ kĩ.
"Sakusa-san, chỉ hai người thôi thì không cần gọi tôi là tư lệnh đâu."
Sakusa là con của cấp dưới cha của Kageyama, hai người thân với nhau từ nhỏ. Anh lớn hơn cậu 2 tuổi.
Anh vừa là anh trai.
Vừa là tình đầu của cậu.
☆゜・:*:・。★゜・:*:・。・:*:・ ★。・:*:・゚☆
"Chúng ta có 3 tháng để chuẩn bị, sau đó sẽ xuất quân tới Maxtonevi." Vừa đi dạo trong vườn, Kageyama vừa trò chuyện với Sakusa. Anh im lặng dịu dàng nghe cậu hàn huyên.
"Kiyomi-san?" Thấy người kia im lặng bất thường, trong lòng Kageyama nổi lên một trận phong ba.
"Tobio, anh sẽ kết hôn khi cuộc chiến này kết thúc."
Kageyama tròn xoe mắt nhìn anh, không thể tin vào tai của mình.
"Kiyomi, anh đang đùa phải không? Như thế này... Không vui đâu..." Cố gắng bình tĩnh, nhưng chỉ thanh âm vụng vỡ phát ra từ miệng.
"Gia đình anh đã chọn đối tượng cho anh, mẹ của anh sẽ dọa đập đầu mà chết đi nếu anh không kết hôn."
Kageyama từng gặp mẹ của Sakusa một lần. Đó là một vị phu nhân nhã nhặn ôn nhu rất yếu ớt. Bà ấy xem Kageyama như con ruột của mình, thường hay làm điểm tâm nhẹ cho hai anh em lúc còn nhỏ.
"Em hiểu."
"Tobio..."
"Thế thì chúng ta nên ăn mừng chứ nhỉ? Anh sắp kết hôn mà!" Tầm nhìn của Kageyama nhòe đi. Sakusa ôm chặt lấy cậu trai mắt xanh.
☆゜・:*:・。★゜・:*:・。・:*:・ ★。・:*:・゚☆
Buổi chiều hôm đó hai người đi ra ngoài ăn tối uống rượu. Trong lúc say, cả hai đan tay vào nhau khiêu vũ dưới ánh đèn trong thời tiết se lạnh tháng 12.
Anh áp hai tay lên má cậu. Đôi tay của anh ấm áp xua đi cái lạnh mùa đông.
Đông đi thì xuân cũng sẽ đến.
"Anh nhất định phải hạnh phúc, Kiyomi-san." Tobio thì thầm vào tai của anh.
"Anh hứa. Em cũng phải thế nhé."
☆゜・:*:・。★゜・:*:・。・:*:・ ★。・:*:・゚☆
Cả hai đã thỏa thuận nhau là sẽ hạn chế gặp mặt nhau trong tuần này. Kageyama cần thời gian để tiêu hóa thông tin. Thật ra là để chấp nhận sự thật này.
"Tôi cần một binh nhất đến đây để làm thư ký tạm thời." Kageyama nói với một người cấp dưới. Cẩn thận để người kia không nhìn ra được cảm xúc thật của mình.
☆゜・:*:・。★゜・:*:・。・:*:・ ★。・:*:・゚☆
"Tôi xin phép."
"Vào đi."
Một người cỡ 18, 19 tuổi bước vào. Mái tóc màu vàng sẫm được buộc lại gọn gàng, càng làm nổi bật gương mặt điển trai kia trong bộ quân phục.
Kageyama vẫn không rời mắt khỏi tờ báo cáo. Nhận ra được người kia vẫn đang giữ tư thế đứng nghiêm, Kageyama khẽ thở dài:
"Tên cậu là?"
"Miya, Miya Atsumu." Híp mắt lại cười, giọng điệu như đang bỡn cợt.
Cuối cùng thì cũng gặp lại được anh.
☆゜・:*:・。★゜・:*:・。・:*:・ ★。・:*:・゚☆
Miya Atsumu trông rất quen thuộc, nhưng Kageyama lại không thể nhớ ra được cậu ta là ai.
"Tôi với cậu, từng gặp nhau chưa?" Kageyama áp sát người lại cậu binh nhất kia. Ở cự ly này có thấy rõ hàng mi dài và đôi môi hồng hồng mang hơi thở xuân.
Atsumu lại một lần nữa cười híp mắt, trông như một con cáo gian xảo.
"Trăng đẹp thật ấy nhỉ?*"
Trả lời câu hỏi của Kageyama bằng một câu hỏi khác khó hiểu. Kageyama thở dài, không muốn nói thì thôi.
Kageyama lại vùi đầu vào công việc, Atsumu đứng bên cạnh anh với gương mặt bừng sáng, vui vẻ say mê dán mắt vào vị cấp trên của mình.
.
.
.
.
.
.
.
.
To be continue...
☆゜・:*:・。★゜・:*:・。・:*:・ ★。・:*:・゚☆
Chú thích:
*Ở đây Atsumu muốn nói là "tôi yêu em."
Valentine của các bạn như thế nào? Tôi thì vừa mệt vừa buồn nè =))
Valentine vui vẻ, các tình yêu nhé <3
Số từ: 1266 từ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top