Chương 5.3

Ngụy Thành Tuấn cùng Hạ Ngữ Hàm trở về khách sạn.

Dọc đường đi, Hạ Ngữ Hàm đều cúi đầu, bởi vì không biết mình nên trả lời tổng giám đốc như thế nào, cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào, hơn nữa có thể là bởi vì ban nãy thiếu chút nữa cô không thở nổi vì nụ hôn của anh, hại cô cho tới bây giờ, tâm tình vẫn chưa bình tĩnh, hai má còn đỏ ửng.

Trở lại khách sạn, ở quầy lễ tân lấy chìa khóa phòng, họ cùng đi thang máy lên lầu, khi ra khỏi thang máy, cô thiếu chút nữa té nhào, Ngụy Thành Tuấn ở một bên vội đỡ cô.

"Tổng giám đốc, cám ơn anh." Cô cảm thấy đêm nay bản thân có phần không được bình tĩnh.

"Anh thấy em hôm nay thật sự là thần trí để đâu đâu thì phải." Ngụy Thành Tuấn nói.

Chuyện này có thể trách cô được sao? Hạ Ngữ Hàm có chút ủy khuất. Người đáng trách phải là anh mới đúng! Bởi vì anh ban đầu thì tức giận, sau đó đối với cô có chút hung dữ, hại cô vẫn rất phiền lòng, vừa rồi lại đột nhiên thổ lộ với cô, khiến cho lòng cô thực sự hỗn loạn.

Đi tới cửa phòng của cô, cô đột nhiên nhớ tới lúc chiều không hiểu vì sao anh lại tức giận: "Tổng giám đốc, chiều nay em cảm thấy bộ dạng của anh hình như là đang giận."

"Không phải giống, mà thật sự là đang giận." Ngụy Thành Tuấn không giấu diếm tâm trạng.

Anh thật sự đang giận? "Vì sao?"

"Em không biết anh vì sao tức giận ư?"

Hạ Ngữ Hàm lắc đầu. Chẳng lẽ có liên quan đến cô? Bởi vì hình như anh lại giận nữa rồi.

"Em không cảm thấy là David ôm em lâu lắm sao? Mà em lại không hề cự tuyệt, em có biết như vậy sẽ làm cho người khác hiểu lầm là em thích David không." Cô nhất định không biết anh đã phải cố gắng kiềm chế, mới không đụng chạm đến cô, mà cô thì lại tùy ý để cho David ôm?

"Nhưng đó chẳng qua là chào hỏi thôi mà......".

"Còn nữa khi nãy ở quán bar, người ta đưa cho em tờ giấy em nhận ngay, như vậy có phải là chỉ cần anh ngó đi chỗ khác một chút là em sẽ lớ ngớ bị người ta bắt cóc ngay không?" Ngụy Thành Tuấn đối với con người quá mức đơn thuần của cô khiến anh thật sự thực lo lắng.

Bị anh liên tiếp lên án, Hạ Ngữ Hàm thật sự kinh ngạc: "Em cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể bị người ta bắt cóc! Hơn nữa tổng giám đốc à, anh như vậy cũng thật là lạ, thật giống như là......" Giống như là đang ghen!

Câu cuối cùng cô không thể nói tiếp được, bởi vì cô thấy trong mắt anh dục vọng mãnh liệt, ánh mắt nóng rực, dường như nhìn thấu lòng cô, khiến trong lòng cô bỗng trở nên nóng ran, tim đập thình thịch

Dục vọng của anh rất rõ ràng, chỉ sợ là chỉ cần một người không cẩn thận manh động, sẽ dẫn đến hậu quả không thể nào sửa chữa được.

Cô tâm hoảng ý loạn, xoay người, tránh né cặp mắt tràn ngập khát vọng của anh, thanh âm hỗn loạn nói: "Vậy...... em phải vào phòng rồi."

Có lẽ cô nên trả lời, không nên né tránh như vậy, nhưng mà trong lòng khẩn trương, sợ hãi làm cho cô khiếp đảm, huống chi cô còn chưa có quyết định, phải trả lời anh như thế nào.

Cho dù xoay lưng về phía anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sau lưng nóng rực, làm cho Hạ Ngữ Hàm khẩn trương không thôi, không cẩn thận đánh rơi chìa khóa phòng.

Cô định cúi xuống nhặt, nhưng Ngụy Thành Tuấn đã tiến lên phía trước, cúi xuống nhặt lên.

"Cảm ơn anh."

Cảm nhận được thân hình cao lớn kia tiến lên, dường như ép sát thân thể mình vào phía sau lưng cô, cứ như vậy bị anh bao vây, cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ thân thể của anh khiến cho cô toàn thân cũng thấy nóng lên, làm cho cô không dám nhúc nhích.

Hai người thân hình kề sát, mờ ám không thôi, Hạ Ngữ Hàm nhận thấy được hơi thở của anh có chút hỗn loạn.

Ngụy Thành Tuấn đút thẻ vào ổ khóa, thay cô mở cửa.

"Lúc nãy em vẫn chưa nói hết mà." Anh trầm thấp lời nói mang theo một tia mê hoặc.

"Sao cơ?" Cảm giác hơi thở của anh phả vào bên người khiến cô run run không thôi.

"Lúc nãy có phải em định nói là anh giống như là đang ghen, đúng không?"

"Em ...em ....em......" Cảm giác môi của anh lướt qua hai má của cô, mang theo một chút hơi ấm.

"Đúng vậy, anh đúng là đang ghen." Ngụy Thành Tuấn đưa tay nâng cằm cô lên, ấm áp lại bá đạo hôn cô, sau đó cùng cô tiến vào phòng.

Anh thấy cô đang sợ hãi, nhưng dục vọng trong cơ thể kìm nén đã lâu, giờ đã muốn tuôn trào, hơn nữa cô cũng chưa có trả lời, ai biết được ngày mai sẽ thế nào, cô có thể sẽ cách xa anh hơn, như vậy chi bằng tự anh quyết định đáp án thay cô.

Mặc kệ cô là chủ động hoặc bị động, chỉ cần cô không đẩy anh ra, như vậy cô sẽ trở thành người của anh.

Không được, như vậy quá nhanh.

Không đúng, cô căn bản còn chưa có đồng ý trở thành bạn gái của anh......

Lưng Hạ Ngữ Hàm áp chặt vào cửa phòng, bị Ngụy Thành Tuấn ôm hôn say đắm, cảm nhận được tay anh cách bộ ngực mềm mại của cô chỉ qua một lớp quần áo, làm cho cô càng thêm kích động.

"Không...... không được!" Cô yếu ớt kháng cự.

Động tác của Ngụy Thành Tuấn dừng lại, nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi làm cho cả hai người đều có chút khó thở.

Cô miễn cưỡng tìm về một tia lý trí, nhưng vẫn là quá vội vàng, bởi vì anh đã nhanh ôm cô: "Em cảm thấy chúng mình như vậy là quá nhanh...... Có lẽ có thể do uống rượu...... Không đúng, không phải như vậy, em không phải muốn nói như vậy...." Cô khẩn trương đến mức không biết chính mình đang nói cái gì.

Cô lo lắng còn người bên cạnh lại nở nụ cười.

Ngụy Thành Tuấn cười khẽ, cười dịu dàng ,trông thật gợi cảm.

"Anh đang cười gì vậy?" Cô hai gò má đỏ ửng, mất hứng chu miệng lên.

"Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thư ký Hạ kích động như vậy, trước kia mặc kệ anh giao cho em việc gì, cũng không hề thấy em khẩn trương như vậy." Anh không chỉ cười dịu dàng, ngay cả nói cách chuyện cũng mang theo một chút âu yếm.

Lòng cô rối loạn, anh cười làm cho cô cảm thấy không vui, nhưng không thể phủ nhận, anh cười rộ lên nhìn rất đẹp, rất tuấn tú, cũng thực mê người.

Hai người bốn mắt nhìn nhau,giờ phút này có vẻ im lặng nhu hòa rất nhiều, không có một tia bá đạo, Ngụy Thành Tuấn cúi đầu hôn cô, nhẹ nhàng, dịu dàng.

Hạ Ngữ Hàm cảm nhận được người đàn ông này sẽ che chở mình, cười nhẹ.

Anh lại khẽ hôn đôi môi đỏ mọng của cô, một lần lại một lần, ánh mắt hai người giao nhau, không thể rời bỏ đối phương, không biết từ khi nào đôi môi lại lần nữa dây dưa, nụ hôn ngọt ngào nóng bỏng, thật sâu khiến đối phương mê muội.

Lần này cô không hề ngăn cản anh động chạm đến người cô, trên thực tế, cô ngay cả bị anh mang đến trên giường như thế nào cũng không biết. Cô hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn của anh, choáng váng ngây ngất quên hết tất cả.

Ngụy Thành Tuấn nhìn khuôn mặt kiều diễm bên dưới, thật mê muội. Đã từ lâu rồi, anh đã khao khát được ôm cô như vậy, mà bây giờ, rốt cục cô đã ở bên anh.

Anh cúi đầu, lại hôn nồng nhiệt cô, bàn tay nóng bỏng vuốt ve từng chỗ trên người cô, cô mềm mại tinh tế, khiêu khích, khiến anh hôn nồng nhiệt không ngừng.

Ngụy Thành Tuấn hôn làm cô thẹn thùng đỏ bừng mặt. Cô có phải là đã thích anh rồi không?

Anh ôm cô, thân hình cao lớn bắt đầu lần lượt xâm nhập va chạm làm cho cô thở gấp không thôi, động tác hai người càng ngày càng bộc trực cuồng dã mà rung động không thôi, thẳng hướng cao trào mà tới đỉnh......

————

Hạ Ngữ Hàm từ từ tỉnh lại, cảm thấy trên ngực mình có cái gì đè nặng, nhìn thấy tay của Ngụy Thành Tuấn đặt ở trên ngực cô, đại khái là anh vừa mới xoay người ngủ sau đó ôm lấy cô.

Trời đã sáng, nhưng bởi vì thân thể bị bàn tay to đè nặng, cô không dám động đậy, sợ đánh thức người đang ngủ say.

Hạ Ngữ Hàm nhẹ nhàng quay sang nhìn anh chỉ nhìn nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông này, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đã đỏ bừng.

Cô thật sự đã "qua đêm" với giám đốc?

Chuyện này thật sự làm cho tim cô đập nhanh hơn, đồng thời cũng không thể tin được.

Hơn nữa, hai người còn chưa tính là đã yêu nhau? "Qua đêm" như vậy...... Cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, mà mối quan hệ giữa hai người lại có thể trở nên như thế nào đây?

Phát hiện thấy anh động đậy, Hạ Ngữ Hàm khẩn trương nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Ngụy Thành Tuấn nhếch miệng nụ cười, vì ai đó đang giả bộ ngủ, lúc nãy khi cô động đậy, anh cũng tỉnh theo, anh giả bộ ngủ mà thôi, không ngờ bây giờ cô cũng giả bộ ngủ, có thể nói là hai người rất ăn ý được không?

Có điều kỹ xảo giả bộ ngủ của cô so với anh kém một chút, mí mắt vẫn động đậy, cái miệng nhỏ cũng vậy, lại còn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng, làm cho anh thật sự muốn hỏi cô, là đang nghĩ gì mà mặt lại đỏ như vậy?

Anh nổi hứng, ngón trỏ chọc chọc vào người cô, như vậy còn không tỉnh sao?

Anh tới gần mặt cô, lưỡi nhẹ nhàng liếm hai gò má của cô, cô giống như là đang lo lắng, hơi nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, anh tiếp tục liếm hôn, hôn tới cổ cô, cô rốt cục chịu không nổi mà tỉnh dậy.

"Tổng giám đốc à, xin anh mà, anh đừng hôn nữa được không." Cô thật sự không ngờ tổng giám đốc lại có thể giống như chú chó nhỏ cứ liếm hôn mặt cô, cô đỏ mặt đưa tay giữ lấy khuôn mặt anh.

"Không muốn anh hôn em, vậy em hôn anh đi."

"Sao cơ?" Hạ Ngữ Hàm lại lần nữa đỏ bừng mặt. Bây giờ ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh, cô làm sao lại có thể hôn anh?

Ngụy Thành Tuấn cười khẽ, anh thích giờ phút này, cùng cô thân mật như vậy.

Cô bị cười đến tâm hoảng ý loạn, tim đập nhanh hơn, hơn nữa hai người vẫn nằm như vậy, thật sự làm cho cô thật thẹn thùng, bởi vậy cô xoay người định xuống giường, không ngờ lại bị bàn tay to chặn ngang ôm lấy.

"Tổng giám đốc."

Thấy cô muốn chạy trốn, anh không ngừng ôm cô, hôn môi cô, tay đặt ở bên hông cô cũng bắt đầu làm càn vuốt ve.

"Tổng giám đốc...... Uhm....." Không phải anh lại muốn.....đấy chứ? Nhưng không phải là đến gần sáng họ mới ngủ sao ......

Cô vừa quay đầu lại đã bị hôn, lời chưa kịp nói ra đã bị chặn lại, mà bàn tay anh lại không an phận lại làm càn thân nhập vào giữa hai chân của cô, thân thể của cô hoàn toàn bị anh khống chế.

Anh nóng rực trong người, không ngừng cọ xát giữa hai chân cô, nơi riêng tư giữa hai chân cô càng thêm ẩm ướt, Hạ Ngữ Hàm cảm thấy thẹn thùng, cả người cuộn lại.

Ngụy Thành Tuấn ở phía sau ôm cô, thân thể của cô thực sự mẫn cảm, nhẹ nhàng trêu đùa liền run run không thôi, sau đó cũng cảm nhận được anh tiến vào.

Anh xoay cô lại, đem hai chân cô đặt ở bên hông, huyết mạch sôi sục dâng trào, nhưng anh muốn cô cùng anh hưởng thụ khoái cảm, bởi vậy anh chậm rãi thẳng tiến vào bên trong cơ thể của cô, từng chút từng chút xâm nhập, làm cho cả hai cảm thụ được khoái cảm tuyệt vời.

Lần lượt cuồng nhiệt xâm nhập va chạm làm cho phấn khích không thôi, khoái cảm tầng tầng dâng trào, nhịp cử động nhanh hơn, nam nhân thở dốc cùng nữ nhân yêu kiều lần lượt thay đổi, quanh quẩn hồi lâu......

Đạt đến đỉnh thêm một lần nữa, Ngụy Thành Tuấn mới buông cô ra. Nếu không phải có việc phải đi, anh thật sự không muốn rời đi! Anh hôn nữ nhân bên dưới, rồi đứng dậy tiến vào phòng tắm.

Hạ Ngữ Hàm toàn thân không hề có chút sức lực, hai gò má ủng hồng thở hổn hển, thấy anh tinh thần sáng láng từ phòng tắm đi ra, thật sự bội phục anh có thể lực tốt như vậy.

Thấy đã đến giờ đi làm, cô cũng không thể nằm trên giường như vậy.

Thấy cô định ngồi dậy, Ngụy Thành Tuấn đi qua, ngồi ở mép giường, đem cô nằm xuống trên giường, sau đó lại hôn trộm cô một cái.

"Không cần phải dậy, em tiếp tục ngủ đi."

"Vậy sao được, em là thư ký của anh......"

"Đúng vậy, em là thư ký của anh, cho nên anh cho em nghỉ một ngày. Dù sao hôm nay lịch trình không phải là quan trọng lắm, em cứ ở nhà nghỉ ngơi."

"Nhưng mà."

Khuôn mặt tuấn tú cúi đầu hôn cô.

"Nhưng em không thể."

Lại hôn.

"Hôm nay phải ký."

Lại hôn.

Hạ Ngữ Hàm đỏ mặt đầu hàng: "Em biết rồi." Dù sao cô cũng mệt chết đi được, toàn thân như là muốn rời ra từng mảnh.

"Anh tưởng là em rất muốn anh hôn em." Ngụy Thành Tuấn đứng lên: "Được rồi, anh về phòng anh trước, em ngoan ngoãn ngủ đi." Nói xong anh khom người hôn môi của cô, rồi mới thỏa mãn rời đi.

Mặt cô đỏ lên, người đó thật sự là "Sư tử tổng giám đốc" sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top