Chàng đại gia kiêu ngạo

Chap 1: Eyes

Trong cơn gio' nhe nhàng nhưng se lạnh khi sắp chuyển đông shine ngước đôi mắt buồn bả nhìn về nơi xa xăm.Lúc đó không ai biết cậu thiếu gia chúng ta đang nghỉ gì.Đôi mắt ưu sầu,lạnh băng,...

Đang trong nổi suy tư,một cô bé chạy với tần số khá la khủng.Đúng như mọi người nghỉ 2 người họ đả chạm mặt nhau nhưng thường thì sẽ có 1 tiếng sét tình yêu nhưng trong trường hợp này thì lại khác...

-Nè!đi ko nhìn hả con kia!.Tiếng quát lớn của shine khiến những ngưới đi dường và cũng nhất là những bà 8 sẽ phải tấp vào già chuyện.

-"Con kia" dùng ngôn ngữ với phụ nữ thế hả?Tên bất lịch sự.cô bé cũng chẳng chịu nhịn vứa quát lớn theo đó tặng kèm 1 món quà là 1 cú đá ngay chân khiến shine ôm chân lại.

Tặng thưởng xong món quà cô bé nhanh nhẹn chạy đi nhưng lần này tần số cao hơn bang đầu(cũng đúng thôi Lâm Khải Uyên- Jen là 1 vận động viên điền kinh có hạng ở trường mà).Còn về mặt shine chĩ ngước nhìn rồi đứng dậy miệng cười hiểm,miệng nói nhẩm:-"Tây Long à!''

Sau cú va chạm đó cô bé ngây thơ trong trắng kia...không biết đả đụng vào ai,sau này cô bé co' hối hận về cú đa' không các ban đọc cùng xem nhé!^^

Haizzz!tiếng thở dài của Jen đang trong tiết học Văn khiến không khí im lặng mất đi hồi nào cũng ko biết và thế là ví 1 phút lầm lỗi...

-Ra ngoài đứng tấn cho tôi ngay lập tức!!tiếng thầy giáo Dũng bụng phệ(nick name của thầy)làm cho Jen nói sao nhỉ "sung sướng" hí hửng đứng tấn cô bé nghỉ thầm:"Thà đứng tấn còn hạnh phúc hơn nghe ông thầy già đó gây mê"

Trong lúc đứng chịu hình phạt Jen đứng nhìn về phía bầu trời xanh thẳm có những chú chim bay ngang qua rồi mất hút,có những chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi lại bay vào không gian yên tĩnh cũng không đúng cho lắm.

Cảm hứng bị cắt đi khi Jen hết sưc ngạc nhiên ánh mắt không hề chớp va nói trong giọng điệu bán tính bán nghi:"Tên này là tên hồi sáng!sao hắn lại ở đây?"

-Chào người quen! shine nói trong gương mặt vui vẻ thoáng chút lại có nét kiêu ngạo,ánh mắt nhìn Jen lúc lạnh lùng nhưng lúc lại giận dổi.

-"Ai lại thèm quen 1 tên bất lịch sự chứ!"lời nói khiêu chiến của Jen dành cho shine khiến từ 1 lớp học đang yên ổn nháo nhào chạy xem sự tình va cả thầy giáo thân yêu cũng không phải người ngoại lệ.

-Nhẹ nhàng shine đặc 2 tay lên tường ep' Jen lại và rồi đưa tay lên càm Jen nhìn sâu vào mắt cô bé thoạt đầu là sự chống đối nhưng cái ánh mắt như cuốn người nhìn vào 1 không gian vô tận như đang được bươc sâu vào con ngươi shine.Đôt ngột chỉ trong vài giây ánh mắt thay đổi đó là sư đáp trả lại lời khiêu khích của Jen cung với 1 lời nói khiến ai nghe cũng xanh rờn:-"Đã thế thì đừng trách sao tôi ác"quay ngoắc đi với nét mặt kiêu ngạo theo sau đó la tiếng những cô tám già lên tiếng:-"Ôi!!!!!!!!!đẹp trai quá,đúng chuẫn không cần chỉnh!!!

Còn Jen thì bổng nhiên tim đập liên hồi có thể nói la shine chính la nguyên do,cô bé nhìn bóng shine đi khuất rồi uỵch người xuống đất.ngước nhìn shine đi lòng cô bé suy nghỉ vẩn vơ.

tỐi..............

(Trịnh Khải Vân ba là chủ tịch của tập đoàn Trịnh phát mẹ là một ca sĩ có tiếng,sinh ra 1 gia đình sung sướng nhưng chưa bao giờ được sư quan tâm của cha mẹ=> nghe từ thông tin lá cải) cô bé thở 1 hơi dài rồi suy nghỉ vẩn vơ..."Cậu ta ban đầu là 1 tên thô lộ khó ưa,nhưng sau khi nhìn vào cái đôi mắt đó cứ như có 1 mảnh lực nào đó vậy...buổi tối Jen cứ nghỉ rồi nghỉ...có lúc cô bé nghỉ minh bi cuốn hút bởi cái nét đẹp đó chăng hay la vì 1 lí do nào đó.Buổi tối đó Jen ngủ sớm và sáng sớm đôi mắt thâm quần làm cho ai nhìn thấy đều miệng chữ A.Cũng cái buổi sáng đó,shine củng đưng đơi Jen ở cổng trường,Jen thấy vậy chân bước đi nhanh như muốn né nhìn cái ánh mắt đó.

Bổng nhiên...

-Làm ban gái tôi nhé?

...................................................

Chap 2: Cuộc đi chơi đáng nhớ...

mặt jen ngơ ngác nhìn shine cô bé bây giờ trong đầu ko biết đang nghỉ gì?tim thì ngày một đạp lớn hơn(cứ như sắp lọt ra ngoài)

shine nói tiếp với gương mặt như thiên sứ(ai cưa gái mà ko vậy= =) :-"Vậy tan học bạn cho tôi 1 câu trả lời nha." ....

_Rồi shine áp sát nhẹ mặt vao Jen nói khẽ" Tôi mong câu trả lời của bạn lắm" shine bước đi chậm rãi nhưng có cái gì đó thật cuốn hút ơ cậu con trai tuôi 17.

Jen nhìn lòng thì co lại suy nghỉ....nhưng sau đó cô bé đâu biết nụ cừoi nhẹ hiên lên măt shine...

Trong tiết Văn

Jen ngồi thơ thẩn suy nghỉ và cũng đã tâm sư với những đám bạn của mình câu tra lơi cua tụi bạn đòng thanh 1 lượt là nên "đồng ý"(nhìn bề ngoài đủ hết tiêu chuẩn của mấy nàng mà). Linh Đan bạn thân cua Jen 5 năm tâm sự:-"Bạn có diễm phúc sau không trả lời ngay lúc đó,ai trong lớp cung mong sẽ đuơc "hoàng tử" (đặc nick name mới) tỏ tình mà!!

cả đám chụm năm rồi chụm bảy rồi con số nhân lên khi nào cũng không ai biết.

Jen nói trong cái giọng điệu lo lắng :'' nhưng có khi nào câu ta trêu trọc mình(vì jen ám ảnh câu nói"vậy dừng trách sao tôi ác!")...cô ban jen cắt ngang mà nói:

-"Ôi trời! bạn đùng suy nghĩ sâu xa quá đi,biết đau anh ta đã quên chuyên cũ và vân vân vân...!!

Jen lai trong tâm trang phân vân,Jen nghỉ hay mình từ chối...nhưng cái ý nghỉ vụt tắt khi Linh Đan thủ thì với jen:

-"Nếu hắn mà làm cho jen khóc tụi này ko để hắn yên đâu"mặc dù anh ta rất đep trai"" noi xong Linh Đan và đám ban chay ra xếp theo hàng đúng ngắm shjne 1 cách mất kiểm soát.Cô bé cười khục khịch nghĩ"có thể tụi nó nói đúng vả lại ai lại hắn có nhiều cách trã thù đâu cần phải làm trò này"Và rồi cái gì tới sẽ tới...."Tùng Tùng Tùng!" tiéng cỗng trường van lên cũng nhu jen cô bé đang lưỡng lự,tim đap thoi thúc...bỗng 1 cái kéo tay Jen lại cô bé quay đầu lại mặt ngạc nhiên...

-"chắc cậu đã có câu trả lời"Gương mặt đầy tư tin khiến jen ngạc nhiên sau 1 hồi suy nghĩ cô bé quyết liều

-"Ùm!"

Như biết trước sự thể shine cười tươi rồi lôi jen đi lên chiếc xe lao đi thật nhanh.còn jen thì như 1 con búp bê vậy,trong không khí ồn ào của tiếng xe cộ jen gương mắt nhìn shine(hình như khi nghe lời tỏ tình của shine,Jen hơi bị yếu đuối nhỉ!Nhưng sư thể thế nào minh sẽ nói vào chap sau).

Một hồi lâu jen nghi ngại hỏi shjne:"Tại sao bạn lại thích mình chúng ta chỉ mới gặp nhau chưa đầy 1 ngày...và lại cái gặp đầu tiên bạn cũng ko thích mình....tai sao?...."gương mặt cô bé như có nhiêu câu hỏi,shine biết và trả lời 1 cách bình thãn

_"Vì mình thích bạn,chằng lẻ thích cũng có lí do sao?ừ thì lần đầu ko tốt đã sao nào?"

Câu trả lời đã làm Jen càng rối nay lại càng rối.Chiếc xe dừng lại cái suy nghỉ cua jen vụt tắt

-"Thôi đừng suy nghỉ nhiều chúng ta đi chơi nha!" gương mặt tươi cười của shjne như ánh mặt trời,có 1 cái cuốn hút lạ khiến jen dâp tắt cái suy nghỉ đó.Nhưng cô bé càng ngơ ngác khi thây dây là công viên đầm sen,cô bé chưa kịp hỏi thì bi shine lôi đi chưa kip ú ớ.

-Hết đi bong bóng nước thì đến ngôi nhà ma rồi tàu siêu tốc,...lần lươt nhưng trò chơi đó đều van dội tiếng la hét cua Jen,còn shine thì trêu đùa.Nhìn không gian đó jen như hạnh phúc vô bờ bến....Vòng đu quay thứ mà jen thích đi nhất đang , mãi ngắm nhìn cảnh vật jen bất ngờ trước cái hôn lên trán của shine...

-"Bạn thật đáng yêu!!" shine nói và nhìn thẳng vào mắt jen.

"Đúng rối cái ánh mắt này đã làm jen suy nghỉ,cái ánh nhìn như nuốt trọn trái tim jen,như muốn đi xuyên thấu con người jen..."

Trên đường về jen nữa ngại vì bị kiss lén của shine nói thật là thích lắm mà ko dám nói thôi. càng nghĩ jen càng cười

"Vui lắm sao mà cười miết thế"shjne nhìn jen với nét mặt khó hiểu.."KÉT!!!!"

-tiếng xe thắng gấp jen thì mặt hơi buồn có thể là do rơi xa shjne."tối ngủ ngon nhé,kiss you!" jen ko thể ko cười tươi khi nghe lời nói ngọt như đường ấy được..chiếc xe lao đi rồi khuất dần trong màn đêm..

Đứng nhìn theo jen lòng hạnh phúc nghĩ thầm"Cậu ta không như mình nghỉ"

Tối hôm đó...

Trrong lúc đang ngồi mê mẫn suy nghỉ thi chuông điện thoại reo lên Jen mặt chút bực vì bị quấy rầy...

-"A lô!" Giong hơi bực tức,nhưng sau khi nghe người đáp trả lại jen xanh mặt

"Sao con nói chuyện quạo thế Uyên" bố Jen đáp lại với giọng hơi nghiêm.

-"dạ ...dạ.. tai điên thoại.... của con bị ..bị ai đó nhá nên con bực ấy mà." giong điẹu cà lâm của jen không thể qua dược ba mình(vì khi nói dối Jen bị bệnh cà lâm)

"ba đi công tác vài ngày con ở nhà nghe lời mẹ đấy"nói xong ba cúp máy.

Jen thở dài như vừa thoát khỏi 1 cơn bão...

Còn về phần shine câu nhóc suy tư về buổi đi chơi hôm nay...."Côc côc! tôi vào được chứ thưa cậu chủ!

"Vào đi" tiếng nói lanh lùng làm bâu không khí lạnh nay càng lạnh hơn

"Đây la những thứ cậu chủ cần tìm" nói xong ông quản gia từ từ bước ra.

(Lâm Khải Uyên 17 tuổi được 3 năm liền dạt huy chương vàng cha là Lâm Duy Tân là giám đóc công ty GDS,mẹ là bà Trần Huệ Lan nôi trợ,...)

Buổi sáng hôm nay trời đã thấy se lạnh ko gian yên tĩnh đến buồn nát ruột, trên ko gian buồn tĩnh đó,riêng chỉ có jen đang phi thân nhanh chạy dến trường...

" Cũng tại mình tối wa ko ngũ sớm cứ lo suy nghỉ chuyện gì nên mới trể như vậy,bực quá!!"

'Két!!!!'

"Lên xe đi!"tiếng shine nhỏ nhẹ như mời gọi vậy,jen ngạc nhiên quay đầu lại nhìn ngơ ngác...

"nếu nhìn nữa là trễ thật đó!" shine mim cười lô ra cái lúng đồng tiền sâu nhìn rất yêu và duyên.jen vội vàng lên xe và cám ơn shjne từ đoạn đường đi...cho tới trường.xe thắng gấp lần này tiêng xe ko còn quan trong nữa mà la giờ đây jen bất ngờ vì cái kiss nhẹ lên má của shjne,sau khj kiss

xong shjne ap nhẹ mặt vào mặt jen noi khẽ:" nhìn bạn thât dễ thương,mình ko cầm lòng nổi!"

Mặt jen đỏ như trái cà chua chín vậy có thể nói la mắc cỡ chăng.....

Chap3:Giả tạo

Một buổi tối ko ngủ nữa đói vs Jen... chỉ mới 1 ngày đồng ý wen 1 đại thiếu gia Jen như đang chiềm vào ảo tượng cô bé ko muốn giấc mơ này biến mất nhưng đó đau phải la mơ(Jen nghĩ thế).

Những ngày mới tới bắc đàu cho cuộc tinh của cô.tiếng đồn về mối wan hệ cũa cô và dại thiếu gia đã được lan truyền vs tốc độ nhanh cứ bước vào trường là...

"Nhõ đó đó...,trông chẳng xứng tí nào,..." Những câu chói tai khiến jen cũng bưc lắm nhưng cô bé biết nói gì bay giờ đó là sư ganh ghét của họ jen ko thể cấm cản,...bưc thì bục nhưng cũng có người đang thích thú đúng nhìn từ xa....(chac ai cũng biết)

................................................

"Nè!Shine có nghe tụi nó nói gì về tụi minh ko?"Jen bực bội nói lên với gương mặt <<bánh bao chiều>>.

"Nghe gì?....À kê đi họ thích nói chẳng lẽ chung ta cấm họ đc.đúng ko nè" vừa nói shjne vừa vuốt má Jen như trêu đùa nhưng lai như xoa diệu cô vậy.

"Nhưng biết là vạy mà....."lỜi nói như khựng lại bởi cái hôn vào môi cũa shjne,Jen như ngớ người tay chân mềm nhũng ra và trong trạng thái bất dộng.

"Thôi! đung nhõng nhẽo nhé"shjne cười mĩm rồi bước đi ,Jen ngước mắt nhìn theo....thất thần...

Trong tiết Hóa jen đang mãi nghỉ cách đói phó vs tin đòn ác ý đó thì bà 8 cũa lớp xuát hiện...

"Ê tụi bay! muốn nghe tin nóng hông!"điều hiễn nhiên là cã đám sẽ bu lại trong dó cũng có nhân vât chính cũa chúng ta.

"Nghe đau có đúa se chuyễn vào lớp mình đó"cã đám trố mắt rồi hỚ 1 tiếng thay nhau xỉ dứa dưa tin.

"Khoang!tao nói chưa hết thằng này đẹp lắm ngang cở Lee Min Ho í"nghe xong ai cũng chạy vào đua nhau hõi "thiệt ko mày".

Đói vs Jen thì ko wan tâm vì jen đang có 1 quý thiếu gia cũa mình rồi...đang cố thoát khỏi đám đong dang chen chút già chuyện thì...

"còn tin nữa! Uyên kì này chết rồi nó bị con Gia Ngân lơp trên gửi lời hỏi thăm"Nghe xong Jen mắt trái tới mắt phải dựt liên hồi cô way người lại măt đơ.

-Ai cũng biết Gia Ngân là chị 2 trong số chi 2 cũa trường vs lại nhà Ngân thuọc dạng giàu có , bị nhiều lần duỗi học nhưng ko biết sao vẫn ở trường này mà vẩn ung dung hành nghề.(biết rồi khong cần Ty trình bày)

...................................................................

-Gương mặt tái mét ánh mắt thát thần miệng lẫm bẫm:-"Tiêu rồi"Jen đang suy nghĩ nhũng trò của Ngân giành tặng cho mình,rồi cô nhiếu mát lai như muốn thét lên....

"Sao thế?"shjne đứng từ đằng sau hỏi với gương măt bình thản.Sau khi nghe Jen trình bày dự việc cậu nhóc chì tỏ vẽ thích thú...khiến jen ngac nhiên.

Shjne quay măt đi nói vs jen:''Thôi hom nay tớ bận câu tự về nhé!"câu nói khiến jen sock vi jen nghĩ trong tình cảnh này shjne la người luôn bên mình giúp mình giải rối chứ...

................................................................

Jen ko ăn cơm và hầu như Jen dang nghỉ ngợi nhưng điều mà jen dả từng ko muốn nghỉ...cô bé trằng trọc lai nhớ tới"Đã thế thì đừng trách sao tôi ác" trong lòng lai muốn ko phải....

Ngày thứ 3 kể thừ khi wen shjne 3 ngay cho 1 tình yêu hơi ko mấy thưc tế và chắc sẽ ko xảy ra vs những ai đang doc t/p này...nhưng lại đang xảy ra cho câu chuyện ty dang viết...^^

Môt buòi sáng trời ko dẹp như mọi khi,trời âm u đen chịt như đang muốn mưa nhưng ngộ là ko rơi 1 giọt,....

Long Jen cũng thế cô bé như đang triễu nặng ko kém....

"Uyên!tiếng goi thầy Văn đã ngăn chăn cái suy nghĩ cô bé

jen ngẫn mặt "dạ,dạ....."

"Em photo cho lớp tờ đề cương này nhé"nói xong thay đi,jen thẫn thờ khụy người xuống thở như cô bé đang mêt mỏi và nghĩ"mình thật tê hai và ngu ngốc...."

Vào phòng photo Jen đang định bước vào thì....

"Hay thật cứ như tao đoán con đó bi Ngân hâm,chắc sẽ sắp có phim xem"noi xong tiếng cười thất thanh của 1 người rồi từ từ 2 người và 4,5 người...

Giọng nói đó là.......................................... Xoạch!tiếng cửa trong phòng mỡ ra Jen và người đang đói diện đay dều ngỡ ngàng........

................................................................... chuyên có thê ko hay mong các bạn đóng góp ý kiến để tý rút kinh nghiêm trong văn chương kakaka^^ ^m^

-Nếu người đời hay nói "Im lặng là vàng"thì ko biết trong trường hợp này nên im lặng hay...

_...

_...

_Nó ko nói gì dù chỉ 1 lời.Sự im lặng từ chút xâm chiếm bầu ko khí nặng nề trong nó...

-Cứ nhìn cử chỉ thản nhiên cũa hắn nó lại cảm thấy đau.Một cái đau như muốn vỡ nát môt sự thất vọng trong đó có sự trách móc...

-"Thật đáng tiếc!!!"

-Tiếng nói cắt đức suy nghĩ của nó...là hắn,sau những gì hắn gây ra cho nó mà hắn vẫn có thể thốt lên lời nói đó sao?

-"Vậy mà tôi cứ ngỡ sẽ còn đùa vs cô nhiều hơn như vậy nữa chứ!"Nét mặt vừa nói vừa đùa cợt cũa hắn khiến nó tức này càng tức hơn.

-Nó nên im lặng nửa ko?Nó suy nghĩ nhưng ánh mắt ko ngừng nhìn hắn,nó tự trách mình nó ngu đã quá cả tin...vì mình quá mám trai...bây giờ nó có đào 1 cái hố cũng ko hết nỗi nhục nhã...

-"Sao thế cô bị câm rồi à? vậy mà tôi nghĩ cô sẽ làm những trò ..."câu nói chưa hết lời thì những tiếng cười khục khịch cũa đám bạn hắn cất lên.

-Mắt nó chau lại,mặt đỏ bừng nó ko thể kiềm chế hành động nó nữa...

"BỐP!!!!!!!!!"

- Nó nhìn hắn vs ánh mắt trừng trừng như muốn ăn tươi hắn vậy.Hắn thì vẫn vs cái cử chỉ bởn cợt cũa hắn.

-"Cô gan nhĩ!cái tát này đau đấy."vừa nói hắn áp mặt vào nó...

-"Anh nghĩ anh là ai mà tôi ko tát anh,với những người như anh cái tát này còn nhẹ" nó ko ngại nhìn thẳng vào hắn.

-Hắn cười,bây giờ đám bạn hắn cũng chả cười nói chung là ko dám cười vì lúc hắn cười còn đáng sợ hơn khi bình thường.mà trong lúc trường hợp này thì càng ko dám.

-Hắn ko nói ko rằng nâng bỗng người nó lên khiến nó ngạc nhiên.Hắn mạnh quá,nó dù có vùng vẫy,có đánh có đạp cỡ nào cũng ko thoát khỏi vòng tay cũa hắn.

_"Buông ra!"

_...

_"Đồ tồi.thả tôi xuống!"

_...

Hắn thả nó tại 1 chỗ bỏ hoang cũa trường,đó là lớp học đang đc thi công. Nó bực ko là giận là muốn điên lên.

-"Lại muốn làm gì nữa!Như vậy vẫn chưa đũ à?đừng nghĩ anh giàu rồi thích làm gì thì làm tôi..."lời nói chưa hết nó bị hắn ôm hôn xối xã.

Nó cố cựa mình cố đẩy hắn ra vẫn ko đc...

Trong hơi thở dốc hắn áp mặt vào nó nói:-"chưa cô gái nào thoát khỏi tôi đâu,kể cả cô"hắn cười mĩa rồi từ từ bõ đi...

"Vậy à!anh quá tự cao rồi đó.Đối vs tôi trong lúc này anh chả có gì cuốn hút cả,đồ tồi"

Hắn khựng lại và lặng hồi lâu.Nó thì đứng một chỗ cố gắng lau chùi chùi miệng nó...hắn đứng trước mặt nó từ lúc nào.Nó trợn mắt,bây giờ trong hắn thật đáng sợ.

Hắn lấy dây nịt trói tay nó.Bây giờ nó hốt hoảng thật sự.Nó có hối hận cũng đã muộn.Áo nó bi xé toẹt làm đôi,nước mắt ngắn dài chảy trên mặt nó.Lúc này hắn móc trong tuối chiếc điện thoại chụp đủ kiểu,vừa chup hắn cười mỉa.Còn nó như khóc òa.Miệng nó ko thể nói đc câu nào.Mặt nó xanh rồi trắng bệt ra.

"Vậy ra cô vẫn muốn chơi vs tôi à!Để xem khi ngày mai hình cô đc toàn trường thấy cô còn dám dùng những lời lẽ đó ko?"vừa nói hắn cười mỉa.

Nó ko thể tưởng tượng nổi nó đã từng động lòng vì tên bỉ ổi như hắn.

"..."-Nó im lặng ôm hai bả vai nó,nó như muốn ngất đi khi nghe hắn nói xong từng câu từng chử cũa hắn thốt lên.

"Anh muốn tôi làm gì?Anh nói đi"-nó thét lên ánh mắt to tròn vs những giot nước mắt rưng rưng còn đọng lên tren khóe mi khiến nó đẹp.

-"khà khà!sao tôi ko đùa vs cô thêm nhỉ cô vẩn chưa biết hết về tôi đâu vậy để tôi tạo cơ hội cho cô vậy.Nếu cô chịu lam tất cả những gì tôi nêu ra cô thì hình cô sẽ ko bị ai biết cả,còn nếu ko chắc cô cũng hiểu nhỉ?!"

Nó chết lặng và câu trả lời cũa nó chắc ai cũng biết.Cuộc sống của nó sẽ thay đổi rồi và cả hắn nửa.

Chap4:Quá khứ

-Sự thật thì bây giờ nó ko thấy đau hay gì cả vì bây giờ nó ghét hắn,căm hận hắn tột độ.Loại người như hắn nó nghĩ nó quá ngu khi "từng" động lòng vì hắn,suy nghĩ,lo âu.blom...blom.

-Nó nhớ lại những lời hắn nói,những điều kiện quá đáng cũa hắn.

"Vậy là cô đồng ý rồi đúng ko?" hắn nhìn nó vs ánh mắt khoái chí.

-Nó im lặng,nhìn hắn vs ánh mắt hình viên đạn...

"Như vậy nhé!cô sẽ là nô lệ cũa tôi.Tôi sai cô điều gì cô cũng phãi làm còn ko thì đừng trách tôi ác.Dễ mà!hắn cười híp mắt,lô ra cái lúng đồng tiền mà nó từng rất thích.Nhưng bây giờ thì nó chỉ muốn đấm hắn cho bỏ tức mà thôi.

-Trở về vs thực tại,nó đang hầm hầm tức thì Linh Đan goi nó.

"Ê mày!sao sang ko thấy mày trong lớp,đi chơi vs "hoàng tử" à?Ghê nhỉ!!!"

Mắt nó nheo lại,mặt nó đỏ lên,nó hét :"Đừng nhắc tên khốn ấy trước mặt tao."

Con ban nó đơ nguyên con,chưa kịp nói gì nó cúp máy cái rụp.

"Hoàng tử à?Tên đó là ác quỷ đội lớp cừu thì đúng hơn"-Nó nhớ tới cảnh hắn xé toạt áo nó ra...mặt nó đỏ ửng.

"AAAAAAAA!ko biết hắn có thấy?Nhưng như vậy chắc hắn đã thấy hết rồi..."- Nó đập đầu giường la inh ỏi.

Về nhà họ Trịnh:

- Hôm nay,hắn ko đi đua xe vs đám bạn hiền cũa hắn nữa mà thay vào đó hắn xem lại những tấm hình cũa nó.Hắn cười 1 cách khoái chí, rồi nhìn về phía khung ảnh.Mắt hắn buồn lại...

_Cạch!-hắn úp khung ảnh... lại đi ra lang cang,trời cũng se lạnh,nhưng hắn làm lạnh bầu trời thì đúng hơn.Ánh mắt hắn ko thôi nhìn về khoảng ko vô tận.

................................

"Anh à!đẹp ko?hoa này là hoa Ly Ly đó!-Nụ cười rực rỡ cũa cô gái khiến ai nhìn vào cũng tưởng là một thiên thần cupid,đáng yêu và tỏa sáng.

"..."-Là hắn nhưng hắn ko đáp chỉ nhìn cô gái vs ánh mắt triều mến,ánh mắt ấm áp mà đã lâu người thân hắn đã ko thấy nữa.

"Anh lúc nào cũng im lặng cả,em đi xem tiếp đây!"-Gương mặt phụng phịu khiến cô bé nhìn thật yêu.

-Hắn níu cô gái lại bắng 1 nụ hôn...hanh phúc,những từ giành cho niêm vui,ấm áp chỉ giành cho hắn bây giờ.

..............................

"Cậu chủ?"-Ông quản gia lay hắn đưa hắn về tiềm thức.

"..."-hắn im lặng

"Bà chủ mai sẽ về nước,cậu có đi đón ko ạ?"-Ông quản gia có vẻ hơi lúng túng khi nói lên như vậy.

"Ông sẽ biết kết quả mà."-lời nói lạnh lùng cũa hắn khiến ông quản gia khúm núm lại và tự động lui ra.

-Ông đã quá quen vs hắn bản tính lạnh và kiêu ngạo cũa hắn.Nhưng ông lại rất mực thương hắn vì hắn là 1 cậu bé đáng thương...

-Ông quản gia đâm chiêu nhớ lại khi mẹ hắn và người hắn yêu bi tai nạn giao thông mà chết.Hai người mà hắn yêu quý nhất trần đời đã cùng lúc rời bỏ hắn.Lòng ông quặng lại...

Chap5:Hoàng tử?

-Buổi sáng trời xuất hiện những tia nắng đã lâu ko xuất hiện.Nó trong trạng thái ko mấy tốt đẹp vì từ khi wen biết hắn nó chưa từng ngủ đúng giờ...

"Ko biết hôm nay tên "hoàng tử giả tạo" đó lại khiến mình điên lên vì việc gì nữa đây"-Nó chạy như điên,vì nó là 1 vận động viên điền kinh có tiếng mà,nó muốn thoát đi thoát đi cái suy nghĩ về hắn.Nó quá mệt về cái cách trả đũa táo tợn cũa hắn,bây giờ lại phải là nô lệ cũa hắn...

"Mình ko thể chấp nhận số phận như vậy đc?mình phải làm gì đó chẳng lẻ để hắn kiễm soát cuộc đời mình sao?"

-Nó suy nghỉ và nụ cười hiễm như chưa từng đc hiễm hiện lên trên khuôn mặt nó:"Hãy đợi đấy"

.

-Đang hì hụt lên lớp nó thấy hắn.Nó ko tỏ mấy ngạc nhiên khi hắn đang đứng trước cửa lớp nó.Nhưng nó ngạc nhiên khi thấy đám bạn mình bu lại hắn nó nghĩ bụng:-"Thế đấy!vậy mà nói khi tao bi ăn hiếp tụi bay xử hắn.Một lũ mám trai".

-Mặt nó hầm hầm đi ngang qua hắn nó cố tình mà vì lớp có 2 cửa lận.Nó tặng hắn 1 cái nhìn ko mấy là thiện cảm,rồi tò te bước vào lớp.

-Đang mãi nhìn bầu trời xa xa away của nó...

"Em làm anh đợi lâu lắm biết ko?sao em ko nói anh chở em tới trường?thôi đừng giận nữa.."giọng nói ngọt như mía lùi cũa hắn khiến nó nổi cả da gà.Nó trợn tròn mắt nhìn hắn.Và ko chỉ riêng gì nó đâu mà cả lớp đều vậy cả.

"Reeng!Reeng!"-tiếng chuông khiến ai cũng thôi nhìn hắn nhưng nó thì ko.Nó nhìn hắn vs ánh mắt cũa sự ngạc nhiên.Đâu là con người thật cũa hắn?

Tiết đầu tiên vào lớp nó đã trần trồ náo nhiệt rồi.Phải là lớp nó có hotboy vào học.Nhất la phái chị em thì còn rộn ràng hơn nữa kia.

Nó thì chả có wan tâm mấy vì nó đã chán nản vs những hotboy lắm rồi điển hình là tên "hoàng tử chết bầm" cũa nó.Nhưng nó khựng lại khi thấy tên học sinh mới đó.

-Một cái đẹp hiếm hoi đấy.Nó nghĩ vậy vì hiếm khi nó thấy 1 người đàn ông toát lên vẻ sang trọng và lịch lãm như cậu ta.Ai cũng im lặng nhìn cậu học sinh mới.

-"E hèm!À mình là Phan Trọng Tuấn,vui đc làm wen vs các bạn"-cậu ta nở 1 nụ cười duyên vs tất cả khiến ai cũng đỏ mặt.Phải thôi đẹp quá mà lị.

-Nó ko mấy đỏ mặt lắm khi biết thầy chủ nhiệm sắp hắn ngồi kế nó...hạnh phúc quá lun đi chớ!

.

Nó và Tuấn nói chuyện rất là tâm đầu ý hợp.Mới chuyển wa ngồi chung vs nó chưa đầy 2 tiết học 2 người đã kết bạn thân vs nhau.Khiến ai cũng ganh tị hết.

"Này bạn nói chiện nghe vui thật đấy!"-Nụ cười khiến nó như muốn ngã nó nhìn Tuấn và nghĩ tới hắn.Nó lắc đầu lia lịa vì nó ko muốn nhớ tới hắn tên khiến nó đau lòng.

Tuấn ngạc nhiên trước hành động đó ngơ ngác hỏi:"Bạn sao thế tôi nói sai gì à"

Nó lại lắc đầu nguầy nguậy:"Ko ko chỉ là.....tôi nghĩ tới cún con nhà tôi.Nó cũng xinh giống bạn.Ngặc nỗi nó ko đáng yêu bằng bạn"

Tuấn trợn tròn mắt,mặt đơ ra:"Ban so sánh tôi vs con cún nhà bạn ư?

Nó đỏ mặt,im ru,nói sao đc vì tính nó bịa chuyện ko đc giỏi gì cho mấy.

......Ra Chơi......

Nó vs Tuấn đang định làm 1 chầu ra mắt,thì kẻ thứ 3 chính là hắn đã chen ngang.Hắn đứng đợi nó chắc cũng lâu vì nó vừa nghe tiếng chuông là phóng liền mà vẫn thất bại.

Nó quá ngạc nhiên khi thấy hắn,Tuấn thì trong gương mặt khó hiểu.Hắn thì gương mặt lạnh như tiền kéo tay nó lại nhìn Tuấn.

Nó ko hiểu gì cả,nó ko thể thoát khỏi tay hắn.Hắn quá tự cao,1 cái tôi quá lớn mà nó có thể với tới và tìm cách lật đổ hắn là điều ko thể.

...............................

Chap6:Giới hạng

-Nó suy nghĩ hắn bị điên sao lại hành động như vậy,...

"Cậu là người mới tới à?"-Ánh mắt cũa hắn vẫn lạnh và bàn tay vẫn nắm chặt nó.

"Đúng thế?"-Lời nói thản nhiên cũa Tuấn khiến hắn như đã gặp đc đối thủ vậy.

"Vậy chắc cậu chưa biết cậu ấy là bạn gái tôi thì phải?"-Hắn nói 1 câu như nhấn mạnh vs Tuấn.Nó thì ngạc nhiên,nó đưa mắt nhìn hắn....

"Vậy thì đã sao nào?"-Tuấn nhìn hắn vs ánh mắt cũa sự thách thức.Tuấn bỏ đi,như sự coi thường hắn.

"Hãy để tôi cho cậu thấy có sao ko nhé!"- Hắn trầm giọng lại gương mặt ko tỏ vẻ tức giận.Hắn lôi nó đi.

Đám đông bu chật cứng,ồn ào khiến nó ko định hình đc việc gì cả nó suy nghĩ những lời nói cũa hắn.

.

Nó nghĩ nó và hắn đã kết thúc rồi chứ.Nó đã hết cái thân phận là bạn gái cũa hắn rồi mới đúng?Nó thiết nghĩ bây giờ mình chỉ là nô lệ cũa hắn...

.

Hắn kéo nó đến phòng photo.nó chết lặng,nơi đau lòng này...

"Cô hay nhỉ?cô định khiến tôi bẻ mặt vs tụi bạn à?"-Hắn giằng giọng nhìn nó.

-"Anh nói gì tôi ko hiểu?"-Nó ko nhìn hắn,ánh mắt nó như trốn tránh.

-"Cô đang giả vờ ko hiểu à?Cô thừa biết cô đang mang tiếng là bạn gái tôi.Mà cô ngang nhiên cặp thằng khác trước mặt tôi à"-Hắn quát lên,2 tay áp vào tường áp mặt nó gần hắn tới mức có thể.

_"Tôi và anh đã kết thúc rồi mà?bây giờ tôi chẳng hiểu anh đang nghĩ gì cả?chẳng phải tôi chỉ la món đồ chơi cũa anh thôi sao?"-Mắt nó như sự trách móc vs hắn...

-Hành động của hắn đã khiến nó khó hiểu,mà ngay cả hắn cũng ko biết hắn tai sao lai làm như vậy...

-Như 1 sự chối bỏ câu hỏi cũa nó hắn ôm nó hôn nó 1 cách mãnh liệt.Nó ko kháng cự,nó nghĩ từ khi wen biết hắn nó quá yếu đuối.Nó muốn mạnh mẽ...nhưng ko thể nó đã trót yêu hắn thật rồi dù hắn chỉ coi nó la trò chơi,hay chỉ là nô lệ cũa hắn.Ko còn ý nghĩa gì nữa.

-Nó hôn hắn ko chút kháng cự...hắn thì cứ nhìn nó.Hai người trong lúc này muốn giải quyết mọi chuyện = 1 cái hôn.Nó sẽ giúp mọi chuyện ko con' phức tạp nữa....

-Nó nghĩ có lẽ nó đã vượt quá giới hạng.hắn ngay từ đầu ko hề tốt vs nó.Tại sao nó vẫn cứ thích hắn...

-Hắn ko muốn nghĩ...hắn biết những chuyện hắn làm là vì điều gì.Nhưng hắn ko muốn nó đi vs bất kì ai.Cười noi vs bất kì ai.3 ngày yêu nhau cũa nó và hắn thiết nghĩ thì đơn giản nhưng vs hắn thì khác.hắn chưa từng hôn ai,nói chuyện thân mật vs ai khi wen nó.

-"Có lẽ dù anh có làm tôi đau cỡ nào thì tôi vẫn chỉ thích anh thôi.vì tôi đã yêu anh mất rồi?"-Ánh mắt nó như kẻ bại trận,nó đã thành 1 kẻ yếu đuối mất rồi...yếu đuối chỉ vì hắn.

-Ý nghĩ báo thù đã ko còn.Con người hắn đã nói lên tính cách hắn,một kẻ ko bao giờ chịu thua cuộc.

2 người nhìn nhau...lấp ló đâu kia 1 kẻ chen chân nghe toàn bộ câu chuyện.Hắn đang có ý nghĩ gì?

Trở về lớp học nó ko thấy Tuấn đâu.Nó nghĩ nó nợ Tuấn 1 lời xin lỗi.Chỉ vì nó mà ngày đầu tiên đi học cũa Tuấn ko đc mĩ mãng cho lắm...

Hôm nay thời gian trôi chậm quá,vì nó có cảm giác nặng nề lắm.Nó nhớ tới cái hôn mãnh liệt cũa hắn,nó nhớ tới cách cư xữ hắn khi nó đi chung vs Tuấn."Phải chăng hắn ghen..."

Nó lai cúi đầu xuống vs đống tập.,những cử chỉ điên khùng đã đc đám bạn trong lớp nó chiêm ngưỡng.

"Ê!mày sao vậy?tối wa quên uống thuôc hả?"-Linh Đan tỏ vẻ phân vân nhìn nó.

"..."-Nó lại tiếp tục hành động như kẻ điên khùng,nó mặc kệ câu hỏi Linh Đan,bây giờ nó ko muốn nói gì nữa.Nó muốn có sự chắc chắng rằng hắn có thích nó ko?

-Nó nhớ tới lúc nó tỏ tình vs hắn,gương mặt hắn trầm lắng nhìn nó.Ánh mắt hắn đen huyền,1 sự buồn bã...Nó ước sẽ là người xoa diệu cho hắn.Nó mong hắn sẽ chấp nhận nó...có lẽ nó quá ngu ngốc chăng?

..............................

Bước chân nó hôm nay có vẻ nặng nề,nó đi từng bước thì lại suy nghĩ từng điều.

"Lên xe đi!"

-Nó ngước nhìn qua,là Tuấn,sao cậu ấy lại ở đây?

"Ko lên sao,hay chê xe tớ cùi?"-Tuấn cười híp mắt lại.

-Nó ngẩn tò te,rồi cười bù trừ:"Ko ko đâu"

-"Cậu sao sáng giờ tớ ko thấy?cúp học à"-Nó nhìn Tuấn vs ánh mặt của 1 tên nghi phạm.

-Tuấn im lìm nhìn nó,nhưng nhìn mặt nó bây giờ rất la tếu.Hai má nó phụng phịu + thêm cái mắt híp lại,miệng thì bặm lại,..

-"hahahaha!thôi cậu thôi làm mặt đó đi,ko để tớ lái xe à?"

-"vậy cậu phải trả lời câu hỏi cũa tớ!"-nó quay mặt đi tay vỗ vỗ vào mặt.

-"Ừ thì tớ đi công chuyện,.., thật ra thì cún con nhà tớ bị bệnh á mà!"-Tuấn nhìn nó vs ánh mắt cũa sự trêu trọc.

-"Thật ko?"-mắt nó to tròn như con nai vàng nhìn Tuấn.

-Mặt Tuấn đỏ ra...:"Tớ ko lẽ nói dối cậu"

-Nó nhìn mặt Tuấn lộ vẻ khó hiểu cũng ko hiểu chuyện gì nên nó ngước mắt tới bên đường.Nó nhìn cảnh vật,trông nó thích thú,đc hòa mình vào bầu ko khí náo nhiệt cũa thành phố...

-Nó khựng lại khi thấy hắn,hắn đang tay trong tay vs người phụ nữa khác...nó tức.

-Nó quay mặt đi,lộ vẻ tức tối,ghen tuông cũa nó.Nó ko biết nó và hắn có thật sự yêu nhau ko.

"Tụi mình đi chơi chứ?chịu ko?"-Tuấn nhìn nó cười.Cười toét miệng lun chớ!

"Ừm.."Giọng nó buồn đi...mắt nó như muốn khóc,...

-"Tại sao cậu ta lại đi kế bên người con gái ấy ..." -Gương mặt nó thất thần , nó nói rất nhỏ nhưng nó ko ngờ Tuấn đã nghe thấy

"Cậu sao thế ? Đi chơi với tớ , cậu ko thích sao ?"- Tuấn nhìn nó vs ánh mắt trìu mến , cậu ta như hiểu được tâm trạng của nó . Chắc nó không biết Tuấn cũng thấy hắn ...

"Không đâu con cún nhà tớ làm tớ buồn thôi ấy mà"- Gương mặt nó như 1 cái bánh bao chiều vậy .

"Tới nơi rồi , thôi nào đừng có làm gương mặt đóa nữa !!!"- Tuấn mở cửa xe cho nó vừa nói vừa cười y như 1 thiên sứ vậy , như vẫy chào nóa,như muốn đưa nó tới nơi thần tiên...

-Không biết vì lí do gì nóa cảm thấy bớt buồn đc 1 chút , cóa lẽ vì nụ cười của Tuấn chăng .

-À đây là khu trượt băng,nó cãm thấy lạnh,nó ngước nhìn những vận đông viên trượt băng như 1 con thiên nga vậy .

"Này ! Cậu định đứng ở đóa tới chừng nào không mau ra trượt đi."-Tuấn đưa cho nó đôi giày trước vừa noi vừa thúc nó mang giày.

-Nếu kêu nóa chạy đua thì phần thắng sẽ đương nhiên thuộc về nóa . Còn đằng này kêu nóa đi trượt băng là cầm chắc nóa bầm mông...

RẦM!!!-Tớ sẽ cố gắng , tớ sẽ cố gắng.

15 phút trôi qua

RẦM!!!- Cho tớ 1 cơ hội nữa đi.

Nửa tiếng sau

RẦM!!!- Tớ chịu thua thật rồi.

-Nóa bây giờ vừa bò vừa đảy tới thành tường. Nhìn lúc này nóa như 1 con ngố vậy. Tuấn cũng là 1 vận động viên trượt băng cóa tiếng cũng đành gác kiếm bó tay .

"Này cậu cóa sao không vậy , dầu nè sức đi !"- Tuấn như đang kiềm nén không dám cười trước mặt nóa.

"Tại cậu hết đấy , chân tớ bầm hết rồi nè "- 2 má nóa phình ra miệng nóa chép chép mặt tỏ vẻ tức tói.

"Tớ từng dạy rất nhiều người nhưng cậu là người mà làm tớ đầu hàng đấy "- Vừa nói Tuấn dơ 2 tay xin hàng.

"..."- Nóa wê bây giờ nóa chỉ muốn biến khỏi đây thôi . Vì nãy giờ trong lúc học trượt băng nóa đã gây sự chú ý của đông đảo mọi người.

Tuấn hiểu ý :"Đi , tớ dắt cậu đi ăn ở đây cóa món pasta ngon lắm."

Nói tới học thì không hiếu động chứ nói tới ăn nhất là pasta thì nóa như 1 con heo bị bỏ đói chục năm vậy .

... Tại Quán Ăn ...

1 Dĩa

2 Dĩa

3 Dĩa

4 Dĩa

-"Cậu là heo àh ! Đây là dĩa thứ 5 rồi đấy"- Mặt Tuấn đơ ra , Tuấn hết sức ngạc nhiên trước tài năng ăn uống phi thường của nóa .

Nóa thì không trả lời vì mỗi lần vận động nhiều hay gặp chiện buồn thì 5 dĩa này đáng gì vs nóa .

Rời khỏi quán nóa ấp úng mặt nóa đỏ như trái cà chua :"Xin lỗi ! Tớ đi quên mang tiền , nhưng lần sau tớ sẽ nhất định khao cậu nha ."

Tuấn cười :"Cóa gì đâu , đây coi như là tiệc ra mắt đi kỉ niệm ngày đầu tiên chúng ta làm bạn "

2 người nói chiện rôm rả , hắn xuất hiện mắt hắn rực lửa nhìn thật đáng sợ . Không ngần ngại hắn lôi nóa lại không nói không rằng kéo nóa đi tới xe hắn .

"Để rồi xem sau này mày còn kéo cô ấy ra khỏi cuộc đời tao không ?"- mặt Tuấn hiện lên 1 nụ cười của 1 ác quỷ ...

-Hắn lao xe nhanh ngang qua Tuấn không ngại để lại 1 ánh nhìn khiếm nhã như 1 sự bất cần và hãy cẩn thận hắn .

"Làm gì vậy ! Anh nghĩ anh là ai mà lại cóa thể hành động trơ trẻn như vậy ?"- Nóa cố gắng không khóc nhưng mà tại sao nóa cứ khóc trước mặt hắn , nóa trách nóa wá yếu đuối ...

"Đã bảo là không được đi vs tên kia mà vẫn cứ ngoang cố àh ."- Mặt hắn lạnh không ngước nhìn nóa mắt hắn chau lại lộ vẻ tức tói .

"Vậy còn anh ! Tay trong tay 1 ng' con gái khác thì sao ?"- Mặt nóa nước mắt ràng rụa như 1 sự cầu khẩn hãy cho nóa 1 lời giải thích .

"Cái gì ? Ai nói ?"- Hắn đột ngột dừng xe quay sang nhìn nóa như là ng' bị oan .

"Chính mắt tôi đã thấy ..."- Mắt nóa không thôi nhìn hắn .

"...Àh ! Vậy ra cô nghĩ cô ta là bồ tôi àh . Cô đúng là đồ mít ướt ..."- Hắn vừa nói vừa lấy tay xoa vào mắt nóa như muốn chùi đi những giọt nước mắt ngắn dài trên mặt nóa vậy.

"Vậy ... Vậy cô gái đóa là ai ?"- Nóa ngưng khóc bật hẳng ng' dzậy .

"Bồ ba tôi đấy "- Hắn cười nhếch mép quay sang phía trước gương mặt lạnh.

-Nóa dần hiểu ra vấn đề , điều cóa thể làm cho hắn lúc này là làm chảy cái tản băng trong con ng' hắn , nóa ôm hắn thì thầm vs hắn những suy nghĩ của nóa .

Hắn không kháng cự , hắn như cóa 1 chỗ dựa tinh thần mà đã lâu hắn không còn cảm nhận được điều đóa nữa ...

Sau khi tắm xong nó cãm thấy thoãi mái hẵn...

"Haizzzz!"-Nó vươn vai rồi oáp 1 cái thật kêu.Nó nằm phịch trên chiếc giường bé bé cũa nó.

-"Nhìn cậu ta như vậy mà cũng thật tội nghiệp.Mà mẹ cậu ta dâu nhỉ...?"-Nó nghĩ về hắn mặt nó đâm chiêu...

RING!RING-Nó giật mình và ngừng ngay dòng suy nghỉ đang giang dở cũa nó.

"A lô!"-Nó gấp gáp đáp

"Sao bắt mày lâu thế?lại đang ở vs tên kia à?"-Hắn quát lên trong điện thoại,khiến nó rớt lăng xuống giường.

-"Ai nói chứ,người ta đang at home mà?"-Nó giằng giọng...vì hắn suốt ngày nghi ngờ nó thôi.

"Làm gì dữ vậy,mai nhớ đem cơm sáng đó.!"-Hắn nói 1 cach bình thản pha chút tiếng cười ...

"tại sao lại phải làm đồ ăn sáng chứ ?"- Mặt noá lộ vẻ ngạc nhiên .

-"Tại sao lại hok , chẳng phải cô đã đồng ý làm nô lệ cho tôi rồi àh ."

"Cái gì ?"- Noá nhớ lại wá khứ , trở về vs thực tại noá thiết nghĩ không fải là ...

-"Mới hum wa thuj màk đã wên nhanh vậy sao ? không ngờ trí nhớ cô tệ thật đấy "- Hắn nói vs vẻ mặt thích thú cử chỉ lời nói khiêu chiến , noá bực .

"Được ! nếu anh muốn tôi làm thì tôi sẽ làm"- mặt noá hiện lên 1 nụ cười nham hiểm rồi cúp máy cái rụp .

............................................................................... Sáng hôm nay noá dzậy sớm hơn mọi khi , noá làm những món ăn mà mẹ noá thấy đều xanh mặt .

"Cái này mà để cho ng' ăn àh ?"- Mẹ noá hớt hải nói.

"Đâu fải con ăn đâu màk con fải lo ."- Noá vừa cười vừa cầm cái đũa cái chảo ,mặt nó ngố trông thấy rõ.

Hôm nay tâm trạng noá vui lạ,có thể nó đang dần dần đc hiểu hắn hơn chăng.Nó đi và lẩm nhẫm trong miệng noá câu hát.Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ ỗn nhưng ko phải vậy nó ko biết có người đang đọi nó.

Đang hì hụt bước lên cầu thang,nó bất ngờ bị bao vây bởi nhóm nữ khá nỗi cũa trường...

"Cuối cùng cũng gặp mày rồi nhỉ.?Tao đa hỏi thăm mày thì mày nên tự động biết chứ?phải để tao tới mới chịu buông tha Trịnh Khải Vân của tao àh ."- Gia Hân cô ta nói trong giọng bực tức và ganh tức...

-Nó biết đụng đến đàn chị cũa trường là ko yên,...,nhưng hắn là người nó thích ko lẻ nó lại vì Gia Hân mà từ bỏ hắn.

"Hình như có sự hiễu lầm ở đây?tôi chưa bao giờ làm wen vs Khải Vân .Chính anh ấy đã ngỏ lời vs tôi trc cơ mà?"-Nó nói vs vẻ mặt nghiêm túc,nhìn thẳng mắt Gia Ngân nó biết bây giờ hẳn cô ta đang tức lắm.

"Mày còn trả treo à...."-Nói đi đôi vs hành động cô ta zdơ tay tát nó...nhưng mà...

-"Cô nghĩ cô đang làm gì vậy hả?"-cánh tay Gia Ngân bi siết chặt...

"a...aa....a đau...."-Cô ta bắt đầu thấy sợ,gương mặt cô ta ước đãm mồ hôi.Hắn nắm quá chặt,cô ta cố kéo ra khỏi nhưng vẫn bất lực...

-"Nói cho mà biết,đùng nghĩ cô ko thể ko bị đuổi khỏi trường này.Nếu cô nghĩ vậy thì đa lầm rồi!"-Hắn trừng mắt nhìn cô ta như sự đe doạ và cảnh báo vs những đúa bạn cũa cô ta.

_Cô ta bỏ đi.Nói đúng hơn là bỏ chạy gương mặt hớt hải cũa cô ta khiến những người chứng kiến đều ôm bụng cười.

Linh Đan lo lắng chay lại chỗ nó hỏi nó có bị gì ko.Nó cười trừ rồi way mặt nhìn về phía hắn...nó nhìn lại hộp cơm đang cầm trên tay.

"Mày giúp tao chuyện này đc ko Linh Đan?"

..............................................................................

RẦM!!!-"Ui zaaaa!vết thương hôm wa chưa hết hôm nay lại thêm vài em nữa..."

Nó leo cổng sau nhưng vì bất cẩn bị trượt từ trên xuống wả là buồn thay cho nó...nó nhớ lại...

"Ừm!chiện gì cũng đc hết?"

-"Đừng điểm danh tao nha,tao về nhà có xíu việc,yêu mày!!!"-Nó kiss gió con bạn nó rồi te te te bỏ đi.

Về tới nhà nó ko sợ bị mẹ bắc gặp nó thừa biết giờ này mẹ nó đangđi công tác tận bên Hà Nội,ba thì càng hiếm hoi.

Sau 1 tiếng kì công nó cũng hoàn thành món ăn sáng nhìn sõ bộ thì tạm ổn hõn cái đầu nó làm...về sau chắc ai cũng biết.

.

Nó nhý 1 điệp viên FBI vậy,hết núp lùm cây thì ko tránh khỏi núp sau thùng rác,thể xác lẫn tinh thần đều bị tra tấn,mém xíu nó xĩu nữa chừng.

..."Phù sao hôm nay mấy ông giám thị này lại kiểm soát kỉ thế nhỉ.."-Nó ngả phịch trong phòng photo,nhiệm vụ cũa nó bây giờ là ngồi chờ tới ra chõi sẽ đưa thành quả cũa mình cho hắn xem.Nó hí hửng mở nắp hộp...mặt nó trắng ra miệng nó há i nhý vừa gặp ma

"Chết rồi!!!"-Nó thét lên,đột nhiên tiếng býớc chân cũa thầy giám thị ngày càng gần.........

Xoạch!!!-"rõ ràng mình nghe thấy giọng nói mà ?ko lẽ mình bi lãng tai?"-Xoạch

Nó cũng nhanh trí trốn lẹ sau bàn photo nếu ko là bản tự kiểm và bài ca tổ quốc thì nó lãnh trọn..."Xui thật!sau này mình ko đc la to thế nữa,mình hý quá"-nó vuốt mồ hôi trên trán rồi nhìn lại hộp cõm"bấy nhầy"cũa nó.

Cũng vì mãi lo trốn mấy thầy giám thị nó đã làm hộp cõm bị mấtđi hình hài đáng có ^^!

"Kệ!làm là do tấm lòng ngon mới wan trọng,đẹp mà dở cũng = zero hà"- nó tự khuyên nó,tự an ũi bản thân=>bệnh tự kĩ lên lé vờ rồi

...............KING KONG.........................

Chiện gì tới sẽ tới,nó đưa hộp cõm choa hắn gýõng mặt ko khỏi lo lắng nó sợ hắn sẽ chê.Mặt nó nhýđèn pha lúc trắng lúc lại xanh khi thì tái nhợt...đưa mắt nhìn hắn ko hết nổi lo âu.

Dù rất muốn ăn nhýng nhìn nó hắn cýời nhiều hõn...

"Cái gì đây?"-mắt hắn nhìn nó rồi nhìn lại hộp cõm.Nó nhýđoán dự thể mặt nó way sang chổ khác,rồi ra sức thể hiện gýõng mặt"Bánh bao thúi"

"sao ko trả lời?cái này mà cô dám đưa tôi ăn à?"-hắn cảm thấy bực.

-Nó ra sức giải thích vs cách trả đủa cù chúi cũa nó rồi nguyên nhân cũa hôp cõm.đầu hắnđịnh ko ăn nhýng nghe nó van nài quá đành bấm bụng vậy...

"Cũng tạm."-Câu nhận xét cũa hắn khiến nó buồn vì công sức 10 quả trứng,8 cây xúc xích 2 trái cà chua cũa nó chỉ đổi lại câu tạm dc9 thôi sao???????

-Nhìn mặt nó hắn thừa biết nó đang nghĩ gì,rồi nhý theo hành động và mục dích cũa hắn ko phải vì bữa sáng mà vì hắn muốn gặp nó...hắn ôm nó thật nhẹ,nhẹ nhàng hôn trán nó vuốt tóc nó.Hắn dành ánh mắt trìu mến nhất cho nó,có lẽ nó la người con gái may mắn nhất trên đời này

Chap 10

-Mấy tiết học trôi wa nó cảm thấy nặng nề hẵn.Môn nào giáo viên đều đễ lại lời trối:"Tiết sau các em sẽ kiễm tra 1 tiết,nhớ học bài đấy."Hồi xưa thì nó còn thích,nếu so đến bây giờ thì từ "thích" sẽ ko còn nữa.Vì dạo gần đây nó lo "yêu" hơn lo học.

"Ê mày sao nhìn thãm thế!"-Con bạn nó way xuống hỏi.

-"Ừ!tao mệt thôi đó mà"-Nó trả lời xong lại tiếp tục gục mặt xuống bàn.

"Ủa!cậu mệt à?"-Tuấn thù lù xuất hiên khiến nó rất hãi..

-"Ko.. ko!ừ mà sáng giờ cậu ở đâu?-Nó hỏi Tuấn mắt nó ko thôi nhìn Tuấn vì cách ăn mặc cũa Tuấn hôm nay ko đc chỉnh tề cho lắm.,áo quần Tuấn có vài vết bẩn,dặc biệt hơn mặt Tuấn có vài vết trày,bầm nữa...

-"Mặt câu sao thế?cả quần áo nữa?"-Mặt nó lo lằng hỏi.

"À!Nãy đi tớ bị té xe đó mà!!!"-Tuấn vừa nói tay vừa gãi đầu.

-"Hậu đậu thế là cùng"-Nó dõng dạc trích mắng Tuấn như thể nó là bật phụ mẫu vậy.Thế là hết tiết giờ ra chơi +thêm tiết học cuối,miệng nó tía lia ko ngừng.

"Thôi!thôi!xì tóp tớ hiễu rồi,tha cho tớ 1 lần đi!"-Tuấn cười khục khịch nói

-"Nói vậy ko biết có thấm chưa đó?"-Mặ nó ra vẻ suy tư

."E hèm!2 em nói đũ chưa...,vậy 2 em lên giúp tôi giải 2 bài toán trên bản nhé"-tiếng thầy giằng giọng nhìn chằm chằm nó và Tuấn khiến 2 đứa lạnh sóng lưng.

-Tất nhiên,hậu quả là 2 cô cậu nhà ta đứng như trời trồng...

-"Tại cậu hết đấy,nếu ko phải cậu nói nhiều thế thì giờ này chúng ta ko phải ở chốn này."-Tuấn càm ràm,tay bịt mũi.Chẳng là anh chị đc thầy đặc cách cho dọn dẹp nhà vệ sinh 3 ngày..

-Mặt nó xụ xuống...ko trả lời.

"Thôi thôi xin lỗi đc chưa nè"-Miệng Tuấn gặng 1 nụ cười gượng gạo,ko phải Tuấn trách móc gì nó vì nhà vệ sinh thúi quá chịu ko nổi,nhất là 1 công tử như cậu ta mà lại ở lại trực nhật thì là ko thể.

...

"Tớ chở cậu về nhé,chịu ko?"-Tuấn vừa nói vừa bá vai nó

-"Ơ...ko đc đâu nếu ai mà nhìn thấy thì sẽ hiễu lầm chết..."-mặt nó có vẽ lúng túng hẵn

"Sao vậy,à...."-Tuấn dần hiểu ra vấn đề.

-"Tớ ko muốn làm hắn ta bực nên...xin lỗi!!"-Nó ấp úng nói,nhìn Tuấn nó cười như một angle.

-...-Tuấn im lậng cười trừ.Nhưng thật chất rong lòng Tuấn đang rất rất tức,tại sao 1 tên như hắn lại đc 1 người như nó thích nhỉ.

-Vả lại,tớ rất thích chạy ... chạy thật nhanh ...quên đi tất cả,chạy vừa muốn tìm 1 đích đến...cũng như sự trốn tránh vậy"-Nó nói rồi nở 1 nụ cười nhẹ...Nó vụt chạy khỏi vòng tay cũa Tuấn,nó quay đầu lại nở 1 nụ cười rạng rở...mái tóc nó xoà tung bay trong cơn gió...nó như 1 đứa trẻ ngây ngô,đôi lúc nó biết đấu tranh...có khi lại mạnh mẽ...Tuấn ngước nhìn nó nở 1 nụ cười khẽ cũa sự đê mê...

"Đúng là..."

...............................................................................

Về tới nhà nó chỉ thấy 1 tờ giấy tiện lợi+ 1 số tiền...

"Vậy mà mình nghĩ mai ba mới đi Sin ai dè>.<"-Nó ngẩn mặt nằm phịch xuống bộ ghế sa-long...Nó thiếp đi lúc nào ko biết

RING,RING-"...."

RING,RING-"...."

Nó ngũ say như chết nó ko biết coá người đang lo lắng cho nó....

...Nhà Họ Trịnh...

-"Sao mình gọi mãi mà ko thấy cô ta bắc máy nhỉ?Hay là xảy ra chuyện gì..."-Mặt hắn bắt đầu lo lắng...hắn nhớ tới người hắn yêu lúc trước...

-Hắn liền lấy áo khoác,tức tốc hắn chạy xuống nhà ,nhưng ...

"Đã muộn rồi mà còn đi đâu nữa đấy.?"-Đó là mẹ kế cũa hắn,ả trõng trẹo ánh mắt nhìn vẽ mặt hớt hãi của hắn,tay cầm ly rượu cô ta tiến lại hắn .

"..."-hắn ko đáp vì hắn coi khinh cô ta nhiều lắm,thứ đàn bà chỉ vì tiền,hắn trước giờ ko hề ưa cô ta nhưng khổ là cô ta lại cứ bám theo hắn.

"Sao ko trả lời chứ tuy trên mặt giấy tờ chúng ta là mẹ con nhưng dù sao tôi chỉ hơn anh vài tuổi...vẫn có thể mà..."-cô ta ẻo lã trước mặt hắn khiến hắn cãm thấy chướng mắt...hắn ko nói gì nhìn cô ta ánh mắt khinh bỉ...Hắn hất cô ta ra khỏi người hắn rồi bước lên xe.

-Hắn nhìn cô ta rồi nói vs giọng cảnh tĩnh cô ta:"Giọng cô đạt chất lượng lắm...,cô như con đĩa đói nhỉ,cô thử bám theo tôi thử xem,cuộn ghi âm này tôi ko dám chắc sẽ tới tay ba tôi ko đấy"-hắn cười rồi thản nhiên lái xe đi..

"Để tao xem mày còn xấc xược tới khi nào"-cô ta ném chiếc li xuống đất khuôn mặt đằng đằng sát khí...

-Trên xe hắn ko ngừng gọi cho nó nhưng vô tác dụng..."-Hắn càng ngày càng lo hắn lao xe vs vận tốc tối đa khiến ai nhìn cũng đều hãi..

Về phần nó đánh 1 giấc ngàn thu nó lật đật đi nấu mì,món ăn tại gia cũa nó rất đơn giản.Nó ko hề kiễm tra đt nó,nói có đt chứ nó ít khi gọi cho ai ngoài ba mẹ nó(vòi xin money í mà).

-Nó hí hững bưng bát mì,miệng chảy nước miếng,nó từ từ gắp 1 đũa mì bự thiệt bự kê lên miệng...-KING KONG-KING KONG

-Mắt nó trợn tròng,mặt nhăn lại,nó bực tức chạy ra ngoài cổng miệng la chí choé

"Ai vậy????"-mặt nó ko hết nổi ngac nhiên nó láy tay chùi mắt nó mấy lần...nó ko thể tin...tai sao hắn lại biết nhà nó ở đây mà tới....

Chap11

-"Anh Anh Anh..."-Nó cà lâm vừa nói vừa chỉ tay về phía hắn.

"Sao ko mở cữa,mời khách là như thế à.?"-hắn đã bớt lo hẵn,khi thấy nó,mặt hắn như vừa trút đc 1 gánh nặng vậy.

"...Ơ..ko đc?"-Nó trố mắt nói vỗ mạnh vào mặt miệng lẫm bẫm-"Tĩnh lại,mình nhớ hắn wá riết tẩu hõa rồi"

"Này!!!"-Hắn bật người khỏi xe tiến lại gần cữa hắn lấy tay mở cánh cữa ra rồi thản nhiên dắx xe vào.

Nó đứng ngơ ngác,tay ko ngừng gãi đầu...

"Nhà mà ko khóa cữa à!mà đầu có chí sao gãi hoài thế?"-hắn nhìn nó vs ánh mắt nhăn nhó,rồi bước vào nhà nó.

-Nó thì nhìn hắn nhìn cánh cữa,nhìn xe hắn,...nóa te te đi đóng cữa mà nghỉ-"loạn rồi,nhà mình mà cứ ngở nhà hắn vậy.."

...

"Đang ăn mì à?"-hắn ngước mắt nhìn nó.Rồi hắn từ từ tới tù lạnh nhà nó...nói sao nhỉ trống trơn.

Quả là nếu mà mẹ nó ko đi chợ 1 là 2 bố con nó đi ăn tiệm,2 là ăn mì,nhưng kì này bố nó đi, nên đành mì vậy.

"Sao tủ lạnh ko có gì thế?ko trả lời tôi à?"-hắn cau có nhìn nó

"ko phải tại mẹ vs ba đi rồi nên..."-nó lấy 2 ngón tay chì vào nhau mặt nó nhìn xuống đất...

-Hắn nhìn nó rồi cười ,hắn đành trổ tài vậy...ai nói đại gia là ko biết nấu ăn...lầm rồi đấy.

"Đi theo tôi!"-hắn vừa nói vừa nắm tay nó kéo đi,nó thì chẳng biết chẳng rằng nhìn hắn...

"Chúng ta đi đâu?"-Nó ko kìm nỗi đành hỏi

"Siêu thị chứ đâu!"-hắn quay mặt sang nó nhìn nó rồi cười.

"Siêu thị!!!"-nó hả họng ra rồi trố mắt nhìn hắn.

------SIÊU THỊ------

-"Này hay mình mua mì đi"-mặt nó hớn hở chỉ chỉ.

-"A! mì làm pasta nè!"-Ánh mắt nó sáng lên,nó ngước sang nhìn hắn vs gương mặt cún con..,

"Thôi đc làm pasta vậy!!"-hắn lấy hết những vật liệu cần thiết,nó lẽo đẽo theo sau chỉ để...

"1 bịch đủ rồi"-hắn

"Ko đủ đâu !!"-Nó lắc đầu nguầy nguậy rồi bỏ vào rổ bưng đi.

-Hắn nhìn nó rồi gườm 1 câu:"Ko ăn hết là chết vs tôi"

Miệng nóa cười,cười như là nóa sẽ ăn mà ăn hết ấy chứ.Nó vs hắn như 1 cặp vợ chồng vậy...nó cãm thấy hạnh phúc biết bao.Nó cười mĩm như 1 con hề,nó nghỉ nó la người hanh phúc nhất thế gian.....

_Nó quàng tay hắn,vừa di nó vừa cười tủm tĩm...nó khiến ai nhìn cũng phải chạnh lòng vì nó đi kế 1 tên đep trai là thứ 1.thứ nhì là lại đi mua đồ ăn chung,thoạt nhìn thì nhìn hạnh phúc lắm nhưng ai biết nó phải trải wa nhiều chuyện mới có đc ngày hôm nay.

"Nè!mai mốt đừng vừa đi vừa cười nữa,người ta nhìn vào ko nên đâu"-hắn nhắc nó

"Xì!ko cười thì thôi"-No xụ mặt way đi chổ khác...kèm theo là bỏ tay ra khỏi hắn,mỗi người đi 1 nơi...

""XIN QUÝ KHÁCH HÃY THỬ LOẠI KEM NÀY VÀ CHO CHÚNG TÔI 1 Ý KIẾN ĐI Ạ"-1 anh bảnh trai đấy đưa cho nó 1 hộp kem hương dâu...rồi nhìn nó cười tươi.

-Nó đỏ mặt,ăn thử tuy mùi ko mấy ngon nhưng nó cũng khen vì 1 anh bảnh trai thế lại mời nóa...

"Kẹo gì mà chẳng cóa chút mùi vị gì"-hắn vừa nói vừa nhổ viên kẹo ra,hắn nói tiếp..

"Còn em!ko lo đi về muốn ở đây làm gì,con nó khóc ở nhà kìa."-hắn nói rồi lôi nó đi.

"Ơ...ơ...Trịnh Khải Vân con nào ở đây"-mặt nó đỏ ửng nhìn hắn.

_"..."-hắn chỉ lo nhìn đường lái xe ko trả lời nóa...khiến nóa bực lại càng thêm bực.

Nóa way mặt sang hướng khác,nóa giận,hắn nghía nhìn nóa rồi cười...

---Lúc này đậy ko chỉ riêng nó hạnh phúc đâu mà hắn nữa,hắn cãm thấy hắn đã có 1 gia đình thật sự...có lẽ tôi yêu em mất rồi...hắn nghĩ nhưng ko thốt lên thành lời...hắn nhìn đường nhưng tâm trí này thì chỉ cóa nóa mà thôi---

Chap 12

-"Xuống xe đi,bộ tính ở đây tới zà à?"-Hắn ngước mắt nhìn nó vs vẻ khó hiểu.

Tên này ko tâm lí gì cả hắn ko biết mình đang giận hắn sao?đúng là tức wá đi mà!!!!-Nó suy nghi mắt chau lại,nhìn hắn,môi mím lại...

-"Vậy ko đi đúng ko?"-hắn vừa nói vừa mở cữa đi vào nhà.Nó mò túi quần nó,lắc đầu kiếm chìa khóa nhà,nó ko thấy...nó nhìn lại cửa nhà nó đang tò tí te mở nó liền chạy lại.

"Mở cữa cho tui vào..." -mặt nó hớt hãi nắm song cữa lắc lắc.

Hắn quay đầu lại,mặt cười như trêu ghẹo nóa.."Vậy hết giận chưa đã?Mà s lại giở chứng nhõng nhẽo vs tôi vậy?lầm đối tượng rồi đấy."-Nói xong hắn mở cữa cười khẩy.

-Thừa biết mình giận mà còn...-nó siết tay lại,mắt rực lữa...

"Khóa cữa chưa đấy"-hắn đang loay hoay kiếm đồ nói như là chủ nhà vậy

"Rồi"-Nó hãy người đi lên phòng nó thay quần áo,đang trong wá trình thực hiên thao tác thì

...

Cạch!!-một bầu ko khí im lặng đổ xuống bầu ko khí...

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"-nóa la toáng loạn.

-Hắn thì đứng ngẩn người(thiệt ra mắc cở tới ko nói đc gì ớ chớ) mắt hắn nhìn nó..

-Nóa nhanh tay lấy ao che lại rồi đuổi hắn ra khỏi phòng mình,mặt nóa đỏ ửng...

.......

Xuống phòng đi bộ ko định ăn à?-Hắn gõ cữa tiếng ngỳ càng mạnh..

"ko!ko!"-nó nhắm mắt vừa nói vừa hét lên.

"thôi đi!đâu fải lần đầu tôi thấy đâu..."

"..."

"Bây giờ ko ra là tôi đạp nát cái cữa này đấy.."-hắn nói như cảnh báo nóa.

-Nó ngước đầu ra,mặt nó dàn dụa nước mắt.Nó lết từng bước nặng nề...Hắn ôm chầm nó từ phía sau,hắn noi khẽ trong vẽ lúng túng.

"Sau này chỉ có tôi và tôi mới đc thấy thôi,biết ko?"-Nó ngước mắt nhìn hắn lòng nó như vui vầy,đây là 1 lời cầu hôn đúng nghĩa ko nhỉ?

-Nó xuống nhà trố mắt trước mì pasta cũa hắn,nó thèm đến nỗi chảy cả nước miếng.Nóa nhìn hắn vs ánh mắt vào tiệc lun đc chớ.Hắn chưa kịp nói nó nhảy vào ghế nói lớn:"Ăn thôi!!!"

-Nó ăn nhiều hơn hắn nghỉ hắn ăn 1 dĩa nhưng nó đã ăn gấp đôi hắn rồi.

"Hạm đội à!từ từ ăn thôi"-hắn nói vậy chứ lòng vui lắm,vì nó vừa ăn vừa khen hắn lia lịa,hắn nở lỗ mũi quá chừng.

-Nó hôm nay cùng hắn rữa chén,thịt ra nóa fải rữa 1 mình nhưng vì nóa năn nỉ hắn quá đành chịu lỗ thôi.

"chết nè"-Nó chét xà bông rữa chén lên mặt hắn..."Dơ !!"-Hắn nói trong giọng bực bội...

hắn chơi ác hơn nóa,chét lên tóc nóa làm tóc nóa quến cục lại,nóa kì này ko hiền nữa noa lấy tay búng nước văng tung tóe...

-Đổi lại nụ cười là 2 người hì hụt lau nhà bếp,lau nhà hắn ko cần bật quạt mà vẩn khô..vì nó lau nhà mà té lên té xuống chùi gần hết cả nhà bếp.

...

Tắm xong rồi à-Hắn đưa mắt nhìn nó rồi nhìn lại trên máy tính xem chứng khoáng.

-Nó đang lau khô đầu,vừa lau vừa nói":"Tối rồi bộ cậu ko tính về sao?

"Ko muốn tôi ở lại à?"-hắn quay ghế xoay lại nhìn thẳng mắt nó...

"Cái gì ở lại,ko đc đâu...?-nó nói vừa lúng túng,mắt way đi chổ khác.

"Ko cho tôi cũng ở lại à.."-hắn cười khuc khịch rồi way mắt lại bàn vi tính..

"vậy cậu ngủ ở đây nhá.Tôi wa phòng ba,mẹ tôi ngủ."-Nó lếch con gấu nó đi,nhưng mà nó mở cữa hoài ko đc...

Nó way sang nhìn hắn...hắn im lìm....nó way sang nhìn cữa cố mở nhưng bất lực...Nóa lại nhìn hắn kì này mắt nóa rực lửa...hắn vẫn tĩnh như ko...nóa bực

"Nè!đua chù khóa đây..."-Mặt nóa phừng phừng chìa tay trước mặt hắn...

-Hắn cười mĩm hắn tay tắt máy tính,rồi nâng bỗng nóa lên...hắn và nóa nhanh lẹ coa mặt trên chiếc giường đơn bé nhỏ.Hắn ghì chắc nóa bên mình..nóa môi chề ra nhìn hắn...nhưng mắt hắn nhắm tít lại...ko 1 lời nói nào...nhưng nóa hiểu...nóa biết hắn muốn gì...đôi lúc lời nói cũng ko giải wuyết vấn đề gì...chỉ cần 1 hành đông nhỏ là sẽ ổn thõa cã thôi.

.......Cả 2 chìm vào giấc ngủ say,ai cũng hạnh phúc cả,hắn cũng vậy,hắn ko còn phải thức trắng nữa,đây là lần đầu hắn cãm thấy ngon giấc đến vậy...

-Những tia nắng ban mai đầu ngày len lõi wa từng ô cửa đã đánh thức nó trong giấc ngũ ngàn thu...những tia nắng đẹp,đẹp như niềm hạnh fúc cũa nóa bây giờ...ấm áp...

.

-Nóa quay sang nhìn hắn,đây là làn đầu nóa nhìn hắn kĩ đến thế ,khuôn mặt hình chữ điền,đôi mũi cao ánh mắt lạnh đen láy khi khép mi...quả là hắn đẹp thật...tạo hóa đã ban cho hắn cái mà ai cũng muốn..nó nghĩ rồi vuốt vé tóc hắn...

.

Nóa nghĩ nóa ko thể nằm ì ở đây nãi đc,nóa nhẹ nhàng gở vòng tay hắn ra khỏi eo,nóa tiếng bước đến ban công...ánh mặt trời thật đẹp,kèm theo là 1 làn gió nhẹ..nóa hít thật sâu và thở ra kèm theo 1 cái vươn vai nóa thốt lên 1 câu cũa 1 kẻ biết hưỡng thụ:"Tuyệt vời!!"

.

Nóa lại nghĩ đến hắn tên hoàng tử cũa nóa,nghĩ đến những gì hắn gây ra cho nóa trong suốt quãng thời gian ngắn ngũi qua...Nóa bước vào nhìn hắn vs ánh mắt cũa kẻ bị mê hoặc...nóa ước sáng nào cũng đc nhìn thấy hắn,đc cùng hắn đón buổi sáng vào mỗi ngày...miệng nóa nở 1 nụ cười nhẹ...hạnh phúc đôi lúc vs nóa chỉ là 1 điều nhỏ nhoi..

.

Sau khi nóa rữa mặt,đánh răng,nóa bước lên lầu...hắn vẫn còn ngũ say...nóa nhìn hồi lâu rồi tiến lại hắn...nóa lấy vài sợi tóc se vào mũi hắn...

-"Làm gì vậy",hắn vừa nói vừa ngoáy ngoáy mũi..mặt ngơ ngơ nhìn nóa.

-"Làm gì âu chỉ muốn đánh thức con heo zậy thôi...!"-mặt nóa hĩnh lên miệng mím cười.

-Hắn chẵng trả lời mặt hầm hầm bước xuống giường đi vào nhà tắm...Nóa nghĩ hắn cũng con nít thật,dễ dổi wá mà!!

.

Nóa nghĩ noa nên làm 1 gì đóa choa hắn...đêm wa hắn cũng nấu choa nóa 1 bữa ra trò mà.Nóa lục tung tủ lạnh thì chỉ kiếm đc mì mì mì thoai...Nóa đành nghĩ thầm"đành vậy,ăn mì cũng tốt mà"-Nóa nhanh tay bắt 1 nồi nước to,vừa nấu nó vừa lắc cái mông hát bài thinking of you...

.

Hắn đi xuống mắt nhìn hành động cũa nóa rồi nói lớn:"Mới trốn trại đấy à"

-Mắt trái ,mắt phải nóa zực liên hồi...nóa way sang nhìn hắn nói:"Vậy mà cóa tên wen người trốn trại đó"-nó hứ 1 cái rồi way sang bưng tô đến bàn ăn.

-"Xuống đây đi?bộ tính nhịn đói hả?"-miệng nóa hì hụt thổi rồi nhoàm nhoàm vào miệng..

Nhìn nóa hắn càng thêm thấy yêu nóa...nóa như 1 đứa con nít ,ngộ nghĩnh đáng yêu...hắn muốn đc như vậy mãi,...

-"Ngon ko?sao nãy giờ ko nói gì thế?cóa chuyện gì à?"-nóa đưa mắt nhìn hắn,miệng thì vẫn luôn nhai nhóp nhép

-"Ăn đi!nói nhiều quá đấy"

-Nóa im lìm mặt nóa bắt đầu thấy bực,...:"Lúc ngũ dễ thương biết bao...zậy rồi thì như wĩ í".

-Hắn nhìn nét mặt nóa muốn cười lắm nhưng ko thễ đc,hắn fãi kiềm lại...:"Hôm nay muốn đi chơi ko ?"

Mắt nóa sáng lên nét mặt thay đổi trăm tám nhìn hắn nóa gật đầu lia lịa,noa nói:"Vậy chúng ta sẽ đi đâu?

"Công viên đc ko?"-hắn đan tay vào nhau chóng càm nhìn nóa cười mĩm.

Ko nói gì nhiều nóa tức tốc phóng lên phòng diện 1 bộ váy đẹp nhất...trông nóa hớt hở ra mặt.Nhìn nóa hắn lại nhớ đến người con gái ấy...

_Nóa hồ hỡi chạy xuống trog 1 bộ váy màu trắng xanh nhạt,tóc nóa buối thành 1 cuc lên đĩnh đầu,trong nóa ngộ nghĩnh và đáng yêu thấy rõ,hắn dường như bị cuốn hút bởi nó.Ko phải vì nóa quyến rũ,cũng ko phải nóa đẹp như bao cô gái làng chơi, mà 1 nét đẹp hồn nhiên trong sáng...

.

-" Chúng ta đi đc chưa?"

-"Ừ!chúng ta đi!"-hắn bất giác ngừng ngay dòng suy nghĩ cũa mình,trên đời này hắn nghĩ chỉ cóa mình người con gái ấy là duy nhất...nhưng giờ đây thì lại khác.

-"Nè!hôm nay chúng ta đi tàu cao tốc nữa nha?"

-"Hôm trước đi ko sợ à!"

-"KO SỢ"-nóa nói lớn vs chất giọng chuẩn,mặt đầy vẻ tự tin.

"RING RING"

-"Ai vậy?"

-Nóa cãm thấy ớn vì Tuấn gọi choa nóa vào lúc này,nóa cãm thấy lúng túng coa nên nói là Tuấn...nóa thừa biết hắn ko ưa gì Tuấn...nhưng ko bắt máy thì kì lắm?Đầu nó rối toáng lên...

-Hắn thừa biết đó là ai, sau khi nhìn cử chỉ cũa nóa,ko ngần ngại hắn dực phắt điện thoại trong tay nóa rồi bấm nút khóa.

-"Cậu làm gì thế?"

-"Chẳng làm gì cả,tốt nhất là cậu nên tránh xa tên đó ra,hắn ko tốt đẹp như cậu nghĩ đâu!"

-"Là sao chứ..?tớ ko hiểu.?"-mắt nóa nhìn hắn như muốn biết 1 lí do.

-"..."-Hắn ko đáp vì hắn biết dù cóa nói vs nó,nó cũng sẽ ko tin những gì hắn nói và lai sẽ cóa tranh cãi,hắn ko muốn...

-"Tuấn cóa gì mà ko tốt chứ?cậu ấy đã lun ở bên mình khi mình buồn nhất...tai sao?"-Nóa đâm chiêu suy nghĩ ,trong mắt nóa Tuấn như người bạn tốt vậy.Tuấn luôn làm nóa vui,nhất là nóa cãm thấy an tâm khi bên cạnh Tuấn.Nóa chưa hề nghĩ Tuấn sẽ là 1 kẻ xấu hoặc đại loại thế.

-"Tới nơi rồi"-hắn way sang nhìn nó vs một khuôn mặt rạng rỡ.

-Nóa ít khi thấy hắn cười thoải mái như vậy,nóa cãm thấy vui khi thấy hắn đã trải lòng ra vs nó nhiều hơn.Nóa chợt nghĩ tới nụ cười trước,nóa ko tươi đa phần là 1 nụ cười giả tạo,nụ cười cũa 1 ác wỹ chính hiệu hơn,nhớ đến nóa lại rùng mình.

.

Nóa và hắn đã trải qua 1 ngày vui vẻ.2 người đã bỏ đi wá khứ,họ muốn đc tận hưởng giây phút này,sống hết mình về 1 tình yêu...muốn thử 1 lần,trải nghiệm cũa cuộc sống đầy chông gai ngay trước mắt,có lẽ bây giờ thì họ ko thấy đc nhưng về sau sẽ còn nhiều điều chờ họ.

Hắn nhìn nóa chạy nhảy vs những chú thỏ rồi đến chú nhím,nó khóc khi bị con rắn uốn wanh người,nó bỏ chạy khi thấy con khỉ rượt theo nó...Và điều nó hãi hùng nhất là khi nóa đạp xe trên không,nó ko dám nhìn xuống,vì nóa ở rất cao,ở dưới là đầm cá sấu.Khiến nóa khiếp vía,mặt nóa trắng bệt ra tay thì luôn nắm hắn ko rời...

.

"Chúng ta ăn kem nha!"-Nó hí hửng lôi tay hắn kéo lại tiệm kem.

"Ừm!cũng đc"

"Vậy cậu ăn kem gì nè?"-Nóa tròn mắt nhìn hắn hỏi.

"Ừm....socola"

"Ok! xin wý khách chờ trong giây lát"-Nóa lao thật nhanh đến wầy bán kem đông nghẹt.Nhìn nó hắn lại nhớ tới cái ngày ấy...

-----------------------------------------------------

"Anh à!Kem nè...ôi bị chảy hết rồi..."-mặt cô gái tiu hĩu cầm 2 kem ống chảy hết cả ra ,chiếc váy trắng tinh khôi cũng bị lấm bẩn.

"Ko sao đâu,vẫn ăn đc mà"-Vừa nói hắn cầm ngay cây kem ăn đáo để

-2 người ngồi trên băng ghế đá,vui đùa cùng nhau,những kí ức ko bao giờ hắn wên,wên đi cô gái vs mái tóc ngố ánh vàng,cô gái vs thân hình mảnh khảnh,đôi nắt to tròn như muốn xé nát ánh nhìn cũa tất cả....

.

"Chúng ta đi tàu cao tốc đi!"-cô gái tay chỉ về phía tàu đang bay lượn trên ko.

"Ồ!!vậy ko sợ à?"-hắn tỏ vẻ trêu ghẹo cô gái.Rồi wàng vai, hắn hôn nhẹ lên trán cô gái thì thầm vs cô rằng:"Anh yêu em"

-----------------------------------------------------

"NÈ!!!Kem chảy ra rồi nè!!"-Nóa huơ tay nhìn hắn,mặt nó thì ko thể tả nóa bù xù,váy thì lấm bẩn,tóc thì rối như tơ vò...mặt nóa thì zính kem tùm lum.Hắn bật cười khi nhìn bộ dạng ngố kinh khũng cũa nóa.

Cầm 2 cây ken đứng nhìn hắn cười nóa cảm thấy mình ngố wá vậy sao,miệng méo đi nó wát lớn khiến bàn zân thiên hạ chú ý vào nó..

.

"ĐIÊN À!"-Mặt nó đỏ lên rắng nghiến lại.2 má phình ra,nóa bực lắm rồi,nóa đã chen khi mua kem vs mấy chị có vòng eo wá khổ,kì công lắm nó mới mua nổi mang về...bây giờ gặp hắn lại làm như ế.TỨC WÁ!!!!!!!

-Sự thật khó chối cãi bây giờ nó như 1 đứa vừa trốn trại,ko cách gì hơn nóa đành ngậm nhấm đi vể mặc dù nóa cứ nằn nặc ở lại choa kì đc...

-"Đi đi!!chúng ta vẫn chưa đi tàu cao tốc,mục đích đến là vì nóa mà..."-mặt nóa ủ dột hẳng.

-"Lần sau đi cũng đc nhìn bộ dạng cậu,ai mà cho vé vào.?"-hắn nhìn nó nghiêm nghị như 1 người cha wản giáo con mình,vào vai nhập tâm lắm đây.

.

Chiếc xe lăng bánh nóa way người lại nhìn tàu siêu tốc bay lượn,lòng nóa thầm nghĩ fải đi = đc...Nóa muốn đc cùng hắn la thật to,để quên đi tât cả,nóa cũng vậy...tuy nóa rất sợ đi tàu cao tốc nhưng điều đóa ko đáng sợ = việc mỗi ngày trôi wa lại thấy hắn ko nở 1 nụ cười...

.

Nóa nhớ lại khi nóa và hắn lần đầu gặp nóa chạy nhưng chỉ chú ý mình hắn,ánh mắt hắn buồn não nề như xé nát bầu ko khí...thân hình của hắn như che lắp ánh mặt trời,hắn lạnh,1 con người lạnh mà nóa từng nghe trong những tiểu thuyết tình yêu..nhưng chưa từng thấy bao giờ...bây giờ nóa đã thấy rồi...

Nóa ko ngờ rằng vì wá mãi nhìn hắn nóa đã lao vào hắn lúc nào...cóa lẽ nóa đã bị hắn cuốn hút ngay từ đầu...nóa cứ ngẩn ngơ nhớ về cái ngày gặp mặt...1 ngày định mệnh,1 ngày bắt đầu cho cả 2 số phận.

-"Đang nghĩ gì mà đâm chiêu thế?"

-"À...suy nghĩ về...nước mỹ ấy mà"-noa way sang nhìn hắn cười toét hàm răng.

-"Hâm à?"-hắn đưa tay lên trán nóa sờ sờ.. mắt ko rời băng đường đi.

-"Hâm gì chứ?"-nóa vùng vằng rồi lấy tay hắn áp mặt vào má nóa.Tay hắn lạnh wá,nóa trộm nghĩ nhất định nóa sẽ sưởi ấm hắn,làm cục băng trong người hắn biến đi mất.Nóa dần dần thiếp đi...nóa ngã lên vai hắn,miệng nóa chóp chép như 1 đứa trẻ.

-Nhìn nó lòng hắn cóa lẽ đã phần nào cãm thấy nhẹ nhõm..chiếc xe lao đi thật nhanh như muốn dìm mình vào khối xe đông đút tấp nập.

"RING RING"

-"Alô?"

-"Cậu chủ cậu đi đâu hôm wa giờ vậy?bà chủ và ông chủ rất lo đấy ạ?"

-"Ừ!Nói họ 1 lát tôi sẽ về,à...ông hãy chuẩn bị đón tiếp khách nhé,nói cả vs ông ta nữa."-hắn cúp máy rồi gát tay lên trán hắn suy nghỉ...hắn có nên làm như vậy...

...."Dậy đi tới rồi"-hắn lay nóa mãi mới thấy nóa cựa wậy.

"Ơ....oáp....tới nhà rồi...ơ."-nóa way đầu nhìn 2 bên và lắp bắp nói.

-"Đây đây đâu phải nhà....tui"-nóa trợn mắt vừa trợn vừa chùi mắt nóa xem tỉnh hay mơ.

-"Đừng hỏi nhiều,tôi sẽ giới thiệu cậu vs gia đình tôi."

-"Vậy à!!vậy là đây là cuộc giới thiệu tôi vs ba mẹ cậu."-Nóa vui mừng miẹng ko thôi réo lên,nóa nghĩ nóa sẽ đc ba mẹ hắn chiêu đãi như 1 vị khách à ko 1 con dâu trong gia đình,nghĩ thế mắt nó sáng lên,...

-"Vậy xuống xe đi?"-hắn mở cữa nắm tay nóa vào 1 salon nổi ở thành phố,hắn vừa vào là ông chủ tiệm ra tiếp hắn ngay.

-"Đã lâu ko thấy cậu đên tôi nghĩ cậu đã có mối khác rồi đấy."-Ông ta lại gần hắn tay nắm nắm,nóa nhìn cử chỉ cách nói năng phán 1 câu trời đánh...:"là bê-đê ư?"

-Ko tiện ánh nhìn hắn vào thẳng vấn đề -" Hãy biến cô ấy thành 1 cô gái cóa 1 ko 2 đi!"

-"Ơ 1 ...ko 2 ư!"- nóa nhìn hắn rồi bị ông chủ tiệm kéo lại ghế...

-"Nhắm mắt lại đi để tôi ban phép nhiẹm màu cho cô bé lọ lem nào!!"-câu đùa giởn cũa ông chủ tiẹm khiến nóa cảm tháy nổi da gà.Nóa nhắm mắt lại lòng nóa ko thôi nghĩ về cuộc gặp gở giữa nóa và ba mẹ hắn....

..."Ngạc nhiên chưa!!!"-nóa mở mắt ra,nóa soi mình vào gương,nóa ko ngờ người trong gương lại là nóa,nóa nhìn như 1 cô công chúa vạy,nóa lấy tay chạm vào mặt béo 1 cái xem đây cóa thực sự là mơ...

-"Thôi ủy mị đi chúng ta còn nhiều viẹc lắm!"-hắn lôi nóa đi,mặt hắn cóa chút đỏ ửng nhưng ko mún cho nóa thấy...

-"Nhưng còn chuyện gì nữa cơ chứ?"-Nó tròn xoe mắt hỏi hắn.

-"Bộ cậu tính ăn mặc như vậy gặp ba tôi?"-hắn ngac nhiên hỏi nó.

-Noa nhìn lại bộ đầm nóa mặc rồi way lên nói vs hắn-"Đúng rồi "thế là mục tiêu tiép theo cũa nóa và hắn chính là shop ROSE 1 shop bán váy đầm rất đẹp..

-Nóa đc ướm hết thảy 10 chiếc đầm và đầm nào nóa mặc đều trông xinh.Nhưng hắn lại thích nóa mặc chiếc đầm màu cà tím...nhìn nóa bây giờ chẳng khác chi xưa người con gái ấy.

-"Nào hãy mang thử đôi giày này tôi xem."-hắn chìa ra 1 đôi giày đc đính những hột kim lấp lánh ánh màu.Đôi giày đc làm rất kỉ xảo...

-Nóa cúi gập người xuống nhưng nóa ko biết thắt dây ,hắn đành wỳ xuống mang chiếc giày cho nóa.Òa bây giờ nó thực sự đã thành công chúa rồi...mắt nóa như muốn nói lên niềm hạnh phúc đó vs hắn.

.

"KÉT!!!!"

-"Dù ai cóa nói gì cô cũng chỉ cần dạ mà thôi hiẽu ko?"

-"Ừm!tôi biết mà"-nóa nở 1 nụ cười đẹp vs hắn rồi nóa và hắn tay trong tay bước vào những cạm bẫy mà hắn đã phải đối đầu trong những năm wa....

.

Nó bước vào nhà hắn mắt nóa sửng lên nhà hắn thiết kế như 1 cung điện vậy...nhưng căn nhà trông cóa vẻ lạnh,ko ấm cúng cho lắm...những đồ cổ đc trưng bày trên từng bàn.Nóa nhìn lên trên thì 1 chùm đèn vàng óng ánh chiếu vào như hào wang vậy...rồi tới những bức tranh lớn,đc vẽ rất tuyệt...Nóa bây giờ như lạc bước vậy,nếu ko có hắn chắc nóa sẽ bị lạc mất....

.

Cánh cữa từ từ hé mở,nóa bước đi cùng hắn,nóa thấy người phụ nữ kia đang ngồi cạnh 1 người đàn ông trung niên đứng đắng và già dặn...nó ko mấy ngạc nhiên vì điều đó nó chỉ khó hiểu là mẹ hắn đâu mà thôi.

Nóa way sang nhìn hắn,hắn ko còn như hồi nãy giờ hắn vs ánh mắt nét mặt như lần đầu...nóa ko nói gì im lặng vs nó là thượng sách.Nó nhìn mọi vật cho đến khi..

"Ai đây?"-người đàn bà đó lên tiếng xen lẫn giọng điệu ngạc nhiên,nóa nhìn bà ta ,đó là 1 cô gái đẹp và chẳng trách ba hắn lại yêu thích cô ta đến vậy...

"Mày lại muốn làm gì nữa,hết con kia bây giở đến con này à!"-Ba hắn wát lên khiến nó sợ,nó nhìn ba hắn ông ta trông đáng sợ,tay cầm điếu thuốc,miẹng luôn **** mắng hắn,mắt như ăn tươi hắn...nóa sợ.Nếu ko cóa vòng tay hắn cóa lẽ nóa đã khóc...

-"Cô em lại muốn như con Lâm Tuyết Nhi đó à?"- người đàn bà tay thì hước càm nó,ánh mắt đây vẻ châm chọc...nó ko thể để bàn tay ấy đụng vào người mình...

-"Bỏ bàn tay bẩn thỉu ra khỏi người cô ấy."-hắn nắm tay cô ta rồi nhìn cô ta vs ánh mắt cũa kẻ đáng sợ,...nóa đứng khựng đi ....Tuyết Nhi...la sao?Mình ko hiểu

Chap 15 (phân 1) ..........................................................................................................

Cô gái Tuyết Nhi ấy là ai?có ý nghĩa gì ở đây chứ?Họ đang nói gì vậy,tai sao cậu ấy lại im lặng,hãy nói gì đi,....

-"À thế cậu định làm gì tôi?"-cô ta nhìn hắn như muốn hắn biết cô ta ko phải thứ vừa mà dễ đụng.

-"Làm gì là làm gì,thứ con gái nhơ nhuốc như cô,tôi nói phí lời,đánh cô thì bẩn tay..."-hắn cười,cười như 1 con thú rồi buông tay cô ta ra,hất lăng cô ta xuống đất...

-"Mày dám làm thế vs ****** à,mày đúng là đứa bất hiếu mà?"-cha hắn gầm lên,nó giật thót tim,nó ko ngờ gia đình hắn lại đáng sợ đến vậy....

-"Mẹ tôi đã chết từ lâu rồi,chính ông mới là kẻ giết mẹ tôi và cả con quỷ này nữa.Ông đã wên hay cố tình ko nhớ?"-hắn wát lên,từng lời hắn nói khiến ba hắn ngồi uỵt xuống,ánh mắt cũa ông nhíu lại,ông wăng điếu thuốc,rồi ôm đầu co người lại....nhìn ông nó cãm thấy lòng xót xa.

-Nó ko nói gì và nó ko biết nên nói gì vào lúc này,1 gia đình phức tạp,nhưng lòng nó vẫn ko nguôi câu hỏi Tuyết Nhi là ai?nó càng muốn biết thì tâm trí nóa tình cảm nóa lại muốn chối bỏ....

-"Hahahahaha!!!"-tiếng cười thất thanh cũa cô ta như đá động đầu óc cũa giang phòng...ánh mắt kiêu sa bất cần đời,cô ta nhìn nó rồi đứng lên,từng bước chân lước nhẹ trên thềm đất....cô ta nói,lời nói mà nó ko muốn nghe...

-"Cô em à!cô em chắc đang thắc mắc TUYẾT NHI là ai nhỉ?"-cô ta cười rồi nói tiếp...

-"TUYẾT NHI là người mà cô đang đứng cạnh từng yêu say đắm đấy,còn điều này...cô ả chết rồi,chết cùng mẹ hắn..."-cô ta cười nhẹ...rồi nhìn hắn cô ta như trêu hắn như thách thức con mảnh thú trong người hắn.

"BỐP!!!!!!!"-Hắn đánh dì hắn ư?sao hắn có thể,nó nhìn hắn,ánh mắt sự ngạc nhiên,ba hắn ông ấy vẫn im lặng,nhìn ông lúc này 1 cái tát vs cô ta ko wan trọng gì mấy?nó cãm thấy khó hiễu....

-"Mày......!!!-cô ta tay ôm mặt,miệng hét lên.

Hắn nắm tay nó lôi đi,hắn ko muốn nó nghe tiếp nữa,hắn lôi nó đi nhưng cả 2 phải dừng bước khi nghe cô ta nói:

-"Chưa hết câu chuyên mà tính bỏ đi à?"-cô ta miệng nhết mép cười 1 nụ cười mà theo nó là đầy sự hiểm độc....

-Ko nói nhiều hắn tiếp tục kéo tay nó.... nóa có thể nghe bất kì điều gì hắn bảo,cóa thể là nô lệ của hắn,....nhưng wuyền biết sự thật thì ko thể...nó buông tay hắn ra nóa khựng lại,nóa way đầu và bắt đầu lên tiếng,im lặng đủ rồi LÂM KHẢI UYÊN à....!!!

-"Thật khó mà để xưng hô nhưng cô có thể tiếp tục câu truyện đc ko?"

-"Cậu đi ngay lập tức cho tôi?cậu dám kháng cự tôi ư?"-hắn kéo tay nó đi nhưng ko thể...

-"Nếu muốn biết thì tôi cũng ko giấu,...,Tuyết Nhi là người mà K.Vân yêu từ năm 13 tuổi...nhưng trớ trêu cô ta trong 1 lần ngăn cản mẹ cậu ta tự tử,thật ko may khi đang ngăn cản mẹ hắn thì 2 người đã bị 1 chiếc xe buýt đc điều khiển bởi 1 tên say rượu tông fải...2 người vì mất máu wá nhiều nên đã ko wa khỏi....và giờ đây tôi kinh ngạc khi thấy cô....cô giống Tuyết Nhi như 2 giọt nước...có lẽ cô là người thay thế cũa hắn nhằm để xóa đi hình bóng Tuyết Nhi đã chết cũa cậu ra chăng?"

-"Người thay thế...."-nó lấy tay vuốt nước mắt way lại nhìn hắn...

-"Bộ váy này,đôi giày này,cả kiểu tóc....và tình cảm cậu dành cho tôi....chỉ là thay thế Tuyết Nhi...tôi chỉ là kẻ thay thế của cậu...vậy ra cậu ko muốn tôi biết vì cậu sợ sẽ mất kẻ thay thế này thôi...đúng....ko??"-Nó bật khóc thành từng nất một nó nhìn hắn vs dòng nước mắt xóa nhà,trái tim nóa như bị ai bóp nát....nó bỏ chạy,nó muốn bỏ trốn....như nó từng nói chạy là để tìm mục đích...đích đến là hắn....nóa muốn trốn tránh...thì cũng là hắn...nóa muốn trốn tránh sự thật đau lòng này.................

Nóa lau đi dòng nước mắt,nhưng tiếp nối lệ rơi,nó ko thể ngừng khóc.....nóa ước ....hãy để nóa wên đi hắn...........

"BINNNNNN!!!! BIIIIIIIIINNNNNN!!! BIIIII NNNNNNN"-Tiếng còi xe thất thanh....Trong ánh đèn cũa chiếc xe tải nóa nhỏ nhoi như 1 đóa hoa ... ngước mắt đứng nhìn....nóa ko chạy nữa....hãy để nóa biến mất đi.............. biến mất khỏi cuộc đời hắn...đi về 1 nơi thật xa...để hắn ko còn thấy nó nữa....

Chap 15 (phần 2)

-"Cẩn thẩn!!!!"- Hắn wát lên ôm chặc nó rồi hất nó khỏi vòng vây cũa tử thần...nó ko biết là hắn cho đến khi nó mở mắt ra...ánh mắt ướt nhòa...nóa đang trong tay hắn...nóa nữa tỉnh nữa mê...nóa gọi tên hắn trong tiềm thức rồi ngất đi....tiếng nói hắn dần chìm vào trong tiềm thức....

Hắn ôm chặc lấy nó,lòng hắn bây giờ nhớ lại 2 năm trước...người con gái hắn thề sẽ bảo vệ tới cùng....vậy mà hắn lại để cô ấy rời xa hắn trong tầm tay...hắn đã dằng vặc bản thân suốt bao năm wa...nhưng hắn vẫn ko nguôi ngoai nổi mất người yêu và mẹ mình người mẹ hắn tôn thờ,1 người phụ nữ minh tinh nổi tiếng đánh đổi danh lợi tiền tài theo ba hắn...vậy mà ông ta đã tàn nhẫn lừa dối mẹ hắn...khiến bà bị mắc căn bệnh trầm cãm...hắn đau lắm...hắn chỉ có Tuyết Nhi thôi..

Chứng kiến người mẹ nữa điên nữa tỉnh....hắn phải cố cười, nhưng có ai biết bao lần hắn đã như 1 đứa trẻ , khóc trong vòng tay Tuyết Nhi,hắn biết hắn phải mạnh mẽ nhưng hắn ko thể chứng kiến người cha mình từng kính trọng,...người mẹ mình từng tôn thờ giờ đây họ đã vô tình đâm hàng vạn muỗi tên vào tim hắn....đang bóp nát trái tim hắn...chỉ cóa Tuyết Nhi là người luôn lắng nghe và động viên hắn...

Cho tới khi hắn gặp nóa,mọi chuyện đã khác,lần đầu gặp nóa hắn cứ nghĩ Tuyết Nhi đã trở về bên hắn...một niềm vui dân trào cho đến khi hắn nhận ra...Lâm Khải Uyên mãi mãi là Lâm Khải Uyên và Lâm Tuyết Nhi mãi mãi vẫn là Lâm Tuyết Nhi...đúng là hắn đã thử xem nóa là người thay thế...nhưng từng ngày nóa lai khiến hắn yêu nóa từng chút 1 và dần dần là cả trai tim hắn.....

-"Hãy tỉnh lại đi xin em đừng rời bỏ tôi...."-hắn ghì chặc nóa vào lòng...cánh tay hắn như muốn níu giữ nóa sợ mất nóa....

-"Lâm Khải Uyên tỉnh lại!!!!!!"-tiếng hét lớn cũa hắn vang tận bầu trời đêm đen sầm uất......

...TẠI BỆNH VIỆN...

- Nóa vẫn chưa nhúc nhích...hắn ngồi bên giường bệnh nóa cho đến khi cóa sự xuất hiện cũa ba mẹ nóa,sau chuyến công du cũa mẹ nóa(thật ra đi HN để mua sắm và đi chơi thôi) và ba nóa 2 người hốt hoãng khi hay tin đứa con gái độc nhất bị ngất và đc đưa vào nhà thương...

-"Cháu chào 2 bác"

-"Ơ cháu là....."-mẹ hắn thắc mắc hỏi vì bà chưa nghe con nói là coa 1 cậu bạn trai tuấn tú như vậy.

-"Tại sao K.Uyên lại ở đây?cháu cóa thể cho bác biết đc ko?"-ba nóa mặt tái đi gương mặt căng thẳng nhìn hắn.

Cóa nên nói ra là vì hắn mà nóa lao mình vào xe ...cóa nên nói hắn chính là thủ phạm,chỉ vì hắn wá ngu ngốc...tại sao hắn lại dắc nóa về gặp ba mẹ...chỉ vì hắn muốn cóa nóa...muốn đc nóa công nhận là 1 thành viên trong gia đình họ Trịnh này ư?Hắn wá tham lam rồi dẫn đến mù wáng..

..."Cô bé chỉ bất cẩn thôi thưa ông bà..!"-ông wản gia lên tiếng..ông luôn giúp hắn mỗi khi nó trong tình trạng ** le...có lẽ ông là người cha thứ 2 cũa hắn.Hắn im lặng nhìn nóa rồi đc ông wản gia đưa ra ngoài...

-"Cậu chủ hay ăn gì cho lấy lại sức đi ạ?từ tối đêm wa cậu đã ko ăn gì rồi."-ông chậm rãi nói vs hắn thấy hắn ko động tỉnh ông nói tiếp.

-"cô bé ko sao đâu ạ!chỉ là do shock wá nên chịu ko nổi ngất đi thôi...cô bé sẽ tỉnh lại cậu chủ đừng wá lo"

-Hắn nhìn nóa nhưng vs khoảng cách xa hơn hắn đứng ngoài cữa hắn nhìn vào..mắt hắn ko thôi nhìn nóa...:-"tôi ko thấy đói.."

-Ông wản gia đâm chiêu nhìn hắn...1 nổi đau dằn xé...ông ko ngờ trên đời lại cóa 1 người lại giống đến vậy...ông nhớ đến đêm wa khi bất ngờ ông trông thấy nóa..ông cứ ngỡ ông đã nhìn lầm cho tới khi cuộc va chạm giữa ông và nóa là lúc nóa bỏ chạy đã đụng trúng ông...ông thở dài rồi chậm rãi đi từng bước...

...

-"Tại sao cậu lại đối xử vs tôi như vậy...tại sao....TẠI SAO????"-nóa giật bắn người choàng tỉnh..đây là bệnh viện nóa chợt nhận ra hẳng vì trong căn phòng toàn 1 màu trắng...nóa ngước nhìn xuống thì là hắn...hắn ngủ thiếp từ lúc nào...nóa khóc,nhưng giọt nước mắt thứ 2 đã bị nóa chặng lại...

Nóa lê từng bước chân mệt mỏi xuống nền đất lạnh buốc..,nóa mở cánh cữa ban công ra cơn gió nhẹ nhàng thỏi tung bay mái tóc nóa...cảnh chiều tà thật đẹp,đây rồi 1 bầu trời ưng ửng đỏ...nóa nhắm mắt lại,rồi hít 1 hơi thật sâu...nóa way mặt lại nhìn hắn,ánh mắt buồn xa xăm...Nóa cóa hối hận vì nóa đã nhận lời wen hắn,coa hối hận làm nô lệ,tất cả tất cả...dòng suy nghĩ ko tìm ra câu trả lời nóa như chết lặng tại 1 điểm..

...

Hắn tỉnh giấc...hắn mắt hốt hoảng khi thấy nóa ko còn trên giường bệnh,hắn chạy khắp nơi kiếm nóa nhưng vô vọng...nóa đi rồi.Hắn mặt u buồn đi từng bước 1 rồi ngồi khụy xuống băng ghế....

-"Anh ơi!!Anh ơi!!"-1 cô bé nhìn trông rất kháu,cô bé mặc chiếc áo bệnh nhân lay lay người hắn.

-"..."-hắn nhìn cô bé vs ánh mắt buồn rượm rồi gục đầu xuống 2 tay chống lên trán..

-"Nãy cóa 1 chị nhờ em đưa anh cái này !"-cô bé chìa ra trong tay 1 bức thư,thư cũa nóa hắn nhìn bức thư rồi dực phắt tờ thư lôi ra đọc...hắn từ từ nhàu nát bức thư,ánh mắt cũa con dã thú lại xuất hiện....hắn bước đi trong màn đêm...nhìn hắn lúc này cô bé đưa thư khi nãy phải khiếp sợ.

Chap15:(Phần 3)

- Những làng cây xanh rì rào,đung đưa như thoi thóp con tim nóa...wả là thời gian này rất khó để nóa wên đi 1 người...Đứng trong căn phòng,nơi chất chứa bao nhiêu kỉ niệm buồn vui cũa nóa và hắn...nước mắt nóa cứ rơi ra từng giọt...dù lòng nóa ko muốn...nóa muốn chặn đi dòng nước mắt này...nóa muốn đc như trước kía,trước lúc wen hắn,biết hắn,yêu hắn.

-Mọi thứ chỉ mới hôm wa,hắn vẫn nằm trên chiếc giường này...vẫn ánh mắt,mùi hương,mái tóc ấy...vậy mà thoáng chốc như 1 cơn mơ hắn lại biến mất khỏi cuộc đời nóa...Nóa cóa thể tha thứ cho hắn rất nhiều..nhưng sao hắn cóa thể lợi dụng nóa như vậy...nếu hắn thành thật vs nóa hơn thì mọi chuyện sẽ theo chiều hướng tốt đẹp ...ít chăng nóa sẽ ko fải như 1 con ngốc nằm trong phòng rồi khóc vì mình ngu wá..

-Nóa muốn đi...nóa muốn đi tới nơi nào mà ko cóa hắn..ý nghĩ lóe lên,nóa đứng lặng bên chiếc cữa ban công...ánh mắt nóa nhìn về cõi xa xăm...nóa fải đi!

...

"Cộc cộc"

_Nóa hết thẩy ngạc nhiên khi thấy Tuấn xuất hiện trước cánh cữa phòng:"Cậu...sao cậu vào đc đây?"

_"Mẹ cậu mời tớ vào,tớ đi thăm cậu mà thấy cậu ko hài lòng ý nhở?Bộ ko thik tớ đến thăm à?"-Tuấn méo mặt rồi ngồi phịt trên giường nóa.

_"Ko phải!chỉ là hơi bất ngờ ...mà sao cậu biết nhà tớ mà đến chứ?"-Nóa nhìn về phía Tuấn ánh mắt nóa sưng húp lên,tóc thì bù xù,gương mặt nóa hơi xanh đi..

_"Chuyện đóa dễ ụi,tớ hỏi L.Đang nhưng sao cậu...nhìn cậu tớ thấy ko còn chút sức sống vậy."-Tuấn nhìn nóa 1 mặt tỏ vẻ cảm thông nóa...mặt khác cậu ta muốn mắng nóa..muốn nói vs nóa rằng hắn ko đáng,nhiều lắm nhưng chắc hẳng cậu ta biết dù mình nói gì thì nóa vẫn chỉ nghe tai này rồi wa tai kia mà thôi.

_"À..hí..tớ tàn rồi,chắc cậu thấy tớ...."-Nóa ấp úng nhẹ nhàng đưa bàn tay vuốt mái tóc tung bay trong gió.

_"Ko đâu!tớ thấy cậu đã sống hết mình vì tình yêu nhưng...cậu chọn nhằm đối tượng thôi...nếu tớ là hắn tớ sẽ ko ngu ngốc gì mà làm mất đi vật wí giá như cậu đâu..."-Tuấn tiếng bước đến vs nóa...1 tay cầm lấy tay nóa tay kia thì khẽ nâng càm nóa lên nhìn sâu vào mắt nóa..

_Nóa như bị thôi miên vậy nhưng ... cóa lẽ nóa ko chọn nhầm đối tượng...nóa nhìn ánh mắt Tuấn nóa nhận ra sự tham vọng...sự háo thắng...nóa thấy rất rõ.Nóa mở lời rồi rút lại bản thân mình ra 1 khoảng cách nhất định vs Tuấn:"Ko đâu...tớ đã rất đúng khi chọn cậu ấy...vả lại tớ ko muốn mở rộng trái tim mình nữa tớ muốn lo học hơn..."

_Tuấn khẽ cười ,Tuấn là 1 người tỉ mỉ..từng lời nóa nói cậu ta đều hiểu,cậu ta muốn gì thì nhất định sẽ cóa,1 công tử như cậu ta ko cóa 2 chữ "bỏ cuộc"..:"Tại sao chứ?tớ sẽ ko khiến cậu khóc như tên đó đâu...cậu ko tin tớ à?thật sự tớ rất thik cậu...nhưng vì tớ chỉ là kẻ đến sau mà thôi...bây giờ thì khác..!!Cậu ko cho tớ 1 cơ hội đc sao?"

_Nóa nghe rất kỉ lời Tuấn nói...nóa ko biết vì sao..nóa..ko ..thể..cho ..Tuấn..1 cơ hội?Chỉ cóa hắn..Nóa suy nghĩ rồi way mặt về phía bang công nóa trả lời thật nhẹ nhàng vs Tuấn:" Tớ tin cậu..nhưng tớ sợ tớ sẽ lại phải thất vọng vì cậu..tớ cóa thể cho cậu ấy thời gian..nhưng ko fải là vs cậu,Tuấn à xin lỗi cậu!"-Nóa im lặng và cả Tuấn khi nghe xong câu nói cũa nóa..thì Tuấn đã khẳng định 1 điều là Trịnh Khải Vân đã cóa 1 chổ đứng trong trái tim nóa rồi..

...

Về hắn...hắn lại tiếp tục con đường khi ko cóa nóa,hắn uống say để wên đi tất cả lại đua xe..bar,vũ trường và thuốc lắc...hắn muốn đầu óc hắn ko còn bóng dáng nóa..nhưng dù hắn cóa nóc bao nhiêu lon bia,cóa uống bao nhiêu viên..cóa đua xe bạt mạng thì vẫn ko thể,hắn nhớ tới bức thư cũa nóa...lòng hắn wặng lại...

.

"Hãy cho nhau 1 lối đi riêng nhé..tớ vẫn yêu cậu ...vẫn sẽ nhớ cậu..nhưng ko phải lúc này để chúng ta cóa 1 sự lựa chọn bên nhau...tớ muốn cóa thời gian để suy nghĩ về tình yêu chúng ta...7 ngày như 7 màu tình yêu cũa tụi mình...7 cái mùi vị...tớ mong sau này vào 1 ngày ko xa chúng ta sẽ gặp nhau...lúc đóa tớ mong cậu sẽ là 1 con người khác...tốt hơn...mãi mãi yêu cậu...hãy wên tớ đi...xem tớ là 1 kỉ niệm cũa cậu nhé

Jen

.."

-Làm sao hắn wên đc nóa...tại sao nóa ko cho hắn cơ hội..nóa từng nói sẽ luôn choa hắn cơ hội mà...tại sao..tai sao...Trong căn phòng tối đen hắn như 1 tên điên hắn say khước nhớ đến nóa hình bóng tâm trí hắn luôn nhớ đến nóa..hắn ngẫm nghỉ cuộc đời này nếu thiếu nóa sẽ ra sao????hắn im lặng nữa cười nữa khóc...

.

Tại nhà nóa..ba mẹ nóa đang lo thủ tục du học cho nóa..cỡ 2 tháng nữa nóa sẽ wa Úc du học bên đóa 3 năm...nóa cóa lẽ đã nghĩ rất kỉ...Nóa sẽ dao duyên fận cho số trời..nóa thiết nghĩ gặp hắn là do số trời...nếu ông trời muốn nóa và hắn là 1 thì sẽ còn cho hắn và nóa 1 cơ hội...bây giờ người cho nóa và hắn 1 khởi điểm ko phải là ai khác mà là ông trời...nóa ko muốn nắm bắc nữa nóa muốn phó mặt mà thôi...

-Từng ngày từng ngày 1 trôi wa,nóa và hắn như 1 cái xác ko hồn...nóa buồn lắm...hắn bây giờ đang làm gì cóa nhớ đến nóa ko...hay là đang vui bên người con gái khác....mai là nóa đã cất cánh bay sang Úc rồi...sẽ ko đc nhìn thấy hắn nữa...

.

Nóa cứ hết thở dài thì mặt xìu lại..wen hắn...nóa chưa đc hắn bày tỏ tình cảm...chỉ có nóa mà thôi..nóa buồn rồi lại gục xuống khóc...ba mẹ nóa dù đã cố hỏi...nhưng câu trả lời vẫn là sự im lặng..

.

Nóa đâu hề biết trong những ngày wa đã có người luôn wan sát nóa,chăm chú theo dõi từng hành động của nóa...chính là hắn..Nhớ nóa hắn chẳng biết làm gì..hắn chỉ có thể đứng nhìn nóa từ xa mà thôi.

.

Sự thật trong lúc này nó ko biết mình wuyết định như vậy là đúng hay sai?nóa như vậy cóa lẽ nóa đã tự hại thân mình chăng?Nó ko còn thấy Tuấn tìm nóa nữa..điều đóa cóa cho rằng Tuấn đã bỏ cuộc.?

.

Một vòng rối ren vẫn ko thể nào tháo gở...Nó cãm thấy lung lay cho wuyết định cũa mình..số fận nóa mà nóa cóa thể dễ dàng phó mặc vậy đc ư?Nó đâu rồi?con người vui tươi,một cô gái luôn biết nắm bắt..ko muốn lệ thuộc..muốn dành số fận cho bản thân mình đâu rồi..

.

Nóa nhìn vào trong gương..tay nóa khẽ chạm vào tấm gương ánh mắt nhíu lại..bây giờ nóa nên làm gì cho đúng đây...hay là cứ...! nhưng khi nóa nghĩ đến người con gái ấy..rồi nóa nghĩ đến nóa...nóa lại khựng lại, nóa ko tìm ra cách giải wuyết ổn thỏa...người yêu thường ngu ngốc vậy sao?luôn yếu đuối vậy ư?

.

Nóa cảm thấy ngột ngạt hẳng..nóa muốn đc đi ra nơi náo nhiệt..có lẻ nơi thành thị sẽ giúp nóa bớt đi phần nào ,nhất là suy nghĩ về hắn..ko nói nhiều nóa vội thay wần áo sửa soạn đầu tóc,đánh lên mặt 1 chút kem để che đi nét xanh xao cũa nóa..

.

Vừa đi nóa vừa thẩn thờ..nóa nghĩ cách này chắc ko hiệu wả rồi...nóa cứ ngước nhìn trên những bước chân cũa nóa luôn cóa 1 cặp đôi đang hạnh fúc,tất nhiên là hạnh phúc hơn nóa..Những tình yêu cũa họ mới đúng như cái tên cũa nóa..còn nóa...và hắn...có thể gọi là yêu đc ko?

.

Nóa chẳng muốn nhìn tiếp..nóa chạy...thân người nhỏ bé cũa nóa như 1 hạt cát trong 1 cái sa mạc rộng lớn...từ từ khuất dần..Nóa chạy nhưng bây giờ nóa chả biết phải đi đâu?Nóa cứ chạy chạy mãi..đích đến cũa nóa là gì...?Nóa đi khuất vào 1 con hẽm tuy biết đó là điều ko nên...nhưng nóa ra thành thị này đó là 1 sai lầm..chứng kiến những cặp tình nhân nóa cãm thấy chạnh lòng hơn và nghĩ về hắn nhiều hơn..!

.

Đang đi nóa cảm thấy cóa cái gì đóa đang bám theo mình...nóa liền chạy đi thật nhanh ra đường lớn..nhưng ko kịp..nóa đã bi chặng lại..bởi tới 3 tên thanh niên..nhìn những tên đóa người ngợm toàn mùi rượu và nhìn cách ăn mặc cũa họ lại khiến nóa sợ hơn...

-"Bé này xinh nhỉ?đi đâu thế,có cần bọn anh hộ tống ko?"-Lời nói hành đông bóp tay nóa sờ má nóa.Bây giờ nóa hoảng loạn thật sự...ai sẽ cứu nóa đây...SHINEEEEE!!!!

.

Dù ra sức trốn thoát nóa vẫn ko thể địch nổi 3 tên đàn ông...nóa đâu phải thánh...3 tên ép nóa vào vách tường..họ ra sức bởn cợt nóa..nóa khóc thật sự nóa muốn thét lớn lên nhưng nóa đã bị bịt miệng lại..nóa wá ngu khi biết nguy hiểm mà vẫn đâm đầu vào.....nóa nhắm mắt thiếp đi...miệng luôn gọi tên 1 ai đó nước mắt đua nhau rơi...

.

"Tránh xa tôi ra...các người ko đc chạm vào người tôi...tránh xa tôi ra..."-Nóa giật bắng người dậy...gương mặt nóa đẩm mồ hôi...nóa nhìn về xung wanh...câu hỏi đầu tiên của nóa là -:"Đây là đâu?"

-"Ôi! cô gái tỉnh lại rồi,cô làm tôi lo đấy?"

-"Ơ...ông là..."-Nóa ngước mắt nhìn ông lão nhìn ông như 1 wí tộc trong bộ vest màu đen rất đẹp..giọng nói ông lão tuy chậm nhưng lại nghe rất êm dịu..nóa cãm thấy thích ông lão này...1 cảm xúc khó mà tả.

-"Ta là quản gia cũa gia đình họ Trịnh!"-ông lão từ tốn chậm rãi nói..tay húp 1 ngụm trà nhỏ..nóa nhìn ngang dọc thì mới nhận thấy nóa đang ở 1 chiếc xe hạng sang...nóa way ra nhìn ông lão đầy vẻ nghi vấn...có phải shine đã nhờ ông tới giúp nóa...

-"Cô hãy uống chút gì đi,chắc cô sợ lắm nhỉ.Cũng may tôi đến kịp nếu ko...cậu chủ sẽ wở trách tôi mất..."-ông lão lắc đầu cười hiền nhìn nóa,..mắt noa trơ ra vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt..vậy là đúng như nóa nghĩ chính hắn đã nhờ ông lão giúp nóa...

-Ông lão nhìn nóa chằm chằm rồi way sang nói tiếp:-"Trông cô rất giống..và chắc đó là nguyên nhân khiến cô phải đi sang Úc.Để rời xa cậu chủ cũa tôi.?"

-Nóa im lặng..mắt nóa buồn lại...nóa ngập ngùng rồi mở miệng..:"Bác cứ gọi cháu đi ạ!!"-Nó cười,nhìn nóa cười gượng gạo thật xấu..nhưng biết sao đc vì nóa ko cóa tâm trạng để nói chuyện về hắn và người con gái kia..

-"Ôi!như vậy thất lễ lắm.."-ông lão nhìn nó cười rồi huơ tay tỏ ý ko đc.

-"Cháu mới thấy gọi như bác mới thất lễ đấy..."

..

Hai người nói chuyện rơm rả...nóa và ông cóa vẻ nói chuyện rất ăn ý nên họ nói chuyện wên cả thời gian...Bây giờ có lẽ ông nên vào vấn đề chính rồi...ông lão im lặng hồi lâu nói..

-"Cậu chủ..thật sự đã rất...buồn khi biết cháu đi đấy cô bé à."

-Nóa nhìn ông lão đầy vẻ ngạc nhiên..rồi mĩm cười.:"Vậy là cậu ấy đã biết...nhưng rồi cậu ấy cũng sẽ cóa...người con gái khác thôi ạ.."

-"Sao cháu lại khẳng định đc điều đó.."

-Nóa way sang ô cửa xe nhìn hồi lâu..:"Cháu cũng ko biết nữa...cháu chỉ nghĩ vậy...nhưng cháu ko muốn điều cháu nói sẽ xảy ra..."

-"Vậy cháu có muốn gặp cậu chủ lần cuối cho chuyến đi xa này...hãy coi đây là món wá mà ông có thể làm đc.."-Ông cười vs nóa ông biết đây là món wà mà nóa ao ước gần 2 tháng wa..

-"....Cám ơn...ông.!"-Nóa ôm choàng lấy ông ,ông lão trố mắt nhưng ông đáp trả cái ôm cũa nóa..2 ông cháu như cóa 1 sợi keo dính chặc họ lại..thật sự nóa rất wí ông lão.1 ông lão tốt bụng...

...

-"Tới nơi rồi đấy!"

-"Sao...cậu ấy chuyển nhà ư?"-nóa ngạc nhiên khi thấy đây là 1 cao ốc.

-"Cậu chủ ko còn về nhà nữa!có lẽ là vì ko muốn nhìn thấy 2 người kia.."

-"...vậy ư?"

-"Thôi chúng ta nên vào nhanh thôi..ko còn thời gian đâu!!"-ông lão thúc nóa,ông đưa cho nóa cái thẻ,dặn dò xong ông bước vào xe...ông hỏi noa:-"Cháu chắc ko cần ta tới đón chứ!!"

-"Vâng cháu sẽ ko để mọi chuyện xảy ra như hôm nay đâu ạ!"-Nóa cười rồi vẫy tay chào ông lão..

Chiếc xe khuất dần , tay nóa cầm chiếc thẻ..lòng nóa ko biết nên nói gì.?Nóa sợ khi gặp hắn nóa sẽ ko thể rời khỏi hắn..nhưng chỉ còn 1 cơ hôi này thôi..đây là cơ hội cuối cùng nóa có thể nhìn hắn ngắm hắn mà thôi..

.

Trong tíc tắc nóa đã cóa mặt trước cánh cữa nhà hắn...nóa nhìn hồi lâu rồi rút thẻ vào...cánh cửa từ từ mở..nóa bước vào trong nhà..giờ này chắc hắn đã ngủ..nhưng hắn là 1 kẻ ăn chơi..nóa đâu biết đc điều đó...Nóa nhìn thấy căn phòng chỉ sặc mùi bia thôi...ko nghỉ nhiều nó tiếp tục bước vào giang phòng ngủ..nhưng ko...

-"Anh à!!!uống tiếp đi chứ?"

-"Ừm tất nhiên..."-Hắn vừa nói hắn đè hôn cô gái..cánh cửa chỉ hé mở nóa đã thấy toàn bộ cảnh tượng này...Nóa ko ngờ hắn lại như vậy..hắn wả là ko đáng để nó nhớ hay yêu nữa...nóa đứng chết lặng ở cánh cửa đó..nóa nhìn nhưng nước mắt nóa ko rơi đc nữa..cổ họng nóa có vị đắng...nóa ko nói đc...nóa way đi...nóa bước chậm rãi..gương mặt nóa ko còn hồn nữa..Wá đủ cho 1 tình yêu ko ra gì rồi...rốt cuộc chỉ cóa mày là kẻ đau khổ nhất mà thôi....

...

-"Ơ sao thế anh...ko tiếp tục à..đang vui mà"-cô gái ỏng ẹo nói..

-"Biến đi.."-hắn bật người dậy,mặt lạnh đi,cóa lẽ hắn đã chán cô ả..cô ta ko làm hắn wên nóa,làm hắn cóa cảm giác bên nóa...vậy ra hắn cứ nghĩ sẽ kiếm 1 người thay thế tiếp theo..

-"Ơ kìa anh sao vậy..."-vừa nói cô ả wáng tay bá vai hắn tỏ vẻ yểu điệu,nhưng cô ta đã lầm..

-Hắn điên tiết lôi cô ta ra khỏi nhà..hắn đóng cửa lại..ko nhìn cô ta 1 lần nào..hắn là thế..ko mang lợi ích gì cho hắn thì hắn sẽ vức bỏ 1 cách nhẫn tâm mà thôi...hắn bước vào phòng ,hắn lại nhớ đến nóa...ko khi nào hắn lại nhớ đến nó như vậy..hắn biết dù hắn cóa tìm nóa..nóa cũng sẽ xa lánh hắn...hắn wá lầm rồi..

Hắn bây giờ như 1 kẻ thất bại,thất bại vì tình yêu cũa mình..hắn ko còn thiết nghĩ gì nữa..hắn đã dùng mọi cách nhưng ko thể wên nóa..hắn nằm phịch xuống sàn..hắn nhìn lên tường..hôm nay là 1 ngày tồi tệ tiếp nối tồi tệ...Hahahaha...giọng cười khuất dần khuất dần.

.

-"Đã đến giờ rồi con chuẩn bị kĩ càng chưa,con gái"-Bố nóa vuốt đầu nóa,ông là người luôn yêu thương wan tâm nóa nhất,ông luôn chiều nóa..nóa đòi gì ông cũng mua choa nóa...dù mắc rẽ cở nào.

-"Tối wa về trễ con làm mẹ với ba lo lắm đấy..ko biết tối con có ngủ đủ ko lên máy bay rồi sẽ khó ngủ lắm đó."-mẹ nó o lắng nhìn nó..

-"Vâng...ba mẹ yên tâm tới nơi con sẽ gọi cho ba mẹ..chúng ta đi thôi ạ,kẻo trễ đấy."-Nóa gắng cười 1 nụ cười thật tươi dành tặng cho ba mẹ nóa...dù sao nóa sẽ ko còn gặp ba mẹ nữa chí ít là 3 năm sau thôi..

...

RING RING RING

-Hắn ngờ ngệt kiếm điện thoại trong túi mình.Hắn loay hoay mãi mới kiếm đc chiếc đt,hắn nhìn vào số điện thoại là ông wản gia :"Có gì ko?"

-"Tối wa thế nào rồi ạ?mọi chuyện ổn thõa chứ..thưa cậu chủ?"

-"Ông nói gì thế?"-hắn bực mình lớn tiếng.

-"Ôi..ko phải tối wa cô K.Uyên đã lên tìm cậu sao..tối hôm wa tôi thấy cô bé bị bọn xấu giở trò nên nhanh chân đến kịp..cô bé luôn miệng goi tên thiếu gia..tôi đoán cô bé con yêu thiếu gia lắm..nên đã cố tình cho 2 người gặp nhau.."

-Hắn nhớ lại từng lời ông wản gia nói,tay hắn gát lên trán..phóng xe vs tốc độ nhanh..hắn phải đến sân bay...cóa lẽ nóa đã thấy cảnh tượng đêm wa..hắn đã sai lầm rồi...

...

-"Con đi đi đã đến giờ cất cánh rồi đấy.."-mẹ ôm nóa...choàng theo vòng tay của ba nóa...nóa ko còn gì hạnh phúc hơn...nóa bước đi nhưng lòng nó khựng lại..nóa way đầu về phía sau..nóa mong hắn sẽ đến...nhưng sau tất cả mọi chuyện nóa đành đóng băng trái tim nóa rồi...tiếp tục bước đi,nóa thì thầm..."Ko ngoảnh mặt lại..ko đc.."

..

"Lâm Khải Uyên"-Hắn hét lớn...tìm nóa hắn chạy khắp nơi...nhưng hắn ko còn kiếm đc nữa đã muộn rồi...chuyến bay đã cất cánh...hắn nhìn wa khung kính...hắn wá nhỏ để vs tới nó..hắn wì xuống..vậy là đã hết thật rồi...tất cả tất cả...

Hắn đã tự mình làm mất nóa wá nhiều rồi...làm nó đau nhiều rồi..có lẽ ông trời ko muốn nóa và hắn đến vs nhau ..mới sắp đặc như vậy...Hắn pahỉ làm điều hắn cần làm..thả nóa đi thôi..hắn ko nên níu kéo nóa lại nữa..phải để nóa wên hắn đi mà thôi...........

Chap 16:

...3 năm sau...

- Thời gian như đã vùi dập wá khứ của cả 2...bây giờ nóa và hắn đã khác..cái tuổi 20 một độ tuổi cũa sự mở đầu cho cuộc sống bước vào đời..có thể wuyết định ,tự chủ bản thân..

.

Hắn sau 3 năm kể từ ngày nóa ra đi..hắn đã trở thành 1 con người khác...nếu nói tốt hơn thì ko thể đúng..hắn bây giờ đã đc ba hắn giao hết tài sản,sự nghiệp cũa ông..kể cả công ty này..phải hắn đã là 1 Tổng giám đốc cũa tập đoàn Trịnh Phát..1 giám đốc đã làm điêu đứng biết bao nhiêu cô gái,nhưng có lẽ ai cũng chỉ là người tình wa đường cũa hắn.Đã biết bao nhiêu cô gái tìm cách chinh fục nhưng đều thất bại trước hắn..hắn tuy nhỏ tuổi nhưng lai rất giỏi trong việc điều hành công ty..điều đó ko thể chối bỏ..hắn wả thật rất có tài.

.

Nóa sau 3 năm du học..nóa đã trở thành 1 thiếu nữ..chững chạc hơn,xinh đẹp hơn..cóa lẽ nóa là người thay đổi nhiều nhất..từ ngoại hình đến tính cách ...nóa ko còn cô bé luôn chạy nhảy nữa bây giờ nó đã cóa những bước đi điệu đà mang phong cách của 1 nhà quyền quý...nó ko còn mái tóc bồng bềnh nữa,nóa đã biết tự làm đẹp bản thân hơn..tóc nóa uốn soắn 1 ống dài tới eo..từ khi bước xuống sân bay ai cũng fải ngước nhìn nóa..còn tính cách thì sao?nóa đã thay đổi ra sao?l nó bay giờ chỉ có thế nói trong 1 chữ lạnh...

.

Hai con người,hai lối đi,sau 1 wảng thời gian họ đã thay đổi đến mức có lẽ khi gặp lại nhau đều phải choáng ngợp..

-"Con về rồi,chúc mừng con,ba mẹ rất nhớ con đấy"-Nóa bước lại và đón nhận cái ôm trong 3 năm xa cách..nóa thổn thức khi thấy ba mẹ đã gầy hơn...nóa hạnh fúc khi đã về nơi mà nóa cóa 2 con người yêu thương nóa ,đang từng ngày chờ nóa...nhưng nóa đâu biết còn 1 người nữa cũng đang chờ nóa...đang rất đau vì nóa..

-"Vâng ạ!!"-Nóa hạnh fúc đến rơi nước mắt,nhìn ba mẹ nóa cảm giác ấm cúng cũa 1 gia đình lại ập về bên nóa..nhu vậy đã đủ cho nó rồi..thời gian đã khiến nóa nguôi ngoai hẳn đi..nóa ko còn nhớ tới hắn nữa ..nóa đang tự lừa dối bản thân mình hay đúng hơn là lừa dối tình cảm của mình?

-"con của mẹ đã lớn rồi..."

-"Vậy bây giờ chúng ta về nhà nhé,con nhớ căn phòng con wá thôi..và cả món ăn mẹ nấu nữa."-nóa cười rồi wàng tay mình vào ba mẹ nóa vừa đi cả 3 hỏi về chuyện gia đình , học tập..

.

Nóa ngước nhìn wa ô cửa sổ tay nóa gát lên,nhìn thành phố nóa thấy cũng ko thay đổi nhiều gì,nóa đưa mắt nhìn những nhà cao ốc,công ty mới đc xây dựng..Như 1 định mệnh,duyên số sắp đặt..nóa và hắn đã vô tình đi wa nhau nhưng ko biết...

-"Dạo này thời trẻ dễ yêu thật,nhìn chàng trai kia là đủ biết.."-bố nóa lấy tay chỉ về 1 cậu con trai vs cặp kính cafe to nhìn rất ư là sang..cách ăn mặc như 1 đại gia chính hiệu cộng thêm 1 chiếc xe lamborghini lp670-4 sv màu vàng cực sang và cực đẹp...

-"Vâng,.."-Nóa cười nhạt rồi nhìn đi chỗ khác..

Chiếc xe đi theo 2 ngã , người trong chiếc xe màu vàng chói kia chính là hắn chứ ko ai khác,hắn đang cặp bên người tình kế tiếp,hắn là thế hắn cũng ko thay đổi gì nhiều mà vẫn như vậy,cóa điều tính xấu của hắn tệ hơn trước..

-"Chúng ta sẽ đi đâu tiếp nào hả anh ?"

-"Tới đóa rùi sẽ bik ?"

Chiếc xe lao nhanh vs tốc độ tối đa ,hắn ko còn sợ chết nữa , mặc cho cô gái ngồi kế bên hắn la inh ỏi cỡ nào nhưng hắn vẫn giữ nguyên tốc độ , bây giờ chỉ cóa cảm giác mạnh mới khiến hắn phần nào wên đi đc wá khứ màk thuj.

...

Nóa bước vào căn fòng vẫn như năm nào , chiếc giường vẫn nằm ở góc đóa , bông chăn màu hồng ... Bất chợt hình ảnh khi hắn ngủ lại xuất hiện trên gương mặt nóa . Nóa quay ngoắt người đi tiến tới ban công ... :"Mình điên thật rồi "

Xuống dưới lầu nóa ngắm nhìn ba nóa đang cùng mẹ nóa nấu 1 buổi ra trò mừng nóa về . Nhìn họ thật hạnh phúc cũng như nóa và hắn nhưng màk 3 năm trước thuj .

-"Con xuống rùi đấy àh ? Lại đây nào , đây là món pasta hải sản màk con thik ăn đấy !"- Ba nóa và mẹ nóa gắp 1 đũa mì cho nóa .

Buổi tối hạnh phúc theo nóa nghĩ là vậy ...:"Con muốn sửa lại căn phòng , con đã lớn rùi nên sửa lại hết tất cả ."Nóa vừa nói vừa ngốn món mì ngon của mẹ nóa .

-"Đúng rùi ba cũng định hỏi ý con ...À ngày mai ba cóa 1 cuộc hẹn ở đóa cóa làm 1 tiệc lớn mẹ con thì bận việc nên con đi cùng ba nhé ..."

-Nóa cóa vẻ lưởng lự vì nóa hok mún đi dự tiệc gì mấy ...:"Con ... vâng con sẽ đi cùng ba "-Nóa choàng tay ôm ba nóa , dù sao đã lâu rùi nóa hok đc đi cùng ba nóa .

...

-"ngày mai gia đình ta sẽ làm 1 buổi tiệc lớn đấy , mày lo mà chuẩn bị đừng để gia đình mất mặt , nghe hok?"-Ba hắn vừa nói vừa cầm 1 cái tậu thuốc hút phì phà .

-"Điều đóa ông hok cần fải nói , tui tự bik fải làm gì !"-Hắn nói xong bước đi ra khỏi cửa .

-"Mày lại muốn đi nữa à ?"

-"Điều đóa hok liên wan gì tới ông cả"

Lao nhanh vs chiếc xe hắn ước sẽ đc nhìn thấy nóa ...Hắn cười nhạt vì hắn biết ước mơ cũng chỉ là ước mơ .Hok bik là bây h nóa ra sao nhỉ nóa cóa thay đổi gì hok , nếu 1 ngày nóa gặp hắn , nóa cóa tha thứ cho hắn hok , hàng vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu hắn ... chỉ cóa thời gian trả lời màk thuj .

...

Cái gì đến cũng sẽ đến , chiếc xe limo màu trắng xóa xuất hiện , 1 nàng công chúa diễm lệ vs bộ váy trắng dài ngang chân ...Nóa bây h cóa lẽ là tâm điểm của mọi ng' .Nóa như muốn choáng khi thấy đây là căn nhà của Trịnh gia .Nóa lùi bước hẳn ,ba nóa lên tiếng :

-"Con sao thế ?"

Mặt nóa tái nhạt đi , chân nóa như lùi bước lại ...Không suy nghĩ gì nhiều nóa như muốn chạy trốn , nóa bỏ chạy nhưng hok kịp nữa rồi đã là tâm điểm thì ngay cả hắn cũng fải chú ý ...Hắn nắm tay nóa lại gương mặt hắn hok dấu đc vẻ sung sướng khi nhìn nóa ...

-"Vậy là chúng ta đã gặp lại nhau "

Chap 17:

-Nóa đứng sửng nhìn hắn..3 năm rồi...hắn ngày 1 đẹp hơn..trông hắn hơi gầy..nhưng ko đc nóa ko đc bị hắn mê hoặt mãi đc...Nóa zực phắt tay hắn ra..nóa phải lạnh hơn hắn...phải mạnh mẽ...nóa ko đc yếu đuối trước bất kì ai...nhất là vs hắn....

.

-:"Anh nghĩ anh là ai,mà có thể tự tiện nắm tay tôi như thế chứ?"-nóa giấu đi ánh mắt bối rối,thay vào là 1 cái lạnh điến từ những lời nóa thốt ra...hắn như muốn ngã khi nghe nóa nói vậy..nóa hận hắn đến thế sao...nóa có thể cho hắn giải thích đc ko?

.

-"Vậy..sao?"-hắn ko thể nói gì thêm..vì nhìn nóa từ lúc bước khỏi chiếc xe limo ấy...nóa đã khiến hắn để mắt tới...đâu rồi..đứa con gái ngốc nghếch..yêu hắn 1 cách mù wáng..đâu rồi đứa con gái chỉ yếu lòng vì hắn...tất cả chỉ thay đổi trong võn vẹn 3 năm thôi sao?

.

Giờ đây hắn lại nhận 1 câu nói đau lòng từ miệng nóa...thà hắn ko nghe hắn ko biết nóa thay đổi nhiều như vậy sẽ tốt hơn...Nóa nhìn hắn rồi bước vào bữa tiệc...nóa ko thể chạy trốn nữa..nóa fải đối mặt và tháo bỏ cái nút thắt đã bị siết chặt trong 3 năm wa thôi...

.

Hắn vẫn nhìn nóa...nhưng trả lại lời đáp là 1 sự bất cần..nó ko nhìn hắn lấy 1 lần...nóa cóa biết nóa khiến hắn đau lắm ko..Mặc kệ tất cả...nóa chỉ muốn sớm kết thúc buổi tiệc để né đi ánh nhìn cũa hắn..nhưng biết sao đc nóa phải cố cố mà ko wan tâm hắn.. nóa ko sai lầm như 3 năm trước nữa ko vội trao trái tim cho ai nữa...

.

Ngẩn người nhìn những cặp khiêu vũ tung màn trình diễn,nóa chỉ nhìn như 1 kẻ biết thưởng thức...nóa ko cóa ý định nhảy cho đến khi...

-"Em cóa thể nhảy cùng tôi 1 điệu..."-1 chàng trai cao to gương mặt tuấn tú ,nhìn anh ta nóa cóa thể thấy anh ta là 1 tên cáo già trong việc tán gái...cũng vui đấy..nhưng đụng tới những tên này hơi bị khó nuốt nóa bắt đầu thấy e ngại..

- "Biết đâu đc điệu nhảy này sẽ giúp chúng ta gần nhau hơn chăng?"-Anh ta nắm cánh tay nóa nhẹ nhàng vào điệu nhạc...nóa cười nhạt,ánh mắt cũa sự trêu đùa..nóa muốn bởn cợt anh ta...cóa lẽ anh ta nghĩ nóa là nai tơ...lầm rồi...

.

Nóa và anh ta nhảy trong niềm hăng say..và như muốn chinh fục lẫn nhau..nóa như 1 bướm nhỏ tung bay trong vũ khúc..còn anh ta chỉ là những thứ phụ , tôn lên cái đẹp cũa nóa..những màng xoay người cũa nóa khiến ai nhìn cũng cảm thấy bị hấp dẫn...hắn nhìn nóa...và tên kia..hắn ko thể ko chạnh lòng..hắn đặt chiếc ly nhẹ nhàng xuông bàn rồi mời 1 tiểu thư ... cùng sánh vai vs cặp đôi kia..

.

Hắn và nóa...khiến những người đang nhảy fải ngừng lại nhìn...họ nhìn 2 cặp đôi kia cóa pha chút gì đóa cũa sự mềm mại ,uyển chuyển...những điệu nhảy thật ấn tượng...cho đến khi cặp đôi đổi người cho nhau...nóa và hắn chạm mặt..hắn nhìn nóa nhẹ nhàng ôm eo nóa...tay kia khẽ chạm nóa...mặt áp sát nóa như lần đầu tiên...nóa lại bị mê muội bởi ánh mắt đóa...

.

-"Cô đã thay đổi nhiều nhỉ..?"

.

-"Điều đóa tôi fải cám ơn anh đấy chứ...!"-Nóa xoay người trả lời hắn...hắn và nóa nhìn nhau rồi tiếp tục điệu nhảy nhanh...

.

-"Ko cần..cám ơn suông đâu...tôi thích hành động hơn...?"

.

-Nóa lúng túng ...nhanh nhẹn nóa lấy lại bình tĩnh..:"Vậy anh muốn gì ở tôi..?"

.

-"Một nụ hôn thì sao nhỉ?"-hắn cười nhếch mép..hắn thừa biết nóa là 1 con ngốc...nóa rất ngại khi làm điều đóa trước mặt mọi người nhất là cóa người thân cũa nóa...hắn đang thách nóa,đang muốn xem nóa thay đổi cỡ nào chăng?

.

-"..."-Nóa có vẻ mất thăng bằng...nóa thừa biết ý đồ hắn..nhưng nó ko để hắn toại nguyện đâu..nóa cũa ngày đó đã chết rồi...

.

Kết thúc điệu nhảy hắn hôn nhẹ tay nóa,mắt nhìn nóa như sự đắc ý...nhưng ko...nóa zực tay hắn lại bên nóa..tay kia nắm chặt vào cổ áo hắn...nóa chạm nhẹ vào môi hắn...nóa từ từ tiến sâu hơn..mắt nóa nhắm lại...nóa trao cho hắn 1 nụ hôn lạnh buốc..hắn ko cóa cảm giác gì vs nụ hôn đóa cả...hắn giật lùi người nóa ra...nhìn nóa...mắt hắn nhíu lại sự thất vọng...nóa thay đổi rồi...wá nhiều...bây giờ nóa là ai?

.

Nhìn sâu mắt nóa hắn đọc đc ý nghĩ cũa nóa..sự trả đủa..bây giờ nóa chậm rãi bước đi tặng 1 ánh nhìn sắc tới chàng trai mời nóa nhảy..rồi cùng bố nóa ra về...bố nóa cũng rất đổi ngạc nhiên trước hành động cũa cô gái yêu..hưng ông rất thoáng..tiếp xúc vs người phương Tây cóa lẽ nóa đã bị lây nhiễm bởi tính tự nhiên cũa họ..

.

Hắn như chết đứng ở đó mắt hắn nhìn nóa cho tới khi đi khuất...hắn cười...:"Thời gian còn dài...dù em cóa thay đổi cỡ nào...thì vẫn ko wa mắt khỏi tôi đâu.."- Choàng tay vào nhau hắn tựa mình vào cột dõi theo bước chân cũa nóa...

.

Nóa sau khi bước vào chiếc xe..mặt nóa bắt đầu toát mồ hôi..nóa lấy tay chạm vào môi nóa..rồi nhìn wa ô cữa...

.

"Anh ta ... mình cóa wá sai khi làm điều ấy..thôi kệ..tới đâu rồi tới..."

.

-"Con làm ba ngạc nhiên đấy.!"-ba nóa lên tiếng...ông nhìn nóa cười rồi nắm tay nóa..như 1 người vững chắc cho nóa tâm sự..

.

-"Vâng con cũng chỉ muốn..giao tiếp thôi ạ"-nóa nháy mắt le lưỡi cười ..

.

-"Ba cũng đoán thế mà."-ông ôm con gái vào lòng..dù có thay đổi ông vẫn biết nó vẫn là con gái ruột cũa ông mà thôi...Một người cha người mẹ sẽ ko bao giờ ko biết và nhận thấy điều đóa..

Chap 18

-Một buổi sáng...như thường lệ nóa bước xuống giường vươn vai rồi ngắm nhìn wang cảnh..thật sự bầu trời đang vào đông rất rét..những hơi thở nóa tạo thành làng khói mờ trong ko khí...Nóa ko nên đứng lâu ở đây..sẽ ko tốt cho nóa...nóa bước vào..nhìn mọi thứ và gọi điện..

.

-"A lô cóa fải..công ty sửa nhà..."

.

Wa rồi..bắt đầu sự khởi đầu mới..lật 1 trang sách mới...dẹp bỏ cái thế giới hồng đi..cuộc sống này ko đơn giản như nóa nghĩ..chỉ toàn sự mưu mô,lợi dụng..ko ai tốt hơn bản thân mình...

.

Nóa đứng nhìn những vật dụng tủ giường từ từ bị khiên đi mất..ánh mắt nó như sự wuyết định rất kiên cường..dù rằng lòng nó ko muốn vậy..Nóa sơn tường màu kem rồi chuyển 1 bộ giường kiểu theo kiểu phương tây,tất cả như trở về thời hoàng kim..phòng nó như 1 wý bà...nóa đã già dặn hơn trước...ko còn nét ngây thơ nữa..tình yêu đã làm thay đổi con người hay vì..hận..?

.

Nóa đi ra ngoài vs tâm trạng nặng nề,nóa ko muốn nhìn từng món đồ đc đem đi nhưng ko làm thế nóa sẽ vẫn mãi còn nhớ đến hắn...nóa bước đi chậm rải nóa ngước nhìn ven đường,nóa thấy những wán cafe trong các plaza..nóa đi vào.. mỗi khi buồn nóa muốn đc ăn pasta mà,hôm nay nó fá tiền 1 bữa vậy...Nói là làm nóa lê bước vào nóa đi tham wang từng tầng,nóa cũng sắm đc cho mình vài bộ và trang sức..nóa lên tầng ăn rồi ngấu nghiến hết tất cả..những tờ hóa đơn đc nóa vò xé...nóa ngồi ngẫm ko biết nên đi đâu tiếp rõ chán!!

.

Nóa định đi dạo ngoài phố nhưng khi nóa đc biết tầng cao nhất ở plaza này cóa 1 wán cafe cabuchino rất ngon đặc biệt là ở đóa có gió và thấy toàn cảnh thành phố..nghe thú vị nóa đi ngay..và nó đã gặp lại người wen cũ...ko biết là tình cờ hay sắp đặt..Tuấn người con trai bị nóa khướt từ tình cảm 3 năm trước..nay lại gặp nhau..

.

Nóa vừa bước chân lên tầng thượng làng gió ùa về phía nó...lạnh..đó là điều nó cảm nhận đc..ở đây thật vắng lặng và yên tĩnh..nó cảm thấy thoải mái hẳng..đã lâu nó ko tự đứng lại mà nhìn lại về wá khứ..nó luôn tìm cách bỏ chạy...rồi tự kết thúc = cách cũa mình..mọi chuyện đến vs nó như con gió này vậy ùa đi mà ko trở lại..nóa chỉ mãi suy nghĩ nóa ko wan tâm tới sự có mặt cũa Tuấn..đơn giản vì nó ko nhận ra Tuấn ngày nào..1cậu Tuấn điển trai ngày nào nhưng bây giờ là 1 cậu nhóc ăn chơi vs kiểu tóc nhượm màu vàng lợt..cách ăn mặt pha chút hip hop..nhìn Tuấn rất dữ..trong ánh mắt sặc mùi khinh thường...

.

Nóa cứ ngơ ngác nhìn trời...

-"Cậu phớt lờ luôn cả người theo đuổi cậu à?"-Tuấn bước tới bên nó ngước mắt theo hướng nó nhìn ..

-"Hơ...cậu..là Tuấn?là cậu đấy sao?"-nó trố mắt nhìn cậu bạn thân cũa nó..nó nhìn từ dưới lên rồi săm soi nóa lấy tay wẹt lên tóc rồi xoay người Tuấn...mặt nó ngố hẳng ra.

-"hì nhận ko ra à..trong cậu ngày 1 xinh ra ấy nhỉ?"-Tuấn đưa tay vuốt cằm miệng cười hiễm

-"Trông cậu thật sự tớ ko nhận ra..hùi xưa cậu lịch lãm lắm mà sao giờ nhìn ngầu wá.."

-" Time làm thay đổi con người mà..ko biết nó có thay đổi tình cảm cũa cậu ko nữa?"-Tuấn đưa mắt nhìn nó..vs vẻ mặt đó là sự nghiêm túc..và nó muốn né đi những câu hỏi mang tính chất wá khứ...

...

Im lặng là tốt nhất nó ngước mắt về hướng khác..mặt nó biểu lộ sự ái ngại..Tuấn biết ...dù nó có thay đổi thế nào Tuấn vẫn biết vì Tuấn ko phải tên kia...kiêu ngạo nhưng thật ngu ngốc trong tình yêu..

-"Sao cậu lại có mặt ở đây vậy..?"-nó cười trừ vs Tuấn nhìn nó thật ngô ngê làm sao...

-"Tớ hay tới đây lắm..ở đây sẽ là chỗ dừng chân cũa tớ.."-Tuấn nhìn nó cười theo ..

-"vậy có chổ cho kẻ thứ 2 này ko nhỉ?tớ có vé ko đây?"

-"Ai cũng ko đc...chỉ có cậu thôi..dù sao cậu cũng là người tri âm cũa tớ...tớ ko keo tới nổi ko cho cậu 1 chổ đứng...!"

-"Vậy à?vậy thì mình vinh dự lắm đây?"-Nó cười rạng ngời vs mái tóc bay trong cơn gió lồng lộng..Nó cười nhưng đâu đó có 1 nỗi buồn u uất trong ánh mắt nó..tệ là Tuấn ko giúp gì cho nó..nhưng dù sao..nó cũng thấy thoải mái hơn khi ở bên Tuấn..vô tình nó đã wên lời cảnh báo của hắn..nó ngày 1 gần hơn vs Tuấn sau cuộc gặp gỡ này..

.

Tuấn chở nó trên chiếc xe môtô...nhanh wá...thả mình vào bầu ko gian ko xác định..tiếng bô mềm ỏng ấm tai..khiến nó đắm chiềm vào ko gian vô thực..

-Nóa hét lớn..bên tai Tuấn...:"vậy mà tớ nghĩ cậu sẽ là 1 đại wý tộc,hơn là 1 anh chàng ngầu và rất bụi.."

-"Vậy là cậu lầm rồi...ôm tớ chặt vào đấy...ko ngã đó?"-Tuấn nói vs nụ cười đùa trên môi...lao nhanh trên đường cao tốc...2 con người thả hồn vào bầu ko khí...

...

Về đến nhà..mặt nó vừa trắng lại vừa vui..nó còn ý định tập chạy môtô nữa..nhưng bị Tuấn ngăn chặn ý tưỡng kịp thời..bao đời con gái chạy môtô mất nét lắm..sau 1 hồi kì công..Tuấn cũng thắng thế..tuy nóa vẫn còn chưa chịu đầu hàng...Nóa tay cỡi mũ..bất chợt 1 nụ hôn khóa môi nóa...lạ là sao Tuấn lại làm như vậy..nóa ngẩn người trơ mắt nhìn Tuấn..nó ko có hành động kháng cự..có lẽ Tuấn là người tốt..nó wá đa nghi khi nghĩ Tuấn là 1 tên ko ra gì..hơn hắn..hắn luôn đen cho nó nước mắt..vậy nó cóa thể thử mở lòng 1 lần nữa...biết đâu đc Tuấn mới là người nó cần..?

Chap 19

-"Có lẽ" thì chỉ là thế nó ko dám chắc..và cũng ko dám suy tính bừa..nó sẽ mở lòng vs Tuấn nhưng sẽ từ từ tiến tới ko hấp tấp nữa..nó nhẹ nhàng đẩy người Tuấn ra , môi nó nở 1 nụ cười nhạt..

-"Xin lỗi tớ hơi vội nhỉ?"-Tuấn nhìn nó cười đùa.

-"Chắc vậy ấy ?"-Nó nháy mắt vs Tuấn rồi từ từ bước tới cổng nhà..

-"Vậy...vậy..chúng ta.. à ko tớ vẫn có cơ hội chứ..?"-Tuấn ngập ngừng hỏi..Nó way mặt lại..nó gật đầu..chỉ là cơ hội..nó ko nên vì 1 tình yêu như hắn mà ko đón nhận Tuấn..cậu ấy là 1 người đã khiến nó cảm thấy vui hơn..hạnh phúc hơn và có niềm tin vào 1 tình yêu như ngày nào..

.

Nóa bước vào nhà thấy ba mẹ nóa đang nhìn nóa chằm chằm..nóa thắc mắc hỏi:"Có chuyện gì vậy ạ?"

-"Cũng ko có gì..ba mẹ định bàn chuyện vs con!"-Mẹ nóa rót 1 ly nước ép trái cây tay kia kéo nóa xuống ngồi kế bên bà..

-"Ba tính cho con ...đi làm ,dù sao con cũng đã có đủ kiến thức để đi làm lãnh vực kinh doanh như ba rồi.."-Ba nó vuốt tóc nó,tiếng ba nhỏ nhẹ nói nó..Đúng là nó nên đi làm..ba nó ko còn trẻ nữa..họ đã dồn hết công sức cho nó ra Úc..bây giờ là lúc nó đền đáp công ơn họ..

-"Vâng vậy con sẽ nghe lời ba mẹ..nhưng con sẽ làm ở đâu ạ?"-Nó ngơ mắt nhìn ba nó..ông có vẻ ngập ngừng rồi nói vs nó..

-"Con sẽ làm thư ký cũa Tổng giám đốc công ty...Trịnh Phát..là cậu con trai mà hôm trước con đã nhảy cùng đấy.."-Nghe xong câu nói cũa ba nó..nó sock nặng...nó choáng váng nhưng sau đó lấy lại đc bình tĩnh..nó dọn dẹp hết đồ đạc..nó wa úc..nó làm tất cả chỉ để wên hắn,giờ đây nó lại làm thư ký cũa hắn..ko khác nào..công sức nó cố làm ra đổ sông đổ biển cả sao?

-:"Không..tại sao lại làm ở đó ạ..con ko làm ở đó đâu.."-Nó cương wuyết tỏ vẻ bất bình...mặt nó ửng lên

-"Con ko thể ko làm đc..đó là công ty thầu cho công ty ba..họ mà ko hợp tác nữa coi như gia đình ta sẽ tan nát mất..dù sao họ đã có nhã ý mời con vào làm..thì con nên nhận đi?"-Ba nó lí giải rồi ông way đi chổ khác,ông cũng ko muốn con gái chịu khổ..ông định lập cho nó 1 công ty nhỏ..nhưng thị trường trong lãnh vực này nó còn wá non nớt..dù rằng đã đc đào tạo rất kĩ..

.

Nó ko nói gì nữa..nó bước lên phòng..nó wăng hết bịch đồ nằm phịch xuống giường..mũi nó khịch khịch vì hơi ngộp..mùi sơn mới..rồi mùi gỗ khiến nó khó chịu..nó đi ra mở cữa ban công..nó đứng rồi ngẫm nghỉ

.

Từ khi nó về đây..mọi chuyện lại cứ như hồi xưa..nóa cứ hết chuyện này lại tới chuyện kia..1 đống hỗn độn nóa muốn...tháo gỡ lắm..nhưng tháo mãi chỉ 1 rối hơn..nó muốn điên lên..muốn hét thật to..

.

Không lẽ là vì duyên số..ông trời bắt nó phải gặp hắn...ko..ko đúng..Nó như rơi lệ khi nhớ đến người con gái đó..rồi đến đứa lẵng lơ ở trong phòng,tình yêu cũa nóa có wá nhiều vắp ngã..nóa luôn đứng lên..luôn muốn có lối thoát..nhưng dù cố cũng ko đc..ba nóa nói đúng..nóa phải biết nghĩ đến lợi ích chung..nóa ko nên vì bản thân mình mà hại đến ba nó..Nó phải đồng ý thôi...

..

Một buổi sáng se buốc..trời lạnh wá..nó bước xuống nhà..nhìn ba nó đang cầm tờ báo đọc..gương mặt ba chau lại hiện lên đường chân chim cũa sự suy nghĩ...ba mình già thật rồi..nó tiến lại..choàng tay ôm ba nó..nó cười hủ hỉ..rồi nói..

-"Vây chừng nào con bắt đầu công việc đc đây ?"-Nó nhìn ông cười..Nó fải chấp nhận..sống trên đời này nó đã học đc nhiều thứ và chấp nhận những thứ mình có..đó là điều nó học đc..nó biết nó vào làm trong công ty là do hắn sắp đặc..nhưng hắn sẽ ko làm nó khuất fục đâu..từ món đồ chơi..tới nô lệ..rồi lại là người yêu...bây giờ lại là sếp...cái gì mới là thân phận cũa nó...nó cũng muốn có câu trả lời...đành chấp nhận vậy...

-"Nếu đc ba nghĩ con nên đi làm sớm trong nay hoặc mai..con nên wen dần vs công ty trước đi con gái.."

-"Vâng,chúng ta ăn thôi.."-Nó gật đầu lia lịa rồi ngồi xuống bàn ăn..

-"Khoang đã rửa mặt chưa mà ăn đấy..con lớn rồi mà cứ như con nít vậy."-mẹ nó nhắc nó,ba lắc đầu trước đứa con gái ngây ngô cũa mình..

Nó chạy lon ton như 1 đứa trẻ lên 3...nó có ba có mẹ tất nhiên họ sẽ khiến nó luôn yêu đời hơn..nó phải mạnh mẽ hơn hơn hơn nữa..

.Đang dạo trên chiếc xích đu trong vườn..nó bất ngờ khi thấy Tuấn..cậu ấy đang đứng ngoài cổng nhìn nó..mặt nó hơi đỏ..vì Tuấn nhìn nó ko ngớt..nó đứng dậy chạy lại vẻ hấp tấp..

-"Cậu tới đây là..."

-"Ko cho tớ tới ngắm cậu đc à.."

-"Ko..ko đâu.."

-"Vậy cậu có thể mời khách vào nhà đc chứ?"

-"Á,sorry..tớ wên!!!hì hì"

..

Tuấn dắc xe vào nhà..cậu ta khi nhìn và wan sát nhà nó..trông nhà nó rất ấm cúng..rồi cậu ta mới nhìn kĩ hơn nó đang mặc 1 chiếc đầm 2 dây tóc thì bới lên,rơi là chà vài sợi tóc..

-"Cậu đến đây sao ko báo trước"-Nó cắt ngang ánh nhìn cũa Tuấn,nó tay cầm 2 cốc nước lạnh chìa ra cho Tuấn.

-"À!tớ muốn làm cậu bất ngờ thôi mà"-Tuấn đưa cốc nước lên miệng..Tuấn ngước nhìn kĩ hơn nhà nó...rồi nhìn lên trên Tuấn thấy căn phòng nó có trồng 1 loại bông dấy...nhìn rất đẹp.

-"Vậy là cậu đã thành công rồi đấy..mà cậu thấy nhà tớ sao nào..thấy nhìn hoài cho cái comment xem,.."

-"Phòng đó là phòng cậu à?"

-"Đúng rồi sao cậu biết hay vậy?"

-"Rình hoài sao ko biết được chứ?"

-"Sax...cậu"

-"Đùa thôi"-Tuấn trêu nó rồi cười khi trông thấy nó sặc nước nhìn nó bây giờ mới đúng là Lâm K.Uyên..

..

Nó và Tuấn ngồi đùa giỡn cùng bên nhau,nóa nói rất nhiều điều cho Tuấn nghe..Tuấn luôn giúp nó giải wuyết vấn đề..tới trưa nó đc Tuấn mời đi ăn..ko gì bằng..nhưng nó đâu biết..nó đã đc hắn mướn người theo dõi..những hình ảnh nó hôn Tuấn rồi ngồi cùng xích đu..đi ăn chạy trên phố..đều chụp hình hết cả..Hắn biết..nhưng hắn im lặng..đốt cháy 1 sắp hình...hắn ngước mặt tới ô cữa kính trong suốt..tay hắn siết chặc..

-"Muốn đối đầu với tôi à Trọng Tuấn.."

Chap 20:

Nỗi buồn như dằng xé hắn..nó ko cho hắn đc giải thích..nó ngay từ khi gặp hắn đã như đối đầu vs hắn..như vậy cũng vui và thú vị đấy..nhưng mà..sao nó có thể hôn Tuấn..tên đó hơn hắn điểm nào..hắn ko còn là hắn nữa...nhìn lên trời mắt hắn trầm lại..ko suy nghĩ thêm hắn lấy chiếc áo khoác..rời khỏi văn phòng..

.

Nó hôm nay cảm thấy thật vui vì nó và Tuấn đã đc đi ăn và đi rất nhiều nơi giải trí..Nó cảm thấy Tuấn là 1 người đáng để nó tin cậy,mỗi khi buồn Tuấn sẽ là 1 chỗ dựa vững chắc với nó..Nó bắt đầu cảm thấy mơ hồ cho tình cảm của mình..nó ko biết đối vs Tuấn là tình yêu hay thứ gì khác...?

.

Nhìn ngắm lại tình yêu cũa nó Tuấn rất khác hắn...fải nói hắn phải học Tuấn ở điểm biết chiều con gái,tâm lí và dễ mến..Nghĩ lại thì hắn chưa bao giờ công nhận nó là người yêu..luôn tỏ vẻ là ông chủ vs nó thôi.

-"Tới nơi rồi,cậu tính ngồi như thế mãi à?"

-"Ôi..hi..tớ xin lỗi..hôm nay rất vui đó cám ơn cậu nhiều lắm!!"

-"Vậy tặng tớ 1 cái hôn đền đáp đi"-nói xong Tuấn chìa má ra,nhìn rất giống con nít..nó cảm thấy Tuấn thật đáng yêu.

-"Èo..thôi xấu wá à.."-Nó cười lấy tay đẩy nhẹ đầu Tuấn..vui thật..

-"Trông 2 người nói chuyện đến ko để ý kẻ thứ 3 này nhỉ?"

-Nó đứng lặng..nó ko ngoảnh mặt lại..nó biết là hắn đang ở sau lưng nó..thật sự nó mong rằng hắn đừng xuất hiện bây giờ..hắn luôn reo những điều tồi tệ đến vs nó..

-"Sao thế!ko ai vui khi có sự xuất hiện cũa tôi ư?"-hắn nhìn nó..mắt hắn nhanh nhẹn nhìn ngay về Tuấn..sự đắc ý cũa Tuấn khiến hắn muôn điên lên..nếu muốn chơi xỏ ai..ko cần hành động mà fải dùng trí..đó là con người hắn..

-"Sao anh đến đây..nếu về việc làm thì mai tôi sẽ đến công ty..anh đừng lo!"-Nó ko thèm nhì hắn 1 lần..1 tay nó ôm bả vai..mặt nó way sang chổ khác..

-"Việc đi làm tôi biết cô nhất định sẽ đồng ý thôi...bản tính cô..đâu thể đứng nhìn mọi người xung wanh bị tổn thương vì mình.."-Lời nói như nhấn mạnh từng chữ,nó muốn tát hắn lắm.. 1 tên đáng ghét...hắn ko hề ngừng kiêu ngạo đc sao?

-Tuấn nhìn hắn...2 người như đấu trí = giao cảm vậy..nhìn nhau mãi mà ko hề chớp.Nó thừa biết hắn ko ưa gì Tuấn..Nó lên tiếng,nó muốn 2 người ngừng chiến..:"Cậu có thể về rồi Tuấn à,cũng muộn rồi.."

-"Tại sao tớ lại có thể để cậu ở lại cùng tên kia chứ"-Tuấn nhìn nó rồi way sang nhìn hắn,Tuấn cười nhẹ..

-"Cậu nói như tôi là 1 tên xấu ko xứng đáng ở bên cạnh cô ấy vậy?"

-"Tôi nghĩ vậy đấy"

-"À..! thế nếu tôi là người xấu thì tôi sẽ ko rãnh để đôi co vs cậu như thế này đâu?"-hắn cười đểu rồi wàng tay vào eo nó..

-"Anh...sao...buông tôi ra."-Nó bất ngờ trước hành động kì wái cũa hắn..

-"Nhưng dù sao tôi cũng cám ơn cậu..đã gợi ý 1 thú vui mới cũa tôi..làm người xấu cũng tốt đấy.."-hắn bồng nó lên..bước vào cổng nhà..ba mẹ nó sao lại mời hắn vào nhà chứ..nó giãy nãy nhìn về phía Tuấn..nó thấy Tuấn đứng nhìn rồi cười như nụ cười ngày ấy...ánh mắt tuy xa xăm nhưng như tố cáo con người thật của cậu ấy..Nó cảm thấy bàng hoàng..nhưng ko đâu Tuấn ko phải như vậy..nó tin Tuấn..

Hắn bế nó vào nhà..ba mẹ nó ánh mắt sững sờ nhìn nóa..và người bế nóa..

-"Ơ chuyện này là sao đây?"-Ba nó lên tiếng phá tan bầu ko khí im lìm

-"Ko có gì đâu ạ..tại...tại tụi con đang đùa..."-bệnh cà lâm xuất hiện rồi..

-Hắn im lặng đứng nhìn..nói đúng hơn là wan sát nó..tuy ngoại hình vóc dáng đã thay đổi..tính cách có đa phần ko giống trước..nhưng đa phần nó ko thay đổi nhiều như nó nghĩ..hắn mĩm cười rồi way sang nhìn ba nóa nói:

-"Dù sao cháu cũng có lỗi vì đã đùa hơi wá"

-"..Ko ..ko giám đốc..vs con tôi trước sau cũng là người wen..wá khích cũng ko đến nổi nào.."

..

Hắn đc ba mẹ nó mời ở lại dùng cơm tối...tất nhiên là nó ko thể từ chối bữa cơm đó..trong lúc ăn nó nhìn hắn vs ánh mắt hình viên đạn..nó thật sự bí lối..ko biết sao hắn xuất hiện ở nhà nó..rồi ba mẹ nó nữa lại còn bên hắn...đã ko muốn gặp..mà cứ phải gặp..

.

Nó cảm thấy bực bội và mệt mõi..nhưng nó ko thể làm gì hơn..Đến tối ba nó và hắn như cha con vậy..họ nói về chuyện thị trường rồi way sang chứng khoáng..nó hơi bất ngờ vì hắn nói chuyện vs ba nó rất ăn ý..nó thiết nghĩ ba nó là người rất cân nhắc trong việc làm ăn..vậy mà hắn...nó ko nên xem thường thực lực hắn đc nữa rồi...

.

Nó đc ngồi cùng góp chuyện nhưng nó là người muốn chen chân vào cuộc nói chuyện của ba mẹ nó và hắn hơi bị khó..hắn lấy lòng ba mẹ nó dễ wá..nó nhớ ba mẹ nó đâu có dễ giải như vậy...sock hết vụ này tới vụ kia..nó đành bất lực..

.

Cuối buổi tối...nó có nhiệm vụ cao cả đc ba mẹ nó giao cho là tiễn khách về..

-"Anh hay thật...lay động đc những người khó tính như ba mẹ tôi anh tài đấy.."-Nó cười nhạt nhìn hắn..môi thì méo xệ

-"Tôi hay ko bằng cô đâu.."-Hắn cũng chẳng nhường để lại ánh mắt khiếm nhã dành cho nó..

-Như 1 phản xạ tự nhiên..cây ngay thì ko sợ chết đứng nó đớp trả 1 cách bạo miệng.. khơi gợi lại tội lỗi cũa hắn:-"Vậy còn anh...coi tôi là món đồ chơi...ko có tôi anh cũng dễ ..dàng...dắc người phụ nữ khác về...anh còn hơn cả 1 tên sở khanh.."-Nó đã như muốn khóc lên từng tiếng nất nhỏ xuất hiện..nó bỏ chay vào nhà..wá nhanh hắn ko thể tóm nó vào trong lòng..hắn đứng nhìn nó...

...

Đây là ngày đầu tiên mình đi làm...mình phải tạo ấn tượng tốt vs mọi người...mày làm đc mà..làm đc mà...nó từ từ bước chậm từng bước 1..gương mặt nó như 1 ngôi sao tỏa sáng..ánh nhìn như có nét thu hút tất cả mọi người...1 ngôi sao sẽ biết tự tỏa sáng khi nào...bây giờ nó đã làm đc rồi..Trong bộ cánh công sở..lối make up hoàn hảo..nó nhanh chóng lấy đc tình cảm cũa mọi người..sự tự tin bản lĩnh thể hiện trên từng bước đi cử chỉ phong cách cũa nó..

.

Theo quy định nó sẽ phải chào sếp cũa nó...nó cảm thấy ko hứng thú..nhớ lại đêm wa..nó ko muốn gặp hắn..ko biết sao nó lại nói vậy..nó wá ngốc..nhưng dù muốn né cũng ko đc đã là thư kí thì...ko gặp ko đc..

.

Rót 1 tách càfê..nó hít 1 hơi rồi bước vào..dù gì nó cũng phải đóng giả là 1 con người mới..ko bị tình cảm chi phối nữa...mái tóc nó thả xuống từng lọn 1, mắt to tròn trong bộ váy công sỡ..nó vừa ra dáng cũa 1 đứa con gái thanh lịch...nhưng lại có nét nghiêm chỉnh cũa người chửng chạc...hắn way băng ghế lại nhìn nó..chéo 2 chân lại..hắn nhìn nó hồi lâu..nó như muốn ngạt thở bởi ánh nhìn cũa hắn..nhưng vẫn phải giử vững tư thế này...

...

-'Vậy tôi...xin phép ra bắt đầu công việc cũa mình.."

-"Đứng lại đó.."

- Hắn nói xong ..hắn bước lại gần nó..ép sát nó vào tường..hắn khiến nó kinh hãi...ánh mắt hắn...nhìn sâu vào mắt nó...nếu cứ mãi như vậy...nó sẽ ko thể diễn tốt đc vỏ bọc cũa nó đc nữa...

"Dù em có thay đổi cỡ nào...em vẫn mãi chỉ là em thôi..."

Chap 21:

"Anh đang nói cái gì vậy..tôi..tôi ko hiểu?"-Nó quay mặt đi như né đi ánh nhìn cũa hắn..hắn tinh wá..

"Hừm!"-Hắn nhìn nó rồi từ từ lùi lại..nó như bị ngạt thở vậy..hắn wả vẫn rất đáng sợ..Ánh mắt như nhìn thấu con người nó..Tuy nó biết , ko phải là lần đầu nhưng vẫn có cái gì đó trong hắn..khiến nó cảm thấy là người bị trị..

"Nếu vẫn cứ bướng như vậy thì sẽ chỉ có mình cô bất lợi thôi.."-Hắn nhìn vào ô kính hai tay bắt chéo lại..

"Cuộc chơi chưa dừng lại..vậy sao anh biết tôi là người bị thiệt thòi chứ..!!"-Nó fải lấy lại bình tĩnh..nó ko nên chỉ biết hoảng loạn lúc này..

" Được thôi..Vậy là cô muốn chơi tới cùng đúng ko?"-Hắn lườm nó,hắn đi ngang wa nó, hắn nâng cằm nó lên , nhẹ nhàng nhìn nó..hắn thấy đc..1 con bé ngốc..đang cố lật đổ chủ mình..biết là ko đc nhưng vẫn cứ làm..

"Đúng..vậy tôi xin phép ra ngoài để làm công việc cũa mình đc chưa ạ..thưa tổng giám đốc"-Lời nói như trêu người..tay kia nó đẩy tay hắn ra..Nó bước đi ra ngoài..lòng nó ngẫm nghĩ như vậy có thể nói là tạm đạt..đóng căn phòng..nó ko hết khỏi chóng mặt vì cách hành đông khi nảy cũa hắn..vs 1 ánh nhìn thôi hắn như tố giác ra nó vậy..

-Đúng là con nhóc cứng đầu...tại sao mình ko nói thẳng ra vs cô ấy..là mình yêu cô ấy nhỉ..nhưng nếu nói ra thì còn gì thú vị nữa..cứ như thế này lại hay..bây giờ cô ấy sẽ ko thoát khỏi sự trừng phạt cũa mình..tự ý rời bỏ mình..rồi way về..ko lẽ cô ấy là người ông trời sắp đặt cho mình...li kì thật..

..

Thật sự trong lúc này đây nó vô cùng vô cùng hối hận vì bước vào cuộc chơi này..Nó tuy mang thân fận là thư ký cũa giám đốc..nhưng cứ như là 1 nhân viên wè trong công ty..hết đi gặp đối tác..lại làm bản thuyết trình..tất nhiên người ra lệnh là hắn..nó còn fải giải wuyết 1 đống hồ sơ..và file dữ án sắp tới cũa hắn cho công ty nhà đất..

Mọi chuyện làm nó ko còn suy nghĩ để có thế đấu trí vs hắn..hắn wá khôn ngoan ..khi bắt nó phải làm những việc này..giờ đây nó vừa đánh máy vừa ăn..nó ko thể có giờ nghĩ trưa như mọi người..bây giờ nó chỉ muốn đập đầu vào tường chết mất thôi..có ai ngốc như mình ko hả trời!!!!!!!!!!

Buổi tối nó ko còn thời gian để về nhà đc vì nếu về nhà nó tất nhiên sẽ tốn ít chừng 1 tiếng để tắm ăn cơm..thà ở đây tới khi hoàn tất công việc..sáng hôm sau xin nghĩ..đó là ý đồ và mưu lược cũa nó để đối phó vs hắn..

-"Cô đừng tưỡng ngày mai sẽ xin nghĩ đc vs tôi đâu..!"-Tiếng nói khiến nó lạnh cả sống lưng..hắn như ma vậy...lúc ẫn lúc hiện..Mà sao hắn biết mai mình sẽ nghỉ nhỉ? Tên này..càng lúc càng khiến mình sợ..

-"Ai nói vs anh mai tôi sẽ nghỉ làm.."

-"Khuôn mặt cô đã ko tố cáo cô còn gì.."-Hắn bước vào phòng giám đốc...đặt nhẹ trên bàn nó 1 cốc cà fê nóng ..Nó hơi rung động..thật sự là vậy..con gái rất dễ mềm lòng trong hành động nhỏ nhất cũa đàn ông..

Nhin hắn bước vào nó thấy hạnh phúc..1 cảm giác từ lâu rồi..nó ko còn cảm nhận đc nữa..Nhưng mà hành động này là ý gì..cảm giác này có nghĩa là sao..mình và hắn là kẻ thù cũa nhau..kẻ thù..ko fải là..gì cả? Mày fải luôn nghĩ như vậy...Nghĩ ngợi lung tung..nó lại tiếp tục gỏ..rồi viết...Thật ra nó muốn làm để thôi cái ý tưởng..hắn tốt vs nó là vì yêu nó chăng? Trong nó vẫn còn mong chờ ở hắn điều gì đó chăng? Wá nhiều câu hỏi..Nó ko muốn nghĩ và cũng ko màn tiếp tục nghĩ đến...Làm việc thôi , wên hết đi..

..

Nó đã ngủ mất đi lúc nào cũng ko biết..mới ngày đầu làm việc nó đã đc giao cho những dự án tầm cỡ rồi..nên nó phải bị hao nhiêu năng lượng là chuyện thường..Hắn bước ra ngoài định tiếp tục nhìn nó..hắn thật ra đã đứng nhìn nó rất lâu nhưng nó ko hề biết đấy thôi..nhìn nó làm việc thật đáng yêu..Khuôn mặt nó đã lô lên tất cả..đó là điểm hắn yêu thích nhất ở nó..

-"Thật dễ thương"-Hắn hôn nhẹ lên má nó..choàng lên người nó cái áo vest của hắn...Nhìn xung wanh thấy nó đã hoàn tất công việc hẳn hoi..hắn chỉ giúp nó là save lại thôi..Bước đi vs nụ cười trên môi..tình yêu đã trở về bên hắn..hắn ko còn fải đối diện vs những đứa con gái lẵng lơ kia nữa..đối vs hắn tất cả con gái gọp lại cũng ko bằng nó..

..

"Oáp!!!!"-Tiếng ngáp thật kêu bắt đầu cho 1 chuỗi làm việc cực lực tiếp theo cũa nó..

Nó nhìn vào máy tính theo như bản năng nó tự nhận biết tối wa mình vẫn chưa save tập hồ sơ...Khi nhìn lại..rồi nhìn xung wanh nó như chết ngồi..mắt nó căng ra..mặt nó như trắng hoàn toàn..đầu tóc rối bù.., máy tình đã tắt..vậy vậy..ai tắt nó..còn dữ liệu nó chưa lưu..

-"Ôi ko?đừng đừng công sức nguyên 1 đêm cũa mình"-Nước mắt 1 nước măt 2 rơi ra lã chã..mệt wá rồi..tất cả cũng vì do hắn..bắt nó làm việc như điên..vậy mà cuối cùng mọi chuyện lại như vậy..nếu hôm nay ko nộp thì nó sẽ bị đuổi việc mất...nước mắt nó ngừng rơi đi..nó nghĩ đến 2 chữ.."nghĩ việc"..Nụ cười khẽ trên môi nó..vậy ra...tai họa lại biến thành điềm may.. đối vs nó.

Nó hí hửng lấy hết đồ đạc gom lại..rồi tung tăng bước về nhà..miệng nó lẩm bẩm bài hát nó yêu thích.."Anh nghĩ chỉ mình anh là wái chiêu thôi ư?Tôi đây cũng ko vừa đâu...Hahahaha!!!"Nó nói bừa..khuôn mặt tỏ vẻ sung sướng...nếu người đi đường đi ngang wa họ chỉ phán cho nó 1 câu:-"Tội wá!con gái nhà ai nhìn đẹp vậy mà lại bị khùng"- rồi tặng thưởng cho nó 1 cái lắc đầu..1 cái chẹp môi...Nó như muốn độn thổ khi nhìn thấy hậu wả cũa việc vui wá trớn cũa mình..

Từ ở trên công ty..Hắn đứng nhìn nó cũng fải lắc đầu theo...nó nói những gì hắn đều nghe cả..hắn tới sớm ko chỉ để lấy chiếc áo khoác,hắn muốn nhìn ngắm nó thêm chút nữa..nỗi nhớ tràn về khiến hắn ko thể kiềm lại đc..nhìn nó hắn cười..1 nụ cười đã lâu ko còn xuất hiện vs chàng đại gia này rồi!!!

Chap 22:

Ngồi ngâm mình trong bồn tắm..nó cãm thấy dễ chịu và bớt lạnh hơn nhiều..sắp tới Noel rồi mà..Bây giờ nó chỉ muốn tận hưỡng cảm giác hạnh fúc này mà thôi...Mặt nó thì đắp khoai tây sữa...người thì ngâm vào bồn..vs hương liệu ... Nó như thã người ra hẵng..những đốt trên vai nó dần giản ra...

Sự tận hưỡng ko bao giờ ko có hồi kết..nó nhận đc cuộc gọi cũa hắn.

-"Alô"-Nó nhẹ nhàng đáp trả mắt nhắm lại..vì thế nó ko biết ai đang gọi cho nó..nêu mà nó mà biết ai gọi là nó "nhất định" ko bắt máy..

-"Cô biết bây giờ là mấy giờ ko mà ko mau có mặt tại công ty hả?"-Hắn wát nó khiến nó bắng người ngồi dậy..

Miệng nó lắp bắp...trả lời:-"Vâng vâng tôi đến ngay"

Cúp máy nó tháo bồn nước rữa sạch mặt...wấn khăn,nó vội chay vào phòng kiếm bộ wần áo rồi thay đi..vừa chải đầu nó wên trang điểm...chỉ kịp phớt lên môi son dưỡng rồi chạy như phim ... bây giờ nó chỉ có thể kiu taxi thôi...có lí do cả...mục đích là nó định ghi đơn xin thôi việc..

Tay ngoáy viết..miệng nó cười toe toét..sung sướng..ko gì tả..Ông tài xế nhìn nó..rồi cũng lắc đầu...bây giờ nó chả để ý gì cả..miễn thoát khỏi tầm kiểm soát cũa hắn là đc rồi..

Bước vào công ty..hôm nay nó ko tỏa sáng...nhưng lại rất hồn nhiên..1 nét đẹp thật khi ko trang điểm...gương mặt ko trang điểm khiến nó trong như 1 đứa con gái mới 18 hơn là 20..lớp bọc đã ko còn..dù sao nó nghĩ cũng chẳng cần chỉ cần nó nộp đơn này là tạm biệt hắn rồi..

Bước vào giang phòng..nó nhìn hắn đang ký tên từng sắp hồ sơ..nhìn hắn đến ngẩn người..nó như khựng lại..hắn vẫn vậy..ko biết...đã có bao nhiêu cô chết vì hắn.....tên độc tài..kiêu ngạo..nhưng mình ko trách hắn..wá khứ hắn ko như mình..ko như bao người khác..

-"Cô đến rồi à.!còn đứng ở đấy làm gì.?"-Hắn vẫn ký ..nhưng miệng vẫn nói.

-"Tôi...tôi..xin lỗi vì sự đường đột này...nhưng..."-Nó chìa ra đơn xin thôi việc.

Hắn nhìn tờ đơn..miệng hắn cười hiễm..cầm tờ đơn hắn dễ dàng xé 1 cách thẳng tay..

Nó như bị khóa họng...nhìn hắn..

-"Cô biết tôi bận rất nhiều việc mà..vậy hãy nêu lí do tại sao cô muốn nghĩ đi?"-Hắn khoanh tay lại nhìn nó...ánh mắt lạnh như băng nhìn nó..khiến nó hơi rối.

-"Vậy thì...tôi sẽ nói...tôi đã ko hoàn thành nhiệm vụ đề án của giám đốc giao cho.."-Nó cúi gầm mặt xuống như con cún con..

-"Vậy à..tôi thì thấy ngược lại đấy chứ..mà còn rất tốt nữa cơ"-hắn nhìn nó cười nhạt,rồi đưa ra USB lưu hết tất cả các dự án cũa nó...

-"Ơ...sao lại như thế!"-Mặt nó đơ ra.Mắt nó tròn lên nhìn vào tay hắn..

-"Vậy là hết lí do nghĩ việc rồi đúng ko?"

-"Ơ..vâng"

-"Vậy cô hãy ra ngoài chuẩn bị đi,chúng ta sẽ đi xem công trình nhà cao ốc tôi mới đầu tư ĐPN"

-"Vâng"-Mặt nó ủ dột ra..rồi bước ra khỏi cữa phòng..

Nhìn nó từ phía sau..hắn như muốn có 1 tràn cười..nhưng như vậy sẽ có người tức mà chết..

...

"Lát nữa cô phải theo sát tôi đấy...vì cô cần fải ghi lại những điều cần thiết.Nghe rõ chứ?"

"Tôi biết công việc cũa mình mà"-Nó nhấn mạnh..rồi way sang nhìn 2 bên đường..đúng là đất thổ cư..nếu xây nhà ở đây sẽ rất có giá..hắn rất thông minh và biết đầu tư đúng chổ..

Vì đường xa...nó đã ngủ thiếp đi lúc nào..nó tựa vào vai hắn...hắn vẫn ngồi yên..nhìn nó..hắn thấy lúc nó ngủ là hiền nhất..đáng yêu nhất.

Hắn tình nguyện sẽ là bờ vai suốt đời cho nó làm điểm tựa.."Hãy tựa vào vai tôi mãi như vậy.."-Lời nói buộc miệng từ hắn...tình yêu nhỏ nhoi..mọi điều đến vs nó và hắn như 1 giấc mơ...dù gì..bây giờ nó đã bên hắn...như vậy đã đủ rồi..

"Tới nơi rồi thưa cậu"-Chiếc xe chạy từ từ rồi 1 người nhân viên đi theo chạy ra mở cữa cho hắn..nó thì lùng bùng lổ tai..nào là tiếng đá đập..rồi tới tiếng máy móc..inh tai..thức dậy..2 tay nó vuốt mắt..nhìn mọi thứ nó cảm thấy bụi là thứ nhất thứ 2 là trời rất là lạnh..

Lập bập ôm 2 bờ vai..răng nó nghiến lại từng chút một..Thà cho nó 1 đống hồ sơ chứ bắt nó ra đây..nó ko chịu nỗi..bây giờ nó mới nhớ tới cái nhà tắm thân thương cũa nó...Bước từng bước chậm rãi..nó nhìn hắn...mắt nó như muốn mờ vì những mùi khói..mờ...

"Sao thế?"-Hắn nhìn nó lo lắng hỏi.

"Ko sao chỉ là hơi lạnh chút thôi"-Mặt nó xanh đi..miệng run run

"Thôi đừng có giả bộ"-Hắn nhất bỗng nó lên,gương mặt hắn lo lắng trông thấy..nhìn nó hắn biết nó ko chịu nổi..hắn trách hắn vì bản tính mà hại nó..

Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống 1 bãi đất để gổ..tay kia cởi áo khoác choàng lên người nóa..

-"Tôi ko sao đâu..anh giữ lấy đi..trời lạnh đấy..hách xì...."

-"Tôi ko sao đâu..ngồi yên ở đây..tôi sẽ giải wuyết mọi chuyện ở đây"-Nói xong hắn đứng lên tới chổ thi công

Nóa nhìn hắn..2 tay đan vào nhau..nhìn hắn lịch lãm wa..nóa yêu hắn..vì hắn wả thật ko lầm..ko biết hắn vẫn có tình cãm vs nó ko nhỉ..sau những điều hắn làm cho nó..nó cãm thấy bớt đi cái giận ..cái hận hắn...Nhìn hắn nó cười tươi...khoảnh khắc như vùi dập nó và hắn..ước gì thời gian ngừng lại...

....

Mọi chuyện đều ổn thỏa cho đến khi..nó bất giác thấy 1 đống hàng đc đưa lên tầng 2 đang bị đứt dây dần..và điểm rơi ko ai khác chính là vị trí cũa hắn đang đứng...Nó ko còn tâm trí để nói gì nữa..tim nó như thoi thóp nó...nó chạy thật nhanh..chạy đến người mình yêu..chạy để cứu hắn...nó xô hắn ra khỏi...miệng la toán lên..theo đó là những người công nhân ở trên cao gọi với xuống..

"CẨN THẬN"

Chap 23:

Nó ôm hắn thật chặc...sự hoãng sợ khi nó nghĩ hắn ko còn trên cõi đời..sợ lắm..1 cảm giác đau thể xác cũng ko bằng...tim nó như muốn ngừng đập...

Nó từ từ mở mắt ra..hắn đây rồi .. vậy là nó đã kịp cứu hắn..nó nhẹ nhõm thở phào...nhìn hắn..nó ko còn gì vui hơn..lo lắng tan biến dần..1 cảm giác lạ..nhưng nó đủ hiểu..điều đó là gì..

-"Em ko sao chứ..sao lại ra đây..biết là nguy hiễm lắm ko?Trời ạ!"-Hắn la toáng lên..nó đã cứu hắn mà..vậy sao hắn ko có 1 lời cảm ơn..thay vì wát mắng nó..Nó cảm thấy bực bội..

-"Tôi ko sao...nhưng anh vừa wát mắng ân nhân cũa anh đó?"-Nó bịu môi nói lại lời hắn..

Hắn dừng lại ..rồi nhìn nó..1 ánh mắt dịu dàng..hắn trầm giọng hỏi nó...:"Đứng lên đc ko?"

Nó vì wá lo cho hắn ko để ý đến vết thương cũa mình..vì chay wá nhanh cộng thêm mang giày cao gót...khi xô hắn..nó đã bị trật chân...:"Tôi nghĩ là ổn"-Nó loay hoay đứng dậy..rồi la thét lên..chân nó bầm tím...

Ko còn gì để nói hắn lao nhanh tới đỡ nó..hắn bồng nó lên xe..Hắn dìu nó xuống nhẹ nhàng..nhìn chân nó hắn hơi xót...

"Vậy mà cô nói ko sao đây ư?"

"Tôi cũng ko để ý nữa?"

"Ngồi yên đừng nhúc nhích!"-Hắn ra lệnh cho nó..nhưng ko hiểu sao nó lại rất nghe lời..

"Ơ..anh định làm gì thế..?"

"Này...Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Nó như muốn khóc...hắn nắn chân lại cho nó nếu ko làm như vậy thì nó sẽ trở thành người bị dị tật...Biết là thế nhưng dù sao hắn cũng nên nói cho nó biết để nó chuẩn bị tinh thần chứ...

"..."-Nó mím môi lại ôm chân..

" Vậy là coi như chúng ta huề?"-Hắn nhìn nó miệng cười nhạt

"Huề...anh nói vậy mà nghe đc hả?Nếu ko vì anh tôi đâu bị như vậy chứ..?"

"Vậy à!"

Hắn bước đi ... để lại nó nhìn đằng sau..nó ko biết đâu là con người thật cũa hắn..thật là..

Đưa nó về lại thành phố...trước khi lên xe hắn còn để lại lời cảnh báo sẽ rút thầu ko đầu tư ở đấy nữa..

..

"Anh có cần suy nghĩ lại ko? Đây là khu đất tốt đấy...?"

"Chuyện đó ko liên wan đến cô?"

" Anh..thôi đc tùy anh vậy.?"-Way mặt đi nó nhìn những cơn mưa xào xạt..lòng nó cảm thấy lạnh dần...chân thì rất nhức khi nó cử động manh..

-"Thưa giám đốc..mưa lớn wá...có lẽ chúng ta ko thể về thành phố kịp đâu ạ..

-"Ừ..kiếm 1 nơi nghỉ ngơi trước đi"

Nó thì mãi ngủ nên chẳng biết gì..vì tối hôm wa nó có đc ngủ đâu..Trong giấc mơ nó như trở về wá khứ..nó nhớ tới từng điều..từng điều 1...nước mắt ko biết lúc nào rơi...

Nhìn nó..cứ nhìn và nhìn thôi...lời yêu thương ko thể nói nên lời..hắn muốn âm thầm là kẻ yêu nó mê muội...1 cử chỉ cũng đũ để khiến cả 2 hạnh fúc..1 tình yêu tuy tẻ nhạt nhưng lại thiên liêng hết thảy...

Nhẹ nhàng hắn vuốt lên má nó dòng nước mắt...đang rơi...khẽ ôm nó..thì thầm bên tai nó..1 điều mà nó chỉ thoáng nghe wa..lời nói xa xăm như dìm đi cơn ác mộng cũa nó..."Anh yêu em"...

Tiếng mưa xào xạc..bầu trời như làn mây đen hiu wạnh..mọi thứ đều u ám..nó đc hắn bế trên tay...mặt nó rất đỏ..rất ngại là đúng..

Nó nhìn mọi thứ ai cũng nhìn nó..2 người đi cùng hắn ở phía sau...hắn như 1 chàng hoàng tử vậy...mắt nó như ánh sao nhìn hắn..hai tay chắp lại..."Mình đang mơ chăng?"

...

"Xin lỗi cho chúng tôi thuê 4 phòng~!"

Hắn đứng bồng nó..gương mặt hắn dính lớt phớt những giọt mưa đọng lại..nó nhẹ nhàng lấy tay vuốt lên mặt hắn..nó ko kiềm lại đc hành động này..tay hắn ko biết đã mỏi chưa nhỉ..nó có nặng ko nhỉ...

"Xin lỗi wý khách..khách sạn chúng tôi chỉ còn 2 phòng thôi ạ~!"

"Vậy..."

"Đc rồi...tôi và K.Uyên sẽ ở chung phòng..bây giờ thì dẫn đường đi"

Nó như ngớ người đi..nó nói khẽ vs hắn..

"Này...anh đang làm gì thế..."

"Làm gì là làm gì?"

"Sao tôi với anh lại..ờ chung 1 phòng.."- Hai ngón tay nó chỉ vào nhau...mặt nó bây giờ như trái gất rồi...

"Cô ko nghe họ nói gì sao lại hỏi chuyện đó"-Hắn thản nhiên trả lời.

"Ơ thì..."

"Hay cô muốn ngủ chung vs 2 người kia"-Hắn nhìn nó khuôn mặt đầy sự trêu chọc.

"Ko..ko.."-Dù sao nó vs hắn đây cũng chẳng phải lần đầu...nó nhớ lại cái đêm hắn và nó như 1 cặp vợ chồng..nó cười rồi lắc đầu...bây giờ nhớ lại..nó và hắn có wá nhiều khuất mắt..nó muốn biết hắn đang nghĩ gì về nó...

" Điên à.! Ngồi cười 1 mình nãy giờ.."-Hắn đặt nó xuống nệm ,tay kia hắn nhìn vào gương. người hắn như con chuột ướt...

"Anh đi tắm đi ko thì bệnh đấy"

"Ừ"-Hắn trả lời nhẹ nhàng rồi đi vào nhà tắm...Ở 1 căn phòng lớn này...nó có cảm giác hơi sợ..Nó ko wen ngủ chỗ lạ..rất khó khăn nó mới thích nghi cuộc sống và nơi ở bên Úc...có lẽ đêm nay nó sẽ fải thức trắng tiếp...

Trong đầu nó..luôn có những hình ảnh kinh dị về những bộ phim ma Trung Quốc...những oan hồn ...rồi đại loại như vậy đồng loạt hiện về..Nó mong hắn mau ra sớm...nếu ko nó ko sợ mà chết mất...

"Làm gì mà người run thế...lạnh à"

"Ko, chỉ là..ở chổ này...nó sao í"

"Tôi thấy bình thường mà.."

" có lẽ là thế.."

" Cô ko định tắm đi à"

"À...vâng"-Mắt nó ngước nhìn hắn như sự trợ giúp...đúng là hắn biết nhưng ...nó đã nhờ lầm người rồi..

Nó nhảy cò cò..đúng là như vậy..Nó đang nhảy...và trong đầu nó ko ngừng rủa xả hắn...mặt nó bây giờ bí xị...nhìn rất xấu..

"Tên xấu xa..thật đáng ghét"-Nó la toáng lên...tay ko ngừng chỉ chỉ...Nó vô tình nhìn xuống đất...1 con zán...đang ngọ nguậy dưới chân nó...mắt' trợn tròn lên miệng nó á khẩu...

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Giánnnnnnnnnnnnnnnn!"

Wáng tính... theo phản xạ có điều kiện...hắn sẽ chạy vào..

"Có chuyện gì vậy?"

Chap 24 :

Hắn chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra..thì thấy nó nhảy lại..ko phải nhảy mà là phóng lên người hắn...nó như 1 con khỉ..trèo trèo...vì wá bất ngờ trước hành động đó..hắn đã mất thăng bằng..

Cả 2 nằm gọn dưới mặt đất..vs khung cảnh là nó nằm trên hắn..té 1 cái rất đau ..nhưng nó ko cảm nhận đc cái đau cũa thể xác..

"Mặt đất sao mà ấm thế nhỉ..?"-Nó lấy tay sờ sờ..mắt no tròn xoe nhìn hắn , hắn đang nhíu mày nhìn nó..khuôn mặt hắn đằng đằng sát khí..

"Cô làm cái wái gì thế hả?"-Tiếng wát lớn cũa hắn làm nó bị ù tai trong chốc lát..

"Tôi ... tôi ko cố ý.."-Nó ấp úng bào chửa...

"Còn ko mau đứng lên."

" Đc ..đc.."-Bật ngồi dậy...nó thấy chân nó bắt đầu đau...nó ôm chân,trán nó xuất hiện những nếp nhăn...

"Sao thế...đau à?"-Hắn vội đặt tay vào chân nó ..nhìn chân nó..1 hồi..hắn bồng nó lên giường..

Sau khi dò hỏi...hắn mới hiểu ra nguyên nhân cũa sự việc nháo nhào này...hắn bắt máy điện thoại lên..wát mắng nhân viên..

Đương nhiên nó ko can nỗi...vì khi tức giận hắn rất đẹp..và...bảnh..lạnh lùng thì ko cần đề cập đến rồi....

Một lát sau nó thấy hắn đi ra ngoài..nó cảm thấy buồn rủ rượi..nhìn căn phòng lớn thế này..nó càng nảo hơn..

"Ko biết hắn ta đi đâu nhỉ..ko nói ko rằng..hừm..Ở đây sợ thật..nếu ko có anh ta..chắc mình cũng ko dám ở..huống chi là ngủ.."-Nóa way đầu lia lịa...Nhìn cánh cữa ban công gió thổi ào ạt khiến cánh cửa đập inh ỏi..

"Mưa lớn wá...!!lạnh thật"-Nó với tới cái mềnh..chùm kín bít nhưng nó vẫn cảm thấy lạnh..1 lúc sao nó thấy hắn way trở lại.

"Đưa chân ra."-Một câu ra lệnh từ hắn..

"Ơ chi thế"-Nó ngước mắt nhìn hắn..tóc thì rối bù xu..2 má ửng lên vì lạnh.

"Đừng hỏi nhiều,đưa ra ko thì bảo?"-Hắn bắt đầu thấy bực..nhìn là đủ biết.

"Đưa thì đưa...từ từ..."

Hắn bóc trong bịch 1 loại thuốc...sau khi đc vinh hạnh..hắn bóp chân thoa kem tận tình nó đã bót đau đi..Nhìn người hắn mồ hôi ra nhiều thế là vì kiếm cái này..nó xoa xoa chân..miệng lẩm bẩm.

"Dù sao..bị như vậy cũng tốt"-Mắt nó hí lại miệng cười toét ra..

"Khùng vừa thôi..nãy giờ cười 1 mình hoài thế.."

"Kệ tôi..anh ko lo ngủ đi?"

"Vậy thì mặt kệ cô."

Nói xong hắn nằm ì trên giường...đúng hơn là nằm sát bên nó..ko muốn nói chuyện vs hắn nhưng vẫn fải nói..

"Này...anh biết câu Nam Nữ thọ thọ bất thân ko đó?"-Miệng nó bắt đầu lên bế giảng.

"Biết..thì sao?"-hắn nhìn nó trả lời tỉnh weo khiến nó thấy bực.

"Ý tôi là anh đừng nằm kế tôi wá.."

"...Đây đâu phải lần đầu chứ..cô lo gì.."-Hắn nói dứt lời rồi way mặtt sang bên kia..bỏ nó bơ vơ hiu wạnh..wê lắm..bụng nó bây giờ hàn vạn tiếng..**** thầm.

Nó nhìn hắn..nhưng chỉ thấy 1 phần người còn cái mặt mốc xích cũa hắn way bên kia rồi..đúng rồi nó từng ước..mỗi buổi sáng nó sẽ thấy cái gương mặt này..nhìn hắn nó như có 1 cái gì đó ùa về..kỉ niệm muốn wên..

Mọi chuyện sẽ ra sao?Nó và hắn sẽ như thế nào?hắn ấm wá..nằm kế hắn...nó ko còn cảm thấy lạnh nữa...nó muốn choàng tay ôm hắn lằm..nhưng sao nó ko làm đc..có cái gì ngăn chặn nó..

Cánh tay nó nhẹ nhàng rút lại..mắt nó rưng rưng..suy nghĩ đi suy nghĩ lại...nó nghĩ chỉ chốc lát sẽ tan biến thôi...sáng hôm sau..mọi chuyện lại như cũ...

..

Đã 1h nó..vẫn mắt trơ đi ko ngủ...vì nó sợ ma..hắn thi way lưng sang bên kia..khiến nó sợ càng thêm sợ..nó có nên kiu hắn way sang bên nó ko đây.."Wân tử đâu chịu nhục..nhưng mà cũng ko thể chịu lỗ.."

"Này này..."-Nó lấy tay khều nhẹ hắn...

"Gì.."

"Way sang tôi đi..tôi sợ"

"Phiền wá...ngủ đi"

"Anh...."

Nói chỉ là nói..hắn biết nó ko ngủ được..vì nó có bạn đồng hành mà..hắn cũng ko ngủ đc...hắn rất muốn ôm nó....ngắm nó.Hắn way sang bên nó..1 câu hỏi bất chợt..hắn ko biết tại sao hắn lại hỏi nó như vậy?Nhưng lời nói vẫn cứ thốt lên

"Tại sao...cô lại ko cho tôi cơ hội hả?"

Nó lặng khi nghe hắn hỏi như vậy...mọi chuyện..có thể giải wuyết trong ngày hôm nay..trong buổi tối này ko? Đúng rồi..nó luôn cho hắn cơ hội..tất cả chỉ là hắn...bây giờ hắn còn trách nó..nó ko hiểu?

"...Cơ hội về điều gì chứ?"

" Về tất cả..cô ko cho tôi 1 lần giải thích..?"

" .. Vậy anh nói đi..cô gái kia là ai..và tôi..từ trước giờ tôi có 1 phần vị trí trong anh ko ?"-Nó khóc...đúng rồi đã lâu nó ko khóc...nó cứ luôn cố che nước mắt trước hắn...nó luôn là kẻ yếu hơn hắn..

"Tại sao?chỉ vs anh tôi lại luôn là 1 đứa mít ướt...tôi ko thể khóc trước bất kì ai...tại sao lại vs anh chứ?"-Nó ra sức đấm mạnh vào người hắn,trong vòng tay hắn..nó cảm thấy an toàn để mình cóa thể khóc...

Một tình yêu ko giống như tên gọi..Nó luôn chỉ khóc 1 mình..3 năm..nó luôn cố nén đi những giọt nước mắt,nó những tưởng nó đã wên hắn rồi...nó nghĩ nó đã hết yêu hắn sau những chuyện hắn làm...nhưng sao tình cảm vẫn như thế..ko lung lay..

Nó cứ cố trốn...nhưng ko đc...nước mắt cứ thế rơi ra... Hắn như bị dao đâm từng nhát 1...khẽ thầm bên nó...ghì chặc vòng tay ...ôm nó...hắn đã làm nó đau khổ nhiều vậy...

Hắn từng muốn từ bỏ nó..nhưng sao khó wá..muốn buông tay nó..nhưng ko dễ dàng gì cả...hắn rất yêu nó..tính trẻ con...sự ngốc nghếch..điều wan trọng là nó đã yêu 1 thằng như hắn...

Nước mắt như chan hòa tất cả...nó vẫn cứ khóc...hắn thì ôm nó..hôn nhẹ lên trán nó..."Em luôn có 1 vị trí wan trọng trong anh đó ngốc à"

Khẽ ngước nhìn hắn...hạnh phúc chăng..ko phải là người thay thế...nó vui sướng hơn khi nghe hắn nói như thế..vậy ra nó ko phải là người yêu đơn phương...vòng tay nó ôm hắn...

Nó và hắn trải wa rất nhiều chuyện..có chắc là sẽ đến đc vs nhau...sẽ bình yên..

...

Một bầu trời vs ánh nắng tinh mai..hắn thức dậy..bây giờ hắn có nó..ngắm nó..hắn như 1 kẻ si mê...

Nó ngủ say giấc..vuốt tay lên tóc nó..hắn như vỡ òa...lần này hắn mới nhân ra..hắn wá ngu..nếu hắn nói sớm hơn vs nó...thì có lẽ 3 năm wa hắn sẽ ko như thế này..

Có lẽ trong tình yêu wan trọng là bản thân..sự lựa chọn cũa chính mình,cười nhạt hắn ko muốn đánh thức nó dậy..vì khi ngủ nó yêu lắm..hôn lên môi nó..hắn cãm thấy lòng rạo rực..

Cứ hôn mãi hôn mãi...vì tính hay ngủ bị mớ...nó vô tình lấy tay tát vào má hắn 1 cái rất kêu....

BỐP!!!!!!!!!!!!!!!!!

"Này ..."-Hắn ôm má nhìn nó...mặt sừng sộ.

Sau giấc mộng wá đẹp nó choàng tỉnh...nhìn lại tay nó...nhìn má hắn nó dần hiểu vấn đề..như điều tất yếu nó vuốt ve hắn...xoa dịu hắn..như 1 đứa con nít..hắn luôn là thế..tình yêu lại way về...những lời muốn nói...tuy ko nói ra nhưng có lẽ cả 2 đều hiễu!

chap 25 :

Noel là 1 dịp lễ của mọi gia đình..và điều đặc biệt nhất là của các cặp tình nhân..mấy ngày trôi wa chân nó cũng đã có thể đi lại đc...mai là ngày nó đi làm lại...

Nhớ đến khi hắn sắp rơi vào tay tử thần..tim nó luôn đập liên hồi..hoảng sợ..kinh khủng...đó ko phải là từ để có thể nói lên đc tâm trạng của nó...Nghĩ lại nó cảm nhận đc tình cảm nó wá đổi chông gai...đó có lẻ là thử thách ông trời dành cho nó.

Tuấn?Bây giờ nhắc đến tên Tuấn nó cảm thấy mình thật có lỗi...nó sẽ nói sao với Tuấn...tình cảm cũa nó và Tuấn rất mông lung..có 1 điều gì đó khiến nó ko thể chạm vào trái tim cũa cậu ta..phải chăng vì cậu ta giả tạo...

Nó ngừng ngay cái suy nghĩ ác ý đó lại...nó luôn tin và vẫn mong..Tuấn cũa nó...là 1 người bạn 1 người tốt đẹp..Nó cứ nghĩ ngợi và suýt wên rằng...hắn đang nằm bên cạnh nó...

Hắn và nó sau ngày ở nhà nghĩ đó...nó cảm nhận đc tình yêu của hắn nhiều hơn...nằm trong phòng hắn..nó như cảm nhận đc sự cô độc...nhưng ko còn nữa..hơi ấm cũa hắn đã đem lại cho nó 1 sức mạnh.. 1 niềm tin...

Hắn ngủ say wá..nhu 1 đứa trẻ,thật vậy..hắn là 1 đứa con nít...sau lớp mặt nạ này...Nó sờ nhẹ vào má hắn..lòng nó ko thôi nghĩ về chuyện 3 năm trước...tất cả..nhanh wá...nó như ko thở nỗi..mọi chuyện đến rồi đi...nó luôn muốn hỏi hắn những khuất mắt trong lòng...

Nhưng sự thật nó luôn im lặng...rất khó để giải bày..nó luôn nhớ...và vẫn nhớ tới người mẹ kế của hắn..người cha luôn tự trách về cái chết của vợ mình...hỗn độn...phức tạp..Hắn wả là 1 đứa bé thiếu thốn về mặt tình cảm...Nó nhẹ nhàng ôm hắn trong lòng...nó luôn mong..nó sẽ giúp hắn 1 phần nào đó...

-"Dậy rồi à?sao ko gọi a thế?"-Hắn mở mắt nhìn nó..

-"..."Ko đáp nó cười nhìn hắn...1 buổi sáng đẹp đối vs nó..nhìn hắn gãi gãi đầu cầm chiếc điện thoại..nó như thấy thêm 1 nét dễ thương của hắn...

Bất chợt nó nhận đc 1 cuộc gọi..là Tuấn..may mắn là hắn đã đi vào nhà tắm,nó bắt máy ngay:

-"Alô!"

-"Dạo này cậu ở đâu thế..?Tớ gọi và nhắn tin đều ko thấy hồi âm?đến nhà thì ko thấy cậu đâu cả?có chuyện gì à?"-Tuấn dồn dập hỏi nó.

-"Ko...mà cũng có thể có..tớ đi làm nên ko chú ý nhiều đến điện thoại.Xin lỗi cậu.?"

-"Hôm nay là 24..tớ muốn hẹn cậu đi cùng..cậu đồng ý chứ?"

-"...Ơ xin lỗi cậu tớ nghĩ ko đc..vì..tớ đang phải lo nhiều chuyện ở công ty lắm..vậy khi khác nhé..."

-"Ok.Vậy bye cậu"

-"Ok..bye"

Thở phào..cúp máy..nó như muốn đứng tim..vì lí do là hắn ko hài lòng nó gặp Tuấn..vs 1 lí do cũ mèm là "Tuấn ko tốt..Tuấn này Tuấn nọ..."- Nó nghĩ có lẽ do hắn ghen hoặc ganh tị..Tuấn nếu nói về ngoại hình là ngang hắn...chứ ko ích..nhưng ngược lại vs Tuấn hắn ko biết bày tỏ vs con gái..ko biết đối xử sao thôi..

Tận bây giờ nó vẫn ko biết tại sao nó thích hắn.?Độc tài..kiêu..lạnh..và thô bạo.Chắc có thể vì ánh mắt chăng?Nó phì cười...

-"Thôi rồi có lẽ chiều nay chúng ta phải đi bệnh viện thôi?"

Nó ngước nhìn hắn...hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của hắn ...

-"Sao lại fải đi bệnh viện ?"

Hắn cười hiền đáp 1 cách tỉnh bơ :"tự nhiên đứng đóa cười hok bik lí do gì , thì fải đi khám mới phát hiện ra bệnh sớm chứ?"

Mặt nó chuyển sắc...:"CÁI GÌ!!!"

Và thế là nó vs hắn đã xảy ra 1 cuộc chiến tranh lạnh ...

"Nghĩ sao mà nói mình điên chứ bực thật!!"-Miệng nó lóe chóe trong bồn tắm...xà phồng bị nó bắn tung tóe...

Ở ngoài hắn cười lắc đầu..cầm chiếc điện thoại trên tay hắn nhìn vào nhà tắm cười hiễm..

Nó bước ra ngoài wấn trong người 1 chiếc khăn..nó trố mắt nhìn hắn đang ngồi đối diện nhìn nó...

"Tại sao anh lại ở trong phòng chứ..em đã nói anh ra rồi cơ mà!!!!!!!!!!!!!"-Nó la toáng lên nhảy cò cò lên giường wấn chăng chùm kính đầu...

"Èo!!Đây đâu fải lần đầu?Dù sao anh cũng thấy hết rồi mà?"

"Làm gì có"-Mặt nó đỏ ửng lên,hơi nhiệt gia tăng rồi.

"Chắc ko?vậy đây là cái gì?"-Cầm trên tay chiếc điện thoại,hắn đưa cho nó xem 1 tấm hình nhưng đủ để khiến nó mém xỉu ngay tại chổ.

Ko nói lên đc gì..đó chính là những tấm hình nude của nó...nói thẳng ra là tấm hình khiến nó làm nô lệ của hắn...nó cứ nghĩ hắn đã del rồi chứ...?

"Sao nào?"-Cười chếch môi..hắn hỏi nó..

"Cái này...cái này...!!"

Hắn tiến lại người gần nó hơn...đè lên người nó,nhìn nó thật sâu...ngày 1 yêu nó..Tuyết Nhi...người con gái hắn yêu..có lẽ 1 người yêu mà hắn sẽ ko wên...kỉ niệm cũa hắn sẽ ko bao giờ thay đổi vs cô ấy!..Giờ đây..1 tình yêu mới...chắp cho hắn 1 hi vọng..1 sự sống...con người luôn tham lam ..ích kỉ...hắn cũng ko ngoại lệ...

Trong ngày giáng sinh này...hắn muốn đc bên nó nhiều hơn..yêu nó nhiều hơn....wãng thời gian 3 năm khiến hắn như chết đi sống lại bao lần...

Mắt nó như đi sâu vào hắn ngay từ lần đầu...đó có lẻ là điểm giống nhất cũa nó về Tuyết Nhi...tính cách thì có thể nói khác rất nhiều...mọi điều đến vs hắn bây giờ là sự ấm cúng...

Hôn nhẹ lên trán nó...rồi hôn lên má..hắn phì cười trêu nó..

-"Ko kháng cự à?"

Nó như muốn độn thổ trước lời nói của hắn..nó cắn ngay tay hắn rồi nhảy ra khỏi người hắn...lè lưỡi là người winer...vô tình....chiếc khăn choàng trên người nó tuột xuống...1bầu ko khí im ắng và vắng lặng trở về...

Chap 26:

Bốn mắt nhìn nhau..hắn bật cười...nhìn nó...nó luốn cuốn .. núp sau cánh cửa...nhìn nó bây giờ nó nghĩ nên đi bệnh viện thôi...

"Điên thật rồi...sao mình lại nhảy nhảy chi ko biết...đúng là"-Nó tự cốc vào đầu nó vài cái..

Hắn mở cánh cửa..nơi mà nó đang tựa vào...bất chợt nó ngã người về sau...đứng phía sau , hắn nhẹ nhàng dìu nó rồi bồng nó lên..nhìn nó cười...nói sao đây..hắn như là 1 hoàng tử vậy?

Hoàng tử của nó đã giải thoát nó khỏi cái đám mây đen...chỉ cần.. hắn vẫn luôn yêu nó..luôn chỉ nhìn nó thôi..như vậy là đủ rồi...Cánh cửa từ từ khép lại...như cánh cữa của trái tim...khép lại..chỉ để dành cho nhau 1 vị trí nhất định..chỉ có nó và hắn..

..

Đêm đến nó và hắn có 1 đêm giáng sinh bên nhau...nó ko thích cầu kì ..nó chỉ muốn đc tay trong tay hắn bên đêm giáng sinh...địa điểm đầu tiên mà nó chọn là 1 wán ăn món Nhật.

Nó và hắn bước vào..wán khá đông...đa số là các cặp tình nhân..nó và hắn ngồi đối diện nhau..từng món ăn đem ra..toàn đồ sống..nó ăn thử shushi..huơ tay lên khen ngón đáo để...

Nó đút hắn ăn vs sự chứng kiến của rất nhiều cô gái...chạnh lòng vì nó có 1 ông bồ rất là đẹp trai đấy!! Nó ăn rồi cười thầm trong bụng..

Ăn xong món lẩu nó và hắn ra khỏi wán..nó ko biết điểm tới tiếp theo là đâu?Dang loay hoay nhìn 2 bên đường...nó chậm rãi đi rồi dừng bước trước 1 plaza...1 chương trình giành cho các cặp tình nhân..mặt nó tỏ vẻ..nham hiễm hẳng ra..

Nhanh tay nó chạy lại kéo hắn lại ngay chổ đăng kí..hắn như muốn choáng trước hành động lẹ làng của nó..dù bây giờ có phản kháng cũng đã muộn vì hắn đang đứng trước vạch xuất phát của 5 chàng trai..trong đó hắn là thí sinh tham gia

-"Tất cả mọi người xin các bạn hãy giới thiệu về nhau đi ạ"-Một nữ dẫn chương trình đưa mic về phía nó và hắn.

-"Tôi tên K.Uyên..."-Nó nhanh nhẹn trả lời tặng kèm 1 nụ cười xinh trên môi.

-"Vậy còn..anh đây?"

-"..."-Hắn ko đáp + cử chỉ coi thường...

-"À anh ấy là Khải Vân"-Way mặt lại nó lườm hắn 1 cái rồi way ra cười tiếp..

Chương trình này sẽ giúp nó rửa hận...vì hắn mà nó khóc rất nhiều ...bây giờ đày hắn 1 chút có đáng gì..đúng là nó rất hiền..nhưng hiền phải đúng chổ!

"Vậy là ta đã xong phần làm wen,bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu phần wà tặng của chương trình...đó là 2 cặp gấu bông có inh hình mặt của nhau."

Nó thích ra mặt ...hắn nhìn nó và đoán ra ngay...ko biết tại sao hắn lại muốn đạt đc món wà rẻ tiền đó..theo hắn là vậy...tất nhiên là hắn dư sức mua đc nhưng nếu thua chắc nó sẽ ko thèm nói chuyện và điều hiển nhiên nó đổ lỗi cho hắn...

Way trở về thực tại..hắn đang cõng nó sau lưng..thì thầm tai hắn nó hôn hắn 1 cái thật nhẹ..

"Cố lên nhé anh xã"

...Cuộc thi bắt đầu hắn bồng nó chạy thật nhanh rồi cầm cờ chạy đến đưa cho trọng tài..nó trên lưng hắn hò reo ..hắn thì hì hụt chạy..hắn ko biết sao hắn lại fải có làm việc này..nhưng vui thật..

Vậy là công sức chạy toát mồ hôi đã ko phụ lòng hắn..Người thắng cuộc ko ai khác chính là cặp đôi này đây ...wa nhiều công đoạn nó và hắn đã có trong tay con gấu in hình mặt của nhau..

Cầm trên tay con gấu...tay kia cầm 1 cây kem..nó cười tít mắt..nhìn hắn..mãn nguyện..

"Cười gì chứ..mệt wá nè..nói lấy xe đi mà ko chịu"-Hắn than thở.

"Nhưng như vậy thì tụi mình sẽ ko có 2 con gấu này"-Nó lí lẻ vs hắn.

"Rồi!!Vậy chúng ta về hay đi đâu nữa nào?"

Nó ko biết đi đâu nữa..1 tia sáng lóe lên trong đầu nó...dù sao...hôm nay nó đã thực hiện đc 1 điều ước của nó..và 1 điều ước nó rất muốn thực hiện tiếp theo cùng hắn là...

...

"Tại sao lại tới đây?"-Hắn bực mình

"Sao lại ko...chúng ta tới thăm ba anh..em đc biết anh ko bao giờ về thăm ba cả?"-Nó lí nhí miệng

"Đi về ko nói nói nhiều!"-Nắm tay nó hắn lôi đi 1 cách mạnh bạo.

"Ko.!!"

"Anh hứa sẽ thực hiện hết những điều kiện em giao rồi mà"

Nó làm hắn nhớ lại tiềm thức...

..............................................................................................

Nó ôm hắn thật chặc..tựa vào bơ vai hắn..nó như có 1 chổ dựa...yêu là thế?hạnh phúc là vậy...2 từ này ko bao giờ rời xa nhau khi nói lên nỗi niềm của họ..

Nhẽ nhàng ôm nó hắn như cảm nhận hơi nhiệt đang lan tỏa làm ấm cả bầu ko gian..mà đó giờ hắn luôn làm lạnh... ngắm nó..đây là khoảnh khắc mà hắn đã mong chờ bấy lâu..

"Này..anh hứa đi?"

"..hứa gì nào?"

"Phải nghe lời em..em nói gì cũng phải làm...nha?"-No bật dậy nhìn thẳng mắt hắn.

"Ok...đc thôi."-Dịu dàng nhìn nó..hắn choàng tay ôm nó..hôn nó xối xả..

Nó cười...trước hành đông của hắn...chui vào lòng hắn nó ghì chắc hắn bên nó..như muốn níu giữ thời gian vậy...nó mong trái đất ngừng way...cho nó và hắn cứ mãi như thế...

.............................................................................................

"Ừ thì có..."

"Ko nói nhiều chúng ta vào thôi"-Nó cười rồi ra lệnh cho hắn...nó bắt chước hắn rất giỏi..

.TING TONG.

"Xin lỗi ai vậy?"-Là ông wản gia..nó rất mừng khi vẫn con đc nghe giọng trầm của ông..1 giọng điệu ấm áp.

"Là cháu..K.Uyên đây ạ!!!"-Nó reo lên.

"Ôi..cô chủ...à ko cô bé đã về rồi đấy ư..mau mau vào đây!!"

Cánh cửa nhà rộng lớn từ từ mở ra..3 năm trước nó và hắn cùng bên nhau..đối diện rất nhiều khó khăn...lần này nó sẽ ko để bất kì lí do gì ảnh hưỡng đến tình cảm cũa mình nữa..nó đã học đc cách đối diện,sống thực tế hơn...

Bước vào nhà...khung cành vẫn ko mấy thay đổi..nó vững vàng hơn khi có hắn...

"Cô bé..."-Ông wản gia nhìn nó cười hiền..

"Ông!!"-Chạy nhanh đến ông nó ôm ông 1 cái thật siết...dù sao ông đã luôn giúp nó..nó ko có 1 lời cảm ơn nào hơn...

"E..hèm!!chúng ta vào chào ông ta rồi về nhanh lên!"

"Đợi chút đã nào...vừa mới đến mà?"-Nó nheo 2 cặp lông mày lại.

Nó và ông wàng tay nhau..nó hỏi ông đủ điều về hắn..và mém xíu hắn đã bị nó giận...khi biết tin hắn ở đây wen rất nhiều cô..nghe ông kể về hắn đối xử ba hắn..nó mới càng nghĩ nó làm đúng trong việc tới đây..

"Vậy còn..mẹ kế của anh ấy đâu ạ!"

"Phu nhân đấy sao?...Ông chủ đã đuổi đi rồi!.."-Ông nói với vẻ mặt buồn rồi cười..

"...Vậy ông có thể dẫn cháu đến gặp..."-Nó ấp úng và ngừng ngay cái trí tò mò,nó ko muốn tìm hiểu về người đàn bà mưu mô đó..có lẻ cô ta đi là tốt nhất...

"..Ừm đi theo ông..."

Hắn và nó bước theo sau...nhìn chung wanh..tối om..cũng nhu bây giờ ba hắn cũng đang có tâm trạng này..dần hiễu đc điều đó..nó nắm tay hắn...nhìn hắn..nó nhẹ nhàng khuyên hắn..

"Ba anh..sẽ buồn nếu anh cứ thế đấy..vì em tha thứ cho ba anh nhé!"-Nó cười rồi wàng tay hắn vào người...

Chap 27:

Cánh cửa hé mở...ai cũng sửng sốt đứng nhìn..còn hắn..ánh mắt bất thần nhìn ba hắn...nắm chặc tay nó...những tiếng la với của ông wản gia..khiến hắn bị choáng...ba hắn..ông đang bị cơn đau tim hành hạ..hắn ko thể lếch bước..chỉ có thể nhìn...lòng hắn có gì đó wặng lại..

"Gọi xe cấp cứu mau!!!"-Ông wản gia la lớn.

"Vâng vâng"-Cầm điện thoại trên tay..nó run run lên từng bật..nước mắt rơi lả chả....

...Hắn vẫn đứng im..như 1 pho tượng...thân người hắn..còn phải chóng chỏi bao nhiêu điều đây..giờ đây hắn chạy lại..thật nhanh...hắn làm mọi động tác cơ bản..để giúp ba hắn...wa cơn nguy kịch..

...

Chiếc xe cấp cứu lăng banh..nó chỉ có thể kịp nhìn đc hình ảnh hắn đang nắm tay ba hắn..1 gương mặt xanh xao...cảm nhận của nó bây giờ ra sao ư?Xót thương cho hắn...nó chỉ biết đứng nhìn hắn..nó tự trách mình...nó ko giúp đc gì cho hắn cả...

Đứng bên ngoài cửa phòng..nó biết hắn đau lắm...buồn lắm..nó biết giúp gì cho hắn đây...ngồi kế hắn..nó bật nói..

"Anh hãy khóc đi....em sẽ cho anh mượn bờ vai này.."

"Ko...anh ko phải con nít..em cứ về trước đi?Ở đây có anh là đủ.."

"Anh đừng cố gồng mình để vượt wa nữa..có em rồi...anh cứ khóc đi..đồ ngốc...."-Nó ôm hắn...nước mắt như hòa tan bầu ko khí...

Hắn ko đáp...đáp trả cái ôm..hắn siết chặc nó...hắn khóc...con người mình đồng da sắt...nhưng cũng phải yếu mềm...dù xảy ra chuyện gì hắn vẫn ko khóc...hắn luôn cố mạnh mẽ...hắn muốn cho ba hắn thấy..hắn sắt đá thế nào..

Nếu 1 ngày ông ra đi vậy hắn còn phải cố gắng cái lớp bọc này làm gì...hắn ko khóc lên tiếng..hắn muốn ngừng ngay cái thứ mà người đời hay gọi là yếu lòng này...hắn cắn chặc môi...nhưng nước mắt vẫn rơi..

Tựa vào vai nó..hắn cảm thấy lòng nhẹ nhỏm...và hắn bắt đầu sợ...sợ 1 ngày...nó sẽ xa hắn...hắn sẽ ra sao đây..khi trên cõi đời này...hắn chỉ cô độc một mình...

..

May mắn là kịp thời cứu chữa...nên ba hắn đã wa cơn nguy kịch..nhưng ba hắn vẫn bất tĩnh...điều đó khiến hắn ko thể ko lo lắng...

"Anh à...chiều nay chúng ta thăm ba nhé.."-Nó choàng tay lên vai hắn..

"Ko..anh còn nhiều việc lắm.."-Mắt và tay hắn chỉ chú ý đúng vào màn hình vi tính..

"Dù sao đó cũng là.."

"Em ra ngoài đi.."-Hắn wát lớn.

Nó lắc đầu trước tính bướng bỉnh của hắn...bước ra khỏi phòng nó vô cùng tức tối..về bàn làm việc..nó ko thể tập trung bất cứ thứ gì..

Nó nảy ra 1 ý là bằng cách giúp ba hắn tỉnh lại..nó lên mạng và thu thập về 1 số thông tin có giá trị..hí hững...nó in ra rồi...lóe thêm 1 tia sáng..

..

Buổi nghĩ trưa của nhân viên..nó nhẹ nhàng bước vào phòng...làm việc cua hắn..nó đảo vài vòng...thấy hắn đang ngủ gục trên chiếc ghế sofa...trên bàn còn 1 đống hồ sơ...

Thu gọn tất cả..nó xin hàng trước hắn..1 con người bê bối hết sức...nó tiếp tục phát hiện 1 tật xấu của hắn...đặt nhẹ cốc cafe..nó ra ngoài..

"Em đi đâu vậy?"

"Hả?"-Nó giật mình trước câu nói của hắn...hắn tỉnh dậy lúc nào sao nó ko biết!!Way đầu lại..nó đưa cặp mắt nhìn hắn.

"Anh ko ngủ đc..!!"-Hắn xoa 2 bên trán rồi nhíu 2 con mắt lại.

"Anh đã làm việc wá sức rồi,anh cần nghĩ ngơi đi!"-Nó khuyên hắn..

"Ừ!!"-Hắn thờ ơ đáp...

"Chiều nay...anh hãy đến thăm ba anh đi..em đc biết nếu có người thân đến thăm bác..trò chuyện vs bác..thì bác ấy chắc sẽ mau bình phục đó...!" -Nó giảng đạo... nó cười tươi nhìn hắn...tay nó mở cánh cữa..trước khi bước ra ngoài..nó nháy mắt vs hắn..rồi đi..

Một mình trong căn phòng..hắn im lìm...có nên làm theo lời nó.Hai tay đan vào nhau..hắn gục xuống...điều hắn mong muốn là gì...? Một mặt hắn hận ba hắn..mặt khác lại yêu thương ông...hắn như chìm vào 1 cõi vô định...

...

Nó cảm thấy đói...đói thật sự..và nó muốn giải wuyết nhanh gọn bằng 1 buổi ăn nhẹ...nó xuống quầy cantin...những lời nói chói tai..lại tiếp tục khiến nó khó chịu....

"Cô ta đấy...mới vào công ty mà đã cưa đổ giám đốc..đúng là cáo mà!!"

"Nhìn thì đc..nhưng mà ko biết bản tính thì sao?"

"Ôi zồi!!Chảnh lắm nhá..mới vào công ty làm đc 2 hôm mà đã xin nghĩ phép rồi..."

Ko muốn nghe..cũng chẳng để tâm..nó tiến lại chổ ngồi..cũa nhân viên..đặt mâm đồ ăn..nó nhẹ nhàng đáp..vs 1 ánh mắt hùng hồn..

"Tôi chỉ 2 chị nhé...nếu muốn nói xấu ai sau lưng thì nên khẽ miệng 1 chút..lần này tôi bỏ wa hành động dại dột của 2 chị..nhưng lần sau thì tôi ko dám chắc.."

Nói xong nó bước đi..đẻ lại 1 sự cuốn hút..của nó vs mọi người...tự tin ..mạnh mẽ..đầy lôi cuốn..đặc điểm nổi bật..và gây ấn tượng của nó...khẽ cười..trước hành đông của nó...Tuấn...thì thầm trong miệng..

"Vui đây!"

Lén nhìn vào phòng làm việc của hắn..nó vẫn thấy hắn ngồi đấy...nhìn vào bên trong..nó cảm thấy ngộp thở..có cái gì ở phía sau...đang bịt chặc mắt nó..đang bóp miệng..nó..giảy nảy...nó cố lôi bàn tay ra khỏi...

"Là cậu?"-Nó la toáng lên..

"Ngạc nhiên à?"

Nó ôm miệng rồi lôi Tuấn chạy đi...nó vừa khuất..hắn bước ra cửa..nhìn 2 bên..hắn ko thấy ai..rồi lắc đầu bước vào..hắn nghĩ hắn điên..nhưng ko phải..

..

Sân thượng gió thổi lạnh tê người..nó buông tay Tuấn..rồi vồ tràn cho Tuấn 1000 câu hỏi...

"Sao cậu lại ở đây?Sao lại bịt mắt tớ?..."

Tuấn cười bình tĩnh trả lời từng câu hỏi..."À..nhớ cậu wá..nhưng tớ chẳng biết kiếm cậu ở đâu..hên là.."

"Nhưng cậu ko đc đến đây..neu..nếu K.Vân thấy cậu..nhất định..."-Nó ngừng lại hắn..nó thấy sao mình vô duyên wá..Tuấn đến kiếm nó..thì sao liên wan đến hắn..

"Thì sao nào?"-Tuấn ôm nó...nhìn sâu mắt nó..Tuấn nói tiếp..

"Tớ nhớ cậu..chẳng lẽ cũng sai..."-Nhẹ nhàng Tuấn tiến gần mặt nó..vội trao nó nụ hôn..

...

"Xin lỗi...."-Tay nó đang chống lại nụ hôn cũa Tuấn...nó đẩy Tuấn ra..ấp úng..nó ko biết nói gì hơn..

"Sao lại xin lỗi?"-Tuấn vờ đáp.

"Tớ...tớ ko thể...mong là chúng ta sẽ mãi là bạn tốt của nhau.."-Nó vụt chạy..để lại lời nói..đau nhói...1 vạn con dao có đâm sâu cũng ko đủ..."bạn tốt"...

Nắm chặt tay..Tuấn như con wỷ dữ..nhìn theo bước chạy của nó..."Để xem..sau này..cậu là của tôi hay là của hắn".

Chap 28:

Nhìn Tuấn bước ra khỏi công ty..nó có lỗi...nó sai thật rồi...con người nó wá ích kỉ..đáng lẻ..nó ko nên gật đầu...cho Tuấn 1 cơ hội..để cậu ấy phải hi vọng ở nó...

Nó ko biết và cũng ko hiểu trại sao..trái tim nó..lại bướng bỉnh...1 người như Tuấn..sao nó ko yêu...nhưng việc tình cảm..nó ko ép uổng ai đc..ngay cả nó cũng nhận thấy...

Bước về bàn làm việc..nó ko màng gì cả...nó phải đính chính lại tình cảm..bản thân mình...nó nghĩ vậy..ko thể sai lầm hơn đc.?

Hắn đứng sau lưng nó..thấy mặt nó xanh và mắt đỏ lên..tò mò hắn hỏi.

"Em ko khỏe à?"-Hắn kề mặt vào má nó...tay choàng ôm eo nó.

"Ơ lỡ có người nhìn thấy thì sao?"-Nó cố gở bỏ vòng tay hắn ra..nhưng ko đc.

"Sao nào..anh đang hỏi em mà?"-Hắn thản nhiên đáp.

Nhìn hắn..nó ko thể nói bất cứ điều gì..nếu nói lúc này thì ko đúng lúc..cười gượng nó đáp.

"Em buồn anh đấy!"

"Tại sao?"-Hắn ngạc nhiên..suy đi ngẩm lại hắn ko làm gì wá đáng vs nó cả.

"Anh ko nghe lời em thăm ba!Vậy mà có người hứa..."-Nó nhấn mạnh câu từ ..

"Anh nói rồi mà..anh còn nhiều việc."-Hắn bắt đầu khó chịu.

Thừa hiểu tính hắn..nó chỉ có thể im lặng..hắn ko thích ai nói nhiều..có lẻ kế hoạch của nó đành lùi lại vậy...dù sao cũng để hắn bình tâm lại..

..

Sau công việc nặng nề cả 2 đã về vs tổ ấm của mình...bước vào...hắn nằm phịch xuống ghế...nó thì ko hơn..nằm ngay trước cửa...cả 2 cứ thế cho hết 1 tiếng..

"Anh à...anh có thấy..."-Nó ngước mắt nhìn lên trần nhà.

"Anh cũng nghĩ vậy.."-Hắn bật ngồi dậy..

Thế là nó và hắn...lau mình xuống bếp..người thì nấu nước..người kia lấy mì...nhìn nhau cười...có lẻ bây giờ nó nên gạt bỏ 1 số điều...ko nghĩ đến ...nó yêu hắn..ko thể chối cãi...

Hạnh phúc giữa nó và hắn chỉ mới tìm đc..nó đã hứa và tin rằng..mình sẽ ko để bất cứ điều gì ngăn cản tình yêu của nó...Mong rằng..đây là wuyết định ko sai lầm...

Nhón chân hôn lên má hắn..nó cười rạng rỡ...nụ cười của nó..là thuốc trị liệu tốt vs hắn..luôn bên hắn..wan tâm hắn..điều đó đã đủ.Hắn sợ..sợ cô độc...1 cuộc đời hắn chỉ nhờ tới làm việc..nhờ đến người tình...wá chán nản..

Hắn muốn kiếm 1 nữa của mình...hắn đã yêu nó..rất lâu rồi..hắn luôn mong chờ nó sẽ way về bên hắn..và sự chờ đợi của hắn ko bỏ công..tình yêu ơi mày mới tuyệt làm sao..như 1 bản giao hưởng...cũng như 1 bức tranh sắc màu.

Hắn nhớ lại khi hắn và nó..1 mối tình mà hắn phút chốc đánh mất...lời hắn vẫn chưa nói..tâm trạng hắn ko thể giải bày..nhưng có thể là nó đã biết rồi...

..

RING RING..!!!

Chạy lại bắt máy..nó như nghẹn họng..nhìn hắn..nó ko nói thành lời...là tin từ bệnh viện...hắn sẽ ra sao khi biết...

"Ai gọi vậy?"-Hắn bưng tô mỳ lên bàn đưa mắt nhìn nó.

"...là từ bệnh...viện.."-Mắt nó rưng rưng nhìn hắn

Hắn chạy lại..cầm điện thoại trên tay..như muốn ngất..hắn hay tin ba hắn đang trong tình trạng nguy hiểm...do ông bị lên cơn đau tim bất chợt...

Chạy trên xe..hắn lao nhanh..1 tay cầm lái..tay kia hắn gát lên trán..làm sao đây?đáng lẽ hắn nên đến thăm ba hắn...thường xuyên..hắn vô trách nhiệm wá.Hắn tự trách bản thân..hắn muốn 1 cuộc sống bình dị..cũng khó vậy sao?

Nó rất sợ...hắn đã vượt wa bao cây đèn đỏ...nó cũng rất lo..cho ba hắn...đáng lẽ..nó nên cứng rắng hơn vs hắn...nó vô tâm wá...bây giờ trong nó là sự trách cứ...mong rằng ba hắn sẽ ko sao..sẽ như vậy...nhất định phải thế.

...

Gặp ông wản gia..nó chạy lại hỏi tình hình...hắn chỉ đứng im..luôn như vậy..nhưng hắn luôn là người lo lắng nhất...

"Ông chủ..vẫn cứ hôn mê...nhưng đến vừa mới đây..nhịp tim tăng nhanh..nên.."-Ông wản gia khào giọng nói...

"Tại sao lại lên cơn đau tim chứ..chẳng phải nói ổn rồi sao"-Hắn wát lớn.

"Thật ra ông chủ bị bệnh rất nặng...ông luôn cố giấu...cậu.."

"Các người hay nhỉ...wa mặt tôi sao?"-Hắn nạt

"Đc rồi anh ..ko ai..muốn mọi chuyện như thế này!"-Nó ôm hắn..2 tay nhẹ nhàng xoa sau lưng ...hắn thật sự đã rơi vào hỗn loạn..

Tiếng bác sĩ chen ngang ...cắt đứt bầu ko khí nặng nề.."Ai là thân nhân của ông Trịnh Phát"

"Là tôi?"-Hắn lạnh nhạt đáp.

"Xin mời anh đi theo tôi?"

...

"Mời anh ngồi"

Ko đáp hắn bắt chéo chân ngồi 1 cách sang trọng..luôn điềm tỉnh và tự mãn,hắn lắng nghe ông bác sĩ nói..

"Ba anh cần được mổ tim..."

"Cứ việc thực hiện..chỉ cần ông ta sống là đc"

"Chúng tôi có thể mổ ..nhưng lượng máu ở bệnh viện đã hết..máu của ông nhà lại là loại máu hiếm..tôi..."

"Vậy thì lấy máu tôi đây?"-Hắn nắm áo bác sĩ..dằng giọng nói..

"Chúng tôi phải đi xét nghiệm..xem anh có phù hợp ko đã...có nhiều trường hợp.."

"Vậy các người để ông ta chết à?"

"...Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức..bây giờ xin anh hãy kí đơn cho phép chúng tôi mổ và xét nghiệm.."-Ông bác sĩ mồ hôi chảy ướt trán..nhìn nó ông ta tỏ vẻ sợ...

..

Bước ra ngoài..hắn thất thần...nó cảm thấy..có gì đó ko ổn...dù đã cố hỏi..nhưng hắn vẫn ko nói 1 lời..hắn tựa vai nó...cảm thấy trống wa..may mắn thay hắn còn có nó...nếu ko hắn sẽ sụp đổ mất..

..Thiếp đi hắn như gục ngã...vuốt tay lên tóc hắn...nó như thêm 1 chút sức mạnh...cho hắn vững vàng...

Nhìn chung wanh nó thấy rất nhiều cảnh...gia đình chia li,nhìn họ..nó thầm cảm ơn trời..vì nó hạnh phúc hơn họ...1 cậu bé..chịu nhiều điều như hắn..nó thấy khâm phục..vuốt tay lên hàng lông mi..nó cười nhạt.

"Thưa anh Trịnh Khải Vân là ai ạ?"

Nhìn hắn ngủ..nó ko đánh thức hắn dậy..khá tò mò vs tờ giấy cầm trên tay..nó đã nhờ cô y tá nói lại mọi sự việc..và 1 cái kết ko ai muốn..hắn ko hợp vs máu của ba hắn...

Nếu như ông chết đi..hắn sẽ đau lắm..nhìn hắn..nó ko thể cứ là kẻ đứng nhìn..nó yêu hắn..và yêu là phải biết cho đi...

"Tôi muốn đc đi xét nghiệm..chị hãy làm thủ tục giúp tôi nhé"

"Ơ..nhưng.."

"Ko sao đâu ạ..anh ấy là chồng tôi."

Bước vào giang phòng..nó nằm trên chiếc giường trắng xóa...nó mừng rở khi biết máu nó có thể sử dụng cho ca mổ này...nhắm mắt lại..nó lại như trở về con bé lí lắc...nhưng gặp hắn..nó đã biến đổi...

Hình ảnh mờ nhòa vs nó..vì số máu lấy đi khá lớn..nó sẽ phải tự vượt wa...tiếng nói của những bác sĩ nó nghe xa dần...mắt nó nặng wá..ko thể mở lên...

...

Tĩnh lại..hắn ko thấy nó..way đầu đi kiếm nó...có gì đó ko ổn..hắn chạy nhanh hơn..bước chân hắn khựng lại khi nhìn thấy nó..sao nó trông yếu thế này..bước đi của nó..ko còn vững...

"Anh..à!"-Nụ cười gượng lên...nó huơ ta chào hắn...Mệt mỏi..nó đã cố gắng đến bên hắn nhưng sao cơ thể nó ko theo chủ..nó ngất đi..trước mặt hắn.

Chap 29:

Một màu đen..đó là điều nó đang cảm nhận đc...như bị cô độc..nó ko thể nhìn thấy bất cứ điều gì..cố tìm ra 1 tia sáng..nhưng vẫn vô vọng...nó co rút người lại..như 1 đứa trẻ...sợ hãi..hoang mang...

Nó luôn nghĩ đến hắn và mong hắn giải thoát cho nó...ngồi 1 mình...nó cứ nhìn về bốn bề...mắt nó hoạt động liên tục...nó như ngỡ ngàng ra..khi thấy 1 tia sáng chói...1 bàn tay nhẹ nhàng dìu nó dậy...nó cố nhìn kĩ hơn khuôn mặt người ấy..và rồi mong đợi của nó..đã như hiện thật...

Nước mắt nó khóc rất nhiều...và miệng nó luôn gọi tên hắn...Hắn ko biết khi nào nó tỉnh lại..hắn như muốn vỡ òa...vì hắn nó đã làm nhiều chuyện như thế sao?

Nó ngốc wá...ôm chầm tay nó..hắn có 1 cảm giác lo lắng..nhớ lại khi hắn cũng kề bên mẹ hắn và..Tuyết Nhi..bây giờ chẳng lẽ hắn lại tiếp tục mất cả 2..ko thể đc...sai lầm ko thể lặp lại 2 lần đc...hắn giật phắt người..đứng lên hắn ôm đầu...bây giờ hắn ko thể tính toán..vì hắn ko phải ông trời...

Chạy nhanh hắn tìm bác sĩ..mặt hắn đầy nét đáng sợ..hắn trừng mắt nhìn ông bác sĩ và wát lớn...

"Nếu ông ko cứu đc ông ta..tôi thề..cái bệnh viện này sẽ tan nát...."-Mắt hắn như ngấu nghiến bầu ko gian..mặt hắn tái xanh lại..

Ông wản gia xuất hiện kịp lúc...ông cố hết sức trấn tỉnh hắn...nhìn hắn...ông cũng cảm thấy bộn bề lo ko kém..."Cô bé đó là người tốt..."-Ông thầm nghĩ...thở dài..ông dìu hắn đi vào băng ghế...cả 2 cùng chờ..chờ 1 hi vọng..rồi mọi chuyện sẽ wa...

"Cậu chủ..hãy yên tâm..ông chủ...sẽ.."-Ông wản gia vổ nhẹ vai hắn.."

"Ông ta sẽ sống..sẽ sống.."-Hắn nhìn ông wản gia rồi lại tiếp tục nhìn vào phòng mổ...

"Vâng."-Như 1 điều khẳng định...ông wản gia trả lời khẳng khái..ko biết sao ông lại tin..nhưng như vậy là tốt...tốt cho hoàn cảnh lúc này...

..

Ca mổ kết thúc 1 cách hoàn hảo,ba hắn vẫn chưa tỉnh..và nó vẫn đang hôn mê...nhưng tiếc rằng...ko ai cho mọi chuyện là tuyệt đối..các bác sĩ chỉ có thế nói vs hắn rằng..

"Chúng tôi đã làm hết sức có thể...nếu đêm nay ông Trịnh ko tỉnh lại thì..."

Hắn như muốn choáng...nếu ko thì sao...thì sao hắn gằng giọng..hỏi

"Thì chết à?"-Mắt hắn trơ nhìn vào phòng mổ...

Ko nói thêm gì..ông chỉ có thể nhìn hắn..rồi nhẹ lắc đầu bước đi...

"Ko đâu..còn nguyên 1 buổi sáng nữa mà...haha,còn 5 tiếng nữa là xong thôi.."-Hắn điên loạn gục ngã...người...rồi tiếp tục chờ...chờ cái wái gì thì hắn ko biết nữa?

..

5 tiếng trôi wa trong bầu ko khí nặng nề...dường như hắn tuyệt vọng về mọi thứ..ko nghĩ thêm nữa..hắn bỏ đi vào phòng bệnh của ba hắn..khuôn mặt phẩn uất...hắn hét..

"Ông còn nợ tôi nhiều lắm...ông ko đc đi lúc này..."

"Ông phải đền lại những gì ông đã lấy mất của tôi..tôi ko để ông đi dễ dàng như vậy đâu.."

..

Ghì chặc 2 bên vai ba hắn...hắn hét..rồi khóc như 1 đứa trẻ...1 đứa trẻ bị bỏ rơi...dồn nén...hắn chưa bao giờ khóc thành lời...wá đủ rồi...cho 1 giới hạng của chịu đựng...hắn đã mất người hắn yêu 1 lần..

Giờ đây hắn lại tiếp tục chứng kiến sao?Dù hắn có hận ba hắn cỡ nào...nhưng hắn vẫn kính trọng ông...

Trong tiếng khào...hắn gọi nhẹ bên ông..hắn ko biết tại sao hắn lại nói vậy..nhưng đó là điều hắn muốn nói bây giờ..."Ba à...tỉnh lại đi!!"

..

Trời sáng hẳng..hắn vẫn ngồi nhìn ba hắn..vẫn ánh mắt lạnh lùng.. ưu đen huyền...sáng rồi...và ba hắn vẫn ko tỉnh lại...tia nắng chíu vào..như 1 cầu vồng bảy màu...chiếc màng trắng xóa..bay phất phơ...có lẻ đây là tia nắng của 1 mùa xuân sắp trở về...

Ấm áp bắt đầu trở lại sau bao tháng...trời đông ngự trị...hắn mở cánh cửa...ngước nhìn mọi vật xung wanh = 1 ánh mắt vô cảm..cười mỉa...hắn ko còn wan tâm bất cứ điều gì..

Bất giác...tia sáng hé lên...tay ba hắn động đậy..hắn cứ ngở hắn hoa mắt thật sự..nhưng ko...ba hắn đang cố mở mắt ra..nhìn hắn...nhanh tay hắn nhấn ngay nút gọi y tá....khuôn mặt vui sướng hiện rỏ...ít ra..nó đã hi sinh có ích..

Các bác sĩ nhanh chóng xuất hiện..họ đo nhịp tim..huyết áp...như 1 điều kì diệu..họ chỉ có thể chúc mừng hắn...

Một cô y tá..tiến lại hắn.."Xin lỗi anh đi chung vs cô gái hiến máu cho ông đây hôm wa?"

Nói đến nó..hắn mới nhận thấy..nó vẫn đang hôn mê...way đầu lại.. hắn nhìn thấy nó...đang bước chậm tiến về phía hắn...Nằm mơ ko...hắn chỉ đứng nhìn...

Hắn mong đây là thật..nhìn vòng tay nó ôm hắn..hơi ấm đang loang tỏa người hắn..hắn như càng thêm vui mừng...hắn siết chặc vòng tay...nở 1 nụ cười trên môi...

"Anh làm em ngạt thở đấy"-Nó ngước mắt trong veo nhìn hắn...

"Ko phải em ..em sẽ khó tỉnh lại"-Hắn ấp úng nói.

"Thật ra thì cho máu em thì ko đến nổi đâu?Vì ko có gì bỏ bụng...đói wá..em ngủ xíu ấy mà"-Nhìn hắn nó toe miệng cười ngộ nghĩnh...nó đưa mắt nhìn phòng ba hắn...

"Ông đã tỉnh rồi"

"Thật chứ?"-Nó ngạc nhiên.

"Nhờ em hết đấy....cám...."-Lời nói chưa hết câu..nó lấy tay nhẹ nhàng đặt lên môi hắn cười nhẹ...

"Ko cần phải vậy đâu..."

..

Đúng là ông bà nói ko sai?"Sau cơn mưa trời lại sáng"-Phè phĩnh nó...giơ 2 tay ra..ưởng vai....trên chiếc giường đôi...nó hí hoáy..vui mừng..

Way mặt xuống nó trông thấy hắn đang nằm..ngáy rất to...trán hắn đã xuất hiện 1 cục mụn rồi...nó vô tâm wá...dạo này nó vs hắn toàn là mì thôi...nghĩ bụng nó mặc cảm ra...

Rón rén bước xuống giường...nó sữa soạn rồi chạy ngay xuống siêu thị..nó phân vân ko biết mình nên nấu gì....nghĩ hồi lâu nó mua 5 hộp trứng,rồi 1 số nguyên liệu phụ đạo..

Nó ko biết nấu ăn nhiều cho lắm..nói thẳng ra là nó chỉ biết nấu các món ăn về trứng...tuy nó đã cố học nhưng đều đc trả về vs 1 con số 0 tròn trịa.

Bước lên nhà..nó cười hủ hỉ...mộng mơ...rằng hắn..sẽ khen nó nức nở...tự cười thầm..nó tiếp tục cười rồi bắt tay vào công việc của mình.

Dậy sớm...chạy xuống chợ..nấu 1 buổi ăn..lấy đi khá nhiều năng lượng...nó phịch ngồi xuống bộ ghế..bây giờ nó chỉ có thể chờ hắn vậy..và hắn sẽ thấy điều bất ngờ của nó dành cho hắn..

..

Hắn đang ngon giấc trong chiếc chăng ấm áp...mũi hắn thình lình..nghe đc mùi lạ...nhìn ra cữa hắn thấy mùi khói...chạy nhanh xuống bếp..hắn như té xỉu...khi thấy cảnh tượng..nó đang nằm ngủ trên ghế...còn món trứng và nồi canh đang bốc cháy...

Lẹ tay hắn tắt bếp...nhìn lại đống hỗn độn..hắn wát lớn...

"K.Uyên..em dậy ngay cho tôi!!!!!!!!!!!!!"

Chap 30:

Giật thót người nó dậy..dụi 2 mắt tròn xoe..nó nhìn hắn...và nhìn ở phía sau hắn..nó trố mắt nhìn nồi canh cà trứng của nó đã bị khét...

Nhìn tiếp sang món trứng xào vs hủ wa...đã cháy đen...khói vẫn bốc lên hì hụt...nó ho sặc...nhìn hắn...tay kia nó bấm nút máy hút hết khói đi...và giờ khuôn mặt đầy tội lỗi nhìn hắn...

Tay chóng nạnh hắn nhìn nó...Ko biết nên nói gì vs nó..hắn phạt nó phải dọn hết đống này...và mua đồ ăn sáng mới cho hắn..buồn tiu hĩu..nó méo miệng..nhìn lại món trứng xào vs mì...rồi món mì ốp la...tất cả đã tan tành...

Công sức tiêu hao..nó thay wần áo..đi mua đồ ăn sáng vs bộ mặt...bánh bao ế..vừa đi nó vừa đá cục đá trên đường..nó ngía 2 bên đường và ko biết mua gì ăn...hay ăn bún bò..chạy nhanh lại wán..rất đông..đồng nghĩa nó phải chen..

Nó bị cuốn vào dòng người,mùi hôi từ cơ thể...làm nó khó chịu..đang loay hoay..nó bất ngờ bị 1 tên thanh niên đang lom lem...đánh cắp giỏ xách trên người nó...

Dực mạnh chiếc giỏ...nó té xuống đất 1 cái rất đau...la toáng lên nó rượt theo tên ăn trộm...

"Đứng lại..đồ ăn trộm..."-Vừa chạy hổn hển...nó cầm 2 đôi giày...dí sát tên trộm....

Là 1 vận động viên..chạy rất cừ nó nhanh chân rượt được tên ăn trộm..dù đã đc người dân giúp đỡ..bị đưa vào 1 khu ngõ cụt..nó thở dốc...nhìn lại...way mặt kiếm tên trộm...nhưng vô vọng..

Nó ko biết tên kia ở đâu nữa...nó nghĩ là ngỏ cụt rồi...

"Cậu cừ thật đấy?"-Một tiếng nói wen thuộc...nó way nhanh lại phía sau..nhìn..

"Ơ...Tuấn..sao ..?"-Nó ko thể nói gì nữa..miệng nó đang bị 1 ai đó khống chế...chiếc khăn trắng đang bịt mũi nó là thứ gì..sao nó có cảm giác mệt mõi vậy...

Mắt nó từ từ nhắm lại....nó chỉ có thể thấy hình ảnh mờ nhòa của Tuấn..."Tại..sao?"-Nó kịp nói lên lời cuối..rồi nó thiếp đi như 1 đứa trẻ...

Tuấn bồng nó trên tay..ngắm nó miệng cười nhếch môi...Tuấn thì thầm tai nó..

"Tại vì tớ muốn độc chiếm cậu đấy...."

..

"Hừm..!"-Hắn bực bội nhìn chiếc đồng hồ,hắn đi wa đi lại trong nhà..hắn có cảm giác gì đó..bất an...lại cái cảm giác đó...mỗi lần,nó gặp chuyện gì thì hắn lại có cảm giác đó...tại sao vậy?

1 tiếng

2 tiếng

3 tiếng

Hắn ko thể ngồi đợi nữa..hắn phải đi kiếm nó...phóng đi..hắn nhìn 2 bên đường... mở to mắt hắn cố kiếm hình bóng nó...cứ thế rồi hắn lại có 1 đáp án ko như ý muốn...

Dù đã gọi rất nhiều cuộc nhưng hắn vẫn chỉ nghe tiếng chuông..ko ai trả lời....đập vào tay cầm...hắn tức tối tiếp tục kiếm nó...

..

Nó đã ngủ wá lâu..nó choàng mình dậy..nó hết thảy ngạc nhiên...sao nó lại ở đây...wần áo nó..sao lại..

"Cậu tỉnh lại rồi à..?"-Tuấn cười hiểm nhìn nó.

Đưa nhanh mắt nó nhìn Tuấn như tìm 1 lời giải thích..nó dần nhớ lại chuyện gặp Tuấn khi rượt đuổi tên trộm..nó gặp Tuấn và về sau nó ko nhớ gì nữa cả...

"Cậu thắc mắc sao mình lại ở đây à..."-Tuấn cười nhếch mép nhìn nó..tay cầm điếu thuốc Tuấn phì phà hút...

".."-Nó nhìn trân trân Tuấn...sao Tuấn lại..như thế này...mọi chuyện...là như thế nào..

"Sao im lặng vậy...?"

"..Sao cậu lại..làm thế...."

"Hừm...lên tiếng rồi ư..vậy mà tớ nghĩ cậu sẽ im lặng suốt đời đấy..!"

"Tôi đang hỏi cậu!"-Nó trừng mắt nhìn Tuấn..

"À....thì cũng do cậu thôi mà.."-Bình thản Tuấn nhìn nó cười..

"Do tôi..."

"Nếu cậu chịu nghe lời 1 chút thì sẽ ko có ngày hôm nay...!"

"Cậu nói thẳng ra đi!"

Gương mặt tức tối..Tuấn vứt điếu thuốc đang dang dở...nhìn nó như cau xé...báu chặc 2 cánh tay nó...Tuấn nói cho nó hiểu...

"Cô nghĩ cô là ai mà dám từ chối tôi...cô ngoan ngoãn mà nghe theo tôi đi..sao lại cứ là hắn mà ko phải là tôi...hả?hả?"

Nó giùng giẩy...nhưng ko thể...nó thất vọng wá..Tuấn của nó là vậy sao?Tuấn vồ lấy nó như con thú...hôn nó...mặc cho nó ra sức kháng cự...

"Buông ra!!!!!!!!!!"-Nó tát ngay mặt Tuấn...

"..Dám tát tôi à.?"

"Cậu đã làm tôi ....tôi...thất vọng rồi,..Tuấn của tôi đâu..cậu bạn hiền lành đâu? "-Thao thao nhìn Tuấn..nó khóc...

"Chỉ là đóng kịch thôi?Cô tưỡng tôi là thằng ngu như thế à?"

"Đóng kịch...."

"Tất nhiên...?"

"À...tôi có wà cho cậu này..."-Móc ra máy chụp..Tuấn cho nó xem cảnh..nó và Tuấn đang ôm nhau...

"Lừa dối cả?"-Nó huơ tay gạt phắt chiếc máy chụp hình..

"HAHAHA...tùy cô thôi!"

...Nó ko nói gì đc...nó như đứa có wá chừng sai lầm...sai lầm khi wen Tuấn...sai lầm khi rượt theo tên cướp..và sai lầm vì wá chủ wan..nó nên nghe theo lời hắn...

Vậy mà nó luôn tin vào cậu bạn này...nó như vừa rơi vào 1 cái hố lớn....và ko tìm cách chui ra đc..nhìn Tuấn nó dần hiễu đc ý đồ,..nhưng nó ko biết lí do gì Tuấn lại làm như thế...tại nó chăng..ko ..ko dễ dàng gì mà tại nó..phải là 1 nguyên do còn hơn cả thế.

"...Định ngồi đấy đến bao giờ?"

"...Mục đích của cậu là gì...?"

"Thông minh đấy...tôi muốn cho tên khốn kia biết..khi bị người yêu phản bội là thế nào?"-Tuấn nhếch mép cười.

"Cậu.."

"Cô..phải rời bỏ tên kia...?"-Hắn ra lệnh cho nó...giọng nói như lời đe dọa..

"Cậu định dùng những tấm hình đó uy hiếp tôi..?"-Nó hỏi ngược lại Tuấn...

"Đúng...chắc cô thừa biết...nếu hắn thấy xong những thứ này...cô sẽ bị hắn xem là gì nhỉ?"

"Ko..anh ấy sẽ ko tin đâu?"-Nó bắt đầu thấy sợ..sợ cậu bạn mà nó từng wý trọng..

"Chắc chứ...?"-Tuấn nhìn sâu mắt nó...đọc đc ý nghĩ của nó..Tuấn tiếp tục nói..

"Tôi cho cô 1 ngày..đấy..giải wuyết lẹ...rồi tự động way về bên tôi?"-Đóng rầm cữa..Tuấn đi..2 tay đút vào áo khoác...Tuấn cười sung sướng..như vừa đạt đc món đồ chơi mình thích.

Nó như tan nát...ko thể tin đc..nó ko còn đường lui nữa...nó sợ khi nói cho hắn biết..hắn sẽ càng xem thường nó hơn..nó wá tin người...tại nó..nếu lúc đó nó ko ngất đi thì tuấn sẽ ko thể làm gì đc....chiếc di động của nó...có cả trăm cuộc của hắn...giờ đây hắn vẫn gọi..

Nhưng nó ko thể bắt máy đc..sao có thể cho hắn biết nó vừa bên người đàn ông khác..sao có thể cho hắn biết nó đang khóc..

Chap 31:

Một mình trên con phố đông đúc...nó đưa ánh nhìn với tất cả...nó phải xa hắn thật rồi...nó nghĩ suốt cuộc đời này..nó chỉ có 1 mình...đi 1 mình..mà ko có hắn...

Nó cứ đi.. từng bước chậm rãi...nó ko muốn về bên hắn..nó sẽ phải nói lời chia tay vs hắn ư?Ko..điều đó là điều nó ko làm đc...

Nó dằn lòng mình lại...nó muốn nói cho hắn biết rằng Tuấn là nguyên nhân..nhưng lúc đó nó phải nói..nó và Tuấn đã ân ái bên nhau...

Nó cảm thấy nhức đầu...nó muốn bên hắn...nhưng sao luôn ko đc..chỉ toàn có chướng ngại vật...nó phải cố..nhưng có lẽ lần này nó đã thất bại thật sự...

..

Bước vào nhà...điều nó thấy là hắn đang tái mặt vì lo cho nó...khi thấy nó..hắn nạt nó ngay..

"Em đi đâu?Sao anh gọi ko bắt máy hả?Em coi thường anh đến vậy à?"

"Em xin lỗi!Vì em bị mất...điện thoại.."-Nó lúng túng đáp.Nó ko dám nhìn mặt hắn..bởi nó sợ hắn sẽ đọc đc hết điều nó muốn giấu...

"Vậy em đi đâu giờ này mới về...?"-Hắn dò hỏi nó.

".."-Chịu đựng..dồn nén wá đủ...nó ko muốn người nó vấy bẩn bởi ai...nó ko muốn ai chạm vào người nó ngoài hắn...

Nó ghê sợ bàn tay...ghê sợ đôi môi Tuấn chạm vào nó...những điều đó khiên nó như là kẻ tội đồ...Nó ôm hắn...hôn hắn...như sự tẩy rữa...

Ko hiễu điều gì đang xảy ra..hắn đẩy nhẹ người nó ra,nhìn nó hắn biết chắc rằng có điều gì đó đang xảy ra...

"..Anh hãy chiều theo ý em...đừng hỏi gì cả?Được ko?"-Thừa hiểu hắn sẽ nói gì...nó ko muốn hắn hỏi..hôm nay..nó ko muốn điều gì là nghi vấn...cứ để mọi chuyện như vậy đi là tốt...

Nó tiếp tục hôn hắn..nó thật sự sợ..sẽ xa đôi tay này..xa ánh mắt này..xa cái gối ôm này..xa cái khuôn mặt này...ánh đèn mờ nhòa..nó làm hắn ko hiểu gì cả..hắn có cảm giác rất lạ..điều đó hắn ko thể giải thích..cứ như là..đây là đêm cuối cùng hắn bên nó...

..

Một buổi sáng đẹp...đẹp vs những ai đang hạnh phúc..còn nó..1 đám mây đen đang rình rập nó..vòng tay hắn vẫn ôm nó..nó vẫn đc hắn che chở..nhưng thời hạn đã hết..nó sắp nói lời "Tạm biệt" hắn rồi..

Ngồi dậy nhẹ nhàng...nó ko biết mình nên sao đây..hay..cứ nói thẳng ra...biết đâu mọi chuyện sẽ ko như nó nghĩ..nó gấp gáp lau đi những giọt nước mắt..lay hắn dậy..nó dồn dập hỏi hắn..

"Anh..Anh à..dậy đi?"

"Có gì thế..."-Hắn xoay người mắt vẫn nhắm lại

"Em có chuyện muốn hỏi..?"

"Gì nào?"-Mắt hắn híp lại..như bị mộng du vậy..

"Nếu 1 người con gái có người yêu..nhưng..."-Nó ấp úng.

"Nhưng...sao?"

"Nhưng đã ngủ cùng người khác...điều đó cô ấy ko muốn...vậy chàng trai kia tha thứ ko?Có ko anh?"-Nó hớt hải nhìn hắn.

"Tha...gì mà tha..hạng gái đó bỏ đi là vừa..dù muốn hay ko cũng vậy.."-Nói 1 lèo hắn bịt gối ngủ say...

Còn nó...như bị gì đó..nó nắm chặc chiếc gối...hắn ko tha thứ sao?Nó ko dám khóc to lên vì sợ hắn biết...nó cố ghìm mình lại..mắt nó sưng húp lên...nó ko thu xếp hành lí..hay gì cả...nó chỉ thay 1 bộ váy..cầm trên tay cây bút..nó ko biết nói gì..

Giải thích..ko..ko..nó sẽ ko để hắn biết...Nó nghĩ..nó nên ghi 1 câu thôi...Xa nhau nhưng ko có nghĩa ta sẽ ko gặp nhau..Đưa mắt nhìn ngôi nhà lần cuối..nó lê bước đi...bước đi càng ngày càng nhanh..nước mắt nó đọng lại..ko đc khóc...ko đc!!!!

..

Tỉnh dậy..hắn nhìn chung wanh căn phòng ko thấy nó đâu..hắn thấy lạ..gọi tên nó..nhưng vẫn ko thấy ai trả lời cả...hắn thấy 1 tờ giấy nó để lại..hắn sock khi đọc dòng chữ của nó..mọi chuyện là sao..mới đêm wa nó còn bên hắn..sao lúc này nó có thể dễ dàng nói:"Chúng ta chia tay nhau anh nhé..!"

Hắn tối sầm mặt lại..ngồi xuống ghế hắn cố nhớ mình đã nói gì sai sao?làm gì sai ư?Mỗi lần nghĩ..hắn càng thấy hắn ko làm gì cả..vậy tại sao?Ko lẽ tình yêu nó dành cho hắn chỉ vỏn vẹn có nhiêu đây..1 cuộc tình wa đường...

Nó ko phải hạng con gái như thế..hắn muốn tìm nó..để nó có thể giải thích tất cả chuyện này...nhưng điều đó ko mấy dễ dàng gì...hắn đập tay lên bàn...Căn nhà phút chốc chìm vào yên lặng..bầu ko khí lạnh dần khi ko có nó...

..

"Cô em giữ đúng lời ấy nhỉ?"

"..."

"Yên tâm đi...em theo tôi tôi..ko thiệt thòi đâu!"-Tuấn cười nhạt..tay kia nâng cằm..vút ve má nó...

"Đừng chạm vào người tôi!!!!!!!"-Nó hất bàn tay Tuấn ra..ánh mắt nó như lời miêt thị...nó khinh Tuấn..

Dư sức hiểu nó đang nghĩ gì..Tuấn tiếp tục cười...Tuấn nói nhỏ nhưng khiến nó phải tuân theo..

"Cô nên nhớ..tôi còn giữ cuốn hình đấy...ngoan mà nghe theo tôi đi!"-Tuấn nắm chặc tay nó..ép sát nó vào tường...nó hoảng loạng mất rồi...Tuấn bây giờ thật đáng sợ...

Chap 32:

"...Cậu đừng làm tôi ghê sợ cậu thêm nữa..."-Nó thốt lên..xé nát bầu ko khí...Tuấn wá lắm rồi...đã lừa dối tình cảm của nó..đủ rồi..

"Hừm!Ghê sợ thì đã sao nào?"-Trơ mặt..Tuấn nói 1 cách bình thản..nhìn nó..Tuấn vuốt ve khắp cơ thể nó..

"Bỉ ổi..thả tôi ra..!"-Nó cố gắng nhúc nhích..mong thoát khỏi vòng tay của Tuấn...

"Bỉ ổi vậy đấy,thì đã sao?"-Nụ cười khoái chí..Tuấn càng tiến sâu hơn..

Ko nói đc gì cả..vì đôi môi nó..đang bị Tuấn tóm gọn...nó chẳng thể thoát nữa sao...

Nhắm mắt nó cố với đôi tay..như kiếm 1 vật thể nào đó..nó bất giác..khi thấy cây đèn..cố gắng..nó vươn mình..

"Xa tôi ra!!!!!!!!!!"-Đạp Tuấn mạnh..nó cầm cây đèn ngay trước mặt..tóc tai rối bời..nước mắt cứ thế tuôn ra..

"Sao thế..!!Tôi ko bằng tên kia..cô kháng cự à?"-Tuấn chùi mép..rồi nhìn nó bằng ánh nhìn đểu cáng..

"Cậu mà tiến thêm 1 bước nữa...tôi tôi sẽ..."-Nó ấp úng nói.

"Đâm chết tôi à?Vậy thì đây...ngay đây này?Cô đâm đi?"-Tuấn wát,tay chỉ vào trái tim..Tuấn bóp trái tim mình lại...như sự điên cuồng...Tuấn tiến lại nó nhanh hơn.

Wá lúng túng..nó ko biết bắt đầu từ đâu..nó wá sợ..nó cúm rúm người lại trước Tuấn..ôm cây đèn...nó ko khóc nữa..môi nó cắn chặt..đến rướm máu...

"Nín!!!"-Tuấn hét lên.

"..."-Những tiếng nất nhẹ...khiến nó ko thể kiềm lại..nhìn Tuấn..nó ko còn thấy chút gì cậu bạn hiền lành..những kỉ niệm tốt đẹp đã nhanh chóng dìm đi..thay vào đó..là những điều tồi tệ...

"Hừm...từ trở về sau!"-Cô mà khóc trước mặt tôi thì đừng trách..

Nói xong Tuấn bước đi...nó ôm vai...khóc..thét lên...than vản...kêu la...nói ai nghe đây?Hắn có biết..nó đau lắm ko...nó luôn ước hắn sẽ xuất hiện..là hoàng tử...cứu vớt cuộc đời nó..vậy mà...ko còn nữa....

..

Lòng hắn ko biết sao lại cồn cào vậy..hắn cố tìm nó..nhưng ko đc..ba mẹ nó ko hề thấy nó về nhà..họ nghĩ nó bên hắn...số điện thoại thì bị mất..bây giờ nó như khói sương...

Nhưng hắn ko tin no 1lại dễ dàng biến mất như vậy...hắn phải tìm nó..để có sự giải thích tường tận..hắn đã wên đi Tuấn..con người nham hiểm...

Bước vào phòng làm việc hắn vừa đi vừa suy nghĩ..ngước sang chổ làm của nó..hắn hoàn toàn thất vọng...nó đã ko còn ngồi ở đấy nữa...

Điều đó khiến hắn điên lên...bây giờ hắn muốn có nó...nó có biết hắn muốn có nó kế bên..để chia sẽ vui buồn..Đứng lặng người..hắn ko biết nên bắt đầu từ đâu..và kết thúc như thế nào...

..

Nó như 1 con chim..bị nhốt vào 1 cái lồng..ko đc đi đâu..nó thèm khát đc bước ra ngoài..nhưng rất khó,khó nhiều lắm..

Gạt nhẹ chiếc màng..nhìn bầu trời..nó như cảm nhận hơi ấm của tia nắng...Tuấn dạo này ko đến tìm nó..điều đó khiến nó mừng như reo vui..nữa tháng mất tích..hắn còn nhớ..tới nó.

Hắn có khỏe ko?Ba hắn thế nào rồi?Thở dài..nó bước lên chiếc giường...nó rất muốn trốn thoát..nhưng điều đó có tốt...tốt cho nó..

Lắc đầu nguầy nguậy..nó giật mình trước cái ôm lạnh buốt của Tuấn..Cậu ta như ma vậy..xuất hiện lúc nào nó cũng ko thể biết đc..

"Ngồi im!"-Tuấn ra lệnh.

Nó vẫn tiếp tục tháo gở vòng tay của Tuấn..nó chỉ nghe lệnh của hắn..còn Tuấn..thì ko!Nó thành công thật sự..xích sát cạnh giường..nó ko nhìn Tuấn 1 lần...

"Cừng đầu nhỉ?"-Cười mỉa Tuấn nói.

".."

"Cô hãy chuẩn bị đi...chiều nay..cô sẽ đc gặp người cô yêu đấy?"Bỏ tay vào túi wần,móc ra điếu thuốc..Tuấn hút phì phà.

"Tôi ko đi!"-Nó lạnh lùng đáp..

"Hừm!cô ko có cái wuyền đó đâu?"-Nói xong Tuấn đi ra ngoài..khuôn mặt tức tối...Đóng sầm cữa Tuấn khó hiễu con người nó..lúc thì ủy mị,lúc lại bướng bỉnh...khác wá..

..

Nó ngồi trên chiếc xe..gương mặt ủ dột..hôm nay nó mặc 1 chiếc váy vàng lợt...như 1 nữ hoàng...đẹp wý phái...nhưng gương mặt nó thì ko hài lòng...nó chỉ tỏa sáng khi nó bên hắn..

"Cô bỏ cái bộ mặt đó đi?"-Tuấn cầm điếu thuốc...hút răng đe nó..

"..."

Dừng gấp xe..Tuấn bóp cổ nó..thật sự..nó wả là ko biết sợ sao?Vậy mà Tuấn tưởng nó có thể yếu mềm trước cuộn hình đó...chẳng lẻ chỉ có hắn...

"Nếu anh hay vậy..thì giết tôi đi?"-Nó lạnh lùng đáp.

"Cô thách tôi?"-Tuấn siết chặc hơn nữa.

"Tôi thách anh đấy?"-Nó gào lên.

Buông ra...hắn chau mắt lại..nhìn nó...hắn nói.."Nếu thế thì dễ dàng wá rồi?Tôi sẽ cho cô sống như chết vậy..cứ đợi mà xem?"

".."-Thật sự nếu Tuấn giết nó..nó sẽ rất mừng..vì nó ko còn gì để nuối tiêc nữa..1 cuộc sống chẳng mấy gọi là hạnh phúc..

Bước vào 1 nhà hàng sang trọng..nó đc Tuấn kè kè đi sát bên..những nhà báo chụp hình liên tục..khiến nó choáng...

Nó cố hất bàn tay Tuấn ra..nhưng ko thể...Nó đành bước tiếp..sự va chạm...khiến nó...như chết lặng..Hắn đang nhìn nó..= 1 ánh mắt gì đó..

"Ko phải vậy..ko phải vậy.."-Nó đứng trơ nhìn hắn...nó ko thể nói lên đc..vì có 1 bàn tay..đang kiềm *** nó...

Cả 3 đứng nhìn nhau..Tuấn thỏa mảng...còn nó và hắn...thì sao?Nó..ko thể ......khi Tuấn nhắc nhỏ nó..

"Chúng ta đi thôi em!"-Tuấn kéo nó đi vào..bỏ ngang ánh nhìn của hắn...

Bước ngang wa...nó như thét lên..."Hãy cứu em."-Hắn nghe ko?Sẽ có điều đó chứ...Hoàng tử của nó sẽ giải thoát nó khỏi con wỷ này chứ...

Chap 33:

"Hắn ko nghe thấy rồi...hoàng tử..."-Nó bất giác way lại...tay nó..đang đc bàn tay hắn níu lại...

Ánh mắt sắc lạnh...hắn đưa nhìn Tuấn..hắn ko biết có chuyện gì đang xảy ra..nhưng hắn đủ biết...mục đích của Tuấn...là gì..

"Em đi đâu vậy?"-Hắn thốt lên.

"..."-Nó ko nói đc gì cả..nó ko dám nói gì,vì bàn tay kia..nó đang bị Tuấn siết chặc..nó muốn bước lại bên hắn..muốn thoát khỏi con wỉ này...

"Hình như có sự hiễu lầm nào ở đây nhỉ?"-Tuấn cười nhếch mép nói.

"Hiểu lầm sao?tôi ko nghĩ thế?"

"Đừng wá tự cao đấy K.VÂN?"-Tuấn giằng giọng.

"Nếu ko tự cao thì hình như đó ko phải là Trịnh Khải Vân này rồi?"-Hắn nhìn Tuấn...như tóe lửa..

Tuấn lộ vẻ tức giận hẳng,nhưng nó thừa biết Tuấn ko dễ chiu thua như vậy...Như sự che lắp..Tuấn đổ hết wuyền wuyết định cho nó..."Vậy em đi theo anh hay cậu ta?"

Nó wả là ko ngờ..Tuấn lại có thể như vậy..nó ko thể từ chối Tuấn..cũng càng ko thể ko đi theo hắn..người nó muốn bên cạnh..muốn đc che chở lúc này là hắn...sao có thể...

Nhưng theo hắn thì tốt cho nó...cứ thử bước bên hắn..nó sẽ hạnh phúc hơn chăng...hắn biết..sẽ tha thứ cho nó..nó và hắn..có 1 tình cảm sâu sắc....

Tuấn nhẹ áp sát tai nó..thì thầm 1 điều..."Cô dám trở mặt tôi...thì đừng mơ tưởng sẽ yên chuyện."

Đúng...nó đã wá mơ mộng..no biết rằng..dù mong chờ điều gì..thì mọi chuyện sẽ ko như nó nghĩ...ko dễ dàng gì để có 1 tình yêu...

Ánh mắt hắn nhìn nó..như sự trông chờ...hãy về bên hắn...ko..ko đc nữa..đã wá muộn cho sự way đầu,nó đã lở nhún chân vào bùn... đã lún sâu hơn..đến nổi ko tháo gở ra đc...

Nó rút tay ra..đưa ánh nhìn xót xa...về phía hắn..nó như ứa lệ...ko đc khóc..nó ko đc khóc..fải mạnh mẽ...mạnh mẽ..

Hắn đứng nhìn nó...ko thể ngờ nó có thể làm như vậy...nó đã ko còn yêu hắn nữa sao...chẳng lẻ..hắn nhìn nhầm...hắn nghe nhầm...nó wá xem thường hắn...

Choàng tay vào Tuấn..nó như 1 con búp bê..muốn lôi,xách đi đâu cũng đc..thật sự nó rất ghét..ghét phải cứ cười nói..vs Tuấn..1con người wá mưu mô..nhưng ko làm tròn nhiệm vụ..Tuấn sẽ ko tha cho..

Nó ko còn wan tâm tới hiện diện và cách hành động của Tuấn..cái mà bây giờ nó chú ý nhất là hắn...tại sao hắn làm vậy chứ?

Chứng kiến hắn đang bá vai choàng cổ người con gái khác..nó ngứa mắt..muốn thiêu chết họ..nhưng giờ đây nó đâu có cái wuyền đó...

Hắn vẫn nhìn nó..hắn đang cố khiến nó tức điên len..hắn như 1 đứa trẻ...hắn vẫn còn đợi nó nhiều lắm...hắn ko tin..tình yêu nó đối vs hắn như hạt bụi...

Hai người cứ như trò hề...để cho kẻ thứ 3..đứng nhìn..vừa cười...vừa mãng nguyện..Tuấn..1 con người bí ẩn..ko ai biết Tuấn ngoài cái tên và là con trai của 1 công ty lớn...

Ai cũng nghĩ Tuấn là 1 cậu con trai hiền lành,sự thật ko phải thế..1 cậu bé có wá nhiều tham vọng..bất chấp thủ đoạn nào..chỉ cần có đc thứ mình cần..đương nhiên cậu ta cũng làm cho kì đc...

Nó ko biết nhiều về Tuấn ngoài 1 cái mã...1 cậu bé..sinh ra..đã mồ côi ba mẹ...1 cậu bé sinh ra phải hứng chịu nhiều cái đau khổ...ko ai cảm thông.

Tuấn rất ghét...sự thương hại..và cũng bất cần gì cả?thứ cậu ta muốn là sự trả thù..mà nguyên nhân gây ra là gia đình nhà họ Trịnh...đó là cái định hướng sống còn mà Tuấn luôn đề ra cho bản thân...

Vì vậy..nó đã vô tình là 1 wân cờ..của Tuấn..Nó sẽ ko biết còn những gì Tuấn làm vs nó cho tới khi...những ánh đèn.. trong giang phòng tắt vụt...mọi thứ chiềm vào bóng đêm...rồi lại sáng dần...

Mới đó...nó đã thấy chủ nhân của bữa tiệc là Tuấn xuất hiện trên sân khấu...Tuấn đang ngồi trên 1 chiếc đàn piano...và rồi cậu ta trổ tài...1 bản giao hưởng nhẹ..đưa mọi thứ trở nên ồn ào thành tỉnh lặng...

Tuấn đàn nhưng vẫn luôn đưa ánh nhìn về nó...như sự đọi mong...ánh mắt Tuấn lúc xót xa..lung lay...nó ảm đạm..1 nổi buồn khó mà có thể tả..Nó cứ thế thưởng thức...rồi lặng lại...

Ngừng ngay ánh nhìn...Tuấn nở 1 nụ cười nhẹ..tay cầm mic...cậu ta công bố 1 tin mà khiến buổi tiệc xôn xao,...

"Cám ơn quý vị đã đến dự buổi tiệc của tôi!...Hôm nay...tôi mời mọi người đến đây..là để chung vui cho cuộc hôn nhân sắp tới giữa tôi và K.Uyên..."

Vừa nói xong Tuấn đưa tay nhìn nó...nó vẫn ko thể hình dung mọi chuyện..nó cứ nghĩ Tuấn sẽ chỉ muốn chọc tức hắn thôi...ko ngờ...

Bàn tay Tuấn đưa về phía nó...bao nhiêu ánh nhìn..bao nhiêu sự chủ ý chỉ dồn về nó...nhưng nó ko wan tâm...Tuấn như 1 vị thần..chào đón nó...1 lần nữa nhờ Tuấn..nó lại có thể bước vào cái thế giới trắng tinh..

Nó nhớ về kỉ niệm trược băng của nó và Tuấn..1 cậu bạn đáng yêu trong mắt nó...nếu...như nó gặp Tuấn sớm hơn...nếu như Tuấn sẽ ko gây ra mọi điều này thì..có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi nhiều...

Nó vẫn đứng nhìn Tuấn ko lay động...1 bầu ko khí nặng nề...wan khách đang nhìn nó..họ trông chờ ở nó 1 cậu..trả lời...

Thất vọng..ko...hối hận..ko..bây giờ nó nói ko vs Tuấn..tất cả chỉ có thế..nó sẽ ko để Tuấn lún sâu theo nó..hãy để nó tự kết thúc mọi chuyện = cái way lưng thay cho lời nói..

"Xin lỗi cậu...tôi ko thể lừa dối bàn thân tôi..."-Nó nói thầm trong miệng..nhưng Tuấn đã biết mọi chuyện..cậu ta ko thể nắm bắt nó đc..vì con chim này..đã có chủ nhân rồi..

Chap 34:

Siết chặc bàn tay..ánh mắt dõi theo bước chạy của nó...Tuấn như 1 tên bẻ mặt tại cái chốn này...cậu ta ko dễ dàng từ bỏ đâu.Nếu nó nghĩ nó ko nói thì Tuấn cũng co thể nói hộ mà...

"Xin lỗi tất cả wý vị!Có lẽ vợ sắp cưới của tôi wá bất ngờ nên hơi wá xúc động....!!!"-Tuấn cười tươi nhìn tất cả,cậu ta giỏi đóng kịch..nên vừa nói xong ai cũng cạn ly chúc mừng..tuy ko có mặt nó..

Hắn thì sao ư?Cứ như có gì đó khiến hắn đứng yên tại 1 chổ..Câu nói đó..cử chỉ đó..hắn muốn làm cho nó từ lâu..vậy mà bị Tuấn...1 thằng thua hắn mọi mặt...tướt đoạt đi dễ dàng chỉ cần 1 lời nói....

Nhưng dù sao?Hắn vẫn còn hi vọng mà..nó đã đâu trả lời...hắn nhất định phải tìm hiểu ra nguyên nhân...Hắn nhìn Tuấn..ánh mắt như nói rằng.."Trò chơi đã bắt đầu rôi!!"

...

Chạy nhanh thật nhanh...nó muốn trốn đi thật xa..trước khi Tuấn bắt đầu tìm ra nó...bây giờ nó càng ko dám đối diện vs hắn.Nếu Tuấn biết nó gặp hắn...cậu ta sẽ nói tất cả...nhưng có khi nào cậu ta sẽ bỏ cuộc..

Bước chạy chậm dần..chậm dần...nó ngước nhìn sông Bạch Đằng...huyền diệu lung linh...cây cầu có lẽ chắp nối nhiều tình yêu..nó cứ đứng nhìn tất cả,cuối mặt xuống chân cầu...nó choáng và hơi sợ...nó cao và rất sâu..té xuống là chết...

Có thể nào mọi cô gái như nó khi gặp trường hợp bế tắc..đều tự giải thoát mình....nó có thể làm như vậy mà..nhưng như có 1 cái gì vô hình..níu chặc nó..

Thật ngu xuẩn khi nghĩ đến điều chết chóc...nó tiếp tục chạy..chạy thật nhanh...nó wả là bây giờ ko thể tìm đc 1 lối rẻ nữa..vì đây là đường chính.....chạy như điên..nó ko thể thoát đc vòng xoáy của tình đời..

"Tại sao chứ...tại sao tất cả mọi chuyện luôn đổ ập lên tôi chứ?"-Nó hét lên....đây rồi..nơi mà nó và hắn ngày đầu tiên gặp nhau...mắt nó vô hồn..thân người ướt đẩm mồ hôi..tay nó gồng lên...đá mạnh vào thành ban công...nó khóc..tức tối..dồn nén..nó chỉ có thể trút lên hết vào 1 thứ ko có tội tình...

Đã tự hứa..sẽ mạnh mẽ...lạnh hơn tất cả..nhưng sao nó ko làm đc...!!...Bàn tay ấm áp wá...nó ko biết là ai..nhưng nó mừng..vì bây giờ..nó có 1 bờ vai để dựa vào...1 điểm tựa...để nó ko phải 1 mình chống chọi...

Nước mắt mờ nhòa..miệng nó hòa lẫn vị mặn...thiếp đi..nó wá mệt rồi..giờ đây chỉ có ngủ...ngủ 1 giấc thật sâu mới khiến nó có sức để tiếp tục chống chọi thôi..

..

Bật dậy..nó thấy nó đang trong căn phòng...wen thuộc..chiếc giường này...những tờ giấy tiện lợi có khắc dòng chữ nó...

"Em tỉnh lại rồi à?"-Là hắn nó way ngoắc người lại nhìn hắn...

"Anh..."

"Em ko cần nói gì hết..hãy nói cho anh biết...tên đó đã làm gì em?"-Hắn bước lại gần..2 tay hắn ghì chặc vai nó..

"..."-Nó khóc..sao có thể chứ...

"Em ko nói..có nghĩa là thằng khốn đó đã làm gì em..ĐÚNG KO?"-Hắn nhấn mạnh..

"Ko..."-Nó ko nhìn hắn...nó sợ ánh mắt hắn...sắc lạnh...nhìn thấu tim nó..

"Vậy sao em lại kiu anh cứu em...vậy sao em lại bỏ chạy...sao em ại khóc...tất cả mọi chuyện là sao?Em nói đi...em biết nữa tháng wa..em khiến anh như thế nào ko?"-Hắn wát nó,hắn trách nó thật rồi...

"...Em xin lỗi..."-Nó cứ khóc..nó khóc trong lòng hắn..cứ thế nó và hắn lại tiến sâu hơn...

Hắn hôn nó nhẹ nhàng,...ko biết tự khi nào ..nó đã lặng lẽ có 1 vị trí wan trọng trong hắn....

Luồng tay wa bờ vai...nó ôm nhẹ..hắn...nó bất chợt nói lên...nước mắt chảy dài....thều thào nó nói........

"Nếu..em và Tuấn đã.......wá mức cho phép..anh sẽ sao?"

Hắn ngạc nhiên..tai hắn như ù đi..hắn cứ ngỡ mình đã nghe nhầm..nhưng ko phải...nó ở ngay bên hắn...lại còn nhấn từng nốt ..."Wá mức cho phép"có thể nào là vậy..

Hắn nhìn nó..hắn nghĩ nó đùa...nhưng đùa là 1 chiện ko thể..vì bây giờ..mắt nó nghiêm nghị ..ko phải nói đùa...Tuấn..và nó sao?

"Sao ...?"-Hắn chỉ kịp thốt lên 1 lời...vòng tay hắn nới nhẹ ra..nó cảm nhận đc...mà...cảm nhận đc..hắn đang xa dần nó....

Ko nói gì nó bước xuống giường..hắn vẫn ngồi đó....Nó bước ra cánh cửa..hắn vẫn bất động...Thật rồi..hắn ko chấp nhận nó...

.............................................................................................

"Tuấn mày giỏi lắm.."-Hắn đập phá hêt đồ trong phòng...1 con người..có lòng tự cao như hắn....sao có thể...

"Khốn kiếp!!!!!!Mẹ nó!!!!!!!!!!"-Hắn đá mạnh vào thành giường...Hắn cần thời gian..cần thời gian để suy nghĩ..để chấp nhận..

Cứ thế...mọi chuyện lại như thế..nó và hắn..như 2 linh hồn đã tách biệt..như người vô hình,...

Nó đã về bên Tuấn..."về à" Tuấn bắt ép nó thì đúng hơn..Tuấn đã sử dụng bạo lực vs nó...nó bây giờ đã wá rõ con người Tuấn...đành chấp nhận..nó ko còn hắn nữa....nó cũng ko thiết wan tâm...

..

"Bộ váy cổ ống này hợp vs cô dâu lắm đấy ạ?"

"Ừ..đúng...đẹp thật"-Tuấn trố mắt nhìn nó.Khi tấm màn từ từ hé mở..

Nó vs gương mặt ảm đạm.khoác lên người chiếc váy..khoác lên người cái mà bao cô gái khi về nhà chồng đều ao ước....Tới đây chỉ là ép buộc..nó đã cố giải thoát Tuấn..nhưng sao Tuấn khó mà hiểu..khó mà rời bỏ...

Nó nhìn Tuấn rồi kí ức ùa về..

"Cô em nghĩ có thể chạy trốn à?"-Tuấn nắm tóc nó..khuôn mặt nó xanh xao hẳng đi..

"...Cậu vẫn chưa hiểu sao?..."

"Hiểu gì?Hiểu là cô xém chút nữa làm bẻ mặt tôi tại đám đông đó thôi......."-Tuấn gầm lên.

"...Cậu hãy thôi đi..K.Vân và tôi..chẳng làm gì cậu cả?"-Nó xô Tuấn ra..nước mắt ứa ra...

"Cô nói ko làm gì à?!!!"

"..."-Nó ôm vai nhìn Tuấn...

"Cô...chẳng hiểu gì cả...?Đúng là..."-Tuấn tức tối bỏ đi...bỏ nó trong căn phòng tối đen...buồn hiu ..........mọi thứ bây giờ wả là phúc tạm....

Chap 35:

...

Nó lại thở dài...rồi ngước nhìn những thứ xung wanh..1 màu vàng ..đẹp...căn phòng toát lên cái sang trọng...nó way lại nhìn trong gương...Nó có vẻ tìu tụy nhiều...mặt nó hóp lại...mắt phải nhờ đánh kem che đi...nếp thâm wần vì mất ngủ..

Cười nhẹ..nó nghĩ..bây giờ nó mới thấy nó đã già..khuôn mặt trông chẳng giống gì 1 con nhỏ tuổi 20?Tuấn wan sát nó nãy giờ...cậu ta như vừa ý chiếc váy...nhưng cũng ko mấy hài lòng về cái diễn tả cảm xúc của nó...

Gần cận kề ngày cưới..no hầu như ko bàn về việc gì cả...nói đúng hơn..nó luôn lẵng tránh Tuấn...dù gặp Tuấn ..nó vẫn ko nói nữa lời...

"Em hôm nay là người con gái đẹp nhất đấy?"-Tuấn wàng eo nó..cười..hôn nhẹ lên má nó!"

"Ước gì điều đó như anh nói...."-Nó cười mỉa..rồi kéo váy cưới bước xuống giang thay đồ...

Nó lạnh lùng vs Tuấn wá...1 tình yêu..ko nói đúng hơn nó là 1 món hàng..giúp Tuấn trả lại bao năm phẩn uất...bao năm sống chỉ biết hận thù là hàng đầu...

Nó đang học..học theo Tuấn..cách tàn nhẫn..máu lạnh...nó gần đạt rồi...nó vẫn cái cách nói móc..vẫn ánh mắt ko wan tâm..nhưng ko sao..Tuấn chẳng thèm cái hồn của nó..chỉ cần hắn...đau là đủ... cho cai trò chơi này...

Người Tuấn yêu ko phải nó...có lẽ Tuấn sẽ chôn chặc mối tình đơn phương này mãi...trong cuộc tình chỉ có mình làm khổ mình...nhưng Tuấn chấp nhận..để hằng ngày ko wên đc người con gái đó..

Níu kéo cái gì đó..ko thuọc về mình thì cũng chẳng có gì sai...cười nhếch mép..Tuấn bước đi...Ra khỏi cửa Tuấn ù xe chạy..bỏ nó lại...dù gì Tuấn có chở nó...nó chưa chắc đã chịu...

Wá nổi kì lạ..những bà 8 .. luôn rãnh miệng để đặt câu hỏi châm chọc...Nó nghe thấy hết..và cũng ko để mắt tới...nó ko cần minh chứng..vì điều họ nói có sai gì...

Thủng thỉnh nó bước ra..gương mặt vui vẻ khi ko có Tuấn..khiến bà già chiện nay lại thêm trổ tài...Ko có Tuấn nó cảm thấy thoải mái nhiều..bước nhẹ trên nền đất..nó sãi bước chân nhìn về mọi thú..

Trên chiếng mủ vành ...nó khoan tay cười tươi...cười như wên mọi âu buồn...nó muốn trân trọng khoảng đời này..hắn bây giờ sẽ là 1 món wá của đới nó..1 kỉ niệm của lòng nó..và trái tim nó đã bị khóa lại..chìa khóa ko ai khác chính là hắn đang nắm giữ..

Nó ko mong gì 1 ngày trái tim nó hé mở..1 ngày đc hắn ngay tại lễ đường đưa bàn tay tha thứ...bây giờ nó mong rằng nó muốn đc sống thật vui vẻ..mọi chuyện đến rồi đi nó vẫn sẽ đón nhận..như đã đón nhận tình bạn giữa nó và Tuấn...

Cứ thế bóng dáng nhỏ bé nó khuất dần giữa đêm đông mịt mù...nó đi mua sắm..nó muốn phá tiền 1 bữa..nó đi ăn những thứ nó thích...nó đôi lúc lại trầm lại ở nơi mang đầy mùi hơi của kỉ niệm...

Ko biết vì sao nó lại đến đây...con tàu siêu tốc..nó muốn đi..để la thật to..nó như 1 wả boom bị dồn nén rất lâu...bước lên chiếc tàu...nó ngồi kế 1 chú bé...nhìn cậu nhóc còn bé lắm chỉ tằm 14 tuổi thôi...nhìn ánh mắt nó khoái chí khi đc leo lên đây thật đáng yêu..

Chiếc tàu siêu tốc bắt đầu lăng bánh...nó cảm thấy sợ..ko biết sao nữa...nhưng nó nhìn xuống đường rây..nó có cái gì đó đang rung rinh...

Chiếc tàu chạy nhanh xuống...những đường ray đang rạng nức ra..nó hết sức ngac nhiên...cậu bé ngồi kế bên nó đang khóc dữ dội..nó phải nhảy xuống...nếu ko sẽ chết..

Tất cả mọi người ai cũng nhảy xuống cả..may mắn thì sống..đa phần đều...nó cảm thấy sợ cho wuyết định này...nhưng cậu bé này thì sao..nó ôm chặc cậu bé...nó cố gương mắt và nó phát hiện..khi này tàu sẽ băng wa bờ sông...nếu nhảy xuống đó thì..may mắn...

Con tàu vẫn cứ lước nhanh vs những tia lữa điện cháy rạch theo đường ray..chỉ con nó và cậu bé..cậu bé ôm chặc nó...tới rồi...nó hơi phân vân..nhưng nếu ko nhảy là sẽ chết...sẽ chết...luồng tay cậu nhóc...nó bế cậu bé lên..

Nó chuẩn bị nhảy..nhưng chân nó..bị vướn vào ban ghế trước..nó phải thảy cậu bé xuống trước..nếu ko...sẽ vô vọng mất..mọi chuyện ko khiến nó hoảng loạng mấy...nhìn xuống sông..nó mừng vì cậu bé đã an toàn..nhưng còn nó thì sao...

Cố gắng đẩy chân ra khỏi..nó đã thành công..nhưng bây giờ ko còn gì để chứng minh rằng khi nó nhảy xuống sẽ ko chết...nhìn xuống chỉ toàn mặt đất..

..

Nó nghĩ..nó chết chắc thật rồi...bây giờ nó nhớ hắn da diết..nó ước hắn xuấ hiện lần cuối trước khi nó chết...nó muốn nhìn hắn lần cuối..muốn hắn tha thứ hơn bao giờ hết..

Nó co rúm người lại khóc thét lên...nó gọi tên hắn...nó bất ngờ và way ngoắc người lại...chiếc tàu đang dừng lại..nó nhìn xuống mặt đất.....nó đã đáp an toàn...nó nhìn về phía trước..là hắn...mặt hắn sao thế..hắn lo cho nó sao?

Nhảy xuống..nó chạy nhanh tới hắn..nước mắt chan hòa niềm vui sướng..hắn có biết nó nhớ hắn lắm ko..nó như hạnh phúc trong vòng tay của hắn......

..

"Cô ơi?tỉnh lại đi"

Tất cả...chỉ tưởng tượng thôi ư...tất cả chỉ là ảo vọng thôi sao...nó từ từ thiếp đi..mắt nó nhắm tít lại...

Chap 36:

..

Tuấn cậu ta vẫn đang ngồi trong văn phòng..bàn việc vs những đối tác...cậu ta ko hề hay biết sự việc cho tới khi...

"Cộc Cộc..!!"

"Có chuyện gì?"-Tuấn giằng giọng hỏi.

"Vâng thưa giám đốc..có cuộc gọi từ bệnh viện đến ạ.!!"

"Cái gì!!!"

..

Tuấn chạy nhanh vào phòng cấp cứu..nhìn nó Tuấn có rất nhiều thắc mác..sao nó lại ở đây?Ko phải nó đã về nhà ư?

Đập tay vào thành tường...Tuấn tức giận..lễ cưới..sẽ ra sao ...!!Tuấn nghĩ đây là trò mà nó sắp đặt hòng né cuộc hôn nhân này...

Nếu nó chịu nghe lời 1 chút..chịu làm đám cưới..ko bỏ đi tại buổi tiệc thì chắc rằng Tuấn sẽ ko phải điên tiết thế này...Ngồi ngoài phòng chờ...ruột gan Tuấn sôi sùng sục...Tuấn muốn 1 lí do..1 lí do đủ để Tuấn giữ sự bình tỉnh..

"Xin lỗi ai là thân nhân..."

"Là tôi"

"Anh là gì của cô ấy ạ?"

"Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy.."

"Mời anh đi theo tôi"

Nhìn cô y tá khi nói chuyện vs Tuấn..wả là rất khó chịu..có vẻ ý nghĩ ko tốt về Tuấn ập vào đầu cô..chồng chưa cưới mà lại săn sóc vợ mình như vậy ?

Tuấn thừa hiểu..nhưng cũng mặc...bước theo cô y tá..hắn chỉ lo nó sẽ ko sớm bình phục thôi...chỉ con 2 tuần nữa lể cưới sẽ cử hành mà...và mục đích của hắn sắp thành rồi...

Ngồi xuống ghế...Tuấn điềm đạm nhìn bác sĩ...Tuấn nhìn săm soi vào hồ sơ bệnh án...ông bác sĩ cầm trên tay..Tuấn mong mọi chuyện ko đến nỏi phải nằm liệt 1 chổ hay đại loại thế..

"Anh là...chồng của cô K.Uyên?"-Bây giờ ông bac sĩ mới lên tiếng..

"Vâng..vậy vợ tôi thế nào rồi ?Khi nào tôi có thể cho cô ấy xuất viện"-Tuấn nôn nao hỏi..

"Vợ anh may mắn ko bị gì là nặng...vết thương ở đầu ko gì nguy hiểm..chỉ xây xác nhẹ...nhưng mà.."-Ông bác sĩ bắt đầu ngập ngừng...

"Nhưng sao ông cứ nói..?"

"Nhưng có thể cố ấy sẽ bị mất trí nhớ tạm thời..."

"Mất...trí..nhớ...."

..

Hắn vẫn vùi đầu vào công việc nhằm wên đi hình bóng nó...cố gắng như 3 năm nó ra đi vậy..hắn tin hắn sẽ làm đc..vì hắn từng làm rồi mà...

Wuyết chí của hắn cũng dừng lại...bước ra ngoài..đập vào mắt hắn là chiếc bàn thư kí..nơi mà nó từng bị hắn hành hạ...

Hắn cố wên mà..sao cứ vẫn nhớ..hay hắn cứ nhớ nó rồi sẽ wên chăng....hắn lại nhớ..nhưng nỗi nhớ dần dần...lang ra..hắn nghĩ đến dòng nước mắt của nó..

Nó cũng đau lắm..nhất định thằng khốn kia đã làm gì nó..sao hắn ko cho nó 1 cơ hội giải thích..sao hắn lại vì cái lòng tự cao mà ko giữ nó bên mình

Lấy tay đập vào trán..hắn vụt chạy như bay xuống chiếc xe...rồi phóng đi tìm trái tim của đời mình....hắn nghĩ mọi chuyện sẽ ko mấy muộn màn cả..còn nó..là con cơ hội mà..chắc rằng nó đang mong hắn lắm....

..

Hắn vẫn bó tay..nó ko ở nhà tên khốn ấy..vậy nó ở đâu..hắn thấy wái lạ vì sao tên kia cũng ko có ở nhà...nhìn xung wanh hắn suy nghĩ ... hắn thấy lo..1 cái lo lạ... khi nãy cũng thế...ko lẻ nó gặp chuyện chẳng lành..

Hắn nhân chuông liên tục..và wát tháo sự trễ nải của bọn hầu nhà Tuấn..hắn túm cổ 1 người wản gia..hắn đe dọa hỏi..

"Tôi ko có thì giờ hỏi nhiều...cô ấy đâu?"

"Thưa thưa.....tôi.."

"NÓi...."-Hắn wát.

"Dạ da...cô chủ K.Uyên đang ở...bệnh viện..."

Hắn sửng người..ánh mắt chau lại..hắn bỏ đi nhảy lên chiếc xe..lòng hắn bây giờ như bị dò xé...sao hắn wá ngu ngốc...bây giờ hắn thấy nuối tiếc thời gian nhiều lắm..mong rằng...nó sẽ bình an....

Hắn đã làm gì thế này...1 tay thì yêu nó..tay kia luôn đẩy nó vào cái của sự đau khổ..hắn wá thất vọng...thất vọng về mình...có thể nào vì bản tính kiêu ngạo này..hắn đã đánh mất đi nó ...

...

Và thế là chỉ trong tíc tắc..hắn đã có mặt tại bệnh viện...hắn tìm kiếm nó ..hắn chạy hết thảy tầng lầu...nhưng người mà hắn ko muốn gặp thì lại phải đối diện...là Tuấn.

Hắn từ từ đi lại..nhìn vào phòng..hắn thấy nó đang hấp hối trên hàng tá..bình oxi..nước biển,..nổi lo rì rào ập về...

Hắn siết chặc cổ áo Tuấn hắn ko còn gì phải là cái công tử nữa...

"Mày đã làm gì mà khiến cô ấy phải thế hả?"

"Tao ko làm gì cả..chính mày..mày mới là thủ phạm..."-Tuấn hất bàn tay hắn ra..ánh mắt như dao bén đâm sâu vào tim hắn...

"Là tao ư?là tao sao?là tao mà mày dám..dám.."-hắn đẩy mạnh Tuấn vào tường..2 mắt trân trân nhìn Tuấn....đọc đc cái suy nghĩ của Tuấn..hắn ghê tởm ...

"Vậy ra mày biết..rồi à....cô ấy cũng béo bở đấy chứ..tuy là thằng tới sau..nhưng cũng tuyệt đấy chứ...?"-Tuấn cười mỉa..

"Mày.........là thằng chó chết.!!!"-Hắn đập vào mặt Tuấn 1 cú đấm..hắn ko ngờ Tuấn lại có thể phát ngôn câu nói thiếu suy nghĩ như vậy...

Một cú đấm mà hắn chưa bao giờ sử dụng..hắn rất ít đánh ai..nhưng khi hắn đánh..thì chỉ có nước bò lê..hắn cứ đánh đánh Tuấn..trước sự can ngăn của các bác sĩ...

Ánh mắt rực lữa..hắn cứ thế..đánh..đánh cho Tuấn thấy rằng..sự gu ngốc của bản thân..hắn muốn cho Tuấn tỉnh ra...Vẫn thích thú..vẫn vui cười..Tuấn như 1 thằng ngô nghê nhìn hắn điên lên..đó là điều Tuấn muốn chứng kiến...để như cho hắn thấy...khi Tuyết Nhi mất đi..Tuấn đã phải đau khổ như thế nào..........

Chap 37:

..

Nó vẫn chưa tỉnh...hắn đang tay vào nhau...trong sự mệt mỏi...hắn cố gương đôi mắt về phía căn phòng...hắn đang hi vọng...hi vọng của hắn rất mong manh..

Hắn ko để ý đến Tuấn..cậu ta đang nằm lê trên băng ghế..nhìn thật tội..cậu ta luôn là kẻ đến sau...cậu ta có thể nói là 1 thằng đáng thương...dù gì nếu là Tuấn có thể hắn đã ko thể gắng gượng đến giờ..

3 năm trước..hắn đã điều tra về Tuấn..và hắn ko muốn nói nó biết...Tuấn của nó ra sao...Sau bộ mặt của thiên thần..Tuấn là 1 tên bê bết ra sao?...Và hắn cũng đã vô tình nhận ra..Tuyết Nhi cũng là người cậu ta yêu..

"...Hừm...tôi sao lúc nào cũng thua thiệt cậu chứ....tôi có gì kém cậu..."-Tuấn thều thào nói...

"..."-Hắn im lặng..1 sự im lặng đáng gờm...nhưng hắn biết hắn ko nên trả lời câu hỏi này...vì hắn ko có lời đáp..nếu có thì chỉ khiến Tuấn đau khổ hơn thôi...

"Cuộc đời tôi đã bị cái gia đình các người phá hoại...tại sao ông trời ko giúp tôi chứ.."-Tuấn nói tiếp..

"..."-Hắn nhìn Tuấn...trong Tuấn bây giờ người toàn máu me..hắn mạnh tay wá chăng..

"Tôi sao nào?tồi tệ lắm đúng ko?hahaha...."-Tuấn phì cười...rồi cậu ta ko biết sao nước mắt lại rơi ra..cậu ta nghiến răng lại...sao cậu ta lại khóc trước hắn..cậu ta rất ghét hắn... vậy mà nước mắt vẫn cứ tuông trào..có lẽ đó là bao giọt nước mắt mà nó đã đc Tuấn kìm lại sau bao năm chịu đựng...

"Tôi đã cố gắng...tôi đã cố gắng để có thể chiếm đoạt Tuyết Nhi...tôi đã cố bỏ đi cái hận thù...nhưng sao....cậu lại làm cô ấy chết chứ..."-Tuấn nắm lê chiếc áo của hắn...

Wá khứ ..ko thể nào hắn chối cải...chính vì hắn,...hắn nhìn Tuấn...bây giờ hắn mới nhìn ra đc..hắn đã gây ra bao khổ đau cho mọi người...hắn wá sai..sai vs mọi chuyện..

Tuấn im lặng hồi lâu..cậu ta đã lấy lại đc bình tỉnh..cậu ta nhìn vào phòng bệnh...cười mỉa cậu ta nói...

"Cô ta...wá ngu ngốc ấy nhỉ..."

Hắn way mặt sang Tuấn..lộ vẻ ko hiểu..

Tuấn nhìn hắn cười rồi kể lại câu truyện.

..

Tuấn đưa nó vào phòng của cậu ta...bây giờ Tuấn mới nhìn nó..nhìn say mê..cậu ta như đc lại thấy Tuyết Nhi...vuốt ve nhẹ trên má nó..Tuấn cười...

Cậu ta suy nghĩ và đã tính toán kỉ lưỡng rồi...đang hôn má nó..cậu ta ko thể kiềm lòng đc...thì Tuấn vô tình ăn 1 cái tát trời ban cho ...

Đúng nó mắc bệnh mộng du..ko phải mình Tuấn lãnh đạn đâu...Tuấn ôm má...nhìn nó...Tuấn thấy miệng nó đang lẩm bẩm điều gì đó....

Ráng gắng tai lên nghe Tuấn mới biết nó gọi tên K.Vân...Nhìn nó hồi lâu Tuấn từ bỏ dự định ban đầu...cậu ta có thay đổi nho nhỏ trong kế hoạch...là chỉ dàn dựng cảnh sao cho giống..chứ ko hề làm gì nó cả ...Cậu ta đóng kịch wá giỏi..ngay cả nó cũng sao biết đc...

Nhưng cái gì cũng có giá của nó...khi chụp hình vs nó Tuấn đã bị chịu nhiều cái đau của thể xác...nào là bị đá..bị làm cái gối ôm bất đắc dĩ...

Wá trình thực hiện 1 Album...phải mất hết 2 tiếng...nói album cho hoành trán..thật ra chỉ chụp đc 3 tấm...vì nó cứ chuyển động mãi khiến Tuấn muốn điên lên...nhưng vì sự nghiệp cậu ta đành hi sinh...

..

Hắn nghe xong..vừa ngạc nhiên vừa thương nó hơn..may mắn wá..may mắn Tuấn chưa làm gì nó cả...nếu nó tỉnh lại hắn sẽ kể nó nghe...

Hắn bây giờ có thể nói hiểu Tuấn hơn như 2 người đàn ông vs nhau..như 2 người bạn....cậu ta nếu ko vì thù hận sẽ ko làm như vậy..và 1 phần sai là thuộc về gia đình hắn..về hắn..

"Này....đừng nghĩ tôi nói thế là yên chuyện....trò chơi chưa kết thúc đâu!!"-Tuấn lê bước đi..miệng ngậm điếu thuốc...

"Vậy là sao?"-Hắn giằng giọng đầy thắc mắc..hắn nghĩ Tuấn đã wên ân oán chuyện cũ rồi chứ..

"Chỉ tạm đình công để bảo trì thôi...!!"-Tuấn cười châm chọc hắn rồi bóng dáng cậu ta bước chậm rãi...hắn nghĩ hắn nợ Tuấn 1 lời xin lỗi...có thể là muộn nhưng hắn vẫn muốn Tuấn biết...lời xin lỗi chân thành của hắn...

"Này...."

" Hửm..gì thế..?"

"Xin...."-Hắn nhìn Tuấn...

"Xin gì?"-Tuấn thừa biết nhưng cậu ta cứ vờ thế...

Hắn nhíu mày..miệng méo lại...nhìn cử chỉ của Tuấn vậy thì để 1 ngày khác hắn sẽ nói xin lỗi vậy...

"Xin điếu thuốc đi!"

Cười xòa Tuấn trao cho hắn hộp thuốc... và chiếc hột wẹt...đi tiếp...Tuấn lắc đầu cười...có lẻ...Tuấn đã biết hắn định nói gì rồi...đúng là hắn wá tự cao...

Hắn vẫn đang mong ngóng nó dữ lắm....hắn đang chờ..chờ để nó và hắn có thể hàng gắn sau bao chuỗi ngày xa cách..bây giờ nó ko còn phải sợ bất cứ điều gì nữa...

Mọi chuyện đã kết thúc rồi...đã sáng tỏ rồi...nhìn vào phòng bệnh lòng hắn dân trào...

..

Đã 1 tuần nhưng nó vẫn chưa tỉnh..hắn rất lo...tất cả...chỉ vì hắn....hắn chau mày lại...2 tay cứ suy nghĩ..hắn mong chờ 1 cuộc điện thoại..nhưng vô vọng..

RENG RENG

Hắn bất giác..cầm chiếc điện thoại...mắt hắn lộ vẻ vui mừng....nó đã tỉnh lại..tỉnh lại thật rồi...tình yêu của đời hắn...Chạy nhanh nhu bay hắn đã xuất hiện ngay tại phòng bệnh...

Nó đã tỉnh thật rồi...mái tóc dài xỏa ra..nó ngồi trên chiếc giường...hướng ánh mắt nhìn về cửa sổ...nó trông gầy wá nhưng ko sao?hắn sẽ tẩm bổ cho nó...cười hí hoái...hắn gọi tên nó...

"K.Uyên..em tỉnh lại rồi ?"

"..."

"...K.Uyên..em sao thế.."-Hắn nhanh tay kéo vai nó way mặt lại hướng hắn...nó nhìn hắn..ánh mắt kinh ngạc..nó thốt lên..

"Anh là ai?"

Ba chữ của nó..như hàng tấn dao búa đâm xuyên đầu hắn...tại sao nó nói thế..chẳng lẻ nó ko nhớ hắn là ai sao?Nó đã mất trí nhớ rồi sao?

Chap38:

...

Hắn ko nói đc nữa lời..hắn chỉ có thể nhìn nó vs 1 ánh mắt..sửng sờ...hoặc ngạc nhiên trước câu nói của nó..

Hắn là ai sao?Nó nói như thể là chưa từng wen biết hắn..nó có những cử chỉ rất kì lạ vs hắn..hắn để ý hết..và hắn đang muốn điên lên...khi phải chứng kiến cảnh này...

"Em đừng đùa...anh ko có thời gian giỡn đâu?"-Hắn lay nó.

"Anh đang nói gì thế..buông tôi ra..anh làm tôi đau?"-Nó vướn vai lên tay kia cố tháo gở vòng tay hắn ra khỏi người..khuôn mặt nhăn nhó..

"...Em..."-Hắn như chết đứng...

"Xin lỗi...anh là..."-Ông bác sĩ chau mắt lại nhìn hắn vs ánh mắt dò hỏi...

"Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy...?"-Hắn trả lời 1 cách bình thản...

Nhưng lời nói của hắn khiến tất cả mọi người trong phòng đều há mồm ra...lại xuất hiện 1 vị hôn phu...những nữ y tá...rồi tới ông bác sĩ..cuối cùng là nó đều ngỡ ngàng trước câu nói đó..

Thật sự trong đầu nó bây giờ có 1 vùng đen...che lắp mọi thứ...nó ko nhớ và nhận thức ra..ai là ai?Nó rất muốn nhớ lại..những wá khứ...nhưng có lẽ nó ko cho phép bản thân nó...

Nhìn cử chỉ của họ..hắn đều biết là họ sẽ ko tin nhưng hắn ko cần..hắn chỉ cần nó biết là..nó sẽ là vợ của hắn..nhưng có lẽ nó ko tin..ánh mắt nó đã nói lên điều đó...

Hắn cảm thấy bực..hắn wát lên:-"Cô ấy tại sao lại bị như thế này hả ...ông cứu người kiểu đó đấy à!!"

Khiếp hải trước ánh nhìn của hắn...ông ta như đớ họng...ông chẳng hiểu gì cả..lúc kà 1 ông chồng sắp cưới...nay lại xuất hiện thêm 1 người nữa..vậy đâu mới là chồng thật sự...

"Nhưng...nhưng ko phải anh Tuấn mới là..."

"Cậu ta chỉ là kẻ mạo danh thôi!!"-Hắn gườm lên.

Bây giờ ông bác sĩ cảm thấy đảo lộn mọi việc..khó hiểu cho tình yêu tuổi trẻ bây giờ ông lắc đầu ...rồi mời hắn vào phòng giải thích bệnh tình của nó..

Ba mẹ nó ko hay biết tin con gái mình bị nạn cho tới khi hắn thông báo cho ông bà biết..họ rất sock trước tin này...từ khi về đây..nó luôn vào viện..bây giờ nó lại mất trí..

Ba mẹ nó cứ nghĩ rằng nó đang hạnh phúc bên hắn...nhưng ko ngờ..họ nữa trách hắn..nhưng cũng ko thể trách lâu..vì điều này..họ thừa biết hắn ko muốn...

Mỗi ngày hắn đều đến thăm nó..hắn chỉ mang đầy hi vọng..nó sẽ nhớ ra hắn là gì của nó..nhưng 1 lần đến là 1 lần thất vọng tràn trề..ba mẹ nó dù có giải thích..nhưng nó vẫn ko tin..

Hắn ko ngờ nó lại cứng đầu và ương bướng hơn cả hắn..đây là con người thật của nó sao?Có thể nào vì yêu hắn..mà nó ko thể bộc lộ con người mình..vì phải trải wa bao rào cản..nó đã tự mình tạo ra vỏ bọc...

..

Tối đêm đen đến..nó cảm thấy sợ...nó có cảm giác gần gủi thân thiết vs hắn lắm..nhưng có 1 khoảng cách nào đó..ngăn cản nó..tội lỗi..hay là vì lí do gì...nó ko nhớ ra nỗi..cái wái gì kiềm nó lại...

No cứ ngẩn người ra trong dòng suy nghĩ mà biết là ko đưa nó tới đâu..hắn là ai...hình ảnh wen thuộc..mỗi lần nhắc đến hắn..nó như nhói cả con tim vậy..

Nó bây giờ mong sao nó có thể về nhà..và may mắn sẽ mỉm cười vs nó...nó sẽ nhớ ra mọi việc...nhẹ nhàng nó vuốt mái tóc lên...mong rằng..mọi chuyện sẽ như nó nghĩ....

..Sáng rồi..và nó bắt đầu thấy ánh nắng đang chiếu rọi con người nó..đang thúc đẩy mọi giác wan con người nó..đang chăm chăm nhìn mọi thứ..nó cười toe lên như vừa thoát khỏi địa ngục..

Nó sợ phải mỗi đêm ở trong bệnh viện...giờ thì khác..nó sẽ về nhà..và người hộ tống nó ko ai khác chình là hắn...Nó ko mấy khó chịu..nó đc ngồi băng ghế sau..nhìn ánh mắt hắn wa ô cửa kính,nó như bị mê hoặc...

"Hôm nay em cảm thấy thế nào?"-Hắn cười nhìn nó..

"..."-Nó ấp úng im lặng..hắn cười nhìn thật đẹp...

"Sao con ko trả lời?"-Mẹ nó vuốt ve nó..hỏi.

"...Đúng đấy...con gái.."-Bố nó dịu dàng nhắc nó..

Họ ko hiểu gì cả..nó rất muốn..nhưng sao khó wá...cứ nhìn hắn..là nó như khúc gổ vậy...e thẹn chăng?nhưng nó cũng vô duyên thật..nó phải có một câu trả lời chứ...nghĩ thế nó trả lời vs chất giọng nhỏ..dịu...

"Vâng..."-Nhắm mắt lại..nó đáp..

Hắn nhìn nó cười nhẹ..ngang wa...1 con đường..nó như ngừng đọng...đầu óc nó như đang làm việc..trí nhớ mập mờ trong nó..ngôi trường Tây Phong..nghe sao wen thuộc wá..

Nó ôm chầm lấy đầu...nó thấy có 1 hình bóng nào đó..cố nhớ ..nhưng nó ko thể vì chiếc xe đã lướt wa ngôi trường rồi..way đầu lại..nó la toáng lên..

"DỪNG XE"

Thắng gấp hắn way đầu lại..thì thấy nó đang chạy đi đâu mất..nó đang nhớ lại chăng...Nó đã nhớ dần ra rồi...hắn vui sướng nhìn nó..hình ảnh nhỏ bé nó đang dần bước trên ngôi trường đầy kỉ niệm...

Nó nhìn ngồi trường ..1 buổi sáng vắng lặng..ngôi trường yên tĩnh...thoắt thoắt no thấy hàng lá xanh rơi..nó nhíu mày lại..nhớ...đến cái gì đó..đúng rồi..cũng như bây giờ..nó đã gặp..hắn...gặp 1 tên kiêu ngạo....

Chap 39:

Đúng rồi..dãy sông này...nó từng chạy..wa...nó đã từng bị thu hút bởi ánh nhìn đó..phải rồi..cứ ngỡ như là khó lắm... nhưng hắn đang ở đây...đang đứng trước mặt nó thôi..

Chỉ cần bước 1 bước..nó có thể đến bên hắn..vậy lí do gì ngăn cản nó chứ..thử bước bên hắn xem...những bước chân của nó cứ bước..từng bước...

Nó ko biết tại sao nó có cảm giác gì đó..thôi thúc nó...có lẻ..lúc trước nó đã yêu hắn thật...nó cứ thế bước đi ngày 1 nhanh hơn...

"K.Uyên?"

Nó khựng lại..wảnh mặt về phía sau...1 cô gái mặc 1 chiếc áo dài...hồng nhạt..nhìn nó...Khó hiểu...cô gái này biết nó chăng?Nhìn cô gái đó...rất dễ thương...trong mái tóc dài thẳng...đến eo...ánh mắt to tròn..nhưng bị che đi bởi cặp kính to...

"Cô...biết tôi ?"-Nó ấp úng...

"Cậu ko nhớ hả...L.Đang nè?"

"Linh...Đang.?"-Nó cố mò lại trong đầu nó..nhưng vô vọng..cơ thể nó cảm thấy mệt nhoài..bây giờ nó chỉ muốn nằm ngủ thôi...

Nó ko biết tại sao cơ thể nó luôn ko nghe lời chủ...nhìn đứa bạn thân..nó chẳng tài nào nhận ra...Tại sao nó lại bị mất trí chứ?Nó muốn biết...nhiều lắm...nó ngã đi..trước mặt cô bạn thân....

..

Sau 1 hồi trò chuyện...L.Đang..cảm thấy thương nó lắm..kể từ sau khi nó đi Mỹ..hầu như..L.Đang ko hề liên lạc vs nó..có lẻ may mắn nên 2 người đã gặp nhau..

Bây giờ L.Đang là 1 cô giáo dạy Hóa,ước mơ của cô đã trở thành sự thật..nhiều lúc muốn liên lạc vs nó..nhưng cũng rất khó..vì ko hiểu sao nó chuyển trường và đi du học..

Cô đưa mắt nhìn hắn...hắn và nó đã yêu nhau sâu đậm vậy sao?Mĩm cười có thể nói cô mừng cho đứa bạn thân...nhưng lại buồn cho cái tình yêu của mình..1 tình yêu đơn phương...

Hắn vẫn ngồi trong phòng nó..hắn cảm thấy phòng nó khác hẳng..và sự thay đồi này..khiến hắn khó chịu...hắn rất thích chiếc giường đơn của nó..vì như thế nó sẽ nằm lọt vào tay hắn...nó có biết điều đó ko?

Nhìn ngắm nó..hắn rất lo..lo cho sức khỏe của nó...vuốt nhẹ lên trán nó..hắn đặt 1 nụ hôn nhẹ..nụ hôn của 1 sự hi vọng..mà kể ra từ khi yêu nó..hắn đã biết hi vọng nhiều hơn...hắn đã thực hiện đc nhiều điều hơn..

Nhìn nó say giấc luôn sễ thương ngoài trừ..nó mớ ngủ thôi..nhưng nói cho cùng..hắn phải cảm ơn cái tật xấu của nó nhờ vậy nó mới ko rơi vào tay kẻ khác..

Cười nhẹ..hắn nhìn nó hồi lâu rồi bước ra ngoài...hắn bắt gặp Linh Đan..

"Ko ngờ 2 người lại...!!"-Ko nói hết câu cô bạn thân của nó cười rồi nhìn hắn...

"Ko thể nói trước bất kì điều gì cả!"-Hắn đáp..

"Đúng..tôi từng mong...mình sẽ biết mọi thứ..nhưng chỉ luôn vụt mất thôi...?"-Cười nhạt L.Đan đáp vs ánh mắt buồn rượi..hắn ko mấy để ý...nhưng lời nói của L.Đan khiến hắn ngạc nhiên..

..

Mọi chuyện đều ổn thỏa tới khi nó tỉnh lại..trời đã sáng..và hắn đang túc trực bên nó...ánh nắng đã lan khắp phòng...nhưng nó vẫn thấy hơi lạnh còn wanh đây..

Hôm nay nó ko tận hưởng bầu ko khí này..nó chỉ muốn đc ngắm nghía dung nhan hắn...hắn đẹp..nó cứ ngắm..như bị bỏ bùa vậy...

Bất thình lình hắn mở mắt nhìn nó..miệng hắn nhẹ nhàng đáp...mặt nó đỏ ửng lên...

"Em nhìn đủ chưa?"

"Ơ..tôi...à ko ...nhìn gì chứ..chỉ là..?"-Trong lời nói và cử chỉ nó ngố ko thể tả..

"Vậy..à?"-Hắn nhấn mạnh

"..."-Môi nó mím lại..nó wảnh mặt đi...để che đi nét ngượng ngùng của mình..nó hận ông trời cho nó tính mám trai wá chi để khổ..

"Này..định chạy à?"-Hắn châm chọc nó..tay kia níu nó lại..khiến nó trược ngã lăng đùng dưới sàn...hắn đè lên người nó...

Hai tay che miệng..nó ko muốn như trong phim...hắn sẽ kiss nó...hắn cười ngô nghê...rồi hun cái chóc vào má nó..dù gì thì nó và hắn đâu phải lần đầu..

Hành động đó khiến nó như 1 toa lửa xì khói..trước giờ chưa ai hôn nó cả...mà sao hắn lại tự nhiên vậy chứ..?Nói thì nói vậy..nhưng nó lại cảm thấy vui và hạnh phúc...

Hắn ngồi bật dậy..và khó hiểu cho hành động nằm bất động trên sàn...của nó..tóe cười hắn hỏi:

-"Ko định..rửa mặt à?"

Nhìn hắn..nó nhìn lại nó..ngồi phăng dậy..nó chạy như bay vào nhà vệ sinh..để lại cho hắn bao điều khó hiểu...

Hôm nay hắn muốn dắc nó đi nhiều nơi...và toàn là những kỉ niệm giữa nó và hắn..biết đâu nó sẽ nhớ lại...dắc nó hết chổ này đến chổ kia..hắn mệt đừ người...

Nhưng nó thì khác..mặt nó vui ra phết..chạy nhảy lung tung..nó cười rạng rỡ..chỉ cần thế..hắn đã ấm con tim..đc thấy nó vui và hạnh phúc..như thế đã đủ...

..

Nói về cô bạn thân..nói là 1 cô giáo nhưng ko phải vì công việc mà cô ko phải là 1 dân chơi...1 tay cầm 1 ly rượu..nhẹ nhàng kề vào trong môi...tiếng nhạc inh ỏi...nhưng lại khiến cô thoải mái..

Trong chiếc wần ngắn...chiếc áo ống..cô như nữ hoàng trong điệu nhảy...thực ra cô muốn gây sự chú ý..vs 1 người...1 người mà cô đã rất yêu....

Cô sẽ thành công chứ...?Cô sẽ đạt đc điều cô mong muốn?....

Chap 40:

Có thể đó chỉ là 1 câu hỏi..và chỉ có thể time mới trả lời đc câu hỏi ngố kinh điển đó...

L.Đang múa..múa theo điệu nhạc dance cực mạnh...thân hình cô ..đôi tay cô..bàn chân...ánh mắt như hòa wuyện vào 1 giai điệu bất tận...

Mong chờ...1 điều..và chắc ko thuộc về mình ko phải tội lỗi...nhiều lúc...cô nghĩ mình ngu ngốc wá chăng...1 tình yêu đơn phương sẽ đem đến hạnh phúc cho cô...1 nghìn dấu hỏi...mà cô biết...câu trả lời ko theo ý mình..

Bước nhảy cực mạnh....nhưng trái tim cô đang hướng về....Tuấn...đúng..!!Cô đã yêu Tuấn...đó là điều mà cô muốn che đậy...

Che đậy vs tất cả..nhưng cô ko thể che đậy đc bản thân mình...trò đùa của số phận..trò đùa của tình yêu chăng..?Tại sao Tuấn ko thích cô...mà lại thích...K.Uyên...nhiều lần cô đã tự so sánh mình vs K.Uyên...và cô tự tin về bản thân mình hơn...

Lần đầu tiên khi Tuấn xuất hiện trước lớp..trái tim cô có lẽ đã rung động...1 sự lạ kì...trái tim cô đập loạn cả lên...và khi nói chuyện vs Tuấn cô như 1 con bé biết e lệ...và đó là điều ko thể cho L.Đang này.....

Nhưng wanh wẩn trong đây..là 1 thảm kịch...cô đọc đc trong mắt Tuấn...1 sự ham muốn...chiếm đoạt K.Uyên hơn..1 ánh mắt thiết tha hơn..có lẽ vậy....!!

Bù đầu trong 1 mớ suy nghĩ...cô ko thể coi K.Uyên là 1 tình địch..mà K.UYên cũng đã coi Tuấn là 1 người bạn trai đúng nghĩa...điều đó khiến cô như rối bù....mỗi 1 ngày trôi wa..thấy K.Uyên và...Tuấn gần nhau hơn..cô lại cảm thấy 1 ngọn lửa dâng dâng trong người...

Nhưng nó đã bị tắt liệm khi biết tin đột ngột...nó bay sang Úc du học...nhiều lần..cô cố liên lạc vs nó..để hỏi lí do..nhưng vẫn là 1 con số 0..và cô nghĩ có thể đây chính là 1 cơ hội tốt...1 ngôi sao đang chói rọi cho mình...

..

"Mình thích Tuấn...!!"-Cô ngập ngừng...cô chỉ cuối đầu...cô sợ..sợ nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Tuấn...khi trả lời câu nói của cô.

"....thích....vui nhỉ..?"-Tuấn cười đùa đáp.

"Ko đùa đâu...mình thật sự thích cậu...."-Cô vùng lên nhìn thẳng vào mắt Tuấn..1 cái gì đó..có thể là...nghiêm túc...

"...Vậy...dù có bị thiệt thòi...cậu vẫn thích tôi...!"

"Đúng!!!!!!!!!!"

..

"Đúng.."Cô cười...cười mỉa cho câu nói wa trẻ con của mình...ngước nhìn cái vẫy tay ở Tuấn..cô tiến lại...cố đã thành công...đã đc Tuấn chú ý...

Và điều tiếp theo..Tuấn sẽ coi cô là 1 tình yêu bâng wơ...1 tình yêu wa đường...hôn Tuấn..cô như dằng lòng...thiệt thòi..ko cô ko thiệt..đó là điều cô muốn mà...dù chỉ là...thoáng wa....

..

Ánh nắng chói...xuyên wa ô cửa..cô ngồi dậy...nhìn trên chiếc giường có Tuấn..cô hạnh phúc...1 điều đơn giản của bao cô gái..là có người yêu bên cạnh...như vậy đã đủ cho cái tình yêu mặn nồng này...

RING RING!!!!

"A lô!!"

"L.Đang....cô đến nhà K.Uyên đc ko?"-Là hắn...chắc thể hắn đang gặp rắc rối vs nó rồi...

"Đc..nhưng mà có chuyện gì vậy...?"-Cô choàng tay...tay kia vuốt nhẹ tóc...cười hỏi...

"Cô ấy đang...."-Hắn chưa kịp nói hết thì nó dực điện thoại..nói thế...

"Cậu...cậu đến nhà tớ nhé..tớ muốn tụi mình làm 1 chầu...hihi!!!!!!!"-Nó hớn hở..thật ra nó muốn "thẩm vấn" L.Đang..về chuyện wá khứ của nó...

"Ok!!Mình sẽ đến..hẹn gặp lại...lúc 10h..."

"Ừm.."

Tắt máy..L.Đan lắc đầu vs tính cô bạn yêu của mình...nó..ko thay đổi gì nhiều...vẫn là 1 con nhỏ..ngây ngô...tuy đã vượt wa bao cái rào...bao cái ngán chân...nhưng vẫn hăng say..hăng say bước tiếp.....

To be continue……..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tieunuvuong