Chương 3 - Vô Linh Chi Lộ
Sau khi rời khỏi quán nước, Nhật Minh bắt đầu hành trình tìm kiếm tông môn. Hắn không biết rõ phương hướng, chỉ có thể đi theo những con đường mòn nhỏ, hỏi thăm những người dân ven đường. May mắn thay, người dân ở đây rất thân thiện và nhiệt tình. Họ chỉ cho hắn đường đi đến thành Phong Vân, nơi được cho là có rất nhiều tông môn tu tiên.
Hành trình của Nhật Minh không hề dễ dàng. Hắn phải đi bộ hàng trăm dặm, vượt qua những cánh rừng rậm rạp, những ngọn núi cheo leo, những con sông sâu thẳm. Đôi chân hắn mỏi nhừ, quần áo rách rưới, bụi bặm. Nhưng hắn không hề nản lòng. Ý chí kiên định, niềm khao khát được khám phá thế giới tu tiên luôn thôi thúc hắn tiến về phía trước.
Trên đường đi, hắn gặp gỡ rất nhiều người. Có những người tốt bụng cho hắn thức ăn, nước uống, chỉ đường cho hắn. Cũng có những kẻ xấu xa muốn cướp bóc hắn, nhưng hắn đều may mắn thoát được. Những trải nghiệm này giúp hắn dần dần hiểu hơn về thế giới tu tiên, về sự khắc nghiệt của cuộc sống, về lòng người ấm lạnh.
Một buổi chiều, khi đang đi qua một khu rừng rậm, Nhật Minh nghe thấy tiếng động lạ. Hắn dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh. Từ trong bụi rậm, một con yêu thú to lớn, mình đầy vảy, đầu có sừng, nhảy ra chặn đường hắn.
Con yêu thú gầm lên một tiếng dữ tợn, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Nhật Minh. Hắn sợ hãi lùi lại, tim đập thình thịch. Hắn chưa từng gặp yêu thú bao giờ, cũng chưa từng chiến đấu với bất kỳ sinh vật nào như vậy.
Hắn biết mình không thể chạy thoát. Con yêu thú quá nhanh, quá mạnh. Hắn chỉ có thể đứng yên, cố gắng giữ bình tĩnh.
Con yêu thú lao đến, móng vuốt sắc nhọn vung lên, phát ra tiếng xé gió rợn người. Nhật Minh nhắm chặt mắt, toàn thân căng cứng. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết cận kề.
Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra. Con yêu thú đột ngột dừng lại ngay trước mặt hắn, móng vuốt chỉ cách mặt hắn vài phân. Nó nheo mắt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Nhật Minh, như đang đánh giá, quan sát. Sau đó, nó đột nhiên hạ thấp đầu, hít hít, ngửi ngửi xung quanh người Nhật Minh. Hắn nín thở, cảm giác như mình đang bị một con chó săn khổng lồ đánh hơi.
Một lúc sau, con yêu thú khịt mũi, rồi lùi lại vài bước. Biểu cảm trên khuôn mặt nó, nếu Nhật Minh không nhìn nhầm, chính là... sự ghê tởm, khinh miệt ở cấp độ cao nhất. Nó lắc đầu, như thể đang thất vọng về điều gì đó. Rồi, nó quay người bỏ đi, biến mất vào trong bụi rậm.
Nhật Minh lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng. Hắn còn sống. Con yêu thú đã tha cho hắn. Nhưng tại sao?
Hắn chợt nhớ đến lời ông lão ở quán nước: "Tu luyện là hấp thụ linh khí của trời đất..." Chẳng lẽ... con yêu thú đã phát hiện ra hắn không có linh căn, nên mới bỏ đi?
Cơn bực tức dâng lên ngập tràn trong lòng Nhật Minh. "MÁ!" Hắn nghiến răng, siết chặt nắm đấm. Bị một con yêu thú xem thường, coi như không đáng để... ăn thịt, quả thật là một sự sỉ nhục! Hắn, Nhật Minh, dù không có linh căn, cũng không phải là kẻ yếu đuối đến mức bị một con thú hoang coi khinh!
"Chờ đó," hắn lầm bầm, "Sẽ có ngày ta khiến ngươi phải hối hận vì đã xem thường ta!" Hắn thề với lòng mình sẽ không bao giờ quên sự sỉ nhục này. Nó sẽ là động lực để hắn vươn lên, chứng minh cho cả thế giới này thấy, dù không có linh căn, hắn vẫn có thể trở nên mạnh mẽ.
Nhật Minh đứng đó, vết thương lòng vì bị yêu thú khinh thường vẫn còn âm ỉ. Hắn thầm nghĩ, thế giới tu tiên này quả thật khắc nghiệt. Ngay cả yêu thú cũng coi thường kẻ không có linh căn. Hắn càng phải cố gắng hơn nữa. Nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy mình thật may mắn. Dù bị một con yêu thú khinh thường, nhưng ít ra hắn vẫn còn sống.
Hắn tiếp tục hành trình, với quyết tâm cao hơn bao giờ hết. Hắn phải đến được thành Phong Vân, tìm được một công việc ở tông môn, và tìm cách để tu luyện, dù không có linh căn.
Vài ngày sau, cuối cùng hắn cũng đến được thành Phong Vân. Cổng thành được xây dựng bằng đá ong vững chắc, cao lớn uy nghi, mang đậm nét cổ kính. Hai bên cổng thành là hai bức tượng kỳ lân bằng đá, oai phong lẫm liệt. Thành Phong Vân theo quan sát của hắn quả thật xứng danh là một thành phố lớn, sầm uất và nhộn nhịp. Những gian hàng buôn bán san sát nhau, người mua kẻ bán tấp nập, tiếng rao hàng, tiếng cười nói rộn ràng cả một góc trời. Không khí náo nhiệt, phồn hoa khác hẳn với sự tĩnh lặng của thôn Lam Yên.
Nhật Minh bước qua cổng thành, lạc vào dòng người đông đúc. Hắn mặc bộ đồ vải thô sơ, lấm lem bụi đường, trông lạc lõng giữa những người qua lại ăn vận chỉnh tề. Hắn cảm thấy mình như một hạt cát nhỏ bé giữa biển người mênh mông. Hắn không biết phải đi đâu, phải làm gì.
Hắn đi dọc theo con phố chính, quan sát xung quanh. Hắn thấy những tu tiên giả với đủ loại trường bào, đa số là màu sắc tao nhã, bay lượn thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung. Hắn thấy những cửa tiệm bày bán đủ loại pháp bảo, đan dược, bùa chú, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, hấp dẫn ánh nhìn của người qua đường. Hắn thấy những quán trà đạo, nơi những tu tiên giả ngồi nhâm nhi trà ngon, bàn luận về chuyện tu hành.
Mọi thứ đều mới mẻ, kỳ lạ đối với Nhật Minh. Hắn cảm thấy mình như lạc vào một thế giới khác, một thế giới mà hắn chỉ từng thấy trong game, nay lại hiện ra trước mắt chân thật đến khó tin.
Sau một hồi lang thang, hắn quyết định tìm đến Thiên Âm Tông. Hắn đã hỏi thăm một vài người trước đó, và được biết Thiên Âm Tông là một trong những tông môn lớn nhất, mạnh nhất ở thành Phong Vân, tọa lạc trên đỉnh Thiên Âm, cao chót vót, thường xuyên bị mây mù che phủ, tạo nên vẻ huyền bí khó dò.
Nhật Minh nhìn về phía ngọn núi cao, nơi đỉnh núi ẩn hiện trong làn mây mờ ảo, cảm thấy một chút choáng ngợp. Hành trình đến Thiên Âm Tông chắc chắn sẽ không dễ dàng. Nhưng hắn không hề nao núng. Hắn đã vượt qua biết bao khó khăn để đến được đây, và hắn sẽ không dừng lại trước bất kỳ thử thách nào.
Hắn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại túi vải đựng vài chiếc bánh bao khô cứng mà hắn đã tích góp được trên đường, rồi bắt đầu bước đi. Con đường lên đỉnh Thiên Âm quanh co, dốc đứng, gập ghềnh đá tảng. Mỗi bước chân đều nặng trĩu, mỗi nhịp thở đều khó khăn. Mặt trời đã bắt đầu xuống núi, bóng tối dần bao trùm lấy vạn vật. Càng lên cao, gió càng thổi mạnh, rét buốt cắt da cắt thịt. Bụng hắn đói cồn cào, chân tay mỏi nhừ, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, không dám dừng lại. Hắn biết, nếu dừng lại, hắn sẽ không còn sức để tiếp tục.
Cảnh vật xung quanh dần thay đổi. Những cây cối xanh tươi nhường chỗ cho những tảng đá lởm chởm, trơ trọi. Không khí trở nên loãng hơn, khiến hắn thở gấp gáp. Đôi lúc, hắn nghe thấy tiếng gió rít gào giữa những vách đá cheo leo, tiếng chim kêu ma mị trong đêm tối, khiến hắn không khỏi rùng mình, sợ hãi.
Tuy nhiên, mỗi khi mệt mỏi, mỗi khi muốn bỏ cuộc, Nhật Minh lại tự nhủ với bản thân, hắn phải kiên trì. Phải đến được Thiên Âm Tông, xin được một công việc tạp dịch, ít nhất là cũng có cơm ăn áo mặc. Nghĩ đến đây, một tia hy vọng le lói lại bùng cháy trong lòng hắn, sưởi ấm cơ thể đang dần lạnh cóng vì gió đêm.
Hắn siết chặt nắm đấm, tiếp tục bước đi, bóng dáng nhỏ bé in trên nền trời đêm đầy sao, liêu xiêu nhưng đầy kiên định. Mặt trăng tròn vành vạnh treo cao giữa bầu trời, soi sáng con đường gập ghềnh phía trước. Đêm càng về khuya, cảnh vật càng trở nên tĩnh mịch, huyền ảo. Tiếng gió rít qua khe núi, tiếng côn trùng rỉ rả trong đêm, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản nhạc đầy bí ẩn của núi rừng.
Nhật Minh mệt mỏi, đói khát, nhưng hắn không dám dừng lại. Hắn biết, hành trình của hắn mới chỉ là bắt đầu. Con đường mà hắn chọn, dù gian nan, khắc nghiệt, nhưng hắn sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng.
Cơn đói cồn cào khiến hắn nhớ đến bát cháo loãng ấm áp của ông lão tốt bụng ở thôn Lam Yên. Hắn lấy trong túi vải ra một chiếc bánh bao khô cứng, cắn một miếng. Chiếc bánh bao cứng như đá, khó nuốt, nhưng hắn vẫn cố gắng nhai. Ít ra nó cũng giúp hắn lấp đầy chút ít cơn đói.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh Thiên Âm vẫn còn xa vời vợi. Đường lên núi cheo leo, hiểm trở, nhưng hắn không hề nản lòng. Hắn lại nghĩ đến tương lai, nghĩ đến cơ hội được học hỏi, tu luyện tại Thiên Âm Tông, dù chỉ là một tạp dịch. Biết đâu, đây chính là bước ngoặt thay đổi cuộc đời hắn. Biết đâu, hắn sẽ gặp được một vị cao nhân nào đó, giúp hắn khai mở linh căn, bước vào con đường tu luyện. Biết đâu, hắn sẽ tìm ra bí mật của việc xuyên không, tìm được cách trở về thế giới của mình.
Những suy nghĩ đó như một nguồn động lực mạnh mẽ, tiếp thêm sức mạnh cho hắn. Nhật Minh hít một hơi thật sâu, cảm nhận được linh khí tinh khiết, trong lành của núi rừng. Dù không có linh căn, nhưng hắn vẫn cảm thấy tâm hồn mình như được gột rửa, thanh tịnh hơn.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng gầm gừ của một con thú hoang vọng lại từ phía xa. Âm thanh đó khiến hắn giật mình, nhưng không hề sợ hãi. Hắn đã từng đối mặt với một con yêu thú, và hắn đã may mắn sống sót. Hắn biết, trong thế giới này, nguy hiểm luôn rình rập. Nhưng đối với một kẻ không có linh căn như hắn, sợ hãi cũng chẳng để làm gì. Hắn phải mạnh mẽ, hắn phải can đảm. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể sống sót trong thế giới khắc nghiệt này. Hắn phải đối mặt với mọi thử thách, bằng tất cả quyết tâm của mình.
Nhật Minh nắm chặt thanh gỗ mà hắn nhặt được bên đường, vừa làm gậy chống, vừa để phòng thân. Ánh mắt hắn kiên định, nhìn thẳng về phía trước. Dù con đường phía trước còn rất dài, rất gian nan, nhưng hắn sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng.
Hắn bước tiếp, vững vàng và mạnh mẽ. Mỗi bước chân của hắn in dấu trên con đường đá sỏi, như một lời tuyên bố với thế giới: "Ta sẽ không bỏ cuộc!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top