Chương 8. Ta nhớ kỹ ngươi rồi!

Hai tên Trúc Cơ kỳ cường giả quyết đấu, lấy cây đào già thắng lợi mà kết thúc.

Trước tiên tỏ ra yếu thế, dụ Diệp Cát liều lĩnh, quyết đoán đánh đòn mạnh nhất, đem Trúc Cơ kỳ tu sĩ của Lưu Quang Kiếm tông đánh cho mặt mũi nở hoa.

Nhưng cây đào già cũng bỏ ra không nhỏ đại giới (trả giá), bản thân xích hồng hộ thể yêu quang lúc này cũng biến mất, chỉ có thể sử dụng hồng vụ hoa vũ tới tấn công.

Thì là như vậy, cũng không phải ba người Diệp Cát đang trọng thương có khả năng chống đối, bọn họ vội vàng chạy trốn.

Đúng lúc này, ở một hướng khác, đột nhiên bộc phát ra một trận Pháp lực ba động mãnh liệt, lôi điện tuôn ra, chấn động lồng người.

Sắc mặt Lâm Phong tái nhợt, mồ hôi nhễ nhảy.

Trên đỉnh đầu của hắn, Bắc Cực Thiên Từ Kiếm trôi nổi giữa không trung, trên thân kiếm đầy lôi điện hồ quang, tia lửa không ngừng nhảy, "két két két két" âm thanh dòng điện cuồng vang.

Tay Lâm Phong bắt Pháp quyết, trong miệng phát khổ: "Thứ này tiêu hao quá nhiều Pháp lực, nhưng thế này còn xa cưa đủ a." Hắn cảm giác bản thân Pháp lực hầu như đều bị Bắc Cực Thiên Từ Kiếm hút hết.

Cơ hội của Lâm Phong không nhiều lắm, thừa dịp cây đào già bị Diệp Cát tiêu hao nghiêm trọng, là thời cơ tốt nhất để đánh bại cây đào già, qua dịp này, sẽ không còn cơ hội.

Đột nhiên, trong đầu Lâm Phong sáng ra: "Được rồi, ta thế nào lại quên vật kia?"

Hắn liền vội vàng lấy Thiên Lôi Ngọc Phách ra, thử rút ra lôi điện Linh khí.

Lần này suýt nữa rước hoạ, lôi điện Tinh hoa trong Thiên Lôi Ngọc Phách là hạng nào tinh thuần, hạng nào khổng lồ, trong nháy mắt tràn vào trong cơ thể Lâm Phong, thiếu chút nữa đem hắn đốt thành than cốc.

Cả người Lâm Phong đều bị lôi điện bao trùm, toàn thân khắp nơi chi chít màu xanh tím lôi quang.

Đừng nói trong ngũ quan thất khiếu tia lửa văng khắp nơi, tới lỗ chân lông toàn thân đều có liên miên lôi điện Linh khí phun ra.

Ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, Lâm Phong vận chuyển Cửu Tiêu Thiên Lôi Chính Pháp tới cực hạn, tâm thần câu thông Bắc Cực Thiên Từ Kiếm trên đỉnh đầu.

Lôi điện Linh khí khổng lồ rốt cục có chỗ phát tiết, lập tức như hồng thủy vỡ đê nhảy vào trong Bắc Cực Thiên Từ Kiếm.

Lâm Phong thận trọng khống chế Pháp lực linh khí lưu động trong cơ thể, lấy bản thân thành cầu nối để câu Thông Thiên Lôi Ngọc Phách cùng Bắc Cực Thiên Từ Kiếm.

Có Thiên Lôi Ngọc Phách bổ sung, Bắc Cực Thiên Từ Kiếm nhất thời uy mãnh lên, lôi quang trên thân kiếm ngưng luyện, cuối cùng hóa thành một mảnh thuần trắng, kể cả bản thân Bắc Cực Thiên Từ Kiếm đều hóa thành quang kiếm.

Trên mũi quang kiếm, lôi quang hội tụ thành một lôi cầu, thể tích càng lúc càng lớn, toát ra uy thế hủy thiên diệt địa, so với Lâm Phong lúc trước lấy Cửu Thiên Động Lôi Dẫn triệu hoán thiên lôi, cũng mạnh mẽ không kém.

Cái kinh khủng lôi cầu này, đã có thể so với quang cầu mà cây đào già ngưng kết.

Động tĩnh từ bên Lâm Phong đã kinh động mọi người, song phương đều kinh nghi bất định ngừng tay, tuy rằng nhìn không thấy Lâm Phong, nhưng đều chú ý Lâm Phong hướng đi bên nào.

Không chờ bọn họ phản ứng, Lâm Phong đã xuất thủ.

Một lôi quang rực rỡ bá đạo, mạnh mẽ không gì sánh được, "ầm ầm" xẹt qua chân trời, chém về phía cây đào già cháy đen.

Bắc Cực Thiên Từ Thần quang!

Cành hoa đào run lẩy bẩy, vô số hồng vụ, cùng hoa vũ nghênh hướng Bắc Cực Thiên Từ Thần quang.

Lôi quang cùng hồng vụ hoa vũ gặp nhau giữa không trung, thời gian phảng phất như ngưng tụ, trở nên vô cùng chậm chạp, rõ ràng chỉ trong nháy mắt, lại phảng phất như cả trăm năm.

Mỗi người vây xem đều phát hiện, mình có thể thấy rõ hoa vũ cùng hồng vụ từng điểm từng điểm vỡ vụn, biến thành bụi bậm, tiếp đó bị lôi quang thôn phệ.

Đẹp đẻ cành hoa, một tấc lại một tấc, một thước lại một thước, toàn bộ giống như tro bụi, tất cả đều vỡ vụn.

Cuối cùng cây đào già chừng thước cao, đường mười mấy thước, cũng như đồ sứ bị nghiền nát, phủ đầy vết rạn.

Vỡ vụn, vỡ vụn, không ngừng vỡ vụn, lại vỡ vụn!

Vô số vụn than cháy đen rơi trên mặt đất, cây đào già vô cùng to lớn, trực tiếp bị Lâm Phong Bắc Cực Thiên Từ Thần quang chém nát bấy!

Thương cảm nàng trước đây liền gặp phải một lần sét đánh, hiện tại lại gặp sét đánh, cũng không kháng nổi lần nữa đi.

Lâm Phong nhìn thấy thành quả một kiếm của mình, thở nhẹ một hơi dài, tinh thần đầy suy yếu, hắn không có năng lực chém một lần nữa a.

Lôi điện Linh khí khổng lồ đi qua thân thể hắn rồi rót vào Bắc Cực Thiên Từ Kiếm, thân thể hắn cũng thừa nhận gánh nặng cực lớn, nhất là trái tim, từng trận tê dại.

Nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, bởi vì hắn loáng thoáng thấy, sau khi cậy đào già bị chém vỡ vụn, có một bạch sắc quang ảnh chợt lóe lên.

Tuy rằng kinh hồng thoáng qua, nhưng Lâm Phong sắc mặt đại biến.

Đó là một nữ tử để trần hai chân, bạch y thắng tuyết, mỹ mạo ít thấy trong cuộc đời Lâm Phong.

Mộ Dung Yên Nhiên đã tuyệt đẹp, nhưng ở trước mặt cô gái này cũng muốn kém một chút.

Nữ tử này đẹp, toàn thân không tỳ vết nào, xinh đẹp rung động lòng người, xinh đẹp khiến kẻ khác trầm mê... Xinh đẹp không giống nhân loại.

Thế nhưng trong lòng Lâm Phong không có cảm giác lửa khi nhìn thấy mỹ nữ.

Hắn chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng.

Bạch y nữ tử tóc rối tung, toàn thân không bất kỳ trang sức nào, nhưng tự nhiên mà toát ra một vẻ mê hoặc.

Lâm Phong cảm thấy nàng hướng về phía mình liếc mắt, bên tai vang lên giọng nữ khàn khàn trầm thấp.


- Tên của ta khiếu Lung Dạ (*), thỉnh ngươi nhớ kỹ, bởi vì...

Không giống với bề ngoài xinh đẹp thanh lệ của nàng, thanh âm của nàng cực kỳ trầm thấp, nhưng hình thành một cổ mị lực kỳ lạ, dụ người cam tâm tình nguyện sa vào.

Nhưng trong lòng Lâm Phong không sinh được nửa điểm yêu kiều phong lưu ý niệm, bởi vì nữa câu sai cô gái này nói là :


- ... bởi vì, ta nhớ kỹ ngươi rồi!

Nói xong một câu, bóng trắng lóe lên, biến mất, chỉ để lại xác cây đào già bi6 chém vụn trên mặt đất.

Lâm Phong sờ sờ cái mũi của mình, nếu như có thể, hắn thật muốn nói: "Đại tỷ, trí nhớ của người nghìn vạn lần đừng tốt như vậy."

Bị mỹ nữ nhớ kỹ là một chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không bao gồm Lung Dạ.

Lúc này, những người khác mới như từ trong mộng tỉnh dậy.

Một đám thôn dân Thạch thôn, ở lúc Diệp Cát chiếm thượng phong thì nhảy cẫng lên hoan hô, ai biết tình thế lại chuyển biến đột ngột, ba người lưu quang kiếm tông bị đánh chạy trối chết, chính lúc lòng người bàng hoàng, đột nhiên một đạo lôi quang như thiên ngoại phi tiên, trực tiếp tiêu diệt thụ yêu.

Cuộc đời thay đổi thực sự quá nhanh, chờ các thôn dân phục hồi lại tinh thần, không ít người thậm chí mừng đến chảy nước mắt, đều hướng nơi lôi quang phát ra quỳ lạy.

Ba người Diệp Cát đào trốn một hồi, lúc này cũng chết lặng, áo bào trắng thanh niên cả giận:


- Tên này cũng kiếm tiện nghi quá đi? Thừa dịp Diệp trưởng lão cùng thụ yêu đánh lưỡng bại câu thương mới ra tay.

Diệp Cát lắc đầu:


- Nhìn đạo lôi quang kia uy lực, thực lực đối phương so với ta chỉ cao chứ không thấp hơn.

Hắn nhưng không biết Lâm Phong tối đa chỉ có thể phát ra một đạo Bắc Cực Thiên Từ Thần quang.

Mộ Dung Yên Nhiên do dự nói :


- Chúng ta có muốn hay không quay về xem?

Vừa nói xong, địa phương lôi quang phát ra đột nhiên truyền đến một trận địch ý, lần thứ hai hiện lên Pháp lực mạnh mẽ chấn động.

Sắc mặt ba người Diệp Cát khó coi, áo bào trắng thanh niên cả giận nói:


- Dám ở trước mặt Lưu Quang Kiếm tông ta khiêu khích?

Mộ Dung Yên Nhiên cắt ngang hắn một cái:


- Hiện tại Diệp trưởng có thương tích trong người, chúng ta cũng chỉ có thể mặc hắn hung hăng.


- Quên đi, chúng ta đi thôi, tốt xấu gì thụ yêu cũng đã bị trừ đi.

Diệp Cát thở dài, nhìn về phía Mộ Dung Yên Nhiên:


- Chỉ là phải làm lỡ ngươi một đoạn thời gian, chờ lão nhân ta dưỡng tốt thương tích, mới có thể cùng ngươi đi Ô châu Tiêu gia từ hôn.

Mộ Dung Yên Nhiên vội nói:


- Đương nhiên là thương thế của ngài quan trọng hơn.

Kinh thối (kinh sợ thối lui) ba người Mộ Dung Yên Nhiên xong, Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tiểu bất điểm trong đám người, trong lòng lập tức nóng lên: "Bận bịu nửa ngày, rốt cục đến thời khắc thu hoạch."

Về phần hậu hoạn Lung Dạ mang tới, Lâm Phong chỉ có thể trước tiên phóng ra sau đầu, toàn bộ tâm tư của hắn đều chính là rốt cục có tên thứ nhất đồ đệ.

Vội vàng thay đổi trang phục đạo bào, một lần nữa biến thành Vũ Y Tinh Quan, hình tượng caao nhân tiên phong đạo cốt, Lâm Phong tiềm hành trở lại nhà của Lão thôn trưởng, làm một dáng vẻ thoải mái nhất, liền đi vào nhà thôn trưởng, chậm rãi đợi bọn Tiểu bất điểm trở về.

Một lát sau, một đám người theo Lão thôn trưởng cùng Tiểu bất điểm đi vào sân, bọn họ vốn muốn cùng nhau thảo luận công việc giải quyết tốt hậu quả.

Ai ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy Lâm Phong thản nhiên tự đắc, ngồi xếp bằng, một thanh Pháp kiếm đặt ngang qua đầu gối, trên Pháp kiếm nhảy lên điện quang chói mắt.

Tiểu bất điểm đi đầu kịp phản ứng:


- Đạo trưởng, là ngài xuất thủ trừ đi lão thụ yêu kia?

Lâm Phong cười nhạt, nhưng không nói lời nào.

Liên tưởng tới lúc trước hắn cấp cho Tiểu bất điểm miếng hộ mệnh phù triệu hoán thiên lôi, lại nhìn thấy trên gối Lâm Phong Bắc Cực Thiên Từ Kiếm, nghĩ đến lôi quang giống như thần tích chém vụn cây đào gì, một đám thôn dân Thạch thôn nhất thời hoan hô lên.

Vẻ mặt tất cả mọi người kính sợ nhìn Lâm Phong, quỳ xuống một mảnh, hướng Lâm Phong khấu tạ ơn cứu mạng.

Dù Lâm Phong da mặt dầy, cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng hắn còn phải tiếp tục đóng vai cao nhân, không thể làm gì khác hơn là kiên trì chống đỡ tiếp tục.

Lão thôn trưởng lúc này cũng đi tới cảm tạ Lâm Phong, lúc cảm tạ, tựa hồ có lời gì muốn nói, ánh mắt chần chờ chuyển dời giữa Lâm Phong cùng Tiểu bất điểm.

Ngoài mặt Lâm Phong biểu hiện thản nhiên, kỳ thực khóe mắt vẫn một mực rơi trên người Tiểu bất điểm, trong lòng thâm tình kêu gọi.

"Tiểu bất điểm a Tiểu bất điểm, mau đến trong chén của vi sư."

----------------------------------------------------------------------

(*) Lung Dạ : nguyên văn : "胧夜" nghĩa là "đêm mông lung" . "" : lông, lung . Mình cảm thấy dịch là "lung" hay hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #huyền