Quyển 2 - Chương 78
Quyển 2: Thanh thảo thoại tà dương
(Cỏ xanh râm ran chuyện ánh chiều)
Chương 78
Là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, Tiết Nhẫn lại đi ức hiếp một Phật tu Nguyên Anh sơ kỳ, đây thật chẳng phải chuyện vẻ vang gì cho cam.
Thế nên trước khi ra tay, Tiết Nhẫn nghĩ thầm mình chỉ ra năm phần sức thôi, cho đối phương một bài học để y biết điều một tí là được. Suy cho cùng thì Phật tu không đánh được là điều ai cũng biết, cho dù họ vốn có thể khắc chế Ma tu, song đó cũng là trong tình huống hai bên ngang tài ngang sức.
Vừa nhìn đã biết Tạ Chinh Hồng vừa vỡ đan thành anh không lâu, còn chẳng xuất thân chính tông, là một Phật tu "dỏm" chưa cạo đầu xuất gia, nếu thật sự bắt nạt quá làm y chạy mất phải tìm người khác thì phiền phức lắm.
Thế nên Tiết Nhẫn không hề dùng Huyết Ma thủ, thứ làm nên tên tuổi của mình, mà chỉ rút một thanh kiếm màu đỏ tươi trong nhẫn trữ vật ra tấn công Tạ Chinh Hồng.
Hoàng Oanh thấy thế muốn nói gì đấy, nhưng khi ngẩng đầu trông thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tạ Chinh Hồng thì im lặng. Tiết Nhẫn không dùng tay mà là dùng kiếm, chứng tỏ rằng hắn đã có dự định cả rồi.
Thanh kiếm trên tay Tiết Nhẫn tựa như nơi tụ tập ánh sáng, chúng cứ lóe lên rồi bắn ra bốn phía.
Tạ Chinh Hồng ngửa hai tay ra hai bên, đầu ngón tay hướng ra ngoài, lòng bàn tay hướng lên trời, ngón cái đưa ra tạo thành một đường cong nhỏ, đấy là tháp Thiên Vương trong Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp thủ. Chiêu vừa ra, linh khí xung quanh nhanh chóng tụ tập lại tạo thành một lớp găng tay mỏng quanh hai tay y.
Ánh sáng từ thanh kiếm bị hai bàn tay ngăn cản, như gặp phải một tấm chắn gì đấy khiến nó không thể chiếu rọi thêm được.
Tạ Chinh Hồng tiếp tục lật bàn tay, để lòng bàn tay hướng xuống đất, cất giọng dứt khoát, "Đi."
Kiếm quang vốn bị chặn bỗng chốc quay đầu lại bay thẳng về phía Tiết Nhẫn.
Tay cầm trường kiếm chém ngang, Tiết Nhẫn chém cho kiếm quang kia tan biến.
"Hay." Hoàng Oanh nhịn không được cao giọng khen.
Tiết Nhẫn nghe thế càng tức giận, chữ "hay" kia rốt cuộc là đang khen ai chứ.
Hắn nâng ngang kiếm trước ngực, miệng niệm vài câu gì đấy sau đó huơ về phía trước, không còn là nhiều kiếm quang liên tục xuất hiện nữa mà bây giờ là kiếm thật bay thẳng ra, dùng pháp lực để điều chỉnh hướng bay của kiếm. Thời gian niệm càng dài, thanh kiếm lơ lửng khi cao khi thấp, được vô số vầng sáng bao quanh, vừa chuyển động vừa lao nhanh, nhưng bất chợt,ánh kiếm biến mất.
Tạ Chinh Hồng lạnh người, biết mình không thể mạo hiểm tấn công nữa, cổ tay lật lại lấy Chân Ngôn bảo phiến trong nhẫn trữ vật ra.
Bản thân chất liệu của Chân Ngôn bảo phiến thực sự chẳng ra sao cả, cái quan trọng là những lời chân ngôn của Phật tổ được viết bên trên mà trước đây Văn Xuân Tương từng nói.
Bấy giờ, Tạ Chinh Hồng mở quạt ra, một góc quạt gồm bốn chữ lớn "chư ác mạc tác(1)" vừa lộ ra, kiếm quang ẩn đã bị bốn chữ tản ra kim quang kia chiếu rọi, nhất thời lộ nguyên hình. Đuôi mắt Tạ Chinh Hồng cong lên, Tam Phương ấn bay khỏi ống tay áo thoắt chốc hóa thành một ngọn núi nhỏ đè nặng lên thanh phi kiếm.
Tiết Nhẫn lập tức nhận ra có biến, ấn chương kia vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, muốn ngăn cản phi kiếm thì dễ thôi, nhưng không ngờ Phật tu đối diện lại không chủ động cắt ngang khi hắn thi pháp, ngược lại không biết dùng vật gì làm kiếm quang ẩn của hắn bị lộ. Cây quạt trên tay y và ấn chương kia không phải vật phàm, không thể khinh thường.
Nhưng muốn đồng thời thao tác hai báu vật, có lẽ chân nguyên của đối phương sẽ tiêu hao cực nhanh, chỉ cần tranh thủ thời gian, ấn chương kia sẽ bị phi kiếm của mình chém rơi thôi, Tiết Nhẫn nghĩ thế, cũng trở nên nghiêm túc hơn. Hắn huơ nhẹ tay áo đánh ra một làn sương dày màu đỏ, làn sương như một con rắn nhanh chóng vây quanh Tam Phương ấn, càng quấn càng chặt, Tam Phương ấn cũng trở nên ngày càng nhỏ. Cùng lúc đó, phi kiếm một lần nữa tỏa ra kiếm quang, nhanh như cắt bay về phía Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng mở tiếp chiếc quạt, bốn chữ "chúng thiện phụng hành" xuất hiện, ngăn cản phi kiếm và cả kiếm quang của nó, y tiếp tục phất quạt về trước hóa thành một quyển trục to lớn, mười sáu chân ngôn lần lượt xuất hiện, gần như rọi sáng cả nửa bầu trời.
Một thanh trường kiếm sẫm màu không biết đã xuất hiện trong tay Tạ Chinh Hồng tự bao giờ, người kiếm hợp nhất, tốc độ nhanh như chớp, chỉ nháy mắt đã biến hóa hơn mười chiêu, đâm thẳng đến trước mặt Tiết Nhẫn với tốc độ sét đánh.
Tiết Nhẫn nhìn thấy hư ảnh kiếm quang xuất hiện rộng khắp tầm mắt mình, cơ thể đã mất đi phản ứng của ý thức, bàn tay đỏ máu chập vào nhau đỡ lấy nhát kiếm đang đâm đến.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm, Tạ Chinh Hồng dừng lại, trường kiếm biến mất, y mỉm cười nâng một tay hành lễ với Tiết Nhẫn, "A di đà Phật, đa tạ Tiết đạo hữu chỉ giáo."
"Hay lắm." Mắt Hoàng Oanh sáng long lanh, "Đạt Ma kiếm pháp của đạo hữu đã đạt đến mức tinh túy, quả là quá tuyệt."
"Hoàng đạo hữu quá khen." Tạ Chinh Hồng gật nhẹ đầu đáp, "Nếu không phải vì Tiết đạo hữu không dùng Huyết Ma thủ, thì e là bần tăng còn chẳng thể ra được một chiêu."
"Không nhất định." Tiết Nhẫn phất tay, càng kiêu ngạo hơn, "Ngươi quả thật rất giỏi. Nếu ta không dùng Huyết Ma thủ thì đánh không lại ngươi." Nhưng nếu dùng Huyết Ma thủ với một Phật tu Nguyên Anh sơ kỳ, thế thì mất mặt lắm.
Tiết Nhẫn luôn có kiên nhẫn với kẻ mạnh, nói cách khác, Ma tu đa phần đều có căn bệnh chung này.
Nếu Tạ Chinh Hồng đã thể hiện thực lực của mình một cách hoàn mỹ như thế, vậy những lời trước đây y nói không phải giả.
"Văn đạo hữu quả thật rất giỏi, ta chưa từng thấy có Phật tu nào đánh được với Tiết Nhẫn đến bước này." Hoàng Oanh cười đánh Tiết Nhẫn một cái, "Trước đây Tiết Nhẫn có hơi thất lễ, mong đạo hữu đừng trách."
"Nào có." Tạ Chinh Hồng đáp với giọng khiêm tốn, "Chuyến đi di phủ, mong hai vị che chở nhiều mới phải."
"Ừm, vậy chúng ta thương lượng những việc cần chuẩn bị trước khi di phủ mở ra nào." Tiết Nhẫn bị đánh không chỉ không tức giận, mà ngược lại còn rất mừng vì biểu hiện thân thiết của Hoàng Oanh. Lòng hiếu kỳ với Phật tu Văn An cũng dâng lên. Tuy đại thế giới Tà Dương có rất nhiều cao thủ, nhưng vì nơi đây chỉ Ma hoàng thôi đã có đến ba người, Ma tôn cũng không ít, nên không gian sinh tồn của Phật tu khá hẹp. Tuy Tạ Chinh Hồng chỉ là tu sĩ kỳ Nguyên Anh, nhưng với sức chiến đấu này, y gần như có thể đối chiến một trận với Phật tu kỳ Xuất Khiếu. Người như thế bất kể ở đâu cũng được chào đón cả, quả thật không nhất thiết phải chọn một Ma tu và Yêu tu như hắn và Hoàng Oanh.
Song trước mắt thì chuyện của tiểu hoàng điểu vẫn quan trọng nhất, mấy chuyện khác để sau đã.
Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh đã bao cả tửu lâu Hạo Nhiên, cũng gọi rất nhiều thức ăn và rượu. Ban đầu hai người họ lo lắng Tạ Chinh Hồng là Phật tu sẽ không ăn mấy thứ này, nào ngờ y vốn chẳng hề để tâm.
"Chẳng phải Phật tu đều không ăn mặn sao?" Tiết Nhẫn nhịn không được bèn hỏi.
"Thỉnh thoảng ăn cũng chẳng sao." Tạ Chinh Hồng đáp với giọng nghiêm túc, "Bần tăng theo con đường tu hành của Đại Thừa Bồ Tát(2)."
"Phì, chỉ có Phật tu theo con đường 'độ người khác' mới không ăn thịt gì thôi. Phật tu thông thường đều có thể ăn tam tịnh nhục." Hoàng Oanh cười giải thích, "Sao một Ma tu như ngươi còn không hiểu Phật tu nhiều bằng ta thế."
Tiết Nhẫn lúng túng, "Ta không hiểu lắm về Phật tu, ngày thường đều hạn chế gặp hết mức có thể, tránh cho phải nghe lẩm bẩm. Tam tịnh nhục là thịt gì?"
"Thứ nhất, mắt không thấy người ta giết; thứ hai, tai không nghe người ta giết; thứ ba, không giết vì mình."
"Ồ, nghĩa là những món thịt đã nấu xong của tửu lâu ngươi đều có thể ăn à."
"Đúng thế."
Tiết Nhẫn xem như có thêm kiến thức, bụng nghĩ hòa thượng đúng là lắm điều.Chỉ ăn thôi mà cũng có đủ thứ quy tắc như vậy.
"Xem ra Tạ đạo hữu tu hành Phật pháp Tiểu Thừa, không độ người khác." Hoàng Oanh có vẻ rất phấn khởi, chỉ muốn tìm hiểu thật rõ về Tạ Chinh Hồng.
"Bần tăng không độ người, chỉ mong chúng sinh tự độ."
"Chúng sinh tự độ, chúng sinh tự độ." Hoàng Oanh lặp lại hai lần, nụ cười càng trở nên chân thành hơn, "Đạo hữu quả là Phật pháp cao thâm."
Tiết Nhẫn sờ mũi, im lặng nhìn Hoàng Oanh và tên Văn An kia nói về đề tài Phật tu. Đau khổ chờ họ nói xong, bấy giờ Tiết Nhẫn mới tìm về được một chút cảm giác tồn tại, hắn quyết tâm hỏi một số chuyện liên quan đến di phủ Phật tu.
Hoàng Oanh cười, "Đúng thật là, chúng ta trò chuyện một lúc thì lạc đề." Chuyện này do hắn đề xuất, nên tất nhiên hắn phải là người mở miệng nói về di phủ Phật tu.
"Phật tu kia tên Minh Tâm Thiền sư, là một Phật tu đột phá kỳ Hóa Thần vào một nghìn năm trăm năm trước, đến từ đại thế giới Lạc Hà bên cạnh. Trong ghi chép chỉ nói sau khi hắn bước vào tu vi Hóa Thần thì ra ngoài du lịch, sau đó mất tích. Không ngờ di phủ của hắn lại xuất hiện trong một bí cảnh. Bí cảnh có lượng linh khí dồi dào, hơn nữa gần như có rất ít tu sĩ xuất hiện, có lẽ sau khi Minh Tâm Thiền sư vào trong bí cảnh khép kín kia thì không ra nữa, dự định nhân lúc bí cảnh đóng lại thì luyện pháp ấn, tránh quấy rầy người khác. Không ngờ cũng chính vì cửa bí cảnh đóng chặt, hắn lại đột phá thất bại nên phải để lại truyền thừa của mình trong bí cảnh cho đời sau. Bí cảnh đó một trăm năm mở một lần, di phủ vừa bí mật lại hẻo lánh, một nghìn năm sau mới bị phát hiện." Nói đến đây, Hoàng Oanh không nén được vẻ nuối tiếc.
Bất kể là tu sĩ theo đạo nào, khi bế quan đều phải trải qua một kiếp nạn sống còn, thuận lợi thì không sao, nhưng nếu chỉ cần có chút vấn đề thôi thì xem như chết không chỗ chôn thân. Như Minh Tâm Thiền sư truyền lại đạo thống của mình thì đỡ, còn có vô số tu sĩ cả một câu còn chẳng nói được đã phải giã từ thế giới, công pháp mình sáng tạo ra, linh thạch pháp khí mình tìm được toàn bộ lưu lạc bên ngoài, trở thành vật vô chủ. Ngay cả cơ hội đầu thai chuyển kiếp cũng chẳng có.
"Theo dự đoán ban đầu, có lẽ hắn tu luyện pháp ấn vào Hợp Thể trung kỳ thì chết." Hoàng Oanh dừng một lát, cười nói, "Nghe nói hơn một nghìn năm trước hắn tình cờ nhặt được một viên đá nhỏ, bên trong có dấu pháp ấn của đại năng Phật tu thời thượng cổ. Có lẽ sở dĩ hắn vội vàng muốn tu luyện pháp ấn của bản thân là do cơ duyên từ viên đá kia, nên mới muốn thử sức. Nhưng vận may của hắn quá thấp nên thất bại. Có lẽ Pháp Ấn thạch vẫn còn ở trong di phủ của hắn."
"Trên đời này có thứ gọi là Pháp Ấn thạch nữa sao?" Tiết Nhẫn nhíu mày.
"Tất nhiên rồi. Nếu không thì sao lại thu hút biết bao nhiêu người đến, nhưng ta không có ý muốn tranh Pháp Ấn thạch với họ, thứ này chỉ có ích với Phật tu thôi, nhưng có đạt được cơ duyên từ nó không thì phải xem bản thân." Hoàng Oanh cười nhìn Tạ Chinh Hồng, "Nếu Văn đạo hữu muốn thì có thể thử xem sao."
Thông thường, Pháp Ấn thạch chỉ có Phật tu tu luyện ra pháp ấn hoặc luyện ra kim thân sau khi tọa hóa mới xuất hiện thôi, cũng tương tự như Xá lợi tử vậy. Chẳng qua pháp ấn Phật tu vốn có rất nhiều loại, Pháp Ấn thạch cũng không đầy đủ, chỉ có thể hấp thu một ít pháp ấn để thể ngộ. Thật ra nó cũng giống như kiếm ý của Kiếm tu vậy. Phật tu muốn tu luyện pháp ấn có thể mượn Pháp Ấn thạch để thể ngộ thử một phen, nhưng chỉ số nguy hiểm của nó cũng cực lớn. Có một số Pháp Ấn thạch có sức sát thương lớn thậm chí sẽ bộc phát uy lực ban đầu làm Phật tu trọng thương, thế nên đây là thứ mà Phật tu nào cũng muốn nhưng không mấy ai dám thử.
Các tông môn Phật tu có lịch sử lâu đời và chính thống đều sẽ trữ một ít Pháp Ấn thạch, bản thân cũng khá quen thuộc với sức mạnh trong pháp ấn, nên độ nguy hiểm cũng thấp đi nhiều. Thường thì chỉ khi tu vi của Phật tu đến một cảnh giới nhất định, có hy vọng tu luyện ra pháp ấn, bấy giờ mới để người đó có cơ hội đến gần Pháp Ấn thạch để ngộ pháp. Còn Pháp Ấn thạch mà bên ngoài lưu truyền lại ít có Phật tu nào dám thử.
Tóm lại, Pháp Ấn thạch nhất là Pháp Ấn thạch bên ngoài đều vô cùng nguy hiểm. Phật tu có được nó trừ khi rất tự tin, nếu không đều sẽ cầm nó đến các tông môn Phật tu khác để đổi một vài công pháp hay pháp bảo gì đấy.
Thứ này gần như chỉ xuất hiện ở đại thế giới. Tạ Chinh Hồng đến đại thế giới Tà Dương mới biết được sự tồn tại của nó.
Nghe thấy cái tên Pháp Ấn thạch, Tạ Chinh Hồng chợt muốn sờ trán mình.
Có lẽ không trùng hợp như thế đâu nhỉ.
Chủ nhân của Hướng Nguyệt di phủ vốn là người của đại thế giới, nếu thật sự có pháp ấn thì cũng chẳng có gì bất ngờ. Chỉ là Tạ Chinh Hồng bị viên đá đập trúng, đến bây giờ vẫn không xuất hiện hiện tượng kỳ lạ gì, khiến y cảm thấy chỉ do mình suy nghĩ nhiều thôi.
Nếu Văn Xuân Tương có ở đây, có lẽ sẽ cười nhạo Tạ Chinh Hồng vài câu.
Thứ nghịch thiên như Khí Vận hương đều bị Tạ Chinh Hồng lấy đi rồi, một viên Pháp Ấn thạch có là gì chứ.
Tạ Chinh Hồng thêm Khí Vận hương, vốn bản thân y đã cực kỳ may mắn rồi, bây giờ chưa biết chừng đi mua bừa một thứ thôi cũng ra thiên tài địa bảo kìa.
Tất nhiên, kỹ năng gây phiền phức của y cũng là số một.
Ngay cả Ma hoàng như Văn Xuân Tương cũng sắp không đối phó nổi, đổi là người khác thì cho dù có đoạt xá vài chục lần cũng không đủ dùng. Nay Văn Xuân Tương xui xẻo đã tạm thời rời khỏi Tạ Chinh Hồng, vận may bị đè nén trước đây bỗng chốc dâng lên.
Viên đá nhỏ đập trúng đầu Tạ Chinh Hồng quả thật là một viên Pháp Ấn thạch.
Chỉ là sức mạnh pháp ấn bên trong nó không nhiều, thêm việc Tạ Chinh Hồng hiện chỉ mới kỳ Nguyên Anh, nên nó mới nằm yên không động tĩnh, đang trong trạng thái chờ đợi mà thôi.
"Di phủ của Minh Tâm Thiền sư sắp xuất thế, hiện người biết tin về Pháp Ấn thạch không nhiều, hơn nữa ai nấy đều cố gắng che giấu, nhưng có lẽ cũng chẳng giữ được bao lâu nữa. May mà tình trạng của đại thế giới Tà Dương chúng ta đặc biệt, Phật tu quá mạnh đều sẽ không đến, nếu không e là chúng ta không vào được di phủ này rồi." Hoàng Oanh cười nói.
Tiết Nhẫn đầy tự hào, "Đúng thế, thế giới này Ma tu đứng đầu. Nếu không phải các Ma hoàng và Ma tôn của chúng ta đều không thích những kẻ gây chiến vô cớ, thì mấy tên Tiên tu kia sao mà sống được những ngày tháng tốt lành chứ, lúc trước nghe nói Tam Kiếp tán Tiên đánh với Vạn Thánh Ma hoàng, mới đánh được nửa tháng đã buông kiếm đầu hàng rồi."
Xét về tổng thể, thế lực Ma tu trong đại thế giới Tà Dương cao hơn Tiên tu nhiều, nhưng vì các Ma hoàng đứng đầu, người thì không thèm để tâm chuyện gì, kẻ thì lại quá để tâm, nên gần như không ai dám phản kháng. Ma hoàng hạ lệnh bảo các Ma tu ngoan ngoãn một chút, thì chẳng ai dám giết người đoạt bảo bừa bãi nữa, quan hệ với tán Tiên cũng miễn cưỡng xem như tạm ổn, bao nhiêu năm qua ngoài chuyện của Văn Xuân Tương làm dấy lên chút tranh cãi thì cũng xem như yên bình. Thế nên nếu các Phật tu mạnh của thế giới khác muốn đến, họ hãy tự nhìn lại bản lĩnh của mình trước rồi tính.
"Cũng do Vạn Thánh Ma hoàng tốt bụng, bảo không đánh là dừng lại ngay, nếu ở đại thế giới Phi Minh." Tiết Nhẫn nói một lúc thì im bặt như bị ai đó bóp cổ.
Hoàng Oanh nhịn không được nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt, "Ngươi sợ quá rồi đấy."
"Nếu ngươi tận mắt nhìn thấy hắn huyết tế vài tiểu thể giới, thì ngươi cũng sẽ sợ như vậy thôi." Tiết Nhẫn rụt cổ nói.
Tạ Chinh Hồng hiếu kỳ nhìn Tiết Nhẫn, "Huyết tế tiểu thế giới?"
"Suỵt." Dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy biến mất, Tiết Nhẫn nhìn Tạ Chinh Hồng với vẻ sợ hãi, "Đó là tên Ma hoàng Quý Hiết huyết tế cuồng của đại thế giới Phi Minh bên cạnh, một kẻ tàn nhẫn hở tí là huyết tế trên trăm vạn mạng người phàm. Tuy cùng là Ma hoàng, nhưng bản lĩnh của hắn có thể nói là đứng đầu trong các Ma hoàng. Tu sĩ kỳ Đại Thừa sắp phi thăng đánh với hắn gần như cũng chẳng chiếm được lợi gì. Có tin đồn nói người ta cứ rề rà không chịu phi thăng Ma giới là do chưa chơi đủ ở giới tu chân chúng ta. Aiz, tu sĩ mạnh một chút ở đại thế giới Phi Minh bên cạnh đều muốn rời khỏi đó, nhưng cái giả phải trả cũng rất đắt. Có họ để so sánh, các Tiên tu ở đại thế giới Tà Dương cũng thấy hạnh phúc rồi."
"Tiết Nhẫn từng ở tiểu thế giới một thời gian, hắn vừa đi không bao lâu thì tiểu thế giới đó bị Ma hoàng huyết tế. Nên bây giờ hắn vẫn chưa vượt qua được nỗi ám ảnh đó." Hoàng Oanh vén tóc nói, "Nhưng chuyện như huyết tế như vậy chỉ xuất hiện ở tiểu thế giới, pháp tắc của trung và đại thế giới đủ để đối kháng. Tầng lớp của chúng ta sẽ không bao giờ gặp chuyện này, không có gì phải lo lắng cả."
Tạ Chinh Hồng từng gặp chuyện này vẫn bình thản. Trước đây tiền bối đã kể cho y nghe về năng lực của Quý Hiết, nay ở đại thế giới một lần nữa nghe thấy cái tên này, y chẳng thấy có gì lạ cả. Ngược lại, nếu người như thế mà không nổi tiếng mới là kỳ lạ đấy.
"E hèm, không nhắc chuyện này nữa, thật ra cũng không mấy liên quan đến chúng ta. Công pháp huyết tế này là do trước đây lưu truyền lại, rất nhiều tu sĩ đều từng làm." Chẳng qua, người làm đến bước này mà chưa bị thiên lôi đánh thì chỉ có mỗi Quý Hiết thôi.
Tạ Chinh Hồng cảm thấy Khí Vận hương trong tử phủ của mình rung động, sự hình thành của nó và Quý Hiết có nhân quả với nhau, như thế cũng bình thương. Tạ Chinh Hồng thầm niệm vài lần tâm kinh để bình ổn lại, sau đó tập trung thảo luận với Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh về những chuyện cần chuẩn bị trước khi vào di phủ của Minh Tâm Thiền sư.
Có thể vẽ ra đại khái vị trí tọa lạc của di phủ Minh Tâm Thiền sư, Hoàng Oanh và Tiết Nhẫn đã có bản đồ của bí cảnh từ trước, tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
"Truyền tống của bí cảnh không có quy luật, đại khái khoảng nửa tháng nữa di phủ sẽ mở, nếu chúng ta bỏ lỡ, e là phải chờ hơn trăm năm nữa. Bản đồ này chỉ thể hiện một nửa của di phủ, lỡ như chúng ta xui xẻo bị truyền tống đến nơi xa lạ thì chỉ đành chấp nhận bản thân xui xẻo thôi. Nên chúng ta cần một con chuột dẫn đường. Nhưng muốn mua được chuột dẫn đường tốt thì phải nhờ vận may rồi, chúng ta có thể mua nhiều con dự bị." Hoàng Oanh hóa thân từ một con chim, tất nhiên cũng chẳng mấy thiện cảm với yêu thú họ chuột. Nhưng chuột dẫn đường có cảm ứng với các loại pháp bảo linh thảo cấp cao, là thứ cần thiết với tu sĩ lữ hành, tất nhiên, giá cả của nó cũng rất đắt.
Có tìm được một con chuột dẫn đường tốt hay không phải xem vận may của bản thân. Loài yêu thú đã có linh trí này mỗi con đều có sở thích riêng của chúng, trước đây có một tu sĩ mua một con chuột dẫn đường thích ăn nội đan yêu thú, làm tu sĩ kia phải gọi là cửu tử nhất sinh, tu vi liên tiếp rớt vài tầng. Cuối cùng không nhịn được nữa bán lại cho một đại năng của Ngự Thú tông.
Giá cả của chuột dẫn đường đại khái khoảng năm trăm linh thạch cực phẩm một con, ngang bằng với giá pháp bảo thượng phẩm.
Tạ Chinh Hồng lặng lẽ nhìn vào nhẫn trữ vật của mình, không nói gì.
Y còn chẳng mua nổi một con.
Hoàng Oanh thổ hào và Tiết Nhẫn thổ hào đang thảo luận xem nên mua năm con hay sáu con, Tạ Chinh Hồng chỉ mỉm cười giữ im lặng.
Cuối cùng hai người họ quyết định mua ba con thôi, tránh cho chuột dẫn đường chạy nhiều ngả quá khó chọn.
Còn về bùa chú và đan dược hay pháp bảo, bản thân họ đã không thiếu rồi, nên không cần phải mua.
"Văn đạo hữu, ngươi cần chuẩn bị gì không?" Hoàng Oanh và Tiết Nhẫn bàn bạc xong mới phát hiện mình đã quên hỏi ý kiến Tạ Chinh Hồng.
"Tạm thời không cần." Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập.
"E hèm, vậy lát nữa chúng ta đi mua chuột dẫn đường thôi, nếu không sẽ bị người khác mua hết." Hoàng Oanh và Tiết Nhẫn đều không thiếu linh thạch, Phật tu giỏi như Tạ Chinh Hồng có lẽ cũng chẳng thiếu linh thạch đâu nhỉ. Hai người suy bụng ta ra bụng người, chẳng hề ngờ rằng Tạ Chinh Hồng nghèo đến mức cả một con chuột dẫn đường cũng chẳng mua nổi.
Mức tiêu dùng ở đại thế giới quá đắt đỏ, một tăng nhân muốn sống tốt quả thật rất khó.
Tạ Chinh Hồng nghĩ, có lẽ mình nên mua một con chuột dẫn đường, yếu chút cũng được. Chuyến đi vào di phủ nếu may mắn, lấy một ít linh thảo ra ngoài thôi cũng đổi được kha khá linh thạch.
Tu sĩ mua chuột dẫn đường gần như chen chúc cả một con đường.
Căn phòng này bày một trăm cái lồng, mỗi lồng đều có một con chuột dẫn đường.
Chuột dẫn đường có màu lông đẹp và lanh lợi thường thường sẽ lớn hơn một chút, giá cả đều từ ba trăm bốn trăm linh thạch cực phẩm trở lên, còn mấy con lông hơi xỉn màu và đuôi hơi co lại giá cả thấp hơn một nửa, lượng tu sĩ đứng trước những cái lồng vô cùng đông đảo.
Mấy cái lồng này toàn bộ đều là pháp bảo đặc biệt, muốn mở lồng phải đưa linh thạch tương ứng vào trước, nếu cưỡng chế mở ra, không chỉ sẽ làm chuột dẫn đường bên trong chết mà còn khiến các tu sĩ đại năng chủ tiệm chú ý đến, trừ những kẻ sợ mình sống quá thọ, thường thì không có tu sĩ nào dám thách thức với oai nghiêm của chủ cửa hàng. Hàng đã bán sẽ không đổi trả.
Đây quả thật là một lựa chọn nhờ cả vào vận may.
Hoàng Oanh và Tiết Nhẫn vừa đến đã xông ngay đến những cái lồng mắc nhất có nhiều tu sĩ đang đứng, chỉ thiếu viết mấy chữ "ta có rất nhiều linh thạch" lên mặt mà thôi.
Chợt nhớ đến những tháng ngày mình và Văn tiền bối phát sầu vì linh thạch khi xưa, Tạ Chinh Hồng bất giác muốn cười. Văn Xuân Tương luôn chê bai Tạ Chinh Hồng không biết luyện đan, không biết luyện khí, lại chẳng chịu giở mấy trò đen tối, ngay cả cách kiếm tiền nhanh cũng chẳng có. Phật tu vốn có thể bán tràng hạt hay kinh Phật viết tay gì đó, nhưng do công pháp mà Tạ Chinh Hồng học khá đặc biệt, để đảm bảo an toàn, Văn Xuân Tương không bảo y làm vậy. Cuối cùng, hai người họ chỉ đành tự ăn mặc cho mình trông thật lồng lộn, làm một vài nhiệm vụ hoặc chờ mấy tên xui xẻo nào đấy tự dâng mình đến, bấy giờ mới miễn cưỡng tích lũy được đôi chút.
Nay y vẫn thiếu linh thạch, nhưng tiền bối đã chẳng còn bên cạnh y nữa rồi.
Tạ Chinh Hồng chợt cảm thấy xót xa, y của trước đây cũng một mình tu hành, một mình trải nghiệm cuộc sống, không hề cảm thấy gì cả. Nhưng ở cùng tiền bối lâu rồi, giờ xa cách lại không quen.
Không biết hiện giờ tiền bối thế nào, có lẽ đang ngủ rất ngon nhỉ.
Đối với tiền bối, khoảng thời gian này chẳng qua chỉ là một giấc ngủ chóng vánh mà thôi.
.
Văn Xuân Tương trong mơ bị quá khứ ngược đi ngược lại chẳng hề thoải mái chút nào, không có tiểu hòa thượng may mắn ở bên cạnh, thì cả giấc ngủ cũng trở nên không yên ổn.
.
Tạ Chinh Hồng nén cảm xúc xót xa xuống, nâng gót đi đến chỗ chiếc lồng ít người nhất.
Tình cờ làm sao, con chuột dẫn đường bên trong chợt ngẩng đầu, nó và Tạ Chinh Hồng nhìn nhau, trông mới khờ làm sao.
Có hơi giống vẻ ngơ ngác của tiền bối.
Chi bằng, mua nó vậy.
***
(*)
Chư ác mạc tác(1): đây là câu được trích trong kinh Pháp Cú, đầy đủ là: Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành, tự tịnh kỳ ý, thị chư Phật giáo. Dịch nghĩa: Chớ làm các điều ác, vâng làm các điều lành, giữ tâm ý trong sạch, đây lời chư Phật dạy.
ĐạiThừa Bồ Tát(2): Trong kinh điển cũng nhưtrong lịch sử truyền bá Phật pháp, các vị Bồ Tát tự chịu khổ để cứu độ chúngsinh mà phạm các giới như: sát sinh, trộm cắp, uống rượu... Ai hứng thú với conđường tu hành của Đại Thừa Bồ Tát có thể xem thêm tại
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top