Quyển 1 - Chương 3

Quyển 1: Mạc đạo xuân lai vãn
(Chớ bảo rằng xuân đến quá muộn)

Chương 003

Ai cũng biết, phía sau Nhân Chân tự chỉ có hai ngọn núi.

Hai ngọn núi này không được xem là nơi có linh khí loãng, nhưng cũng không quá dồi dào, dãy núi như thế đâu đâu cũng có, thật ra chẳng có gì để nghiên cứu thám hiểm cả.

Còn Tạ Chinh Hồng, nhờ có Liên Hoa ấn đặc biệt trên tay, từ rất lâu trước đây y đã phát hiện rằng thật ra Nhân Chân tự có đến ba ngọn núi. Có điều là ngọn núi thứ ba được bao bọc trong đại trận thiên nhiên, khó bề phát hiện nó. Trước khi Nhân Chân tự được xây, thỉnh thoảng cũng có người có duyên ngẫu ngộ đi vào ngọn núi thứ ba, để rồi dấy lên đủ loại tin đồn quái lạ về nó. Đến tận khi vị trụ trì đầu tiên của Nhân Chân tự tình cờ phát hiện ngọn núi thứ ba này, sau đó cường hóa đại trận xung quanh, biến nó thành lá bài chưa lật cuối cùng của Nhân Chân tự, việc này được truyền miệng qua mỗi đời trụ trì, tuyệt đối không ghi chép ở bất kỳ đâu.

Năm ấy, trước khi Tuệ Chính ra chiến trường, ông không ngờ rằng Nhân Chân tự phái nhiều người đi như thế nhưng rốt cuộc chẳng có ai trở về. Khó khăn lắm mới giam được Văn Xuân Tương vào ngọn núi thứ ba, Tuệ Chính ngỡ ngàng nhận ra rằng trong Nhân Chân tự đã không còn ai một lòng một dạ muốn phát triển môn phái nữa, để lộ bí mật này sẽ đồng nghĩa với việc đốt luôn cọng rơm cuối cùng của Nhân Chân tự. Ông chọn cách tọa hóa(1), và rồi bí mật này cũng trở thành một bí mật vĩnh hằng.

Tất cả những người tham gia trận chiến với Văn Xuân Tương năm ấy đều chết, còn việc rốt cuộc Văn Xuân Tương chỉ bị giam cầm hay đã tử vong, đây là điều chẳng ai chắc chắn được. Không phải chưa từng có người nghĩ rằng Văn Xuân Tương bị giam trong Nhân Chân tự, nhưng sau khi các môn phái thậm chí là tu sĩ Ma đạo đến Nhân Chân tự lục soát từ trong ra ngoài song chẳng tra ra được gì, bấy giờ giới tu chân đều ngầm thiên về lời đồn Văn Xuân Tương đã chết.

Một tu sĩ đã biến mất khỏi cõi đời, bất luận tiếng tăm của hắn có vang dội đến đâu, thì cũng sẽ dần bị người ta quên lãng thôi.

Để hiểu rõ hơn về cách đi vào đại trận đó, Tạ Chinh Hồng đã ở đây vài tháng. Cuối cùng cũng miễn cưỡng tính ra được rằng vào đêm trăng tròn này, đại trận sẽ xuất hiện một cái khe, để y nhân cơ hội đi vào tra xem.

Vầng trăng sáng vằng vặc treo trên cao.

Tạ Chinh Hồng đi đến nơi giao giữa ngọn núi thứ nhất và thứ hai, y thầm niệm tâm kinh trong lòng.

Không biết đã niệm bao lâu, y chợt nghe thấy những tiếng dao động nho nhỏ xen lẫn trong tiếng gió vi vu, vô cùng kỳ quặc.

Tạ Chinh Hồng mở choàng mắt rồi xông mạnh vào nơi trống không đằng trước, chớp mắt cơ thể y đã biến mất. Ánh trăng chiếu xuống, trống không, tựa như chưa từng có sinh mệnh nào đặt chân đến đây.

Sau khi Tạ Chinh Hồng bước vào, một hành lang dài thăm thẳm xuất hiện trước mắt, trên vách tường hai bên khảm những viên dạ minh châu(2) to cỡ nắm tay người, chúng đang tỏa ra vầng sáng nhạt mờ ảo. Đường hầm này không hề có chút linh khí nào sao?

Tạ Chinh Hồng không am hiểu về trận pháp, song y vẫn rõ, dù có là tu sĩ mạnh cỡ nào chăng nữa, nếu bị giam trong một nơi không có linh khí, vài mươi năm hoặc vài trăm năm qua đi, không chừng sẽ chết như những người trần mắt thịt bình thường khác. Tu sĩ là cá, linh khí là nước, cá mà không có nước thì chắc chắn không thể sống nổi.

Cho dù có là con cá mạnh nhất cũng thế thôi.

Tạ Chinh Hồng bước nhanh hơn, khi đi trên con đường này, y trông thấy kim ngân châu báu, trông thấy công pháp thần binh, trông thấy những cô gái yêu kiều, trông thấy những trận chiến chưa hề ngơi nghỉ; song bước chân của y chưa bao giờ dừng lại dù chỉ một giây. Những trận pháp khiến người ta phải quyến luyến và đau đầu này hầu như không có chút tác dụng nào với y.

Tuệ Chính từng nói, Tạ Chinh Hồng thích hợp với Ma đạo, đây là một sai lầm nghiêm trọng.

Thế nên ông mới không tài nào tiến bộ thêm được nữa, chỉ có thể làm trụ trì của Nhân Chân tự mà thôi.

"Mười mấy năm rồi, ta còn tưởng đám hòa thượng các ngươi sẽ kiên nhẫn hơn chứ." Nơi cuối con đường chợt vang lên một giọng nói lạnh nhạt, giọng nói kia như tiếng trân châu rơi, trong trẻo êm tai nhưng chẳng hề mang hơi ấm.

Tạ Chinh Hồng nhìn theo hướng giọng nói ấy, tựa như khi còn là một đứa bé, đối diện y là một nam tử xinh đẹp, hắn từng bảo rằng "mùi của hòa thượng quá hôi".

Tựa như dòng sông đã đóng băng từ thuở nào bỗng được đón ánh nắng, khiến làn nước thoắt chốc được giải phóng, men theo dòng chảy đổ vào biển lớn; tựa như một người long đong trên sa mạc đã lâu chợt trông thấy ốc đảo tươi mát, sắc hoa rực rỡ muôn màu; tựa như khi tất cả pháo hoa đồng loạt nổ tung giữa màn đêm, sáng rực cả vùng trời!

Cho dù ánh sáng trong đường hầm rất mờ, song Tạ Chinh Hồng vẫn có thể nhìn rõ người này.

Hắn chẳng có gì thay đổi so với trong ký ức của Tạ Chinh Hồng.

Một nhân vật như Văn Xuân Tương, dù có là ai chăng nữa, chỉ cần gặp một lần sẽ rất khó quên được hắn, ngược lại còn nhớ mãi trong tim. Hắn tựa như trời sinh đã có tài mê hoặc người khác, nhìn thấy hắn tựa như nhìn thấy tất cả những gì mà chúng ta hằng mong ước. Quyền thế nắm giữ thiên hạ, rượu say với mỹ nhân bên gối; khát khao sống mãi với đất trời, sức mạnh dời núi lấp biển; thậm chí trở thành đấng chí tôn của muôn người!

Không...

So với những thứ đó, hắn còn... còn...

Liên Hoa ấn trên tay Tạ Chinh Hồng chợt lóe sáng, nó không gây ra bất kỳ sự chú ý nào ở nơi âm u này. Tạ Chinh Hồng lập tức tỉnh táo lại.

"Chẳng thú vị gì cả." Văn Xuân Tương bĩu môi chán chường, cử chỉ này kèm với gương mặt ấy trông xinh đẹp biết bao, "Ngươi thuộc tông nào của thượng giới?"

Thật ra hắn không trông thấy người đến, câu hỏi của hắn cũng chẳng nhằm vào ai cả.

Nhưng cho dù không nhìn, hắn vẫn biết người đến thuộc loại gì.

Ngoài đám người hắn ghét nhất ra thì còn ai vào đây chứ?

Tạ Chinh Hồng nhỏ giọng niệm câu "a di đà phật", cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm nhìn của Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương nhìn rõ mặt Tạ Chinh Hồng, hai mắt không nhịn được dừng trên mái tóc dài của y hồi lâu, gương mặt hiếm khi lộ vẻ hoài nghi, "Đệ tử Đạo gia?" Nhưng rõ ràng tên này rất nặng mùi hòa thượng, chỉ cần nhìn cái tăng bào nghèo túng kia thôi là Văn Xuân Tương đã chẳng muốn nhìn thêm lần nữa rồi.

"Tại hạ là đệ tử của Nhân Chân tự, không phải Pháp tu." Tạ Chinh Hồng đáp một cách nghiêm túc.

Quả thật không giống.

Nếu Pháp tu mà ăn mặc như thế, sư môn của người này tuyệt đối sẽ không cho phép y xuống núi làm mất mặt đâu.

Là một Ma tu, Văn Xuân Tương cảm thấy ăn mặc như thế sẽ làm mất sạch mặt mũi của các tu sĩ.

Nhân Chân tự, chẳng phải là đám lừa ngốc đánh thua rồi thì bỏ luôn tự trọng, chạy đến đòi lại quyển kinh Phật mà hắn dùng để kê chân bàn sao?

"Từ khi nào mà tông môn Phật tu của trung thế giới cởi mở đến nỗi cho phép đệ tử đích truyền để tóc tu hành thế?" Văn Xuân Tường cười nhạo, "Lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu, dám vào đây một mình." Một tên oắt con kỳ Kim Đan cũng dám một thân một mình vào gặp hắn? Hắn bị xem thường quá mà!

"Văn tôn chủ sẽ không thể làm gì được tôi." Tạ Chinh Hồng đáp một cách nghiêm túc.

Văn Xuân Tương mặc một bộ đồ màu đen, chất liệu của nó chỉ là loại vải người phàm hay mặc, đầu cài trâm, tay đeo vòng, cổ đeo dây chuyền, đó đều là những Pháp bảo mạnh dùng để giam cầm. Thứ bắt mắt hơn nữa đó là những sợi xích sắt khổng lồ đang khóa chặt tứ chi của Văn Xuân Tương.

Phía trên sợi xích sắt có khắc phù văn của vô số trận pháp, chỉ cần nhìn lâu một chút sẽ cảm thấy chóng mặt. Nó tuyệt đối không phải vật có trong trung thế giới Đạo Xuân này.

"Ngươi cứ thử xem." Nghe thế, Văn Xuân Tương cười nhạt, xích sắt vang lên những tiếng nặng nề, nhưng dù thế, Văn Xuân Tương vẫn không thể bước được nửa bước.

Chết tiệt!

Văn Xuân Tương mắng thầm trong lòng, ánh mắt khi nhìn Tạ Chinh Hồng cũng trở nên hung ác.

Thật sự cho rằng hắn không có chút sức phản kháng nào hay sao?

Ngây thơ quá đấy!

"Tôi đến đây để cứu tôn chủ ra ngoài." Tạ Chinh Hồng cảm nhận được sát ý của Văn Xuân Tương, y cúi đầu suy nghĩ đôi lát, bản thân y đến tận bây giờ vẫn chưa nói ra ý định của mình khi đến đây, e là người kia đã xem y là kẻ địch rồi.

"Ra ngoài? Tại sao phải ra ngoài, ta ở đây tốt biết bao." Văn Xuân Tương lộ vẻ khó hiểu, nét mặt chân thành ấy quả thật có thể khiến người ta tin tưởng.

"Tôi nói thật." Tạ Chinh Hồng khẽ nhíu mày.

Văn Xuân Tương ồ dài một tiếng, "Ta cũng nói thật mà."

Trông hắn ngốc lắm sao? Bỗng dưng có một tên nam tử để tóc không biết từ đâu nhảy ra nói mình là Phật tu, còn bảo rằng đến để cứu hắn nữa, hắn quả thật bị nhốt đấy, nhưng đầu óc còn bình thường lắm.

Tạ Chinh Hồng không biết phải nói gì, hiện giờ y chỉ đơn giản là muốn cứu Văn Xuân Tương để trả nợ nhân quả khi xưa mà thôi, sau đó sẽ rời khỏi đây một cách thuận lợi. Nhưng Văn Xuân Tương lại không muốn ra ngoài, y nên tôn trọng lựa chọn của hắn hay là chờ thêm nữa đây?

...... Thôi thì chờ thêm vậy.

Tạ Chinh Hồng đi đến trước mặt Văn Xuân Tương, sau đó ngồi xuống cạnh vách tường đối diện hắn, bắt đầu niệm:

Quán tự tại Bồ Tát, hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời. Chiếu kiến ngũ uẩn giai không. Độ nhất thiết khổ ách. Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị. Xá Lợi Tử, thị chư pháp không tướng(3)......

Niệm xong tâm kinh phổ biến, y lại niệm "Chú Đại Bi", niệm xong "Chú Đại Bi", lại niệm tiếp "Phật thuyết kinh A Di Đà", "Phật thuyết kinh Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện", hầu như niệm hết một lượt tất cả những thứ này.

Làm Văn Xuân Tương nghe mà hai tai lùng bùng cả lên, tai thì đau, đầu thì nhức!

"Câm miệng!" Văn Xuân Tương nhịn đến cực hạn, hắn giận dữ hét.

Tạ Chinh Hồng ngừng lại một lúc, nhìn gương mặt căm giận của Văn Xuân Tương với vẻ khó hiểu.

Chắc tôn chủ không thích đoạn này, Tạ Chinh Hồng nghĩ.

Thế là tiếp tục niệm đoạn khác.

Thể loại kinh ngày càng đa dạng...

Văn Xuân Tương đau đầu vô cùng, đúng là sa cơ thất thế bị người khinh mà, hòa thượng thời buổi bây giờ quả thật ngày càng gian trá!

Được thôi, để ta xem thử xem ngươi có thể niệm-bao-lâu ở cái nơi không có linh khí này!

***

Lời tác giả:

Tạ Chinh Hồng là loại gian xảo bẩm sinh rồi... y sẽ dựa vào trực giác của mình để làm những việc nhằm thuyết phục Văn Xuân Tương.

Nhưng bản thân lại không nghiêm túc suy nghĩ xem chuyện mình đang làm có tính chất gì.

Nói cho hay là "loại lạnh lùng cấm dục", không phải cố tình, mà là thật sự!! Hãy nhìn đôi mắt chân thành của tui đi~

***

(*)

Tọa hóa(1): Ý chỉ cao tăng ngồi ngay ngắn xếp bằng đến chết.

Dạ minh châu(2): Là loại đá quý có thể phát sáng trong bóng tối.

Quán tự tại Bồ Tát, hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời... Xá Lợi Tử, thị chư pháp không tướng(3): Đây là đoạn mở đầu trong "Bát nhã ba la mật đa tâm kinh", dịch nghĩa là: Bồ tát Quán tự tại, khi hành Bát nhã ba la mật đa sâu xa, soi thấy năm uẩn đều không, vượt qua mọi khổ ách. Xá Lợi Tử! Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc; sắc tức là không, không tức là sắc; thọ, tưởng, hành, thức cũng như vậy. Xá Lợi Tử! Tướng không các pháp đây... (Ai hứng thú có thể xem thêm tại ).

Tên những kinh còn lại, nếu hứng thú thì searchGG là ra liền.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top