Quyển 1 - Chương 28
Quyển 1: Mạc đạo xuân lai vãn
(Chớ bảo rằng xuân đến quá muộn)
Chương 028
"Sao đạo hữu lại vội vã rời đi như thế?" Thạch Tịch Nhi vươn tay làm động tác ném, một chiếc chuông gió bằng xương trắng tức thì vọt đến trước mặt Tạ Chinh Hồng như một âm hồn, tiếp đó, nàng cũng bay đến trước mặt Tạ Chinh Hồng một cách mềm mại uyển chuyển như nhành liễu.
Con đường rời đi đã bị người khác chắn lại, Tạ Chinh Hồng chỉ đành dừng bước.
"Số đào hoa của tiểu hòa thượng ngươi cũng khá đấy, đầu tiên là Ngọc Phù Dung, bây giờ có thêm Thạch Tịch Nhi này nữa, đều là loại nóng bỏng xinh đẹp, được nhiều tu sĩ theo đuổi lắm." Văn Xuân Tương sờ cằm với vẻ đểu giả, sau đó lại nhún vai đầy vô tội, "Nhưng ngươi cũng chỉ được xem thôi, ta không thể để ngươi mất đi nguyên dương chi thân(1) dễ dàng như vậy được."
"Tiền bối đừng nói đùa nữa." Tạ Chinh Hồng thầm đáp.
"Chẳng lẽ thiếp đây xấu xí lắm hay sao, nên đạo hữu không muốn nói lời nào với thiếp?" Thạch Tịch Nhi thở dài, đôi mắt long lanh ánh nước tựa như sẽ rơi lệ bất cứ lúc nào, trông nàng lúc này như đang đứng trước mặt một kẻ bạc tình.
Tạ Chinh Hồng ngơ ngác không kịp phản ứng. Nếu Thạch Tịch Nhi muốn đấu pháp với y thì bình thường rồi, không có gì khó ra tay cả. Song bây giờ người ta lại đang vừa khóc vừa nhìn y, cũng chẳng muốn đánh nhau, Tạ Chinh Hồng muốn ra tay cũng không được, muốn đi cũng không xong, thế là nhất thời không biết phải làm sao cho phải.
Văn Xuân Tương thầm chậc một tiếng, cảm thán rằng tiểu hòa thượng vẫn còn non nớt lắm, chỉ chút thủ đoạn này thôi mà đã lúng túng thế rồi. Hắn bèn hắng giọng, tốt bụng nhắc nhở rằng, "Nào, tiểu hòa thượng, bổn tọa nói câu nào, ngươi nói theo câu đó."
Tạ Chinh Hồng sực nhớ đến lời Văn Xuân Tương đã từng nói trong đại hội ở Chẩm Hồng môn ngày trước, y hít sâu lấy lại bình tĩnh, sau đó nói theo Văn Xuân Tương.
"Thạch cô nương yêu kiều như hoa, dù rơi lệ song vẫn mang nét quyến rũ khó cưỡng." Văn Xuân Tương nói lời dịu dàng.
Tạ Chinh Hồng lặp lại với giọng đều đều, đã thế còn bị lẹo lưỡi.
"Thạch cô nương yêu kiều như hoa, ừm, dù rơi lệ, song, song vẫn mang nét quyến rũ khó cưỡng."
Văn Xuân Tương chỉ muốn cho Tạ Chinh Hồng vài cái tát, "Ngữ khí, ngữ khí đâu rồi, không thể thêm chút tình cảm vào hay sao?"
"... Thêm chút tình cảm vào nghĩa là gì?" Tạ Chinh Hồng ham học hỏi.
Văn Xuân Tương cảm thấy mình quá thất bại.
Tại sao hắn phải nói những lời này với một tên hòa thượng chứ?
"Thôi bỏ đi, bổn tọa nói gì, ngươi chỉ cần đừng để bị lẹo lưỡi là được. À đúng rồi, ngươi lấy cây quạt mà bổn tọa đã luyện cho ngươi ra đi. Tuy tài liệu kém, nhưng may mà cũng luyện ra được pháp khí cực phẩm, ngươi mở nó ra quạt, mặt thì mỉm cười là được. Phải nhớ, đừng nhìn vào mắt Thạch Tịch Nhi!"
Tạ Chinh Hồng thật thà lấy quạt ra, làm y theo lời Văn Xuân Tương.
Hình như tiền bối quen thuộc với chuyện này lắm, vậy nghe lời tiền bối chắc sẽ không sai đâu.
Nhưng...
Tạ Chinh Hồng khẽ nhíu mày.
Sau khi kết thúc chuyện này, mình phải khuyên bảo tiền bối mới được, một tu sĩ quá trầm mê vào những vật ngoại thân như thế sẽ rất khó tiến xa. Tuy Ma tu làm chuyện gì cũng chẳng cố kỵ, thế nhưng vẫn không nên quá chú ý loại chuyện thế này.
"Đạo hữu dẻo miệng thật." Thạch Tịch Nhi bật cười, giương mắt lên nhìn thì trông thấy Tạ Chinh Hồng đang mỉm cười phe phẩy quạt, trông phong độ không ai sánh bằng, ngay cả một người thiên về sở thích nữ sắc như nàng cũng phải rung động. Nếu y thật sự tài giỏi thì "Bách Hoa cung" của mình có thêm một nam tử cũng chẳng sao đâu nhỉ, cũng đúng lúc nam tử trong Bách Hoa cung ít hơn nữ tử thật.
"Nào có." Tạ Chinh Hồng tiếp tục trả bài, "Người xuất gia không nói dối, những lời bần tăng nói đều là lời thốt ra từ tận đáy lòng."
"Chẳng lẽ đạo hữu thật sự phải xuất gia sao?" Đôi mắt Thạch Tịch Nhi mở to hơn, mỉm cười rằng, "Thế thì tiếc lắm."
"Gặp phải một mỹ nhân trầm luân vào phong hoa tuyết nguyệt như đạo hữu, tôi có xuất gia cũng chẳng có gì đáng tiếc." Dứt lời, Tạ Chinh Hồng còn vâng lời buông thêm tiếng thở dài.
Thạch Tịch Nhi nghe thế lập tức rằng, "Ngươi nói cái gì?!"
"Nếu cô nương không phải hạng trầm luân, vậy thì vì cớ gì lại vương nặng bụi trần như thế?" Văn Xuân Tương nửa nằm nửa ngồi trên giường, gương mặt trông thâm sâu khó lường, "Bần tăng có am hiểu đôi chút về thuật xem tướng, sắc mặt này của đạo hữu rõ ràng là do thải bổ quá mức nên kiệt sức. Nếu đã trầm luân vào phong hoa tuyết nguyệt, vậy cớ sao cứ phải chắn trước mặt bần tăng? Tuy Phật pháp cao thâm, nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ trước tình trạng của đạo hữu thôi."
Văn Xuân Tương chẳng cần nhìn cũng biết hiện giờ sắc mặt của Thạch Tịch Nhi ra sao, hắn không nhịn được cười phá lên, tiếp tục hướng dẫn, "Bần tăng chỉ muốn tặng đạo hữu hai chữ 'giới sắc' mà thôi!"
Tạ Chinh Hồng nói theo, sau đó nhịn không được cúi đầu ngẫm kỹ lại hàm nghĩa đích thực của những lời này.
Giới sắc à, xem ra tiền bối rất rõ điều này.
Nhưng trong mắt Thạch Tịch Nhi, hành động này chẳng mang thiện ý gì.
Rất nhiều tu sĩ đều dành chút thời gian chú ý chỗ hai người họ, nghe Tạ Chinh Hồng nói thế đều bật cười.
"Ha ha ha ha, Thạch Tịch Nhi, thì ra cô cũng có ngày hôm nay."
"Tạ đạo hữu nói đúng lắm, tại hạ bội phục!"
"Người xuất gia không nói dối, những lời Tạ đạo hữu nói tất nhiên đều là thật. Thạch Tịch Nhi, Bách Hoa cung của cô là một đống hổ lốn chẳng ra gì, thôi thì thả các mỹ nhân trong ấy đi sớm đi, kẻo mất mặt đấy!"
"Câm mồm!" Bộ ngực cao ngất của Thạch Tịch Nhi lắc lư vì cơn tức, giờ phút này nàng chỉ muốn xông tới xé nát mồm Tạ Chinh Hồng.
"Tạ đạo hữu độc mồm thật." Thạch Tịch Nhi miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, "Vậy thiếp chỉ còn cách mời Tạ đạo hữu nếm thử cảm giác thải bổ thôi!"
Dứt lời, Thạch Tịch Nhi bật ngón tay đánh tách một cái, chiếc chuông gió bằng xương trắng đang bay lơ lửng bỗng chốc trở nên khổng lồ, lúc này người xung quanh mới thấy rõ, thì ra chiếc chuông này phát ra tiếng không phải vì chúng va chạm vào nhau, mà là đầu lâu của từng bộ xương đang nghiến răng lại phát ra âm thanh.
Thạch Tịch Nhi cầm một cái đầu lâu xoa nhẹ lên mặt mình, tựa như đang vô cùng hưởng thụ cảm giác ma sát giữa đầu lâu và da thịt, "Đạo hữu xem, đầu lâu trắng này là kết quả của những mỹ nhân không nghe lời ta muốn trốn chạy. Đúng lúc Bạch Cốt Phong Linh của ta thiếu một bộ xương mới đủ con số chín chín tám mươi mốt, chi bằng mời đạo hữu giúp đỡ ta nhé."
Tạ Chinh Hồng lắc đầu, "A di đà phật."
"Các cục cưng của ta, lên nào." Thạch Tịch Nhi lắc lư ngón tay với Tạ Chinh Hồng, những cái đầu lâu trên chiếc Bạch Cốt Phong Linh kia chợt tản ra, chúng há to mồm bay đến muốn cắn Tạ Chinh Hồng!
Tạ Chinh Hồng mở chiếc quạt trên tay ra, mặt quạt tỏa ra ánh sáng kỳ lạ không tên. Tạ Chinh Hồng khẽ quạt nhẹ về phía những chiếc đầu lâu, một luồng gió mang hình nửa vòng tròn lập tức xuất hiện, nó vang lên tiếng vù vù và thổi về phía đầu lâu.
"A---!" Những chiếc đầu lâu như bị trúng một đòn mạnh, từng chiếc từng chiếc thét ra chuỗi gào thét điếc tai.
Thạch Tịch Nhi nhanh chóng kết thủ ấn, điều khiển hành động của những chiếc đầu lâu, "Tam ma thất tổ, vạn pháp vô nhất, chúng bạch quỷ nghe lệnh, lên!"
Mệnh lệnh của Thạch Tịch Nhi vừa thốt ra, những chiếc đầu lâu tiếp tục lắc lư xông về phía Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng thu hồi chiếc quạt, dịch chuyển đến trước mặt một cái đầu lâu, lòng bàn tay xuất hiện chữ 卍 (vạn) tỏa Phật quang, sau đó vỗ mạnh lên nó.
Thạch Tịch Nhi mỉm cười, ngay sau đó, đầu lâu nọ trở thành phấn vụn, nó xuôi theo gió bùng lên một ngọn lửa độc.
Giây tiếp theo, có thêm vài đầu lâu bị nát vụn, lửa độc dần bao quanh Tạ Chinh Hồng.
"Cứ để chúng cháy đi." Văn Xuân Tương cười, "Ngươi phải tin vào pháp y của ngươi hơn chứ."
Nghe thế, Tạ Chinh Hồng không phòng ngự nữa, y một lần nửa mở chiếc quạt ra, quạt về phía ngọn lửa một cách điềm nhiên.
"Lửa độc của thiếp mà cũng dám dính vào?" Thạch Tịch Nhi cười chế nhạo, ngón tay động nhẹ, ngọn lửa nọ tức thì lan đến chỗ chiếc quạt và Tạ Chinh Hồng.
"Đó là Bạch Cốt Độc Hỏa của Thạch Tịch Nhi, không được để dây vào người!" Thẩm Phá Thiên chợt nghe thấy giọng của sư huynh Trần Định An, bấy giờ hắn mới nhìn về phía Tạ Chinh Hồng.
Gương mặt Thạch Tịch Nhi hiện rõ vẻ khó tin.
"Sao... sao lại thế được?"
Rõ ràng ngọn lửa độc nọ đã lan lên người Tạ Chinh Hồng, thế nhưng Tạ Chinh Hồng chỉ phủi nhẹ đã khiến chúng đã rơi ra ngoài, sau đó là một tiếng "xèo" rồi tắt ngấm.
"Thạch đạo hữu, đến lượt bần tăng rồi." Tạ Chinh Hồng không hề thích chiếc Bạch Cốt Phong Linh kia của Thạch Tịch Nhi, những chiếc đầu lâu trên đấy có độ lớn bằng nhau, không biết cô ta đã giết bao nhiêu tu sĩ mới có thể luyện ra nó?
Tạ Chinh Hồng vứt cây quạt, hai tay chắp lại, bắt đầu niệm kinh Vãng Sanh.
Chiếc quạt kia chợt thay đổi hình dáng trên không trung, hóa thành một quyển trục dài.
Thẩm Phá Thiên chợt cảm thấy khó chịu, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn.
Còn Tam Tư thì tựa như cảm ứng được điều gì, bèn nhìn về phía quyển trục, chẳng mấy chốc đã thấy rõ thứ trong quyển trục.
Quyển trục đó không có gì đặc biệt lắm, điều khiến người ta cảm thấy kinh hoàng không phải bản thân nó, mà là những con chữ được viết phía trên nó.
Đó là mười sáu chữ mà bất kỳ tu sĩ Phật tu nào cũng đều biết, được phân thân của một Ma tôn tu vi kỳ Hóa Thần viết ra:
Chư ác mạc tác,
Chúng thiện phụng hành,
Tự tịnh kỳ ý,
Thị chư Phật giáo(2).
***
(*)
Nguyên dương chi thân(1): tấm thân xử nam.
Chưác mạc tác, chúng thiện phụng hành, tự tịnh kỳ ý, thị chư Phật giáo(2): Đây là lời Phật dạy trong kinh Pháp Cú, nghĩalà : chớ làm các điều ác, siêng làm các việc lành, giữ tâm ý trong sạch, đó làlời Phật dạy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top