Quyển 1 - Chương 18

Quyển 1: Mạc đạo xuân lai vãn
(Chớ bảo rằng xuân đến quá muộn)

Chương 018

Tử Dạ Yên La, tinh lọc linh khí, giúp tâm thần yên tĩnh, thậm chí còn có tác dụng phá vỡ ảo cảnh, nếu dung luyện nó với đan dược hoặc pháp khí sẽ có thể khiến đan dược hoặc pháp khí mang thêm đặc tính này. Còn những điệu múa lúc nãy Nguyễn Ngôn đã tạo ra chỉ để làm nổi bật thêm tác dụng của Tử Dạ Yên La, nâng cao hơn nữa giá trị của nó mà thôi.

Vài Kim Đan chân quân đã xốc lại tinh thần, họ có hơi tức giận.

Điệu múa mà các nữ tu lúc nãy đã nhảy có tên "Thiên Ma vũ", là điệu múa dễ mê hoặc lòng người nhất. Song Nguyễn Ngôn lại làm chuyện này trong im lặng mà không đánh tiếng trước, khiến những Kim Đan chân nhân tự nhận là có mặt mũi này không ngồi yên được nữa.

"Nguyễn trưởng lão, trưởng lão làm như vậy không thấy có hơi quá đáng sao. Thiên Ma vũ cũng dám sử dụng?" Một tu sĩ không nén nổi cơn giận, bèn đứng lên nói.

"Một điệu múa cỏn con mà thôi, họ chỉ là đệ tử ngoại môn, tu vi ở kỳ Trúc Cơ, điệu nhảy cũng đơn giản." Nguyễn Ngôn đáp với giọng từ tốn, "Nếu chỉ như thế mà cũng trúng chiêu, thì có lẽ tôi phải hoài nghi không biết vì sao các vị lại có thể an toàn đến được Ngọc Hoàn môn này."

Dứt lời, Nguyễn Ngôn bị đồng môn ngồi đằng sau kéo nhẹ góc áo.

Sắc mặt của các trưởng lão ngồi đằng sau Nguyễn Ngôn trở nên khó coi, có thể thấy họ cũng vừa biết chuyện này. Vì những chuyện đã gặp trong quá khứ nên khúc mắc trong lòng Nguyễn Ngôn ngày một lớn. Lần này sở dĩ toàn bộ Ngọc Hoàn môn đồng ý lấy Tử Dạ Yên La quý báu ra cũng là vì giúp Nguyễn Ngôn đổi một vật để áp chế tâm ma trong lòng.

Suy cho cùng thì Ngọc Hoàn môn chỉ là môn phái phụ thuộc, tài nguyên trong kho không nhiều, thứ thích hợp với Nguyễn Ngôn lại càng ít. Hơn nữa những việc Nguyễn Ngôn làm trong bao năm qua đã đắc tội quá nhiều người, vật để áp chế tâm ma có thứ nào mà không quý giá chứ, mọi người trong môn phái ai nấy cũng đều mở to mắt nhìn chằm chằm, dù chưởng môn có thiên vị Nguyễn Ngôn đi chăng nữa cũng không thể lấy nó ra đưa nàng dùng, thế là chỉ đành nhượng bộ, lấy Tử Dạ Yên La ba ngàn năm ra, vừa không quá quý giá so với địa vị hiện tại của Nguyễn Ngôn, lại có thể nhân đại hội lần này xem xem có đổi được thứ nào dùng để áp chế tâm ma hay không.

"Ngươi!" Tu sĩ kia muốn nói thêm, thì Ngọc Phù Dung luôn im lặng ngồi phía sau chợt bước ra.

"Các vị đạo hữu, chúng tôi rất xin lỗi. Đây chỉ là một trò chơi vui mà thôi, chúng tôi có hơi quá đáng. Mong các đạo hữu nguôi giận, lát nữa các sư muội sẽ tặng các vị một món quà nho nhỏ, mong các vị rộng lòng bỏ qua cho."

Tu sĩ kia thấy Ngọc Phù Dung đã nói đến nước này, cũng chỉ đành ngậm bồ hòn ngồi xuống.

Nguyễn Ngôn trông như biếng nhác nhìn sang Ngọc Phù Dung, bấy giờ mới nói với giọng từ tốn, "Tử Dạ Yên La ba ngàn năm, đổi lấy đan dược hoặc pháp khí có thể áp chế tâm ma, không giới hạn, tôi thích cái nào thì đổi với người đó."

Nhiều tu sĩ lạnh mặt, tuy Tử Dạ Yên La quý giá thật đấy, nhưng vật để áp chế tâm ma càng quý hơn.

Có một số lời không thể nói ra, huống chi những hành vi mà Nguyễn Ngôn đã làm chẳng được lòng người chút nào.

Dường như không cảm nhận được sự lạnh lùng của mọi người, Nguyễn Ngôn nói, "Nếu có ai đồng ý đổi với tôi, tôi sẽ cố gắng hoàn thành một yêu cầu của người đó trong khả năng của mình."

Lời này vừa dứt, tức thì khiến các tu sĩ bên dưới phải kinh ngạc.

Có thể nói Nguyễn Ngôn là người vô địch trong số các tu sĩ dưới kỳ Nguyên Anh, một lời cam kết của nàng đáng giá hơn Tử Dạ Yên La gấp trăm lần!

Hơn nữa lại còn tuyên bố trước mặt biết bao nhiêu người như thế, còn sợ sau này nàng sẽ trở mặt sao?

"Tôi có một viên Vô Cấu đan cực phẩm, có tác dụng áp chế tâm ma, mời các vị xem!" Bỗng dưng, một tu sĩ trẻ tuổi đứng lên, trong tay hắn là một chiếc lọ ngọc màu trắng, nắp lọ vừa mở, hương thơm thanh mát của đan dược tức thì lan khắp sân, chỉ ngửi thôi đã biết ngay tác dụng của nó là gì!

Vẻ mặt Nguyễn Ngôn cũng thay đổi, nàng nở nụ cười khe khẽ, trông xinh đẹp, yêu kiều và động lòng người biết nhường nào.

"Khoan đã, Hoa Nghiêm tông của tôi xin lấy Bồ Đề bảo kính ra đổi!" Lại có một tu sĩ đứng lên lấy một chiếc gương có viền bạc ra, mặt gương chỉ lớn cỡ bàn tay, song lại tràn đầy kim quang, vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải vật tầm thường!

Hết tu sĩ này đến tu sĩ khác đứng lên, giá trị của những vật trong tay họ không hề thấp, nhưng cũng không cao bao nhiêu.

Nếu thật sư mang ra so sánh, thì Thất Bảo Bồ Đề châu của Tạ Chinh Hồng cũng chẳng khác lắm, giá trị của nó chỉ tương đương với Tử Dạ Yên La.

Bỗng dưng, vị tu sĩ tên Kỷ Phi Dương đã mời Tạ Chinh Hồng cùng mình đến chợt đứng lên, "Tôi có một ngọn Thanh Quang Phật đăng, nó là vật tôi tình cờ đổi được từ một Phật tu. Không chỉ có thể áp chế tâm ma mà còn giúp giải độc!"

Nguyễn Ngôn cảm thấy hứng thú, "Giải độc gì?"

"Tất nhiên là độc do Ma khí của Ma tu tạo thành." Kỷ Phi Dương nhướn mày, "Vì vị Phật tu kia thường bị Ma tu đuổi giết nên đã luyện chế pháp bảo này. Tôi và người đó lại là chỗ quen biết nên đã dùng vài thứ đổi lấy nó."

"Tốt." Nguyễn Ngôn nhìn chằm chằm Thanh Quang Phật đăng, cảm thấy hài lòng vô cùng. Nàng nhìn quanh, "Nếu các vị không có thứ gì tốt hơn thì tôi đồng ý đổi Thanh Quang Phật đăng với vị đạo hữu này."

Thật ra, khi Kỷ Phi Dương lấy Thanh Quang Phật đăng ra, đa số tu sĩ đã không nói thêm gì nữa.

Không phải trong tay họ không có thứ tốt hơn, mà là nó rất quan trọng với họ, không đáng để họ mang ra đổi Tử Dạ Yên La, vả lại giá trị của Thanh Quang Phật đăng của Kỷ Phi Dương và Tử Dạ Yên La này cũng tương đương nhau.

"Phật đăng kia thú vị đấy." Văn Xuân Tương chợt nói, "Thủ pháp luyện chế của Phật đăng kia hình như giống với thủ pháp luyện chế thanh Kim Long kiếm lúc trước chúng ta lấy được. Kỳ lạ, tại sao đồ của Phật tu và Pháp tu lại được luyện chế bằng cùng một cách chứ?"

"Tiểu hòa thượng, ngươi lấy Thất Bảo Bồ Đề châu và Kim Long kiếm ra, hỏi họ có muốn đổi không?"

"Được."

Tạ Chinh Hồng đứng lên trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, y mỉm cười với Kỷ Phi Dương và Nguyễn Ngôn, "Kỷ đạo hữu, Nguyễn đạo hữu, chỗ tôi có một chuỗi Thất Bảo Bồ Đề châu và một thanh Kim Long kiếm, tôi muốn lấy chúng để đổi Tử Dạ Yên La và Thanh Quang Phật đăng của hai vị."

Qua tế luyện của Tạ Chinh Hồng, Thất Bảo Bồ Đề châu tốt hơn pháp khí Phật tu khác nhiều, còn Kim Long kiếm đã là linh kiếm cực phẩm, giá trị không thấp chút nào!

"Mời hai vị đạo hữu đưa Thanh Quang Phật đăng và Thất Bảo Bồ Đề châu cho tôi xem thử." Nguyễn Ngôn chợt nói.

Kỷ Phi Dương và Tạ Chinh Hồng ném vật trong tay ra, cùng lúc đó, Tạ Chinh Hồng cũng đưa Kim Long kiếm cho Kỷ Phi Dương xem.

Kỷ Phi Dương nhận lấy Kim Long kiếm, thầm đưa một ít linh lực vào.

Đầu rồng trên Kim Long kiếm chợt ngẩng phắt lên, khạc ra một luồng kiếm khí xuyên thấu tầng mây!

"Tốt lắm, tôi đổi!" Hai mắt Kỷ Phi Dương sáng lên, hắn rất thích thanh Kim Long kiếm này.

"Khoan đã đạo hữu, tôi cũng rất có hứng thú với Kim Long kiếm!" Vài tu sĩ cùng thốt lên.

Tuy vật để áp chế tâm ma quý giá thật đấy, song loại linh kiếm có thể tự khạc kiếm khí như Kim Long kiếm lại chỉ có thể gặp mà không tài nào tự tìm được. Nếu trong tay họ có một bộ kiếm pháp cao cường, thêm thanh Kim Long kiếm này thì chẳng phải sẽ như hổ thêm cánh hay sao?

"Xin lỗi, tại hạ rất muốn ngọn Thanh Quang Phật đăng kia." Tạ Chinh Hồng lắc đầu, "Nhưng chỗ tại hạ còn vài món pháp khí, không biết các vị có hứng thú hay không?" Lúc ấy Tạ Chinh Hồng lấy tổng cộng năm món pháp khí trong di chỉ từ tay các đệ tử của Nguyên Dương tông, chúng không thích hợp với y nên lúc này đành mang ra đổi một ít vật cần thiết.

"Mời đạo hữu xem, đây là..."

"Tôi có..."

Nghe Tạ Chinh Hồng nói còn vật khác, ánh mắt các tu sĩ tức thì thay đổi, họ vội vàng lấy những thứ khá giống với Thanh Quang Phật đăng ra đổi. Pháp khí Phật tu đó mà, ai ra ngoài cũng sẽ mang theo một hai thứ để đối phó các tu sĩ trong Ma đạo, song chúng có tốt hay không thì phải xem số phận của những người đó rồi.

Bên kia, sau khi Nguyễn Ngôn đánh giá thật kỹ Thanh Quang Phật đăng và Thất Bảo Bồ Đề châu, nàng mỉm cười, "Hai báu vật này không chênh lệch nhau lắm. Tôi lại không cần tác dụng giải độc của Thanh Quang Phật đăng, quân tử không cưỡm thứ người khác yêu thích, thôi thì cho đạo hữu vậy." Dứt lời, Nguyễn Ngôn ném Thanh Quang Phật đăng vào lòng Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng chợt cảm giác được một ánh nhìn ác ý, song khi y cảm nhận lại thật kỹ thì không phát hiện ra điều gì!

Tạ Chinh Hồng nén sự hoài nghi xuống, nói lời cảm ơn Nguyễn Ngôn và đổi thêm hai món linh khí, sau đó không đổi thêm gì nữa.

Tuy các tu sĩ hơi tiếc nuối, nhưng cũng biết chuyện này phải là hai bên đồng ý mới được.

"Sắc trời đã tối rồi, mời các vị theo nữ hầu về phòng nghỉ ngơi." Chờ các tu sĩ đổi đồ xong thì trời đã khuya. Nguyễn Ngôn đã nói thế, mọi người cũng đồng ý ở lại, nhân tiện tham quan phong cảnh của Ngọc Hoàn môn.

Không biết vô tình hay cố ý, phòng của Tạ Chinh Hồng cách phòng của mọi người khá xa, Văn Xuân Tương cười nhạo Tạ Chinh Hồng nhưng không nói gì. Tạ Chinh Hồng cũng hiểu được đôi phần, song y cũng không hỏi.

Có lẽ tối nay, người có ác ý với y sẽ đến tìm y.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top