Quyển 1 - Chương 17

Quyển 1: Mạc đạo xuân lai vãn
(Chớ bảo rằng xuân đến quá muộn)

Chương 017

"Ngọc đạo hữu quả là có tư chất của Tiên nhân!"

Tuy mọi người đã từng gặp ít nhất mười mỹ nữ, song khi trông thấy Ngọc Phù Dung, ai nấy đều không nén nổi sự bất ngờ vì vẻ đẹp của nàng.

Tuy không rõ mặt, thế nhưng chỉ cần nhìn dáng điệu thướt tha và khí chất đặc biệt ấy thôi thì họ đã biết ngay người trước mặt còn đẹp hơn cả lời đồn! Nếu gia nhập Tú Huyền các, học công pháp của Tú Huyền các thì e là tư chất và dung mạo sẽ càng tuyệt vời hơn!

Ngọc Phù Dung tựa như không nghe thấy những lời khen ngợi đó, nàng vẫn đứng thẳng như lúc vừa đến, "Sư thúc và các vị trưởng lão đã chờ rất lâu, mời các vị đạo hữu theo tôi." Dứt lời, Ngọc Phù Dung biến mất tại chỗ, nhìn lại mới thấy nàng đã ở cách họ trăm bước rồi.

Một pháp khí ba màu bay lên từ tay nàng, nó tỏa ra ánh sáng xám mờ, ánh sáng lóe lên, mọi người phát hiện những đình đài lầu cát trông mờ ảo kia chợt trở nên rõ ràng. Lòng cũng rõ rằng có lẽ thứ trong tay Ngọc Phù Dung là pháp khí giải trừ trận pháp tạm thời, báu vật này từ trước đến nay luôn ở trong tay các trưởng lão. Song với địa vị ngày hôm nay của Ngọc Phù Dung, có nó cũng không phải điều kỳ lạ gì.

Mọi người đi theo Ngọc Phù Dung vào trong, tránh việc giẫm trúng cơ quan trận pháp của người ta, tự bẽ mặt trước mọi người.

Sau khi tất cả vừa bước vào, họ cảm nhận được đây là một trận pháp truyền tống.

Vài tia sáng lóe lên, từng tốp tu sĩ biến mất, kiến trúc đằng xa chợt trở nên mờ ảo như cũ.

Khi đám người Tạ Chinh Hồng bước thêm một lần nữa, bấy giờ họ đã đứng trên một bãi đất trống rộng đến nỗi có thể chứa ngàn người, những chiếc bàn dài được xếp thành hình tròn xung quanh họ, cứ cách mỗi cái bàn sẽ có một nữ tử dung mạo thanh tú đứng hầu hạ. Ngồi ở giữa là năm mỹ phụ đang tuổi trung niên, họ đều đã bước nửa bước vào tu vi Nguyên Anh, mặt chứa ý cười.

"Sư thúc, các vị khách quý đã đến." Ngọc Phù Dung bước đến nói.

"Ừm, tốt lắm." Mỹ phụ ngồi đằng trước gật đầu, "Xuống nghỉ ngơi đi."

"Dạ."

Ngay sau đó, vị mỹ phụ trung niên kia lại nói, "Các vị đạo hữu đường xa đến đây đã vất vả rồi, chi bằng ngồi xuống dùng bữa?"

"Thì ra là Chấp Pháp trưởng lão Nguyễn Ngôn của Ngọc Hoàn môn, trời ơi, sao trưởng lão lại đến chủ trì buổi lễ này?" Một tu sĩ nhận ra vị mỹ phụ kia, hắn nhỏ giọng than oán.

"Đạo hữu, dường như huynh biết điều gì phải không, không ngại chia sẻ chút tin tức cho mọi người chứ!"

"Tôi cũng chỉ nghe sư huynh tôi nói thôi. Trước đây vị trưởng lão Nguyễn Ngôn này là một mỹ nhân nổi tiếng gần xa, cũng có tên trên Thiên Đan bảng. Nhưng sau đó rơi vào lưới tình, bị đạo lữ phản bội nên đã dùng đan dược để kết ngụy nguyên anh, sau đó giết chết đạo lữ của mình rồi tự yêu cầu được trở thành Chấp Pháp trưởng lão. Điều quan trọng là, thật ra cô ấy đã đủ khả năng để đột phá kỳ Nguyên Anh rồi, nhưng vì từng thề đọc rằng phải giết chết tất cả những kẻ bạc tình đã khiến đệ tử của cô ấy chịu nỗi đau như cô ấy, nên mãi vẫn luôn đè nén mãi không đột phá. Phàm là những đôi lứa kết thành đạo lữ song tu trong buổi lễ do cô ấy chủ trì, nếu bên nam nạp thêm thị thiếp hay lô đỉnh thì cứ chờ bị cô ấy đuổi giết đi! Các đạo hữu cũng biết mà, vì cô ấy không phải kỳ Nguyên Anh, nói chính xác hơn là chỉ bước nửa bước vào Nguyên Anh thôi, Kim Đan đã quá mạnh nên cho dù cô ấy có giết người thì các trưởng lão trong môn cũng không thể giết cô ấy được! Cô ấy cũng rất thông minh, giết xong thì trốn trong tông môn, bao nhiêu năm qua không ai làm khó được cô ấy!"

"Hả! Còn có loại tu sĩ như vậy nữa à?" Nghe xong sự tích về vị trưởng lão này, các tu sĩ chẳng tài nào hiểu nỗi. Không ngờ lại có người vì một lời thề khó hiểu mà quyết không đột phá Nguyên Anh? Nhưng ngẫm lại xác suất khủng bố của việc kết đan thành anh, với tâm cảnh của vị trưởng lão này thì e là sẽ vong mình dưới thiên kiếp mất. Thế nên cô ấy mới lấy việc tra tấn các tu sĩ trẻ tuổi làm niềm vui sao?

"Không sao, tỷ lệ chúng ta và các tiên tử trong Ngọc Hoàn môn kết thành đạo lữ không cao. Chỉ cần không phải đệ tử nội môn là được, cô ấy không quan tâm đến đệ tử ngoại môn." Có lẽ tu sĩ kể chuyện cũng biết mình nói rùng rợn quá, hắn vội bổ sung thêm.

"Tâm ma nhập thể, nếu Nguyễn Ngôn kia không thể vượt qua cú sốc quá khứ thì chỉ còn đường chuyển sang tu Ma hoặc tự phế tu vi thôi." Văn Xuân Tương nói một cách lạnh nhạt.

Tạ Chinh Hồng khẽ gật đầu, y cũng cảm nhận được điều kỳ quặc ở vị trưởng lão này.

"Quả nhiên trên đời này không có thứ gì là cho không cả." Văn Xuân Tương chợt bật cười nhưng không nói thêm.

"Tiền bối, đây là linh tửu đặc biệt của tông môn chúng tôi, mời tiền bối nếm thử." Nữ hầu bên cạnh Tạ Chinh Hồng nói với vẻ niềm nở. Tu sĩ ngồi bên cạnh Tạ Chinh Hồng bèn nâng ly uống cạn.

Tạ Chinh Hồng khẽ lắc đầu, "Tại hạ không thích uống rượu, đa tạ đạo hữu."

Nữ hầu sửng sốt, sau đó cười khẽ không khuyên thêm nữa. Dù sao thì tu vi của nàng rất thấp, nay đã làm hết nghĩa vụ của mình, không cần can thiệp quá nhiều.

Trong Ngọc Hoàn môn có tổng cộng năm trưởng lão, ngoài Nguyễn Ngôn ra, bốn người còn lại đều rất ít nói, chỉ luôn thì thầm bên tai Ngọc Phù Dung lời gì đó. Ngọc Phù Dung ngồi hàng đầu, rất gần các trưởng lão, có thể thấy nàng rất được coi trọng. Thỉnh thoảng nàng sẽ quét mắt sang khiến nhiều tu sĩ si mê không nỡ dời tầm mắt.

"Tại hạ nghe mỹ danh của Ngọc đạo hữu đã lâu, nay xin mượn hoa hiến Phật, kính đạo hữu một ly." Người nói là một tu sĩ trẻ tuổi vóc dáng cao ráo, môi đỏ răng trắng. Trên đầu hắn đội một cái mão cao màu tím vàng, phối hợp với pháp khí phòng ngự trông như miếng ngọc bội trên người, khiến toàn thân toát ra sự cao quý, thậm chí sau khi hắn đứng lên kính rượu, người bên cạnh còn tỏ vẻ đã biết trước, có thể thấy xuất thân không tầm thường.

"Thì ra là Lý đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu." Ngọc Phù Dung cất tiếng nói ngọt ngào, nàng nâng ly rượu, một tay kéo vải che để lộ chiếc cằm hoàn mỹ và đôi môi đỏ mọng, uống cạn ly rượu.

"Rượu ngon." Nam tử mỉm cười xốc ngược ly, trong ly không còn giọt nào, sau đó lại mỉm cười ngồi xuống.

"Đó là Bích Tiêu chân quân Lý Vũ đứng thứ bốn mươi mốt trên Thiên Đan bảng, nghe nói hắn nhập đạo bằng thư và họa, phong thái văn nhã không ai sánh bằng, quả nhiên người cũng như tên, đều văn nhã như nhau!" Có một tu sĩ nhận ra hắn, bèn nói cho mọi người hay.

"Bích Tiêu chân quân nổi danh thích mỹ nhân, mấy người hầu sau lưng hắn chẳng phải đều là các nữ thị thiếp đang giả nam đó sao?"

Mọi người nhìn ra phía sau Bích Tiêu chân quân, quả thật trông thấy vài mỹ nhân xinh đẹp đang nhìn Lý Vũ với ánh mắt ngậm tình. Ngay cả các nữ hầu yêu kiều của Ngọc Hoàn môn cũng đều nhìn hắn chăm chú.

Bích Tiêu chân quân Lý Vũ tuấn mỹ phong lưu, đối xử rất tốt với người hầu của mình. Nghe nói khi đấu với vị chân quân đứng thứ năm mươi ba trên Thiên Đan bảng và lấy được một vật quý là chuỗi trân châu ngàn năm, hắn bèn tặng nó cho nữ hầu mà mình yêu thương, giúp nàng đột phá Trúc Cơ. Thậm chí còn lặn lội đường xa mất cả hai năm trời để đuổi giết kẻ thù của một nữ hầu của mình. Hắn vốn là đệ tử danh môn chính phái, lại có sư phụ kỳ Nguyên Anh, ngày sau rất có thể cũng sẽ thuận lợi đột phá Nguyên Anh. Tuy thứ hạng thấp hơn Ngọc Phù Dung, song hắn hai mươi tuổi đã vào Trúc Cơ, ba mươi thành đan, sớm hơn Ngọc Phù Dung cả vài năm. Nếu nói về tiềm lực thì e là không thấp hơn Ngọc Phù Dung đâu.

Một đấng lang quân tốt như thế, lại trọng tình cảm, ra tay hào phóng, tất nhiên sẽ được nhiều nữ tu để ý.

"Hắn mà đến thì chúng ta phải cố gắng theo đuổi các cô gái hơn thôi!" Một tu sĩ nói với giọng bất bình.

Tất nhiên Nguyễn Ngọc cũng từng nghe đến danh tiếng của Lý Vũ, trong mắt nàng, nam tử phong lưu như thế tốt nhất đừng dính dáng gì đến đệ tử của môn phái họ. Tiếc rằng người này rất giỏi gạt người khác, thêm việc sư phụ của hắn lại khó đối phó, Nguyễn Ngọc muốn ra tay với hắn cũng phải suy xét kỹ lưỡng một phen. Nhắm mắt làm ngơ cho lòng thanh thản, thế là nàng dứt khoát quay đầu không nhìn nữa.

"Xin các vị chờ một lát, Tử Dạ Yên La sắp được mang ra rồi." Nguyễn Ngọc vỗ tay, chẳng mấy chốc đã có một hàng các nữ tu mặc áo lụa xanh nối đuôi nhau bước vào, khiêu vũ ở bãi đất trống cho mọi người thưởng thức.

Tư thế khiêu vũ uyển chuyển động lòng người, tiếng cười đùa kéo dài không dứt, bên mũi thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.

Sau đó, bước chân của những vũ nữ nọ thay đổi, trở nên huyền bí vô cùng.

Nếu bảo rằng vũ đạo ban đầu chỉ khiến mọi người khen ngợi, thì lúc này, họ tựa như những Tiên nữ hạ phàm. Trông họ ở cách mọi người gần đến nỗi tưởng chừng như vươn tay là có thể chạm đến, thậm chí ngón tay còn có cảm giác mềm mại khi chạm vào lớp tơ lụa.

Ngàn bướm lượn bay, cỏ xanh hoa đỏ, rực rỡ muôn màu.

Bỗng dưng, một luồng sáng chói mắt tỏa ra, những ảnh ảo đó lập tức tan biến.

Nguyễn Ngôn mở lòng bàn tay, bên trên lơ lửng một cây linh chu tỏa ra ánh vàng dịu nhạt, cành lá sum suê, ở giữa là một đóa hoa màu tím to bằng ngón tay cái đang phát ra ánh sáng.

Tim mọi người ngừng đập, một cái tên được thốt ra.

Tử Dạ Yên La!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top