Hiện tại
Tôi là một học sinh bình thường, như bao người khác.
Sở thích của tôi là chơi game, một tựa game mà tôi có thể tự do thả mình vào đó, một thứ mà tôi có thể đắm chìm, quên đi những ngày tháng cô độc, ngày qua ngày lặp lại những thứ nhàm chán này.
“Hôm nay là thứ hai rồi sao?” Tôi mệt mỏi đưa thân thể của mình ra khỏi chiếc giường chật chội.
Tôi khó khăn bước qua những bọc rác dưới nền đất.
Tiến vào nhà vệ sinh, tôi xả những giọt nước lạnh buốt giá vào khuôn mặt.
“Sắp đến mùa đông rồi nhỉ”
Suy cho cùng thì, việc đến mùa nào trong năm cũng chả quan trọng đối với tôi.
Không gia đình, không họ hàng, không họ hàng. Tôi hiện tại đang vừa đi học, vừa đi làm để trang trải cuộc sống.
Tôi được sinh ra và lớn lên tại trại trẻ mồ côi, khi đến 18 tuổi đương nhiên là phải ra khỏi đó và tự lập.
Tôi mặc quần áo và mang cặp đi bộ đến trường.
“Haizz, lại phải đứng chờ đèn đỏ” Tiếng thở dài của tôi.
“Này, đó có phải tên lập dị ở trường của mình phải không”
“Hả, đâu, hình như đúng là hắn rồi”
Tiếng bàn tán của hai người con gái đứng bên trái tôi.
Chuyện này không phải lần đầu nên cũng chả đáng để ý lắm, nếu sinh ra mà ai cũng thích mình thì thế giới này đã không có tội phạm rồi.
Tôi bước qua đường giữa những cơn gió lạnh buốt.
“Haha thật không, tao cũng vừa bắt gặp cảnh đó đấy” Âm thanh xì xào phát ra từ đằng sau cánh cửa lớp.
Tôi mở cửa và bước vào ngồi vào chỗ của chính mình.
Thời gian cứ thế trôi qua.
「10 phút」
「20 phút」
Đã đến giờ vào lớp rồi, nhưng vẫn không thấy một giáo viên nào xuất hiện.
Một số người trong lớp bắt đầu khó hiểu.
“Này, có chuyện gì thế sao giáo viên chưa đến”
“Hửm, thử đi gọi điện xem”
[Xin lỗi, quý khách đang nằm ngoài vùng phủ sóng]
“Chuyện gì vậy, cả điện thoại tớ cũng không gọi được”
“Đừng có giỡn mặt, một tên trong lớp hét lên, lập tức rời khỏi chỗ ngồi và tiến đến cánh cửa.
Hắn dùng tay kéo cánh cửa ra, nhưng lại lập tức khó hiểu khi không thể nào làm cánh cửa di chuyển.
“Cửa kẹt sao” Hắn lùi lại từng bước và chạy nhanh về phía trước. Một tiếng “RẦM” phát ra, cánh cửa vẫn vậy, không một vết xước.
“Cửa sổ cũng vậy, không tài nào phá được”
Một số người bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.
Bất ngờ cánh cửa được mở ra.
“Rồi rồi, cả lớp vào chỗ nào”
Một người đàn ông tóc bạc bước vào lớp.
Tiếng xôn xao bàn tán. “Ê, người đàn ông này là ai”
“Tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là Hydro”
“Từ hôm nay tôi sẽ là người hướng dẫn các bạn kể từ bây giờ”
“Như các bạn thấy đấy, các bạn là những người được chọn để tham gia chương trình của các vị thần”
“Cứ 1000 năm, thì chương trình này lại sẽ được thực hiện”
Một số người ở lớp đang bày tỏ sự phấn khích.
“Nói ngắn ngọn là, các bạn sẽ phải chém giết lẫn nhau để hoành thành chương trình này”
“Hả, cái gì cơ” một số người khó hiểu
“Ông nói cái gì cơ?”
“Người sống sót cuối cùng sẽ nhận được một điều ước” Hydro đáp
“Đừng có đùa ở đây, chúng tôi sẽ không tham gia đâu” những tiếng phản đối bắt đầu xuất hiện.
Một tên bắt đầu đứng dậy rồi túm lấy cổ áo Hydro. “Mở cửa cho tao trước khi tao còn nói chuyện đàng hoàng.
“Mong cậu thả áo tôi ra và về chỗ” Hydro nhăn mặt.
“Nếu tao nói không?”
“Haiz” Một tiếng thở dài.
“Đùng” một tiếng súng chói tai vang lên.
Đầu của tên đó nổ tung bởi phát súng, máu và não hắn bay tứa tung văng lên mặt của tôi.
“Á aaaa” tiếng hét đồng thanh của những người trong lớp sau khi họ chứng kiến đầu của bạn học mình nổ tung
“Tôi đã nói rồi mà? Tôi bây giờ là luật ở đây”. Hydro nghiêm giọng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top