Thấu cảm
" Ta tưởng huynh không muốn thấy mắt mặt đệ nữa"
__________________&&&&&_
Gì chứ , câu đó phải là của hắn , hắn cũng tưởng đã doạ mất mật Lão , không muốn thấy mặt hắn. Xem ra cô luôn nói đúng . Không hổ là quan nhỏ , là quân sư của hắn . Hắn cười cảm thán ! Lại phút cảm chốc khó thở , đôi tai lại phừng phừng đỏ chót !
" Huynh , huynh sao thế kia"
" À không , không có gì "
Hắn lại lấy nụ cười để che đi cái sự lạc nhịp lúc nãy , cứ khi nhớ về cô là vậy , dần rồi hắn cứ để mặc bản thân trong tình trạng khá là kì lạ kia ! Thậm chí còn thấy rất hứng thú với cảm giác khoái lạc đó là đằng khác ! Hắn có thể ngại thể hiện sự nhu nhược với bất cứ ai , nhưng khi nghĩ về cô mà tỏ ra yếu đuối , xấu hổ một chút thì chẳng có sao !!
" Huynh , sao huynh lại cười đệ "
____________&&&_________
" Không được cười tên ngốc nhà ngươi sao " hắn cười mỉa mai , hắn đã lấy lại dáng vẻ tự đại thường ngày mà tiếp chuyện với Lão đệ !
" Thì , thì được đằng gì huynh cũng lúc nào xem thường đệ " Bát giới nhận ra mình đã hố , vội bịt mồm lại .
"Xem thường " , hắn mở to mắt nhìn Nhị đệ .
" Ta xem thường đệ " hắn vẻ hoài nghi , mặt hiện rõ hoang mang cực độ
" Không , đệ lỡ lời thôi , ôi cái miệng của đệ lại ăn mắm muối rồi " Bát giới xua tay với hắn rồi , tự lấy tay vả miệng mình , hắn lúc đầu còn để yên cho lão tự đánh mình , tưởng chừng chốc lát lão sẽ bình tĩnh mà thôi cái hành động đó . Đến khi hắn để ý chỗ bị đánh dần bị sưng đỏ lên , hắn mới đưa tay cản lại , túm lấy tay lão , hắn càng thêm hoảng chỉ biết trơ mắt nhìn bộ dạng lão lúc này !
" Huynh bỏ tay đệ ra , để ta tự thân chuộc lỗi , còn đỡ hơn huynh đánh mắng "
" Bát giới "
" Huynh cứ bỏ tay đệ ra , ta tự thân phạt mình được , thấy không ta tự đánh mình cũng đau không kém huynh đâu "
" Bát giới , đệ thôi đi "
Hắn lúc này biết rằng nếu mình cứ tỏ vẻ hoảng như vậy chẳng giúp Lão bình tĩnh hơn , mà còn trả treo với hắn nữa , đành quay lại với vẻ hung hăng thường ngày , gằng giọng với Lão. Thấy lão đã yên vị mà bỏ dần lực tay xuống , hắn cảm nhận thấy nên cũng đã buông lỏng hơn , nhưng vẫn nắm chặt lấy cổ tay lão
" Đệ nói lại xem , ta xem thường đệ "
Lão định ầm ự cho qua chuyện nhưng thấy mắt hắn kiên định nhìn mình , ý không dễ buông nên lão mới cất tiếng nói nhỏ .
" Thì chẳng phải hay gì ? Huynh lúc nào cũng đánh mắng đệ , lúc nào cũng không cho đệ đụng tay vào việc lớn lại còn hay tức giận với đệ " Bát giới nói trong giọng tủi thân . Hắn xoay người qua chỗ Bát giới giơ tay lên , Lão nhắm nghiền mắt lại , ngờ đâu đó chỉ là cái vỗ vai , xoa cái đầu não ngắn của Lão , hắn cũng nói trong giọng tủi hờn
" Đánh mắng ngươi cũng được cho là xem thường sao !"
Hắn tiếp tục ân cần mà nói rằng hắn chưa từng xem thường lão , càng chưa từng hết thương Lão . Chỉ qua cách hắn thể hiện lại khác so với tâm hắn . Hắn đánh mắng chỉ mong sao Lão tốt hơn , cũng không phải không cho Lão đụng vào việc lớn mà do hắn sợ Lão bị thương , bị bắt . Hắn đã quen rồi , đã quá thuần thục rồi nhưng Nhị đệ hắn thì sao ! Yếu người non dạ , sao hắn không lo cho được .
Hắn giải thích tâm mình cho Bát giới hiểu , Lão trư dần đổi sắc , lão cúi mặt , đầy vẻ tự trách .
" Còn đệ thì sao , suốt ngày chọc tức huynh , còn bày vẻ lười nhác , còn thêm cái tính đổ oan cho người từ khi nào vậy !" Hắn đẩy người Lão , ra vẻ giận dỗi .
" Ta cứ nghĩ vậy là ta sẽ có được cơ hội chứng minh cho huynh và sư phụ thấy ta không phải người vô dụng , mà ta không ngờ thành ra vậy , mọi chuyện dần đi quá xa vượt khỏi tầm tay của đệ "
Lão như sắp khóc , hắn xích lại gần lão dang tay , kéo nhị đệ lại gần . Suy đi nghĩ lại cũng đúng , chỉ cần hắn mở miệng nhờ Lão đi dò đường , hay kéo Lão đi bắt yêu , lão cũng luôn đi sau lưng hắn . Hắn không ngờ cái bóng mình lớn tới như vậy , che lu mờ nhị và tam đệ hắn . Trong phút giây này , hắn và lão mới biết thêm nhiều tình cảm của đối phương thêm nhiều điều mà đối phương cố giấu đi . Ba người bọn họ hiếm khi ngồi xuống mà tán gẩu , ngồi xuống để thấy phiên bản khác của nhau
Hắn cũng có thể là người hay xấu hổ , đôi khi sẽ hoảng trước những biến cố vượt quá tầm kiểm soát , có thể là người anh cưng chiều , quan tâm các sư đệ . Theo cách riêng
Lão có thể là người hay suy nghĩ nhiều , tự trọng dễ bị lung lay , suy nghĩ trẻ con nhưng vẫn rất biết quan tâm sư huynh lẫn sư phụ!
Không nhận ra những mặt khác của đối phương làm cả hai chỉ đinh ninh người kia theo cách nghĩ của mình !
Đối với Bát giới , sư huynh Lão là một kẻ khó gần , hung dữ , suy nghĩ quá khắt khe và đặt nặng quá vấn đề ! Còn chỉ biết quan tâm người khác mà bản thân mình ngó lơ !
Trong mắt hắn thì Nhị Đệ hắn là người lười nhác , không đáng tin , thích thể hiện nhưng không biết cách , vụng về đặt đâu hỏng đó , tham ăn ham ngủ ! Còn chỉ mãi là một đứa trẻ làm Đại Sư Huynh là hắn phải nơm nớp lo lắng về nhị đệ này !
Điều đó dẫn tới bọn họ không có liên kết , dần nảy sinh mâu thuẫn và đường ai nấy đi . Việc ai nấy làm .
____________________________
" Ta sẽ hạn chế việc đánh mắng ngươi ,phòng ngươi nghĩ xấu sư huynh ngươi" hắn vuốt vai Lão , cười châm chọc .
" Nhưng phải có điều kiện , ngươi không được thôi ý đi Tây thiên , không được bày vẻ lười nhác đó , không lỗ tai ngươi ngày càng dài ra đấy"
Hắn nghiêng đầu , chăm chăm nhiều Bát giới
" Rồi rồi , lão cũng không muốn có đôi tai quá khổ " Bát giới đưa tay trước ngực , vỗ mạnh mà nói .
Hắn và lão cười phá lên . Sau bao nhiêu tuần trời , lão và hắn lại có thể cười nói vui vẻ như trước .
" Sư huynh , chuyện giữa huynh và sư phụ , cũng do một phần đệ , đệ thành thật xin lỗi huynh " Bát giới bị một bàn tay chặn lại . Thành ra mấy chữ sau không nói rõ
" Xin với chả thố , lão Tôn đây cũng làm ngươi tủi thân rồi . Coi như xí xoá đi . Nhìn cảnh thế này mà không nhìn , phí phạm "
Hắn bắt chéo chân , ung dụng nhịp giò tận hưởng cảnh mặt trời dần khuất sau các dãy núi , ánh sáng cuối cùng ban ngày hắng lên những tia sáng le lói . Tạo nên một bức tranh pha đỏ vàng thật bắt mắt !
Lão và hắn lại tâm sự rôm rả , bao chuyện từ quá khứ , hiện tại điều không ngần ngại sẻ chia .
_________&________________
Sa tăng từ xa tiến tới , lúc đầu cũng sợ lắm , định ra đây mà can ngăn khi cần , nhưng có vẻ lời của Uyên nhi nói với Lão là thật
" Muội tin giờ hai bọn họ hoà nhau rồi "
Lão gọi hai sư huynh lão , Tôn sư huynh và Bát giới đồng loạt quay lại
" Tam đệ lại đây chung vui , tên heo này nói nhiều điều về đệ lắm " hắn vẩy tay mời lão vào nhập bọn .
" Gì chứ , đệ đâu có . Tam đệ lại đây , tên khỉ này nhiều điều cất giấu lắm " Bát giới nghiêng người vẩy vẩy Lão .
Chuyện này là thật sao , đã bao lần , Sa hoà thượng mong cầu một cuộc nói chuyện ấm êm như thế này ! Đã bao lần lão muốn biết thêm nhiều về hai bọn họ , nhưng cả hai bọn họ đều trốn tránh . Lúc có lão với bát giới thì không có hắn , lúc có hắn thì biệt tăm một trong hai người . Giờ đây lão như được toại nguyện , ngồi ngay giữa hai người , tham gia vào cuộc nói chuyện mà Lão ngày tháng trông chờ đã tới . Giờ đã tới rồi sao . Tình thân giữa ba người đang đứng bấp bênh nhưng nay đã được củng cố , càng được chắc chắn . Lão vui tới chết đi được .
_________&&&&&__________
Không khỏi thắc mắc , lão cũng đánh liều mà hỏi
" Ai gợi ý cho chúng ta có cuộc nói chuyện này vậy "
Bát giới nhìn hắn , ý chỉ là do hắn , hắn lắc đầu phủ nhận .
" Là Uyên nhi " hắn gọi tên cô . Hai bọn họ lại thập phần cảm phục cô , càng thêm biết ơn khi cô chủ động đề nghị đến chuyện hoà của ba người .
Hắn kể về cô , về cách hai người gặp gỡ , về sự quan trọng của cô đối với hắn !
" Hazz , đại sư huynh ta dính ải ái tình rồi " Bát giới cười ghẹo y . Tưởng chường hắn sẽ lên tiếng bác bỏ , nhưng hắn chỉ . Im lặng . Ánh mắt hiện lên chữ bất ngờ rồi rất nhanh quay về vẻ thường thấy ! Hậm hự mà thở một hơi dài , hắn nói lí nhí trong miệng nhưng đủ để hai người nghe loáng thoáng
" Bị phát hiện rồi sao ?''
Sa tăng có vẻ như muốn chứng minh điều gì , lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng này , tay kia khều tay Bát Giới đang đực mặt ra vì sốc !
" Nhị sư huynh tính nói năng bậy bạ cần bỏ đi , đại sư huynh còn lo phò tá sư phụ với chúng ta , sao lại dính phải được " Sa tăng lên tiếng còn cố ra hiệu cho nhị sư huynh , góp phần lôi hồn Lão về ! Nhưng hắn đã nhanh miệng hơn mà tiếp lời !
" Thật ra ta không định phò tá Thánh Tăng nữa " hắn ngước chỗ khác , tránh né ánh mắt từ hai sư đệ , hắn cuối cùng đánh cược mà nói lên suy nghĩ của mình đã giấu diếm hai đệ của y bấy lâu . Hắn nói thật cũng rất mệt rồi , hắn là người giữ chữ tín , từ việc cam kết phò tá Đường Tăng một lòng không lung , thì cũng phải giữ câu thề của Đường Tăng muốn không bao giờ gặp mặt !
" Sư huynh đừng nghĩ lung tung , chỉ do sư phụ không biết đó là ả Bạch cốt hoá thân mà trách lầm huynh , chớ không ý đuổi huynh đâu" Sa tăng thử khuyên hắn .
" Ta chỉ đùa thôi , cũng do phần tội Lão trư đổ oan cho huynh , chớ sư phụ không muốn đuổi huynh đâu " Bát giới cũng lên tiếng .
Mình hắn biết lão Trư nói không sai , không phải mới đây mà đã hơn 500 năm trước rồi , huống hồ gì nếu sư phụ một lòng tin hắn , thì chắc chắn sẽ không bị Bát giới qua mặt dễ dàng .
*Người tin mình thì không cần nói, người không tin cũng đừng nên nói * hắn không muốn Đường Tăng trái với lòng mà nài hắn về , mà hắn cũng đã cố nài xin rồi ,mà Thầy có mảy mai đâu .
" Để ta xem xét đã " hắn buông câu khá dối lòng , cũng khá thật lòng . Hắn nửa muốn đi , nửa muốn về . May sao vị cứu tinh của hắn tới rồi , cáo tuyết nhỏ !
__________________&_______
" Mấy huynh nói chuyện không xem giờ à , sắp xế chiều rồi đó , không về nhanh kẻo Thầy mấy huynh lo "
Uyên nhi từ trong bước ra , chống hông nói với mấy người bọn họ .
Hắn và hai sư đệ hắn đồng loạt đứng dậy , phủi phủi y phục tính đi thiệt .
" Ê , từ từ khoan hãy đi , dọn chỗ xong mớ lòng tong mà mấy huynh bày ra nữa , ta đây không rảnh dọn nhiều lần " cô trỏ trỏ tay vào ngôi nhà , vào mảng đất lởm chởm hộ cao hố thấp .
" Cứ để đó đi coi như thị uy với gã Hoàng Bào" hắn đưa tay chỉ lại cổ áo , mặt không mấy quan tâm
" Ừ , theo lời huynh ấy , để đó đi " Bát giới nói với , quay người nhìn cô . Đôi mắt đỏ giờ như mất sắc trong vắt , mà là sự đe doạ
" Ồ , để đó hả ! Bày bừa ra vậy xong nói đi là đi hả . Vậy để ta chơi với "
Cô rút dây roi ra . Cầm quất lên quất xuống , tiện tay bứng bật gốc thân cây . Hắn đã quen rồi , còn hai sư đệ hẵn như lên cơn sốt run liên toại .
" Nhanh dọn đi " cô nghiêng đầu , mắt long lên tia thách thức .
Hắn là người đi trước , nên nhanh chân hơn , vội đi lấy đất lấp lỗ , hai sư đệ hắn cũng tự giác đi dọn mớ hỗn độn đó .
Cô đắc chí cười " Mới doạ có một chút , cho chừa tật bừa bộn " . Nhưng rồi cô cũng sắn tay áo , giúp bọn họ một tay để còn nhanh về Kinh .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top