Chương 37: Tam sinh ái sư phụ

Buổi chiều ngày hôm đó, Trọng Tử đem theo một đĩa bánh mà Tiểu Phụng thích nhất, đi vào phòng nàng.

Tiểu Phụng ngồi nhìn đĩa bánh phát ngốc, Trọng Tử nhìn không nổi nữa, đánh bạo nói.

"Tiểu Phụng tỷ tỷ, tỷ còn giận vì chuyện Tử Yến?"

Tiểu Phụng uể oải, buồn bã nói: "Ta vui hay không thì có gì đâu, dù sao cũng không ai để ý."

Trọng Tử nói: "Ai nói không để ý? Bọn muội đều để ý mà, còn có La đại hiệp chắc chắn cũng để ý."

Tiểu Phụng mím môi, rầu rĩ: "Hắn mới không thèm để ý đến ta đâu, hắn chỉ quan tâm đến nữ nhân ngực lớn kia thôi, còn có hắn đối với các ngươi đều ôn hòa, nhưng khi đối với ta ngữ khí toàn lạnh như băng."

"Khụ..." Trọng Tử nghe nàng nói xong, liền bị sặc "Nữ nhân ngực lớn? Xưng hô này cũng thật là..."

Ngưng một lúc, Trọng Tử bình tĩnh an ủi: "Không có chuyện như vậy đâu, La đại hiệp có bao nhiêu sủng tỷ, bọn muội trong mắt đều thấy rõ ràng."

Tiểu Phụng bĩu môi: "Ta không tin."

Trọng Tử trong lòng thầm than, từ tận đáy lòng âm thầm xin lỗi sư huynh của mình, sau đó mới cất giọng.

"Tiểu Phụng tỷ tỷ, muội nói đều là thật, tỷ nghĩ xem La đại hiệp là một người sống rất nguyên tắc, hắn rõ ràng không thích những thứ như ca hát kĩ nghệ, nhưng vì để tỷ vui vẻ hắn không tiếc thuê những người đó lên thuyền để hát cho tỷ nghe, hơn nữa hắn cũng không để mắt đến trang sức y phục, nhưng vì tỷ thích mà mua rất nhiều đồ đạc trang sức cho tỷ, tỷ nói hắn tâm lạnh như băng nhưng muội thấy hắn lại đối với tỷ không giống với bọn muội đâu."

Trọng Tử nói tiếp: "Muội nghĩ La đại hiệp là người cứng miệng nhưng mềm lòng, rõ ràng thích muốn chết, nhưng ngoài miệng lại không chịu nói ra."

Tiểu Phụng nghe Trọng Tử nói như vậy, tâm tình rất tốt, ôm lấy cánh tay của Trọng Tử, hỏi.

"Thật như vậy? Muội nói sư phụ thật sự thích ta sao?"

Trọng Tử dùng sức gật đầu, nói: "Ngàn vạn lần là như vậy, không thể nào sai được."

Tiểu Phụng trong lòng vui vẻ, nhưng chốc lát mặt nàng lại ủ rũ: "Nhưng ta dáng người không đẹp, lại không hiểu phong tình, ta sợ về sau sư phụ sẽ không thích ta nữa."

"Ai nói như vậy? Có phải kẻ đó bị mù không?" Trọng Tử ngạc nhiên.

Tiểu Phụng nói: "Còn không phải nữ nhân ngực lớn kia nói sao, nàng nói nam nhân đều thích nữ nhân có bộ ngực lớn, còn nói ta không hiểu phong tình sẽ không câu dẫn nam nhân được."

Trọng Tử tức giận đứng bật dậy, nói: "Xú nữ nhân kia nói hươi nói vượn."

Tiểu Phụng trợn mắt nhìn nàng, ngập ngừng hỏi: "Vậy muội nói xem nam nhân thích nữ nhân như thế nào?"

Trọng Tử như ngáp phải ruồi, nàng gãi đầu, ngồi xuống suy nghĩ rồi đáp: "Cái này... muội cũng không rõ nữa."

Tiểu Phụng thở dài: "Đúng rồi, muội cũng chưa thành thân, hỏi muội cũng không biết."

Trọng Tử nghe vậy vội vàng đáp: "Ai nói muội không biết, năm xưa cha muội chính là bị hồ ly tinh câu dẫn đi mất."

Tiểu Phụng nhìn Trọng Tử hồi lâu, nói: "Ý muội là nam nhân chung quy vẫn thích nữa nhân quyến rũ."

Trong Tử nhíu mày, không quá chắc chắn gật đầu.

Tiểu Phụng trong mắt chợt lóe lên ý cười, nàng đột nhiên đứng dậy kéo Trọng Tử ra ngoài.

"Trong người ta thấy không khỏe, muội về trước đi nha."

Trọng Tử bị kéo ra ngoài cửa, nhìn cửa phòng đóng chặt trong lòng cảm thấy quái quái, nhưng không biết quái ở chỗ nào, thầm nghĩ chính mình sẽ không phải gặp rắc rối nữa chứ?

Đêm khuya, La Huyền ngồi ở khoang thuyền đọc sách, hắn xoa mi tâm mệt mỏi, đứng dậy đi về phòng. Vừa đẩy cửa phòng liền ngửi thấy một mùi hương lạ từ phía sau màn giường truyền tới, hắn cảnh giác đi tới, duỗi tay vén màn lên.

Mnà vừa vén lên, hắn không thể tin được vào mắt mình, mĩ nhân xinh đẹp như hoa đang nằm trên giường, ánh mắt câu hồn nhìn hắn.

Tiểu Phụng sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly, một tay khẽ chống thân mình, một tay đưa về phía hắn, đáng chết chính là trên người nàng chỉ khoác một kiện y phục mỏng như cánh ve, bên trong áo yếm thêu uyên ương hỉ thúy xem không sót một chỗ nào.

La Huyền tái mặt nhìn nàng, không biết Tiểu Phụng lại muốn làm gì, hắn lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

Tiểu Phụng si ngốc nhìn hắn cười, La Huyền tức giận duỗi tay túm lấy nàng, ai ngờ Tiểu Phụng đột nhiên dùng sức đem hắn kéo lên giường, xoay người đặt hắn dưới thân.

La Huyền hơi thở bấn loạn, trừng mắt nhìn nàng. Tiểu Phụng cười tủm tỉm nhìn hắn nói.

"Sư phụ, người có thích ta không?"

Hai người dựa vào nhau thật gần, La Huyền có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt pha lẫn với mùi rượu trên người nàng, hắn duỗi tay muốn đẩy nàng ra, nhưng Tiểu Phụng giống như con bạch tuộc, có đẩy cách nào cũng không ra được, cả người gắt gao ôm lấy hắn, cuối cùng làm cho cả người hắn nóng bừng bừng, không thể không ngừng tay.

Tiểu Phụng hơi thở dồn dập, nói: "Sư phụ, người nói xem có phải ngực Tiểu Phụng nhỏ nên sư phụ không thích ta?"

La Huyền trên mặt đỏ bừng, môi run run không trả lời, bất quá ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn nhìn, rốt cuộc là nhỏ như thế nào nhỉ?

Tiểu Phụng thấy hắn không trả lời, liền bất mãn ôm lấy mặt hắn, trừng mắt hỏi: "Người nói có phải hay không?"

La Huyền nổi giận : "Ngươi học từ đâu những thứ bậy bạ như thế này?"

Tiểu Phụng biểu tình chắc nịt, nói: "Ca kịch đều không phải nói nam nhân đều yêu thích nữ nhân quyến rũ sao? Cái nữ nhân ngực lớn kia cũng nói sư phụ thích nàng ta vì như vậy, còn nói ta không hiểu phong tình, nói nam nhân sẽ không thích ta như vậy."

"Không hiểu phong tình?" La Huyền thầm mắng trong lòng, nữ nhân này mỗi lần đều đem hắn bức đến phát điên, có chỗ nào là không hiểu phong tình?

Tiểu Phụng chu môi, hôn loạn trên mặt hắn, La Huyền càng đẩy nàng ra, nàng liền ôm càng chặt, hai người như vậy quay cuồng trên giường, người trốn ta truy, không biết qua bao lâu, hai người hô hấp càng ngày càng dồn dập, y phục trên người Tiểu Phụng không thấy bóng dáng đâu, áo yếm uyên ương hỉ thúy cũng lặng lẽ tuột xuống, chầm chậm.

La Huyền vạt áo tán loạn, thời điểm hai người vào lúc mấu chốt, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, sau đó truyền đến âm thanh của Huyền Sương.

"Cha, cha ngủ rồi sao?"

La Huyền đột nhiên tỉnh táo lại, hắn cuống quít buông Tiểu Phụng ra, ngồi dậy thở sâu một hơi, bắt đầu sửa sang lại quần áo.

Tiểu Phụng mơ mơ màng màng lại muốn trèo lên, da thịt bóng loáng tinh tế bám sát vào sau lưng hắn.

La Huyền nhíu mày, trở tay điểm vào huyệt ngủ của nàng, Tiểu Phụng thân mình mềm oạt ngã vào trong lòng ngực hắn, La Huyền đem nàng sắp xếp xong, lại dùng chăn đem nàng bao kín mít xong mới đi mở cửa.

Huyền Sương và Trọng Tử đứng ở ngoài cửa, thấy hắn vừa ra tới, Huyền Sương nói,"Cha, vừa rồi Sương Nhi ngủ không được muốn đi tìm nương ngủ cùng, nhưng con phát hiện nương không ở phòng, cha có biết nương đi đâu không?"

La Huyền không được tự nhiên nói,"Nương con nói nàng không thoải mái, vừa rồi cha đã chữa trị cho nàng."

Trọng Tử nghe vậy trong lòng thập phần buồn bực, chiều nay nhìn thấy nàng vẫn còn khỏe, như thế nào buổi tối liền không thoải mái? Nàng duỗi chân định bước vào phòng xem nhưng đi đến cửa loáng thoáng nhìn thấy áo ngoài màu hồng nhạt nằm dưới sàn, khuôn mặt nàng liền đỏ lên.

Huyền Sương khẩn trương nói: "Nương bị làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"

La Huyền nói: "Nàng đã đỡ hơn nhiều rồi, các ngươi trở về ngủ đi."

Huyền Sương còn muốn nói thêm gì nữa, liền bị Trọng Tử túm ra ngoài, nói là sợ Giáng Tuyết ở một mình sẽ buồn, lúc đi còn không quên hướng về phía La Huyền làm mặt quỷ, La Huyền trong lòng xấu hổ không thôi.

Tiểu Phụng buổi sáng tỉnh dậy phát hiện mình vẫn còn nằm trên giường, nàng vỗ đầu, ảo não chính mình vốn định uống rượu để có thêm can đảm, không nghĩ thế nhưng lại uống sau, kế hoạch đã lên tỉ mỉ lại không thể thực thi được.

Nàng giống như không có việc gì phát sinh, nhưng La Huyền lại không thể như thế được, tối qua Tiểu Phụng làm cho hắn thiếu chút nữa mất tiết khí tuổi già, hắn sâu thẩm trong lòng đã rút kinh nghiệm xương máu, quyết không cho nàng tiếp xúc với những thứ bậy bạ lung tung được nữa, hắn còn phải dạy nàng đọc sách thánh hiền, tu tâm dưỡng tánh mới được.

Ngay sau đó, La Huyền liền gọi Tiểu Phụng vào thư phòng đọc đạo đức kinh.

"Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật phụ âm nhi bão dương, xung khí dĩ vi hòa."

Tiểu Phụng không hứng thú đọc theo hắn vài lần, liền bắt đầu ngủ gật.

La Huyền bất đắc dĩ đọc theo cùng nàng.

"Đạo sinh nhất."

Tiểu Phụng: "Đạo sinh nhất."

La Huyền: "Nhất sinh nhị"

Tiểu Phụng: "Nhất sinh nhị"

La Huyền: "Nhị sinh tam"

Tiểu Phụng : "Nhị sinh tam."

La Huyền : "Tam sinh vạn vật"

Tiểu Phụng : "Tam sinh ái sư phụ"

La Huyền mặt đầy hắc tuyến, dùng thước gõ mạnh xuống bàn, Tiểu Phụng bừng tỉnh, ngó trái nhìn phải, ngây ngốc hỏi : "A? Làm sao vậy sư phụ?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top