Chương 4

Hậu quả của việc ngâm nước lạnh và hứng gió lạnh là, cơ thể mấy chục năm chưa bệnh một lần của ta sụp đổ.

Mặt ta đỏ bừng, tay chân mềm nhũn, chuyện ta hứa giặt y phục cho Mộc Tuyên vẫn chưa làm được, ta biết y là người tính toán chi… à, là người tôn trọng lời hứa, thế nên ta trở mình xuống giường, lấy nước giặt quần áo.

Hôm nay không biết Mộc Tuyên đi đâu mà không có ở đây, ta giặt y phục một hồi, đột nhiên ngoài cửa truyền vào một giọng nói: “Mới đây nghe người ta nói sư huynh nhận một nữ đồ đệ, đệ vẫn không tin, thì ra là thật à!”

Ta ngoảnh đầu nhìn, Mộc Tuyên và một nam nhân khác sóng vai bước vào sân, họ mặc y phục giống nhau, nhưng nụ cười trên mặt “sư đệ” đẹp hơn Mộc Tuyên rất nhiều, “Nếu vậy giờ đệ cũng là sư thúc rồi.” Người này vừa nói vừa đi về phía ta, khi còn cách ta ba bước, hắn chau mày, “Sư huynh, đồ đệ của huynh… có phải không ổn không?”

Mộc Tuyên phía sau lưng hắn bước tới, nhìn ta rồi cũng chau mày, “Ngươi bệnh rồi à?”

Ta gật đầu, “Hình như là vậy.”

Sư đệ kia lập tức la lên, “Vậy sao còn giặt y phục?”

Ta cúi đầu, “Hôm qua đã hứa với sư phụ giúp người giặt y phục.”

“Sư huynh! Sao huynh có thể ngược đãi đồ đệ mình như vậy! Đệ phải đi mách sư phụ!”

“Mộc Ngọc, im miệng.” Nghe thấy câu này của Mộc Tuyên, Mộc Ngọc lập tức cắn môi, không dám lên tiếng nữa. Thì ra không chỉ đối với ta, ngay cả với sư đệ đồng môn của hắn cũng… kiệm lời ít nói như vậy, “Để y phục đó, về phòng nghỉ đi.”

Ta gật đầu, rửa tay rồi quay về phòng, lúc ngang qua Mộc Tuyên, ta khuỵu chân, té bổ vào người y.

Đúng vậy, không sai, ta cố ý đó.

Ta túm lấy y phục y, rên hừ hừ mấy tiếng, cho dù không khỏe cũng phải diễn cho chân thực chứ.

Mộc Tuyên vô thức đỡ ta, nhưng hiển nhiên y không quen tiếp xúc với người khác kiểu này chút nào, cơ thể cứng đờ ra. Còn sư đệ Mộc Ngọc của y bên cạnh lại cuống cuồng: “Ối chao, ngất rồi ngất rồi, giờ phải làm sao đây, nó bị bệnh gì vậy? Còn sống được không?”

Mộc Tuyên cứng người một lát, lát sau trả lời sư đệ, “Bị thương hàn thôi, dưới núi có thuốc.”

“Đệ đi lấy đệ đi lấy.” Mộc Ngọc ngự kiếm bay lên, vội vã đi mất, chỉ để lại trong không trung một câu, “Đừng để nó chết nhé, mới vừa gặp mặt thôi, còn chưa kịp gọi đệ một tiếng sư thúc nữa đó.”

Xin chào sư thúc, tạm biệt sư thúc, sư thúc thật tốt bụng!

Thân hình ta lại dựa sát vào người Mộc Tuyên thêm chút nữa. Thấy y không phản ứng, ta bèn nhập vai diễn hết mình, vờ như ngã xuống, quả nhiên, y đưa tay chộp lấy tay ta, một tay ôm eo ta, không để ta tiếp đất.

Bất kể y làm vậy là vì hôm qua áy náy hay y thực sự mềm lòng, tóm lại ta cũng đã đạt được mục đích, ta vui sướng nghĩ, ôm đi ôm đi, chúng ta hãy thân mật thêm một chút nữa đi, chẳng bao lâu ngươi sẽ không còn đề phòng ta nữa.

Mộc Tuyên dìu ta vào phòng, đẩy cửa nhà củi ra, y nhìn bức tường lọt gió và mái nhà bị ánh nắng xuyên qua, càng thêm yên lặng.

Ta chỉ chỉ chiếc giường phủ cỏ tranh, “Sư phụ, con ngủ ở đó. Người ném con lên trên được rồi.”

Môc Tuyên không động đậy, một hồi sau, y xoay người dìu ta về phòng mình. Y đặt ta nằm trên giường, sau đó còn rót một ly trà đút ta uống. Nhấp ngụm trà nóng này, tim ta cũng nóng theo…
Thì ra ngươi thích kiểu yếu đuối, nói sớm đi chứ, giờ nào khắc nào ta cũng có thể ngã xuống đất ngay!

Mộc Tuyên đắp trên đầu ta một chiếc khăn lạnh, sau khi tự tay làm những chuyện lặt vặt xong, y không đi ngay, có lẽ do bệnh tình của ta trở nặng, y cứ mãi ở bên cạnh, song có lẽ trông chừng quá chán, đối diện với ta lại quá ngại ngùng, y cầmột cuốn sách lên đọc.

Ánh mắt ta rơi trên gương mặt nghiêng nghiêng của y, lẳng lặng nhìn một hồi, đầu óc ngày càng mê man, cuối cùng ta không kìm được mà chớp mắt.

“Sư phụ.”

“Hả?” Y nhìn ta.

Trong ánh sáng ngược, vẻ mặt y dịu dàng một cách hiếm thấy.

Vậy là trong khoảnh khắc đó, ta quên mất mình muốn nói gì, bất giác buột miệng: “Mắt người đẹp thật.”

Mộc Tuyên ngây người. Ta cũng không để ý kỹ càng biểu hiện của y thêm, nhắm mắt thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, người trông chừng bên cạnh ta đã biến thành Mộc Ngọc. Ta chớp mắt, nhìn quanh phòng một vòng.

“Đừng nhìn nữa, sư phụ ngươi bị sư tổ gọi đi bàn chính sự rồi.” Hắn cười hi hi nói, “Tiểu nha đầu ngươi trông cũng dựa dẫm vào sư phụ quá nhỉ.”

Ta cười ngọt ngào, “Sư phụ đã cứu con, con đương nhiên phải dựa dẫm người. Đa tạ sư thúc đã chăm sóc con thay sư phụ.”

Mộc Ngọc nghe thấy hai chữ “sư thúc” này dường như rất đắc ý, hắn nghiêng đầu cười cười, rồi lại quay sang nói với ta, “Sức khỏe ngươi cũng khá, chỉ một chén thuốc đã hạ sốt, xem ra có thể chạy theo bọn ta rồi.”

“Chạy?” Ta nghi hoặc, “Chạy đi đâu?”

“Sư phụ ngươi không nói với ngươi sao? Gần đây ở Tĩnh Sơn phương Bắc nhiều lần có tiểu yêu tiểu quái xuất hiện, quấy nhiễu dân lành, sơn chủ Tĩnh Sơn đến phái Thương Lam xin giúp đỡ. Đệ tử đời bọn ta rất ít khi ra ngoài rèn luyện, bởi vậy sư phụ thương lượng với đại sư huynh, cho đại sư huynh dẫn bọn ta nhân cơ hội này ra ngoài học hỏi.”

Mắt ta sáng lên, cơ hội tốt đây! Rời khỏi núi Thương Lam, đến hang ổ yêu quái, tới khi đánh nhau loạn cả lên, đâu ai mà biết ai là ai nữa. Lúc đó ta che mặt, lấy đao rạch thắt lưng Mộc Tuyên cướp kính là có thể chạy được rồi!

“Xe, ngươi kích động chưa kìa, mắt xanh hết rồi.” Mộc Ngọc cười rất vui vẻ, “Ngày mai đi đấy, vốn tưởng ngươi bị bệnh không đi được, nhưng giờ xem ra sức khỏe ngươi cũng không thành vấn…”

“Nó không đi.”

Ngoài cửa bỗng truyền đến một giọng nói lạnh nhạt. Mộc Tuyên bước vào, ngồi trên bàn viết gì đó.

Đừng mà! Cho ta đi đi! Đây là cơ hội ngàn năm hiếm gặp mà!

Mộc Ngọc cũng hơi ngỡ ngàng, “Tại sao không cho nó đi?”

“Nó mới nhập môn không lâu, ngay cả tâm pháp ta cũng chưa dạy, nó sẽ trở thành gánh nặng.”

“Không đâu!” Ta uất ức lên tiếng.
Mộc Tuyên không thèm để ý đến ta, sau khi viết xong mảnh giấy liền đi ra ngoài, thiết nghĩ là dùng phép thuật để truyền tin. Ta ra vẻ tội nghiệp nhìn Mộc Ngọc, “Sư thúc…” Ta kéo kéo tay áo hắn, “Từ nhỏ con đã không có kiến thức, con cũng muốn ra ngoài học hỏi.”

Mộc Ngọc nhìn ta, rồi lại nhìn tay áo bị ta kéo, gãi gãi đầu, cuối cùng nghiến răng nói, “Được! Ngày mai ta lén đưa ngươi theo.”

Sư thúc, người quả nhiên là một sư thúc tốt bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top