Chap 1: Thần Chết số 13
Tác giả: ScorpioRuby
Tuổi thơ của cô, nó đầy gai góc và bất hạnh. Vì sao ư? Vì cô không có gia đình bên cạnh. Ba không có, mẹ cũng không, cô hoàn toàn bơ vơ, đến cả mặt mũi bọn họ ra sao cô còn không biết nữa là... Lúc cô sinh ra, cũng là lúc cô chết đi, thế nên mới nói cô không có ai bên cạnh. Thế thì cho cô sinh ra làm gì? Cứ để cô chết quách đi trước đó, hoặc chưa từng hình thành luôn cũng được. Thế có phải tốt hơn không?
Cô thực rất muốn 1 lần gặp thử mặt bọn họ, muốn được xem ba của cô, mẹ của cô mắt mũi miệng ra làm sao? Họ có nhớ cô không? Có khóc thương cô không? Nhưng làm sao cô tìm được họ? Làm sao họ nhìn thấy cô? Bởi vì đơn giản - Cô đã chết.
Chết không phải là đặt dấu chấm hết lên cuộc đời cô. Từ lúc bắt đầu chết đi, lúc ấy chỉ là 1 đứa trẻ vừa được chào đời, chưa kịp cất tiếng khóc 1 lần đã gặp ngay thằng cha áo choàng đen... Hắn ta cứ thế mà đưa linh hồn bé nhỏ của cô đi, cô lúc ấy cũng là dạng ngu dại có biết gì đâu, thế là đi theo hắn, và rồi ngủm tới bây giờ... Nói thật lúc ấy cô không hiểu tại sao? Một đứa trẻ sơ sinh lại có thể đi lại, trí nhớ mơ hồ nhìn ra hình dáng người đó. Một thanh niên cao lớn trong bộ áo choàng đen che khuất cả gương mặt, cô không nghĩ 1 ngày mình lại có thể gặp thần chết, lại trong hoàn cảnh chưa kịp mở mắt nhìn đời. Đúng thật là... Cô cứ nghĩ thần chết chỉ là 1 bộ xương trắng sau tấm áo choàng đen, gương mặt chỉ có mỗi đôi mắt to gớm ghiết với cái miệng đầy những răng nanh đâm chọt vào nhau. Đó là những suy nghĩ viễn vong của tuổi nhỏ, không hiểu sao lúc đó cô lại có thể suy nghĩ như 1 người lớn, chỉ biết lúc đó... cô rất là không hiểu.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngu nha! Cô nghĩ thần chết là 1 nhân vật thần bí và xấu xí, suốt ngày giấu mình trong lớp áo choàng đen thui. Thế chẳng phải là đang tự mình chê bai mình sao? Cô cũng là 1 thần chết mà..
Cô chính xác là 1 thần chết chưa đủ tuổi, cô đã sống ở 1 thế giới khác, khác hoàn toàn với nơi cô sinh ra, cô chỉ biết nơi cô được sinh ra là 1 nơi có ánh sáng ban ngày và ánh trăng ban đêm. Những thứ sinh vật sống ở đó được gọi là con người, điển hình là ba mẹ cô. Còn nơi cô đang sống cũng không khác gì là mấy, chỉ là nơi đây u ám không có ánh sáng, và sống ở đây chỉ có mỗi 1 chủng loại, đó là thần chết - vị thần dẫn dắt những linh hồn.
Cô cũng là 1 vị thần chết, theo như cô biết thì cô là 1 vị thần chết đang ở tuổi trẻ em tức chưa trưởng thành, nên cô không cần phải làm công việt gọi là dẫn dắt các linh hồn như bao thần chết khác. Thứ cô cần phải làm là học ở Học viện Thần Chết thật siêng năng, đợi đến khi cô được 19, cô sẽ đường nhận nhiệm vụ mà tất cả thần chết đều phải làm - bắt hồn.
Cô năm nay chỉ mới 10 tròn, vẫn còn nhỏ bé ngây thơ chưa hiểu chuyện, cô đã từng rất tò mò về thế giới con người - nơi cô sinh ra. Nhưng lại chẳng biết gì cả, cô muốn tìm lại họ, nhưng lại chẳng biết mặt mũi họ ra sao, thứ duy nhất cô có được chính là sợi dây chuyền hình đôi cánh pha lê được đeo vào cổ từ lúc cô mới sinh ra, chắc là cho đến khi chết đi. Cũng chẳng quan tâm nhiều tới nó, chỉ là cho dù thế nào cũng không tháo ra thôi.
Ở nơi đây rất tốt, cô được sống như con người, chỉ có điều cô là thần, 1 vị thần chết tối cao cơ mà. Mười năm trời cô có cuộc sống khá vui vẻ, và ôm 1 mối thù rất sâu, rất nặng, đến mức phải khắc cốt ghi tâm... Đó chính là cái tên đã lôi cô sang đây! Sống 1 cuộc sống người không ra người, ma không ra ma, bảo sao không hận chứ.
Lý do cô nói về con người là vì tất cả các thần chết ở đây, kể cả cô đều có hình dáng giống con người, thậm chí là đẹp và hoàn hảo hơn. Cô đây tự thấy mình cũng là 1 mỹ nữ. Mái tóc đen dài mềm mượt, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, mắt to sáng nhưng không phải màu đen, nó có màu xám khói, cô cũng không hiểu tại sao. Lại nói về vẻ đẹp của cô 1 tí, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng như cánh anh đào chúm chím. Thân hình nhỏ nhắn, dễ thương. Nhưng hết thảy tất cả lại giấu sau lớp áo choàng đen quỷ dị, thật là quá lãng phí mà.
- Nóng như thế này thì làm sao phải mặc... Làm sao phải mặc... Làm sao phải mặc... - Ai đó vừa hát vẩn vơ vừa quăng chiếc áo choàng đen xuống đất để lộ ra bộ dáng loi choi, mái tóc mềm mượt óng ả, gương mặt thoạt nhìn là không muốn rời đi, chỉ muốn ngắt 1 cái thôi.
- Nóng chết được! Suốt ngày cứ phải ôm khư khư cái áo này... Ây! Da!! Bực cả mình!- Giọng nói trong trẻo phát ra từ cái miệng nhỏ xinh, cô nhắm mắt, thả mình xuống chiếc giường êm ái...
Tuy là 1 thần chết nhưng nơi cô sống chẳng khác gì nhà ở của con người, cũng có bàn ghế giường gối... Và cô sở hữu cả 1 căn nhà lớn với đầy đủ tiện nghi như thế.
- Ây!! Ước gì được đến đó 1 lần..- Cô nhìn trần nhà nói vẫn vơ, lúc nãy nghe được tin tức hết sức nóng, 2 thần chết ở học viện vẫn chưa đủ tuổi trốn lên thế giới loài người, thế là bị bắt trở lại chỉ sau 3 ngày, bọn họ đúng là ngu ngốc, nếu là cô thì đã khác rồi.
Cô đung đưa sợi dây chuyền lên trước mặt mình..
- Cánh sao? Cái này đâu phải dành cho mình...- Cô mỉm cười đầy châm biến, đôi cánh trong trẻo này chẳng phải của lũ thiên thần rỗi hơi đi ban phát hạnh phúc hảo huyền cho con người sao?
- Thần chết số 13.- Giọng nói trầm trầm vang lên ở góc phòng.
- Ôi mẹ ơi! Ma.... A.A.A...Cứu... Ma- Cô gái nhỏ la toán lên, mông chạm đất không thương tiếc khi định bỏ chạy thì chân này lại đá phải chân kia.
- Thần chết số 13.- Giọng nói kiên nhẫn nhắc lại 1 lần nữa.
- Thần chết số 17! Anh định hù chết tôi à? Anh là ma hay là quỷ vậy?- Cô giận dữ hét lên.
- Tôi là thần chết!- Thần chết số 17 thản nhiên nói, bước tới gần sofa ngồi xuống.
- Anh tìm tôi có chuyện gì? - Cô cực kì cực kì không ưa cái tên mặt lạnh này nha.
- Học viện triệu tập!- Đấy! Hắn ta lúc nào cũng tiết kiệm đến mức phát bực, lời nói không thừa không thiếu, vẫn ngắn gọn và xúc tích.
Còn nhớ lần đầu cô gặp hắn, cũng là lúc ở Học viện Thần Chết, cô đang định trả thù cái lão già đầu hói, mặc dù cô chưa thấy đầu lão vì lúc nào lão cũng trùm kín từ trên xuống dưới. Lão ta ghét cô từ lần đầu gặp kia kìa, lúc đó cô nhỏ nhoi xinh xắn có biết cái gì đâu.. Đi tolet tiện tay vớt đại cái quần ai để trên thành cửa ấy, cô còn thì thầm trách móc..
- Ai mất nết đi mà bỏ lại cái quần.
Kết quả chắc là mọi người cũng biết rồi, lão ta bị như thế mà vẫn đi ra ngoài được, còn cái việc làm sao mà ra thì hơi bị khó coi a. Cô gặp lão là như thế, không nghĩ tới lão thù dai như vậy, lần nào môn Lịch sử Thần Chết của lão cô cũng bị điểm F.. Ôi thôi! Cái cuộc đời.
Cô đâm ra thù ghét lão ghê gớm, thế là cô vạch ra kế hoạch trả thù, cô ghét cái trán bóng loáng trọc lóc của lão, cô muốn xem rốt cục lão có bao nhiêu cọng tóc mà ác quá vậy...
Ngày hôm đó, một ngày quan trọng...
Cô ôm xô nước ngồi chờ, bỏ cả tiết học hôm nay để đợi, và cuối cùng nhân vật chính cũng đã xuất hiện... Lão già đầu hói từ trong phòng bước ra...
Chuẩn bị... 1.. 2.. 3
" Ào..."
Cô cười hắc hắc quay đầu ngó xuống. Ôi thôi! Chết rồi....
Lão đầu hói đứng 1 bên nhìn cô cười ha hả, lão ta không ướt, thế thì...
Cô nghĩ có sai đầu, có người hứng đạn giúp lão kia kìa, người cần ướt không ướt, người không cần ướt lại bị ướt sũng, mà ai cũng được mắc mớ gì lại là hắn ta, cái tên như ma như quỷ ấy là con cưng của học viện đấy! Mà sao hắn ở đây, cô cũng không có thời gian quản việc đó, cấp tốc chạy, chạy chối chết... Cô chạy xé gió, chạy như bay, quay đầu lại thấy hắn ta chạy.. hơn bay. Cô làm sao mà chạy lại hắn ta, cái danh Thần Chết ưu tú cũng đâu phải để chơi. Cô quẹo phải hắn cũng quẹo phải, cô quẹo trái hắn cũng quẹo trái, chạy 1 hồi hắn chặn trước mặt cô. Thế là xong.
- Chạy đi đâu.- Và sau đó là... Cô không còn thấy bầu trời thân thương. Một tuần liền sống trong toilet, công nhận cô có duyên với cái toilet ghê. Cô ngồi kì cọ, lau chùi. Đúng a! Cô bị nhốt trong toilet đấy, không được bước chân ra ngoài. Mà nói thiệt, ở đây thúi quắc hà, lại phải làm việc nữa, khổ ghê. Được 1 cái là cô nghe ngóng được rất nhiều tin tức, mấy cái người này đi giải quyết bầu tâm sự mà còn nhiệt tình tâm sự mỏng nữa...
- Không đi?- Thần chết số 17 nói làm cô giật mình. Đang suy nghĩ mà bị làm phiền...
- Đi chứ! Đi này! Đi!- Cô chạy lại kéo tay thần chết số 17, nhưng sao hắn ta không đi.
- Không đi à? Hồi nảy ai gọi như gọi đò thế?- Cô nhíu mày.
- Ăn mặc như vậy đi sao?- Hắn ta hỏi, cô tự nhìn xuống thân mình 1 lần, rồi lại ngước lên... trề môi khinh bỉ.
- Có mặc đấy nha, làm như không mặc gì? Tôi mặc thế này mới mát chứ! Anh quản cái gì?!!- Cô lèm bèm đi nhặt áo choàng lên.
- Thần chết số 17, tôi thực nghi ngờ giới tính của anh nha!- Cô nói rồi vụt chạy đi, bỏ lại thần chết số 17 mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc.
- Thần Chết số 13...
Cô chạy, hắn đuổi theo, cô vẫn chạy về phía trước, như lần đầu hắn gặp cô vậy. Lúc này nếu thần chết số 13 quay đầu, sẽ thấy 1 mỹ nam thực thụ. Ai mà nghĩ được thần chết số 17 lại đẹp trai như vậy. Mắt đen sâu thẳm, làn da trắng nõn, cái mũi thẳng tắp, cánh môi mỏng. Mái tóc bị gió thổi tung, mũ choàng đã bị hất ra phía sau... Cả 2 cùng hướng tới 1 nơi... Học Viện Thần Chết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top